Y Na cảm thấy nhàm chán khi phải tiếp tục đứng xem vở kịch Tần gia này, nếu không bị Lâm Kha bắt cóc về đây thì chẳng đời nào cô muốn nhìn thấy bộ mặt thối rữa của gia đình này. Để mọi chuyện kết thúc nhanh chóng, Y Na không ngần ngại mà nói:
" Nếu không còn chuyện gì con xin phép rời đi"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về thiếu nữ, Y Na vẫn kiên quyết đáp trả áp mắt đó chứ không e sợ
Bác Khanh khẽ ho nhẹ, thay đổi giọng:
" Con dâu cả, Lâm Kha nó tuy đối xử với con không tốt nhưng ít gì cũng là vợ chồng của nhau. Hay hai đứa làm hòa đi..."
" Nhưng anh ấy suýt giết con" ( Y Na cảm thấy vô cùng kinh tởm bởi lời nói của lão già kia)
Hà cớ chẳng dưng chẳng lành lại chịu ủy khuất bảo Lâm Kha đem Y Na về, giờ còn đòi đứng ra làm chủ cho cô. Y Na đã nghi ngờ về hành động của mấy người này.
Liên Mai cũng ùa theo gót chồng:
" Vợ chồng son mới cưới nên có chuyết chuyện nhỏ thôi, con đừng có chuyện bé xé ra to vậy chứ?"
Quay sang ra đáu cho Lâm Kha" Nhanh, mau nhận lỗi với vợ đi"
Vừa ban nãy thì hận không thể giết chét cô với đôi mắt sắc bén kia, giờ lại thay đổi 180 độ" Chắc chắn có chuyện kì quái, gì mà coi chuyện mạng tôi chết hay không là chuyện nhỏ, nghe lọt tai thật đấy. Nếu ai không biết còn tưởng dâu mới Tần gia ngang ngược ngổ ngáo với nhà chồng chứ"
Trong lòng Y na khinh bỉ, vạy mà họ còn thốt ra được những lời ấy, thật cay nghiệt. Lâm Kha nhanh chân lại khoác vai Y na dựa sát vaog lòng
" Y Na, em tha lỗi cho anh nhé. Anh biết lỗi rồi" giọng gằn từng chữ của hắn ta khiến cô khó chịu, cố giãy thoát khỏi
Hắn nắm chặt vào vết thương của cô, Y Na bị cơn nhói đau làm cô ngơ ra, vết đau lan khắp toàn dây thần kinh, mặt thiếu mặt tái nhợt đi. Cónlex vết thương đã bị hở, mới sáng nay thôi bác sĩ còn bảo cần nghỉ ngơi nhiều, chú ý tránh để vết thương nứt ra. Mà giờ " Thật bất hạnh" Y Na than thở trong đầu
Cô dùng móng tay cấu mạnh vào mu bàn tay của Lâm Kha:
" Em không có giận anh..."
Mắt cô hơi hoe đỏ, có chút nước ứ động phần đuôi mắt. Cô muốn đập hắn ngay bây giờ nhưng điều đó là không thể, trừng mắt ý muốn hắn thu lại cái bàn tay kinh tởm kia
" Vậy thì tốt rồi, chuyện vợ chồng tự giải quyết với nhau. Con dâu, về rồi thì ở lại đi. Tháng sau Châu lõa gia về nước muốn gặp con đây. Hãy chuẩn bị cho tốt"
Bác Khanh thật thâm hiểm, hắn như muốn nhắc khéo Y Na đừng làm gì lỗ mãng ảnh hưởng tới Tần gia, hẳn muốn cô diễn một vở kịch qua mặt ông ngoại cô đây mà
Y Na nghe vậy liền hiểu ra vấn đề" đúng là lão cáo già, hắn muốn lợi dụng mình bám chân ông ngoại hay sao? Hèn hạ" cô không thể dừng chửi nhầm Bác Khanh trong đầu, còn tên điên Lâm Kha cứ kì quái không chịu buông cô ra
" Được rồi, nhưng trước đó con muốn một thứ. Con cần chuyển ra ngoài sống một thời gian, tát nhiên khi ông ngoại con bay về tp B"Y Na kiên quyết nói ra điều mình muốn
" Không được, vậy há nào cô khinh rẻ Lâm Kha nhà chúng tôi. Rồi chuyện này truyền ra ngoài sẽ lại rấy lên chuyện Tần gia chèn ép cô" Liên Mai hùng hổ phản đối
" Con ả...( nhân được cái lườm từ Lục Mai) chị chuyển ra ngoài sẽ làm cho gia đình chúng tôi mang tiếng xấu" Mỹ Linh rón rón thay đổi cách xưng hô
