“Cloris, em, em hôm nay tới là để cùng anh nói lời từ biệt…”
Công chúa Aurora suốt ba ngày không tới hôm nay rốt cuộc cũng xuất hiện ở trước mặt Lăng Mộ Ngôn, ánh mắt vốn xinh đẹp hơi hơi sưng đỏ, tiếng nói ôn nhu êm tai lúc này cũng trở nên có chút khàn khàn mang theo âm khóc. Nàng si ngốc nhìn nhân ngư trong mắt tràn ngập ý cười mềm mại, phảng phất vĩnh viễn sẽ không thể nào trông thấy hắn nữa, trong con ngươi của nàng dần dần nhuốm đầy tuyệt vọng, ánh mắt kia làm cho người ta nhìn thấy không khỏi tan nát cõi lòng.
“Aurora, ngươi làm sao vậy?” Lăng Mộ Ngôn đã đem cô gái ôn nhu lại có chút ngượng ngùng này trở thành bạn tốt, ở khi nhìn thấy bộ dạng bất thường này của nàng, không khỏi lo lắng hỏi.
Nghe thanh âm kỳ ảo thanh nhã kia của nhân ngư, Aurora rốt cuộc nhịn không được chảy ra nước mắt, nàng bật khóc nhào vào trong lòng Lăng Mộ Ngôn, bả vai không ngừng run rẩy, một lần lại một lần lặp đi lặp lại gọi tên của Lăng Mộ Ngôn, giọng nói vỡ vụn tựa như khóc thầm.
Lăng Mộ Ngôn mặc dù không quá hiểu, nhưng vẫn vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô gái, thanh âm cũng mềm xuống, “Aurora, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, được chứ? Là ai bắt nạt ngươi sao?”
“Cloris, em, em không muốn đi, em muốn…” Aurora nức nở, “Ở lại bên cạnh anh a —–”
Em yêu anh như vậy a, Cloris, cho dù mỗi ngày chỉ được trông thấy anh một chút, em vẫn cảm thấy mỹ mãn —– thế nhưng vì sao ngay cả chút hy vọng xa vời này của nàng mà Ma vương cũng muốn đánh nát? Thật tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn a —–
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]
“Đi, đi đâu?” Lăng Mộ Ngôn trong lòng căng thẳng, không khỏi mờ mịt hỏi.
“Mấy ngày trước, ma tộc phái người mang đến lễ vật nghe nói vô cùng trân quý, còn nói nếu phụ vương bằng lòng gả em cho Ma vương…. ma tộc liền hứa hẹn không tiếp tục tấn công nhân tộc.” Aurora bình tĩnh hơn một chút, âm cuối run rẩy giải thích, “Mà phụ vương, đã đồng ý.”
Lăng Mộ Ngôn cau mày, hơi hơi đẩy Aurora ra, trong con ngươi màu lam trong vắt thuần khiết lóe lên những gợn sóng, thanh âm nhẹ nhàng tràn ngập lo lắng, “Aurora, ngươi nói… Ma vương?”
“Em thật sự rất sợ hãi, Cloris. Em không muốn đi, thật sự rất sợ hãi…” Aurora hai tay ôm lấy mình, không ngừng lẩm bẩm, “Nghe nói ma tộc ham mê giết chóc lãnh khốc vô tình, Ma vương lại bạo ngược tàn nhẫn… Em nên làm cái gì bây giờ, Cloris?”
Lăng Mộ Ngôn con ngươi trầm xuống, đột nhiên kéo lấy Aurora, vẻ mặt kiên định nói với nàng, “Đi theo ta đi, Aurora, ta có thể mang ngươi rời đi.”
“Rời đi?” Aurora mờ mịt nhìn lại, tựa hồ chưa từng nghĩ tới quyết định này.
“Theo ta trở về trong biển, ngươi không phải rất hâm mộ cuộc sống của chúng ta sao?” Trong con ngươi u lam của Lăng Mộ Ngôn một mảnh mềm mại, xinh đẹp làm lòng người say mê, hắn nhu hòa mà kiên định nói, “Như vậy ngươi có thể không cần khó xử, cũng có thể không cần đi tới ma tộc.”
Aurora miễn cưỡng cười cười, “Cloris đừng nói giỡn nữa, em chỉ là một nhân loại, làm sao có thể ở trong biển ——”
“Còn nhớ ta từng nói với ngươi về Vu thần hải tảo không? Nàng có một loại thuốc, có thể đem nhân loại chuyển đổi thành nhân ngư.” Lăng Mộ Ngôn thanh âm nhẹ nhàng, tươi cười ôn nhu làm cho Aurora suýt nữa mê mẩn.
Nhưng Aurora vẫn lắc lắc đầu, “Nhưng mà Cloris cũng từng nói qua, muốn nước thuốc của Vu thần hải tảo, nhất định phải cung cấp thứ gì đó mà nàng cảm thấy hứng thú để tiến hành trao đổi, đúng không? Mà Vu thần hải tảo còn từng cực kỳ thèm nhỏ dãi thanh âm của anh, em nhớ rất rõ ràng, Cloris.”
Lăng Mộ Ngôn cũng có chút kinh ngạc chuyện mà mình thuận miệng nhắc tới Aurora cư nhiên sẽ nhớ rõ ràng như vậy, nhưng mà vẫn cười khẽ lắc lắc đầu, “Không việc gì, Aurora, ta chính là Vương tử nhân ngư, Vu thần hải tảo không dám đắc tội với ta.”
Aurora hai tay run nhè nhẹ, hiển nhiên đã có chút dao động, trong lòng của nàng không ngừng đấu tranh kịch liệt, mắt thấy sẽ gật đầu, nhưng mà —–
Cuối cùng nàng vẫn lắc lắc đầu, động tác rất nhanh giống như sợ rằng ngay sau đó bản thân sẽ hối hận, nàng nâng lên tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, ánh mắt nhìn Vương tử nhân ngư tràn ngập nhu tình cùng lưu luyến không rời, “Thực xin lỗi, Cloris, em vẫn không thể đáp ứng.”
Nhân ngư cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt là bao dung cùng mềm mại.
Aurora suýt nữa bật khóc, nàng khẽ cắn môi, thanh âm nghẹn ngào nói, “Em cũng muốn đi theo anh, nhìn ngắm thế giới trong biển, cùng anh trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, đó đều là chuyện mà em tha thiết mong ước… Nhưng mà, em vẫn là một Công chúa, em phải có trách nhiệm với con dân của mình, nếu em cứ như vậy rời đi, ma tộc nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, càng muốn chiếm lĩnh lãnh thổ của nhân tộc, đến lúc đó những thần dân của em phải làm sao bây giờ? Em trên người gánh vác trọng trách làm cho nhân tộc cùng ma tộc hòa bình, cho nên không thể đáp ứng anh, Cloris, thực xin lỗi…”
Lăng Mộ Ngôn mở to mắt nhìn, trên mặt lộ ra tươi cười thoải mái, “Đúng vậy, Aurora, ta tự hào vì ngươi, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn kiên cường hơn nhiều, làm cho ta vô cùng kính nể.”
Aurora nhắm mắt lại, cảm nhận được gió biển hiu hiu thổi tới, chỉ cảm thấy trái tim dần dần chìm xuống, cho đến lúc rơi xuống vực sâu.
—– Không, Cloris, em không hề tốt như thế. Em vẫn sẽ sợ hãi, vẫn sẽ tuyệt vọng, em không thể nâng lên dũng khí để đi đối mặt, em chính là nhát gan lại yếu đuối như vậy.
Mà Cloris, nguyên nhân em không thể đi theo anh, trừ bỏ lo lắng cho an toàn của những thần dân của em, có lẽ —–
Cũng chỉ là bởi vì anh không thương em mà thôi.
…
Mà Ma giới lúc này.
Ma vương sắc mặt đen xì nặng nề sâu kính nhìn Keller ứa ra mồ hôi ở trước mặt, theo thời gian dần dần trôi qua, khí tức trên người y cũng càng ngày càng nguy hiểm, sát ý hiện ra như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp đâm về phía gã.
Keller nuốt nước miếng một cái, không còn trầm ổn dĩ vãng, vẻ mặt cầu xin nói, “Vương, thuộc hạ thật sự không phải cố ý, bởi vì thấy ngài một mực nhìn chằm chằm vị Công chúa nhân tộc bên thủy kính kia, thuộc hạ mới có thể cho rằng…” Người ngài ngưỡng mộ trong lòng là nàng a QAQ
Ma vương cười lạnh một tiếng, “Chỉ bằng nữ nhân kia? Keller, thẩm mỹ của ngươi có vấn đề thì cũng đừng cho rằng thẩm mỹ của người khác cũng thê thảm giống như ngươi, làm việc có hại còn tìm cớ, hửm?”
Keller: “…” Công chúa người ta bộ dạng xinh đẹp như vậy, rốt cuộc là ai thẩm mỹ có vấn đề a!
Quan trọng hơn là —– không tặng sính lễ cho Công chúa nhân tộc, chẳng lẽ lại đi tặng cho nhân ngư vẫn luôn bị ngài xem như mỹ vị sao?!!
Nhưng mà thân vệ đáng thương hiển nhiên còn chưa có lá gan đi chống đối Ma vương, cho nên cũng chỉ có thể làm như sám hối, cúi thấp đầu không dám hé răng.
Ma vương hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã thích nữ nhân kia như vậy, đến lúc đó để ngươi xuất giá là được rồi.”
Keller: “…” Xuất giá?!! [mặt dại ra]
“Sính lễ lúc trước coi như là quà tân hôn ta tặng cho các ngươi, không cần cảm động, ta chỉ sợ ngươi quá nghèo sẽ làm cho nhân tộc chê cười, liên lụy đến ma tộc chúng ta mà thôi.” Ma vương mặt không chút thay đổi nói, ngữ khí thập phần bình thản, bình thản tới mức làm cho Keller suýt chút nữa rơi lệ.
—– Vương, ngài đối xử vô tình với thuộc hạ trung tâm như vậy thật sự được sao a a a a a!!! [nội tâm rít gào]
“Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó nhớ báo cho ta biết thời gian tổ chức hôn lễ của các ngươi.” Ma vương nhìn như lạnh nhạt kỳ thực khó lòng chịu nổi đứng lên, vung trường bào, uy nghiêm lạnh lùng nói, “Mặt khác, trong khoảng thời gian này, sự tình của Ma giới liền do ngươi toàn quyền giải quyết, có việc gì cũng đừng chạy tới quấy rầy ta.”
Vừa dứt lời, thân ảnh của Ma vương liền khẩn cấp biến mất, chỉ lưu lại thân vệ đáng thương đang há to miệng, biểu tình ngây ngốc muốn chết, đứng tại chỗ run rẩy trong gió thu rét lạnh…
“—– Vương, ngài lại trộm rời đi!!!”
Công chúa Aurora suốt ba ngày không tới hôm nay rốt cuộc cũng xuất hiện ở trước mặt Lăng Mộ Ngôn, ánh mắt vốn xinh đẹp hơi hơi sưng đỏ, tiếng nói ôn nhu êm tai lúc này cũng trở nên có chút khàn khàn mang theo âm khóc. Nàng si ngốc nhìn nhân ngư trong mắt tràn ngập ý cười mềm mại, phảng phất vĩnh viễn sẽ không thể nào trông thấy hắn nữa, trong con ngươi của nàng dần dần nhuốm đầy tuyệt vọng, ánh mắt kia làm cho người ta nhìn thấy không khỏi tan nát cõi lòng.
“Aurora, ngươi làm sao vậy?” Lăng Mộ Ngôn đã đem cô gái ôn nhu lại có chút ngượng ngùng này trở thành bạn tốt, ở khi nhìn thấy bộ dạng bất thường này của nàng, không khỏi lo lắng hỏi.
Nghe thanh âm kỳ ảo thanh nhã kia của nhân ngư, Aurora rốt cuộc nhịn không được chảy ra nước mắt, nàng bật khóc nhào vào trong lòng Lăng Mộ Ngôn, bả vai không ngừng run rẩy, một lần lại một lần lặp đi lặp lại gọi tên của Lăng Mộ Ngôn, giọng nói vỡ vụn tựa như khóc thầm.
Lăng Mộ Ngôn mặc dù không quá hiểu, nhưng vẫn vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô gái, thanh âm cũng mềm xuống, “Aurora, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, được chứ? Là ai bắt nạt ngươi sao?”
“Cloris, em, em không muốn đi, em muốn…” Aurora nức nở, “Ở lại bên cạnh anh a —–”
Em yêu anh như vậy a, Cloris, cho dù mỗi ngày chỉ được trông thấy anh một chút, em vẫn cảm thấy mỹ mãn —– thế nhưng vì sao ngay cả chút hy vọng xa vời này của nàng mà Ma vương cũng muốn đánh nát? Thật tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn a —–
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]
“Đi, đi đâu?” Lăng Mộ Ngôn trong lòng căng thẳng, không khỏi mờ mịt hỏi.
“Mấy ngày trước, ma tộc phái người mang đến lễ vật nghe nói vô cùng trân quý, còn nói nếu phụ vương bằng lòng gả em cho Ma vương…. ma tộc liền hứa hẹn không tiếp tục tấn công nhân tộc.” Aurora bình tĩnh hơn một chút, âm cuối run rẩy giải thích, “Mà phụ vương, đã đồng ý.”
Lăng Mộ Ngôn cau mày, hơi hơi đẩy Aurora ra, trong con ngươi màu lam trong vắt thuần khiết lóe lên những gợn sóng, thanh âm nhẹ nhàng tràn ngập lo lắng, “Aurora, ngươi nói… Ma vương?”
“Em thật sự rất sợ hãi, Cloris. Em không muốn đi, thật sự rất sợ hãi…” Aurora hai tay ôm lấy mình, không ngừng lẩm bẩm, “Nghe nói ma tộc ham mê giết chóc lãnh khốc vô tình, Ma vương lại bạo ngược tàn nhẫn… Em nên làm cái gì bây giờ, Cloris?”
Lăng Mộ Ngôn con ngươi trầm xuống, đột nhiên kéo lấy Aurora, vẻ mặt kiên định nói với nàng, “Đi theo ta đi, Aurora, ta có thể mang ngươi rời đi.”
“Rời đi?” Aurora mờ mịt nhìn lại, tựa hồ chưa từng nghĩ tới quyết định này.
“Theo ta trở về trong biển, ngươi không phải rất hâm mộ cuộc sống của chúng ta sao?” Trong con ngươi u lam của Lăng Mộ Ngôn một mảnh mềm mại, xinh đẹp làm lòng người say mê, hắn nhu hòa mà kiên định nói, “Như vậy ngươi có thể không cần khó xử, cũng có thể không cần đi tới ma tộc.”
Aurora miễn cưỡng cười cười, “Cloris đừng nói giỡn nữa, em chỉ là một nhân loại, làm sao có thể ở trong biển ——”
“Còn nhớ ta từng nói với ngươi về Vu thần hải tảo không? Nàng có một loại thuốc, có thể đem nhân loại chuyển đổi thành nhân ngư.” Lăng Mộ Ngôn thanh âm nhẹ nhàng, tươi cười ôn nhu làm cho Aurora suýt nữa mê mẩn.
Nhưng Aurora vẫn lắc lắc đầu, “Nhưng mà Cloris cũng từng nói qua, muốn nước thuốc của Vu thần hải tảo, nhất định phải cung cấp thứ gì đó mà nàng cảm thấy hứng thú để tiến hành trao đổi, đúng không? Mà Vu thần hải tảo còn từng cực kỳ thèm nhỏ dãi thanh âm của anh, em nhớ rất rõ ràng, Cloris.”
Lăng Mộ Ngôn cũng có chút kinh ngạc chuyện mà mình thuận miệng nhắc tới Aurora cư nhiên sẽ nhớ rõ ràng như vậy, nhưng mà vẫn cười khẽ lắc lắc đầu, “Không việc gì, Aurora, ta chính là Vương tử nhân ngư, Vu thần hải tảo không dám đắc tội với ta.”
Aurora hai tay run nhè nhẹ, hiển nhiên đã có chút dao động, trong lòng của nàng không ngừng đấu tranh kịch liệt, mắt thấy sẽ gật đầu, nhưng mà —–
Cuối cùng nàng vẫn lắc lắc đầu, động tác rất nhanh giống như sợ rằng ngay sau đó bản thân sẽ hối hận, nàng nâng lên tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, ánh mắt nhìn Vương tử nhân ngư tràn ngập nhu tình cùng lưu luyến không rời, “Thực xin lỗi, Cloris, em vẫn không thể đáp ứng.”
Nhân ngư cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt là bao dung cùng mềm mại.
Aurora suýt nữa bật khóc, nàng khẽ cắn môi, thanh âm nghẹn ngào nói, “Em cũng muốn đi theo anh, nhìn ngắm thế giới trong biển, cùng anh trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, đó đều là chuyện mà em tha thiết mong ước… Nhưng mà, em vẫn là một Công chúa, em phải có trách nhiệm với con dân của mình, nếu em cứ như vậy rời đi, ma tộc nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, càng muốn chiếm lĩnh lãnh thổ của nhân tộc, đến lúc đó những thần dân của em phải làm sao bây giờ? Em trên người gánh vác trọng trách làm cho nhân tộc cùng ma tộc hòa bình, cho nên không thể đáp ứng anh, Cloris, thực xin lỗi…”
Lăng Mộ Ngôn mở to mắt nhìn, trên mặt lộ ra tươi cười thoải mái, “Đúng vậy, Aurora, ta tự hào vì ngươi, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn kiên cường hơn nhiều, làm cho ta vô cùng kính nể.”
Aurora nhắm mắt lại, cảm nhận được gió biển hiu hiu thổi tới, chỉ cảm thấy trái tim dần dần chìm xuống, cho đến lúc rơi xuống vực sâu.
—– Không, Cloris, em không hề tốt như thế. Em vẫn sẽ sợ hãi, vẫn sẽ tuyệt vọng, em không thể nâng lên dũng khí để đi đối mặt, em chính là nhát gan lại yếu đuối như vậy.
Mà Cloris, nguyên nhân em không thể đi theo anh, trừ bỏ lo lắng cho an toàn của những thần dân của em, có lẽ —–
Cũng chỉ là bởi vì anh không thương em mà thôi.
…
Mà Ma giới lúc này.
Ma vương sắc mặt đen xì nặng nề sâu kính nhìn Keller ứa ra mồ hôi ở trước mặt, theo thời gian dần dần trôi qua, khí tức trên người y cũng càng ngày càng nguy hiểm, sát ý hiện ra như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp đâm về phía gã.
Keller nuốt nước miếng một cái, không còn trầm ổn dĩ vãng, vẻ mặt cầu xin nói, “Vương, thuộc hạ thật sự không phải cố ý, bởi vì thấy ngài một mực nhìn chằm chằm vị Công chúa nhân tộc bên thủy kính kia, thuộc hạ mới có thể cho rằng…” Người ngài ngưỡng mộ trong lòng là nàng a QAQ
Ma vương cười lạnh một tiếng, “Chỉ bằng nữ nhân kia? Keller, thẩm mỹ của ngươi có vấn đề thì cũng đừng cho rằng thẩm mỹ của người khác cũng thê thảm giống như ngươi, làm việc có hại còn tìm cớ, hửm?”
Keller: “…” Công chúa người ta bộ dạng xinh đẹp như vậy, rốt cuộc là ai thẩm mỹ có vấn đề a!
Quan trọng hơn là —– không tặng sính lễ cho Công chúa nhân tộc, chẳng lẽ lại đi tặng cho nhân ngư vẫn luôn bị ngài xem như mỹ vị sao?!!
Nhưng mà thân vệ đáng thương hiển nhiên còn chưa có lá gan đi chống đối Ma vương, cho nên cũng chỉ có thể làm như sám hối, cúi thấp đầu không dám hé răng.
Ma vương hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã thích nữ nhân kia như vậy, đến lúc đó để ngươi xuất giá là được rồi.”
Keller: “…” Xuất giá?!! [mặt dại ra]
“Sính lễ lúc trước coi như là quà tân hôn ta tặng cho các ngươi, không cần cảm động, ta chỉ sợ ngươi quá nghèo sẽ làm cho nhân tộc chê cười, liên lụy đến ma tộc chúng ta mà thôi.” Ma vương mặt không chút thay đổi nói, ngữ khí thập phần bình thản, bình thản tới mức làm cho Keller suýt chút nữa rơi lệ.
—– Vương, ngài đối xử vô tình với thuộc hạ trung tâm như vậy thật sự được sao a a a a a!!! [nội tâm rít gào]
“Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó nhớ báo cho ta biết thời gian tổ chức hôn lễ của các ngươi.” Ma vương nhìn như lạnh nhạt kỳ thực khó lòng chịu nổi đứng lên, vung trường bào, uy nghiêm lạnh lùng nói, “Mặt khác, trong khoảng thời gian này, sự tình của Ma giới liền do ngươi toàn quyền giải quyết, có việc gì cũng đừng chạy tới quấy rầy ta.”
Vừa dứt lời, thân ảnh của Ma vương liền khẩn cấp biến mất, chỉ lưu lại thân vệ đáng thương đang há to miệng, biểu tình ngây ngốc muốn chết, đứng tại chỗ run rẩy trong gió thu rét lạnh…
“—– Vương, ngài lại trộm rời đi!!!”
Danh sách chương