Mấy ngày nay Tiểu vương gia quả thực bị dày vò. Ban ngày hắn là người chồng có thê tử mang thai, phải đối phó với nước mắt và làm nũng thi thoảng lại đột ngột xuất hiện của Miên Miên, buổi tối hắn còn phải ngồi lên tự mình động, vẫn phải ứng phó với nước mắt và làm nũng đột nhiên xuất hiện của Miên Miên.
Làm Vương gia, làm được đến mức như hắn, đi cả thiên hạ cũng không tìm ra được người thứ hai. Làm người, làm được đến mức như hắn, có lẽ chỉ có mình Trương đại nhân là có thể cùng cảnh ngộ với hắn.
Có điều, thúc thúc Miên Miên là cáo già, Trương đại nhân ở chung với thúc thúc sẽ không quá mệt. Miên Miên thật sự là con thỏ ngốc, cũng chỉ có hắn, ngày mệt đêm mệt, thân thể mệt, tinh thần mệt.
Thế nhưng cũng có vui sướng.
Miên Miên tuy trí thông minh không cao, tính cách lại vụng về, nhưng hết sức đáng yêu, ở bên y mặc dù có lúc sẽ bị con thỏ chết bầm này làm cho tức chết, nhưng ít ra hắn nhìn được chân tâm của y.
Tiểu vương gia tuy rằng không làm việc đàng hoàng, nhưng hắn sinh ra ở gia đình đế vương, từ nhỏ đến lớn đã chứng kiến rất nhiều âm mưu quỷ kế, ánh đao bóng kiếm. Đế vương gia bạc tình, không ai chịu, cũng không ai dám trả giá chân tâm, ca ca hắn đúng là rất chân thành rất chiều chuộng hắn, nhưng phần chân tâm này cũng sẽ sợ người khác gây xích mích, chẳng biết ngày nào đó, ca ca sẽ không phải ca ca nữa.
Tiểu vương gia nhìn thấu điều đó, cho nên hắn càng yêu thích Miên Miên. Hắn yêu thích nét vụng về mà thẳng thắn của Miên Miên, cùng với chân tâm không hề giữ lại cho mình chút gì của Miên Miên đối với hắn. Yêu tinh thì làm sao? Trên đời này, người vô tình yêu si tình đều nhiều, chỉ cần Miên Miên yêu hắn, chuyện khác đều không là gì cả.
Chính Tiểu vương gia cũng vui vẻ, làm kẻ dưới thì làm kẻ dưới, ngoại trừ mấy hôm nay, tình huống đặc thù, hắn phải tự mình động ra, những lúc khác hắn chỉ cần nằm hưởng thụ là được.
Nằm thôi đã được sướng, tội gì còn phải lãng phí sức lực??? Cả nữa, hắn là Vương gia em ruột hoàng thượng, ruộng tốt ngàn mẫu gia tài bạc triệu gì gì đó, nuôi thêm một yêu tinh thì có là gì?
Thứ Miên Miên muốn mua hắn đều có thể mua đến tay, thứ y muốn hắn đều có thể sai người làm, làm nũng hắn sẽ nhún nhường, khóc lóc hắn sẽ nói lời êm tai dỗ dành.
Người ta sống trên đời, vui vẻ là quan trọng nhất, được ở bên người mình muốn ở bên chính là vui vẻ.
Tiểu vương gia giờ thật sự vui vẻ, nếu như con thỏ chết tiệt này có thể kết thúc chuyện làm hắn, vậy hắn sẽ càng vui vẻ hơn.
Tiểu vương gia tự mình nhún, eo mỏi run chân, thế nhưng thứ kia của Miên Miên vẫn cứ cứng như gậy sắt chọc vào thân thể hắn, Tiểu vương gia vừa sướng vừa mệt. So với trước đây hắn chỉ cần nằm trên giường hưởng thụ, hiện giờ hắn còn phải phân tâm để ý bụng của Miên Miên.
Dù sao thì hành phòng trong lúc mang thai, cũng phải đặc biệt cẩn thận.
Miên Miên nhìn ra được Tiểu vương gia không chuyên tâm, y cố ý đâm vào chỗ nhạy cảm nhất bên trong Tiểu vương gia. Tiểu vương gia bị làn sóng khoái cảm đột ngột xuất hiện đánh cho chân mềm nhũn, an vị trên người Miên Miên, nuốt cây gậy nóng như lửa vào càng sâu, cảm giác như thể sắp tiến vào dạ dày.
Tiểu vương gia bị Miên Miên làm cho ứa nước mắt, trên người hắn thật sự không còn một chút sức lực nào, Miên Miên nghĩ đến bụng của y, lại không chịu đổi tư thế, phải chờ Tiểu vương gia bình phục lại tự mình nhún. Hai người cứ giằng co như vậy.
Tiểu vương gia thấy bộ dạng con thỏ đáng chết này, cảm thấy oan ức, hắn cứ thế quẳng gánh mặc kệ: "Ta không động tự ngươi động đi."
Vẻ mặt Miên Miên càng oan ức hơn: "Nhưng, nhưng mà bé con trong bụng..."
Tiểu vương gia tức giận: "Ngươi xem ngươi muốn làm ta hay muốn bé con của ngươi, đè lên bụng ngươi một tí cũng không chết được! Không thì đừng làm nữa mau đi ngủ đi!"
Miên Miên phân vân giữa bụng mình và Tiểu vương gia, cảm thấy giờ bé con ở trong bụng hẳn đã rất chắc chắn, vì vậy dứt khoát kiên quyết lựa chọn Tiểu vương gia.
Vị trí lập tức đảo lộn, người nằm hưởng thụ cuối cùng cũng đổi thành Tiểu vương gia.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu vương gia rời giường vẫn cảm thấy eo mỏi, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với hai ngày trước. Quả nhiên, nằm hưởng thụ vẫn dễ chịu hơn, Tiểu vương gia âm thầm thở dài, may mà mình từ đầu đã ở bên dưới, nếu thật sự để cho thân phận của hắn và Miên Miên đảo ngược, hắn có lẽ sẽ không chịu được mệt.
Chạng vạng, có phong thư được đưa đến tay Tiểu vương gia.
Là hoàng huynh hắn viết thư cho hắn.
Tiểu vương gia cho rằng hoàng huynh hắn viết thư hỏi thăm hắn, hắn hứng thú dào dạt mở phong thư ra, mới đọc được hai câu đã cảm thấy không đúng, đây mà là hỏi thăm? Đây rõ ràng là đang mắng hắn!
Trong thư, hoàng thượng trách cứ hắn gây rối ở kinh thành thì sao, làm sao ra bên ngoài còn không tỉnh ngộ, trái lại còn dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng rồi làm người ta to bụng? Tiểu vương gia mặt tối sầm đọc xong lá thứ, chuyện đầu tiên muốn làm chính là vác dao đi chém Mạnh Kỳ Ngọc!
Tên Mạnh Kỳ Ngọc này cũng quá không biết xấu hổ, người đã bao lớn rồi còn chơi trò bơm đểu, thực sự là... quá không biết xấu hổ!
Tiểu vương gia nổi giận đùng đùng đi tìm Mạnh Kỳ Ngọc, hắn nhìn thấy Mạnh Kỳ Ngọc vẫn uống rượu ngâm thơ như thể không có chuyện gì xảy ra, cơn giận trong lòng càng tăng lên, hắn lao tới trước mặt Mạnh Kỳ Ngọc chất vất gã: "Là ngươi bôi đen ta trước mặt hoàng huynh đúng không?"
Mạnh Kỳ Ngọc mặt mờ mịt: "Kỳ Nhiên, đệ nói gì ta nghe không hiểu."
"Ngươi nghe không hiểu? Vậy xem thì chắc hiểu được chứ?" Tiểu vương gia vỗ bức thư hoàng huynh viết cho hắn lên bàn.
Mạnh Kỳ Ngọc nghi hoặc cầm lấy lật lên xem, vừa xem một cái, còn thật sự làm hắn nhìn thấu có chỗ không đúng.
Mạnh Kỳ Ngọc tặc lưỡi thở dài nói: "Kỳ Nhiên à, trước đó ta nói ta viết cho hoàng thượng một phong thư, đó là lần đầu nhìn thấy Miên Miên ở dịch trạm, cho nên nhiều nhất hoàng thượng sẽ chỉ trách cứ đệ dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng, thế nhưng trong thư còn nói đệ làm người ta to bụng..."
Mạnh Kỳ Ngọc liền chậc chậc hai tiếng, Tiểu vương gia suy nghĩ theo lời Mạnh Kỳ Ngọc nói: "Ngươi là nói..."
"Đệ là em trai ruột hoàng thượng, đệ ra ngoài một mình sao hoàng thượng có thể yên tâm? Quá nửa là đã phái người âm thầm bảo vệ đệ." Mạnh Kỳ Ngọc nghi ngờ nói.
Tiểu vương gia gật gật đầu, xem ra là hắn đã hiểu lầm Mạnh Kỳ Ngọc.
Mạnh Kỳ Ngọc nói tiếp: "Nếu hoàng thượng đã biết rồi, vậy đệ định làm sao? Về kinh thỉnh tội?"
Tiểu vương gia nở nụ cười: "Thỉnh tội gì? Ta muốn về kinh cầu hoàng huynh tứ hôn cho ta."
Làm Vương gia, làm được đến mức như hắn, đi cả thiên hạ cũng không tìm ra được người thứ hai. Làm người, làm được đến mức như hắn, có lẽ chỉ có mình Trương đại nhân là có thể cùng cảnh ngộ với hắn.
Có điều, thúc thúc Miên Miên là cáo già, Trương đại nhân ở chung với thúc thúc sẽ không quá mệt. Miên Miên thật sự là con thỏ ngốc, cũng chỉ có hắn, ngày mệt đêm mệt, thân thể mệt, tinh thần mệt.
Thế nhưng cũng có vui sướng.
Miên Miên tuy trí thông minh không cao, tính cách lại vụng về, nhưng hết sức đáng yêu, ở bên y mặc dù có lúc sẽ bị con thỏ chết bầm này làm cho tức chết, nhưng ít ra hắn nhìn được chân tâm của y.
Tiểu vương gia tuy rằng không làm việc đàng hoàng, nhưng hắn sinh ra ở gia đình đế vương, từ nhỏ đến lớn đã chứng kiến rất nhiều âm mưu quỷ kế, ánh đao bóng kiếm. Đế vương gia bạc tình, không ai chịu, cũng không ai dám trả giá chân tâm, ca ca hắn đúng là rất chân thành rất chiều chuộng hắn, nhưng phần chân tâm này cũng sẽ sợ người khác gây xích mích, chẳng biết ngày nào đó, ca ca sẽ không phải ca ca nữa.
Tiểu vương gia nhìn thấu điều đó, cho nên hắn càng yêu thích Miên Miên. Hắn yêu thích nét vụng về mà thẳng thắn của Miên Miên, cùng với chân tâm không hề giữ lại cho mình chút gì của Miên Miên đối với hắn. Yêu tinh thì làm sao? Trên đời này, người vô tình yêu si tình đều nhiều, chỉ cần Miên Miên yêu hắn, chuyện khác đều không là gì cả.
Chính Tiểu vương gia cũng vui vẻ, làm kẻ dưới thì làm kẻ dưới, ngoại trừ mấy hôm nay, tình huống đặc thù, hắn phải tự mình động ra, những lúc khác hắn chỉ cần nằm hưởng thụ là được.
Nằm thôi đã được sướng, tội gì còn phải lãng phí sức lực??? Cả nữa, hắn là Vương gia em ruột hoàng thượng, ruộng tốt ngàn mẫu gia tài bạc triệu gì gì đó, nuôi thêm một yêu tinh thì có là gì?
Thứ Miên Miên muốn mua hắn đều có thể mua đến tay, thứ y muốn hắn đều có thể sai người làm, làm nũng hắn sẽ nhún nhường, khóc lóc hắn sẽ nói lời êm tai dỗ dành.
Người ta sống trên đời, vui vẻ là quan trọng nhất, được ở bên người mình muốn ở bên chính là vui vẻ.
Tiểu vương gia giờ thật sự vui vẻ, nếu như con thỏ chết tiệt này có thể kết thúc chuyện làm hắn, vậy hắn sẽ càng vui vẻ hơn.
Tiểu vương gia tự mình nhún, eo mỏi run chân, thế nhưng thứ kia của Miên Miên vẫn cứ cứng như gậy sắt chọc vào thân thể hắn, Tiểu vương gia vừa sướng vừa mệt. So với trước đây hắn chỉ cần nằm trên giường hưởng thụ, hiện giờ hắn còn phải phân tâm để ý bụng của Miên Miên.
Dù sao thì hành phòng trong lúc mang thai, cũng phải đặc biệt cẩn thận.
Miên Miên nhìn ra được Tiểu vương gia không chuyên tâm, y cố ý đâm vào chỗ nhạy cảm nhất bên trong Tiểu vương gia. Tiểu vương gia bị làn sóng khoái cảm đột ngột xuất hiện đánh cho chân mềm nhũn, an vị trên người Miên Miên, nuốt cây gậy nóng như lửa vào càng sâu, cảm giác như thể sắp tiến vào dạ dày.
Tiểu vương gia bị Miên Miên làm cho ứa nước mắt, trên người hắn thật sự không còn một chút sức lực nào, Miên Miên nghĩ đến bụng của y, lại không chịu đổi tư thế, phải chờ Tiểu vương gia bình phục lại tự mình nhún. Hai người cứ giằng co như vậy.
Tiểu vương gia thấy bộ dạng con thỏ đáng chết này, cảm thấy oan ức, hắn cứ thế quẳng gánh mặc kệ: "Ta không động tự ngươi động đi."
Vẻ mặt Miên Miên càng oan ức hơn: "Nhưng, nhưng mà bé con trong bụng..."
Tiểu vương gia tức giận: "Ngươi xem ngươi muốn làm ta hay muốn bé con của ngươi, đè lên bụng ngươi một tí cũng không chết được! Không thì đừng làm nữa mau đi ngủ đi!"
Miên Miên phân vân giữa bụng mình và Tiểu vương gia, cảm thấy giờ bé con ở trong bụng hẳn đã rất chắc chắn, vì vậy dứt khoát kiên quyết lựa chọn Tiểu vương gia.
Vị trí lập tức đảo lộn, người nằm hưởng thụ cuối cùng cũng đổi thành Tiểu vương gia.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu vương gia rời giường vẫn cảm thấy eo mỏi, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với hai ngày trước. Quả nhiên, nằm hưởng thụ vẫn dễ chịu hơn, Tiểu vương gia âm thầm thở dài, may mà mình từ đầu đã ở bên dưới, nếu thật sự để cho thân phận của hắn và Miên Miên đảo ngược, hắn có lẽ sẽ không chịu được mệt.
Chạng vạng, có phong thư được đưa đến tay Tiểu vương gia.
Là hoàng huynh hắn viết thư cho hắn.
Tiểu vương gia cho rằng hoàng huynh hắn viết thư hỏi thăm hắn, hắn hứng thú dào dạt mở phong thư ra, mới đọc được hai câu đã cảm thấy không đúng, đây mà là hỏi thăm? Đây rõ ràng là đang mắng hắn!
Trong thư, hoàng thượng trách cứ hắn gây rối ở kinh thành thì sao, làm sao ra bên ngoài còn không tỉnh ngộ, trái lại còn dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng rồi làm người ta to bụng? Tiểu vương gia mặt tối sầm đọc xong lá thứ, chuyện đầu tiên muốn làm chính là vác dao đi chém Mạnh Kỳ Ngọc!
Tên Mạnh Kỳ Ngọc này cũng quá không biết xấu hổ, người đã bao lớn rồi còn chơi trò bơm đểu, thực sự là... quá không biết xấu hổ!
Tiểu vương gia nổi giận đùng đùng đi tìm Mạnh Kỳ Ngọc, hắn nhìn thấy Mạnh Kỳ Ngọc vẫn uống rượu ngâm thơ như thể không có chuyện gì xảy ra, cơn giận trong lòng càng tăng lên, hắn lao tới trước mặt Mạnh Kỳ Ngọc chất vất gã: "Là ngươi bôi đen ta trước mặt hoàng huynh đúng không?"
Mạnh Kỳ Ngọc mặt mờ mịt: "Kỳ Nhiên, đệ nói gì ta nghe không hiểu."
"Ngươi nghe không hiểu? Vậy xem thì chắc hiểu được chứ?" Tiểu vương gia vỗ bức thư hoàng huynh viết cho hắn lên bàn.
Mạnh Kỳ Ngọc nghi hoặc cầm lấy lật lên xem, vừa xem một cái, còn thật sự làm hắn nhìn thấu có chỗ không đúng.
Mạnh Kỳ Ngọc tặc lưỡi thở dài nói: "Kỳ Nhiên à, trước đó ta nói ta viết cho hoàng thượng một phong thư, đó là lần đầu nhìn thấy Miên Miên ở dịch trạm, cho nên nhiều nhất hoàng thượng sẽ chỉ trách cứ đệ dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng, thế nhưng trong thư còn nói đệ làm người ta to bụng..."
Mạnh Kỳ Ngọc liền chậc chậc hai tiếng, Tiểu vương gia suy nghĩ theo lời Mạnh Kỳ Ngọc nói: "Ngươi là nói..."
"Đệ là em trai ruột hoàng thượng, đệ ra ngoài một mình sao hoàng thượng có thể yên tâm? Quá nửa là đã phái người âm thầm bảo vệ đệ." Mạnh Kỳ Ngọc nghi ngờ nói.
Tiểu vương gia gật gật đầu, xem ra là hắn đã hiểu lầm Mạnh Kỳ Ngọc.
Mạnh Kỳ Ngọc nói tiếp: "Nếu hoàng thượng đã biết rồi, vậy đệ định làm sao? Về kinh thỉnh tội?"
Tiểu vương gia nở nụ cười: "Thỉnh tội gì? Ta muốn về kinh cầu hoàng huynh tứ hôn cho ta."
Danh sách chương