Không khí trong tiệm trà vô cùng u ám, Đàm Tuyết Vân nghĩ đến quá khứ bi thảm của mình, cơn giận giống như ngọn lửa cháy trên đồng cỏ, một khi đã lan ra thì không thể nào dập tắt nổi.
Triệu Tịch Lận bưng chiếc chén sứ trước mặt lên, bà nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: “Chị không biết em tiếp cận với con dâu chị vì mục đích gì, nhưng chị nhất định phải cảnh cáo em, đừng làm những việc không nên làm. Tình cảm giữa con trai và con dâu chị rất tốt, không phải ai muốn phá hoại cũng được đâu.”
“Tốt ư? Ha ha, thật nực cười, tốt thì có ích gì chứ? Tình cảm giữa tôi và Nam Cung Nhữ Dương cũng rất tốt, kết quả thì sao? Không phải cũng bị một người lòng dạ xấu xa phá hoại rồi à?”
“Đến bây giờ em vẫn cho rằng Nhữ Dương từng yêu em à? Chị buộc phải nói một câu khiến em tổn thương, đó là anh ấy chưa bao giờ yêu em, một giây cũng chưa. Lúc đầu anh ấy chấp nhận tình cảm của em cũng là vì chị chịu đựng đau khổ để đấu tranh mãi. Dù sao tình yêu không phải muốn trốn là trốn được, hơn nữa em lại là chị em tốt của chị.”
“Ý của chị là chị cũng đã từng áy náy ư? Nếu như chị còn lương tâm như thế, sao lại lén lút qua lại với chồng chưa cưới của tôi? Lúc kết hôn đã có bầu năm tháng, chị định lừa ai hả?”
Triệu Tịch Lận đặt chén trà trong tay xuống rồi khẽ thở dài: “Xem ra, chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng được rồi. Sau này chị sẽ không hẹn em ra ngoài nữa, có lẽ em cũng không muốn nhìn thấy chị. Vậy thế này đi, chúng ta sẽ tự sống cuộc đời của riêng mình, sau này không dây dưa gì đến nhau nữa.”
“Chỉ e rằng sẽ không được như bà mong muốn, tôi có dự cảm, quãng đời sắp tới của bà sẽ khá đặc sắc đấy.”
Đàm Tuyết Vân cong môi cười châm biếm. Bà ta lấy túi xách rồi ưỡn ngực, ngẩng đầu, sau đó cất bước rời khỏi đó trước.
Sau khi về nhà, tâm trạng của Triệu Tịch Lận rất u ám, bà vội vàng lên phòng nghỉ ngơi chứ không ăn bữa tối. Âu Dương Vân đi đến trước phòng của mẹ chồng, cô giơ tay gõ cửa. Sau khi nhận được sự cho phép của mẹ chồng, cô mới đẩy cửa đi vào.
“Mẹ, mẹ không khỏe ở đâu ạ? Sao hôm nay mẹ đi nghỉ sớm vậy?”
Cô ngồi xuống bên giường mẹ chồng, ân cần hỏi han.
Bà Nam Cung lắc đầu: “Không sao, có lẽ bệnh cũ tái phát ấy mà, mẹ ngủ một lát là khỏe thôi.”
“Vậy mẹ có muốn ăn gì không để con đi nấu ạ?”
“Mẹ không muốn ăn gì cả, con không cần lo cho mẹ đâu, con nhớ ăn uống đầy đủ vào, dạo này sắc mặt của con cũng không tốt lắm.”
“Dạ, con không sao ạ, mẹ đừng lo.”
“Thế ba con đâu?”
“Ba ra ngoài từ chiều vẫn chưa về, có cần con gọi điện thoại cho ba không ạ?”
“Không cần đâu, lúc nào ông ấy về con bảo ông ấy lên tầng nhé.”
“Vâng ạ.”
Âu Dương Vân nhẹ nhàng gật đầu, cô đắp chăn giúp mẹ chồng, sau đó lặng lẽ đi ra rồi đóng cửa phòng lại.
Vừa xuống đến tầng một, em chồng đã hỏi cô: “Chị dâu, mẹ em đâu?”
“Mẹ bảo hơi mệt.”
“Để em lên xem sao.”
“Ấy, đừng lên đấy, mẹ vừa mới ngủ thôi.”
