Một nữ tử che mặt đứng ở trước mặt hắn, không nói hai lời, bay lên một cước đá cho hắn lăn mấy vòng, sau đó thì chậm rãi từng bước từng bước tiến về phía hắn.

Thọ Ninh Hầu mặt cắm dưới đất, vai không ngừng run run, khi ngẩng đầu lên thì mặt đẫm nước mắt, hắn đã khóc thực sự.

"Trận đòn thứ ba, đây là trận đòn thứ ba rồi... Ta rốt cuộc bị bao nhiêu người ghét vậy?"

Đỗ Yên xuất thân quan lại, nàng ta biết rõ Thọ Ninh Hầu là thân phận gì, cũng biết rõ giết Thọ Ninh Hầu thì là tội danh như thế nào.

Nhưng nàng ta chẳng bận tâm nhiều như vậy, lúc này trong đầu toàn là ý nghĩ báo thù, tướng công nếu không cứu được, nàng ta sẽ cùng tướng công tới Hoàng Tuyền, về phần tội danh...

Tội danh đối với một người chết mà nói thì trọng yếu hay không? Hơn mười gia phó của phủ Thọ Ninh Hầu đã nằm trên đất, Đỗ Yên xuất thủ không chút lưu tình, các gia phó không phải gãy tay thì cũng là gãy chân, toàn bộ bị phế.

Thọ Ninh Hầu nằm trên đất, muốn chạy cũng không chạy được, trong hai ngày gặp phải nhiều bất hạnh như vậy, Thọ Ninh Hầu cũng sắp sụp đổ rồi, hắn cảm thấy mình là Hầu gia bi thương nhất trên đời, hôm qua bị tên Cẩm Y vệ Thiên hộ họ Tần đánh, hôm nay trong điện Văn Hoa bị Lý Mộng Dương đánh, những cái đó thì thôi không tính, hắn biết mình đã làm gì, biết vì sao bị đánh, nhưng lúc này...

Thọ Ninh Hầu khóc thật sự rất thương tâm, hắn thực sự không biết trận đòn này vì sao mà bị đánh, che mặt che mặt này là ai?

Trong mắt Đỗ Yên nổi lên sát khí hiếm thấy, giơ chưởng chậm rãi tới gần hắn, thân hình lại run nhè nhẹ.

Nàng ta dù sao cũng là xuất thân tiểu thư quan lại, thường ngày đánh đây đánh đó thì biểu hiện vô cùng dũng mãnh, nhưng nàng ta từ nhỏ đến lớn ngay cả gà cũng chưa giết bao giờ thì càng chưa bao giờ giết người.

Giết người là tư vị gì? Đáng sợ không? Ghê tởm không?

Đỗ Yên không dám nghĩ tới mấy vấn đề này, cước bộ của nàng ta lại hơi run, nhưng vẫn kiên định đến gần Thọ Ninh Hầu.

Giết Thọ Ninh Hầu, rồi lại xoay người xông vào đại lao nha môn kinh vệ, đồng sinh cộng tử với tướng công. Đây chính là tất cả suy nghĩ của nàng ta.

Một nữ nhân, cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi.

Che mặt che mặt che mặt càng lúc các tới gần. Thọ Ninh Hầu cuối cùng cũng nhìn thấy sát khí và hàn ý trong mắt nàng ta, hắn hoảng sợ hét to mấy tiếng, nhưng đám gia phó xung quanh đều nằm la liệt trên đất rên rỉ, toàn bộ tay chân bị phế, căn bản không có ai có thể cứu hắn.

Hắn đứng dậy, khóc nức nở hô cứu mạng về phía nha môn kinh vệ cách đó không xa, quân sĩ gác cửa vẻ mặt kinh sợ do dự một chút. Liền vội vàng chạy vào nội môn, xem ra là đi tìm viện binh, bọn họ chính mắt thấy thân thủ siêu phàm cao tuyệt của nữ tử che mặt. Nha môn Kinh vệ không phải người thân hay bạn bè với Thọ Ninh Hầu, mấy tên quân sĩ ở cửa không có nghĩa vụ cũng không có dũng khí hiến thân vì Hầu gia.

Thọ Ninh Hầu càng tuyệt vọng, chờ bọn họ gọi cứu binh tới thì đồ ăn cũng nguội rồi.

"Chậm đã, chậm đã! Chúng ta có cừu hận gì, ngươi nói rõ ra đi đã, để ta được chết minh bạch." Thọ Ninh Hầu hoảng sợ nhìn Đỗ Yên đang từng bước tới gần, hét lên.

Đỗ Yên im lặng không nói gì, trong ánh mắt lộ ra vẻ căm hận và cừu hận, nàng ta thậm chí ngay cả nói cũng không muốn, giống như đối với người như thế này nói một chữ cũng là bẩn miệng của nàng ta.

Đỗ Yên đã đi đến trước mặt Thọ Ninh Hầu, hữu chưởng giơ lên, bàn tay giống như một thanh bảo đao chém sắt như chém bùn. Hung hăng đánh tới thiên linh cái Thọ Ninh Hầu, nàng ta đã không còn , khóe miệng sau vải che thậm chí lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Một đời ngắn ngủi của nàng ta, kháng hôm một lần, đã làm một vài chuyện điên cuồng không phụ với thanh xuân. Giết một Hầu gia, gả cho một nam nhân đáng để vì hắn mà chết.

Tần Kham đi ra khỏi cửa cung được đám bộ hạ chờ vây quanh, nhìn các thủ hạ vẻ mặt lo lắng, Tần Kham cảm thấy trong lòng ấm áp, cười cười trấn an bọn họ.

Đám người Đinh Thuận thấy Tần Kham nguyên vẹn ra khỏi cung thì đều thở phào, vốn cho rằng Tần Kham vào ngục, lại bị tuyên gọi vào cung, hoàng thượng sẽ giết hắn để bình ổn sự việc, không ngờ Tần Thiên hộ còn sống đi ra, đương kim thiên tử quả nhiên không phải hôn quân, hắn chung quy cũng nhìn rõ mọi việc.

Tâm tình của Tần Kham lúc này vô cùng tốt, nguy nan đã qua, tất cả lại như, hiện tại người hắn muốn gặp nhất đó là thê tử và hai tiểu la lị, hắn muốn ôm chặt Đỗ Yên vào lòng, sau đó thì ghé vào bên tai nàng ta kể lại những chuyện gặp hai ngày nay, cùng với một cảnh tượng nhân sinh thất thường, sẽ dạy cho nàng ta một hai bài hát lưu hành kiếp trước, hai người lẳng lặng tựa vào nhau, trong làn điệu quen thuộc kiếp trước, một hồi nhân sinh còn chưa kết thúc.

Âm thầm dặn Đinh Thuận phái người ra ngoại ô đón Đỗ Yên và Liên Nguyệt về, Tần Thiên hộ tâm tình vô cùng tốt vung tay, bày tiệc ở kinh sư Phúc Mãn lâu, Thiên hộ đại nhân mời khách!

Mọi người rất vui mừng, một đám người vây quanh Tần Kham ầm ầm đi đến Phúc Mãn lâu. Khi Mọi người đi qua thông chính sứ ti thì chợt nghe phía trước có dân chúng hô to: "Trước nha môn Kinh vệ có người giết người trên đường, mau tới xem."

Chung quanh rất nhiều dân chúng vừa nghe có náo nhiệt để xem, đều bỏ việc trong tay xuống, chạy tới nha môn kinh vệ.

Tần Kham ngây ra một lúc, tiếp theo thì vẻ mặt ngưng trọng: "Kinh sư chính là hoàng đô của thiên tử, dám giết người trên đường, quả thực f vô pháp vô thiên, đi, chúng ta đi xem."

Đinh Thuận không thèm để ý nói: "Đại nhân, chuyện này Cẩm Y vệ chúng ta không xen vào, án tử giết người tầm thường do Thuận Thiên phủ quản, không liên can tới Cẩm Y vệ chúng ta, chúng ta tự tìm phiền toái làm gì?"

Tần Kham lườm hắn một cái, nói: "Nói bậy! Mạng người quan trọng, bốn chữ này ngươi hiểu hay không? Có chút tố chất đi được không?"

Đinh Thuận cười mỉa hai tiếng, nếu Tần Thiên hộ nói muốn xen vào, hắn tất nhiên không phản đối.

Vì thế mọi người đẩy nhanh cước bộ, chạy tới nha môn kinh vệ.

Nha môn kinh vệ cũng không xa, ra khỏi một còn đường thẳng ở phía sau Thừa Thiên môn, bên đường có rất nhiều nha môn ti cục, tất cả đều ở đây.

Đi đại khái không đến một dặm, phía trước có một đám người đang vây lại, Đinh Thuận tính tình nóng, vung vỏ đao bực mình vỗ dân chúng đang xem náo nhiệt, quát to: "Tránh ra, tránh ra! Tần Thiên hộ của Cẩm Y vệ nội thành phá án, đừng có chắn đường, nếu không bắt vào chiếu ngục."

Danh đầu của Cẩm Y vệ rất vang, dân chúng đang xem náo nhiệt sau khi nghe được thì vẻ mặt sợ hãi lui ra sau, đều tự giác nhường ra một con đường lớn. Bàn tay Đỗ Yên đã đánh ra, cách thiên linh cái của Thọ Ninh Hầu không tới mấy tấc, trong nháy mắt liền có thể khiến hắn chết ngay dưới chưởng.

Các mấy trượng là một đám dân chúng vây quanh, không ai tiến lên ngăn cản. Cũng không có quan sai nha môn tới bắt người, từ lúc Đỗ Yên động thủ đến bây giờ, chỉ chưa tới nửa nén hương, các quan sai căn bản chưa kịp tới nơi, đương nhiên, không bài trừ khả năng quan sai sợ chết cố ý né tránh, trước nha môn kinh vệ đã xuất động mấy chục hào binh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện