Kiên tuy ko hiểu chuyện gì đang xảy ra với tôi nhưng nhìn kiểu vội vàng, lo lắng của tôi cậu ta liền gật đầu.
Sau khi đã ngồi vào xe an toàn, người đi cùng Kiên liền nổ máy, ánh đèn pha của chiếc xe bật sáng, tôi tập trung nhìn về trước nhưng ko thấy tên đó cùng chiếc taxi đâu cả. Phải công nhận hắn ta rời đi rất nhanh.
Kiên lúc này mới bật bóng đèn phía trong chiếc ô tô lên, cậu ta nhìn tôi trong đáy mắt thoáng qua vài tia đau lòng, Kiên nắm lấy bàn tay đang rỉ máu vì xay xát của tôi.
_Lệ... Tay cậu chảy máu kìa.
Kiên nhìn về trước nói với người đi cùng.
_Mau đến bệnh viện gần đây trước.
_Vâng.
Cúi mặt xuống nhìn tay của mình, tôi mới nhớ ra vết thương này là do khi nãy tôi chạy bị vấp ngã. Kiên nhìn tôi một lượt rồi lên tiếng.
_Đã có chuyện gì xảy ra với cậu
Lúc này, tôi cũng đã bình tĩnh lại , liền đưa tay mình lau sạch nước mắt trên khuôn mặt , tôi chẳng muốn nói cho Kiên biết về những chuyện xảy ra với mình cho nên tìm 1 lý do khác.
_Ko có chuyện gì cả. Mình đi làm ăn xa vừa về lại Sài Gòn, khi nãy có một tên muốn cướp tiền của mình may mắn gặp được cậu. Mà tại sao cậu lại ở đây.
Kiên nghe câu trả lời của tôi thì thở dài, chơi với nhau một thời gian cậu ta cũng hiểu rõ tính cách của tôi. Việc gì tôi ko muốn nói thì có hỏi thế nào tôi cũng ko nói, vậy nên Kiên đành bấm bụng đợi đến khi Lệ tự nói ra mà thôi. Kiên nhìn tôi chậm rãi lên tiếng.
_Bây giờ mình đã là cảnh sát . Thời gian qua mình ko ngừng tìm kiếm cậu, vừa rồi mình nhận được tin báo của người dân phát hiện ra một xác chết trong một vườn tiêu nên vội vàng đến đây. Ko ngờ lại gặp được cậu.
Kiên vừa nói đến đây thì chiếc xe cũng dừng lại, người đàn ông ngồi trên ghế lái quay mặt nhìn cậu ta.
_Đến bệnh viện rồi sếp.
_Ừ. Cậu ở đây đợi tôi .
_Vâng.
Kiên mở cửa bước xuống, cậu ta đi vòng qua phía tôi đưa tay mình mở cửa.
_Vào thôi. Vết thương của cậu cần được xử lý.
Tôi " hè" một tiếng rồi bước xuống xe, hai chính tôi một trước một sau tiến vào bên trong bệnh viện.
Ở đây là ngoại ô của thành phố cho nên bệnh viện cũng ko được lớn . Chúng tôi đi vào trong cho bác sĩ kiểm tra vết thương, cũng may tôi chỉ bị xay xát ngoài da ko có gì quá nghiêm trọng. Sau khi xử lý xong vết thương cúi đầu.
_ cảm ơn bác sĩ.
Rồi quay người cùng Kiên trở lại chiếc ô tô rời đi. Kiên ngồi bên cạnh ánh mắt của cậu ta luôn nhìn về tôi.
Tôi biết chứ nhưng gặp lại bạn bè trong hoàn cảnh thế này khiến tôi có chút mặc cảm. Quay mặt nhìn ra ngoài né tránh ánh mắt của cậu ta. Tôi thấy lòng mình nặng trĩu, trong khoang xe yên ắng đến nỗi có thể nghe tiếng tiếng thở của mỗi người.
Chiếc xe đang dần rời khỏi con đường quốc lộ hẻo lánh mà rẽ vào phố. Những ngôi nhà, quán xá dần xuất hiện. Cả ngày hôm nay bay một chặng đường dài khiến tôi cũng đói lắm rồi, đôi mắt cứ chăm chú nhìn vào các quán ăn .
_Dừng xe lại một lác.
Tiếng nói của Kiên vang lên, chiếc xe đang chạy từ từ tấp vào lề đường cho đến khi dừng hẳn, tôi quay mặt sang nhìn Kiên.
_Sao vậy...
Kiên nhìn tôi lên tiếng.
_Ngồi đây đợi mình một lác.
Dứt lời cậu ta mở cửa bước xuống xe, đi nhanh về quán ăn trước mặt, một lúc sau Kiên đi ra trên tay cầm theo hai chiếc túi, cậu ta đưa tay mở cửa xe ngồi vào đưa hai túi đồ ra trước mặt tôi.
_Mua cho cậu này. Toàn món cậu thích đấy.
_Cậu và a này ko ăn à. ( ý nói Kiên và a tài xế).
Kiên nhìn tôi cười rồi lên tiếng.
_Khi nãy bọn mình đã ăn rồi. Bây giờ đưa cậu về khách sạn rồi bọn mình phải mau chóng đến hiện trường.
_Ừ.
Chiếc xe lăn bánh chạy thêm một đoạn nữa thì dừng lại trước một khách sạn, trước khi chúng tôi vào trong Kiên còn dặn dò cấp dưới của mình.
_Đợi tôi tí nhé.
_Vâng. Thưa sếp.
Kiên đưa tôi vào bên trong làm thủ tục, nhận phòng xong xuôi trước khi cậu ta đi còn cố dặn dò.
_Cậu ở đây ăn uống ,nghỉ ngơi đi nhé. Mình đến hiện trường rồi sẽ quay lại.
Rút chiếc điện thoại của mình Kiên đưa cho tôi.
_Cầm tạm điện thoại của mình cần gì thì gọi số máy tên Trung mình lưu trong danh bạ. Đó là số máy của đồng nghiệp đi cùng mình.
Tôi đưa điện thoại lại cho Kiên.
_Cậu cầm lấy đi lỡ đồng nghiệp có việc gọi đến. Mình ở đây có điện thoại bàn của khách sạn, đưa số cho mình cần gì mình sẽ gọi.
Kiên đưa tay vào túi lấy ra chiếc ví rút cho tôi một tấm danh thiếp.
_Số của mình đây. Cần gì thì gọi nhé. Mình đi đây. Khóa cửa cẩn thận.
_Ừ.
Sau khi Kiên đi khỏi, tôi bấm chốt cửa lại đi vào trong, chiếc bụng lúc này đã đói cồn cào lắm rồi. Ko cần phải nghĩ nhiều, tôi liền ngồi xuống ghế sofa đặt trong phòng mở túi đồ ăn mà Kiên mua ra ăn, lấy một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Đúng là món ăn quê hương ngon ko gì bằng,tôi ăn đến khi chiếc bụng của mình no căng mà đồ ăn thì vẫn còn. Tay xoa xoa cái bụng của mình, tôi đứng dậy dọn dẹp gọn gàng mọi thứ lấy bộ đồ của khách sạn đi vào tolec tắm rửa. Cả ngày hôm nay nào là mồ hôi, nào là bụi bặm khiến cơ thể tôi ngứa ngáy, rít rịt ko sao chịu được.