Tâm trang bỗng trở nên trùng xuống sau khi nghe mẹ bảo sắp tái hôn với người đàn ông khác.Cất chiếc điện thoại vào trong túi, đưa tay mở cho xong cánh cửa.
Bước vào phòng ngồi xuống chiếc giường sắt đặt chiếc balo bên cạnh nhìn về bức tường phía trước mặt của mình.
Nó cứ như bức ngăn trong lòng mà tôi ko sao phá vỡ. Từ trước tới giờ tôi vốn ít tâm sự, san sẻ với người khác về những áp lực mà mình gặp phải. Điều đó làm cho tôi luôn cảm thấy cô độc.
Thật ra, tôi chẳng muốn mẹ kết hôn chút nào nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại. Bố đã mất khá lâu rồi, bà đã cô đơn suốt thời gian qua chỉ để lo cho tôi. Tôi chẳng thể nào cứ ích kỷ giữ mẹ cho riêng mình, mẹ cần có người đàn ông bên cạnh sớm chiều.
Tôi mệt mỏi đứng dậy thu dọn ít quần áo bỏ sẵn vào vali rồi lên mạng đặt vé máy bay để kịp về nước.
Cả đêm tôi cứ trằn trọc mãi mà ko sao chợp mắt được. Ngày hôm sau, tôi đến trường với đôi mắt thâm quầng vừa đặt chiếc balo xuống bàn thì Kiên cũng đặt balo của nó bên cạnh.
_Này... Tối qua làm gì mà sáng nay mắt thâm như gấu trúc vậy hả.
_Tớ mất ngủ.
_Làm sao mà mất ngủ. Có cần tớ đưa đi khám ko.
_Ko nghiêm trọng vậy đâu. Có chút việc tớ cần về nước vài ngày.
_Có việc thì cứ về. Đưa hết tài liệu đây tớ làm dấu hết cho, cậu sang đỡ mất công.
_Ko cần đâu. Cậu cứ ghi chép cẩn thẩn khi nào tớ sang thì cho tớ mượn.
Tiếng chuông reo báo hiệu buổi học kết thúc, tôi liền đứng dậy vội vàng bỏ tài liệu vào balo chạy theo phía sau thầy giáo.
_Thầy ơi... Đợi e với ạ.
Thầy giáo dừng bước quay lại nhìn tôi.
_Có việc gì vậy.
_Gia đình em có việc. em muốn xin thầy cho e nghỉ học vài ngày để về nước có được ko ạ.
Thầy giáo mở chiếc cặp lấy ra cuốn sổ ghi lịch trình học và tập luyện của lớp chúng tôi rồi nói.
_Được rồi. Tuần này ko có gì quan trọng, tôi cho e về nước 1 tuần. Sau đó phải nhanh chóng trở lại trường. Sắp đến kì huấn luyện ko được về trễ đấy.
_Vâng. E cảm ơn thầy.
Thầy gật đầu quay người rời đi, Kiệt liền đi lại vỗ nhẹ lên vai tôi.
_Sao rồi. Thầy có cho nghỉ ko.
_Cho nghỉ 1 tuần.
_Mau về kí túc xá chuẩn bị đi. Mà khi nào cậu bay.
_Ngày mai.
_Vậy mình về thôi.
Chúng tôi cùng nhau ra về, sau khi ra khỏi cổng trường thay vì đi bộ ra bến xe buýt thì Kiên lại dắt tôi sang bãi giữ xe đối diện.
_Đứng đây đợi mình.
_Việc gì vậy. Mau lên tớ còn về thu dọn lại vài thứ.
_Mau thôi. Đợi tớ tí.
Kiên đi vào bên trong bãi giữ xe, một lúc sau cậu ta đi ra với chiếc máy mới toanh.
_Lên xe đi...
Tôi leo lên phía sau Kiên mà không khỏi tò mò về chiếc xe máy.
_Xe này ở đâu ra vậy.
_Mấy tháng cày làm thêm của mình đấy. Ở đây người ta đi toàn ô tô, sinh viên nghèo như mình ko mua nổi chỉ mua được xe máy để đưa cậu đi học thôi. Cậu đừng chê nhé.
Lấy tay mình tôi đánh 1 cái lên vai Kiên.
_Cậu điên hả. Năm cuối ko lo học mà đi làm thêm làm gì. Đi xe buýt cũng được mà.
_Đi xe buýt chật chội thấy cậu cứ đứng suốt tớ sót lắm. Từ giờ có xe máy đi rồi ko lo trễ học nữa.
_Ừ. Về thôi.
Tuy chúng tôi ở cùng kí túc xá với nhau nhưng lại phân ra hai khu nam, nữ riêng biệt thành ra sau khi đưa tôi về kí túc xá nữ Kiên lại chạy về kí túc xá nam của mình.
Ngày hôm sau tôi kéo vali để ra sân bay về Việt Nam. Vừa ra khỏi cổng kí túc xá đã thấy Kiên ngồi trên chiếc xa máy đợi sẵn.
_Lệ ơi...Lệ...
Kéo chiếc vali lại chỗ Kiên đang đứng, cậu ta mau chóng bước xuống xe cầm chiếc vali của tôi bỏ lên phía trước,tiện tay đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm.
_Lên xe đi. Mình đưa ra sân bay.
_Cậu đi học đi. Mình đi xe buýt được rồi. Ko thì trễ học đấy.
_Ko sao đâu. Trễ tí cũng được. Bạn bè ai lại để cậu đi 1 mình.
Bó tay trước thái độ cứng đầu của cậu ấy, tôi lên xe cho Kiên đưa ra sân bay. Chỉ mất 1 khoảng thời gian tôi đã có mặt tại sân bay.Tháo chiếc mũ bảo hiểm đưa lại cho Kiên.
_Mình vào trong 1 mình được rồi. Cậu mau đi học đi.
_Ừ. Đi đường bình an nhé.
Vẫy tay chào tạm biệt Kiên tôi kéo vali đi vào bên trong làm thủ tục. Ngồi trên máy bay trở về quê hương trong lòng mang theo nhiều cung bậc cảm xúc.
Máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất vào một ngày nắng đẹp. Kéo vali ra khỏi sân bay, mùi hương quê nhà liền sộc vào mũi làm cho tâm trạng tôi thật dễ chịu.
Lấy chiếc điện thoại tôi đặt grap để trở về nhà. Đứng trước cánh cổng màu trắng của ngôi nhà cao tầng, nơi mà trước đây cả gia đình tôi đã rất hạnh phúc. Đưa tay bấm chuông cổng.
Vài phút sau, dì ba giúp việc từ trong nhà chạy ra nhìn thấy tôi vui mừng vừa nói vừa đưa tay mở cánh cổng.
_Cô chủ.
_Cháu chào dì ba.
_Vào nhà thôi cô chủ. Đi đường dài chắc mệt lắm. Để tôi đem vali vào cho.
Dì ba mau chóng cầm lấy chiếc vali của tôi kéo vào nhà.
_Cô chủ ngồi đi. Tôi vào làm ly nước cam cho cô chủ uống cho mát.
_Ko cần đâu dì. Cho cháu ly nước lọc là được rồi.
Dì ba quay người vào trong. Tôi đưa mắt nhìn ngắm lại ngôi nhà của mình mọi thứ vẫn như ngày nào chỉ là thiếu đi bóng dáng của bố, người đàn ông trụ cột gia đình.
_Cô chủ uống nước đi.
_Cảm ơn dì.
Tiếng nói của dù ba kéo tôi ra khỏi mạch cảm xúc trở về với hiện tại. Cầm ly nước lên uống 1 ngụm tôi từ từ đặt xuống bàn.
_Mẹ cháu đi làm khi nào về vậy dì.
Dì ba hướng mắt về chiếc đồng hồ treo tường chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã có tiếng nói.
_Con gái về rồi đấy à.
Bước vào phòng ngồi xuống chiếc giường sắt đặt chiếc balo bên cạnh nhìn về bức tường phía trước mặt của mình.
Nó cứ như bức ngăn trong lòng mà tôi ko sao phá vỡ. Từ trước tới giờ tôi vốn ít tâm sự, san sẻ với người khác về những áp lực mà mình gặp phải. Điều đó làm cho tôi luôn cảm thấy cô độc.
Thật ra, tôi chẳng muốn mẹ kết hôn chút nào nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại. Bố đã mất khá lâu rồi, bà đã cô đơn suốt thời gian qua chỉ để lo cho tôi. Tôi chẳng thể nào cứ ích kỷ giữ mẹ cho riêng mình, mẹ cần có người đàn ông bên cạnh sớm chiều.
Tôi mệt mỏi đứng dậy thu dọn ít quần áo bỏ sẵn vào vali rồi lên mạng đặt vé máy bay để kịp về nước.
Cả đêm tôi cứ trằn trọc mãi mà ko sao chợp mắt được. Ngày hôm sau, tôi đến trường với đôi mắt thâm quầng vừa đặt chiếc balo xuống bàn thì Kiên cũng đặt balo của nó bên cạnh.
_Này... Tối qua làm gì mà sáng nay mắt thâm như gấu trúc vậy hả.
_Tớ mất ngủ.
_Làm sao mà mất ngủ. Có cần tớ đưa đi khám ko.
_Ko nghiêm trọng vậy đâu. Có chút việc tớ cần về nước vài ngày.
_Có việc thì cứ về. Đưa hết tài liệu đây tớ làm dấu hết cho, cậu sang đỡ mất công.
_Ko cần đâu. Cậu cứ ghi chép cẩn thẩn khi nào tớ sang thì cho tớ mượn.
Tiếng chuông reo báo hiệu buổi học kết thúc, tôi liền đứng dậy vội vàng bỏ tài liệu vào balo chạy theo phía sau thầy giáo.
_Thầy ơi... Đợi e với ạ.
Thầy giáo dừng bước quay lại nhìn tôi.
_Có việc gì vậy.
_Gia đình em có việc. em muốn xin thầy cho e nghỉ học vài ngày để về nước có được ko ạ.
Thầy giáo mở chiếc cặp lấy ra cuốn sổ ghi lịch trình học và tập luyện của lớp chúng tôi rồi nói.
_Được rồi. Tuần này ko có gì quan trọng, tôi cho e về nước 1 tuần. Sau đó phải nhanh chóng trở lại trường. Sắp đến kì huấn luyện ko được về trễ đấy.
_Vâng. E cảm ơn thầy.
Thầy gật đầu quay người rời đi, Kiệt liền đi lại vỗ nhẹ lên vai tôi.
_Sao rồi. Thầy có cho nghỉ ko.
_Cho nghỉ 1 tuần.
_Mau về kí túc xá chuẩn bị đi. Mà khi nào cậu bay.
_Ngày mai.
_Vậy mình về thôi.
Chúng tôi cùng nhau ra về, sau khi ra khỏi cổng trường thay vì đi bộ ra bến xe buýt thì Kiên lại dắt tôi sang bãi giữ xe đối diện.
_Đứng đây đợi mình.
_Việc gì vậy. Mau lên tớ còn về thu dọn lại vài thứ.
_Mau thôi. Đợi tớ tí.
Kiên đi vào bên trong bãi giữ xe, một lúc sau cậu ta đi ra với chiếc máy mới toanh.
_Lên xe đi...
Tôi leo lên phía sau Kiên mà không khỏi tò mò về chiếc xe máy.
_Xe này ở đâu ra vậy.
_Mấy tháng cày làm thêm của mình đấy. Ở đây người ta đi toàn ô tô, sinh viên nghèo như mình ko mua nổi chỉ mua được xe máy để đưa cậu đi học thôi. Cậu đừng chê nhé.
