[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
13.
Ian thoáng thở ra một hơi. Cửa mở, bên ngoài là Xavier hai tay đút trong túi quần, biểu tình lãnh đạm. Mái tóc dài thu hút ánh nhìn người khác được vén gọn sau tai, trên người là áo jeans đinh tán, phía dưới bận quần tây, cùng giầy cổ cao qua mắt cá chân, ống quần rộng bị nhét vào bên trong giày. Khác với hình tượng trung tính của Xavier lúc còn ở nhà mà Ian thường thấy, giờ phút này cậu trai trước mặt trông rất bảnh bao cùng mạnh mẽ, thậm chí còn phảng phất cảm giác áp bách người đối diện.
“Cậu sao biết tôi ở đây?” Tay Ian vẫn không rời súng.
Hai chân hắn có chút run rẩy, cho dù đang cầm súng, nhưng cổ tay lại cứng ngắc. Ian chỉ hy vọng Xavier không nhìn ra điều gì khác thường trên người mình.
Vừa nghĩ đến đó, Ian thật chỉ muốn bắn chết Haley. Đêm qua, tên kia hết lần này đến lần khác ép buộc hắn, lại nhằm lúc chính mình không thể cự tuyệt đối phương. Bởi vậy, người nào đó liền hoàn toàn mất không chế, từ đầu đến cuối đem tay hắn bẻ ngược ra sau. Ian thật hoài nghi không biết khớp tay của mình có khi nào đã bị thương không, hiện tại hắn cầm súng thôi cũng đã run lẩy bẩy rồi.
Xavier đóng trước cửa, đi vào trong, tự nhiên ngồi xuống sô pha, rồi cười lạnh, “Chuyện anh bị người ta từ trong phòng Sherman khiêng ra đã không còn là bí mật. Nghe nói cái tên khiêng anh đi đã bị mang đến cho Sherman rồi hử? Chỉ mong mạng hắn có thể kéo đến lúc du thuyền này cập bến.”
“Đồng nghiệp của tôi nhất định sẽ sống sót, điểm ấy không cần cậu lo lắng.” Iam cầm súng, ngồi xuống bên cạnh Xavier. Thời điểm cơ thể chạm vào đệm, Ian liền cảm giác phần mông mình như muốn nứt ra.
Sau này… Thật không thể để tên Haley kia phóng túng thế nữa.
“Ngay cả chốt an toàn cũng mở rồi sao? Xem ra anh cũng biết Gubole rất có thể sẽ giết mình. Sherman chết rồi, lão già kia sẽ cảm nhận được nguy hiểm tầng tầng, đương nhiên không thể bỏ qua cho bất cứ kẻ đáng nghi nào. Hiện tại, anh tính làm thế nào?”
Ian im lặng tự hỏi. Tin tức Sherman chết, Xavier như thế nào đã biết? Hắn còn tưởng Gubole vì không để đám khách khứa trên du thuyền rơi vào hoảng loạn, cho nên nhất định sẽ chỉ bí mật điều tra, lặng lẽ trừ khử những kẻ thuộc diện tình nghi. Nhưng Xavier như thế nào biết Sherman đã chết… Cậu ta rốt cuộc như thế nào biết được tin này? “Tôi cũng không có tính toán gì.”
“Tôi đã sớm khuyên anh đừng tiếp tục điều tra Gubole, hoặc tiếp cận Sherman, hay đặt chân lên du thuyền Hừng đông này. Nhưng lời khuyên của tôi anh một chút cũng không để trong lòng…” Xavier hất cằm, hung hăng nhìn chằm chằm cổ Ian.
“Sao thế?”
Xavier vươn tay ra, bắt lấy cổ áo Ian. Đáy mặt cậu ta giống như ánh lên sự phẫn nộ, tựa núi lửa phun trào.
“Đây là do ai làm?”
Thanh âm đối phương vô cùng lạnh lẽo, phảng phất có cả tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Ian theo bản năng lùi ra sau, tầm mắt hạ xuống, phát hiện nơi cần cổ của chính mình có một vết cắn mờ…là do Haley để lại.
Nhưng giờ phút này, Ian không cách nào nghĩ đến chuyện mắng chửi Haley, bởi vì thái độ của Xavier khiến hắn cảm giác xa lạ.
Ấn tượng của hắn về cậu trai kia, tuy rằng đối phương còn đôi chỗ tùy hứng và thiếu kiên nhẫn, coi chính mình là trung tâm của mọi thứ, nhưng không hề mang đến cảm giác người xấu, thời điểm gặp phải chuyện ngoài tầm kiểm soát cũng sẽ tỏ vẻ thất thố, hoảng loạn. Nhưng cậu ta của hiện tại, là như thế nào?
“Tôi hỏi anh, đây là do ai để lại? Sherman sao?” Thanh âm Xavier đè xuống thật thấp, từng câu từng chữ như khắc sâu vào trong não bộ Ian.
Hắn chợt dự cảm thấy nguy hiểm. Loại dự cảm này như một phần của bản năng, thậm chí Haley cũng chưa từng khiến hắn bị dồn vào thế hít thở không thông như thế này.
“Tôi cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng cái này không phải việc của cậu.”
“Không liên quan? Sao lại không phải việc của tôi?” Xavier nhếch khóe môi, chậm rãi cúi người về phía Ian. Ánh mắt nhìn chằm chằm càng lúc lại càng có cảm giác nguy hiểm hơn bao giờ hết.
“Xavier?” Ian nhíu mày.
Xavier nhấc chân trái, sải bước đến bên cạnh bàn trà ở giữa hai người, chậm rãi ngồi xổm xuống. Cậu ta hướng về phía Ian thêm nửa bước, lộ ra đường cong sống lưng vô cùng đẹp mắt.
Nhưng lúc này, hắn không hề có lấy bất kỳ cảm giác hấp dẫn nào, phần nhiều chỉ là trạng thái đánh hơi được nguy hiểm, sẵn sàng đón địch.
“Thích bó baby tôi tặng chứ?” Thanh âm đối phương giống như phóng đại, bắt lấy thần kinh Ian, siết chặt. Ian có một lại ảo giác, trái tim hắn như đang chực nhảy khỏi ***g ngực vậy.
“Hoa baby…” Lúc này, Ian mới nhớ tới căn phòng mà ngày đầu tiên Sherman đã chuẩn bị cho hắn, bên cạnh gối đầu khi ấy có đặt một bó hoa baby nhỏ, “Hoa là do cậu tặng tôi?”
“Đúng thế. Anh thích hoa baby, đúng không?” Thanh âm Xavier hết sức mềm dịu, giống như đang nâng niu một giấc mộng đẹp, nhưng lại khiến Ian vô thức mà sợ hãi.
“Cậu sao lại biết tôi thích hoa baby?”
“Bởi vì tôi vẫn luôn dõi theo anh. Lúc bước ra khỏi siêu thị cách khu chung cư không xa, tay anh còn xách theo chút đồ ăn và bia. Chỉ cần đi tới không quá ba mươi mét sẽ ngang qua một tiệm hoa. Lúc ấy, anh sẽ dừng lại, cúi đầu, cười nhẹ một cái. Ban đầu, tôi nghĩ anh thích rosemary hồng phấn, cho nên trong bụng vẫn thấy kỳ quái vì sao người này có thể thích được thứ hoa tục tằng ấy. Về sau, vị trí ấy đổi thành bách hợp, anh vẫn cúi đầu, hướng mắt về nơi đó. Mãi đến khi đổi thành hoa goldfish, tôi mới hiểu ra, thứ anh nhìn không chớp mắt chính là những bông baby nhỏ bé kia.”
Ian vốn cho rằng, ngoại trừ Haley, sẽ không có bất kỳ người nào phát hiện được hắn thích hoa baby.
Thế nhưng, Xavier lại vạch trần được bí mật này.
“Xavier, cám ơn bó baby của cậu.” Trong khoảng thời gian ngắn, Ian thật không biết nói thế nào cho tốt.
“Tôi không cần câu cám ơn của anh.”
Ánh mắt Xavier vô cùng lạnh lùng. Tay cậu ta giơ lên, một phen kéo tuột áo choàng tắm trên người đối phương. Ian vững vàng bắt lấy cổ tay cậu trai trẻ, nhưng bả vai đồng thời cảm thấy một trận đau đớn.
Ngay lúc ấy, mớ tóc gọn gàng trên đầu Xavier bất ngờ xõa tung.
