Chương 39.2: Khách không mời mà đến!

Đi đến bên người Miêu Miêu, một cái tay anh xách Miêu Miêu lên, đi trở về phòng khách: "Mẹ cháu không có việc gì."

Trên ghế sofa, Miêu Miêu chăm chú pha trà ngon, đưa cho Hiên Viên Liệt: "Mời nhấm nháp."

Pha trà cũng là một môn công phu, thủ pháp đứa nhỏ này cũng rất chính tông, nhìn không ra chỉ có năm tuổi, nâng chung trà lên: " ba ba cháu đâu?"

"Cha cháu sao? Cháu cũng không biết, cho tới bây giờ cháu còn chưa có gặp qua ông ta."

Mắt đen hiện lên nghi hoặc: "Từ nhỏ đã không có gặp qua sao? Vì sao?"

"Bởi vì, mẹ cháu nói, mẹ cũng không biết cha cháu là ai."

Hiên Viên Liệt để chén trà xuống: "Cô ta cũng không biết? Vậy các người không có tìm qua?"

Miêu Miêu lắc đầu: "Bình thường, chúng tôi đều đi tìm dì út của mẹ. Không có thời gian tìm cha... Cháu..." lời sau cùng còn chưa nói hết.

"Miêu Miêu, không cho nói nhiều lời với chú lạ như vậy!" Tiêu Tiêu tức giận đi ra, trên thân phủ y phục có chút không ngay ngắn chỉnh tề, đều là bởi vì bị Hiên Viên Liệt dọa. Tóc trên bờ vai còn chảy xuống giọt nước.

Con ngươi nâng lên, rơi ở trên thân người phụ nữ trước mắt, lần trước ở trong khách sạn, anh cũng không có nhìn kỹ hình dạng người phụ nữ này mặc trang phục nữ. Về sau tiến vào thang máy, cũng một mực tối đen, có thể, trước mắt xem ra... Cái người phụ nữ này mặc kệ từ hình dạng, khí chất hay là dáng người, đều mười phần mê người.

"Tôi, coi như là người xa lạ sao?" một tay anh nâng quai hàm, Nhìn Tiêu Tiêu.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cô thật hận không thể, trực tiếp đâm mù anh đi! : "Không biết, Thủ lĩnh Đế Quốc Hắc Dạ, ngài tự mình đến, đại giá hàn xá, có gì muốn làm?" Trong mắt cô lóe tia lửa, nhớ tới một màn trong phòng tắm kia, liền tức nghiến đau răng.

Miêu Miêu một bên rùng mình một cái, mẹ đây là thế nào, tuyệt đối là điềm báo muốn nổi giận, không nên không nên, bé muốn trốn tránh xa một chút mới được, miễn cho chút nữa mẹ cùng cái chú đẹp trai này đánh nhau, tai họa tới mèo!

Nghĩ đến Miêu Miêu liền tranh thủ thời gian chạy như một làn khói tránh đến trong phòng của mình trốn tránh chiến hỏa.

"cô đã muốn ngốc ở bên cạnh tôi hai năm, đương nhiên tôi nên tới nhìn tình huống bây giờ của cô một chút." Anh miễn cưỡng nói xong, không thèm để ý chút nào đối với lửa giận trong mắt cô.

Tiêu Tiêu quả thực là đè ép lại lửa giận phun lên yết hầu trở về, ai kêu chính cô nói , có thể để Hiên Viên Liệt phái người giám thị cô, theo dõi cô : "Này, nhìn cũng nhìn qua, anh có thể đi rồi chưa?"

"Lúc đầu, tôi xác thực chỉ là đến nhìn một chút, rồi đi . Nhưng mà cô nói kiểu này, tôi cảm thấy đêm nay tôi có thể ở nơi này rồi." Anh nói xong, một tay tựa vào trên ghế sofa.

Cái gì?

Anh, anh nói cái gì?

"Cái này, chỉ sợ, không thích hợp đi." Cô thả ngữ khí mềm nhũn.

"Hai năm khế ước bán thân, như vậy, hai năm này, tất cả mọi ngày của cô đều của tôi. Cho nên, cô cảm thấy tôi ở lại, có vấn đề gì không?" Anh nói xong mặt không thay đổi.

Cái tên vô lại... Âm thầm mắng lấy, có thể bây giờ cô hết lần này tới lần khác coi như là có việc cầu xin Hiên Viên Liệt, dù sao sự tình sát thủ, còn phải thông qua anh mới có thể biết chủ mưu phía sau: "Tốt, thỉnh tùy ý, anh cũng thấy đấy, nhà tôi cứ lớn như vậy, chỉ có hai phòng ngủ ở giữa, chỉ có thể ủy khuất anh ngủ ghế sô pha rồi."

Nói xong, cô quay đầu, trở về trong phòng của mình.

Bên ngoài yên tĩnh, Miêu Miêu mới chui ra từ trong phòng, bé đã nghe được lời nói mẹ nói với chú, lôi kéo Hiên Viên Liệt đi vào phòng nhỏ của mình: "Chú, nếu chú không ngại thì ngủ giường của cháu đi, đêm nay cháu qua ngủ cùng mẹ."

Phim hoạt hình trong phòng, khắp nơi chất đống liên quan tới đồ chơi mèo, một chiếc giường nhỏ đặt ở cạnh tường, đại khái dài chỉ có nửa người Hiên Viên Liệt.

Đuôi lông mày run rẩy, Hiên Viên Liệt cúi người sờ lên tóc Miêu Miêu: "Không cần, đêm nay cháu ngoan ngoãn ngủ ở chỗ này, chú tìm được giường ngủ." Giải thích xong, khóe miệng băng lãnh, bứt lên một tia mang theo nụ cười tà tính.

Sắc trời bắt đầu mịt mù, mắt thấy đã sắp chạng vạng tối, Hiên Viên Liệt cũng không có một chút ý tứ muốn trở về, chẳng lẽ anh thật muốn ở lại đây sao?

Đường đường Thủ lĩnh Đế Quốc Hắc Dạ, lại muốn ngủ ghế sô pha ở nhà cô... Nếu cái này truyền đi, nhất định cũng là tin tức đầu đề rồi.

Bóng đêm lượn lờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện