"Phó đạo a, cậu cùng Giang ca làm thế nào mà quen nhau vậy?" Trước khi bắt đầu quay phim, Tằng Tinh Khả chạy đến bên cạnh Phó Chân, thập phần tò mò hướng hắn dò hỏi.

"Tôi chưa nói qua sao?" Phó Chân liếc mắt nhìn Tằng Tinh Khả một cái, cảm thấy vấn đề này hình như hắn đã trả lời trong phỏng vấn, bất quá cái phỏng vấn kia không phải ai cũng xem, Tằng Tinh Khả không biết cũng là bình thường.

Tằng Tinh Khả lắc đầu, tỏ vẻ đối cái này hoàn toàn không biết gì cả.

Phó Chân cười nói: "Mùa đông năm kia, ở công trường quen hắn."

Tằng Tinh Khả cảm thấy lời này có chút quen tai, một lát sau mới nhớ tới trong một cuộc phỏng vấn vào năm nay Phó Chân có nói quen vợ mình tại một công trường, lúc ấy hắn còn phun tào nữ nhân kia phải cao lớn thế nào mới có thể làm việc ở công trường, hắn quả nhiên vẫn là chưa thể tiếp thu được chuyện phó thái thái là một nam nhân cao lớn.

Tằng Tinh Khả qua một hồi lâu lại hướng Phó Chân hỏi: "Giang ca cũng đi công trường dọn gạch sao?"

Phó Chân ừ một tiếng, về chuyện Giang Hằng Thù đến công trường làm gì thì hắn không có nói thêm.

Tằng Tinh Khả bắt đầu tò mò công trường mà bọn họ đi là ở đâu, có thể làm cho người thừa kế duy nhất của Hạc Khê Giang gia, cùng một vị đạo diễn thực lực toàn bộ cam tâm tình nguyện mà làm ở nơi đó, hơn nữa hắn bắt đầu suy xét mình có nên đến đó làm hai ngày hay không, nói không chừng cũng có thể gặp được chân mệnh thiên nữ của mình.

Tằng Tinh Khả vốn muons ở đoàn phim học tạp hai ngày, nhưng người đại diện lại chạy tới đoàn phim xách hắn về, dù sao hắn là diễn viên lưu lượng, chỉ cần một đoạn thời gian không xuất hiện trước mặt khán giả, liền sẽ bị người xem quên đi, trong khoảng thời gian này hắn đã giúp Tằng Tinh Khả an bài rất nhiều hoạt động, đủ hắn bận việc một trận.

Nhưng mà Tằng Tinh Khả thoạt nhìn lại không cao hứng, hắn hướng người đại diện nói: "Em tính toán chuyển hình làm diễn viên thực lực."

Người đại diện ừ một tiếng, hắn sớm có tính toán để Tằng Tinh Khả chuyển hình, hiện tại chính hắn cũng có cái giác ngộ này liền càng tốt, làm hắn đi đoàn phim Phó đạo quả nhiên là một quyết định chính xác.

Chu Ôn Lương cùng Mã Nguyên ảnh hưởng đến Tằng Tinh Khả quá lớn, bọn họ cho hắn biết lạc thú của diễn kịch, hiện tại Tằng Tinh Khả bức thiết muốn tìm một cơ hội thi thố tài năng: "Anh tiếp cho em mấy nhân vật tốt một chút, em nghe nói đạo diễn Trương Nhất Ca muốn quay điện ảnh mới, em muốn diễn vai chính."

Người đại diện quay đầu nhìn Tằng Tinh Khả trong chốc lát, nâng tay lên trán hắn sờ soạng một phen, không có phát sốt, người đại diện thu hồi tay, hỏi Tằng Tinh Khả: "Nằm mơ còn chưa có tỉnh sao?"

"Em muốn sa thải anh!" Tằng Tinh Khả kêu to.

Người đại diện nhìn Tằng Tinh Khả liếc mắt một cái, hơi chút do dự, nhắc nhở Tằng Tinh Khả nói: "Tiền lương của anh nếu lại tăng gấp đôi, em có khả năng chi trả không nổi."

"......" Tằng Tinh Khả trong nháy mắt như bóng cao su thoát khí.

Người đại diện an ủi hắn nói: "Một ngụm ăn ngay không béo lên được, lúc trước em làm bình phong quá lâu, phải đến từng chút một, để người xem thấy được sự tiến bộ của em, chờ phong bình nghịch chuyển, đại đạo diễn mới có thể tìm tới em, em nhìn Cao Điềm xem, không phải tiếp không ít lời mời điện ảnh sao?"

Tằng Tinh Khả nhớ tới biểu hiện của Cao Điềm ở đoàn phim, giật giật môi tựa hồ muốn cùng người đại diện nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại đem tất cả lời nói đều nuốt trở vào, lên tiếng: "Được rồi."

Người đại diện mang theo Tằng Tinh Khả trở về công ty đi, đêm qua hắn vội vàng chuyện tiết mục nên chưa có ngủ đủ, hiện tại ngồi trên ghế mơ mơ màng màng mà ngủ mất, bỗng nhiên nghe được Tằng Tinh Khả thảo một tiếng, sau đó mắng một câu: "Xong đời!"

