"Tôi quan sát thấy anh có dấu hiệu mệt mỏi. Tôi khuyên anh nên hạn chế sử dụng mắt quá mức."
"Nếu xuất hiện các triệu chứng khó chịu, tốt hơn là nên đến phòng khám để kiểm tra kỹ lưỡng."
Lúc đó tôi mới nhận ra người nói chuyện với anh là Lâm Tuyết. Giọng Giang Tắc Di lạnh lẽo hơn nhiều so với lần trước, ngữ điệu thẳng thắn và không chút cảm xúc:
"Lâm tiểu thư."
"Tôi hiện tại đã là người có gia đình."
"Trên đời này cũng không phải chỉ có một người đàn ông là tôi."
Khoảng mười phút sau, Giang Tắc Di quay trở lại. Anh không nấn ná bên ngoài lâu mà nhanh chóng trở về phòng bệnh. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi. Từ những lời nói trước đó của anh, tôi có thể cảm nhận được một điều: Anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Giang Tắc Di bước đến, ngồi xổm một bên giường bệnh. Tôi nghĩ anh sẽ tiếp tục trách móc hoặc tính sổ với tôi. Nhưng không ngờ, anh lại mở lời:
"Xin lỗi, Kiều Nhiên."
"Là anh khi đó không ra gì, không phải lỗi của em."
"Anh đã nói nhiều lời làm người khác sợ hãi. Em đừng sợ. Nếu là bất kỳ ai khác, anh chắc chắn sẽ khiến người đó phải trả giá."
"Nhưng nếu là em, anh không thể nào không thiên vị. Anh chỉ cảm thấy lỗi là ở anh."
Giang Tắc Di khẽ giọng thú nhận, từng chút giải thích:
"Lúc đó, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là em không đáng phải chịu những khổ sở ấy chỉ vì anh."
"Thế nên anh mới chất vấn em, mới tức giận, nhưng không phải vì muốn trút giận lên em, cũng chưa bao giờ cảm thấy chuyện đó là ghê tởm."
Cuối cùng, anh hỏi tôi:
"Khi đó, em còn nhỏ, lại chỉ có một mình. Có phải em đã rất khổ cực không?"
Tôi không trả lời trực tiếp, những cảm xúc chất chứa trong lòng dường như không thể diễn đạt bằng lời. Tôi khẽ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hiện tại, em chỉ muốn hôn anh."
Tựa đầu vào gối, tôi nhìn anh cúi xuống, nhẹ nhàng áp môi lên môi tôi. Anh cẩn thận tránh chạm vào vết thương của tôi, người khẽ nghiêng về phía trước, gần sát n.g.ự.c tôi. Tôi nghe rõ nhịp tim của chúng tôi đồng điệu.
Một nụ hôn nhẹ không đủ, lần hiếm hoi tôi chủ động. Đầu lưỡi khẽ vươn ra, thậm chí dùng một chút kỹ thuật để xâm nhập, nhưng anh lại khép chặt hàm răng.
Không nhịn được, tôi hỏi:
"Tại sao?"
Giang Tắc Di đáp:
"Vừa nãy anh ra ngoài hút thuốc."
Anh bổ sung:
"Thỉnh thoảng anh mới hút."
Tôi kinh ngạc trước thói quen này của anh, nhưng cuối cùng vẫn nói:
"Không sao."
Anh lập tức hé môi, nụ hôn trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn. Hương vị t.h.u.ố.c lá không còn rõ ràng, thay vào đó là mùi bạc hà thoang thoảng, ngọt ngào và dễ chịu.
Anh khẽ thì thầm giữa nụ hôn:
"Tại sao đã say sóng và sợ hãi vẫn muốn lên thuyền?"
"Nếu đó là nơi khiến em lạc lối, thì dù em sợ hãi, anh cũng sẽ dẫn em rời khỏi."
Khi anh đang nhẹ nhàng áp lên người tôi, tiếp tục nụ hôn sâu, cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra.
Phu nhân Giang dẫn theo Giang Dịch đến thăm tôi. Khi bà bước vào và nhìn thấy cảnh tượng giữa tôi và Giang Tắc Di, rõ ràng bà khựng lại một chút. Việc để một đứa trẻ bắt gặp sự thân mật của người lớn, nhất là cha mẹ mình, khiến Giang Tắc Di ngay lập tức thu lại hành động, khôi phục vẻ nghiêm túc, điềm tĩnh trước mặt mọi người. May mắn thay, đó chỉ là một nụ hôn.
Khi phu nhân Giang rời đi, bà để Giang Dịch ở lại cùng tôi. Cậu bé bước đến bên giường bệnh, tôi hỏi:
"Con đang muốn quan tâm đến cô phải không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện