Khi nhìn thấy a ta trái tim tôi bỗng đập điên loạn trong lòng ngực, túi rác trên tay cũng vì thế rơi xuống đất.
Lão Vương từng bước tiến lại gần chỗ tôi, tôi lùi lại rồi quay người chạy vào nhà thì bàn tay mình bị a ta giữ lấy, Lão Vương vòng tay qua eo ôm chặt lấy tôi.
_A xin lỗi.
Nước mắt của tôi ko hiểu vì sao lại rơi ra, tay chân tôi mềm nhũng như ko còn sức kháng cự. Tôi đã tưởng tượng ra cảnh chúng tôi gặp lại hàng trăm ngàn lần. Lúc ấy,tôi sẽ đẩy a ta mà mắng thẳng vào mặt.
_A là kẻ khốn nạn.
Hoặc tôi sẽ đánh, sẽ tát vào mặt a ta cho hả cơn giận của mình. Nhưng sao lúc này, tôi ko thể làm gì được ngoài việc đứng im, nước mắt ko ngừng rơi ra khỏi khóe mi.
Dùng hai tay mình, Lão Vương nắm lấy vai xoay người tôi lại dùng bàn tay to lớn, ấm áp của a đưa lên lau nước mắt cho tôi.
_Nín đi em. Mọi thứ đã qua rồi. Xin lỗi vì ko tìm mẹ con em sớm hơn.
Dứt lời Lão Vương cúi xuống đưa mặt mình sát vào mặt tôi, tôi nhắm mắt lại cảm nhận được đôi môi mềm mịn của a ta đang nhẹ nhàng hôn lấy môi tôi.
Trong tình yêu lý trí thường chẳng bao giờ thắng được trái tim, tôi mặc kệ mọi thứ, đưa tay mình qua cổ đáp lại nụ hôn của a.
***
Ở một góc khác Kha Ly và Đức đang đưa mắt nhìn về hai người bọn họ. Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, bàn nắm chặt lại quay sang Đức nghiến răng nghiến lợi nói.
_Chúng ta sẽ ra tay với con của nó.
***
Hai chúng tôi cứ thế trao cho nhau nụ hôn nồng cháy sau bao nhiêu ngày xa cách,cho đến khi cảm giác sắp hết không khí,tôi vỗ nhẹ lên lưng a ta. Lão Vương hiểu ý, miễn cưỡng đưa môi mình rời khỏi môi tôi.
_Cho a vào nhà ngồi được ko. A mỏi chân quá.
Tôi đưa mắt nhìn về chỗ khi nãy Lão Vương vừa đứng rất nhiều đầu lọc thuốc vương vãi dưới đất tôi nhìn a ta.
_A đừng nói a đứng ở đây từ tối qua tới giờ nhé.
Lão Vương ko trả lời, chỉ khẽ gật đầu, trong lòng tôi vừa thấy thương lại vừa thấy sót, khu này hẻo lánh cho nên buổi tối trời rất lạnh vậy mà a lại đứng ở ngoài cả đêm.
_mẹ...mẹ...ơi...
Tiếng Thiên Phúc vừa khóc vừa gọi mẹ từ trong nhà vọng ra,tôi quay người vào nhà, vừa đi vừa kéo tay Lão Vương.
_Vào nhà mau đi con đang khóc.
***
Tôi vào nhà ôm lấy Thiên Phúc vỗ về.
_Nín đi con...mẹ thương...mẹ thương...
Thằng bé ôm tôi khóc một tí thì nín, nhìn thấy có người lạ nó tò mò, chăm chú nhìn mãi a ta.
Lão Vương đưa tay về phía nó rồi nói.
_Sang bố ôm...
Thằng bé sợ sệt nép mặt vào người tôi. Tôi vỗ về, tuy nó còn nhỏ vẫn chưa hiểu được hết những gì tôi nói, nhưng tôi vẫn cố giải thích cho con hiểu.
_Đây là bố của con. Sang với bố đi.
Thằng bé sợ sệt, ôm lấy tôi chặt hơn, con nít mà nếu chúng ta ép nó chỉ làm cho nó thêm sợ hãi, cứ để mọi thứ từ từ. Một lúc sau nó cũng chịu ngồi xuống đất để chơi. Lão Vương lại gần, đưa tay cầm lấy chiếc xe ô tô.
_Bố chơi xe với con nhé. Xe chạy đây...bíp...bíp...
Thằng bé thích thú cười khanh khách, hai bố con chơi được một lúc thì Thiên Phúc ko còn sợ nữa, nó trở nên quấn quýt với Lão Vương hơn.
Con nít đứa nào cũng vậy chỉ cần nó cảm nhận được tình thương của mình dành cho nó thì nó sẽ tự khắc thương lại mình.
Tôi ngồi đó, nhìn hai bố con chơi với nhau thì mỉm cười, đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường thì giật mình, vội đi vào phòng lấy cho Thiên Phúc bộ quần áo đi ra ngoài vừa thay đồ cho nó tôi nói.
_Nãy giờ mãi chơi em quên mất. Con sắp muộn học rồi.
Thay đồ cho con xong, tay tôi cầm chiếc cặp còn Lão Vương thì ôm thằng bé ra xe, a ta đưa mẹ con tôi đến trường. Lần đầu tiên, Thiên Phúc được chúng tôi đưa đến trường trọn vẹn cả bố lẫn mẹ như bao đứa trẻ khác.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là Lão Vương ko cần tôi chỉ đường vẫn có thể đưa đến đúng trường. Lúc này đang vội cho con đi học thành ra tôi ko hỏi a ta mà ôm con vào trường.
Sau khi đưa con cho cô giáo xong xuôi tôi quay trở lại xe ô tô cho a ta đưa đến cửa hàng. Con người vốn bản tính chẳng thể thay đổi một khi thắc mắc điều gì thì phải hỏi cho bằng được, tôi quay sang Lão Vương.
_Em ko chỉ sao a biết đường đến trường Thiên Phúc.
Đôi mắt lão Vương vẫn tập trung nhìn về trước để lái xe, chỉ có bờ môi là mấp máy.
_Thật ra a đã đến đây và đi theo em từ mấy hôm trước. Lúc ấy, a nghĩ em đã kết hôn cho nên ko ra mặt đến khi a nhìn thấy Thiên Phúc nó chẳng khác nào lúc a còn nhỏ khiến cho a phải nghi ngờ. A đã âm thầm gặp riêng cô giáo, mua chuộc cô ta với một số tiền để lấy tóc của thằng bé đi xét nghiệm ADN vì a biết nếu ko có bằng chứng rõ ràng mà xuất hiện chắc chắn em sẽ ko chịu thừa nhận. Vậy nên chưa hỏi em a đã tiếng hành xét nghiệm ADN của con.
Lão Vương im lặng một lúc rồi tiếp tục lên tiếng...
_Xin lỗi em vì tất cả.
Tôi thở dài, quay mặt ra đường.
_Quên hết đi. Mọi thứ đã qua rồi.
Nói dứt lời thì xe cũng vừa lúc dừng lại. Lúc này, tôi mới giật mình, tôi lại quên ko nói cho Lão Vương đưa đến cửa hàng làm a ta ko biết đã cho xe về nhà. Tôi quay sang Lão Vương nói.
_Em quên nói với a là đưa em đến cửa hàng. Quay lại giúp em được ko.
Lão Vương ko trả lời mà mở cửa bước xuống đi vòng qua chỗ tôi.
_A đói rồi...
Nghe a ta nói như vậy tôi lại cảm thấy thương, cả đêm a đã đứng ngoài trời đợi đến sáng ko đói sao được, vậy nên tôi liền bước xuống xe. Đưa tay mở khóa cửa, hai chúng tôi một trước một sau đi vào nhà,tôi chỉ tay vào bộ bàn ghế sofa.
_A ngồi đi em nấu ăn cho.
Quay người đi vào bếp vừa đi được vài bước thì cảm nhận có một bàn tay vòng qua eo mình cằm Lão Vương đặt trên đầu tôi thì thầm.
_A thèm ăn thịt hơn...
Dứt lời Lão Vương đưa tay xoay tôi lại, khom người đưa môi mình hôn lấy môi tôi, tôi cũng mặc kệ đáp lại nụ hôn của a ta bởi vì tôi cũng nhớ a ấy đến da diết
Lão Vương từng bước tiến lại gần chỗ tôi, tôi lùi lại rồi quay người chạy vào nhà thì bàn tay mình bị a ta giữ lấy, Lão Vương vòng tay qua eo ôm chặt lấy tôi.
_A xin lỗi.
Nước mắt của tôi ko hiểu vì sao lại rơi ra, tay chân tôi mềm nhũng như ko còn sức kháng cự. Tôi đã tưởng tượng ra cảnh chúng tôi gặp lại hàng trăm ngàn lần. Lúc ấy,tôi sẽ đẩy a ta mà mắng thẳng vào mặt.
_A là kẻ khốn nạn.
Hoặc tôi sẽ đánh, sẽ tát vào mặt a ta cho hả cơn giận của mình. Nhưng sao lúc này, tôi ko thể làm gì được ngoài việc đứng im, nước mắt ko ngừng rơi ra khỏi khóe mi.
Dùng hai tay mình, Lão Vương nắm lấy vai xoay người tôi lại dùng bàn tay to lớn, ấm áp của a đưa lên lau nước mắt cho tôi.
_Nín đi em. Mọi thứ đã qua rồi. Xin lỗi vì ko tìm mẹ con em sớm hơn.
Dứt lời Lão Vương cúi xuống đưa mặt mình sát vào mặt tôi, tôi nhắm mắt lại cảm nhận được đôi môi mềm mịn của a ta đang nhẹ nhàng hôn lấy môi tôi.
Trong tình yêu lý trí thường chẳng bao giờ thắng được trái tim, tôi mặc kệ mọi thứ, đưa tay mình qua cổ đáp lại nụ hôn của a.
***
Ở một góc khác Kha Ly và Đức đang đưa mắt nhìn về hai người bọn họ. Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, bàn nắm chặt lại quay sang Đức nghiến răng nghiến lợi nói.
_Chúng ta sẽ ra tay với con của nó.
***
Hai chúng tôi cứ thế trao cho nhau nụ hôn nồng cháy sau bao nhiêu ngày xa cách,cho đến khi cảm giác sắp hết không khí,tôi vỗ nhẹ lên lưng a ta. Lão Vương hiểu ý, miễn cưỡng đưa môi mình rời khỏi môi tôi.
_Cho a vào nhà ngồi được ko. A mỏi chân quá.
Tôi đưa mắt nhìn về chỗ khi nãy Lão Vương vừa đứng rất nhiều đầu lọc thuốc vương vãi dưới đất tôi nhìn a ta.
_A đừng nói a đứng ở đây từ tối qua tới giờ nhé.
Lão Vương ko trả lời, chỉ khẽ gật đầu, trong lòng tôi vừa thấy thương lại vừa thấy sót, khu này hẻo lánh cho nên buổi tối trời rất lạnh vậy mà a lại đứng ở ngoài cả đêm.
_mẹ...mẹ...ơi...
Tiếng Thiên Phúc vừa khóc vừa gọi mẹ từ trong nhà vọng ra,tôi quay người vào nhà, vừa đi vừa kéo tay Lão Vương.
_Vào nhà mau đi con đang khóc.
***
Tôi vào nhà ôm lấy Thiên Phúc vỗ về.
_Nín đi con...mẹ thương...mẹ thương...
Thằng bé ôm tôi khóc một tí thì nín, nhìn thấy có người lạ nó tò mò, chăm chú nhìn mãi a ta.
Lão Vương đưa tay về phía nó rồi nói.
_Sang bố ôm...
Thằng bé sợ sệt nép mặt vào người tôi. Tôi vỗ về, tuy nó còn nhỏ vẫn chưa hiểu được hết những gì tôi nói, nhưng tôi vẫn cố giải thích cho con hiểu.
_Đây là bố của con. Sang với bố đi.
Thằng bé sợ sệt, ôm lấy tôi chặt hơn, con nít mà nếu chúng ta ép nó chỉ làm cho nó thêm sợ hãi, cứ để mọi thứ từ từ. Một lúc sau nó cũng chịu ngồi xuống đất để chơi. Lão Vương lại gần, đưa tay cầm lấy chiếc xe ô tô.
_Bố chơi xe với con nhé. Xe chạy đây...bíp...bíp...
Thằng bé thích thú cười khanh khách, hai bố con chơi được một lúc thì Thiên Phúc ko còn sợ nữa, nó trở nên quấn quýt với Lão Vương hơn.
Con nít đứa nào cũng vậy chỉ cần nó cảm nhận được tình thương của mình dành cho nó thì nó sẽ tự khắc thương lại mình.
Tôi ngồi đó, nhìn hai bố con chơi với nhau thì mỉm cười, đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường thì giật mình, vội đi vào phòng lấy cho Thiên Phúc bộ quần áo đi ra ngoài vừa thay đồ cho nó tôi nói.
_Nãy giờ mãi chơi em quên mất. Con sắp muộn học rồi.
Thay đồ cho con xong, tay tôi cầm chiếc cặp còn Lão Vương thì ôm thằng bé ra xe, a ta đưa mẹ con tôi đến trường. Lần đầu tiên, Thiên Phúc được chúng tôi đưa đến trường trọn vẹn cả bố lẫn mẹ như bao đứa trẻ khác.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là Lão Vương ko cần tôi chỉ đường vẫn có thể đưa đến đúng trường. Lúc này đang vội cho con đi học thành ra tôi ko hỏi a ta mà ôm con vào trường.
Sau khi đưa con cho cô giáo xong xuôi tôi quay trở lại xe ô tô cho a ta đưa đến cửa hàng. Con người vốn bản tính chẳng thể thay đổi một khi thắc mắc điều gì thì phải hỏi cho bằng được, tôi quay sang Lão Vương.
_Em ko chỉ sao a biết đường đến trường Thiên Phúc.
Đôi mắt lão Vương vẫn tập trung nhìn về trước để lái xe, chỉ có bờ môi là mấp máy.
_Thật ra a đã đến đây và đi theo em từ mấy hôm trước. Lúc ấy, a nghĩ em đã kết hôn cho nên ko ra mặt đến khi a nhìn thấy Thiên Phúc nó chẳng khác nào lúc a còn nhỏ khiến cho a phải nghi ngờ. A đã âm thầm gặp riêng cô giáo, mua chuộc cô ta với một số tiền để lấy tóc của thằng bé đi xét nghiệm ADN vì a biết nếu ko có bằng chứng rõ ràng mà xuất hiện chắc chắn em sẽ ko chịu thừa nhận. Vậy nên chưa hỏi em a đã tiếng hành xét nghiệm ADN của con.
Lão Vương im lặng một lúc rồi tiếp tục lên tiếng...
_Xin lỗi em vì tất cả.
Tôi thở dài, quay mặt ra đường.
_Quên hết đi. Mọi thứ đã qua rồi.
Nói dứt lời thì xe cũng vừa lúc dừng lại. Lúc này, tôi mới giật mình, tôi lại quên ko nói cho Lão Vương đưa đến cửa hàng làm a ta ko biết đã cho xe về nhà. Tôi quay sang Lão Vương nói.
_Em quên nói với a là đưa em đến cửa hàng. Quay lại giúp em được ko.
Lão Vương ko trả lời mà mở cửa bước xuống đi vòng qua chỗ tôi.
_A đói rồi...
Nghe a ta nói như vậy tôi lại cảm thấy thương, cả đêm a đã đứng ngoài trời đợi đến sáng ko đói sao được, vậy nên tôi liền bước xuống xe. Đưa tay mở khóa cửa, hai chúng tôi một trước một sau đi vào nhà,tôi chỉ tay vào bộ bàn ghế sofa.
_A ngồi đi em nấu ăn cho.
Quay người đi vào bếp vừa đi được vài bước thì cảm nhận có một bàn tay vòng qua eo mình cằm Lão Vương đặt trên đầu tôi thì thầm.
_A thèm ăn thịt hơn...
Dứt lời Lão Vương đưa tay xoay tôi lại, khom người đưa môi mình hôn lấy môi tôi, tôi cũng mặc kệ đáp lại nụ hôn của a ta bởi vì tôi cũng nhớ a ấy đến da diết
Danh sách chương