Edit: Đậu Xanh
Cảnh Dực chỉ hôn một lát, lập tức kéo tay Minh Châu đi ra ngoài.
Minh Châu khó hiểu đi theo sau lưng anh, cho đến khi anh kéo cô đi vào khách sạn.
Mặt cô đỏ bừng, lúc Cảnh Dực kéo cô vào thang máy, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa thể hạ xuống.
Lần này anh rất gấp gáp, cửa vừa mở ra, đã đè Minh Châu lên ván cửa mà hôn, anh xé toang quần áo của cô, nụ hôn vừa thô bạo vừa hung hãn, sức lực rất lớn, môi lưỡi nóng bỏng công thành đoạt đất trong khoang miệng của cô, men theo cổ của cô trượt xuống, mạnh mẽ hôn mút.
Áo lót vừa kéo mới lên thì anh cúi đầu há miệng ngậm cắn bầu vú, tối qua núm vú bị anh cắn sưng cả lên, đầu lưỡi của anh vừa chạm vào, Minh Châu không kìm nén được mà run rẩy thở dốc ngay, “A…”
Cô tựa sau cánh cửa, quần áo trên người đã lột sạch sẽ, anh ôm cô nằm lên giường, cầm điều khiển máy lạnh bật máy lạnh lên, rèm cửa sổ vẫn lọt ra chút ánh sáng, anh vừa cởi quần áo trên người mình, vừa kéo kín rèm cửa sổ lại.
Lúc quay đầu, mặt của Minh Châu suýt chút nữa bị ánh sáng nơi đáy mắt của anh thiêu cháy.
Minh Châu ướt rồi, miệng huyệt chảy nước ướt đẫm, Cảnh Dực vươn tay sờ vài cái, cũng chẳng thèm làm màn dạo đầu, cứ thế lôi gậy thịt ra cắm thẳng vào trong.
Minh Châu trướng đến khó chịu, cô ưỡn cong người thở dốc, răng hàm cắn vào nhau, mắt to mày rậm, môi đỏ răng trắng, đôi mắt xinh đẹp ươn ướt nhìn vào Cảnh Dực, đôi môi đỏ tươi hé mở, mềm giọng gọi tên anh, “Anh Cảnh…”
Gậy thịt của Cảnh Dực lại sưng to thêm một vòng, anh bấu lấy eo cô, điên cuồng cắm rút mấy trăm cái.
Trực tiếp khiến Minh Châu bật khóc thành tiếng, cô chịu không nổi tốc độ cắm rút mãnh liệt như thế này, bụng dưới vô cùng nhức mỏi, lúc lên cao trào, anh vẫn không dừng lại, cơ thể cô run rẩy ôm chặt lấy đầu anh, âm thanh nghe như tiếng nức nở, gọi anh, “Anh Cảnh…chậm một chút…”
Trên trán Cảnh Dực toát ra một lớp mồ hôi mỏng, anh tách rộng hai đùi của Minh Châu ép sang hai bên, cơ thể đè xuống, cả người bao trùm lấy cô, eo hông di chuyển đâm chọc trong cơ thể của cô.
Năm Cảnh Dực 13 tuổi, ông bà nội vì lao lực quá độ mà lần lượt ngã bệnh rồi qua đời, vì ba anh giết mẹ anh nên ông bà ngoại càng xem anh là kẻ thù, chưa từng đến thăm anh một lần.
Kể từ ngày ông bà nội qua đời, anh chỉ còn lại một mình.
Cho dù sau này trở thành lưu manh, có thêm vô số anh em, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn một thân một mình.
Chỉ có ngôi sao mà anh hái xuống, lại chân thành giúp anh đeo sợi chỉ đỏ, bảo vệ anh bình an.
Trái tim không dục vọng không ham muốn của Cảnh Dực nứt toạc thành một khe hở, anh tham lam muốn càng nhiều thứ hơn: Muốn cô gái trước mắt có thể sống vui vẻ, muốn cô bình an, muốn bảo vệ cô cả một đời.
Nhưng anh không thể.
Ngày mai có lẽ anh sẽ chết tại đó.
Từ nay về sau, không thể nhìn thấy cô nữa.
“A…” Minh Châu đau đến nỗi nước mắt chảy ào ạt, linh hồn của cô cũng bị giã nát, hai tay bấu vào cánh tay của anh, khóc nức nở cầu xin anh, “Anh Cảnh..huhu…chậm một chút…”
Cảnh Dực đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Hai tay tách mở hai cánh mông thịt dưới thân, hung hăng đẩy gậy thịt thô to vào trong, gậy thịt to lớn cắm thẳng vào, nhấp đến nơi sâu nhất, rồi lại rút ra ngoài, dùng lực càng mạnh hơn lần trước cắm thẳng vào trong.
Hai mắt Minh Châu trợn trắng, cả người cô run rẩy co rút, tiểu huyệt phun nước ra ngoài, chảy thật nhiều thật nhiều nước giống như tè dầm, toàn bộ ga trải giường ướt đẫm hết.
Đường hành lang kịch liệt co rút, kẹp Cảnh Dực rùng mình, anh rút ra ngoài bán tinh lên bụng cô.
Cơ thể của Minh Châu vẫn đang co rút run lẩy bẩy, Cảnh Dực vươn tay xoa khuôn mặt mướt mồ hôi của cô, anh hôn lên trán cô, mắt cô, nốt ruồi xinh đẹp trên chóp mũi cô một cách chân thành,
Cuối cùng, anh hôn lên môi cô.
“Minh Châu.” Anh khàn giọng gọi tên cô.
Minh Châu lúng búng trả lời, “Dạ.”
Cảnh Dực mạnh mẽ hôn cô, giọng nói chìm mất giữa răng môi.
“Anh yêu em.”
------oOo------
Danh sách chương