Đưa xong văn kiện, cự tuyệt lời mời ăn trưa của Tiêu Viễn, Minh Tư lang thang không mục đích trên đường lớn, nhìn người bạn nhỏ ầm ĩ bên cạnh, Minh Tư chợt mỉm cười, tầm mắt rơi xuống đứa trẻ bị một đứa trẻ khác đùa giỡn xô đẩy, không ngừng lùi về phía sau mấy bước.
Hai đứa trẻ liên tục đùa giỡn đẩy nhau ngay trên đường cái, người lớn bên cạnh vẫn đang nói chuyện, không nhìn thấy đúng lúc này một chiếc xe ở đối diện lao tới, thời điểm sắp sửa đụng phải đứa trẻ, người lớn mới nhìn thấy một màn này, chỉ kịp kéo về đứa trẻ gần nhất, ngay lúc chiếc xe kia sắp sửa đụng phải đứa trẻ còn lại, Minh Tư không chút nghĩ ngợi liền nhào tới, ôm lấy đứa trẻ lăn qua một bên, đứa trẻ bị dọa sợ lập tức giãy khỏi người Minh Tư, chạy đến bên cạnh người mẹ vô tâm của mình, lớn tiếng khóc.
Minh Tư che bả vai đau đớn ê ẩm, nhìn chiếc xe hơi cao cấp dừng lại trước mặt, thầm nghĩ mà sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, loại chuyện anh hùng thế này Minh Tư chưa từng nghĩ tới, nhưng chân lại vô thức phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Minh Tư có cảm giác như bản thân vừa lượn vòng quanh giao lộ tử thần, nơi xe cộ đông đúc thế này, nếu mình chậm một bước, thì quả thật có thể dùng ‘chết không toàn thây’ để hình dung.
Chỗ tài xế ngồi bước xuống một người đàn ông trung niên, mặt đầy mồ hôi, hẳn là đã kinh hãi một phen, đều là người đi làm, làm không tốt, mất việc không nói, còn phải bồi thường tất cả tổn thất, lớn chuyện một chút, có lẽ sẽ phải vào đồn ngây ngốc ít ngày.
“Tiên, tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Nhìn ống tay áo đỏ sẫm vết máu của mình, Minh Tư muốn nói không sao cũng tương đối khó khăn, “Tôi nghĩ vấn đề không lớn, hẳn là có chút trầy da.”
“Để tôi mang ngài đi bệnh viện kiểm tra, mới vừa rồi tôi thật sự không có nhìn thấy đứa trẻ kia.”
Minh Tư cảm thấy bản thân là người lớn, cánh tay có thể động, hẳn là không có gãy xương, cho nên hiện tại đứa trẻ mặc dù không bị thương chút nào nhưng đang khóc dữ dội bên kia tương đối khiến người ta lo lắng hơn, “Không sao, tôi chỉ cứu người, anh đi xem đứa trẻ kia đi, hẳn là đã bị dọa sợ.”
“Ừm. Phải. Phải.” Nói năng vội vàng có chút lắp bắp, người đàn ông trung niên liền chuyển sang đứa nhỏ, mẹ của nó đang hết sức xin lỗi, có lẽ biết mình không xem chừng con trẻ nên trong lòng có chút tự trách, mẹ của đứa trẻ cũng không làm khó tài xế trung niên, chỉ nói mấy câu không sao, liền ôm hai đứa trẻ đi mất.
Tài xế trung niên đỡ Minh Tư dậy từ dưới đất, mặc dù Minh Tư nói không đi bệnh viện, nhưng tài xế trung niên một mực kiên trì, Minh Tư không thể cự tuyệt đành leo lên chiếc xe vừa nhìn đã biết là xe hơi cao cấp kia, Minh Tư không ngờ trên xe còn có người, người nọ nghiêng đầu, liếc nhìn Minh Tư gật đầu một cái, lại chuyển ánh mắt trở về văn kiện trong tay.
Khí thế bất phàm, mặt mũi anh tuấn tựa như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, khiến cho Minh Tư có chút sửng sốt, chẳng lẽ đây chính là ứng với câu nói ‘Người này chỉ nên ở trên trời, không nên rơi xuống phàm trần’ trong truyền thuyết, ngay cả bản thân là đàn ông mà Minh Tư còn phải tán thưởng trong lòng, người này quả thật rất anh tuấn, đẹp trai đến không cách nào hình dung.
Vị tài xế trung niên cũng leo lên xe, không có chú ý tới sự thất thố của Minh Tư, rất tự trách mà xoay lại nhìn về phía người nọ, “Tổng tài, thật xin lỗi đã làm trễ nãi thời gian của ngài, tôi có thể thuận đường mang cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không?” Mồ hôi trên trán người tài xế trung niên rơi xuống như mưa, bởi vì vừa rồi sợ hãi làm cho hắn quên mất xin phép ông chủ của mình, nên mới thành tình trạng hiện tại.
“Ừm.” Một chữ lạnh như băng, so với Lãnh Lâm còn muốn lạnh hơn, nghĩ đến Lãnh Lâm, sự tò mò cùng thất thố của Minh Tư trong nháy mắt giống như bị gió cuốn đi, đầu dựa vào cửa sổ xe, mặc dù bản thân không chịu tổn thương nặng nề, nhưng lại dần dần lộ ra vẻ yếu ớt mong manh mà ngày thường không bao giờ để lộ, muốn tìm một người ở bên cạnh mình, nhưng lại không tìm được một ai.
Lãnh Lâm nhất định là đang bận rộn công việc, lúc trước cậu sốt cao 40 độ cũng chỉ nhận được một cú điện thoại an ủi, bởi vì khi ấy Lãnh Lâm còn đang bận tổ chức concert, cuối cùng vẫn là Tiêu Viễn ôm cậu gọi xe cứu thương, nhưng hiện tại không thể tìm Tiêu Viễn, bởi vì tình trạng bận rộn của hắn cậu cũng thấy được, mà cậu cũng không phải gặp chuyện gì nghiêm trọng, cậu không muốn quấy rầy người bạn này.
Minh Tư khổ sở cười một tiếng, cổ họng đều là vị đắng chát, thì ra cậu thật sự rất cô độc, mỗi một sát na đều là sự ‘khốn cùng’ vừa đáng thương lại vừa đáng buồn, thật thảm.
Xe có chút tròng trành, xấp văn kiện đặt giữa cậu và nam nhân xa lạ kia rơi tứ tán xuống sàn xe, tài xế trung niên càng đổ mồ hôi nhiều hơn so với trước, ngay cả hai tiếng xin lỗi cũng không dám nói nữa, Minh Tư và nam nhân kia cùng lúc cúi người xuống nhặt lên văn kiện, xe lại tròng trành thêm một cái, bàn tay của hai người rất tự nhiên mà đụng vào nhau, Minh Tư nhặt lên toàn bộ văn kiện, cậu biết có những thứ không thể nhìn, cho nên dù nhặt lên cũng không sửa sang lại, liền đưa tới trước mặt người kia.
“Của ngài.”
“Ừm.” Lại là một âm tiết đơn lẻ, vẫn không nói thêm câu nào, Minh Tư cũng không quá để ý, chẳng qua là quá mức mệt mỏi, thân thể cũng tương đối nghiêng lệch, đường đến bệnh viện vẫn còn một đoạn, cánh tay đã không còn đau như trước, Minh Tư liền vùi mình vào lưng ghế mềm mại nghỉ ngơi, không hề chú ý tới nam nhân bên cạnh chợt lóe lên một tia cảm xúc hứng thú mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Khi tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang nằm dựa vào lồng ngực của nam nhân xa lạ kia, xe vẫn đang chạy, tay của hắn tránh đi chỗ đau của cậu. Đã lâu lắm rồi không có ai dịu dàng với cậu như vậy, nhưng hiện tại cậu đang ngồi trên một chiếc xe xa lạ, hơn nữa người này từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ lạnh như băng.
“Thật xin lỗi, vừa nãy tôi ngủ quên mất.” Trong nháy mắt, Minh Tư có chút đỏ mặt cũng có chút mơ hồ. Cậu vội vàng ngồi dậy, lại nói thêm một câu ‘Thật xin lỗi’! “Ừm.”
Một đường tiếp tục yên tĩnh, Minh Tư không dám ngủ nữa, nhưng không hiểu tại sao tài xế trung niên lại dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu, tựa như trong khoảnh khắc quên mất tai nạn xe cộ cùng quãng đường lái xe thường xuyên bị lỗi trước đó.
Hai đứa trẻ liên tục đùa giỡn đẩy nhau ngay trên đường cái, người lớn bên cạnh vẫn đang nói chuyện, không nhìn thấy đúng lúc này một chiếc xe ở đối diện lao tới, thời điểm sắp sửa đụng phải đứa trẻ, người lớn mới nhìn thấy một màn này, chỉ kịp kéo về đứa trẻ gần nhất, ngay lúc chiếc xe kia sắp sửa đụng phải đứa trẻ còn lại, Minh Tư không chút nghĩ ngợi liền nhào tới, ôm lấy đứa trẻ lăn qua một bên, đứa trẻ bị dọa sợ lập tức giãy khỏi người Minh Tư, chạy đến bên cạnh người mẹ vô tâm của mình, lớn tiếng khóc.
Minh Tư che bả vai đau đớn ê ẩm, nhìn chiếc xe hơi cao cấp dừng lại trước mặt, thầm nghĩ mà sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, loại chuyện anh hùng thế này Minh Tư chưa từng nghĩ tới, nhưng chân lại vô thức phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Minh Tư có cảm giác như bản thân vừa lượn vòng quanh giao lộ tử thần, nơi xe cộ đông đúc thế này, nếu mình chậm một bước, thì quả thật có thể dùng ‘chết không toàn thây’ để hình dung.
Chỗ tài xế ngồi bước xuống một người đàn ông trung niên, mặt đầy mồ hôi, hẳn là đã kinh hãi một phen, đều là người đi làm, làm không tốt, mất việc không nói, còn phải bồi thường tất cả tổn thất, lớn chuyện một chút, có lẽ sẽ phải vào đồn ngây ngốc ít ngày.
“Tiên, tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Nhìn ống tay áo đỏ sẫm vết máu của mình, Minh Tư muốn nói không sao cũng tương đối khó khăn, “Tôi nghĩ vấn đề không lớn, hẳn là có chút trầy da.”
“Để tôi mang ngài đi bệnh viện kiểm tra, mới vừa rồi tôi thật sự không có nhìn thấy đứa trẻ kia.”
Minh Tư cảm thấy bản thân là người lớn, cánh tay có thể động, hẳn là không có gãy xương, cho nên hiện tại đứa trẻ mặc dù không bị thương chút nào nhưng đang khóc dữ dội bên kia tương đối khiến người ta lo lắng hơn, “Không sao, tôi chỉ cứu người, anh đi xem đứa trẻ kia đi, hẳn là đã bị dọa sợ.”
“Ừm. Phải. Phải.” Nói năng vội vàng có chút lắp bắp, người đàn ông trung niên liền chuyển sang đứa nhỏ, mẹ của nó đang hết sức xin lỗi, có lẽ biết mình không xem chừng con trẻ nên trong lòng có chút tự trách, mẹ của đứa trẻ cũng không làm khó tài xế trung niên, chỉ nói mấy câu không sao, liền ôm hai đứa trẻ đi mất.
Tài xế trung niên đỡ Minh Tư dậy từ dưới đất, mặc dù Minh Tư nói không đi bệnh viện, nhưng tài xế trung niên một mực kiên trì, Minh Tư không thể cự tuyệt đành leo lên chiếc xe vừa nhìn đã biết là xe hơi cao cấp kia, Minh Tư không ngờ trên xe còn có người, người nọ nghiêng đầu, liếc nhìn Minh Tư gật đầu một cái, lại chuyển ánh mắt trở về văn kiện trong tay.
Khí thế bất phàm, mặt mũi anh tuấn tựa như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, khiến cho Minh Tư có chút sửng sốt, chẳng lẽ đây chính là ứng với câu nói ‘Người này chỉ nên ở trên trời, không nên rơi xuống phàm trần’ trong truyền thuyết, ngay cả bản thân là đàn ông mà Minh Tư còn phải tán thưởng trong lòng, người này quả thật rất anh tuấn, đẹp trai đến không cách nào hình dung.
Vị tài xế trung niên cũng leo lên xe, không có chú ý tới sự thất thố của Minh Tư, rất tự trách mà xoay lại nhìn về phía người nọ, “Tổng tài, thật xin lỗi đã làm trễ nãi thời gian của ngài, tôi có thể thuận đường mang cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không?” Mồ hôi trên trán người tài xế trung niên rơi xuống như mưa, bởi vì vừa rồi sợ hãi làm cho hắn quên mất xin phép ông chủ của mình, nên mới thành tình trạng hiện tại.
“Ừm.” Một chữ lạnh như băng, so với Lãnh Lâm còn muốn lạnh hơn, nghĩ đến Lãnh Lâm, sự tò mò cùng thất thố của Minh Tư trong nháy mắt giống như bị gió cuốn đi, đầu dựa vào cửa sổ xe, mặc dù bản thân không chịu tổn thương nặng nề, nhưng lại dần dần lộ ra vẻ yếu ớt mong manh mà ngày thường không bao giờ để lộ, muốn tìm một người ở bên cạnh mình, nhưng lại không tìm được một ai.
Lãnh Lâm nhất định là đang bận rộn công việc, lúc trước cậu sốt cao 40 độ cũng chỉ nhận được một cú điện thoại an ủi, bởi vì khi ấy Lãnh Lâm còn đang bận tổ chức concert, cuối cùng vẫn là Tiêu Viễn ôm cậu gọi xe cứu thương, nhưng hiện tại không thể tìm Tiêu Viễn, bởi vì tình trạng bận rộn của hắn cậu cũng thấy được, mà cậu cũng không phải gặp chuyện gì nghiêm trọng, cậu không muốn quấy rầy người bạn này.
Minh Tư khổ sở cười một tiếng, cổ họng đều là vị đắng chát, thì ra cậu thật sự rất cô độc, mỗi một sát na đều là sự ‘khốn cùng’ vừa đáng thương lại vừa đáng buồn, thật thảm.
Xe có chút tròng trành, xấp văn kiện đặt giữa cậu và nam nhân xa lạ kia rơi tứ tán xuống sàn xe, tài xế trung niên càng đổ mồ hôi nhiều hơn so với trước, ngay cả hai tiếng xin lỗi cũng không dám nói nữa, Minh Tư và nam nhân kia cùng lúc cúi người xuống nhặt lên văn kiện, xe lại tròng trành thêm một cái, bàn tay của hai người rất tự nhiên mà đụng vào nhau, Minh Tư nhặt lên toàn bộ văn kiện, cậu biết có những thứ không thể nhìn, cho nên dù nhặt lên cũng không sửa sang lại, liền đưa tới trước mặt người kia.
“Của ngài.”
“Ừm.” Lại là một âm tiết đơn lẻ, vẫn không nói thêm câu nào, Minh Tư cũng không quá để ý, chẳng qua là quá mức mệt mỏi, thân thể cũng tương đối nghiêng lệch, đường đến bệnh viện vẫn còn một đoạn, cánh tay đã không còn đau như trước, Minh Tư liền vùi mình vào lưng ghế mềm mại nghỉ ngơi, không hề chú ý tới nam nhân bên cạnh chợt lóe lên một tia cảm xúc hứng thú mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Khi tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang nằm dựa vào lồng ngực của nam nhân xa lạ kia, xe vẫn đang chạy, tay của hắn tránh đi chỗ đau của cậu. Đã lâu lắm rồi không có ai dịu dàng với cậu như vậy, nhưng hiện tại cậu đang ngồi trên một chiếc xe xa lạ, hơn nữa người này từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ lạnh như băng.
“Thật xin lỗi, vừa nãy tôi ngủ quên mất.” Trong nháy mắt, Minh Tư có chút đỏ mặt cũng có chút mơ hồ. Cậu vội vàng ngồi dậy, lại nói thêm một câu ‘Thật xin lỗi’! “Ừm.”
Một đường tiếp tục yên tĩnh, Minh Tư không dám ngủ nữa, nhưng không hiểu tại sao tài xế trung niên lại dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu, tựa như trong khoảnh khắc quên mất tai nạn xe cộ cùng quãng đường lái xe thường xuyên bị lỗi trước đó.
Danh sách chương