Tòa nhà ký túc cũ.
“Thật sự… chết người…”
“Bên trong… bị đóng ở trên tường…”
“Trên tường toàn là máu… Hình như là…”
“… Tàn nhẫn… đáng sợ…”
Kỷ Lưu Cảnh nghe thấy tiếng thảo luận đứt quãng truyền tới từ phía trước, tâm tình sung sướng gợi lên tươi cười ôn nhu hồn nhiên.
“Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi đã làm ra hành động nghệ thuật gì đó sao?” Thanh âm thản nhiên như cười như không vang lên, Kỷ Lưu Cảnh quay đầu, liền thấy Lăng Mộ Ngôn không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh mình, vẫn như trước đeo một chiếc kính đen quê mùa đang bình tĩnh nhìn mình.
Kỷ Lưu Cảnh trên mặt thoáng lộ ra xấu hổ, ngượng ngùng gãi gãi gò má, giống như làm nũng kéo dài âm cuối, “Sư phụ —–”
“Ta dạy ngươi như thế nào, hửm?” Hoàn toàn miễn dịch với biểu tình bán manh của tiểu bạch thỏ này, Lăng Mộ Ngôn cong khóe môi nhìn về phía trước.
Kỷ Lưu Cảnh lập tức cúi đầu cụp lỗ tai, sợ hãi thốt lên, “Không nên khinh địch bại lộ bản thân, ừm, có thể một kích tất sát thì tuyệt đối không tung ra đòn thứ hai…”
…
“Sư, sư phụ… không, tôi không thể…”
“Bé cưng, lúc này nên trực tiếp đâm xuống…” Lăng Mộ Ngôn đứng ở bên cạnh cô, sau đó cười khẽ vươn tay ra, dụ dỗ cô duỗi tay về phía trước, thanh âm nỉ non tràn ngập bên tai tựa như ác ma mê hoặc ngươi ta sa đọa.
…
Đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên bị sư phụ huấn luyện, Kỷ Lưu Cảnh ‘phừng’ một cái hai má đỏ ửng, cái lỗ tai cũng trở nên nóng bỏng, trái tim nhảy thình thịch không ngừng.
“Hửm? Lỗ tai của ngươi đỏ kìa, A Lưu.” Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không nhận ra khác thường của Kỷ Lưu Cảnh, ngữ khí bình thản nói, “Là bởi vì rốt cuộc hiểu được làm sai ở đâu cho nên xấu hổ sao, vi sư thật sự rất vui mừng.”
Kỷ Lưu Cảnh: “…” Sư phụ chính là không hiểu phong tình như vậy, không sao, mình đã thành thói quen, thật sự! [quay đầu] [nghiến răng nghiến lợi]
“Tôi chẳng qua là nhịn không được mà thôi, chỉ cần nghĩ đến kẻ trước kia vẫn luôn kêu gào muốn rạch mặt tôi lúc này đã bị đóng ở trên tường…” Kỷ Lưu Cảnh hai má vẫn như trước đỏ bừng, khóe môi mang theo ý cười thỏa mãn hạnh phúc, làm cho cô thoạt nhìn càng giống như một tiểu bạch thỏ thuần khiết không rành thế sự, “… liền hoàn toàn không kìm được hưng phấn nha.”
“Có cần ta động thủ đem ngươi huấn luyện lại một lần nữa không?”
“A, sư phụ thật là…” Kỷ Lưu Cảnh chu chu môi, tựa như nén giận than thở một câu, sau đó con ngươi xoay chuyển, cười hì hì nói, “Sư phụ trước kia từng nói người ưa thích nụ cười của tôi trong lần đầu gặp gỡ, là thật sao?”
Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc nghiêng qua đây, hắn bố thí liếc cô một cái, nhướng mày, “Như thế nào, nhớ ra rồi?”
Quả nhiên, sư phụ chính là bởi vì nhớ rõ cô cho nên mới cho phép cô tiếp cận hắn đi?! Kỷ Lưu Cảnh hai tay ôm mặt, cả người kích động tới mức không từ ngữ nào miêu tả nổi.
“Đúng vậy nha, hơn nữa còn nhận ra ngươi ngay trong ánh mắt đầu tiên a.” Giống như biết được Kỷ Lưu Cảnh đang nghĩ cái gì, Lăng Mộ Ngôn khẽ cười, liền ngay cả thanh âm cũng như lây dính một màn sương mù của mưa bụi Giang Nam, “Ta lúc ấy liền nghĩ, con thỏ con ngốc nghếch kia… thật sự là trước sau như một, vẫn cứ ngu xuẩn tới đáng yêu như vậy nha.”
Kỷ Lưu Cảnh: “…QAQ” Sư phụ, người đây là đang khen tôi sao, oa oa oa, hoàn toàn không có cảm giác cao hứng có được hay không!! Lăng Mộ Ngôn nhìn thấy bộ dạng buồn bực rối rắm hai cái lỗ thật tai dài cụp xuống của cô, khóe môi nhịn không được giương lên, “Thỏ ngốc.”
Cái, cái loại ngữ khí sủng ái này —–!
Sư sư sư phụ —–!!
Kỷ Lưu Cảnh cảm thấy cả người sắp nổ tung, đỉnh đầu cũng đúng lúc bốc lên hơi nước…
“Thế nào, thời điểm mấy hôm trước ngươi trở về có ai hoài nghi không?” Lăng Mộ Ngôn đem ánh mắt chuyển trở lại trên người đám người đang tụ tập bàn tán, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
Nói đến chuyện đứng đắn, Kỷ Lưu Cảnh cũng không tiếp tục bán xuẩn nữa, trên gương mặt đáng yêu của cô lộ ra biểu tình nghiêm túc, đáp: “Hoàn toàn không có, Ludwig bọn họ trước giờ không chú ý xem tôi có quay về dinh thự hay không, thậm chí ngày hôm qua khi tôi trở về bọn họ cũng không đế ý tới vấn đề trường học có người mất tích. Bọn họ hình như đang bận rộn cái gì đó, ngay cả việc trong trường có học sinh chết thảm bọn họ tựa hồ cũng không quan tâm.”
“A, phải không?” Lăng Mộ Ngôn cúp mắt đem thông tin vừa được gửi tới trong di động xóa bỏ, ý cười trên khóe môi càng lúc càng lớn, rõ ràng mặt ngoài thoạt nhìn tầm thường như vậy trong chớp mắt lại tản ra khí tức ma mị yêu diễm, hấp dẫn ánh mắt si mê của Kỷ Lưu Cảnh, “Tìm được rồi nha, manh mối của Heath Voight ~”
Ngón tay trắng nõn xoa lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hắn hừ nhẹ một tiếng, “Ngày hôm qua Heath Voight đã xuất toàn lực truy tìm Mộc Ca, mà Hội trưởng Ludwig bị coi là con rối, cư nhiên đang bận rộn tìm người… Thật đúng là trùng hợp thú vị, đúng không?”
Kỷ Lưu Cảnh lập tức phản ứng lại, mở to hai mắt, “Nói cách khác —–”
Lăng Mộ Ngôn tiếp lời, thản nhiên tổng kết nói, “Ludwig quả nhiên không phải là con rối do Heath Voight phái tới, thậm chí cùng Heath Voight có liên hệ rất sâu, rất có thể là nhân vật cao tầng của Heath Voight nha.”
“Che giấu đúng là sâu.” Kỷ Lưu Cảnh khinh thường hừ một tiếng, “Loại giấu đầu hở đuôi thì tính là hảo hán gì chứ!”
Đầu gối đột nhiên bị trúng tên, Lăng Mộ Ngôn khóe miệng không khỏi thoáng run rẩy, không giận trái lại nở nụ cười, liếc mắt nhìn cô một cái, “Giấu đầu —– lộ đuôi?”
Nháy mắt nhớ tới bản chất của sát thủ bọn họ, Kỷ Lưu Cảnh vội vàng cong đuôi kề sát vào Lăng Mộ Ngôn, lấy lòng cười nói, “A a, hoàn toàn không phải đang nói tới sư phụ! Sư phụ, người phải tin tưởng tôi nha! Sư phụ, sư phụ ~ sư phụ —–”
Lăng Mộ Ngôn lấy ngón tay ấn lên cái trán của Kỷ Lưu Cảnh, ghét bỏ đem cô ấn trở về, “Da mặt của ngươi hiện tại thật sự là càng ngày càng dày, dày —– từng này a.”
Nói xong Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi dùng tay miêu tả, đáng yêu tới mức Kỷ Lưu Cảnh vội vàng dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt đã bắt đầu trở nên vặn vẹo. Oa oa oa, sư phụ lại xấu bụng bán manh, thật không hổ là yêu tinh tiên sinh làm cho cô nhớ mãi không quên a ~!
Đeo kính vào liền biến thành mọt sách nghiêm túc, tháo kính ra lại trở nên thanh lãnh yêu dã hào quang diễm lệ bắn ra bốn phía, đây rốt cuộc là thiết lập gì a! Hoàn toàn không khoa học có được hay không?! Kỷ Lưu Cảnh phun tào.
…
“Đó là ai? Như thế nào cảm thấy có chút quen mắt?”
Ludwig đứng dưới tàng cây, nhìn đôi nam nữ sóng vai đứng ở phía trước, nhướng mày cảm thấy hứng thú hỏi.
Adonis theo tầm mắt của Ludwig nhìn lại, lập tức xanh mặt. Chết tiệt, cư nhiên quên mất chuyện này! Gã còn chưa kịp điều tra xem người kia là ai a —–! [tay Nhĩ Khang]
Lần này thực sự sẽ không bị gia chủ hỗn đản giết chết sao? [vẻ mặt tuyệt vọng]
Gia chủ hỗn đản đừng nhớ ra, gia chủ hỗn đản đừng nhớ ra, gia chủ hỗn đản đừng nhớ ra, gia chủ hỗn đản đừng nhớ ra… Adonis lần đầu tiên ở trong lòng không ngừng khẩn cầu.
“Ha ha, Adonis, ta hình như trước đó có dặn qua ngươi a…” Không may, Ludwig đối với người hoặc việc cảm thấy hứng thú trí nhớ vô cùng tốt, vì thế y ý vị thâm trường cười dịu dàng nhìn về phía thuộc hạ đáng thương đã hóa đá, “Đem tư liệu của người này giao cho ta đi?”
Adonis khuôn mặt dần dần vặn vẹo, lại tiến vào trạng thái nóng nảy, “Bởi vì còn chưa kịp điều tra người này đã bị gia chủ hỗn đản người phái đi điều tra chuyện khác a! Sau đó lực chú ý vẫn luôn tập trung trên phương diện truy tìm Mộc Ca, nào có thời gian công sức đi điều tra chuyện này, gia chủ hỗn đản, người đừng cố tình gây sự a —–!!!”
Rầm —–
Adonis lần thứ XXX bị gia chủ hỗn đản của mình quăng vào tường (thân cây?), dựa vào sinh mệnh cường ngạnh may mắn sống sót.
Loáng thoáng nghe được thanh âm ở phía sau, Lăng Mộ Ngôn theo bản năng quay lại, liền nhìn thấy đại biến thái mang theo hứng thú không rõ đang nhìn mình chằm chằm. Hắn bình tĩnh đẩy đẩy gọng kính, đồng dạng không cam lòng yếu thế đáp trả bằng một nụ cười ý vị thâm trường.
Ludwig thoáng giật mình, lại lộ ra biểu tình hưng phấn bị kiềm nén. Y cư nhiên nhìn nhầm? Tưởng rằng chỉ là một món đồ chơi liều lĩnh có chút đặc biệt, không nghĩ tới cư nhiên che giấu sâu như vậy? Ha ha, thú vị, thật sự rất thú vị, thật sự rất thú vị, a ha ha ha ha!
Đây thật sự là một —– kinh hỉ lớn a! Một Mộc Ca không đủ cư nhiên lại đưa tới cho y một món đồ chơi thú vị như vậy! Quả thực là làm cho y vô cùng hưng phấn, không nghĩ đến trong những ngày nhàm chán không tìm thấy Mộc Ca —– cư nhiên may mắn lại gặp được món đồ chơi thú vị như vậy a!!