Cô kéo tay em chồng, sắc mặt có vẻ rầu rĩ: “Tối nay mẹ cũng không ăn, không biết đêm nay mẹ có đói không nữa?”
“Đương nhiên là đói rồi. Chị dâu, chẳng phải chị định vào bếp sao? Vậy thì chị nấu cho mẹ ít cháo đậu đỏ đi, món mẹ thích nhất là cháo đậu đỏ đấy.”
“Nhưng mẹ nói mẹ không muốn ăn.”
“Bây giờ không muốn ăn chứ không phải không muốn ăn mãi. Lát nữa ba về, ba kể vài câu chuyện cười, sau đó xoa bóp cho mẹ một lát là mẹ sẽ thèm ăn ngay.”
Âu Dương Vân suy nghĩ: “Cũng được.”
Cô bước chầm chậm về phía nhà bếp, đeo tạp dề lên rồi nhanh chóng hầm cháo đậu đỏ, em chồng đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ: “Chị dâu, thảo nào mẹ thích chị như thế, chị quá giỏi rồi, làm việc giỏi, nấu ăn ngon. May mà em không cần lấy lòng mẹ chồng, nếu không cuộc đời em nhất định sẽ khổ sở lắm.”
“Phụ nữ có thể không biết làm gì, nhưng nhất định phải có tay nghề nấu nướng. Không được cho rằng chỉ vì lấy lòng mẹ chồng, thực ra, có tài nấu nướng thì cũng giống như nắm chặt một người đàn ông tốt trong tay. Không phải người xưa có câu rằng, để nắm giữ được trái tim của đàn ông thì phải nắm được cái dạ dày của anh ấy sao?”
Nam Cung Tình Tình nhếch mày: “Có lý lắm. Thôi xong rồi, em không biết tí gì về chuyện bếp núc cả, làm sao em nắm giữ được trái tim của Quý Phong đây?”
“Không sao, hôm nào có thời gian chị sẽ dạy em.”
“Được ạ.” Nam Cung Tình Tình nhảy cẫng lên.
“Đừng vui mừng sớm quá, vào bếp là một môn học khó lắm đấy, nếu như không có quyết tâm và sự nhẫn nại thì rất khó học nổi.”
“Chị yên tâm đi, vì Quý Phong nhà em, cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa em cũng không từ.”
“OK, có ý chí là được rồi.”
Âu Dương Vân vỗ vào bả vai em chồng, sau đó quay người tiếp tục nấu cháo.
Cháo còn chưa nấu xong thì ba chồng đã về rồi. Cô vội vàng chạy ra phòng khách: “Cuối cùng ba cũng về rồi.”
“Sao thế con?”
Nam Cung Nhữ Dương nhíu mày với vẻ nghi hoặc.
“Mẹ không được khỏe, tối nay mẹ không ăn cơm mà lên phòng ngủ luôn ạ.”
“Bệnh cũ lại tái phát à?”
“Hình như vậy ạ, ba mau lên xem sao đi ạ, con đang hầm cháo cho mẹ. Lát nữa nấu xong con sẽ mang lên.”
“Ừ được.”
Nam Cung Nhữ Dương gật đầu rồi vội vã đi lên phòng.
Khoảng mười phút sau, Âu Dương Vân hầm xong cháo, cô múc đầy một bát lớn, sau đó đặt thêm hai đĩa thức ăn kèm vào một chiếc khay rồi chuẩn bị bê lên tầng.
Nam Cung Tình Tình ngửi thấy mùi cháo, cô bé vội vàng hít một hơi: “Oa, chị đúng thật là thần tượng của em, mới nhìn thôi mà đã thèm nhỏ dãi rồi.”
Cô bé giơ tay nhón một chút thức ăn kèm rồi cho vào miệng: “Ngon quá.”
Âu Dương Vân nhìn cô bé bằng ánh mắt cưng chiều: “Nếu em muốn ăn thì trong nồi vẫn còn đấy, đừng ăn của mẹ.”
“Thật ạ? Có phần của em sao?”
“Đương nhiên rồi, con mèo tham ăn.”
“Ôi, chị dâu, em yêu chị quá.”
Cô bé chạy như bay vào nhà bếp, Âu Dương Vân cười với vẻ hài lòng rồi bê khay đồ ăn lên tầng.
Bước đến trước cửa phòng của mẹ chồng, đang định giơ tay gõ cửa thì cô chợt nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong.
“Sao bà phải đi gặp cô ta? Chẳng lẽ bà cho rằng cô ta quay về là vì tôi à?”
Đây là giọng của ba chồng cô.
“Không vì ông thì chẳng lẽ vì tôi sao? Ông có dám nói rằng ông không biết chuyện Đàm Tuyết Vân quay về không?”
“Biết thì sao? Tình cảm của tôi với bà thế nào, bà rõ hơn ai hết. Tôi chưa bao giờ yêu bất kỳ người phụ nữ nào ngoài bà!”
“Ông bớt bịa đặt đi, có nhiều chuyện tôi không nói ra không có nghĩa là tôi không biết gì cả. Hồi còn trẻ ông đã làm gì thì tự ông biết rõ!”
“Tôi đã làm gì nào?”
“Ông muốn ép tôi nói ra đúng không? Được, vậy thì tôi sẽ nói thẳng, chuyện của Hồng Diệu Châu ông định giải thích với tôi thế nào?”
Âu Dương Vân đang chăm chú lắng nghe thì bỗng nhiên bị vỗ nhẹ lên bả vai một cái. Cô giật mình, khay cháo nóng suýt nữa đổ xuống đất.
Cô xấu hổ quay đầu lại thì thấy người vỗ vào vai mình là Nam Cung Phong, cô càng thêm lúng túng: “Anh làm gì thế? Lén lén lút lút!”
Nam Cung Phong tức giận hừ một tiếng: “Anh lén lút ư? Rốt cuộc là anh lén lút hay em mới là người lén lút? Em đứng trước cửa phòng ba mẹ làm gì hả?”
Âu Dương Vân nuốt nước bọt, cô vội vàng giơ chiếc khay trong tay lên: “Em mang đồ ăn cho mẹ.”
“Đưa đồ ăn thì cứ đường hoàng mà đi vào, làm gì phải giống như tên trộm đang lén lút nghe người khác nói chuyện thế. Đây là chuyện mà một tấm gương sáng nên làm à?”
“Ba mẹ đang cãi nhau.”
“Cho dù ba mẹ đang nói chuyện hay đang cãi nhau thì hành vi của em cũng không hay lắm, phải không?”
Âu Dương Vân trừng mắt, cô tự biết mình đuối lý nên không tranh cãi với anh nữa mà vội giơ tay gõ cửa: “Ba mẹ, con có thể vào không ạ?”
“Vào đi.”
Ba chồng trả lời.
“Mẹ, con nấu cháo đậu đỏ cho mẹ đây, nhân lúc đang nóng mẹ mau ăn đi ạ.”
Vừa đi đến bên cạnh giường, cô đã sợ đến mức giật mình, mẹ chồng cô ngồi đó, hai mắt đẫm lệ. Cô vội vàng đưa chiếc khăn tay của mình cho bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, có gì thì từ từ nói ạ.”
Nam Cung Phong cũng đi vào, anh nhỏ giọng hỏi ba mình: “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Không có gì.”
Ông Nam Cung tức giận lắc đầu.
Nam Cung Phong lại đi đến bên giường mẹ mình: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Con hỏi ba con đi, mấy hôm nay, đêm nào ông ấy cũng về muộn. Ba con cho rằng mẹ không biết gì, nhưng thực ra mẹ biết rõ cả rồi!”
Trái tim Âu Dương Vân đập thình thịch, cô thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ đến tuổi này rồi mà ba vẫn ngoại tình ư?
“Sao tôi nói gì bà cũng không chịu hiểu thế? Có một người bạn cũ vừa về nước nên tôi đi uống với ông ấy vài ly thôi.”
“Uống rượu ư? Sao sớm không uống, muộn không uống mà lại uống vào thời điểm quan trọng như thế này? Ông cho rằng Triệu Tịch Lận tôi là đồ ngốc à?”
Bà Nam Cung tức giận cầm lấy gối ném về phía Nam Cung Nhữ Dương, chiếc gối bay rất đúng quỹ đạo, nhắm thẳng vào mặt ông khiến chiếc kính trên sống mũi cũng rơi xuống đất.
Âu Dương Vân chưa bao giờ thấy cảnh tưởng như thế này nên sợ đến mức chết lặng, nhất thời không biết nói gì.
“Bà đúng là cố tình gây sự!”
Nam Cung Nhữ Dương chán nản dậm chân, ông cúi xuống nhặt chiếc gối lên rồi đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng khách, bà muốn làm ầm lên thế nào thì cứ việc!”
Đợi Nam Cung Nhữ Dương rời đi, Triệu Tịch Lận mới bật khóc hu hu, Âu Dương Vân vội vàng an ủi: “Mẹ à, không sao đâu, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường mà, đúng không ạ? Ba rất yêu mẹ nên chắc chắn ba sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mẹ đâu.”
“Tiểu Vân, con thì biết gì chứ, ba con ngoài mặt thì tỏ ra che chở, yêu thương mẹ vô cùng, nhưng thực ra chỉ là để chuộc lỗi cho tình cảm vượt quá giới hạn của ông ấy mà thôi. Đàn ông có trung thực hơn nữa thì cũng có lúc lén lút vụng trộm ở bên ngoài, ba con là ví dụ điển hình nhất.”
Âu Dương Vân hơi líu lưỡi: “Chắc ba sẽ không làm chuyện như thế đâu ạ...”
“Sao lại không chứ? Chẳng nhẽ mẹ lại không hiểu ông ấy bằng con à? Người đàn ông này chẳng có điểm gì tốt cả. Kể cả con trai mẹ, mẹ cũng sẽ không nói đỡ cho nó. Tiểu Vân, con giám sát nó chặt vào, một khi chuyện đã rồi thì có một muốn quản cũng không quản nổi đâu.”
Nam Cung Phong ở bên cạnh không đứng yên được nữa, anh trừng mắt: “Mẹ, mẹ đang nói về chồng của mẹ mà tự dưng lại chĩa về phía con làm gì chứ? Mẹ đang đố kỵ vì tình cảm của con và con dâu mẹ quá tốt à?”
“Mẹ chỉ đứng về lẽ phải chứ không bênh vực người thân của mình.”
Bà Nam Cung lau nước mắt rồi lại nói với con dâu: “Con cứ tin lời mẹ, không có một người đàn ông nào đứng đắn đâu. Năm đầu tiên Phong lên đại học, nó đã đi xã giao với ba mình rồi. Tối hôm đó, vì say nên nó đã xảy ra chuyện với một cô bồi bàn.”
Triệu Tịch Lận bưng chiếc chén sứ trước mặt lên, bà nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: “Chị không biết em tiếp cận với con dâu chị vì mục đích gì, nhưng chị nhất định phải cảnh cáo em, đừng làm những việc không nên làm. Tình cảm giữa con trai và con dâu chị rất tốt, không phải ai muốn phá hoại cũng được đâu.”
“Tốt ư? Ha ha, thật nực cười, tốt thì có ích gì chứ? Tình cảm giữa tôi và Nam Cung Nhữ Dương cũng rất tốt, kết quả thì sao? Không phải cũng bị một người lòng dạ xấu xa phá hoại rồi à?”
“Đến bây giờ em vẫn cho rằng Nhữ Dương từng yêu em à? Chị buộc phải nói một câu khiến em tổn thương, đó là anh ấy chưa bao giờ yêu em, một giây cũng chưa. Lúc đầu anh ấy chấp nhận tình cảm của em cũng là vì chị chịu đựng đau khổ để đấu tranh mãi. Dù sao tình yêu không phải muốn trốn là trốn được, hơn nữa em lại là chị em tốt của chị.”
“Ý của chị là chị cũng đã từng áy náy ư? Nếu như chị còn lương tâm như thế, sao lại lén lút qua lại với chồng chưa cưới của tôi? Lúc kết hôn đã có bầu năm tháng, chị định lừa ai hả?”
Triệu Tịch Lận đặt chén trà trong tay xuống rồi khẽ thở dài: “Xem ra, chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng được rồi. Sau này chị sẽ không hẹn em ra ngoài nữa, có lẽ em cũng không muốn nhìn thấy chị. Vậy thế này đi, chúng ta sẽ tự sống cuộc đời của riêng mình, sau này không dây dưa gì đến nhau nữa.”
“Chỉ e rằng sẽ không được như bà mong muốn, tôi có dự cảm, quãng đời sắp tới của bà sẽ khá đặc sắc đấy.”
