Người có phản ứng đầu tiên là Mộc Xà, anh ta lập tức ra hiệu cho Kha Bân và Lý Nghê vây xung quanh bảo vệ cô.Hạ Uyển Đình ngây người, cô không rõ tình huống trước mắt là gì? Cô chỉ biết ra sức nắm chặt lấy gấu áo, cố gắng để bản thân không run sợ.
Thẩm Trì không ở đây, cô phải nghĩ cách tự bảo vệ mình.
“Mộc Xà, cậu đi theo nó gan cũng to lên không ít phải không?” Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên, đám đông lập tức dạt ra nhường đường cho ông ta.
Mộc Xà cũng bị doạ đến ngây người, cậu không nghĩ Thẩm Đại sẽ trực tiếp xuất hiện. Ba người đưa mắt nhìn nhau, bàn tay đang chạm vào khẩu súng đột nhiên do dự.
Hạ Uyển Đình tò mò liếc nhìn người đàn ông kia, người đó chạc ngoài 60 tuổi, trên người mặc bộ đồ đen tuyền. Ngoại trừ râu tóc bạc thì nhìn ông ta chẳng có chút dáng vẻ nào của người già, dáng người cao lớn như càng được tôn lên bởi bộ vest lịch lãm. Nếu như gặp mặt bình thường, Hạ Uyển Đình rất có thể sẽ nghĩ ông ta là một thương nhân làm ăn, nhưng đặt trong hoàn cảnh bây giờ lại khiến cô có một suy nghĩ nguy hiểm khác.
Người đàn ông không buồn liếc nhìn cô, nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào đám người Mộc Xà: “Thứ đồ chơi đó mà các cậu cũng do dự khi rút ra? Nam tử hán làm việc dứt khoát, đừng có làm mất mặt Căn cứ X.”
Ông ta vừa dứt lời ba khẩu súng đồng loạt rút ra, đến cả Kha Bân dáng vẻ ngả ngớn bây giờ cũng nghiêm túc, cẩn trọng khác thường.
“Tốt lắm! Xem ra đứa con trai đó của ta rất xem trọng cô gái này, đến cả cánh tay phải đắc lực của ta cũng phái đi bảo vệ.”
“Thiếu gia có ơn với thuộc hạ, Mộc Xà đã thề sẽ đi theo thiếu gia lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.” Mộc Xà quỳ xuống nhận lỗi nhưng dáng vẻ không có gì là khuất phục, bàn tay vẫn lăm lăm khẩu súng trong trường hợp cần thiết.
“Ngược lại ta muốn xem, nếu ta dứt khoát phải xuống tay với cô ta, cậu sẽ làm gì?” Thẩm Đại uy nghiêm ngồi xuống ghế, người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cung kính dâng lên một ly trà.
Trong tình huống đao kiếm không có mắt như vậy mà vẫn có thể thong dong uống trà, Hạ Uyển Đình ngầm cảm thấy.
Đột nhiên bị chỉ đích danh, Hạ Uyển Đình không khỏi run sợ, từ lúc bước vào đến giờ cô như con nhím liên tục rơi vào thế bị động chỉ có thể giương mắt đứng nhìn. Cô hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, nếu họ muốn, hoàn toàn có thể giết cô dễ như trở bàn tay.
“Lão gia, mong ngài đừng ép chúng tôi.” Kha Bân ở bên cạnh nghiến răng ken két, cậu dưới trướng Thẩm Trì nhưng cũng đồng thời là bằng hữu tốt. Việc Thẩm Trì giao phó, cậu nhất định có chết cũng phải hoàn thành.
“Kha Tử, đừng đánh giá bản thân quá cao, các cậu không phải là đối thủ của tôi.” Thẩm Đại xoay xoay họng súng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn đám người Mộc Xà, “Khó quá thì rút đi, các cậu từng ở trong Căn cứ X, vạn bất đắc dĩ tôi cũng không muốn xuống tay với người của mình.”
Đám người mặc đồ đen bên cạnh như được lắp dây cót, ai nấy đều sẵn sàng chờ nghe mệnh lệnh. Hạ Uyển Đình lần đầu chứng kiến cảnh súng đạn va nhau, kinh hãi tột độ. Cô không dám tưởng tượng đến lúc họng súng đen ngòm, lạnh ngắt ấy chĩa thẳng lên người của mình sẽ thế nào.
“Chúng ta phải dùng súng đạn thật sao?” Lý Nghê nắm chặt khẩu súng trong tay quay sang hỏi Mộc Xà. Cô ấy là phụ nữ nhưng trong tình huống này lại không hề run sợ, thậm chí Hạ Uyển Đình còn mơ hồ cảm nhận được một niềm hưng phấn to lớn trong đôi mắt đen láy kia.
“Tôi không biết, phó mặc cho số phận vậy, trừ phi họ không muốn tiếp tục nói chuyện trong hòa bình. Tôi cũng lâu chưa hoạt động gân cốt, cảm thấy không tồi.”
“Hạ tiểu thư, cô không sợ chứ?” Lý Nghê lại quay sang nhìn cô, trong một khoảnh khắc cô cảm thấy bản thân đã gây rắc rối không nhỏ cho ba người họ.
Hạ Uyển Đình rất muốn gật đầu, hơn hai mươi năm cuộc đời lần đầu cô phải chứng kiến cảnh tượng này, hơn nữa bản thân còn là nguyên nhân dẫn đến kết cục đó.
Cô không giống như họ đi ra từ Căn cứ X gì đó, cô chỉ là một người bình thường. Mà có người bình thường nào chứng kiến cảnh tượng này lại không run sợ không?
“Đừng... đừng lo cho tôi, tôi không sao hết.” Cô lắp bắp lên tiếng, giọng nói khản đặc nhưng vẫn cố tỏ ra trấn an. Cô không thể giúp gì cho họ nhưng cũng không muốn bản thân trở thành vật ngáng đường.
Thẩm Đại ngồi trên cao nhàn nhã xem trò vui, ông vừa nhâm nhi tách trà nóng vừa liếc mắt về phía Hạ Uyển Đình. Rốt cuộc cũng không hiểu đứa con trai đó của ông thích cô ta ở điểm nào?
“Mộc Xà, Kha Tử không biết suy nghĩ nhưng tôi biết cậu rất thông minh. Nếu biết trước kết quả, tội gì còn cố chấp đến cùng, rốt cuộc vẫn là câu thương lưỡng bại. Đạo lí này cậu hiểu chứ?” Thẩm Đại bất ngờ thay đổi sắc mặt, ông trừng mắt nhìn Mộc Xà, đôi mắt thâm thúy như muốn lôi kéo suy nghĩ của người đối diện.
“Thuộc hạ tự biết, nhưng nếu vì biết trước kết quả mà không làm gì, bị động đón nhận tất cả thì cũng quá mất mặt Căn cứ X rồi. Ngược lại, đạo lí này là lão gia dạy cho thuộc hạ.” Mộc Xà trôi chảy đáp lại, ẩn ý trong câu nói còn có phần muốn vặn ngược lại đối phương.
Thẩm Trì không ở đây, cô phải nghĩ cách tự bảo vệ mình.
“Mộc Xà, cậu đi theo nó gan cũng to lên không ít phải không?” Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên, đám đông lập tức dạt ra nhường đường cho ông ta.
Mộc Xà cũng bị doạ đến ngây người, cậu không nghĩ Thẩm Đại sẽ trực tiếp xuất hiện. Ba người đưa mắt nhìn nhau, bàn tay đang chạm vào khẩu súng đột nhiên do dự.
Hạ Uyển Đình tò mò liếc nhìn người đàn ông kia, người đó chạc ngoài 60 tuổi, trên người mặc bộ đồ đen tuyền. Ngoại trừ râu tóc bạc thì nhìn ông ta chẳng có chút dáng vẻ nào của người già, dáng người cao lớn như càng được tôn lên bởi bộ vest lịch lãm. Nếu như gặp mặt bình thường, Hạ Uyển Đình rất có thể sẽ nghĩ ông ta là một thương nhân làm ăn, nhưng đặt trong hoàn cảnh bây giờ lại khiến cô có một suy nghĩ nguy hiểm khác.
Người đàn ông không buồn liếc nhìn cô, nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào đám người Mộc Xà: “Thứ đồ chơi đó mà các cậu cũng do dự khi rút ra? Nam tử hán làm việc dứt khoát, đừng có làm mất mặt Căn cứ X.”
Ông ta vừa dứt lời ba khẩu súng đồng loạt rút ra, đến cả Kha Bân dáng vẻ ngả ngớn bây giờ cũng nghiêm túc, cẩn trọng khác thường.
“Tốt lắm! Xem ra đứa con trai đó của ta rất xem trọng cô gái này, đến cả cánh tay phải đắc lực của ta cũng phái đi bảo vệ.”
“Thiếu gia có ơn với thuộc hạ, Mộc Xà đã thề sẽ đi theo thiếu gia lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.” Mộc Xà quỳ xuống nhận lỗi nhưng dáng vẻ không có gì là khuất phục, bàn tay vẫn lăm lăm khẩu súng trong trường hợp cần thiết.
“Ngược lại ta muốn xem, nếu ta dứt khoát phải xuống tay với cô ta, cậu sẽ làm gì?” Thẩm Đại uy nghiêm ngồi xuống ghế, người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cung kính dâng lên một ly trà.
Trong tình huống đao kiếm không có mắt như vậy mà vẫn có thể thong dong uống trà, Hạ Uyển Đình ngầm cảm thấy.
Đột nhiên bị chỉ đích danh, Hạ Uyển Đình không khỏi run sợ, từ lúc bước vào đến giờ cô như con nhím liên tục rơi vào thế bị động chỉ có thể giương mắt đứng nhìn. Cô hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, nếu họ muốn, hoàn toàn có thể giết cô dễ như trở bàn tay.
“Lão gia, mong ngài đừng ép chúng tôi.” Kha Bân ở bên cạnh nghiến răng ken két, cậu dưới trướng Thẩm Trì nhưng cũng đồng thời là bằng hữu tốt. Việc Thẩm Trì giao phó, cậu nhất định có chết cũng phải hoàn thành.
“Kha Tử, đừng đánh giá bản thân quá cao, các cậu không phải là đối thủ của tôi.” Thẩm Đại xoay xoay họng súng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn đám người Mộc Xà, “Khó quá thì rút đi, các cậu từng ở trong Căn cứ X, vạn bất đắc dĩ tôi cũng không muốn xuống tay với người của mình.”
Đám người mặc đồ đen bên cạnh như được lắp dây cót, ai nấy đều sẵn sàng chờ nghe mệnh lệnh. Hạ Uyển Đình lần đầu chứng kiến cảnh súng đạn va nhau, kinh hãi tột độ. Cô không dám tưởng tượng đến lúc họng súng đen ngòm, lạnh ngắt ấy chĩa thẳng lên người của mình sẽ thế nào.
“Chúng ta phải dùng súng đạn thật sao?” Lý Nghê nắm chặt khẩu súng trong tay quay sang hỏi Mộc Xà. Cô ấy là phụ nữ nhưng trong tình huống này lại không hề run sợ, thậm chí Hạ Uyển Đình còn mơ hồ cảm nhận được một niềm hưng phấn to lớn trong đôi mắt đen láy kia.
“Tôi không biết, phó mặc cho số phận vậy, trừ phi họ không muốn tiếp tục nói chuyện trong hòa bình. Tôi cũng lâu chưa hoạt động gân cốt, cảm thấy không tồi.”
“Hạ tiểu thư, cô không sợ chứ?” Lý Nghê lại quay sang nhìn cô, trong một khoảnh khắc cô cảm thấy bản thân đã gây rắc rối không nhỏ cho ba người họ.
Hạ Uyển Đình rất muốn gật đầu, hơn hai mươi năm cuộc đời lần đầu cô phải chứng kiến cảnh tượng này, hơn nữa bản thân còn là nguyên nhân dẫn đến kết cục đó.
Cô không giống như họ đi ra từ Căn cứ X gì đó, cô chỉ là một người bình thường. Mà có người bình thường nào chứng kiến cảnh tượng này lại không run sợ không?
“Đừng... đừng lo cho tôi, tôi không sao hết.” Cô lắp bắp lên tiếng, giọng nói khản đặc nhưng vẫn cố tỏ ra trấn an. Cô không thể giúp gì cho họ nhưng cũng không muốn bản thân trở thành vật ngáng đường.
Thẩm Đại ngồi trên cao nhàn nhã xem trò vui, ông vừa nhâm nhi tách trà nóng vừa liếc mắt về phía Hạ Uyển Đình. Rốt cuộc cũng không hiểu đứa con trai đó của ông thích cô ta ở điểm nào?
“Mộc Xà, Kha Tử không biết suy nghĩ nhưng tôi biết cậu rất thông minh. Nếu biết trước kết quả, tội gì còn cố chấp đến cùng, rốt cuộc vẫn là câu thương lưỡng bại. Đạo lí này cậu hiểu chứ?” Thẩm Đại bất ngờ thay đổi sắc mặt, ông trừng mắt nhìn Mộc Xà, đôi mắt thâm thúy như muốn lôi kéo suy nghĩ của người đối diện.
“Thuộc hạ tự biết, nhưng nếu vì biết trước kết quả mà không làm gì, bị động đón nhận tất cả thì cũng quá mất mặt Căn cứ X rồi. Ngược lại, đạo lí này là lão gia dạy cho thuộc hạ.” Mộc Xà trôi chảy đáp lại, ẩn ý trong câu nói còn có phần muốn vặn ngược lại đối phương.
Danh sách chương