Một tiếng “cạch” giòn vang, thứ gì đó vừa rơi xuống trên bàn trà bên cạnh đối phương.
Ian cúi đầu nhìn, thời điểm ánh mắt bắt gặp trâm cài tóc trên bàn, hắn đồng thời hiểu ra, “Xavier Cậu…”
Tất thảy vượt quá sức tưởng tượng của hắn một cách chóng mặt. Xavier nâng lên một tay còn lại, bất ngờ hạ xuống. Ian cắn chặt răng, dùng toàn bộ sức lực giữ họng súng hướng thẳng vào mi tâm đối phương. Nhưng ngay khi hắn sắp bóp cò súng, Xavier lại nghiêng đầu tránh đi được. Viên đạn xẹt qua gò má đối phương, cắm thẳng vào vách tường. Đồng thời, họng súng cũng bị cậu ta đè xuống.
Bả vai Ian chợt đau đớn sắc lẻm, một dòng chất lỏng được bơm vào cơ thể hắn.
“Ian, tôi vốn không phải đối thủ của anh. Đáng tiếc, tối hôm qua anh đã quá phóng túng, cho nên năng lực phản kháng hiện tại đã suy giảm rất nhiều. Anh hẳn đã ôm gã thật chặt đi? Không một phút nào buông tay? Những ngón tay cầm súng của anh đang run rẩy, anh nghĩ tôi không nhìn ra sao?”
Đại não Ian chìm vào mơ hồ.
Hắn cố đứng lên, nhưng tiêu cự cứ mất dần mất dần.
“Là cậu… Chính cậu đã giết Smith và Naird đi…”
Xavier ngồi xuống sô pha, lẳng lặng nhìn Ian giãy dụa để di chuyển.
Ian nhắm mạnh hai mắt rồi lại mở ra lần nữa, toàn bộ không gian xung quanh hắn như đang điên cuồng xoay chuyển.
“Trả lời tôi… Trả lời…”
Ian ngã sang một bên.
Xavier nghịch nghịch khẩu súng trong tay, rồi đem nó trả lại trên bàn, nửa ngồi xổm xuống bên cạnh Ian, ngón tay để nhẹ trên vai hắn, “Tôi đã từng nói qua với anh rất nhiều lần, đừng tiếp cận Fitz Gubole, và cả Sherman nữa. Nhưng anh lại chẳng chịu nghe lời. Nếu đêm hôm qua, tôi là người ở cạnh anh, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ anh một mình chỗ này. Anh cũng không hạ quyết tâm giết tôi, cho nên chính mình mới do dự. Có nhiều thời điểm, nếu anh không chết thì chính là tôi mất mạng, anh vốn không nên coi tôi như bạn bè. Bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành bạn của anh.”
Vòng tay qua người Ian, Xavier dùng một tay khiêng Ian lên, ra khỏi cửa.
Lúc này, Haley đang đẩy Fitz Gubole ra khỏi phòng, đi về phía thang máy, lên tầng trên, hướng về phía bể bơi VIP của du thuyền Hừng đông.
Ánh nắng chói chang, rọi xuống mặt nước bể bơi.
Trên thành bể bơi là ghế nghỉ bọc bằng vải lụa Arabia, xa hoa cùng tinh tế, cát sa mạc được rải một lớp thật dày, sóng sánh theo từng nhịp thổi nhè nhẹ của gió biển. Loại cát này rất đặc biệt, trong suốt như cát thủy tinh, xúc cảm lại vô cùng thoải mái.
Hiện tại, toàn bộ bể bơi VIP này đã được phong tỏa, chỉ có nhân viên của Gubole canh gác ở đây.
Haley quay sang vị bác sĩ của du thuyền một chiếc bao tay. Y hơi nghiêng đầu, tư thế đeo bao tay hết sức thuần thục mà tao nhã.
Thời điểm Haley tiến thêm một bước, vươn tay muốn lùa cát ra hai bên, Gubole liền lên tiếng: “Tôi đề nghị cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bộ dạng của Sherman khá là khó coi.”
“Phải không?” Haley gạt ra một khe hở, bắt gặp hai mắt mở to của Sherman, miệng cũng không khép chặt, cả gương mặt lộ ra thần sắc vặn vẹo vì đau đớn. Mùi máu ập tới, dần dần xâm lấn không gian thanh mát tràn ngập cát sa mạc.
Haley tiến lại gần hơn nữa, đứng ngay bên cạnh ghế nghỉ.
Trên người Sherman vẫn là sơ mi trắng cắt may tinh tế, cùng tây trang của ngày hôm qua. Hai tay gã xòe ra, buông thõng trên đệm, nửa người dưới được phủ lên hoa baby trắng.
Haley khuỵu một gối xuống ngay kế bên ghế nghỉ, dùng di động chụp hình hiện trường, gạt ra những bông hoa li ti phủ trên người nạn nhân.
Thanh âm Fitz Gubole vang lên, “Trên người hắn là hoa baby.”
“Muốn chuyển được số lượng lớn hoa baby lên thuyền cũng không phải chuyện dễ dàng. Thêm nữa, với một chiếc du thuyền thuộc loại VIP như nơi này, loại hoa baby này vốn là thứ rẻ tiền không cùng một cấp bậc, không có khả năng trữ nhiều đến vậy. Trừ khi có người đã sắp xếp trước. Chủ nhân chiếc Hừng đông này vốn dĩ là ngài Gubole đây, tôi tin, ngài rất nhanh có thể tra được ai là kẻ đã chuẩn bị loại hoa này, và những kẻ nào đã di chuyển chúng tới bể bơi.”
Bể bơi vì đảm bảo tính riêng tư cho khách nên không lắp đặt máy ghi hình. Thế nhưng, khu vực bên ngoài thì không nhất định phải thế.
“Là Sherman tự mình đưa tới. Chính hắn gọi điện thoại cho người dùng trực thăng chuyển đến.”
Haley lộ ra một tiếng cười khẽ, mang theo tia trào phúng.
“Cậu cười cái gì?” Gubole hỏi.
“Tôi cười, bởi vì bản thân đã biết vì sao Sherman chuẩn bị nhiều hoa baby như vậy.”
“Vì cái gì?”
“Bí mật.” Haley sờ sờ cằm, ánh mắt quét về phía Sherman mang theo một tia lạnh lẽo.
Tình trạng của Sherman có chút khác so với hai nạn nhân trước là Smith và Naird. Trang phục của gã được xử lý khá khéo léo, ngay cả nút áo sơ mi cũng chưa tháo ra, bên ngoài là tây trang thẳng tắp mặc lúc tối hôm qua.
Haley lục lọi trong túi quần Sherman, cẩn thận tìm qua một lượt những thứ sót lại, mày có chút chau lại.
Sau đó, y cởi khuyu áo nạn nhân, kéo cổ tay gã tới gần mình.
Gubole bên cạnh cũng dần lấy lại tinh thần, khôi phục dáng vẻ trưởng giả của mình, không nhanh không chậm mà hỏi: “Xin hỏi cậu đã phát hiện được gì rồi? Thanh tra Russell?”
“Ngài cảm giác chủ biên Sherman chạy đến bể bơi VIP này, còn ăn mặc rất chỉnh tề là vì cái gì?”
“Gã có hẹn với người khác. Trang phục của Sherman thoạt nhìn rất trang trọng. Trên du thuyền này có thể khiến gã nghiêm túc gặp gỡ như vậy, ta chỉ nghĩ đến hai người. Thứ nhất là ta, thế nhưng đối phương nhất định sẽ không chuẩn bị nhiều hoa baby như thế cho ta đâu, hơn nữa địa điểm cũng sẽ không phải chỗ này. Người còn lại chính là đồng nghiệp của cậu, Ian Connor. Ta đoán, sau Thịnh yến hôm qua, giữa Ian Connor và Sherman nhất định xảy ra tranh chấp nghiêm trọng. Mặc dù trong mắt ta, tranh chấp này chắc chắn không thể vãn hồi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta thấy Sherman bỏ nhiều công sức và tâm huyết vì ai đó như vậy. Gã nhất định không cam tâm việc Ian thoát khỏi lòng bàn tay mình.”
“Chẳng qua, Ian tuyệt đối sẽ không đồng ý một mình gặp gỡ gã trong bể bơi VIP này.” Haley hai tay cắm trong túi quần, cúi đầu. Tầm mắt y như thể từ trên cao vạn mét nhìn xuống nhân gian, khiến Gubole có ảo giác nó như muốn nghiền nát thi thể của Sherman.
“Hơn nữa, trên người Sherman cũng không có di động. Điều này vô cùng lạ. Xem ra hung thủ không muốn người ta tìm thấy di động của nạn nhân.” Haley gọi một cuộc điện thoại, đi ra góc xa, ngồi xuống một băng ghế, “Tôi muốn biết người cuối cùng trò chuyện với Joseph Sherman là ai?”
Năm giây sau, biểu tình Haley giống như ngẩn ra, rồi đột nhiên ngồi bật dậy, xông ra ngoài.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gubole gọi với theo thân ảnh Haley, nhưng y không hề quay đầu lại mà chỉ chạy như điên.
Y quay lại phòng mình, phát hiện cửa bị mở ra.
“Ian Ian” Haley quát lên hai tiếng, không hề có thanh âm đáp lại.
Đẩy ra cửa phòng tắm, trên sàn nhà ướt đẫm, biểu hiện có người vừa tắm vòi hoa sen xong. Xoay người lại, ngay ánh nhiền đầu tiên, Haley phát hiện thấy súng của chính mình đang đặt trên bàn, cùng với một chiếc trâm cài tóc.
Haley rũ mắt, ngón tay vuốt dọc thân súng đến họng súng, thần sắc trở nên lạnh đến thấu xương.
Lúc này, Fitz Gubole đã được người ta đẩy tới trước phòng của Haley.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ian không thấy đâu.”
“Tuy rằng ta thật muốn bắt Ian Connor lại xử lý, nhưng ta còn chưa kịp phái người tới giết hắn.”
“Tôi biết. Kẻ mang Ian đi, không phải vì muốn giết hắn.”
“Cậu biết người mang hắn đi là ai sao?”
“Quentin Xavier. Đối phương là người cuối cùng nói chuyện với Sherman.”
“…Cậu nói Quentin Xavier cũng đồng thời là hung thủ giết Sherman sao? Này không có khả năng… Xavier… Cậu ta không phải kiểu người đủ can đảm cũng như sức lực làm việc này.”
Gubole nhíu mày.
“Cái gì mà can đảm cùng sức lực?” Haley nhếch nhếch khóe môi.
Đây là lần đầu tiên Gubole cảm thấy bản thân đứng trước một cậu trai trẻ mà lại bị đối phương lấn áp toàn bộ ưu thế của mình.
“…Cậu ta tuy có vẻ ngoài xuất chúng nhưng chưa từng cảm thấy tự tin. Sau khi thành danh, cùng lắm chỉ là tùy hứng, nhiễm thêm chút tính xấu, nhưng đối với Sherman vẫn là nói gì nghe nấy. Trong thâm tâm đối phương vẫn luôn sợ hãi Sherman, bất luận gã yêu cầu điều gì, Xavier đều nghe theo.”
“Có phải Naird rất thích Xavier không?”
“Đúng thế.”
“Naird hẳn chơi rất dữ đi.” Haley lành lạnh hỏi.
Gubole không trả lời vấn đề này.
Haley một lần nữa gọi điện thoại, giọng âm trầm: “Ian đã bị người ta mang đi, nhóc vẫn luôn theo dõi đúng không nào? Nói cho tôi biết, hắn bị đưa đi đâu rồi, nếu không muốn người kia gặp phải chuyện chẳng lành.”
Tuy rằng không rõ người bên đầu kia điện thoại là ai, nhưng rõ ràng Haley rất tin tưởng đối phương.
“Ý cậu là có kẻ xâm nhập hệ thống giám sát của nơi này, theo dõi du thuyền của ta sao? Này hoàn toàn không có khả năng” Gubole bày ra biểu tình khó tin.
“Trên đời này chẳng có gì là không thể. Nếu tôi nói cho ngài, xâm nhập vào hệ thống giám sát, ghi hình trên du thuyền chỉ là một thằng nhóc con, ngài sẽ càng không tưởng tượng ra được, đúng không nào?”
“Được rồi, nếu cậu nói đứa nhỏ kia đã theo dõi được toàn bộ du thuyền này, vậy mời nói xem, Xavier đã đưa Ian Connor đi nơi nào rồi?”
“Thịnh yến.”
Haley lạnh lùng bước ra ngoài.
“Cái gì? Cậu nói là…”
Chính là nơi ngày đó Sherman đem Ian ra đấu giá.” Haley thả chậm bước chân, bất ngờ xoay người lại, bóp mạnh cổ họng Fitz Gubole, “Ngài Gubole, chiếc du thuyền này tốt nhất nên nhanh chóng cập bến a. Nơi này chẳng khác gì một thành trì di động trên biển, toàn bộ mục tiêu Xavier muốn xử lý đều có mặt ở đây đi.”
Ngay tức thì, khuôn mặt Gubole đỏ bừng, miệng há thật to, yết hầu phát ra tiếng ‘khục khục’ nhưng chẳng cách nào nói ra câu cầu xin.
Cậu trai trẻ xinh đẹp cứ ngỡ như thiên sứ, hiện tại lại chẳng khác nào tu la đến từ địa ngục, chớp mắt liền muốn đem lão kéo xuống hố sâu vô tận, rồi từng chút từng chút một đem thân thể nghiền nát thành bột.
Haley buông Gubole ra, “Mang theo người của lão Nhanh chóng đến khu vực Thịnh yến Tôi mặc kệ lão phải trả giá đắt ra sao cũng phải đem Ian hoàn hảo, lông tóc vô thương trở ra cái địa phương kia. Bằng không, những gì Fitz Gubole lão phải trải qua sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Gubole từng cho rằng bản thân đã gặp qua đủ dạng người, từ Nghị viên của Nghị viện oai phong một cõi, hay thương nhân tung hoành bốn bể. Nhưng lần này, lão phát hiện khí thế của mình lại bị đối phương hoàn toàn áp chế. Người thanh niên kia, đã nói nhất định sẽ làm được.
Lão đã phải tập trung gần như một phần ba số nhân viên bảo an trên du thuyền, chạy ngay đến hội trường Thịnh yến. Thế nhưng, điều Gubole không thể tưởng tượng được chính là, thang máy dẫn lên hội trường kia lại bị gián đoạn Cả nhóm nhân viên bảo an và Haley đều bị nhốt trong thang máy, không thể lên xuống được.
Gubole lập tức cho người bắt tay sửa thang máy gấp. Chứng kiến tình cảnh hiện tại giống như giành giật từng giây với thời gian, trán Gubole cũng bắt đầu vã mồ hôi.
Haley khoanh tay, đứng trong thang máy tối như mực. Bởi vì bên trong chen chúc quá nhiều người, bọn họ dần dần cảm giác thấy nóng bức và ngộp ngạt.
“Ngài Gubole, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Shia Pace cùng một người đàn ông đi tới trước thang máy.
“Shia… Cả ngài Louis… Ta hiện tại có chút bận, chuyện khác để sau lại nói, được chứ?”
“Thang máy có vấn đề sao? Tôi muốn dùng thang máy xuống ‘hội trường’ tầng cuối cùng. Chả là có một nhân viên phục vụ đưa thức ăn đến lại vô tình làm đổ rượu vang lên người tôi, cho nên phải về phòng thay trang phục. Có diều… Ngài Gubole, ngài cũng sắp muộn rồi?” Vị khách Louis bên cạnh Shia hỏi.
“Tôi sắp đến muộn? Muộn cái gì a? Anh đến ‘hội trường’ làm gì?” Gubole nhìn về phía Louis, đè thấp giọng nói: “‘Thịnh yến’ đã kết thúc rồi, anh lại muốn trở lại ‘hội trường’, điều này trái với quy định của ‘Thịnh yến’ đấy”
Louis bày ra biểu tình sửng sốt, nói tiếp: “Không phải chính ngài gửi thiếp mời cho cúng tôi sao? Thông báo rằng vẫn còn một món ‘điểm tâm ngọt’ cuối cùng”
Louis cầm tấm thiếp màu bạch kim đưa đến trước mặt Gubole.
Lão lập tức biến sắc, “Thiếp mời này không phải do ta gửi Trừ anh ra còn những ai nhận được thiếp này?”
“Hẳn là toàn bộ khách VIP đều nhận được đi.” Louis khó hiểu nhìn Gubole.
Shia cũng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng đã nhắc với ngài Louis, thiếp mời này đúng là có vấn đề. Thế nhưng hắn lại nói rất có hứng thú với món ‘điểm tâm ngọt’ này.”
“‘Điểm tâm ngọt’ kia là gì?” Gubole cũng có chút đoán ra.
“Là Ian Connor. Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, hắn không phải đã bị ngài Sherman mang đi rồi sao? Chẳng lẽ hắn đã làm chuyện gì khiến Sherman mất hứng, cho nên ngài ấy mới quyết định trừng phạt? Nhung nếu ngài Sherman đã quyết định tổ chức thêm một lần ‘Thịnh yến’ nữa, sao lại không được phép của ngài chứ?” Shia thấp giọng, ghé vào bên tai Gubole nói nhỏ.
Gubole thở hắt ra một hơi. Đây đương nhiên không phải do Sherman àm. Chỉ là, tin tức Sherman đã chết vẫn còn chưa được công khai.
Lão lập tức gọi điện cho Haley, “Ngài Russell, tôi có một việc muốn báo với cậu.”
“Ngài định nói đến nguyên nhân tôi vì sao bị nhốt trong thang máy mười hai phút mà vẫn chưa thể ra được sao?”
Dù cho hiện tại Gubole không trông thấy Haley, lão vẫn cảm nhận được rõ ràng sức ép đè nặng lên thần kinh truyền đến từ đầu bên kia.
Gubole thật không rõ một người trẻ tuổi mới đầu hai mươi, xuất thân từ gia tộc giàu có, bề ngoài không kiêu căng, tùy hứng, làm sao có được khí chất của kẻ săn mồi như vậy.
“…Người của tôi đang cố gắng sửa nhanh nhất có thể, là đường chạy của thang máy gặp trục trặc. Có kẻ cố tình phá hỏng nó. Còn nữa, Xavier đã dùng danh nghĩa của tôi, phát thư mời ‘Thịnh yến’ cho khách VIP trên du thuyền. Hiện tại hội trường kia…hẳn là đang đấu giá Ian lần nữa.”
“Đấu giá Ian sao? Ngài Gubole, tôi không nghĩ đến ngài sẽ ngây thơ đến vậy. Smith cũng tốt, Naird cũng được, thậm chí là Sherman, đều có liên can mật thiết với ngài. Mục tiêu của Xavier chính là ngài, Fitz Gubole. Bán đấu giá Ian vốn không thể hủy đi thanh danh của ngài, nhưng nếu khiến cho toàn bộ khách VIP trong đó chết thì sao nhỉ?”
Thanh âm Haley lạnh lùng mà sắc bén, đánh thẳng vào tim Gubole, cắt đi toàn bộ thần kinh lão.
“…Xavier thật muốn giết tất cả họ? Điều này không có khả năng? Cậu ta sao có thể?”
“Ngài Gubole, chẳng lẽ ngài chỉ đơn giản suy nghĩ giết người là phải cầm dao kiếm đi chém lung tung hoặc dùng súng bóp cò một cái nha? Xavier lựa chọn cái hội trường cũng có nguyên nhân của nó, bởi vì đối phương muốn lựa chọn món ‘điểm tâm ngọt’ để tập trung tất cả mục tiêu của mình lại một chỗ đi? Hội trường kia chỉ cần khóa chặt cửa lại, đóng lại tất cả các thiết bị thoát khí, lập tức biến thành một không gian kín như trong buồng thang máy này nha.”
Gubole nhất thời cứng đờ cả người.
Tay chân lão luống cuống muốn bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng đành phải vịn vào Shia đứng bên cạnh.
“Ngài Gubole, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe thấy Xavier làm… Xavier bị làm sao?”
“Shia… Đi đi Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải đến được hội trường Thịnh yến Mặc kệ phải cho nổ cả tầng này cũng không được tiếc Cậu hiểu chứ?”
Shia gật đầu, “Tôi sẽ sắp xếp người làm ngay”
Lúc này, Ian đã hơi hé mắt ra.
Ngọn đèn sáng rực trên đầu chiếu thẳng xuống, ngay trực diện tầm mắt, khiến hắn phải giơ tay ra che lại.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy hội trường rộng lớn lần trước, mọi người đều mặc đồ dạ hội, đeo mặt nà, giống như trong một buổi diễn ca kịch không tưởng.
Hết thảy tựa như thời gian lùi trở lại, đúng về đêm hôm trước.
Ian miễn cưỡng dịch người, vươn tay đè lại cần cổ của mình. Toàn thân hắn đau nhức… Đau đến vô cùng khó chịu.
Trong đầu Ian đều là hình ảnh Haley ôm lấy hắn thật chặt, mỗi giây mỗi phút đối phương đều khiến hắn có ảo giác cơ thể mình được vuốt ve.
Hắn vỗ vỗ đầu mình, cố gắng gạt đi những hình ảnh thừa thãi trong đầu, tự hỏi bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm cánh tay chống xuống ghế nếm bên dưới, Ian mới phát giác chính mình đang nằm trên một chiếc sô pha khá dài.
Nhìn ra bốn phía, Ian vươn tay lần mò xung quanh, lửa giận trong lòng liền dâng trào. Lại là cái ***g kính chết tiệt kia
Hắn định đứng thẳng lên, nhưng đỉnh đầu lập tức đụng vào thành trên của ***g thủy tinh.
Đau đớn này nhắc nhở Ian, đây vốn không phải mộng, mà là hiện thực.
Mà phía trước ***g thủy tinh kia, một người đàn ông dáng thon dài, trên người mặc tây trang thuần một sắc trắng, trên mặt là chiếc mặt nạ hệt như lần trước, mái tóc dài cột lại gọn gàng sau đầu.
Ian lập tức nhớ lại hình ảnh Xavier đem kim tiêm đâm vào hõm cổ mình.
“Xavier Xavier Tên chết tiệt nhà cậu Mau thả tôi ra” Ian đập mạnh lên mặt kính thủy tinh, thậm chí đem toàn bộ sức lực của bản thân tông vào nó, nhưng dĩ nhiên thứ thủy tinh đặc chế này không hề hấn gì.
Mà Xavier bên ngoài, tựa như không hề nghe thấy gì cả, thong thả đi vòng quanh ***g thủy tinh. Dáng dấp ưu nhã, thuần thục.
Đối phương giống như đang hưởng thụ vị trí làm kẻ thao túng trong tay vận mệnh của tất cả mọi người.
Đám khách VIP ngồi xung quanh giống như vô cùng kích dộng, không ngừng giơ tay liên tục.
Tham lam cùng điên cuồng tập hợp lại tạo ra bầu không khí ồn ào, náo động.
Cho dù không nghe thấy thanh âm bên ngoài ***g thủy tinh, nhưng Ian biết bọn họ đang đấu giá.
“Xavier Thả tôi ra Cậu định làm gì hả Xavier”
Phải hơn mười phút sau, Ian mới thật sự tin tưởng Xavier đã đem mình ra đấu giá ở nơi này. Hắn không tiếp tục hành động đập tay vào thành kính thủy tinh vô ích nữa, mà chuyển sang xem xét chiếc ghế sô pha bị cố định xuống nền đất. Hắn từng nghĩ đến việc đem nó ném vỡ kính thủy tinh, đáng tiệc mặc kệ dùng hết sức lực của bản thân thì sô pha kia cũng không di chuyển được.
Ian nặng nề thở hắt ra một hơi.
Hắn tự nhắc bản thân phải trấn định. Tất thảy những chuyện này đều không đáng gì, đây cũng không phải lần đầu tiên bản thân bị coi như ‘bữa tối’. Ngồi trở lại trên sô pha, hắn cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sắp xếp lại tư duy.
Tuy rằng, đầu óc vẫn mờ mịt như trước, nhưng có một điều Ian dám khẳng định, chính là cho dù Xavier đem hắn bán cho ai đi nữa, chỉ cần Haley vẫn còn sống, những chuyện sau đó chắc chắn sẽ không xảy ra.
Chỉ cần nhẫn nại cùng kiên định thôi, Ian biết, ngay thời điểm cần đến y, Haley nhất định sẽ xuất hiện.
Mà dựa theo tình huống hiện tại, trước mắt nhiều người thế này, hắn căn bản không có đường thoát.
còn tiếp…
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
13.
Ian thoáng thở ra một hơi. Cửa mở, bên ngoài là Xavier hai tay đút trong túi quần, biểu tình lãnh đạm. Mái tóc dài thu hút ánh nhìn người khác được vén gọn sau tai, trên người là áo jeans đinh tán, phía dưới bận quần tây, cùng giầy cổ cao qua mắt cá chân, ống quần rộng bị nhét vào bên trong giày. Khác với hình tượng trung tính của Xavier lúc còn ở nhà mà Ian thường thấy, giờ phút này cậu trai trước mặt trông rất bảnh bao cùng mạnh mẽ, thậm chí còn phảng phất cảm giác áp bách người đối diện.
“Cậu sao biết tôi ở đây?” Tay Ian vẫn không rời súng.
Hai chân hắn có chút run rẩy, cho dù đang cầm súng, nhưng cổ tay lại cứng ngắc. Ian chỉ hy vọng Xavier không nhìn ra điều gì khác thường trên người mình.
Vừa nghĩ đến đó, Ian thật chỉ muốn bắn chết Haley. Đêm qua, tên kia hết lần này đến lần khác ép buộc hắn, lại nhằm lúc chính mình không thể cự tuyệt đối phương. Bởi vậy, người nào đó liền hoàn toàn mất không chế, từ đầu đến cuối đem tay hắn bẻ ngược ra sau. Ian thật hoài nghi không biết khớp tay của mình có khi nào đã bị thương không, hiện tại hắn cầm súng thôi cũng đã run lẩy bẩy rồi.
Xavier đóng trước cửa, đi vào trong, tự nhiên ngồi xuống sô pha, rồi cười lạnh, “Chuyện anh bị người ta từ trong phòng Sherman khiêng ra đã không còn là bí mật. Nghe nói cái tên khiêng anh đi đã bị mang đến cho Sherman rồi hử? Chỉ mong mạng hắn có thể kéo đến lúc du thuyền này cập bến.”
“Đồng nghiệp của tôi nhất định sẽ sống sót, điểm ấy không cần cậu lo lắng.” Iam cầm súng, ngồi xuống bên cạnh Xavier. Thời điểm cơ thể chạm vào đệm, Ian liền cảm giác phần mông mình như muốn nứt ra.
Sau này… Thật không thể để tên Haley kia phóng túng thế nữa.
“Ngay cả chốt an toàn cũng mở rồi sao? Xem ra anh cũng biết Gubole rất có thể sẽ giết mình. Sherman chết rồi, lão già kia sẽ cảm nhận được nguy hiểm tầng tầng, đương nhiên không thể bỏ qua cho bất cứ kẻ đáng nghi nào. Hiện tại, anh tính làm thế nào?”
Ian im lặng tự hỏi. Tin tức Sherman chết, Xavier như thế nào đã biết? Hắn còn tưởng Gubole vì không để đám khách khứa trên du thuyền rơi vào hoảng loạn, cho nên nhất định sẽ chỉ bí mật điều tra, lặng lẽ trừ khử những kẻ thuộc diện tình nghi. Nhưng Xavier như thế nào biết Sherman đã chết… Cậu ta rốt cuộc như thế nào biết được tin này? “Tôi cũng không có tính toán gì.”
“Tôi đã sớm khuyên anh đừng tiếp tục điều tra Gubole, hoặc tiếp cận Sherman, hay đặt chân lên du thuyền Hừng đông này. Nhưng lời khuyên của tôi anh một chút cũng không để trong lòng…” Xavier hất cằm, hung hăng nhìn chằm chằm cổ Ian.
“Sao thế?”
Xavier vươn tay ra, bắt lấy cổ áo Ian. Đáy mặt cậu ta giống như ánh lên sự phẫn nộ, tựa núi lửa phun trào.
“Đây là do ai làm?”
Thanh âm đối phương vô cùng lạnh lẽo, phảng phất có cả tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Ian theo bản năng lùi ra sau, tầm mắt hạ xuống, phát hiện nơi cần cổ của chính mình có một vết cắn mờ…là do Haley để lại.
Nhưng giờ phút này, Ian không cách nào nghĩ đến chuyện mắng chửi Haley, bởi vì thái độ của Xavier khiến hắn cảm giác xa lạ.
Ấn tượng của hắn về cậu trai kia, tuy rằng đối phương còn đôi chỗ tùy hứng và thiếu kiên nhẫn, coi chính mình là trung tâm của mọi thứ, nhưng không hề mang đến cảm giác người xấu, thời điểm gặp phải chuyện ngoài tầm kiểm soát cũng sẽ tỏ vẻ thất thố, hoảng loạn. Nhưng cậu ta của hiện tại, là như thế nào?
“Tôi hỏi anh, đây là do ai để lại? Sherman sao?” Thanh âm Xavier đè xuống thật thấp, từng câu từng chữ như khắc sâu vào trong não bộ Ian.
Hắn chợt dự cảm thấy nguy hiểm. Loại dự cảm này như một phần của bản năng, thậm chí Haley cũng chưa từng khiến hắn bị dồn vào thế hít thở không thông như thế này.
“Tôi cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng cái này không phải việc của cậu.”
“Không liên quan? Sao lại không phải việc của tôi?” Xavier nhếch khóe môi, chậm rãi cúi người về phía Ian. Ánh mắt nhìn chằm chằm càng lúc lại càng có cảm giác nguy hiểm hơn bao giờ hết.
“Xavier?” Ian nhíu mày.
Xavier nhấc chân trái, sải bước đến bên cạnh bàn trà ở giữa hai người, chậm rãi ngồi xổm xuống. Cậu ta hướng về phía Ian thêm nửa bước, lộ ra đường cong sống lưng vô cùng đẹp mắt.
Nhưng lúc này, hắn không hề có lấy bất kỳ cảm giác hấp dẫn nào, phần nhiều chỉ là trạng thái đánh hơi được nguy hiểm, sẵn sàng đón địch.
“Thích bó baby tôi tặng chứ?” Thanh âm đối phương giống như phóng đại, bắt lấy thần kinh Ian, siết chặt. Ian có một lại ảo giác, trái tim hắn như đang chực nhảy khỏi ***g ngực vậy.
“Hoa baby…” Lúc này, Ian mới nhớ tới căn phòng mà ngày đầu tiên Sherman đã chuẩn bị cho hắn, bên cạnh gối đầu khi ấy có đặt một bó hoa baby nhỏ, “Hoa là do cậu tặng tôi?”
“Đúng thế. Anh thích hoa baby, đúng không?” Thanh âm Xavier hết sức mềm dịu, giống như đang nâng niu một giấc mộng đẹp, nhưng lại khiến Ian vô thức mà sợ hãi.
“Cậu sao lại biết tôi thích hoa baby?”
“Bởi vì tôi vẫn luôn dõi theo anh. Lúc bước ra khỏi siêu thị cách khu chung cư không xa, tay anh còn xách theo chút đồ ăn và bia. Chỉ cần đi tới không quá ba mươi mét sẽ ngang qua một tiệm hoa. Lúc ấy, anh sẽ dừng lại, cúi đầu, cười nhẹ một cái. Ban đầu, tôi nghĩ anh thích rosemary hồng phấn, cho nên trong bụng vẫn thấy kỳ quái vì sao người này có thể thích được thứ hoa tục tằng ấy. Về sau, vị trí ấy đổi thành bách hợp, anh vẫn cúi đầu, hướng mắt về nơi đó. Mãi đến khi đổi thành hoa goldfish, tôi mới hiểu ra, thứ anh nhìn không chớp mắt chính là những bông baby nhỏ bé kia.”
Ian vốn cho rằng, ngoại trừ Haley, sẽ không có bất kỳ người nào phát hiện được hắn thích hoa baby.
Thế nhưng, Xavier lại vạch trần được bí mật này.
“Xavier, cám ơn bó baby của cậu.” Trong khoảng thời gian ngắn, Ian thật không biết nói thế nào cho tốt.
“Tôi không cần câu cám ơn của anh.”
Ánh mắt Xavier vô cùng lạnh lùng. Tay cậu ta giơ lên, một phen kéo tuột áo choàng tắm trên người đối phương. Ian vững vàng bắt lấy cổ tay cậu trai trẻ, nhưng bả vai đồng thời cảm thấy một trận đau đớn.
Ngay lúc ấy, mớ tóc gọn gàng trên đầu Xavier bất ngờ xõa tung.
Một tiếng “cạch” giòn vang, thứ gì đó vừa rơi xuống trên bàn trà bên cạnh đối phương.
Ian cúi đầu nhìn, thời điểm ánh mắt bắt gặp trâm cài tóc trên bàn, hắn đồng thời hiểu ra, “Xavier Cậu…”
Tất thảy vượt quá sức tưởng tượng của hắn một cách chóng mặt. Xavier nâng lên một tay còn lại, bất ngờ hạ xuống. Ian cắn chặt răng, dùng toàn bộ sức lực giữ họng súng hướng thẳng vào mi tâm đối phương. Nhưng ngay khi hắn sắp bóp cò súng, Xavier lại nghiêng đầu tránh đi được. Viên đạn xẹt qua gò má đối phương, cắm thẳng vào vách tường. Đồng thời, họng súng cũng bị cậu ta đè xuống.
Bả vai Ian chợt đau đớn sắc lẻm, một dòng chất lỏng được bơm vào cơ thể hắn.
“Ian, tôi vốn không phải đối thủ của anh. Đáng tiếc, tối hôm qua anh đã quá phóng túng, cho nên năng lực phản kháng hiện tại đã suy giảm rất nhiều. Anh hẳn đã ôm gã thật chặt đi? Không một phút nào buông tay? Những ngón tay cầm súng của anh đang run rẩy, anh nghĩ tôi không nhìn ra sao?”
Đại não Ian chìm vào mơ hồ.
Hắn cố đứng lên, nhưng tiêu cự cứ mất dần mất dần.
“Là cậu… Chính cậu đã giết Smith và Naird đi…”
Xavier ngồi xuống sô pha, lẳng lặng nhìn Ian giãy dụa để di chuyển.
Ian nhắm mạnh hai mắt rồi lại mở ra lần nữa, toàn bộ không gian xung quanh hắn như đang điên cuồng xoay chuyển.
“Trả lời tôi… Trả lời…”
Ian ngã sang một bên.
Xavier nghịch nghịch khẩu súng trong tay, rồi đem nó trả lại trên bàn, nửa ngồi xổm xuống bên cạnh Ian, ngón tay để nhẹ trên vai hắn, “Tôi đã từng nói qua với anh rất nhiều lần, đừng tiếp cận Fitz Gubole, và cả Sherman nữa. Nhưng anh lại chẳng chịu nghe lời. Nếu đêm hôm qua, tôi là người ở cạnh anh, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ anh một mình chỗ này. Anh cũng không hạ quyết tâm giết tôi, cho nên chính mình mới do dự. Có nhiều thời điểm, nếu anh không chết thì chính là tôi mất mạng, anh vốn không nên coi tôi như bạn bè. Bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành bạn của anh.”
Vòng tay qua người Ian, Xavier dùng một tay khiêng Ian lên, ra khỏi cửa.
Lúc này, Haley đang đẩy Fitz Gubole ra khỏi phòng, đi về phía thang máy, lên tầng trên, hướng về phía bể bơi VIP của du thuyền Hừng đông.
Ánh nắng chói chang, rọi xuống mặt nước bể bơi.
Trên thành bể bơi là ghế nghỉ bọc bằng vải lụa Arabia, xa hoa cùng tinh tế, cát sa mạc được rải một lớp thật dày, sóng sánh theo từng nhịp thổi nhè nhẹ của gió biển. Loại cát này rất đặc biệt, trong suốt như cát thủy tinh, xúc cảm lại vô cùng thoải mái.
Hiện tại, toàn bộ bể bơi VIP này đã được phong tỏa, chỉ có nhân viên của Gubole canh gác ở đây.
Haley quay sang vị bác sĩ của du thuyền một chiếc bao tay. Y hơi nghiêng đầu, tư thế đeo bao tay hết sức thuần thục mà tao nhã.
Thời điểm Haley tiến thêm một bước, vươn tay muốn lùa cát ra hai bên, Gubole liền lên tiếng: “Tôi đề nghị cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bộ dạng của Sherman khá là khó coi.”
“Phải không?” Haley gạt ra một khe hở, bắt gặp hai mắt mở to của Sherman, miệng cũng không khép chặt, cả gương mặt lộ ra thần sắc vặn vẹo vì đau đớn. Mùi máu ập tới, dần dần xâm lấn không gian thanh mát tràn ngập cát sa mạc.
Haley tiến lại gần hơn nữa, đứng ngay bên cạnh ghế nghỉ.
Trên người Sherman vẫn là sơ mi trắng cắt may tinh tế, cùng tây trang của ngày hôm qua. Hai tay gã xòe ra, buông thõng trên đệm, nửa người dưới được phủ lên hoa baby trắng.
Haley khuỵu một gối xuống ngay kế bên ghế nghỉ, dùng di động chụp hình hiện trường, gạt ra những bông hoa li ti phủ trên người nạn nhân.
Thanh âm Fitz Gubole vang lên, “Trên người hắn là hoa baby.”
“Muốn chuyển được số lượng lớn hoa baby lên thuyền cũng không phải chuyện dễ dàng. Thêm nữa, với một chiếc du thuyền thuộc loại VIP như nơi này, loại hoa baby này vốn là thứ rẻ tiền không cùng một cấp bậc, không có khả năng trữ nhiều đến vậy. Trừ khi có người đã sắp xếp trước. Chủ nhân chiếc Hừng đông này vốn dĩ là ngài Gubole đây, tôi tin, ngài rất nhanh có thể tra được ai là kẻ đã chuẩn bị loại hoa này, và những kẻ nào đã di chuyển chúng tới bể bơi.”
Bể bơi vì đảm bảo tính riêng tư cho khách nên không lắp đặt máy ghi hình. Thế nhưng, khu vực bên ngoài thì không nhất định phải thế.
“Là Sherman tự mình đưa tới. Chính hắn gọi điện thoại cho người dùng trực thăng chuyển đến.”
Haley lộ ra một tiếng cười khẽ, mang theo tia trào phúng.
“Cậu cười cái gì?” Gubole hỏi.
“Tôi cười, bởi vì bản thân đã biết vì sao Sherman chuẩn bị nhiều hoa baby như vậy.”
“Vì cái gì?”
“Bí mật.” Haley sờ sờ cằm, ánh mắt quét về phía Sherman mang theo một tia lạnh lẽo.
Tình trạng của Sherman có chút khác so với hai nạn nhân trước là Smith và Naird. Trang phục của gã được xử lý khá khéo léo, ngay cả nút áo sơ mi cũng chưa tháo ra, bên ngoài là tây trang thẳng tắp mặc lúc tối hôm qua.
Haley lục lọi trong túi quần Sherman, cẩn thận tìm qua một lượt những thứ sót lại, mày có chút chau lại.
Sau đó, y cởi khuyu áo nạn nhân, kéo cổ tay gã tới gần mình.
Gubole bên cạnh cũng dần lấy lại tinh thần, khôi phục dáng vẻ trưởng giả của mình, không nhanh không chậm mà hỏi: “Xin hỏi cậu đã phát hiện được gì rồi? Thanh tra Russell?”
“Ngài cảm giác chủ biên Sherman chạy đến bể bơi VIP này, còn ăn mặc rất chỉnh tề là vì cái gì?”
“Gã có hẹn với người khác. Trang phục của Sherman thoạt nhìn rất trang trọng. Trên du thuyền này có thể khiến gã nghiêm túc gặp gỡ như vậy, ta chỉ nghĩ đến hai người. Thứ nhất là ta, thế nhưng đối phương nhất định sẽ không chuẩn bị nhiều hoa baby như thế cho ta đâu, hơn nữa địa điểm cũng sẽ không phải chỗ này. Người còn lại chính là đồng nghiệp của cậu, Ian Connor. Ta đoán, sau Thịnh yến hôm qua, giữa Ian Connor và Sherman nhất định xảy ra tranh chấp nghiêm trọng. Mặc dù trong mắt ta, tranh chấp này chắc chắn không thể vãn hồi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta thấy Sherman bỏ nhiều công sức và tâm huyết vì ai đó như vậy. Gã nhất định không cam tâm việc Ian thoát khỏi lòng bàn tay mình.”