Y Na cũng phải nể phục" truyền thống tốt thật, cả nhà bênh nhau yêu thương qua trời..." cô thầm cảm phục tình cảm của đám người này. " Vậy thì đẫ sao chứ, định diễn cảnh tình thân rồi cho tôi vào tròng hay gì"
" Nếu không muốn thì con cũng có thể trực tiếp đặt vé bay qua chỗ ông ngoại luôn" cô giãy thoát khỏi lòng Lâm Kha, khuân mặt trắng diễm lệ lườm anh một cái
Bỗng tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, đám kẻ hầu người hạ giật mình thon thót. Mới vừa nãy họ đang là quần chúng ăn dưa nhiệt tình trước sóng gió của Tần gia giờ liền ai đấy quay trở lại với công việc của mình
Quan quản gia liền nhanh chân ra mở cửa, cũng vì tiếng chuông đó mà chuyện trong phòng khách của Tần gia liền bị gián đoạn. Bác Khanh cùng Liên Mai nhanh chóng ra cửa chính
Một bóng dáng quen thuộc với thân hình vạm vỡ, dáng đi toát ra sát khí nồng đậm tiến vào. Theo sau khoảng 6 người ai nấy đều soái
" Kỷ gia..." Bác Khanh ngạc nhiên, cung kính trước khí thế ngút trời của Kỷ Hoành
Kỷ Hoành không định vòng vo, anh đứng trước mặt Bác Khanh khí thế ngút trời áp đảo. Bác Khanh với bà vợ liền co rúm không dám đắc tội
" Tô Y Na đang ở đây" Anh giọng trầm, lời nói toát lên sự bực dọc khi người con gái của anh bỗng dưng biến mất trước tầm mắt
" Kỷ gia... ngài...không biết... nó đã đắc tội gì với..."Bác Khanh ấp úng khi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Kỷ Hoành. Tròng mắt anh khẽ động, cư nhiên độ kiên nhẫn của anh dần tan biến
" Nếu không còn chuyện gì con xin phép rời đi"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về thiếu nữ, Y Na vẫn kiên quyết đáp trả áp mắt đó chứ không e sợ
Bác Khanh khẽ ho nhẹ, thay đổi giọng:
" Con dâu cả, Lâm Kha nó tuy đối xử với con không tốt nhưng ít gì cũng là vợ chồng của nhau. Hay hai đứa làm hòa đi..."
" Nhưng anh ấy suýt giết con" ( Y Na cảm thấy vô cùng kinh tởm bởi lời nói của lão già kia)
Hà cớ chẳng dưng chẳng lành lại chịu ủy khuất bảo Lâm Kha đem Y Na về, giờ còn đòi đứng ra làm chủ cho cô. Y Na đã nghi ngờ về hành động của mấy người này.
Liên Mai cũng ùa theo gót chồng:
" Vợ chồng son mới cưới nên có chuyết chuyện nhỏ thôi, con đừng có chuyện bé xé ra to vậy chứ?"
Quay sang ra đáu cho Lâm Kha" Nhanh, mau nhận lỗi với vợ đi"
Vừa ban nãy thì hận không thể giết chét cô với đôi mắt sắc bén kia, giờ lại thay đổi 180 độ" Chắc chắn có chuyện kì quái, gì mà coi chuyện mạng tôi chết hay không là chuyện nhỏ, nghe lọt tai thật đấy. Nếu ai không biết còn tưởng dâu mới Tần gia ngang ngược ngổ ngáo với nhà chồng chứ"
Trong lòng Y na khinh bỉ, vạy mà họ còn thốt ra được những lời ấy, thật cay nghiệt. Lâm Kha nhanh chân lại khoác vai Y na dựa sát vaog lòng
" Y Na, em tha lỗi cho anh nhé. Anh biết lỗi rồi" giọng gằn từng chữ của hắn ta khiến cô khó chịu, cố giãy thoát khỏi
Hắn nắm chặt vào vết thương của cô, Y Na bị cơn nhói đau làm cô ngơ ra, vết đau lan khắp toàn dây thần kinh, mặt thiếu mặt tái nhợt đi. Cónlex vết thương đã bị hở, mới sáng nay thôi bác sĩ còn bảo cần nghỉ ngơi nhiều, chú ý tránh để vết thương nứt ra. Mà giờ " Thật bất hạnh" Y Na than thở trong đầu
Cô dùng móng tay cấu mạnh vào mu bàn tay của Lâm Kha:
" Em không có giận anh..."
Mắt cô hơi hoe đỏ, có chút nước ứ động phần đuôi mắt. Cô muốn đập hắn ngay bây giờ nhưng điều đó là không thể, trừng mắt ý muốn hắn thu lại cái bàn tay kinh tởm kia
" Vậy thì tốt rồi, chuyện vợ chồng tự giải quyết với nhau. Con dâu, về rồi thì ở lại đi. Tháng sau Châu lõa gia về nước muốn gặp con đây. Hãy chuẩn bị cho tốt"
Bác Khanh thật thâm hiểm, hắn như muốn nhắc khéo Y Na đừng làm gì lỗ mãng ảnh hưởng tới Tần gia, hẳn muốn cô diễn một vở kịch qua mặt ông ngoại cô đây mà
Y Na nghe vậy liền hiểu ra vấn đề" đúng là lão cáo già, hắn muốn lợi dụng mình bám chân ông ngoại hay sao? Hèn hạ" cô không thể dừng chửi nhầm Bác Khanh trong đầu, còn tên điên Lâm Kha cứ kì quái không chịu buông cô ra
" Được rồi, nhưng trước đó con muốn một thứ. Con cần chuyển ra ngoài sống một thời gian, tát nhiên khi ông ngoại con bay về tp B"Y Na kiên quyết nói ra điều mình muốn
" Không được, vậy há nào cô khinh rẻ Lâm Kha nhà chúng tôi. Rồi chuyện này truyền ra ngoài sẽ lại rấy lên chuyện Tần gia chèn ép cô" Liên Mai hùng hổ phản đối
" Con ả...( nhân được cái lườm từ Lục Mai) chị chuyển ra ngoài sẽ làm cho gia đình chúng tôi mang tiếng xấu" Mỹ Linh rón rón thay đổi cách xưng hô
Y Na cũng phải nể phục" truyền thống tốt thật, cả nhà bênh nhau yêu thương qua trời..." cô thầm cảm phục tình cảm của đám người này. " Vậy thì đẫ sao chứ, định diễn cảnh tình thân rồi cho tôi vào tròng hay gì"
" Nếu không muốn thì con cũng có thể trực tiếp đặt vé bay qua chỗ ông ngoại luôn" cô giãy thoát khỏi lòng Lâm Kha, khuân mặt trắng diễm lệ lườm anh một cái
Bỗng tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, đám kẻ hầu người hạ giật mình thon thót. Mới vừa nãy họ đang là quần chúng ăn dưa nhiệt tình trước sóng gió của Tần gia giờ liền ai đấy quay trở lại với công việc của mình
Quan quản gia liền nhanh chân ra mở cửa, cũng vì tiếng chuông đó mà chuyện trong phòng khách của Tần gia liền bị gián đoạn. Bác Khanh cùng Liên Mai nhanh chóng ra cửa chính
Một bóng dáng quen thuộc với thân hình vạm vỡ, dáng đi toát ra sát khí nồng đậm tiến vào. Theo sau khoảng 6 người ai nấy đều soái
" Kỷ gia..." Bác Khanh ngạc nhiên, cung kính trước khí thế ngút trời của Kỷ Hoành
Kỷ Hoành không định vòng vo, anh đứng trước mặt Bác Khanh khí thế ngút trời áp đảo. Bác Khanh với bà vợ liền co rúm không dám đắc tội
" Tô Y Na đang ở đây" Anh giọng trầm, lời nói toát lên sự bực dọc khi người con gái của anh bỗng dưng biến mất trước tầm mắt
" Kỷ gia... ngài...không biết... nó đã đắc tội gì với..."Bác Khanh ấp úng khi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Kỷ Hoành. Tròng mắt anh khẽ động, cư nhiên độ kiên nhẫn của anh dần tan biến
Danh sách chương