“Thật sự… chết người…”
“Bên trong… bị đóng ở trên tường…”
“Trên tường toàn là máu… Hình như là…”
“… Tàn nhẫn… đáng sợ…”
Kỷ Lưu Cảnh nghe thấy tiếng thảo luận đứt quãng truyền tới từ phía trước, tâm tình sung sướng gợi lên tươi cười ôn nhu hồn nhiên.
“Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi đã làm ra hành động nghệ thuật gì đó sao?” Thanh âm thản nhiên như cười như không vang lên, Kỷ Lưu Cảnh quay đầu, liền thấy Lăng Mộ Ngôn không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh mình, vẫn như trước đeo một chiếc kính đen quê mùa đang bình tĩnh nhìn mình.
Kỷ Lưu Cảnh trên mặt thoáng lộ ra xấu hổ, ngượng ngùng gãi gãi gò má, giống như làm nũng kéo dài âm cuối, “Sư phụ —–”
“Ta dạy ngươi như thế nào, hửm?” Hoàn toàn miễn dịch với biểu tình bán manh của tiểu bạch thỏ này, Lăng Mộ Ngôn cong khóe môi nhìn về phía trước.
Kỷ Lưu Cảnh lập tức cúi đầu cụp lỗ tai, sợ hãi thốt lên, “Không nên khinh địch bại lộ bản thân, ừm, có thể một kích tất sát thì tuyệt đối không tung ra đòn thứ hai…”
…
“Sư, sư phụ… không, tôi không thể…”
“Bé cưng, lúc này nên trực tiếp đâm xuống…” Lăng Mộ Ngôn đứng ở bên cạnh cô, sau đó cười khẽ vươn tay ra, dụ dỗ cô duỗi tay về phía trước, thanh âm nỉ non tràn ngập bên tai tựa như ác ma mê hoặc ngươi ta sa đọa.
…
Đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên bị sư phụ huấn luyện, Kỷ Lưu Cảnh ‘phừng’ một cái hai má đỏ ửng, cái lỗ tai cũng trở nên nóng bỏng, trái tim nhảy thình thịch không ngừng.
“Hửm? Lỗ tai của ngươi đỏ kìa, A Lưu.” Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không nhận ra khác thường của Kỷ Lưu Cảnh, ngữ khí bình thản nói, “Là bởi vì rốt cuộc hiểu được làm sai ở đâu cho nên xấu hổ sao, vi sư thật sự rất vui mừng.”
Kỷ Lưu Cảnh: “…” Sư phụ chính là không hiểu phong tình như vậy, không sao, mình đã thành thói quen, thật sự! [quay đầu] [nghiến răng nghiến lợi]
“Tôi chẳng qua là nhịn không được mà thôi, chỉ cần nghĩ đến kẻ trước kia vẫn luôn kêu gào muốn rạch mặt tôi lúc này đã bị đóng ở trên tường…” Kỷ Lưu Cảnh hai má vẫn như trước đỏ bừng, khóe môi mang theo ý cười thỏa mãn hạnh phúc, làm cho cô thoạt nhìn càng giống như một tiểu bạch thỏ thuần khiết không rành thế sự, “… liền hoàn toàn không kìm được hưng phấn nha.”
“Có cần ta động thủ đem ngươi huấn luyện lại một lần nữa không?”
“A, sư phụ thật là…” Kỷ Lưu Cảnh chu chu môi, tựa như nén giận than thở một câu, sau đó con ngươi xoay chuyển, cười hì hì nói, “Sư phụ trước kia từng nói người ưa thích nụ cười của tôi trong lần đầu gặp gỡ, là thật sao?”
Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc nghiêng qua đây, hắn bố thí liếc cô một cái, nhướng mày, “Như thế nào, nhớ ra rồi?”
Quả nhiên, sư phụ chính là bởi vì nhớ rõ cô cho nên mới cho phép cô tiếp cận hắn đi?! Kỷ Lưu Cảnh hai tay ôm mặt, cả người kích động tới mức không từ ngữ nào miêu tả nổi.
“Đúng vậy nha, hơn nữa còn nhận ra ngươi ngay trong ánh mắt đầu tiên a.” Giống như biết được Kỷ Lưu Cảnh đang nghĩ cái gì, Lăng Mộ Ngôn khẽ cười, liền ngay cả thanh âm cũng như lây dính một màn sương mù của mưa bụi Giang Nam, “Ta lúc ấy liền nghĩ, con thỏ con ngốc nghếch kia… thật sự là trước sau như một, vẫn cứ ngu xuẩn tới đáng yêu như vậy nha.”
Kỷ Lưu Cảnh: “…QAQ” Sư phụ, người đây là đang khen tôi sao, oa oa oa, hoàn toàn không có cảm giác cao hứng có được hay không!! Lăng Mộ Ngôn nhìn thấy bộ dạng buồn bực rối rắm hai cái lỗ thật tai dài cụp xuống của cô, khóe môi nhịn không được giương lên, “Thỏ ngốc.”
Cái, cái loại ngữ khí sủng ái này —–!
Sư sư sư phụ —–!!
Kỷ Lưu Cảnh cảm thấy cả người sắp nổ tung, đỉnh đầu cũng đúng lúc bốc lên hơi nước…
“Thế nào, thời điểm mấy hôm trước ngươi trở về có ai hoài nghi không?” Lăng Mộ Ngôn đem ánh mắt chuyển trở lại trên người đám người đang tụ tập bàn tán, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
Nói đến chuyện đứng đắn, Kỷ Lưu Cảnh cũng không tiếp tục bán xuẩn nữa, trên gương mặt đáng yêu của cô lộ ra biểu tình nghiêm túc, đáp: “Hoàn toàn không có, Ludwig bọn họ trước giờ không chú ý xem tôi có quay về dinh thự hay không, thậm chí ngày hôm qua khi tôi trở về bọn họ cũng không đế ý tới vấn đề trường học có người mất tích. Bọn họ hình như đang bận rộn cái gì đó, ngay cả việc trong trường có học sinh chết thảm bọn họ tựa hồ cũng không quan tâm.”
“A, phải không?” Lăng Mộ Ngôn cúp mắt đem thông tin vừa được gửi tới trong di động xóa bỏ, ý cười trên khóe môi càng lúc càng lớn, rõ ràng mặt ngoài thoạt nhìn tầm thường như vậy trong chớp mắt lại tản ra khí tức ma mị yêu diễm, hấp dẫn ánh mắt si mê của Kỷ Lưu Cảnh, “Tìm được rồi nha, manh mối của Heath Voight ~”
Ngón tay trắng nõn xoa lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hắn hừ nhẹ một tiếng, “Ngày hôm qua Heath Voight đã xuất toàn lực truy tìm Mộc Ca, mà Hội trưởng Ludwig bị coi là con rối, cư nhiên đang bận rộn tìm người… Thật đúng là trùng hợp thú vị, đúng không?”
Kỷ Lưu Cảnh lập tức phản ứng lại, mở to hai mắt, “Nói cách khác —–”
Lăng Mộ Ngôn tiếp lời, thản nhiên tổng kết nói, “Ludwig quả nhiên không phải là con rối do Heath Voight phái tới, thậm chí cùng Heath Voight có liên hệ rất sâu, rất có thể là nhân vật cao tầng của Heath Voight nha.”
“Che giấu đúng là sâu.” Kỷ Lưu Cảnh khinh thường hừ một tiếng, “Loại giấu đầu hở đuôi thì tính là hảo hán gì chứ!”
Đầu gối đột nhiên bị trúng tên, Lăng Mộ Ngôn khóe miệng không khỏi thoáng run rẩy, không giận trái lại nở nụ cười, liếc mắt nhìn cô một cái, “Giấu đầu —– lộ đuôi?”
Nháy mắt nhớ tới bản chất của sát thủ bọn họ, Kỷ Lưu Cảnh vội vàng cong đuôi kề sát vào Lăng Mộ Ngôn, lấy lòng cười nói, “A a, hoàn toàn không phải đang nói tới sư phụ! Sư phụ, người phải tin tưởng tôi nha! Sư phụ, sư phụ ~ sư phụ —–”
Lăng Mộ Ngôn lấy ngón tay ấn lên cái trán của Kỷ Lưu Cảnh, ghét bỏ đem cô ấn trở về, “Da mặt của ngươi hiện tại thật sự là càng ngày càng dày, dày —– từng này a.”
Nói xong Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi dùng tay miêu tả, đáng yêu tới mức Kỷ Lưu Cảnh vội vàng dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt đã bắt đầu trở nên vặn vẹo. Oa oa oa, sư phụ lại xấu bụng bán manh, thật không hổ là yêu tinh tiên sinh làm cho cô nhớ mãi không quên a ~!
Đeo kính vào liền biến thành mọt sách nghiêm túc, tháo kính ra lại trở nên thanh lãnh yêu dã hào quang diễm lệ bắn ra bốn phía, đây rốt cuộc là thiết lập gì a! Hoàn toàn không khoa học có được hay không?! Kỷ Lưu Cảnh phun tào.
…
“Đó là ai? Như thế nào cảm thấy có chút quen mắt?”
Ludwig đứng dưới tàng cây, nhìn đôi nam nữ sóng vai đứng ở phía trước, nhướng mày cảm thấy hứng thú hỏi.
Adonis theo tầm mắt của Ludwig nhìn lại, lập tức xanh mặt. Chết tiệt, cư nhiên quên mất chuyện này! Gã còn chưa kịp điều tra xem người kia là ai a —–! [tay Nhĩ Khang]
Lần này thực sự sẽ không bị gia chủ hỗn đản giết chết sao? [vẻ mặt tuyệt vọng]
Gia chủ hỗn đản đừng nhớ ra, gia chủ hỗn đản đừng nhớ ra, gia chủ hỗn đản đừng nhớ ra, gia chủ hỗn đản đừng nhớ ra… Adonis lần đầu tiên ở trong lòng không ngừng khẩn cầu.
“Ha ha, Adonis, ta hình như trước đó có dặn qua ngươi a…” Không may, Ludwig đối với người hoặc việc cảm thấy hứng thú trí nhớ vô cùng tốt, vì thế y ý vị thâm trường cười dịu dàng nhìn về phía thuộc hạ đáng thương đã hóa đá, “Đem tư liệu của người này giao cho ta đi?”
Adonis khuôn mặt dần dần vặn vẹo, lại tiến vào trạng thái nóng nảy, “Bởi vì còn chưa kịp điều tra người này đã bị gia chủ hỗn đản người phái đi điều tra chuyện khác a! Sau đó lực chú ý vẫn luôn tập trung trên phương diện truy tìm Mộc Ca, nào có thời gian công sức đi điều tra chuyện này, gia chủ hỗn đản, người đừng cố tình gây sự a —–!!!”
Rầm —–
Adonis lần thứ XXX bị gia chủ hỗn đản của mình quăng vào tường (thân cây?), dựa vào sinh mệnh cường ngạnh may mắn sống sót.
Loáng thoáng nghe được thanh âm ở phía sau, Lăng Mộ Ngôn theo bản năng quay lại, liền nhìn thấy đại biến thái mang theo hứng thú không rõ đang nhìn mình chằm chằm. Hắn bình tĩnh đẩy đẩy gọng kính, đồng dạng không cam lòng yếu thế đáp trả bằng một nụ cười ý vị thâm trường.
Ludwig thoáng giật mình, lại lộ ra biểu tình hưng phấn bị kiềm nén. Y cư nhiên nhìn nhầm? Tưởng rằng chỉ là một món đồ chơi liều lĩnh có chút đặc biệt, không nghĩ tới cư nhiên che giấu sâu như vậy? Ha ha, thú vị, thật sự rất thú vị, thật sự rất thú vị, a ha ha ha ha!
Đây thật sự là một —– kinh hỉ lớn a! Một Mộc Ca không đủ cư nhiên lại đưa tới cho y một món đồ chơi thú vị như vậy! Quả thực là làm cho y vô cùng hưng phấn, không nghĩ đến trong những ngày nhàm chán không tìm thấy Mộc Ca —– cư nhiên may mắn lại gặp được món đồ chơi thú vị như vậy a!!
Danh sách chương