Đàm Tuyết Vân cong môi cười châm biếm. Bà ta lấy túi xách rồi ưỡn ngực, ngẩng đầu, sau đó cất bước rời khỏi đó trước.
Sau khi về nhà, tâm trạng của Triệu Tịch Lận rất u ám, bà vội vàng lên phòng nghỉ ngơi chứ không ăn bữa tối. Âu Dương Vân đi đến trước phòng của mẹ chồng, cô giơ tay gõ cửa. Sau khi nhận được sự cho phép của mẹ chồng, cô mới đẩy cửa đi vào.
“Mẹ, mẹ không khỏe ở đâu ạ? Sao hôm nay mẹ đi nghỉ sớm vậy?”
Cô ngồi xuống bên giường mẹ chồng, ân cần hỏi han.
Bà Nam Cung lắc đầu: “Không sao, có lẽ bệnh cũ tái phát ấy mà, mẹ ngủ một lát là khỏe thôi.”
“Vậy mẹ có muốn ăn gì không để con đi nấu ạ?”
“Mẹ không muốn ăn gì cả, con không cần lo cho mẹ đâu, con nhớ ăn uống đầy đủ vào, dạo này sắc mặt của con cũng không tốt lắm.”
“Dạ, con không sao ạ, mẹ đừng lo.”
“Thế ba con đâu?”
“Ba ra ngoài từ chiều vẫn chưa về, có cần con gọi điện thoại cho ba không ạ?”
“Không cần đâu, lúc nào ông ấy về con bảo ông ấy lên tầng nhé.”
“Vâng ạ.”
Âu Dương Vân nhẹ nhàng gật đầu, cô đắp chăn giúp mẹ chồng, sau đó lặng lẽ đi ra rồi đóng cửa phòng lại.
Vừa xuống đến tầng một, em chồng đã hỏi cô: “Chị dâu, mẹ em đâu?”
“Mẹ bảo hơi mệt.”
“Để em lên xem sao.”
“Ấy, đừng lên đấy, mẹ vừa mới ngủ thôi.”
Cô kéo tay em chồng, sắc mặt có vẻ rầu rĩ: “Tối nay mẹ cũng không ăn, không biết đêm nay mẹ có đói không nữa?”
“Đương nhiên là đói rồi. Chị dâu, chẳng phải chị định vào bếp sao? Vậy thì chị nấu cho mẹ ít cháo đậu đỏ đi, món mẹ thích nhất là cháo đậu đỏ đấy.”
“Nhưng mẹ nói mẹ không muốn ăn.”
“Bây giờ không muốn ăn chứ không phải không muốn ăn mãi. Lát nữa ba về, ba kể vài câu chuyện cười, sau đó xoa bóp cho mẹ một lát là mẹ sẽ thèm ăn ngay.”
Âu Dương Vân suy nghĩ: “Cũng được.”
Cô bước chầm chậm về phía nhà bếp, đeo tạp dề lên rồi nhanh chóng hầm cháo đậu đỏ, em chồng đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ: “Chị dâu, thảo nào mẹ thích chị như thế, chị quá giỏi rồi, làm việc giỏi, nấu ăn ngon. May mà em không cần lấy lòng mẹ chồng, nếu không cuộc đời em nhất định sẽ khổ sở lắm.”
“Phụ nữ có thể không biết làm gì, nhưng nhất định phải có tay nghề nấu nướng. Không được cho rằng chỉ vì lấy lòng mẹ chồng, thực ra, có tài nấu nướng thì cũng giống như nắm chặt một người đàn ông tốt trong tay. Không phải người xưa có câu rằng, để nắm giữ được trái tim của đàn ông thì phải nắm được cái dạ dày của anh ấy sao?”
Nam Cung Tình Tình nhếch mày: “Có lý lắm. Thôi xong rồi, em không biết tí gì về chuyện bếp núc cả, làm sao em nắm giữ được trái tim của Quý Phong đây?”
“Không sao, hôm nào có thời gian chị sẽ dạy em.”
“Được ạ.” Nam Cung Tình Tình nhảy cẫng lên.
“Đừng vui mừng sớm quá, vào bếp là một môn học khó lắm đấy, nếu như không có quyết tâm và sự nhẫn nại thì rất khó học nổi.”
“Chị yên tâm đi, vì Quý Phong nhà em, cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa em cũng không từ.”
“OK, có ý chí là được rồi.”
Âu Dương Vân vỗ vào bả vai em chồng, sau đó quay người tiếp tục nấu cháo.
Cháo còn chưa nấu xong thì ba chồng đã về rồi. Cô vội vàng chạy ra phòng khách: “Cuối cùng ba cũng về rồi.”
“Sao thế con?”
Nam Cung Nhữ Dương nhíu mày với vẻ nghi hoặc.
“Mẹ không được khỏe, tối nay mẹ không ăn cơm mà lên phòng ngủ luôn ạ.”
“Bệnh cũ lại tái phát à?”
“Hình như vậy ạ, ba mau lên xem sao đi ạ, con đang hầm cháo cho mẹ. Lát nữa nấu xong con sẽ mang lên.”
“Ừ được.”
Nam Cung Nhữ Dương gật đầu rồi vội vã đi lên phòng.
Khoảng mười phút sau, Âu Dương Vân hầm xong cháo, cô múc đầy một bát lớn, sau đó đặt thêm hai đĩa thức ăn kèm vào một chiếc khay rồi chuẩn bị bê lên tầng.
Nam Cung Tình Tình ngửi thấy mùi cháo, cô bé vội vàng hít một hơi: “Oa, chị đúng thật là thần tượng của em, mới nhìn thôi mà đã thèm nhỏ dãi rồi.”
Cô bé giơ tay nhón một chút thức ăn kèm rồi cho vào miệng: “Ngon quá.”
Âu Dương Vân nhìn cô bé bằng ánh mắt cưng chiều: “Nếu em muốn ăn thì trong nồi vẫn còn đấy, đừng ăn của mẹ.”
“Thật ạ? Có phần của em sao?”
“Đương nhiên rồi, con mèo tham ăn.”
“Ôi, chị dâu, em yêu chị quá.”
Cô bé chạy như bay vào nhà bếp, Âu Dương Vân cười với vẻ hài lòng rồi bê khay đồ ăn lên tầng.
Bước đến trước cửa phòng của mẹ chồng, đang định giơ tay gõ cửa thì cô chợt nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong.
“Sao bà phải đi gặp cô ta? Chẳng lẽ bà cho rằng cô ta quay về là vì tôi à?”
Đây là giọng của ba chồng cô.
“Không vì ông thì chẳng lẽ vì tôi sao? Ông có dám nói rằng ông không biết chuyện Đàm Tuyết Vân quay về không?”
“Biết thì sao? Tình cảm của tôi với bà thế nào, bà rõ hơn ai hết. Tôi chưa bao giờ yêu bất kỳ người phụ nữ nào ngoài bà!”
“Ông bớt bịa đặt đi, có nhiều chuyện tôi không nói ra không có nghĩa là tôi không biết gì cả. Hồi còn trẻ ông đã làm gì thì tự ông biết rõ!”
“Tôi đã làm gì nào?”
“Ông muốn ép tôi nói ra đúng không? Được, vậy thì tôi sẽ nói thẳng, chuyện của Hồng Diệu Châu ông định giải thích với tôi thế nào?”
Âu Dương Vân đang chăm chú lắng nghe thì bỗng nhiên bị vỗ nhẹ lên bả vai một cái. Cô giật mình, khay cháo nóng suýt nữa đổ xuống đất.
Cô xấu hổ quay đầu lại thì thấy người vỗ vào vai mình là Nam Cung Phong, cô càng thêm lúng túng: “Anh làm gì thế? Lén lén lút lút!”
Nam Cung Phong tức giận hừ một tiếng: “Anh lén lút ư? Rốt cuộc là anh lén lút hay em mới là người lén lút? Em đứng trước cửa phòng ba mẹ làm gì hả?”
Âu Dương Vân nuốt nước bọt, cô vội vàng giơ chiếc khay trong tay lên: “Em mang đồ ăn cho mẹ.”
“Đưa đồ ăn thì cứ đường hoàng mà đi vào, làm gì phải giống như tên trộm đang lén lút nghe người khác nói chuyện thế. Đây là chuyện mà một tấm gương sáng nên làm à?”
“Ba mẹ đang cãi nhau.”
“Cho dù ba mẹ đang nói chuyện hay đang cãi nhau thì hành vi của em cũng không hay lắm, phải không?”
