Mấy ngày tiếp theo, Lục Huyền vẫn luôn ở nhà, chăm sóc linh thực, nuôi nấng Hồng Tu Lý cùng Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu.

Ấu thú linh miêu vẫn duy trì vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách trước mặt Lục Huyền, chỉ là trạng thái nội tâm thỉnh thoảng bị Lục Huyền thăm dò, bộc lộ ý nghĩ chân chính của nó không sót tí nào.

Sau khi bốn cây Linh Huỳnh Thảo thành thục, tựa hồ kích hoạt phản ứng dây chuyền, mấy ngày qua đi lại có thêm năm cây Linh Huỳnh Thảo thành thục.

Chất lượng của nhóm này kém hơn nhóm đầu tiên một chút, trong năm cây thì có một gốc phẩm chất tốt đẹp, ba gốc phẩm chất thượng đẳng, còn phẩm chất hoàn mỹ chỉ có một gốc.

"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được chín tháng tu vi. *2"

Lục Huyền hái quang đoàn màu trắng lơ lửng trên mặt đất lên, trong đầu đột nhiên lóe lên hai ý niệm.

Một dòng linh lực hùng hậu sinh sôi trong cơ thể hắn, hung hăng càn quét khắp người.

Lục Huyền nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp, cố hết sức khống chế linh lực đột nhiên dâng trào trong cơ thể.

Đợi linh lực lắng xuống, hắn mới mở đôi mắt tràn đầy lực lượng.

Lại thêm một năm rưỡi tu vi, lúc này hắn cảm giác được linh lực trong người mình đạt cực hạn Luyện Khí tầng bốn.

Tiếp theo, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, còn thêm vài gốc Linh Huỳnh Thảo thành thục là có thể thuận lợi đột phá đến Luyện Khí tầng năm.

"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được một tấm nhất phẩm Khử Tà phù."

Một tấm phù giam cầm ác quỷ xuất hiện trên tay Lục Huyền.

Lục Huyền thu nó vào trong túi trữ vật, bắt đầu một vòng tích góp phù lục tiếp.



"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được thuật pháp Mộc Sinh Thuật."

Quang đoàn màu trắng nhập vào đầu hắn, một ý niệm hiện lên trong đầu, Lục Huyền nhận được một gói kinh nghiệm Mộc Sinh Thuật.

Ngay lập tức, nguyên lý thi triển Mộc Sinh Thuật, quá trình thực hiện thuật pháp, không chế linh lực lóe lên nhanh như chớp.

Hiểu biết và chưởng khống về môn thuật pháp này của Lục Huyền càng thêm thông suốt.

Mộc Sinh Thuật từ nhập môn đến thông thạo.

Lục Huyền đi đến trước cây Xích Vân Tùng, vận chuyển linh lực, một đạo linh lực xanh lục mỏng manh bay vào trong lá tùng dài mảnh của Xích Vân Tùng. Trong chớp mắt, hắn cảm giác được quanh thân Xích Vân Tùng ngưng tụ một tia linh lực hệ mộc, có chứa sinh cơ dồi dào, dung nhập linh lực đó vào thể nội.

Tâm thần hắn tập trung trên cây Xích Vân Tùng, tuy nhìn bên ngoài không có bất kỳ biến hóa nào, song trạng thái tức thời biểu lộ tia linh lực hệ mộc yếu ớt này có tác dụng xúc tiến nhất định cho Xích Vân Tùng.

Hắn thử nghiệm xong Mộc Sinh Thuật sau khi nhận được gói kinh nghiệm, ngay lập tức chuyển lực chú ý vào quang đoàn màu trắng cuối cùng.

Quang đoàn màu trắng này là từ bụi Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ duy nhất, cho nên Lục Huyền rất chờ mong nó.

"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được một giọt Thảo Linh Nguyên Dịch."

Lập tức, một giọt chất lỏng màu xanh lục xuất hiện trong tay Lục Huyền.

Chất lỏng có hình dạng giống như hạt mưa, to bằng nửa ngón tay cái của Lục Huyền, ở trạng thái bán đông đặc, toàn thân có màu xanh lục, tỏa ra sức sống mãnh liệt.

"Thảo Linh Nguyên Dịch, được hình thành bằng cách ngưng tụ và tôi luyện một lượng lớn tinh hoa thảo mộc, bên trong ẩn chứa thảo mộc linh khí dồi dào, có thể dùng để nuôi nấng yêu thú ăn thảo mộc linh khí, cũng có thể dùng luyện chế đan dược liên quan, hoặc là dung nhập các loại pháp khí, trận pháp, khôi lỗi."

"Thảo Linh Nguyên Dịch, nghe có vẻ rất tốt, nhưng mà sử dụng thế nào đây?"



Lục Huyền trầm tư, tay run rẩy nâng giọt chất lỏng, như thể nó có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

"Cỏ, chẳng phải có sẵn một con Thảo Khôi Lỗi sao? Nó được luyện chế từ cỏ khô đặc thù, là bảo vật hệ thảo mộc."

Lục Huyền quay đầu nhìn Thảo Khôi Lỗi canh giữ trong góc.

Thảo Khôi Lỗi này là hàng cũ mà hắn mua từ chợ tán tu, nghe nói xuất phát từ Thiên Cơ phái nổi tiếng về cơ quan khôi lỗi, có hình thức hành vi cực kỳ đơn giản.

Khi người ngoài hoặc yêu thú xâm nhập linh điền, nó sẽ cảnh báo với Lục Huyền, đồng thời còn biết cố gắng kiềm chế và ràng buộc đối phương.

Lúc tu sĩ Luyện Khí trung cấp là Tần Minh tới đánh lén mình, Thảo Khôi Lỗi còn thay Lục Huyền đỡ một kích trí mạng từ trường thương, có thể nói lao khổ công cao.

"Bình thường ta cho ngươi ăn toái linh, hôm nay ta cho ngươi ăn thứ khác nhé."

Lục Huyền đi tới trước mặt Thảo Khôi Lỗi, cúi người xuống, nhét Thảo Linh Nguyên Dịch vào bên trong khối u cỏ khô trên cái đầu khổng lồ của nó.

Những cọng cỏ khô to lớn màu xám tro chuyển sang màu xanh ngắt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Ha ha, ta giúp ngươi nhuộm thứ này thành xanh rồi."

Lục Huyền khẽ nở nụ cười tươi, nhìn Thảo Khôi Lỗi không động đậy gì, hắn tiếp tục kiểm tra linh thực bên trong linh điền.

Nửa ngày sau, hắn lại đi tới trong sân góc tường đá, phát hiện màu xanh ngắt trên đầu Thảo Khôi Lỗi đã nhạt đi rất nhiều.

Thảo Khôi Lỗi vẫn đang hấp thu giọt Thảo Linh Nguyên Dịch, trên người nó cũng phát sinh biến hóa không nhỏ.

Ban đầu nó vẫn yên tĩnh canh giữ trong một gốc ở linh điền, nếu không có ngoại vật xâm nhập linh điền thì nó sẽ lặng im đứng nguyên tại chỗ. Một là bản thân nó cũng không có năng lực chủ động di chuyển, hai là không có linh trí, và chỉ có thể chấp hành một số mệnh lệnh đơn giản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện