Ngân Long trước mặt miệng khẽ mở như mỉm cười, sau đó con ngươi hoàn toàn hướng thẳng về phía Long Nham trước mặt, miệng há lớn. Một trái cầu ánh sáng trắng xuất hiện trong miệng nó, từ từ lớn dần, khí áp càng lúc càng mạnh. Long Nham dường như cũng không chịu thua kém, gầm lên tức tối, há miệng phun ra một luồng dung nham hướng tới Ngân Long. Cùng lúc ấy, trái cầu trong miệng Ngân Long bộc phát, một luồng sáng trắng bắn thẳng ra, điên cuồng lao về phía trước. Luồng ánh sáng trắng ấy tuy không to lớn như luồng dung nham, thế công xem chừng có vẻ yếu hơn nhưng nó lại dễ dàng xuyên thủng luồng dung nham, bắn thẳng tới phía Long Nham. Một vùng sáng lớn lóe lên, rồi một vụ nổ lớn xuất hiện, khí áp trào qua khiến hai nữ nhân đều đứng không vững, bị thổi bay. Hai nàng đang luống cuống thì một thân hình to lớn đã chắn trước mặt hai nàng, một đôi cánh lớn ngân sắc bao bọc hai nàng lại.
Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, ánh sáng chói mắt cùng áp lực xung động lan truyền một hồi rồi mới chấm dứt. Ngân Long khẽ xoay người lại, đôi cánh dơi lớn thu lại, để lộ ra thân hình hai nữ nhân, tóc hai nàng có chút toán loạn. Cả ba chậm rãi bay tới nơi Long Nham, chỉ thấy Long Nham thân thể tứ tán, mỗi nơi một mảnh nhỏ, chỉ còn cái đầu rực lửa đang hướng ánh mắt kinh dị xen lẫn uất ức tới Ngân Long. Nó thều thào.
- Ta không phục… tại sao… tại sao ngươi vẫn có ý thức…?! Tại sao… tại sao lại… thứ long dạng này… là thứ gì?! Sao… sao ta chưa từng chứng… chứng kiến?! Ta… ta đã sống từ ngày… tinh cầu này… hình thành… Sao ta chưa thấy…nó?! Sao… nó lại mạnh… như vậy?!
Ngân Long khẽ hé miệng như đang cười, thanh âm nam nhân vang lên.
- Ta vốn không còn ma tâm. Còn long dạng này? Nó vốn chỉ tồn tại trong thế giới của riêng ta – Lam Nhãn Bạch Long!
- Ra… là vậy! Chỉ trách… trách ta.. quá xem thường ngươi...!
Nham Long thì thào, cuối cùng nhắm mắt. Từ cái đầu, một ngọn lửa màu bạc bay lên, lơ lửng trên không. Ngân Long không hề khách khí, há miệng nuốt lấy nó, sau đó một luồng bạch quang chói mắt xuất hiện, hắn biến lại thành nhân dạng. Bên cạnh là con rồng lúc trước, chỉ có điều bề ngoài nó hoàn toàn thay đổi. Xuất hiện thêm đôi cánh ngân sắc phía sau, đồng thời một số nơi trên thân thể hoàng kim lại ánh lên quang mang ngân sắc, tựa như một lớp áo giáp. Minh Tiễn vỗ vỗ nhẹ lên đầu nó, sau đó vẫy tay để nó bay về trên đài sen hoàng kim kia. Con rồng bay tới nơi, mệt mỏi nằm trên đài sen, nhắm mắt ngủ say. Hắn nhìn theo cho tới khi thấy con rồng bé nhỏ nằm im, sau đó mới quay sang với hai nữ nhân, mỉm cười.

- Xong rồi!
Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ trên mặt mừng rỡ, nước mắt lại lăn dài trên má. Hai nàng lao tới, ôm chầm lấy hắn. Tay các nàng bấu chặt lấy lưng hắn, cứ như thể buông tay hắn sẽ chạy trốn mất. Minh Tiến mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng hai nàng, trong lòng thở phào đầy nhẹ nhõm…
Phía bên ngoài, đồ hình to lớn đột ngột rung chuyển dữ dội. Những kí tự trong đồ hình bắt đầu ngả nghiêng, chao đảo như thể mất đi cân bằng. Chúng thu nhỏ dần, thu nhỏ dần rồi biến mất vô thanh vô âm. Bầu trời nhanh tróng trở về nguyên trạng như chưa từng có việc gì xảy ra. Dị tượng lúc phát sinh thì khủng bố, tan biến thì vô thanh vô tức khiến tất cả Lam Nguyệt Cốc đều tò mò. Ngay cả cốc chủ cùng năm đệ tử cũng không khác, nhưng họ đều kiềm chế lại. “Chưa biết dị trạng kia là lành hay dữ, tốt nhất không nên vọng động!".