Âu Dương Vân trừng mắt, cô tự biết mình đuối lý nên không tranh cãi với anh nữa mà vội giơ tay gõ cửa: “Ba mẹ, con có thể vào không ạ?”
“Vào đi.”
Ba chồng trả lời.
“Mẹ, con nấu cháo đậu đỏ cho mẹ đây, nhân lúc đang nóng mẹ mau ăn đi ạ.”
Vừa đi đến bên cạnh giường, cô đã sợ đến mức giật mình, mẹ chồng cô ngồi đó, hai mắt đẫm lệ. Cô vội vàng đưa chiếc khăn tay của mình cho bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, có gì thì từ từ nói ạ.”
Nam Cung Phong cũng đi vào, anh nhỏ giọng hỏi ba mình: “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Không có gì.”
Ông Nam Cung tức giận lắc đầu.
Nam Cung Phong lại đi đến bên giường mẹ mình: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Con hỏi ba con đi, mấy hôm nay, đêm nào ông ấy cũng về muộn. Ba con cho rằng mẹ không biết gì, nhưng thực ra mẹ biết rõ cả rồi!”
Trái tim Âu Dương Vân đập thình thịch, cô thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ đến tuổi này rồi mà ba vẫn ngoại tình ư?
“Sao tôi nói gì bà cũng không chịu hiểu thế? Có một người bạn cũ vừa về nước nên tôi đi uống với ông ấy vài ly thôi.”
“Uống rượu ư? Sao sớm không uống, muộn không uống mà lại uống vào thời điểm quan trọng như thế này? Ông cho rằng Triệu Tịch Lận tôi là đồ ngốc à?”
Bà Nam Cung tức giận cầm lấy gối ném về phía Nam Cung Nhữ Dương, chiếc gối bay rất đúng quỹ đạo, nhắm thẳng vào mặt ông khiến chiếc kính trên sống mũi cũng rơi xuống đất.
Âu Dương Vân chưa bao giờ thấy cảnh tưởng như thế này nên sợ đến mức chết lặng, nhất thời không biết nói gì.
“Bà đúng là cố tình gây sự!”
Nam Cung Nhữ Dương chán nản dậm chân, ông cúi xuống nhặt chiếc gối lên rồi đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng khách, bà muốn làm ầm lên thế nào thì cứ việc!”
Đợi Nam Cung Nhữ Dương rời đi, Triệu Tịch Lận mới bật khóc hu hu, Âu Dương Vân vội vàng an ủi: “Mẹ à, không sao đâu, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường mà, đúng không ạ? Ba rất yêu mẹ nên chắc chắn ba sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mẹ đâu.”
“Tiểu Vân, con thì biết gì chứ, ba con ngoài mặt thì tỏ ra che chở, yêu thương mẹ vô cùng, nhưng thực ra chỉ là để chuộc lỗi cho tình cảm vượt quá giới hạn của ông ấy mà thôi. Đàn ông có trung thực hơn nữa thì cũng có lúc lén lút vụng trộm ở bên ngoài, ba con là ví dụ điển hình nhất.”
Âu Dương Vân hơi líu lưỡi: “Chắc ba sẽ không làm chuyện như thế đâu ạ...”
“Sao lại không chứ? Chẳng nhẽ mẹ lại không hiểu ông ấy bằng con à? Người đàn ông này chẳng có điểm gì tốt cả. Kể cả con trai mẹ, mẹ cũng sẽ không nói đỡ cho nó. Tiểu Vân, con giám sát nó chặt vào, một khi chuyện đã rồi thì có một muốn quản cũng không quản nổi đâu.”
Nam Cung Phong ở bên cạnh không đứng yên được nữa, anh trừng mắt: “Mẹ, mẹ đang nói về chồng của mẹ mà tự dưng lại chĩa về phía con làm gì chứ? Mẹ đang đố kỵ vì tình cảm của con và con dâu mẹ quá tốt à?”
“Mẹ chỉ đứng về lẽ phải chứ không bênh vực người thân của mình.”
Bà Nam Cung lau nước mắt rồi lại nói với con dâu: “Con cứ tin lời mẹ, không có một người đàn ông nào đứng đắn đâu. Năm đầu tiên Phong lên đại học, nó đã đi xã giao với ba mình rồi. Tối hôm đó, vì say nên nó đã xảy ra chuyện với một cô bồi bàn.”
Danh sách chương