Liên tục mấy ngày gió êm sóng lặng, Đế Quốc Hắc Dạ cũng không có động tĩnh, đại khái là Hiên Viên Liệt tìm phương pháp đối phó vị hôn thê đi, Mộ Tiêu Tiêu cũng không có suy nghĩ nhiều.
Chuyện khế ước, Hiên Viên Liệt cũng không có làm ra động tĩnh, dựa vào tính anh bá đạo, đoán chừng là cảm thấy cô không có ngu xuẩn như vậy, mặc kệ khế ước mà thoát đi.
Không sai, cái khế ước kia là trí mạng, cô sẽ không bỏ mặc mà chạy trốn. Cho nên, cô chuẩn bị tìm được sát thủ trước kia thả đi, sau đó đi Hàn Quốc một chuyến, tra rõ ràng chuyện của Bá Hổ Lâm gia, nếu như đến lúc đó xác định chuyện sát thủ và gia tộc bị diệt môn không có quan hệ, cô sẽ nghĩ biện pháp trộm khế ước về, nếu có đóng kịch, sẽ trở lại bên người Hiên Viên Liệt, tiếp tục làm tài xế. Dù cho cô không nguyện ý, thậm chí nhìn thấy anh đều khó mà nhẫn nại lửa giận trong lòng. Thế nhưng mà so ra, tám năm cừu hận gia tộc cùng vinh nhục cá nhân thực sự thua kém quá nhiều.
Kể từ khi biết Hiên Viên Liệt không có hành động, cô cùng con trai về ở nhà rồi.
"Mẹ, mẹ nhìn cái y phục này thế nào?" Mộ Miêu Miêu cầm một váy màu tím đi tới.
Tiêu Tiêu cũng không có cẩn thận đi xem, cầm lấy váy liền đổi đi lên, ánh mắt con trai bình thường cô sẽ không hoài nghi. Đừng nhìn Miêu Miêu chỉ có 5 tuổi, nhưng con mắt có thể tinh đây.
Trước gương.
Váy màu tím cực kỳ ôm người, kiểu váy trước ngắn sau dài, mà eo lại hơi cao, chân cô vốn thon dài, lúc này càng thêm dài rồi.
Vị trí bộ ngực dùng băng dính, phía trên tô điểm một chút nếp gấp.
Khí chất thần bí nhất thời nổi bật ra.
"Mẹ, con giúp mẹ chải đầu." Miêu Miêu cầm lược lên, đứng ở trên một cái băng ghế phía sau bàn trang điểm.
"Ừm." Tiêu Tiêu chải xuống, cô không biết con trai học được những thứ này lúc nào, chỉ có một lần thuận miệng hỏi bé, bé lại nói, bởi vì những chuyện này lúc đầu cha nên làm, nhưng mà cha không ở đây, cho nên bé muốn làm thay cha.
Nghe Miêu Miêu nói những lời này, Tiêu Tiêu có chút áy náy, có phải cô nên cho Miêu Miêu tìm tới cha ruột hay không. Thế nhưng mà... Miêu Miêu là côtự tiện sinh ra, không có bất kỳ tình yêu gì... Mà lại... Chuyện cũng đã qua sáu năm, Dì út cũng bắt không được...
"Tốt, mẹ đang suy nghĩ gì?" Miêu Miêu tiến đến trước gương.
Tiêu Tiêu lập tức lấy lại tinh thần, trong gương, tóc của cô bị chải quăn mấy sợi nghiêng ở một bên, đây là kiểu tóc cô thích nhất lại thường dùng.
"Miêu Miêu, chờ một lúc ông Các lão sẽ đến đón con đi. Con có thể không đem sữa bò của Ông Các lão uống sạch rồi." Chọc chọc trán con trai.
Miêu Miêu cười hì hì: "Biết rõ, mẹ, mẹ muốn đi hẹn hò sao?"
"Miêu Miêu, mỗi ngày đầu óc con đều đang suy nghĩ cái gì đấy."
"Hì hì..." Miêu Miêu chỉ cười cười, cũng không có nói.
Chạng vạng tối, lúc đầu Lam Đình Ngạn nói muốn tới đón cô, thế nhưng mà cô vẫn cự tuyệt, quá phiền toái, tự mình đến thì tốt. Cho nên diễn ra một màn này.
Trên đường cái, một người phụ nữ mặc váy dài, cưỡi trên xe gắn máy Harley, một đường chạy như điên.
Nửa giờ sau, đã đến cửa. Lam Đình Ngạn chờ ở bên ngoài từ sớm, anh mặc một bộ âu phục màu lam, cùng váy Tiêu Tiêu màu tím xứng đôi mười phần. Con ngươi màu hổ phách lóe lên, người phụ nữ trên xe gắn máy, váy bay theo gió, còn đi giày cao gót, a... Lần thứ nhất anh nhìn thấy người phụ nữ có ý tứ như thế.
"cô thế này lên sân khấu, cũng không tránh khỏi quá bá khí đi." Lam Đình Ngạn câu lên mỉm cười,
Một chân Tiêu Tiêu thả ở trên mặt đất, nghiêng xe gắn máy, cô cầm mũ bảo hiểm trên đầu xuống, khẽ cười.
"Tới đi, bạn gái của tôi." Anh thân sĩ vươn tay.
Chương 67.2: Mẹ, đi hẹn hò đi
Cô tự nhiên đưa tay ra, đây là một loại lễ nghi tham gia yến hội, tiến vào yến hội, cô không khỏi giật mình, ngay từ đầu cô căn bản không có hỏi qua đây là cái yến hội gì, chỉ biết là, ở giữa bang phái xã giao tham dự yến hội rất nhiều, cũng không có để ý, có thể vừa tiến đến cô đã cảm thấy sai, cái yến hội này trình độ xa hoa vượt xa khỏi sức tưởng tượng của cô.
"Cái này, đây là cái yến hội gì?"
"tiệc sinh nhật tôi." Anh thân sĩ cười.
Tiệc sinh nhật của Lam Đình Ngạn sao? Tiêu Tiêu kinh ngạc một chút: "vì sao trước đó anh không nói cho tôi, tôi cứ như vậy tay không đến rồi."
"cô biết không? Yến hội thiếu bạn gái thế nhưng là chuyện rất tồi tệ, cho nên... Cô đến đã là lễ vật rất tốt rồi."
Không đợi Tiêu Tiêu nói chuyện, đã có một đám người đi qua.
"Ngạn thiếu, sinh nhật vui vẻ."
"Ngạn thiếu..."
Một đám người vây quanh, rất nhanh Tiêu Tiêu bị đám người gạt ra, cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao cô cũng không thích hợp trường hợp này, dứt khoát đi tới một bên cầm lấy đồ uống uống lên.
Lần trước bị giáo huấn, bây giờ cô uống đồ uống đều sẽ hỏi rõ ràng xác định không có rượu cồn.
"U... Vừa mới nhìn thấy cô và Ngạn thiếu đi tới cùng một chỗ, xem ra là bạn gái của Ngạn thiếu." Lúc này một người phụ nữ mặc y phục đỏ đi tới. Cầm trong tay một chén rượu vang đỏ, nhẹ nhàng đung đưa.
"A, lời này sai, nào chỉ là bạn gái, hẳn là niềm vui mới mới đúng." Một người phụ nữ mặc y phục xanh lục cũng đi tới.
"Tôi nói yến hội sinh nhật Ngạn thiếu vì sao không mời tôi làm bạn gái, thì ra đã có đồ ăn mới mẻ rồi." Lại một người phụ nữ áo lam đi tới! Ngắn ngủi chỉ mấy phút, Tiêu Tiêu bị ba người phụ nữ vây lại, mà lại, cũng đều là ba mỹ nhân bại hoại, càng đặc biệt là từng người đều mang một cỗ đố kị.
Chẳng lẽ... Những người này, đều là người phụ nữ của Lam Đình Ngạn? Nhìn lại biểu lộ của ba người phụ nữ, Tiêu Tiêu vô cùng xác định, cho nên cô càng không để ý tới bọn họ, chỉ là tự mình uống đồ uống.
"Đến yến hội sao còn uống đồ uống? Đây chính là thứ chuẩn bị cho trẻ nhỏ." Phụ nữ mặc y phục đỏ cười nói. Tiếp đó hai người phụ nữ còn lại đều cười rồi.
Tiêu Tiêu vẫn không có để ý tới các cô, đi đến một nơi khác, mà cô vừa mới di động, ba người phụ nữ liền đi đến bên cô.
Người Phụ nữ mặc y phục đỏ lại mở miệng nói: "Ai u, đi vội vã làm gì? Chúng tôi đều xem cô như người phụ nữ của Ngạn thiếu, tôi chỉ đến thỉnh giáo vị tiểu thư này một vài vấn đề thôi."
Tiêu Tiêu ngừng cước bộ, nghiêng mắt băng lãnh nhìn về phía người phụ nữ mặc y phục đỏ.
Khóe miệng người phụ nữ mặc y phục đỏ mở một tia đường cong, xích lại gần cô: "Không biết vị tiểu thư này, dựa vào kỹ thuật cao siêu gì câu dẫn Ngạn thiếu đến đây? Tôi thật muốn thỉnh giáo một phen."
Nói xong, trên mặt người phụ nữ mặc y phục đỏ hiện lên vẻ đắc ý. Người phụ nữ mặc màu lục và áo lam cũng khe khẽ cười.
Tiêu Tiêu cũng không lộ vẻ gì, tiện tay đưa tới một người hầu: "Vị tiểu thư mặc y phục đỏ này nói muốn học tập kỹ thuật trên giường, anh đi bên ngoài hỗ trợ tìm người đàn ông có kỹ thuật tốt tới, dạy kỹ thuật trên giường cho vị tiểu thư này một chút."
"cô... Cô..." người phụ nữ mặc y phục đỏ đã hoàn toàn trợn tròn mắt, giọng nói Tiêu Tiêu vừa rồi không nhỏ, chí ít khách nhân chung quanh đều nghe được. Bây giờ cô cũng chỉ có nước khóc.
"Thật có lỗi tôi còn có việc, không cùng ba vị trò chuyện thêm rồi." Lưu lại lời nói, cô vẫn như cũ bình thản đi tới nơi hẻo lánh khác.
Trong góc.
"Ha ha ha, ha ha ha ha." Lam Đình Ngạn cười bộc ngửa ra sau.
"Cười đã chưa?"
"Ha ha ha, Tiêu Tiêu, rốt cuộc tôi biết vì sao cô có thể giải quyết mẹ của Liệt, cô thực sự quá ác rồi."
Chuyện khế ước, Hiên Viên Liệt cũng không có làm ra động tĩnh, dựa vào tính anh bá đạo, đoán chừng là cảm thấy cô không có ngu xuẩn như vậy, mặc kệ khế ước mà thoát đi.
Không sai, cái khế ước kia là trí mạng, cô sẽ không bỏ mặc mà chạy trốn. Cho nên, cô chuẩn bị tìm được sát thủ trước kia thả đi, sau đó đi Hàn Quốc một chuyến, tra rõ ràng chuyện của Bá Hổ Lâm gia, nếu như đến lúc đó xác định chuyện sát thủ và gia tộc bị diệt môn không có quan hệ, cô sẽ nghĩ biện pháp trộm khế ước về, nếu có đóng kịch, sẽ trở lại bên người Hiên Viên Liệt, tiếp tục làm tài xế. Dù cho cô không nguyện ý, thậm chí nhìn thấy anh đều khó mà nhẫn nại lửa giận trong lòng. Thế nhưng mà so ra, tám năm cừu hận gia tộc cùng vinh nhục cá nhân thực sự thua kém quá nhiều.
Kể từ khi biết Hiên Viên Liệt không có hành động, cô cùng con trai về ở nhà rồi.
"Mẹ, mẹ nhìn cái y phục này thế nào?" Mộ Miêu Miêu cầm một váy màu tím đi tới.
Tiêu Tiêu cũng không có cẩn thận đi xem, cầm lấy váy liền đổi đi lên, ánh mắt con trai bình thường cô sẽ không hoài nghi. Đừng nhìn Miêu Miêu chỉ có 5 tuổi, nhưng con mắt có thể tinh đây.
Trước gương.
Váy màu tím cực kỳ ôm người, kiểu váy trước ngắn sau dài, mà eo lại hơi cao, chân cô vốn thon dài, lúc này càng thêm dài rồi.
Vị trí bộ ngực dùng băng dính, phía trên tô điểm một chút nếp gấp.
Khí chất thần bí nhất thời nổi bật ra.
"Mẹ, con giúp mẹ chải đầu." Miêu Miêu cầm lược lên, đứng ở trên một cái băng ghế phía sau bàn trang điểm.
"Ừm." Tiêu Tiêu chải xuống, cô không biết con trai học được những thứ này lúc nào, chỉ có một lần thuận miệng hỏi bé, bé lại nói, bởi vì những chuyện này lúc đầu cha nên làm, nhưng mà cha không ở đây, cho nên bé muốn làm thay cha.
Nghe Miêu Miêu nói những lời này, Tiêu Tiêu có chút áy náy, có phải cô nên cho Miêu Miêu tìm tới cha ruột hay không. Thế nhưng mà... Miêu Miêu là côtự tiện sinh ra, không có bất kỳ tình yêu gì... Mà lại... Chuyện cũng đã qua sáu năm, Dì út cũng bắt không được...
"Tốt, mẹ đang suy nghĩ gì?" Miêu Miêu tiến đến trước gương.
Tiêu Tiêu lập tức lấy lại tinh thần, trong gương, tóc của cô bị chải quăn mấy sợi nghiêng ở một bên, đây là kiểu tóc cô thích nhất lại thường dùng.
"Miêu Miêu, chờ một lúc ông Các lão sẽ đến đón con đi. Con có thể không đem sữa bò của Ông Các lão uống sạch rồi." Chọc chọc trán con trai.
Miêu Miêu cười hì hì: "Biết rõ, mẹ, mẹ muốn đi hẹn hò sao?"
"Miêu Miêu, mỗi ngày đầu óc con đều đang suy nghĩ cái gì đấy."
"Hì hì..." Miêu Miêu chỉ cười cười, cũng không có nói.
Chạng vạng tối, lúc đầu Lam Đình Ngạn nói muốn tới đón cô, thế nhưng mà cô vẫn cự tuyệt, quá phiền toái, tự mình đến thì tốt. Cho nên diễn ra một màn này.
Trên đường cái, một người phụ nữ mặc váy dài, cưỡi trên xe gắn máy Harley, một đường chạy như điên.
Nửa giờ sau, đã đến cửa. Lam Đình Ngạn chờ ở bên ngoài từ sớm, anh mặc một bộ âu phục màu lam, cùng váy Tiêu Tiêu màu tím xứng đôi mười phần. Con ngươi màu hổ phách lóe lên, người phụ nữ trên xe gắn máy, váy bay theo gió, còn đi giày cao gót, a... Lần thứ nhất anh nhìn thấy người phụ nữ có ý tứ như thế.
"cô thế này lên sân khấu, cũng không tránh khỏi quá bá khí đi." Lam Đình Ngạn câu lên mỉm cười,
Một chân Tiêu Tiêu thả ở trên mặt đất, nghiêng xe gắn máy, cô cầm mũ bảo hiểm trên đầu xuống, khẽ cười.
"Tới đi, bạn gái của tôi." Anh thân sĩ vươn tay.
Chương 67.2: Mẹ, đi hẹn hò đi
Cô tự nhiên đưa tay ra, đây là một loại lễ nghi tham gia yến hội, tiến vào yến hội, cô không khỏi giật mình, ngay từ đầu cô căn bản không có hỏi qua đây là cái yến hội gì, chỉ biết là, ở giữa bang phái xã giao tham dự yến hội rất nhiều, cũng không có để ý, có thể vừa tiến đến cô đã cảm thấy sai, cái yến hội này trình độ xa hoa vượt xa khỏi sức tưởng tượng của cô.
"Cái này, đây là cái yến hội gì?"
"tiệc sinh nhật tôi." Anh thân sĩ cười.
Tiệc sinh nhật của Lam Đình Ngạn sao? Tiêu Tiêu kinh ngạc một chút: "vì sao trước đó anh không nói cho tôi, tôi cứ như vậy tay không đến rồi."
"cô biết không? Yến hội thiếu bạn gái thế nhưng là chuyện rất tồi tệ, cho nên... Cô đến đã là lễ vật rất tốt rồi."
Không đợi Tiêu Tiêu nói chuyện, đã có một đám người đi qua.
"Ngạn thiếu, sinh nhật vui vẻ."
"Ngạn thiếu..."
Một đám người vây quanh, rất nhanh Tiêu Tiêu bị đám người gạt ra, cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao cô cũng không thích hợp trường hợp này, dứt khoát đi tới một bên cầm lấy đồ uống uống lên.
Lần trước bị giáo huấn, bây giờ cô uống đồ uống đều sẽ hỏi rõ ràng xác định không có rượu cồn.
"U... Vừa mới nhìn thấy cô và Ngạn thiếu đi tới cùng một chỗ, xem ra là bạn gái của Ngạn thiếu." Lúc này một người phụ nữ mặc y phục đỏ đi tới. Cầm trong tay một chén rượu vang đỏ, nhẹ nhàng đung đưa.
"A, lời này sai, nào chỉ là bạn gái, hẳn là niềm vui mới mới đúng." Một người phụ nữ mặc y phục xanh lục cũng đi tới.
"Tôi nói yến hội sinh nhật Ngạn thiếu vì sao không mời tôi làm bạn gái, thì ra đã có đồ ăn mới mẻ rồi." Lại một người phụ nữ áo lam đi tới! Ngắn ngủi chỉ mấy phút, Tiêu Tiêu bị ba người phụ nữ vây lại, mà lại, cũng đều là ba mỹ nhân bại hoại, càng đặc biệt là từng người đều mang một cỗ đố kị.
Chẳng lẽ... Những người này, đều là người phụ nữ của Lam Đình Ngạn? Nhìn lại biểu lộ của ba người phụ nữ, Tiêu Tiêu vô cùng xác định, cho nên cô càng không để ý tới bọn họ, chỉ là tự mình uống đồ uống.
"Đến yến hội sao còn uống đồ uống? Đây chính là thứ chuẩn bị cho trẻ nhỏ." Phụ nữ mặc y phục đỏ cười nói. Tiếp đó hai người phụ nữ còn lại đều cười rồi.
Tiêu Tiêu vẫn không có để ý tới các cô, đi đến một nơi khác, mà cô vừa mới di động, ba người phụ nữ liền đi đến bên cô.
Người Phụ nữ mặc y phục đỏ lại mở miệng nói: "Ai u, đi vội vã làm gì? Chúng tôi đều xem cô như người phụ nữ của Ngạn thiếu, tôi chỉ đến thỉnh giáo vị tiểu thư này một vài vấn đề thôi."
Tiêu Tiêu ngừng cước bộ, nghiêng mắt băng lãnh nhìn về phía người phụ nữ mặc y phục đỏ.
Khóe miệng người phụ nữ mặc y phục đỏ mở một tia đường cong, xích lại gần cô: "Không biết vị tiểu thư này, dựa vào kỹ thuật cao siêu gì câu dẫn Ngạn thiếu đến đây? Tôi thật muốn thỉnh giáo một phen."
Nói xong, trên mặt người phụ nữ mặc y phục đỏ hiện lên vẻ đắc ý. Người phụ nữ mặc màu lục và áo lam cũng khe khẽ cười.
Tiêu Tiêu cũng không lộ vẻ gì, tiện tay đưa tới một người hầu: "Vị tiểu thư mặc y phục đỏ này nói muốn học tập kỹ thuật trên giường, anh đi bên ngoài hỗ trợ tìm người đàn ông có kỹ thuật tốt tới, dạy kỹ thuật trên giường cho vị tiểu thư này một chút."
"cô... Cô..." người phụ nữ mặc y phục đỏ đã hoàn toàn trợn tròn mắt, giọng nói Tiêu Tiêu vừa rồi không nhỏ, chí ít khách nhân chung quanh đều nghe được. Bây giờ cô cũng chỉ có nước khóc.
"Thật có lỗi tôi còn có việc, không cùng ba vị trò chuyện thêm rồi." Lưu lại lời nói, cô vẫn như cũ bình thản đi tới nơi hẻo lánh khác.
Trong góc.
"Ha ha ha, ha ha ha ha." Lam Đình Ngạn cười bộc ngửa ra sau.
"Cười đã chưa?"
"Ha ha ha, Tiêu Tiêu, rốt cuộc tôi biết vì sao cô có thể giải quyết mẹ của Liệt, cô thực sự quá ác rồi."
Danh sách chương