Lấy tay mình tôi đánh 1 cái lên vai Kiên.
_Cậu điên hả. Năm cuối ko lo học mà đi làm thêm làm gì. Đi xe buýt cũng được mà.
_Đi xe buýt chật chội thấy cậu cứ đứng suốt tớ sót lắm. Từ giờ có xe máy đi rồi ko lo trễ học nữa.
_Ừ. Về thôi.
Tuy chúng tôi ở cùng kí túc xá với nhau nhưng lại phân ra hai khu nam, nữ riêng biệt thành ra sau khi đưa tôi về kí túc xá nữ Kiên lại chạy về kí túc xá nam của mình.
Ngày hôm sau tôi kéo vali để ra sân bay về Việt Nam. Vừa ra khỏi cổng kí túc xá đã thấy Kiên ngồi trên chiếc xa máy đợi sẵn.
_Lệ ơi...Lệ...
Kéo chiếc vali lại chỗ Kiên đang đứng, cậu ta mau chóng bước xuống xe cầm chiếc vali của tôi bỏ lên phía trước,tiện tay đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm.
_Lên xe đi. Mình đưa ra sân bay.
_Cậu đi học đi. Mình đi xe buýt được rồi. Ko thì trễ học đấy.
_Ko sao đâu. Trễ tí cũng được. Bạn bè ai lại để cậu đi 1 mình.
Bó tay trước thái độ cứng đầu của cậu ấy, tôi lên xe cho Kiên đưa ra sân bay. Chỉ mất 1 khoảng thời gian tôi đã có mặt tại sân bay.Tháo chiếc mũ bảo hiểm đưa lại cho Kiên.
_Mình vào trong 1 mình được rồi. Cậu mau đi học đi.
_Ừ. Đi đường bình an nhé.
Vẫy tay chào tạm biệt Kiên tôi kéo vali đi vào bên trong làm thủ tục. Ngồi trên máy bay trở về quê hương trong lòng mang theo nhiều cung bậc cảm xúc.
Máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất vào một ngày nắng đẹp. Kéo vali ra khỏi sân bay, mùi hương quê nhà liền sộc vào mũi làm cho tâm trạng tôi thật dễ chịu.
Lấy chiếc điện thoại tôi đặt grap để trở về nhà. Đứng trước cánh cổng màu trắng của ngôi nhà cao tầng, nơi mà trước đây cả gia đình tôi đã rất hạnh phúc. Đưa tay bấm chuông cổng.
Vài phút sau, dì ba giúp việc từ trong nhà chạy ra nhìn thấy tôi vui mừng vừa nói vừa đưa tay mở cánh cổng.
_Cô chủ.
_Cháu chào dì ba.
_Vào nhà thôi cô chủ. Đi đường dài chắc mệt lắm. Để tôi đem vali vào cho.
Dì ba mau chóng cầm lấy chiếc vali của tôi kéo vào nhà.
_Cô chủ ngồi đi. Tôi vào làm ly nước cam cho cô chủ uống cho mát.
_Ko cần đâu dì. Cho cháu ly nước lọc là được rồi.
Dì ba quay người vào trong. Tôi đưa mắt nhìn ngắm lại ngôi nhà của mình mọi thứ vẫn như ngày nào chỉ là thiếu đi bóng dáng của bố, người đàn ông trụ cột gia đình.
_Cô chủ uống nước đi.
_Cảm ơn dì.
Tiếng nói của dù ba kéo tôi ra khỏi mạch cảm xúc trở về với hiện tại. Cầm ly nước lên uống 1 ngụm tôi từ từ đặt xuống bàn.
_Mẹ cháu đi làm khi nào về vậy dì.
Dì ba hướng mắt về chiếc đồng hồ treo tường chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã có tiếng nói.
_Con gái về rồi đấy à.
Danh sách chương