Hạ Uyển Đình nghe vậy khẽ rùng mình, ánh mắt cô bối rối lảng tránh, vòng tay vô lực dùng hết sức đẩy Cố Thần ra.
Cô hiểu chứ, nhưng cô không muốn như vậy. Cố Thần bây giờ đang không tỉnh táo, phát sinh quan hệ với cô hoàn toàn dựa trên bản năng, không có tình cảm.
Nhận thấy sự tránh né rõ rệt của Hạ Uyển Đình, Cố Thần nhíu mày tỏ ý không hài lòng. Hắn bắt lấy bả vai run rẩy của cô, ánh mắt đục ngầu dán lên người cô. Sự chú ý của hắn chu du khắp người cô, rơi vào nơi đẫy đà, trắng mịn trước ngực, rồi dừng lại ở đôi chân dài miên man đang co quắp vì sợ hãi.
“Cô không phải rất yêu tôi sao? Hôm nay ăn mặc như vậy không phải là muốn câu dẫn tôi à?”
Hạ Uyển Đình vì câu nói của hắn mà cả người cứng đờ không dám thở mạnh. Đứng trước sức mạnh kinh người của Cố Thần, cô như con thỏ nhỏ nép mình vì sợ hãi, dáng vẻ đáng thương đến cực điểm.
Cố Thần cũng đã chú ý đến bộ dạng chật vật của cô nhưng hắn mặc kệ. Hơi men cùng sự mờ ảo của màn đêm khiến hắn mê loạn muốn cùng cô trầm luân không dứt.
“Hôm nay tôi sẽ khiến cô nếm mùi dục tiên dục tử, coi như bù đắp cho cô một đêm động phòng viên mãn.”
Cố Thần dường như cũng điên rồi, bao năm hắn chán ghét không đụng vào cô, nay lại vì trong người có hơi men mà mê muội mất cả lí trí.
Hắn bế xốc cô lên ép cô nhìn thẳng vào mình, đôi môi hung hăng tìm đến môi cô ngấu nghiến, chà xát mạnh bạo.
Hạ Uyển Đình bất ngờ bị xâm chiếm chỉ có thể ú ớ vài tiếng không nên hơi, hô hấp của cô nhất thời đình trệ, luồng suy nghĩ muốn phản kháng bị hành động thân mật của Cố Thần nhấn chìm.
Cố Thần chớp lấy thời cơ cô há miệng hít thở không khí mà luồn chiếc lưỡi trơn trượt vào. Hắn như con rắn đầy hoang dại len lỏi, tìm tòi trong khoang miệng cô, bắt cô phải vô lực phối hợp với hắn.
Hạ Uyển Đình bị hôn đến nhũn người nhưng cô vẫn còn giữ được ý thức. Cô nguyện ý trao thân cho Cố Thần nhưng chỉ khi hai người đều tỉnh táo và được xây dựng trên cơ sở của tình yêu.
Cố Thần không để ý đến hành động đẩy ra, tránh né của cô mà triền miên hôn cắn không ngừng. Hắn hôn lên môi cô tham lam vị ngọt ngào, đầu luỡi mềm ẩm quấn lấy chiếc lưỡi tinh xảo của cô trêu ghẹo không ngừng.
“Ưm a... hức.”
Hạ Uyển Đình bị hôn đến sa sầm sắc mặt, lời muốn nói thoát ra chỉ còn là những tiếng rên rỉ đau đớn.
Cố Thần cũng không nhanh không chậm đặt cô lên giường, bàn tay hư hỏng luồn vào trong váy ngủ ngắn cũn tìm đến nơi căng đầy.
Hạ Uyển Đình đoán được bước tiếp theo Cố Thần muốn làm gì, cô khiếp sợ bật dậy khỏi giường muốn chạy trốn. Nhưng Cố Thần nhanh hơn một bước túm lấy hai chân cô ấn trở lại giường.
“Đừng mà... không muốn... thả em ra.”
Hắn phớt lờ lời van xin của cô, bàn tay xoa nắn khắp người. Bộ đồ dưới sự tác động của hắn cũng xộc xệch đến đáng thương.
Cố Thần gấp gáp xé toạc váy của cô, mất đi chiếc áo che chắn thân thể trắng mịn phơi bày trước mặt Cố Thần.
Lần đầu tiên kể từ khi kết hôn hắn mới để ý đến cô như vậy. Cô nằm trên chiếc giường lớn, mái tóc dính bết vào nhau, toàn thân run rẩy sợ hãi, bàn tay bấu mạnh vào ga giường khiến gân xanh nổi lên. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô đẹp đến mê người.
“Anh có từng yêu em không?”
Tại khoảnh khắc Cố Thần dừng lại, Hạ Uyển Đình bất chợt trở nên to gan lớn mật. Cô mở to mắt nhìn vào hắn, nước mắt vẫn thi nhau lăn xuống hai gò má nhưng sắc mặt lại quật cường đến lạ.
“Yêu sao? Cô không xứng.”
Từ kẽ môi Cố Thần nhàn nhạt nói ra mấy câu khiến Hạ Uyển Đình triệt để chết tâm. Hắn không để ý đến ánh mắt đờ đẫn tuyệt vọng của cô, chuyên tâm làm chuyện hắn muốn làm.
Cố Thần áp môi lên môi cô chà xát thô bạo, đầu lưỡi lại một lần nữa luồn vào thám hiểm từng ngõ ngách. Rất nhanh, hắn cũng trút bỏ quần áo trên người mình, bàn tay hung hăng dời đến nơi đẫy đà của cô, tham lam gặm cắn đến đỏ ửng.
Hạ Uyển Đình để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, ban đầu cô còn phản kháng bằng cách yếu ớt bật khóc, chạy trốn cho đến cuộn chặt bàn tay đánh vào vai Cố Thần.
Nhưng giờ đây cô nằm im một chỗ phó mặc tất cả, đôi mắt không còn tiêu cự nhìn trân trân lên trần nhà, thân thể vì động tác của Cố Thần mà rung lên từng đợt sợ hãi.
Hắn nắm mạnh lấy eo nhỏ mảnh khảnh của cô lật người lại, hắn rất nhanh liền đưa tay xuống phía dưới thăm dò. Hạ Uyển Đình đột ngột phải tiếp nhận thứ không thuộc về bản thân, cô khó chịu uốn éo người, hai chân kẹp chặt, miệng ô ô những tiếng không rõ.
Cố Thần lại một lần nữa tách hai bắp đùi cô ra, hắn cho từ từ một ngón rồi hai ngón tay vào trong thăm dò đến tận nơi sâu nhất rồi bất chợt thay bằng thứ ấm nóng của mình.
“A... đau quá, em cầu xin anh đừng làm vậy nữa.”
Nơi đó của Hạ Uyển Đình chưa từng được khai phá nay đột nhiên phải tiếp nhận dị vật thô cứng liền trướng đến phát đau. Cố Thần gầm nhẹ một tiếng rồi dùng lực thúc mạnh, từng cú thúc như muốn xé toạc cơ thể cô. Hạ Uyển Đình cắn chặt môi đến chảy máu, ép bản thân không được khuất nhục.
“Hừm, không phải cô rất thích hay sao?”
“Không! Anh không hề yêu em...” Từ khóe mắt Hạ Uyển Đình từng dòng nước mắt mặn chát lăn xuống.
Đau quá!
Cả thân thể lẫn trái tim cô đều đau đớn như có trăm mũi dao đâm vào.
Cố Thần ra sức luận động bên trong cô, hắn siết chặt lấy eo cô khiến cho nơi giao hợp giữa hai người thêm sâu hơn. Dường như rất thoả mãn, hắn gầm lên một tiếng thống khoái, động tác cũng nhanh mạnh hơn.
Hạ Uyển Đình lúc này đã đau đến không chịu được, sắc mặt cô tái nhợt đi, môi bị cắn đến ứa máu nhưng vẫn không kêu rên. Cô cảm tưởng như bị lôi xuống địa ngục, bụng dưới cũng quặn lên từng hồi đau đớn.
Lúc Cố Thần rút ra một dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy ra ở giữa hai chân cô. Trên tấm ga giường màu trắng, vết máu như minh chứng cô đã trở thành một người phụ nữ thật sự. Cố Thần nhìn thấy khẽ trầm ngâm, hắn không ngờ cô vẫn là thân xử nữ.
Phát hiện ra điều này khiến hắn như dã thú điên cuồng hơn ép lên cô đòi hỏi không ngừng. Hạ Uyển Đình bị làm đến ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần.
Đêm đó Cố Thần như con thú hoang khát tình liên tục xâm chiếm, chỉ biết đắm chìm trong khát vọng nguyên thủy nhất, đến khi mệt lử cũng không ngó ngàng đến cô, trực tiếp lăn ra ngủ.
Cô hiểu chứ, nhưng cô không muốn như vậy. Cố Thần bây giờ đang không tỉnh táo, phát sinh quan hệ với cô hoàn toàn dựa trên bản năng, không có tình cảm.
Nhận thấy sự tránh né rõ rệt của Hạ Uyển Đình, Cố Thần nhíu mày tỏ ý không hài lòng. Hắn bắt lấy bả vai run rẩy của cô, ánh mắt đục ngầu dán lên người cô. Sự chú ý của hắn chu du khắp người cô, rơi vào nơi đẫy đà, trắng mịn trước ngực, rồi dừng lại ở đôi chân dài miên man đang co quắp vì sợ hãi.
“Cô không phải rất yêu tôi sao? Hôm nay ăn mặc như vậy không phải là muốn câu dẫn tôi à?”
Hạ Uyển Đình vì câu nói của hắn mà cả người cứng đờ không dám thở mạnh. Đứng trước sức mạnh kinh người của Cố Thần, cô như con thỏ nhỏ nép mình vì sợ hãi, dáng vẻ đáng thương đến cực điểm.
Cố Thần cũng đã chú ý đến bộ dạng chật vật của cô nhưng hắn mặc kệ. Hơi men cùng sự mờ ảo của màn đêm khiến hắn mê loạn muốn cùng cô trầm luân không dứt.
“Hôm nay tôi sẽ khiến cô nếm mùi dục tiên dục tử, coi như bù đắp cho cô một đêm động phòng viên mãn.”
Cố Thần dường như cũng điên rồi, bao năm hắn chán ghét không đụng vào cô, nay lại vì trong người có hơi men mà mê muội mất cả lí trí.
Hắn bế xốc cô lên ép cô nhìn thẳng vào mình, đôi môi hung hăng tìm đến môi cô ngấu nghiến, chà xát mạnh bạo.
Hạ Uyển Đình bất ngờ bị xâm chiếm chỉ có thể ú ớ vài tiếng không nên hơi, hô hấp của cô nhất thời đình trệ, luồng suy nghĩ muốn phản kháng bị hành động thân mật của Cố Thần nhấn chìm.
Cố Thần chớp lấy thời cơ cô há miệng hít thở không khí mà luồn chiếc lưỡi trơn trượt vào. Hắn như con rắn đầy hoang dại len lỏi, tìm tòi trong khoang miệng cô, bắt cô phải vô lực phối hợp với hắn.
Hạ Uyển Đình bị hôn đến nhũn người nhưng cô vẫn còn giữ được ý thức. Cô nguyện ý trao thân cho Cố Thần nhưng chỉ khi hai người đều tỉnh táo và được xây dựng trên cơ sở của tình yêu.
Cố Thần không để ý đến hành động đẩy ra, tránh né của cô mà triền miên hôn cắn không ngừng. Hắn hôn lên môi cô tham lam vị ngọt ngào, đầu luỡi mềm ẩm quấn lấy chiếc lưỡi tinh xảo của cô trêu ghẹo không ngừng.
“Ưm a... hức.”
Hạ Uyển Đình bị hôn đến sa sầm sắc mặt, lời muốn nói thoát ra chỉ còn là những tiếng rên rỉ đau đớn.
Cố Thần cũng không nhanh không chậm đặt cô lên giường, bàn tay hư hỏng luồn vào trong váy ngủ ngắn cũn tìm đến nơi căng đầy.
Hạ Uyển Đình đoán được bước tiếp theo Cố Thần muốn làm gì, cô khiếp sợ bật dậy khỏi giường muốn chạy trốn. Nhưng Cố Thần nhanh hơn một bước túm lấy hai chân cô ấn trở lại giường.
“Đừng mà... không muốn... thả em ra.”
Hắn phớt lờ lời van xin của cô, bàn tay xoa nắn khắp người. Bộ đồ dưới sự tác động của hắn cũng xộc xệch đến đáng thương.
Cố Thần gấp gáp xé toạc váy của cô, mất đi chiếc áo che chắn thân thể trắng mịn phơi bày trước mặt Cố Thần.
Lần đầu tiên kể từ khi kết hôn hắn mới để ý đến cô như vậy. Cô nằm trên chiếc giường lớn, mái tóc dính bết vào nhau, toàn thân run rẩy sợ hãi, bàn tay bấu mạnh vào ga giường khiến gân xanh nổi lên. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô đẹp đến mê người.
“Anh có từng yêu em không?”
Tại khoảnh khắc Cố Thần dừng lại, Hạ Uyển Đình bất chợt trở nên to gan lớn mật. Cô mở to mắt nhìn vào hắn, nước mắt vẫn thi nhau lăn xuống hai gò má nhưng sắc mặt lại quật cường đến lạ.
“Yêu sao? Cô không xứng.”
Từ kẽ môi Cố Thần nhàn nhạt nói ra mấy câu khiến Hạ Uyển Đình triệt để chết tâm. Hắn không để ý đến ánh mắt đờ đẫn tuyệt vọng của cô, chuyên tâm làm chuyện hắn muốn làm.
Cố Thần áp môi lên môi cô chà xát thô bạo, đầu lưỡi lại một lần nữa luồn vào thám hiểm từng ngõ ngách. Rất nhanh, hắn cũng trút bỏ quần áo trên người mình, bàn tay hung hăng dời đến nơi đẫy đà của cô, tham lam gặm cắn đến đỏ ửng.
Hạ Uyển Đình để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, ban đầu cô còn phản kháng bằng cách yếu ớt bật khóc, chạy trốn cho đến cuộn chặt bàn tay đánh vào vai Cố Thần.
Nhưng giờ đây cô nằm im một chỗ phó mặc tất cả, đôi mắt không còn tiêu cự nhìn trân trân lên trần nhà, thân thể vì động tác của Cố Thần mà rung lên từng đợt sợ hãi.
Hắn nắm mạnh lấy eo nhỏ mảnh khảnh của cô lật người lại, hắn rất nhanh liền đưa tay xuống phía dưới thăm dò. Hạ Uyển Đình đột ngột phải tiếp nhận thứ không thuộc về bản thân, cô khó chịu uốn éo người, hai chân kẹp chặt, miệng ô ô những tiếng không rõ.
Cố Thần lại một lần nữa tách hai bắp đùi cô ra, hắn cho từ từ một ngón rồi hai ngón tay vào trong thăm dò đến tận nơi sâu nhất rồi bất chợt thay bằng thứ ấm nóng của mình.
“A... đau quá, em cầu xin anh đừng làm vậy nữa.”
Nơi đó của Hạ Uyển Đình chưa từng được khai phá nay đột nhiên phải tiếp nhận dị vật thô cứng liền trướng đến phát đau. Cố Thần gầm nhẹ một tiếng rồi dùng lực thúc mạnh, từng cú thúc như muốn xé toạc cơ thể cô. Hạ Uyển Đình cắn chặt môi đến chảy máu, ép bản thân không được khuất nhục.
“Hừm, không phải cô rất thích hay sao?”
“Không! Anh không hề yêu em...” Từ khóe mắt Hạ Uyển Đình từng dòng nước mắt mặn chát lăn xuống.
Đau quá!
Cả thân thể lẫn trái tim cô đều đau đớn như có trăm mũi dao đâm vào.
Cố Thần ra sức luận động bên trong cô, hắn siết chặt lấy eo cô khiến cho nơi giao hợp giữa hai người thêm sâu hơn. Dường như rất thoả mãn, hắn gầm lên một tiếng thống khoái, động tác cũng nhanh mạnh hơn.
Hạ Uyển Đình lúc này đã đau đến không chịu được, sắc mặt cô tái nhợt đi, môi bị cắn đến ứa máu nhưng vẫn không kêu rên. Cô cảm tưởng như bị lôi xuống địa ngục, bụng dưới cũng quặn lên từng hồi đau đớn.
Lúc Cố Thần rút ra một dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy ra ở giữa hai chân cô. Trên tấm ga giường màu trắng, vết máu như minh chứng cô đã trở thành một người phụ nữ thật sự. Cố Thần nhìn thấy khẽ trầm ngâm, hắn không ngờ cô vẫn là thân xử nữ.
Phát hiện ra điều này khiến hắn như dã thú điên cuồng hơn ép lên cô đòi hỏi không ngừng. Hạ Uyển Đình bị làm đến ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần.
Đêm đó Cố Thần như con thú hoang khát tình liên tục xâm chiếm, chỉ biết đắm chìm trong khát vọng nguyên thủy nhất, đến khi mệt lử cũng không ngó ngàng đến cô, trực tiếp lăn ra ngủ.
Danh sách chương