Người đại diện nháy mắt tỉnh táo lại, hắn quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tằng Tinh Khả, hỏi hắn: "Làm sao vậy? Em đừng làm anh sợ a?"

Tằng Tinh Khả hơi xấu hổ mà hướng người đại diện nói: "Em vừa rồi lỡ tay ấn like một cái."

Người đại diện lại gần một tiếng: "Đều nói không cho em sử dụng tài khoản Weibo chính, thế nào em lại không nghe hả, xong rồi xong rồi, lúc này em lại ấn like hắc ai hả? Hay là like cái bát quái gì?"

Không đợi Tằng Tinh Khả nói chuyện, người đại diện chạy nhanh đem di động từ trong túi quần ra, "Tổ tông của tôi ơi, em không thể làm anh yên tâm một chút sao, anh phải chạy nhanh nghĩ xem phải xã giao thế nào --"

"Không phải hắc ai cả." Tằng Tinh Khả đánh gãy lời nói của người đại diện.

"Vạy là cái gì?"

"Ảnh chế của fan."

Người đại diện cầm di động trong tay dừng một chút, hỏi hắn: "Của ai vậy?"

"Ảnh chế Phó đạo cùng Giang ca ở công trường dọn gạch."

Người đại diện quả thực không biết nên nói gì cho tốt: "Em thật là, tại sao tay lại có thể tiện như vậy đâu?"

Đối với lời của người đại diện nói Tằng Tinh Khả không có cách nào phản bác, hắn vừa rồi xác thật có điểm mơ hồ, đặc biệt là vừa mới biết Phó Chân cùng Giang Hằng Thù thật sự quen nhau ở công trường, thêm họa sĩ thái thái vẽ thật sự rất dễ thương, hắn thuận tay liền ấn like một cái, like xong mới phản ứng lại tài khoản này là tài khoản đại hào.

Người đại diện còn không rõ ràng lắm quan hệ của Phó Chân cùng Giang Hằng Thù, nhưng cũng biết bằng lưu lượng của Tằng Tinh Khả, hắn vừa làm gì, khẳng định một giây có thể lên hot search, người đại diện: "Anh liên hệ Weibo triệt hot search, em nhanh chóng gọi điện nói xin lỗi với Phó đạo, em a, một ngày không gây chuyện em liền không được tự nhiên có phải hay không a?"

Tằng Tinh Khả cũng biết chính mình đuối lý, cái gì cũng không nói, lấy di động ra gọi cho Phó Chân, hướng hắn thuyết minh tình huống, hơn nữa xin lỗi, Phó Chân nhưng thật ra không cảm thấy cái gì, bất quá hắn rất tò mò ảnh chế trong miệng Tằng Tinh Khả trông như thế nào, kêu hắn đem Weibo của vị kia họa sĩ kia chia sẻ cho mình, Tằng Tinh Khả còn cố ý nhắc nhở Phó Chân một tiếng, đừng trượt tay giống hắn.

Phó Chân cười khẽ một tiếng, liền cắt đứt cuộc gọi với Tằng Tinh Khả.

Tuy rằng Tằng Tinh Khả rất nhanh đã bỏ like, nhưng vẫn bị cư dân mạng chụp hình lại, mọi người cũng không có suy nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ có các fan của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân lại sôi trào một phen, cảm giác Tằng Tinh Khả cũng là cùng sỏ thích như bọn họ.

......

Trong khoảng thời gian này, Tần Chiêu giống như thay đổi thành một người khác, đối với Đường Loan Loan đặc biệt tốt, làm Đường Loan Loan cảm thấy, bọn họ giống như lại một lần nữa trở về như lúc trước, cái em gái tiện nghi kia trước nay đều không có xuất hiện qua.

Ở một buổi sáng, Đường Loan Loan vừa rửa mặt xong từ trong phòng tắm đi ra, Tần Chiêu chờ ở cửa, cùng Đường Loan Loan trao một nụ hôn sáng sớm, hắn hỏi Đường Loan Loan: "Loan Loan, giúp anh một việc được không?"

"Được a, chuyện gì?" Đường Loan Loan cười hỏi.

"Tình tình bệnh của em gái em đã không thể lại kéo dài, cần thiết mau chóng tiến hành cấy ghép thận, em là chị gái của nàng, anh đã giúp em làm xét nghiệm độ tương xứng phi thường phù hợp, cho nên em có thể giúp nàng một chút hay không."

"Tần Chiêu, em đang mang thai, anh biết không? Em mang thai!" biểu tình của Đường Loan Loan nháy mắt thay đổi, nàng hỏi Tần Chiêu, "Anh để em tại loại thời điểm này cấy ghép thận cho nàng, anh có hỏi bác sĩ, hỏi chuyên gia xem bọn họ có tiếp nhận hay không!"

Biểu tình của Tần Chiêu lại vãn cứ bình tĩnh, hắn hướng Đường Loan Loan nói: "Anh hỏi qua, bọn họ nói có thể."

Tuy rằng chỗ hắn hỏi là bệnh viện đen, dù sao bệnh viện chính quy sẽ không có khả năng tiếp nhạn chuyện lấy thận của sản phụ đến cấy ghép.

Trí tim của Đường Loan Loan đã hoàn toàn lạnh băng, nàng nhìn chằm chằm Tần Chiêu thật lâu, trước sau không muốn tin tưởng đây là lời mà Tần Chiêu có thể nói ra, nàng hỏi: "Tần Chiêu, mấy ngày nay anh đối tốt với em như vậy có phải vì muốn em thay nàng đổi thận hay không."

Tần Chiêu mím môi, nghĩ nghĩ, tiến lên một bước, đè lại bả vai Đường Loan Loan, hy vọng nàng có thể hơi bình tĩnh một chút, Tần Chiêu hướng Đường Loan Loan giải thích nói: "Đương nhiên không phải, anh là thật sự yêu em, chẳng qua lúc trước nàng cứu anh một mạng, hiện tại nàng sắp chết, anh không đành lòng nhìn nàng phải như vậy."

Đường Loan Loan lại căn bản không bị Tần Chiêu mê hoặc, nàng trừng mắt nhìn Tần Chiêu, liên tiếp chất vấn nói: "Anh nếu thật sự yêu em, vì cái gì không tin người cứu anh khi còn nhỏ là em, là em cứu anh a! Anh như thế nào không nghĩ nếu ở ngay lúc này làm ghép thận, em cũng có khả năng sẽ chết a!"

"Chính là nàng sắp không chịu nổi nữa," Tần Chiêu hướng Đường Loan Loan khẩn cầu nói, "Loan Loan, chỉ cần em nguyện ý đem một cái thận cấy ghép cho nàng, là nàng có thể sống sót."

Đường Loan Loan một ngụm cự tuyệt nói: "Em không muốn."

Được đến câu trả lời của Đường Loan Loan, sắc mặt của Tần Chiêu trong nháy mắt trở nên rất khó xem, mây đen giăng đầy, hắn buông ra, lui về phía sau một bước: "Đường Loan Loan, cô không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Bởi vì phẫn nộ, ngực Đường Loan Loan kịch liệt phập phồng, nàng cầm lấy ly nước trên bàn, muốn đem nước hắt lên mặt Tần Chiêu cho hắn thnh tỉnh lại, nhưng mà còn không đợi nàng động thủ, Tần Chiêu liền bước đến lấy khăn lông che mũi Đường Loan Loan lại, Đường Loan Loan ở trong ngực Tần Chiêu không ngừng giãy giụa, nhưng thực mau nàng liền không có sức lực, ngã vào trong ngực Tần Chiêu.

Khi Đường Loan Loan lại lần nữa mở mắt, nàng phát hiện chính mình đang bị cột vào một cái giường bệnh, đỉnh đầu là ánh đèn phẫu thuật chói mắt, vài bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu xanh lục, trên mặt đeo khẩu trang đang vay quanh bên người nàng, trong tay bọn họ đang cầm dao phẫu thuật lập lòe dưới ánh đèn.

Đường Loan Loan biết chính mình tiếp sẽ theo bị như thế nào, cho nên nàng ở trong đầu không ngừng kêu gọi hệ thống, chính là hệ thống không thèm trả lời nàng lấy nửa câu.

Hệ thống như thế nào sẽ đáp lại nàng đâu? Hắn vốn dĩ muốn dựa vào giá trị thảm của Đường Loan Loan tới đền bù giá trị thành tựu mà nàng thiếu lúc trước, bởi vì Đường Loan Loan thiếu quá nhiều, mà lực lượng của hắn cũng rất có hạn, cho nên chỉ có thể từ người thân cận nhất của nàng mà ra tay, mà những người đã từng bị hắn khống chế đều đã có năng lực chống cự, chỉ có Tần Chiêu chưa từng chịu qua ảnh hưởng của hệ thống mới là người được chọn tốt nhất, hắn yêu Đường Loan Loan càng sâu, liền càng khống chế tốt.

Đường Loan Loan nằm ở trên giường bệnh lạnh băng, thuốc tê đã chui vào cơ thể nàng, tầm mắt nàng dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, ở dưới ánh đèn trắng xóa, nàng nhìn đến cô em gái đang nằm ở bên người nàng, mà Tần Chiêu thì đang quỳ gối canh giữ bên cạnh em gái nàng, nắm tay em gái nàng, nói rất nhiều lời an ủi.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt Đường Loan Loan trượt xuống, ý thức nàng dần dần bắt đầu tiêu tán, môi khẽ nhúc nhích: "Tần Chiêu, tôi hận anh."

Nàng rốt cuộc phải chịu phản phệ, giống như Phó Chân, bị người mình yêu nhất phản bội, lại không biết khi nào mới là hồi kết.

Chờ đến khi Đường Loan Loan tỉnh lại, một bên thận của nàng đã bị lấy đi, hơn nữa bác sĩ báo cho nàng hài tử cũng không còn, hơn nữa về sau có khả năng sẽ không có con được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện