Hơn nữa..
Hơn nữa, cô chỉ mới tới đây chưa đầy 1h, anh Liệt đã không nhịn nổi nữa cùng với người phụ nữ khác... Thế nhưng là! Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ Liệt không thích cô? Hay là... Đây là Mộ Tiêu Tiêu khiêu chiến với cô?
Lâm Âm Nhi vuốt ngực: "Anh Liệt..." Miệng không ngừng nhẩm tên Hiên Viên Liệt.
Trong phòng.
Tiêu Tiêu co người ngồi trên ghế sofa, quần áo đã hỏng, cô không còn gì che chở cho mình, chỉ đành dùng tay.
Vừa rồi khi Hiên Viên Liệt nói chuyện với Lâm Âm Nhi cô đã với được tấm vải mỏng, che che quanh mình.
"Còn cần che làm gì? Thứ nên nhìn , đã nhìn hết rồi." mắt anh quét qua phần lưng trắng nõn của cô.
Thân cô có hình cung, trên lưng không có một chút thịt thừa, cũng rất ngạo nghễ. Phần lưng của cô. Rất có khả năng khiến người ta phạm tội.
"Cho tôi quần áo mẵ!" Tiêu Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn anh.
"Còn chưa có bắt đầu, làm sao kết thúc?" Anh lạnh lùng.
"Vị hôn thê của anh vẫn chờ ở bên ngoài, coi như anh không muốn cưới người ta, nhưng để người ta chờ vị hôn phu ở bên trong cùng phụ nữ khác hoan ái, anh thấy như vậy thích hợp chắc? " Tiêu Tiêu không biết nên nói thế nào để anh không động đến mình nữa.
Hiên Viên Liệt ngồi xuống bên cạnh cô, một tay vòng qua phần eo của cô, đầu ngón tay vừa chạm vào, liền khiến Tiêu Tiêu không khỏi run lên, lúc này cô không còn là cok nữa rồi, Không thể khống chế bản thân nữa.
"Muốn dừng lại... Dễ thôi, chỉ cần anh đáp ứng, không động vào tôi, tôi liền... Tiếp tục cùng Miêu Miêu diễn kịch với anh." Cô nhỏ giọng nói, có thể đoán được Lâm Âm Nhi hẳn là còn ở bên ngoài.
Hiên Viên Liệt dựa vào trên ghế sofa, nghiêng người,tầm mắt rơi xuống thân thể trần trụi của cô.
Nhíu mi một cái, Tiêu Tiêu nhanh chóng ôm lqays thân mình: "mục đích của anh đã đạt được, tôi cũng hợp tác lừa người nhà anh, cho nên đừng có nhìn tôi như vậy." Cô nói, tai đỏ ửng.
Nhanh chân chạy đến bên tủ quấn áo của Hiên Viên Liệt, tùy tiện chọn một chiếc áo khoác lên mình.
Hiên Viên Liệt nhất quyết không rời mắt khỏi cô.
Tiêu Tiêu không thèm quan tâm anh, mặc áo xong liền chạy ra cửa.
Ngoài Cửa...
Lâm Âm Nhi quả nhiên vẫn đứng ở nơi đó, lúc Tiêu Tiêu đi ra, cô mới hoàn hồn, hai con ngươi nhìn Tiêu Tiêu, đôi mắt baby ngây thơ đến lạ.
Cô gái họ Mộ này, quả thực rất xinh đẹp, thế nhưng... Người đàn ông bên trong dù sao cũng là vị hôn phu của cô. Cô nhìn lên mặt Tiêu Tiêu, trên môi không biết tại sao có nhiều vết máu đến vậy, cổ còn in những dấu hôn đỏ hồngn. Ngay cả xương quai xanh cũng có.
Những dấu hôn này, đều là Liệt lưu lại ?
Cô cắn chặt răng.
Nhìn biểu tình của Lâm Âm Nhi, Tiêu Tiêu cũng áy náy, nếu như không vì cô gái này là thiên kiêm của Bá Hổ Lâm gia, cô tuyệt đối sẽ không bất an. Mặc dù là diễn kịch, nhưng cô cũng xác nhận có tiếp xúc thân thể với Hiên Viên Liệt.
Có điều, đã đáp ứng đóng kịch với Hiên Viên Liệt đóng kịch, cứ xem như để kết thúc trò chơi thống khổ này, cô cũng phải hạ tâm sắt đá: "Lâm tiểu thư, lần sau nhớ gõ cửa, được chứ?"
Cố nén bất an trong lòng, cô mỉm cười, rời khỏi cửa phòng.
Lâm Âm Nhi lần nữa choáng tại chỗ, gõ cửa... Ô ô ô... Người bên trong rõ ràng là vị hôn phu của cô chứ? Thực sự đáng giận a.
Nghĩ đến đây, cô đưa tay lên sờ cổ mình, khi nào Liệt mới có thể cho cô những dấu hôn như vậy? Cô giữ mình trong sạch, đơn giản cũng vì Liệt, không chỉ là quan hệ hôn ước, mà là khi gặp Liệt lần đầu, ckk đã thích Liệt rồi.
Mộ Tiêu Tiêu trở về phòng, trực tiếp chạy vào phòng tắm. Vứt áo mặc của Hiên Viên Liệt trên người, nhìn ảnh của cơ thể phản chiếu qua gương.
Từ miệng, đến cổ, đều có vết máu, cô biết, cái này là vì cô cắn đầu lưỡi Hiên Viên Liệt gây ra.
Cô cắn không nhẹ, thế nhưng vì sao anh rõ ràng đau mà vẫn cứ bá đạo như vậy. Lông mày nhăn lại, nơi bị anh xâm chiếm vẫn còn âm ỉ đau.
Tiêu Tiêu che tay trước ngực... Hiện tại chỉ có đau đớn. Anh chẳng qua cũng là muốn phát tiết thôi.
Nhéo cổ 1 cái, quét đi vết máu anh lưu lại, còn có những dấu hôn đỏ hồng nữa! Đáng chết!
Cô thầm mắng một tiếng, nhanh chóng mở vòi nước, cọ rửa thân thể, không ngừng lau. Sữa tắm có thể rửa đi mùi hương anh lưu lại, nhưng không thể xóa đi những dấu hôn.
Tắm trong vòng một giờ, Tiêu Tiêu quấn khăn trắng đứng trước gương, cổ, xương quai xanh vẫn đầy dấu hôn. Cô nắm tóc, sắp phát điên mất rồi.
Thay quần áo xong...
Ra khỏi phòng, trong phòng khách, Lâm Âm Nhi đang ngồi trên ghế sofa. Mà... Một bên là Miêu Miêu. Hai người đang hào hứng chơi bài poker.
"Mộ Miêu Miêu, em chơi ăn gian à. Sao lại thắng nữa chứ." Lâm Âm Nhi cơ hồ như muốn khóc.
"Ha ha ha, chị Âm Nhi, là chị quá ngốc thôi." Mộ Miêu Miêu che miệng, để bài poker lên sôfa.
Lâm Âm Nhi phồng má, tức đỏ mặt, cô và một đứa bé năm tuôỉ chơi bài, thậm chí còn thua cả 10 ván. Mấy lần đập đều có vẻ vận khí lá bài tốt hơn đứa bé kia, cuối cùng vẫn thua. Mà còn thua trong ngỡ ngàng.
Lúc này...
Mộ Tiêu Tiêu từ trên lầu đi xuống. Miêu Miêu vừa nhìn thấy mẹ liền nhảy xuống ghế sô pha, sau đó lạo nhảy vào lòng mẹ: "Mẹ.." Vừa gọi xong liền chú ý tới cổ mẹ: "A, trên cổ mẹ sao lại có nhiều vết hồng hồng đỏ đỏ vậy.."
Nói rồi, ngón tay bé nhỏ còn chọc chọc lên mấy vết hồng đỏ đó.
Tiêu Tiêu thoáng xấu hổ: "Con muỗi đốt."
"Con muỗi đốt không phải sẽ bị sưng lên sao? Sao ở đây không ssưg, mà lại đỏ như vậy? " con ngươi nhìn xuống dưới, cậu reo lên "Ai nha, dưới cổ mẹ cũng có rất nhiều đó. "
"Muỗi đốt nhiều quá, ngứa, dùng sức gãi." Tiêu Tiêu thuận miệng ứng phó nói, cô cũng không thể nói, những thứ này là chiến tích mà Hiên Viên Liệt lưu lại...
Mộ Miêu Miêu nghiêm tucquay đầu, nhìn về phía trên ghế sofa Lâm Âm Nhi trên sôfa " Chị Âm Nhi, chị có nước hoa không? Mẹ em bị muỗi đốt rất đỏ. "
Giờ phút này...
Lâm Âm Nhi ngồi trên sôpha mặt đã hoàn toàn hóa xanh rồi. Mộ Miêu Miêu có thể không biết những vết đỏ kia từ đâu ra, nhưng cô sao có thể không biết chứ. Não bộ lập tức nghĩ đến 1 màn vừa rồi trong phòng.
Không khỏi có chút không cam lòng cắn cắn môi dưới.
"Thôi, Miêu Miêu, mẹ không ngứa nữa rồi. "
Hơn nữa, cô chỉ mới tới đây chưa đầy 1h, anh Liệt đã không nhịn nổi nữa cùng với người phụ nữ khác... Thế nhưng là! Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ Liệt không thích cô? Hay là... Đây là Mộ Tiêu Tiêu khiêu chiến với cô?
Lâm Âm Nhi vuốt ngực: "Anh Liệt..." Miệng không ngừng nhẩm tên Hiên Viên Liệt.
Trong phòng.
Tiêu Tiêu co người ngồi trên ghế sofa, quần áo đã hỏng, cô không còn gì che chở cho mình, chỉ đành dùng tay.
Vừa rồi khi Hiên Viên Liệt nói chuyện với Lâm Âm Nhi cô đã với được tấm vải mỏng, che che quanh mình.
"Còn cần che làm gì? Thứ nên nhìn , đã nhìn hết rồi." mắt anh quét qua phần lưng trắng nõn của cô.
Thân cô có hình cung, trên lưng không có một chút thịt thừa, cũng rất ngạo nghễ. Phần lưng của cô. Rất có khả năng khiến người ta phạm tội.
"Cho tôi quần áo mẵ!" Tiêu Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn anh.
"Còn chưa có bắt đầu, làm sao kết thúc?" Anh lạnh lùng.
"Vị hôn thê của anh vẫn chờ ở bên ngoài, coi như anh không muốn cưới người ta, nhưng để người ta chờ vị hôn phu ở bên trong cùng phụ nữ khác hoan ái, anh thấy như vậy thích hợp chắc? " Tiêu Tiêu không biết nên nói thế nào để anh không động đến mình nữa.
Hiên Viên Liệt ngồi xuống bên cạnh cô, một tay vòng qua phần eo của cô, đầu ngón tay vừa chạm vào, liền khiến Tiêu Tiêu không khỏi run lên, lúc này cô không còn là cok nữa rồi, Không thể khống chế bản thân nữa.
"Muốn dừng lại... Dễ thôi, chỉ cần anh đáp ứng, không động vào tôi, tôi liền... Tiếp tục cùng Miêu Miêu diễn kịch với anh." Cô nhỏ giọng nói, có thể đoán được Lâm Âm Nhi hẳn là còn ở bên ngoài.
Hiên Viên Liệt dựa vào trên ghế sofa, nghiêng người,tầm mắt rơi xuống thân thể trần trụi của cô.
Nhíu mi một cái, Tiêu Tiêu nhanh chóng ôm lqays thân mình: "mục đích của anh đã đạt được, tôi cũng hợp tác lừa người nhà anh, cho nên đừng có nhìn tôi như vậy." Cô nói, tai đỏ ửng.
Nhanh chân chạy đến bên tủ quấn áo của Hiên Viên Liệt, tùy tiện chọn một chiếc áo khoác lên mình.
Hiên Viên Liệt nhất quyết không rời mắt khỏi cô.
Tiêu Tiêu không thèm quan tâm anh, mặc áo xong liền chạy ra cửa.
Ngoài Cửa...
Lâm Âm Nhi quả nhiên vẫn đứng ở nơi đó, lúc Tiêu Tiêu đi ra, cô mới hoàn hồn, hai con ngươi nhìn Tiêu Tiêu, đôi mắt baby ngây thơ đến lạ.
Cô gái họ Mộ này, quả thực rất xinh đẹp, thế nhưng... Người đàn ông bên trong dù sao cũng là vị hôn phu của cô. Cô nhìn lên mặt Tiêu Tiêu, trên môi không biết tại sao có nhiều vết máu đến vậy, cổ còn in những dấu hôn đỏ hồngn. Ngay cả xương quai xanh cũng có.
Những dấu hôn này, đều là Liệt lưu lại ?
Cô cắn chặt răng.
Nhìn biểu tình của Lâm Âm Nhi, Tiêu Tiêu cũng áy náy, nếu như không vì cô gái này là thiên kiêm của Bá Hổ Lâm gia, cô tuyệt đối sẽ không bất an. Mặc dù là diễn kịch, nhưng cô cũng xác nhận có tiếp xúc thân thể với Hiên Viên Liệt.
Có điều, đã đáp ứng đóng kịch với Hiên Viên Liệt đóng kịch, cứ xem như để kết thúc trò chơi thống khổ này, cô cũng phải hạ tâm sắt đá: "Lâm tiểu thư, lần sau nhớ gõ cửa, được chứ?"
Cố nén bất an trong lòng, cô mỉm cười, rời khỏi cửa phòng.
Lâm Âm Nhi lần nữa choáng tại chỗ, gõ cửa... Ô ô ô... Người bên trong rõ ràng là vị hôn phu của cô chứ? Thực sự đáng giận a.
Nghĩ đến đây, cô đưa tay lên sờ cổ mình, khi nào Liệt mới có thể cho cô những dấu hôn như vậy? Cô giữ mình trong sạch, đơn giản cũng vì Liệt, không chỉ là quan hệ hôn ước, mà là khi gặp Liệt lần đầu, ckk đã thích Liệt rồi.
Mộ Tiêu Tiêu trở về phòng, trực tiếp chạy vào phòng tắm. Vứt áo mặc của Hiên Viên Liệt trên người, nhìn ảnh của cơ thể phản chiếu qua gương.
Từ miệng, đến cổ, đều có vết máu, cô biết, cái này là vì cô cắn đầu lưỡi Hiên Viên Liệt gây ra.
Cô cắn không nhẹ, thế nhưng vì sao anh rõ ràng đau mà vẫn cứ bá đạo như vậy. Lông mày nhăn lại, nơi bị anh xâm chiếm vẫn còn âm ỉ đau.
Tiêu Tiêu che tay trước ngực... Hiện tại chỉ có đau đớn. Anh chẳng qua cũng là muốn phát tiết thôi.
Nhéo cổ 1 cái, quét đi vết máu anh lưu lại, còn có những dấu hôn đỏ hồng nữa! Đáng chết!
Cô thầm mắng một tiếng, nhanh chóng mở vòi nước, cọ rửa thân thể, không ngừng lau. Sữa tắm có thể rửa đi mùi hương anh lưu lại, nhưng không thể xóa đi những dấu hôn.
Tắm trong vòng một giờ, Tiêu Tiêu quấn khăn trắng đứng trước gương, cổ, xương quai xanh vẫn đầy dấu hôn. Cô nắm tóc, sắp phát điên mất rồi.
Thay quần áo xong...
Ra khỏi phòng, trong phòng khách, Lâm Âm Nhi đang ngồi trên ghế sofa. Mà... Một bên là Miêu Miêu. Hai người đang hào hứng chơi bài poker.
"Mộ Miêu Miêu, em chơi ăn gian à. Sao lại thắng nữa chứ." Lâm Âm Nhi cơ hồ như muốn khóc.
"Ha ha ha, chị Âm Nhi, là chị quá ngốc thôi." Mộ Miêu Miêu che miệng, để bài poker lên sôfa.
Lâm Âm Nhi phồng má, tức đỏ mặt, cô và một đứa bé năm tuôỉ chơi bài, thậm chí còn thua cả 10 ván. Mấy lần đập đều có vẻ vận khí lá bài tốt hơn đứa bé kia, cuối cùng vẫn thua. Mà còn thua trong ngỡ ngàng.
Lúc này...
Mộ Tiêu Tiêu từ trên lầu đi xuống. Miêu Miêu vừa nhìn thấy mẹ liền nhảy xuống ghế sô pha, sau đó lạo nhảy vào lòng mẹ: "Mẹ.." Vừa gọi xong liền chú ý tới cổ mẹ: "A, trên cổ mẹ sao lại có nhiều vết hồng hồng đỏ đỏ vậy.."
Nói rồi, ngón tay bé nhỏ còn chọc chọc lên mấy vết hồng đỏ đó.
Tiêu Tiêu thoáng xấu hổ: "Con muỗi đốt."
"Con muỗi đốt không phải sẽ bị sưng lên sao? Sao ở đây không ssưg, mà lại đỏ như vậy? " con ngươi nhìn xuống dưới, cậu reo lên "Ai nha, dưới cổ mẹ cũng có rất nhiều đó. "
"Muỗi đốt nhiều quá, ngứa, dùng sức gãi." Tiêu Tiêu thuận miệng ứng phó nói, cô cũng không thể nói, những thứ này là chiến tích mà Hiên Viên Liệt lưu lại...
Mộ Miêu Miêu nghiêm tucquay đầu, nhìn về phía trên ghế sofa Lâm Âm Nhi trên sôfa " Chị Âm Nhi, chị có nước hoa không? Mẹ em bị muỗi đốt rất đỏ. "
Giờ phút này...
Lâm Âm Nhi ngồi trên sôpha mặt đã hoàn toàn hóa xanh rồi. Mộ Miêu Miêu có thể không biết những vết đỏ kia từ đâu ra, nhưng cô sao có thể không biết chứ. Não bộ lập tức nghĩ đến 1 màn vừa rồi trong phòng.
Không khỏi có chút không cam lòng cắn cắn môi dưới.
"Thôi, Miêu Miêu, mẹ không ngứa nữa rồi. "
Danh sách chương