Edit: Đậu Xanh
Minh Châu ăn cơm xong, Cảnh Dực ôm cô lên giường ngủ thêm một giấc.
Cô buồn ngủ muốn chết, buổi sáng Cảnh Dực cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, hai người chỉ đơn thuần ngủ một giấc ngủ trưa.
Rèm cửa sổ vẫn chưa đóng kín, có tia nắng nho nhỏ len lỏi vào trong, chiếu lên người bọn họ, giống như phủ lên một lớp phấn vàng, cánh tay của người đàn ông đặt giữa eo người phụ nữ.
Mười ngón tay đan xen.
Sau khi tỉnh, Minh Châu không muốn động đậy, cô làm ổ trên giường sờ sờ từng vết sẹo trên ngực anh.
“Năm 12 tuổi, anh đã bắt đầu đánh nhau với người khác hả?” Cô hỏi.
Cảnh Dực biết chắc hẳn ít nhiều gì cô cũng đã nghe qua những chuyện liên quan đến anh, thế nên anh gật đầu, “Khi đó anh rơi vào đường cùng, không đánh trả sẽ bị người ta đánh chết.”
Cảnh Dực nhớ về chuyện lúc nhỏ, lông mày chau lại ngay, điều anh không muốn nhớ đến nhất chính là đoạn ký ức về quá khứ, tuổi thơ đau khổ cùng cực, căn nhà cũ rách, khuôn mặt sợ hãi hoảng loạn của người ba, và còn những hình ảnh đẫm máu tươi, nhưng giờ đây mọi thứ gần như biến mất khỏi tâm trí của anh.
Minh Châu nắm tay anh, đặt lòng bàn tay ấm áp của mình vào tay anh, cô nhẹ nhàng ôm cổ của Cảnh Dực nói, “Không sao, đều đã qua hết rồi, sau này chúng ta không đánh nhau với người khác nữa có được không anh?”
Cảnh Dực ôm cô rất chặt, cằm chôn vào hõm cổ của cô, “Được.”
Minh Châu sờ vết sẹo phía sau đầu anh, “Hôm nay em vừa tra tư liệu, họ nói có thể cấy tóc, có thể xóa sẹo, em có dành dụm được chút tiền…”
Cảnh Dực cười khẽ hôn lên trán cô, “Minh Châu.”
“Dạ?”
“Anh có tiền.” Anh hôn lên nốt ruồi xinh đẹp trên chóp mũi cô, giọng nói mang theo chút khàn khàn, “Chỉ là anh không chờ được nữa, muốn gặp em thôi.”
Trái tim của Minh Châu lập tức mềm nhũn, cô chủ động ôm anh, hôn lên môi anh.
Cảnh Dực đảo khách thành chủ, mạnh mẽ cắn mút môi lưỡi của cô, rèm cửa còn chưa kéo kín lại, anh đã giữ chặt cô rồi tiến vào, Minh Châu bấu vào ga trải giường nói, “Anh Cảnh, rèm cửa…”
Cảnh Dực nghiêng đầu nhìn thử, sau đó anh ôm cô lên, vừa đi vừa đâm chọc, anh vươn tay kéo mạnh rèm cửa lại rồi cứ như thế mà ôm Minh Châu lơ lửng giữa không trung mặc sức làm cô.
Trong phòng ngủ có gương thay đồ, Minh Châu ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng tay anh giữ chặt eo cô, điên cuồng đâm chọc ra vào trong miệng huyệt, mái tóc dài của cô xõa trên vai, bầu vú dao động lên lên xuống xuống theo từng nhịp va chạm, anh cúi đầu liếm hút đầu vú sưng đỏ, mặt lưỡi cọ xát từng chút một, môi mỏng ngậm lấy mạnh mẽ cắn mút thành tiếng.
Toàn thân Minh Châu run rẩy không ngừng, “Anh Cảnh…nhẹ thôi…”
Bàn tay anh bấu vào hai cánh mông thịt của cô, mạnh mẽ ưỡn hông cắm rút, linh hồn Minh Châu gần như vỡ vụn, cô ôm chặt cổ anh co giật run rẩy, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nghe như tiếng khóc.
“Sướng không?” Anh vừa nhấp vào trong vừa hôn cô.
Minh Châu nức nở gật đầu, “Sướng…ah…sướng quá”
Anh càng thêm tăng tốc, bụng dưới mạnh mẽ va vào mông thịt của cô làm vang lên tiếng bốp bốp bốp, hai cánh mông thịt bị va đến đỏ bừng phát run, xương cốt của Minh Châu gần như mềm nhũn, cô ôm chặt cổ anh không ngừng khóc nức nở, “A…anh Cảnh…”
Cảnh Dực vô cùng thích nghe tiếng rên rỉ của cô, mềm mại mang theo chút nghẹn ngào, khiến ham muốn của anh thêm bùng phát, chỉ muốn hung hăng làm chết người dưới thân.
Trận làm tình này kéo dài cỡ nửa tiếng đồng hồ, khắp người Minh Châu toàn là mồ hôi, Cảnh Dực ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, hai người đứng dưới vòi hoa sen yên tĩnh ôm hôn nhau; anh ôm lấy sống lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương sống lưng, giọng nói mang theo chút khàn đặc, “Minh Châu, anh đã tìm được một công việc ở đây.”
Giọng nói Minh Châu nghe không rõ, anh cất giọng dịu dàng, kèm theo đó là một nụ hôn triền miên rơi xuống, “Anh sẽ kiếm tiền nuôi em và Minh Bảo.”
Minh Châu nhẹ nhàng cắn lên môi anh một cái, giọng nói mang theo ý cười, “Vậy em sẽ kiếm tiền nuôi anh.”
Trái tim Cảnh Dực mềm nhũn, anh đỡ lấy mặt cô lại lần nữa hôn xuống, giọng nói chìm mất giữa răng và môi, “Được.”
------oOo------
Danh sách chương