Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt đã bước vào mùa đông, gió rét thấu xương, mặt đất trong sân vườn đã bao phủ một tầng trắng xóa. Thời tiết như vậy, Sở Khanh Hàm và Minh Tư cũng biến thành rất ít ra khỏi nhà. Thời điểm đầu tháng đã tìm thợ lắp đặt lò sưởi mới, thật ra khung chính của lò đã có sẵn, nhưng Sở Khanh Hàm lúc sống một mình chưa từng dùng qua, cho nên ống khói của lò, lúc trước chỉ để trưng bày.
Trong phòng tản ra nhiệt độ ấm áp, dù chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cũng không cảm thấy lạnh. Minh Tư vào phòng bếp múc hai chén nước đường lê, tự cầm một chén, đưa cho Sở Khanh Hàm một chén, rồi đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghe thấy tiếng chén thả xuống bàn, sau lưng ấm áp, cậu liền bị nhét vào lồng ngực của một người.
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, khiến cho Minh Tư có chút ngứa mà cười ra tiếng, “Khanh Hàm, anh nhìn xem, bông tuyết bên ngoài mới xinh đẹp làm sao!”
“Ừm.”
Dựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, khuôn mặt trầm tĩnh của Minh Tư mang theo thương cảm, nhìn như dửng dưng với mọi thứ, giống như không ghét bất kỳ thứ gì, nhưng thật ra thì cậu không thích mùa đông, bởi vì nó mang theo giá rét vô tận, không phải cái lạnh ở bên ngoài, mà là trong lòng. Vô luận là mười năm sống chung cùng Lãnh Lâm, hay là những năm tháng sống ở cô nhi viện, từ tận đáy lòng, Minh Tư luôn sợ hãi mùa đông.
Bởi vì mùa đông có rất nhiều lễ hội, nhìn những đứa trẻ trên đường mặc quần áo thật dày, chơi giỡn cười đùa bên cạnh cha mẹ chúng, Minh Tư càng cảm thấy cô đơn. Mặc dù cô nhi viện là một đại gia đình, hàng năm đều sẽ có người tốt đến thăm, nhưng lại không giống nhau.
Cậu khát vọng có một mái nhà, thật tâm muốn sống cùng Lãnh Lâm. Thế nhưng thời điểm xây dựng cái gia đình tạm thời ấy, Minh Tư phát hiện, cái cậu chờ đợi vẫn là vô tận tịch mịch cùng lạnh giá, giống như khi một mình trải qua mùa đông, một mình hưởng thụ phần giá rét bi thương ấy.
Dường như cảm thụ được tâm tình của Minh Tư, Sở Khanh Hàm cầm lấy chén canh trong tay Minh Tư, bỏ qua một bên, rồi mới đem người trong lòng xoay lại, trong mắt là ôn nhu vô tận, “Sao thế?”
Nghe thấy thanh âm lo lắng, Minh Tư liền rời khỏi đoạn ký ức kia, mỉm cười dịu dàng, “Khanh Hàm, mùa đông này rất ấm.” Thật sự rất ấm…
Mặc dù không rõ ý của Minh Tư, nhưng nhìn thấy nụ cười quen thuộc, khóe môi Sở Khanh Hàm cũng dần dần cong lên một độ cong hoàn mỹ, nụ hôn rơi xuống trên những sợi tóc của Minh Tư, “Ừm.”
Bên ngoài gió thổi vù vù, bông tuyết bay múa đầy trời, giống như dệt thành một lớp bông gấm trên đất, trong suốt sáng lấp lánh như noãn ngọc. Từ khi Minh Tư bắt đầu có trí nhớ tới nay, lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thẳng vào cảnh sắc xinh đẹp này, cũng là lần đầu tiên cảm thấy những bông tuyết trắng muốt bay tán loạn kia xinh đẹp như vậy.
…
Bên này tuy là mùa đông, nhưng mang theo không khí ấm áp, còn nơi chân chính thuộc về khí hậu nắng ấm bên kia, lại mang theo hơi thở lạnh giá của hàn đàm. Lãnh Lâm tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn Thượng Quan Tuệ phát điên.
“Lâm, anh nhìn cái đứa hầu gái đó đi, em muốn nước nóng cô ta đưa cho em nước lạnh, em muốn nước lạnh cô ta lại đưa cho em nước nóng, rõ ràng đang khi dễ em.” Theo cái bụng càng ngày càng lớn, tính hay tranh cãi vô lý của Thượng Quan Tuệ cũng càng ngày càng nghiêm trọng, có lúc còn vung bụng ngang tàng hoàn toàn vứt bỏ thói quen cao quý tao nhã trước đây.
Bất luận là trạng thái nào, trong mắt Lãnh Lâm, cũng đều là châm chọc cười nhạo. Hắn cười lạnh một tiếng, liền xoay người đi tới phòng sách.
Thượng Quan Tuệ vứt cái ly trong tay xuống đất, mặc dù vô cùng tức giận, nhưng ly rơi trên thảm mềm mại, bày ra đường cong ưu mỹ, không phát ra bất kỳ tiếng vang huyên náo nào, khiến cho hầu gái đứng ở một bên hé miệng cười một tiếng.
“Mày đang cười cái gì?!”
“Không có gì, thiếu phu nhân.” Trên gương mặt xinh đẹp của hầu gái là nụ cười nhàn nhạt, giống như một đóa hoa bách hợp tươi mát xinh đẹp.
“Mày dám châm chọc tao?!” Thượng Quan Tuệ siết chặt đấm tay, cả người run rẩy, nhìn hầu gái, trong mắt tràn ngập lửa giận, đã sắp cận kề ranh giới tức nước vỡ bờ. Ở nơi này, cô chưa từng được hưởng thụ bất kỳ đãi ngộ nào thuộc về địa vị của mình, bất luận là chồng lạnh lùng, hay là thái độ không tôn trọng của nhóm hầu gái.
“Thiếu phu nhân, quản gia hình như kêu tôi, tôi đi xuống trước.” Khom người nhặt lên cái ly, hầu gái mỉm cười xoay người rời đi.
“AAA…..” Toàn bộ đồ vật có thể chạm tới đều bị vứt xuống đất, tại sao, tại sao, cô phá hư vóc dáng của mình, mang thai, lại không đổi được bất kỳ điều gì bản thân mong muốn, đây đều là do người đàn ông tên Thẩm Minh Tư kia làm hại, những khuất nhục mà ngày hôm nay cô nhận lấy, cô nhất định phải trả lại gấp đôi, nhất định…
Trong phòng tản ra nhiệt độ ấm áp, dù chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cũng không cảm thấy lạnh. Minh Tư vào phòng bếp múc hai chén nước đường lê, tự cầm một chén, đưa cho Sở Khanh Hàm một chén, rồi đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghe thấy tiếng chén thả xuống bàn, sau lưng ấm áp, cậu liền bị nhét vào lồng ngực của một người.
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, khiến cho Minh Tư có chút ngứa mà cười ra tiếng, “Khanh Hàm, anh nhìn xem, bông tuyết bên ngoài mới xinh đẹp làm sao!”
“Ừm.”
Dựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, khuôn mặt trầm tĩnh của Minh Tư mang theo thương cảm, nhìn như dửng dưng với mọi thứ, giống như không ghét bất kỳ thứ gì, nhưng thật ra thì cậu không thích mùa đông, bởi vì nó mang theo giá rét vô tận, không phải cái lạnh ở bên ngoài, mà là trong lòng. Vô luận là mười năm sống chung cùng Lãnh Lâm, hay là những năm tháng sống ở cô nhi viện, từ tận đáy lòng, Minh Tư luôn sợ hãi mùa đông.
Bởi vì mùa đông có rất nhiều lễ hội, nhìn những đứa trẻ trên đường mặc quần áo thật dày, chơi giỡn cười đùa bên cạnh cha mẹ chúng, Minh Tư càng cảm thấy cô đơn. Mặc dù cô nhi viện là một đại gia đình, hàng năm đều sẽ có người tốt đến thăm, nhưng lại không giống nhau.
Cậu khát vọng có một mái nhà, thật tâm muốn sống cùng Lãnh Lâm. Thế nhưng thời điểm xây dựng cái gia đình tạm thời ấy, Minh Tư phát hiện, cái cậu chờ đợi vẫn là vô tận tịch mịch cùng lạnh giá, giống như khi một mình trải qua mùa đông, một mình hưởng thụ phần giá rét bi thương ấy.
Dường như cảm thụ được tâm tình của Minh Tư, Sở Khanh Hàm cầm lấy chén canh trong tay Minh Tư, bỏ qua một bên, rồi mới đem người trong lòng xoay lại, trong mắt là ôn nhu vô tận, “Sao thế?”
Nghe thấy thanh âm lo lắng, Minh Tư liền rời khỏi đoạn ký ức kia, mỉm cười dịu dàng, “Khanh Hàm, mùa đông này rất ấm.” Thật sự rất ấm…
Mặc dù không rõ ý của Minh Tư, nhưng nhìn thấy nụ cười quen thuộc, khóe môi Sở Khanh Hàm cũng dần dần cong lên một độ cong hoàn mỹ, nụ hôn rơi xuống trên những sợi tóc của Minh Tư, “Ừm.”
Bên ngoài gió thổi vù vù, bông tuyết bay múa đầy trời, giống như dệt thành một lớp bông gấm trên đất, trong suốt sáng lấp lánh như noãn ngọc. Từ khi Minh Tư bắt đầu có trí nhớ tới nay, lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thẳng vào cảnh sắc xinh đẹp này, cũng là lần đầu tiên cảm thấy những bông tuyết trắng muốt bay tán loạn kia xinh đẹp như vậy.
…
Bên này tuy là mùa đông, nhưng mang theo không khí ấm áp, còn nơi chân chính thuộc về khí hậu nắng ấm bên kia, lại mang theo hơi thở lạnh giá của hàn đàm. Lãnh Lâm tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn Thượng Quan Tuệ phát điên.
“Lâm, anh nhìn cái đứa hầu gái đó đi, em muốn nước nóng cô ta đưa cho em nước lạnh, em muốn nước lạnh cô ta lại đưa cho em nước nóng, rõ ràng đang khi dễ em.” Theo cái bụng càng ngày càng lớn, tính hay tranh cãi vô lý của Thượng Quan Tuệ cũng càng ngày càng nghiêm trọng, có lúc còn vung bụng ngang tàng hoàn toàn vứt bỏ thói quen cao quý tao nhã trước đây.
Bất luận là trạng thái nào, trong mắt Lãnh Lâm, cũng đều là châm chọc cười nhạo. Hắn cười lạnh một tiếng, liền xoay người đi tới phòng sách.
Thượng Quan Tuệ vứt cái ly trong tay xuống đất, mặc dù vô cùng tức giận, nhưng ly rơi trên thảm mềm mại, bày ra đường cong ưu mỹ, không phát ra bất kỳ tiếng vang huyên náo nào, khiến cho hầu gái đứng ở một bên hé miệng cười một tiếng.
“Mày đang cười cái gì?!”
“Không có gì, thiếu phu nhân.” Trên gương mặt xinh đẹp của hầu gái là nụ cười nhàn nhạt, giống như một đóa hoa bách hợp tươi mát xinh đẹp.
“Mày dám châm chọc tao?!” Thượng Quan Tuệ siết chặt đấm tay, cả người run rẩy, nhìn hầu gái, trong mắt tràn ngập lửa giận, đã sắp cận kề ranh giới tức nước vỡ bờ. Ở nơi này, cô chưa từng được hưởng thụ bất kỳ đãi ngộ nào thuộc về địa vị của mình, bất luận là chồng lạnh lùng, hay là thái độ không tôn trọng của nhóm hầu gái.
“Thiếu phu nhân, quản gia hình như kêu tôi, tôi đi xuống trước.” Khom người nhặt lên cái ly, hầu gái mỉm cười xoay người rời đi.
“AAA…..” Toàn bộ đồ vật có thể chạm tới đều bị vứt xuống đất, tại sao, tại sao, cô phá hư vóc dáng của mình, mang thai, lại không đổi được bất kỳ điều gì bản thân mong muốn, đây đều là do người đàn ông tên Thẩm Minh Tư kia làm hại, những khuất nhục mà ngày hôm nay cô nhận lấy, cô nhất định phải trả lại gấp đôi, nhất định…
Danh sách chương