“Chẳng qua, Ian tuyệt đối sẽ không đồng ý một mình gặp gỡ gã trong bể bơi VIP này.” Haley hai tay cắm trong túi quần, cúi đầu. Tầm mắt y như thể từ trên cao vạn mét nhìn xuống nhân gian, khiến Gubole có ảo giác nó như muốn nghiền nát thi thể của Sherman.
“Hơn nữa, trên người Sherman cũng không có di động. Điều này vô cùng lạ. Xem ra hung thủ không muốn người ta tìm thấy di động của nạn nhân.” Haley gọi một cuộc điện thoại, đi ra góc xa, ngồi xuống một băng ghế, “Tôi muốn biết người cuối cùng trò chuyện với Joseph Sherman là ai?”
Năm giây sau, biểu tình Haley giống như ngẩn ra, rồi đột nhiên ngồi bật dậy, xông ra ngoài.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gubole gọi với theo thân ảnh Haley, nhưng y không hề quay đầu lại mà chỉ chạy như điên.
Y quay lại phòng mình, phát hiện cửa bị mở ra.
“Ian Ian” Haley quát lên hai tiếng, không hề có thanh âm đáp lại.
Đẩy ra cửa phòng tắm, trên sàn nhà ướt đẫm, biểu hiện có người vừa tắm vòi hoa sen xong. Xoay người lại, ngay ánh nhiền đầu tiên, Haley phát hiện thấy súng của chính mình đang đặt trên bàn, cùng với một chiếc trâm cài tóc.
Haley rũ mắt, ngón tay vuốt dọc thân súng đến họng súng, thần sắc trở nên lạnh đến thấu xương.
Lúc này, Fitz Gubole đã được người ta đẩy tới trước phòng của Haley.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ian không thấy đâu.”
“Tuy rằng ta thật muốn bắt Ian Connor lại xử lý, nhưng ta còn chưa kịp phái người tới giết hắn.”
“Tôi biết. Kẻ mang Ian đi, không phải vì muốn giết hắn.”
“Cậu biết người mang hắn đi là ai sao?”
“Quentin Xavier. Đối phương là người cuối cùng nói chuyện với Sherman.”
“…Cậu nói Quentin Xavier cũng đồng thời là hung thủ giết Sherman sao? Này không có khả năng… Xavier… Cậu ta không phải kiểu người đủ can đảm cũng như sức lực làm việc này.”
Gubole nhíu mày.
“Cái gì mà can đảm cùng sức lực?” Haley nhếch nhếch khóe môi.
Đây là lần đầu tiên Gubole cảm thấy bản thân đứng trước một cậu trai trẻ mà lại bị đối phương lấn áp toàn bộ ưu thế của mình.
“…Cậu ta tuy có vẻ ngoài xuất chúng nhưng chưa từng cảm thấy tự tin. Sau khi thành danh, cùng lắm chỉ là tùy hứng, nhiễm thêm chút tính xấu, nhưng đối với Sherman vẫn là nói gì nghe nấy. Trong thâm tâm đối phương vẫn luôn sợ hãi Sherman, bất luận gã yêu cầu điều gì, Xavier đều nghe theo.”
“Có phải Naird rất thích Xavier không?”
“Đúng thế.”
“Naird hẳn chơi rất dữ đi.” Haley lành lạnh hỏi.
Gubole không trả lời vấn đề này.
Haley một lần nữa gọi điện thoại, giọng âm trầm: “Ian đã bị người ta mang đi, nhóc vẫn luôn theo dõi đúng không nào? Nói cho tôi biết, hắn bị đưa đi đâu rồi, nếu không muốn người kia gặp phải chuyện chẳng lành.”
Tuy rằng không rõ người bên đầu kia điện thoại là ai, nhưng rõ ràng Haley rất tin tưởng đối phương.
“Ý cậu là có kẻ xâm nhập hệ thống giám sát của nơi này, theo dõi du thuyền của ta sao? Này hoàn toàn không có khả năng” Gubole bày ra biểu tình khó tin.
“Trên đời này chẳng có gì là không thể. Nếu tôi nói cho ngài, xâm nhập vào hệ thống giám sát, ghi hình trên du thuyền chỉ là một thằng nhóc con, ngài sẽ càng không tưởng tượng ra được, đúng không nào?”
“Được rồi, nếu cậu nói đứa nhỏ kia đã theo dõi được toàn bộ du thuyền này, vậy mời nói xem, Xavier đã đưa Ian Connor đi nơi nào rồi?”
“Thịnh yến.”
Haley lạnh lùng bước ra ngoài.
“Cái gì? Cậu nói là…”
Chính là nơi ngày đó Sherman đem Ian ra đấu giá.” Haley thả chậm bước chân, bất ngờ xoay người lại, bóp mạnh cổ họng Fitz Gubole, “Ngài Gubole, chiếc du thuyền này tốt nhất nên nhanh chóng cập bến a. Nơi này chẳng khác gì một thành trì di động trên biển, toàn bộ mục tiêu Xavier muốn xử lý đều có mặt ở đây đi.”
Ngay tức thì, khuôn mặt Gubole đỏ bừng, miệng há thật to, yết hầu phát ra tiếng ‘khục khục’ nhưng chẳng cách nào nói ra câu cầu xin.
Cậu trai trẻ xinh đẹp cứ ngỡ như thiên sứ, hiện tại lại chẳng khác nào tu la đến từ địa ngục, chớp mắt liền muốn đem lão kéo xuống hố sâu vô tận, rồi từng chút từng chút một đem thân thể nghiền nát thành bột.
Haley buông Gubole ra, “Mang theo người của lão Nhanh chóng đến khu vực Thịnh yến Tôi mặc kệ lão phải trả giá đắt ra sao cũng phải đem Ian hoàn hảo, lông tóc vô thương trở ra cái địa phương kia. Bằng không, những gì Fitz Gubole lão phải trải qua sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Gubole từng cho rằng bản thân đã gặp qua đủ dạng người, từ Nghị viên của Nghị viện oai phong một cõi, hay thương nhân tung hoành bốn bể. Nhưng lần này, lão phát hiện khí thế của mình lại bị đối phương hoàn toàn áp chế. Người thanh niên kia, đã nói nhất định sẽ làm được.
Lão đã phải tập trung gần như một phần ba số nhân viên bảo an trên du thuyền, chạy ngay đến hội trường Thịnh yến. Thế nhưng, điều Gubole không thể tưởng tượng được chính là, thang máy dẫn lên hội trường kia lại bị gián đoạn Cả nhóm nhân viên bảo an và Haley đều bị nhốt trong thang máy, không thể lên xuống được.
Gubole lập tức cho người bắt tay sửa thang máy gấp. Chứng kiến tình cảnh hiện tại giống như giành giật từng giây với thời gian, trán Gubole cũng bắt đầu vã mồ hôi.
Haley khoanh tay, đứng trong thang máy tối như mực. Bởi vì bên trong chen chúc quá nhiều người, bọn họ dần dần cảm giác thấy nóng bức và ngộp ngạt.
“Ngài Gubole, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Shia Pace cùng một người đàn ông đi tới trước thang máy.
“Shia… Cả ngài Louis… Ta hiện tại có chút bận, chuyện khác để sau lại nói, được chứ?”
“Thang máy có vấn đề sao? Tôi muốn dùng thang máy xuống ‘hội trường’ tầng cuối cùng. Chả là có một nhân viên phục vụ đưa thức ăn đến lại vô tình làm đổ rượu vang lên người tôi, cho nên phải về phòng thay trang phục. Có diều… Ngài Gubole, ngài cũng sắp muộn rồi?” Vị khách Louis bên cạnh Shia hỏi.
“Tôi sắp đến muộn? Muộn cái gì a? Anh đến ‘hội trường’ làm gì?” Gubole nhìn về phía Louis, đè thấp giọng nói: “‘Thịnh yến’ đã kết thúc rồi, anh lại muốn trở lại ‘hội trường’, điều này trái với quy định của ‘Thịnh yến’ đấy”
Louis bày ra biểu tình sửng sốt, nói tiếp: “Không phải chính ngài gửi thiếp mời cho cúng tôi sao? Thông báo rằng vẫn còn một món ‘điểm tâm ngọt’ cuối cùng”
Louis cầm tấm thiếp màu bạch kim đưa đến trước mặt Gubole.
Lão lập tức biến sắc, “Thiếp mời này không phải do ta gửi Trừ anh ra còn những ai nhận được thiếp này?”
“Hẳn là toàn bộ khách VIP đều nhận được đi.” Louis khó hiểu nhìn Gubole.
Shia cũng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng đã nhắc với ngài Louis, thiếp mời này đúng là có vấn đề. Thế nhưng hắn lại nói rất có hứng thú với món ‘điểm tâm ngọt’ này.”
“‘Điểm tâm ngọt’ kia là gì?” Gubole cũng có chút đoán ra.
“Là Ian Connor. Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, hắn không phải đã bị ngài Sherman mang đi rồi sao? Chẳng lẽ hắn đã làm chuyện gì khiến Sherman mất hứng, cho nên ngài ấy mới quyết định trừng phạt? Nhung nếu ngài Sherman đã quyết định tổ chức thêm một lần ‘Thịnh yến’ nữa, sao lại không được phép của ngài chứ?” Shia thấp giọng, ghé vào bên tai Gubole nói nhỏ.
Gubole thở hắt ra một hơi. Đây đương nhiên không phải do Sherman àm. Chỉ là, tin tức Sherman đã chết vẫn còn chưa được công khai.
Lão lập tức gọi điện cho Haley, “Ngài Russell, tôi có một việc muốn báo với cậu.”
“Ngài định nói đến nguyên nhân tôi vì sao bị nhốt trong thang máy mười hai phút mà vẫn chưa thể ra được sao?”
Dù cho hiện tại Gubole không trông thấy Haley, lão vẫn cảm nhận được rõ ràng sức ép đè nặng lên thần kinh truyền đến từ đầu bên kia.
Gubole thật không rõ một người trẻ tuổi mới đầu hai mươi, xuất thân từ gia tộc giàu có, bề ngoài không kiêu căng, tùy hứng, làm sao có được khí chất của kẻ săn mồi như vậy.
“…Người của tôi đang cố gắng sửa nhanh nhất có thể, là đường chạy của thang máy gặp trục trặc. Có kẻ cố tình phá hỏng nó. Còn nữa, Xavier đã dùng danh nghĩa của tôi, phát thư mời ‘Thịnh yến’ cho khách VIP trên du thuyền. Hiện tại hội trường kia…hẳn là đang đấu giá Ian lần nữa.”
“Đấu giá Ian sao? Ngài Gubole, tôi không nghĩ đến ngài sẽ ngây thơ đến vậy. Smith cũng tốt, Naird cũng được, thậm chí là Sherman, đều có liên can mật thiết với ngài. Mục tiêu của Xavier chính là ngài, Fitz Gubole. Bán đấu giá Ian vốn không thể hủy đi thanh danh của ngài, nhưng nếu khiến cho toàn bộ khách VIP trong đó chết thì sao nhỉ?”
Thanh âm Haley lạnh lùng mà sắc bén, đánh thẳng vào tim Gubole, cắt đi toàn bộ thần kinh lão.
“…Xavier thật muốn giết tất cả họ? Điều này không có khả năng? Cậu ta sao có thể?”
“Ngài Gubole, chẳng lẽ ngài chỉ đơn giản suy nghĩ giết người là phải cầm dao kiếm đi chém lung tung hoặc dùng súng bóp cò một cái nha? Xavier lựa chọn cái hội trường cũng có nguyên nhân của nó, bởi vì đối phương muốn lựa chọn món ‘điểm tâm ngọt’ để tập trung tất cả mục tiêu của mình lại một chỗ đi? Hội trường kia chỉ cần khóa chặt cửa lại, đóng lại tất cả các thiết bị thoát khí, lập tức biến thành một không gian kín như trong buồng thang máy này nha.”
Gubole nhất thời cứng đờ cả người.
Tay chân lão luống cuống muốn bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng đành phải vịn vào Shia đứng bên cạnh.
“Ngài Gubole, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe thấy Xavier làm… Xavier bị làm sao?”
“Shia… Đi đi Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải đến được hội trường Thịnh yến Mặc kệ phải cho nổ cả tầng này cũng không được tiếc Cậu hiểu chứ?”
Shia gật đầu, “Tôi sẽ sắp xếp người làm ngay”
Lúc này, Ian đã hơi hé mắt ra.
Ngọn đèn sáng rực trên đầu chiếu thẳng xuống, ngay trực diện tầm mắt, khiến hắn phải giơ tay ra che lại.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy hội trường rộng lớn lần trước, mọi người đều mặc đồ dạ hội, đeo mặt nà, giống như trong một buổi diễn ca kịch không tưởng.
Hết thảy tựa như thời gian lùi trở lại, đúng về đêm hôm trước.
Ian miễn cưỡng dịch người, vươn tay đè lại cần cổ của mình. Toàn thân hắn đau nhức… Đau đến vô cùng khó chịu.
Trong đầu Ian đều là hình ảnh Haley ôm lấy hắn thật chặt, mỗi giây mỗi phút đối phương đều khiến hắn có ảo giác cơ thể mình được vuốt ve.
Hắn vỗ vỗ đầu mình, cố gắng gạt đi những hình ảnh thừa thãi trong đầu, tự hỏi bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm cánh tay chống xuống ghế nếm bên dưới, Ian mới phát giác chính mình đang nằm trên một chiếc sô pha khá dài.
Nhìn ra bốn phía, Ian vươn tay lần mò xung quanh, lửa giận trong lòng liền dâng trào. Lại là cái ***g kính chết tiệt kia
Hắn định đứng thẳng lên, nhưng đỉnh đầu lập tức đụng vào thành trên của ***g thủy tinh.
Đau đớn này nhắc nhở Ian, đây vốn không phải mộng, mà là hiện thực.
Mà phía trước ***g thủy tinh kia, một người đàn ông dáng thon dài, trên người mặc tây trang thuần một sắc trắng, trên mặt là chiếc mặt nạ hệt như lần trước, mái tóc dài cột lại gọn gàng sau đầu.
Ian lập tức nhớ lại hình ảnh Xavier đem kim tiêm đâm vào hõm cổ mình.
“Xavier Xavier Tên chết tiệt nhà cậu Mau thả tôi ra” Ian đập mạnh lên mặt kính thủy tinh, thậm chí đem toàn bộ sức lực của bản thân tông vào nó, nhưng dĩ nhiên thứ thủy tinh đặc chế này không hề hấn gì.
Mà Xavier bên ngoài, tựa như không hề nghe thấy gì cả, thong thả đi vòng quanh ***g thủy tinh. Dáng dấp ưu nhã, thuần thục.
Đối phương giống như đang hưởng thụ vị trí làm kẻ thao túng trong tay vận mệnh của tất cả mọi người.
Đám khách VIP ngồi xung quanh giống như vô cùng kích dộng, không ngừng giơ tay liên tục.
Tham lam cùng điên cuồng tập hợp lại tạo ra bầu không khí ồn ào, náo động.
Cho dù không nghe thấy thanh âm bên ngoài ***g thủy tinh, nhưng Ian biết bọn họ đang đấu giá.
“Xavier Thả tôi ra Cậu định làm gì hả Xavier”
Phải hơn mười phút sau, Ian mới thật sự tin tưởng Xavier đã đem mình ra đấu giá ở nơi này. Hắn không tiếp tục hành động đập tay vào thành kính thủy tinh vô ích nữa, mà chuyển sang xem xét chiếc ghế sô pha bị cố định xuống nền đất. Hắn từng nghĩ đến việc đem nó ném vỡ kính thủy tinh, đáng tiệc mặc kệ dùng hết sức lực của bản thân thì sô pha kia cũng không di chuyển được.
Ian nặng nề thở hắt ra một hơi.
Hắn tự nhắc bản thân phải trấn định. Tất thảy những chuyện này đều không đáng gì, đây cũng không phải lần đầu tiên bản thân bị coi như ‘bữa tối’. Ngồi trở lại trên sô pha, hắn cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sắp xếp lại tư duy.
Tuy rằng, đầu óc vẫn mờ mịt như trước, nhưng có một điều Ian dám khẳng định, chính là cho dù Xavier đem hắn bán cho ai đi nữa, chỉ cần Haley vẫn còn sống, những chuyện sau đó chắc chắn sẽ không xảy ra.
Chỉ cần nhẫn nại cùng kiên định thôi, Ian biết, ngay thời điểm cần đến y, Haley nhất định sẽ xuất hiện.
Mà dựa theo tình huống hiện tại, trước mắt nhiều người thế này, hắn căn bản không có đường thoát.
còn tiếp…
Danh sách chương