Tuyết Liên khẽ cắn môi, lông mày nàng có chút trùng xuống. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kẻ này… Rốt cuộc hắn là ai?”…
Minh Tiến im lặng đứng ôm hai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt âu yếm hướng tới khiến cả hai nữ nhân mặt đều đỏ bừng, áp trong ngực hắn mà né tránh ánh mắt ấy. Minh Tiến chợt cảm thấy thân nhiệt đột ngột nóng bừng, liền cố gắng đè nén xuống. Người hắn càng lúc càng thêm nóng khiến hắn luống cuống, cố dùng ý chí trấn định lại. Đâu đó trong hắn dâng lên một luồng ham muốn mãnh liệt, hai tay không tự chủ ôm chặt lấy eo hai mỹ nữ. Hành động bất ngờ của hắn khiến hai nàng càng thêm thẹn, len lén nhìn lên. Chỉ thấy ánh mắt hắn đầy dục vọng nhìn tới hai nàng. Tử Hàm chưa kịp mở miệng đã bị hắn cúi xuống, hôn lên môi nàng. Hai bàn tay hắn không trung thực, lướt nhẹ mà sờ nắn lên ngực hai nữ nhân. Không gian tinh vân nhanh chóng biến lại thành cánh đồng hoa tinh mỹ, đẹp mắt lúc trước. Mỹ Mỹ lúc này cũng không khác gì Tử Hàm, khuôn mặt đỏ ửng, khẽ rên rỉ những thanh âm tiêu hồn. Tay hắn đang sờ loạn trên ngực nàng. Minh Tiến ánh mắt đỏ ngầu những tia máu, gấp gáp nói.
- Ta… ta muốn…!
Tử Hàm khẽ liếc sang bên cạnh, thấy Mỹ Mỹ đang bị hắn đùa bỡn mà rên rỉ thì mặt càng thêm đỏ. Chợt nàng a lên một tiếng, chính nàng lúc này cũng bị hắn trêu chọc. Ba người từ từ hạ xuống thảm cỏ mềm mại kia, lẩn khuất vào trong chúng. Cánh đồng xanh mướt lúc này truyền đi những thanh âm nam nữ thực cốt tiêu hồn…
- Ngô Hùng, con đi trấn an mọi người, nói rằng dị trạng kia là do ta sửa chữa cổ bảo. Mau đi đi! - Vâng, sư tôn!
Ngô Hùng cung kính nói, trong lòng vẫn có chút mù mờ chưa hiểu dụng ý của sư phụ mình. “Dị trạng kia rõ ràng là xuất phát từ thạch động, sao sư phụ lại…”. Nhưng y cũng biết sư phụ trầm ổn, làm thế hẳn có ý riêng nên cũng không hề chậm chạp mà nhanh tróng lao đo thông cáo. Các vị đệ tử khác thấy sư tôn muốn che giấu việc hôm nay, tức thì đều cung kính cáo lui. Chỉ duy nhất Tuyết Liên vẫn đứng đó, ánh mắt trở nên mù mờ vô định. Vương Phác Thiên nhìn tới nàng, khẽ cười.
- Con vẫn nhất định muốn biết sao?
- Vâng, sư phụ!
- Được rồi, đi theo ta…!...
…Một hồi cuồng nhiệt hoan ái qua đi. Một cảm giác thống khoái, thư sướng khiến Minh Tiến khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu đầy khoan khoái. Hắn nhìn sang, Tử Hàm và Mỹ Mỹ mỗi nàng đang gối một bên vai hắn, thân thể phập phồng thở nhẹ. Má ai cũng dâng lên phấn hồng dày đặc, ánh mắt tràn ngập sự ngượng nghịu xen lẫn vui thích hướng tới hắn. Minh Tiến khẽ hôn nhẹ lên má hai nàng khiến cả hai má đều càng thêm đỏ, kiều diễm không tả nổi. Một luồng ánh sáng hoàng kim bao bọc lấy cả ba người, nhanh tróng đưa cả ba nguyên thần hồi thân.
Trên chiếc giường bên trong thạch động, đồ hình trước ngực Minh Tiến đã sớm biến mất. Bán cầu chân khí bao bọc bên ngoài cũng dần dần tan biến. Hắn mở mắt, hít vào một hơi đầy khoan khoái. Chợt nhận ra mình đã có thể vận dụng chân lực, hắn mừng như điên định ngồi dậy. Chỉ cảm thấy hai bên vai nằng nặng, ngó xuống thì thấy Tử Hàm và Mỹ Mỹ vẫn đang im lặng nằm trên đó. Hai nàng đều chỉ mặc yếm và nội y, thân hình mỹ miều ấy áp chặt lấy thân hình hắn. Hai đôi chân dài quắp lấy hai chân hắn. Minh Tiến đỏ mặt, nhớ lại những khung cảnh điên cuồng trong Linh Thành của mình. Trong lúc ấy, hai nữ nhân cũng đã tỉnh lại, thấy hắn đang nhìn tới thì cùng bẽn lẽn cúi đầu, mị lực liên miên. Minh Tiến vội vã nhẩm Vô Thần, sau đó mới dám nhìn lại hai nàng.

- Hai người tỉnh rồi à?
-Ưm!
Mỹ Mỹ lười nhác khẽ cựa mình, nàng vươn tay ôm lấy cổ hắn mà hôn chụt lên má hắn. Tử Hàm cũng không khác Mỹ Mỹ là mấy, chỉ khác là nàng liều lĩnh hôn lên môi hắn, sau đó có chút mệt mỏi mà nói.
- Tướng công, chàng ngủ thêm chút nữa đi. Chúng ta đều mệt mỏi a!
Hắn khẽ mỉm cười, kéo lại chiếc gối nhung để hai nàng gối lên cùng, sau đó cẩn thận kéo cao tấm chăn lông thú. Hắn cảm nhận được chân lực hai nàng giảm sút đi nhiều, vì vậy nhẹ nhàng vươn tay đặt tới lưng hai nàng, âm thầm vận chân lực. Một luồng khí ấm nóng truyền tới khiến hai nữ nhân rên rỉ khe khẽ đầy khoan khoái. Mỹ Mỹ mệt mỏi hé mắt, thấy hắn đang truyền chân lực thì ánh mắt tràn ngập nhu tình. Lại nhớ tới vừa rồi trong Linh Thành, nơi cánh đồng hoa cùng hắn một hồi điên long đảo phụng. Hai má nàng càng thêm đỏ bừng, mỉm cười đầy mãn nguyện. Đồng dạng ý nghĩ đó với nàng, Tử Hàm xấu hổ né tránh ánh mắt của hắn, hai mắt nàng khép hờ như đang ngủ. Đương nhiên cả ba người đều biết, đều có thể nhận thức được giữa họ lúc trước là việc gì, chỉ có điều tất cả những việc ấy vốn không hề có thực, chỉ là sự giao hoán về tinh thần chứ thể xác họ chưa từng vượt quá tới giới hạn đó. Hai nàng là xử nữ, hoàn toàn chưa từng đụng chạm ái ân. Cái cảm giác mơ mơ hồ hồ nhưng lại tiêu hồn thực cốt lúc trước khiến cả hai nàng như say, như mụ mị đi trong đó. Cơn mệt mỏi bao trùm lên cả ba người, nhanh tróng đưa họ vào giấc ngủ…
Hiểu Vân trấn, Minh Gia trang.
Đào Nhược Hồng cau mày, im lặng không nói gì. Trên tay bà là một phong thư nhỏ, bên ngoài niêm dấu đỏ của Thiên Hồng Tự. Bà lặng lẽ uống trà, lắc đầu. Ngân Nguyệt ngồi phía đối diện, thấy thần sắc ấy thì thở dài.
- Vẫn chưa tìm ra tung tích chàng ấy sao? Tiền bối!
- Vẫn chưa, các nhóm đệ tử Thiên Hồng tìm kiếm y vẫn chưa báo về tin tức khả quan nào cả!

Ngân Nguyệt len lén thở dài, sau đó tò mò hỏi.
- Tiền bối, chẳng lẽ còn chuyện gì liên quan mà người lại lo lắng như vậy?
- Trong thư, trụ trì Thiên Hồng Tự có nói muốn mời y sang đầu hạ dẫn đầu đoàn người của Tự tới Vô Danh Sơn Trang dự họp mặt Cửu Phái. Nếu chưa tìm thấy y, có lẽ lại phải nhờ đến Hắc Cuồng Long thêm một lần nữa… Ai… Mà Nhỡ đúng lúc đó hắn quay về đây, có lẽ nào lại chịu để yên?
Bà thở dài, sau đó mới tiếp.
- Ta có ý tốt giúp mọi người, không ngờ lại thành ra hại mọi người, hại ngay cả đệ tử của ta… Minh Tiến… Sao vận số của ngươi ta không thể tính toán ra chứ…?
- Tiền bối, ta cũng không thể tính toán trước được vận số chàng ấy nữa. Mỗi lần cố tính toán thì y như lạc vào mây mù, không thể tìm được lối ra!
Đào Nhược Hồng lắc đầu.
- Không phải do chúng ta, mà là tự do hắn thôi. Có lẽ hắn có một số phận đặc biệt, không ai nắm bắt hay tiên đoán được cả...!
Một giấc ngủ thật thoải mái, cũng không biết là đã ngủ được qua bao lâu, Minh Tiến mở mắt tỉnh lại. Hắn khẽ lắc cổ cho bớt cảm giác mỏi, sau đó tìm kính mà đeo lên. Nhìn xung quanh một lượt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện