Hạ Uyển Đình chậm rãi tiến lên phía trước, giám đốc Hàn lập tức nghiêng người chào cô. Cô mỉm cười trấn an Thẩm Trì rồi liếc nhẹ về phía hai con người đang chết sững ở bên dưới.
Cố Thần nhìn cô không chớp mắt, Hạ Uyển Lâm liếc xéo như muốn ngay tại chỗ lột da cô.
Hạ Uyển Đình làm như không để ý, cô mỉm cười tự tin đón lấy mic từ tay giám đốc Hàn, dõng dạc: “Chào mọi người, tôi là Hạ Nhã Đình người trực tiếp đứng đầu dự án lần này.”
Mọi người ở bên dưới nghe thấy vậy đồng loạt hưởng ứng theo, Cố Thần chỉ có thể miễn cưỡng, mặt méo xệch hùa theo đám đông. Hắn vẫn chưa thoát khỏi cú sốc vừa nãy.
Hạ Nhã Đình. Hạ Uyển Đình.
Sao hắn lại không nghĩ ra chứ, nếu hắn để ý một chút thì...
Cố Thần âm thầm cười khổ, sẽ không có bất cứ nếu như nào. Cô thay tên đổi họ, âm thầm xuất hiện bên cạnh hắn, không phải là muốn trả thù thì còn là gì. Cô ẩn nhẫn lâu như vậy, không phải chỉ chờ ngày này sao?
Hạ Uyển Đình dừng lại một lúc mới từ từ nói tiếp: “Như quý vị đã biết, dự án này của Thẩm thị là một dự án lớn được chúng tôi đầu tư rất nhiều, nó còn liên quan trực tiếp tới phía trên. Rất mong cánh truyền thông có thể đưa tin tốt một chút, chúng tôi sẽ rất vui mừng.”
Hạ Uyển Lâm nhìn cô gái đứng trước mặt, thật khó để liên tưởng cô ta với Hạ Uyển Đình là cùng một người. Cô ta tối sầm mặt, liếc sang Cố Thần thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm Hạ Uyển Đình cơ hồ không chớp mắt.
Phát biểu xong, Hạ Uyển Đình bước xuống hướng về phía Thẩm Trì, cô đi lướt qua trước mặt Cố Thần, hoàn toàn ngó lơ hắn.
“Hạ tiểu thư, xin hãy cho chúng tôi biết quan hệ giữa cô và Thẩm tổng đây là gì?” Một tên phóng viên không biết nặng nhẹ liên tục bám theo cô, hỏi những câu vô cùng mang tính chất ép người.
Chỉ thấy Thẩm Trì khẽ trừng mắt, tên phóng viên không tự nhiên rụt người lại. Thẩm Trì ra hiệu cho bảo tiêu lên khách sáo với tên phóng viên kia một hồi.
Thẩm thị đã dung túng cho đám người này vào săn tin nhưng tên phóng viên kia thật không biết nặng nhẹ.
Hạ Uyển Đình khoác tay Thẩm định rời đi, anh nhẹ nhàng vòng ra đằng sau ôm lấy eo cô, kéo sát vào người.
Cố Thần trông thấy cảnh đó, hắn cuộn tay thành nắm đấm, không cam tâm nhìn về phía hai người kia. Rồi như bị ma xui quỷ khiến, hắn tiến lên một bước, nhỏ tiếng gọi tên Hạ Uyển Đình: “Đình Đình!”
Tiếng gọi rất nhỏ nhưng lọt vào tai Thẩm Trì là thứ ngôn ngữ dơ bẩn nhất trên đời. Anh càng ôm siết lấy cô hơn khẳng định chủ quyền.
Cố Thần lại gọi thêm một lần nữa: “Đình Đình! Là em sao?”
Hạ Uyển Đình không quay lại, cô mỉm cười tự giễu. Hắn ở đây làm ra vẻ thâm tình cái gì, nếu không phải mọi chuyện đã xảy ra được gần hai năm, cô vẫn còn ngu ngốc tin những gì hắn nói là sự thật
Cô chầm chầm quay người lại, dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào hắn: “Là tôi! Anh thấy ngạc nhiên lắm chứ?”
“Anh vẫn tưởng rằng em...” Cố Thần mừng rỡ khi cô chịu quay lại nhìn hắn, hắn cả gan tiến lên một bước, câu nói dang dở bỗng chốc khiến hắn nghẹn ứ lại.
Tưởng gì? Tưởng cô đã chết sao? Mà cô như vậy là do ai chứ?
Cố Thần có vẻ cũng chú ý đến sự thất thố đó của mình, bàn tay hắn dang ra chơi vơi giữa không trung, không biết nên tiếp tục để đấy hay thu về.
“Tôi làm sao chứ?” Hạ Uyển Đình nghiêng đầu nhìn hắn, cô rất tò mò hắn lại muốn giở trò gì.
Cho dù có là trò gì đi nữa, cô cũng không còn là Hạ Uyển Đình năm xưa coi hắn là cả thế giới, ngu ngốc tin tưởng để rồi chịu nỗi đau như bị người ta lăng trì xử tử.
Cô quay lại nhìn vào mắt Thẩm Trì, đặt tay lên mu bàn tay anh trấn an: “Có một số ân oán em cần giải quyết riêng, anh có thể tạm tránh mặt một lúc không?” Rồi như để chứng minh bản thân mình vẫn ổn, cô nhoài người hôn nhẹ anh một cái trước ánh nhìn tức giận của Cố Thần, “Đừng lo lắng, em không sao hết! Tin em, được chứ?”
Thẩm Trì nhìn thật sâu vào ánh mắt cô, anh biết chuyện này cô muốn tự bản thân giải quyết. Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, huống hồ cả hai người buộc chuông đều ở đây rồi.
Với lại đang trong địa phận Thẩm thị, anh không tin Cố Thần chán sống đến mức làm liều.
Thẩm Trì cụng đầu vào trán cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, âu yếm nói: “Đều nghe em hết, nhớ kỹ, có chuyện gì lập tức phải gọi cho anh, đừng cố chống đỡ một mình.”
Hạ Uyển Đình gật đầu, có Thẩm Trì ở đây, cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Chờ đến khi Thẩm Trì rời đi, Hạ Uyển Đình lạnh lùng nhìn về phía Cố Thần. Cô đi trước, hắn theo sau. Hai người ra một khu vực vắng vẻ.
Hạ Uyển Đình đột nhiên nhớ đến năm đó khi hai người tham dự tiệc mừng thọ của cha nuôi cô, khung cảnh phải chăng cũng như vậy. Nhưng khi đó là cô hèn mọn chạy theo từng bước chân của hắn, thậm chí còn tự lừa mình dối người hắn cũng có tình cảm với mình.
Nhớ đến chuyện quá khứ, Hạ Uyển Đình chỉ cảm thấy như đã trải qua một cơn ác mộng kéo dài. Ở đó cô mình đầy thương tích, trái tim cũng bị người ta tàn nhẫn chà đạp, đến cuối cùng một thứ cũng không lưu lại được.
Cũng may, Hạ Uyển Đình thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, hạnh phúc mỉm cười.
Cũng may, Thẩm Trì đã kéo cô ra khỏi cơn ác mộng đó, cho cô biết thế nào là thế giới vẫn còn một người mỉm cười vì mình.
Cố Thần nhìn cô không chớp mắt, Hạ Uyển Lâm liếc xéo như muốn ngay tại chỗ lột da cô.
Hạ Uyển Đình làm như không để ý, cô mỉm cười tự tin đón lấy mic từ tay giám đốc Hàn, dõng dạc: “Chào mọi người, tôi là Hạ Nhã Đình người trực tiếp đứng đầu dự án lần này.”
Mọi người ở bên dưới nghe thấy vậy đồng loạt hưởng ứng theo, Cố Thần chỉ có thể miễn cưỡng, mặt méo xệch hùa theo đám đông. Hắn vẫn chưa thoát khỏi cú sốc vừa nãy.
Hạ Nhã Đình. Hạ Uyển Đình.
Sao hắn lại không nghĩ ra chứ, nếu hắn để ý một chút thì...
Cố Thần âm thầm cười khổ, sẽ không có bất cứ nếu như nào. Cô thay tên đổi họ, âm thầm xuất hiện bên cạnh hắn, không phải là muốn trả thù thì còn là gì. Cô ẩn nhẫn lâu như vậy, không phải chỉ chờ ngày này sao?
Hạ Uyển Đình dừng lại một lúc mới từ từ nói tiếp: “Như quý vị đã biết, dự án này của Thẩm thị là một dự án lớn được chúng tôi đầu tư rất nhiều, nó còn liên quan trực tiếp tới phía trên. Rất mong cánh truyền thông có thể đưa tin tốt một chút, chúng tôi sẽ rất vui mừng.”
Hạ Uyển Lâm nhìn cô gái đứng trước mặt, thật khó để liên tưởng cô ta với Hạ Uyển Đình là cùng một người. Cô ta tối sầm mặt, liếc sang Cố Thần thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm Hạ Uyển Đình cơ hồ không chớp mắt.
Phát biểu xong, Hạ Uyển Đình bước xuống hướng về phía Thẩm Trì, cô đi lướt qua trước mặt Cố Thần, hoàn toàn ngó lơ hắn.
“Hạ tiểu thư, xin hãy cho chúng tôi biết quan hệ giữa cô và Thẩm tổng đây là gì?” Một tên phóng viên không biết nặng nhẹ liên tục bám theo cô, hỏi những câu vô cùng mang tính chất ép người.
Chỉ thấy Thẩm Trì khẽ trừng mắt, tên phóng viên không tự nhiên rụt người lại. Thẩm Trì ra hiệu cho bảo tiêu lên khách sáo với tên phóng viên kia một hồi.
Thẩm thị đã dung túng cho đám người này vào săn tin nhưng tên phóng viên kia thật không biết nặng nhẹ.
Hạ Uyển Đình khoác tay Thẩm định rời đi, anh nhẹ nhàng vòng ra đằng sau ôm lấy eo cô, kéo sát vào người.
Cố Thần trông thấy cảnh đó, hắn cuộn tay thành nắm đấm, không cam tâm nhìn về phía hai người kia. Rồi như bị ma xui quỷ khiến, hắn tiến lên một bước, nhỏ tiếng gọi tên Hạ Uyển Đình: “Đình Đình!”
Tiếng gọi rất nhỏ nhưng lọt vào tai Thẩm Trì là thứ ngôn ngữ dơ bẩn nhất trên đời. Anh càng ôm siết lấy cô hơn khẳng định chủ quyền.
Cố Thần lại gọi thêm một lần nữa: “Đình Đình! Là em sao?”
Hạ Uyển Đình không quay lại, cô mỉm cười tự giễu. Hắn ở đây làm ra vẻ thâm tình cái gì, nếu không phải mọi chuyện đã xảy ra được gần hai năm, cô vẫn còn ngu ngốc tin những gì hắn nói là sự thật
Cô chầm chầm quay người lại, dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào hắn: “Là tôi! Anh thấy ngạc nhiên lắm chứ?”
“Anh vẫn tưởng rằng em...” Cố Thần mừng rỡ khi cô chịu quay lại nhìn hắn, hắn cả gan tiến lên một bước, câu nói dang dở bỗng chốc khiến hắn nghẹn ứ lại.
Tưởng gì? Tưởng cô đã chết sao? Mà cô như vậy là do ai chứ?
Cố Thần có vẻ cũng chú ý đến sự thất thố đó của mình, bàn tay hắn dang ra chơi vơi giữa không trung, không biết nên tiếp tục để đấy hay thu về.
“Tôi làm sao chứ?” Hạ Uyển Đình nghiêng đầu nhìn hắn, cô rất tò mò hắn lại muốn giở trò gì.
Cho dù có là trò gì đi nữa, cô cũng không còn là Hạ Uyển Đình năm xưa coi hắn là cả thế giới, ngu ngốc tin tưởng để rồi chịu nỗi đau như bị người ta lăng trì xử tử.
Cô quay lại nhìn vào mắt Thẩm Trì, đặt tay lên mu bàn tay anh trấn an: “Có một số ân oán em cần giải quyết riêng, anh có thể tạm tránh mặt một lúc không?” Rồi như để chứng minh bản thân mình vẫn ổn, cô nhoài người hôn nhẹ anh một cái trước ánh nhìn tức giận của Cố Thần, “Đừng lo lắng, em không sao hết! Tin em, được chứ?”
Thẩm Trì nhìn thật sâu vào ánh mắt cô, anh biết chuyện này cô muốn tự bản thân giải quyết. Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, huống hồ cả hai người buộc chuông đều ở đây rồi.
Với lại đang trong địa phận Thẩm thị, anh không tin Cố Thần chán sống đến mức làm liều.
Thẩm Trì cụng đầu vào trán cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, âu yếm nói: “Đều nghe em hết, nhớ kỹ, có chuyện gì lập tức phải gọi cho anh, đừng cố chống đỡ một mình.”
Hạ Uyển Đình gật đầu, có Thẩm Trì ở đây, cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Chờ đến khi Thẩm Trì rời đi, Hạ Uyển Đình lạnh lùng nhìn về phía Cố Thần. Cô đi trước, hắn theo sau. Hai người ra một khu vực vắng vẻ.
Hạ Uyển Đình đột nhiên nhớ đến năm đó khi hai người tham dự tiệc mừng thọ của cha nuôi cô, khung cảnh phải chăng cũng như vậy. Nhưng khi đó là cô hèn mọn chạy theo từng bước chân của hắn, thậm chí còn tự lừa mình dối người hắn cũng có tình cảm với mình.
Nhớ đến chuyện quá khứ, Hạ Uyển Đình chỉ cảm thấy như đã trải qua một cơn ác mộng kéo dài. Ở đó cô mình đầy thương tích, trái tim cũng bị người ta tàn nhẫn chà đạp, đến cuối cùng một thứ cũng không lưu lại được.
Cũng may, Hạ Uyển Đình thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, hạnh phúc mỉm cười.
Cũng may, Thẩm Trì đã kéo cô ra khỏi cơn ác mộng đó, cho cô biết thế nào là thế giới vẫn còn một người mỉm cười vì mình.
Danh sách chương