Ngày hôm sau tôi thức dậy với đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm hôm qua. Đi vào tolec rửa qua khuôn mặt, đưa tay xờ lên mặt của mình, chỉ mấy ngày mà tôi đã hốc hác, người ốm hẳn đi.
Quay người bước ra khỏi tolec, bây giờ tôi cũng chẳng còn nước mắt để mà khóc. Ra khỏi phòng của mình tôi đi dạo khắp mọi nơi trong nhà đâu đâu đều tràn ngập những kĩ niệm hạnh phúc của gia đình tôi trước đây.
Đứng trước căn phòng đã đóng kín cửa, trước kia căn phòng ấy là nơi mà cả gia đình tôi từng vui vẻ. Sau khi bố chết đi rồi mỗi đêm nằm trong căn phòng ấy mẹ đều nhớ đến bố.
Cuối cùng mẹ quyết định dọn sang phòng khác và nó bắt đầu bị lãng quên. Đẩy cánh cửa tôi đi vào trong, mọi thứ đều sạch sẽ và ngăn nắp có lẽ mỗi ngày dì ba vẫn vào đây dọn dẹp. Ngồi lên chiếc giường hình ảnh bố, mẹ ôm lấy đứa con gái kể chuyện và hôn nó trước khi đi ngủ lại hiện ra.
Đôi vợ chồng trẻ ngồi trên giường chăm chú nhìn cô con gái bé nhỏ của mình cất tiếng hát, bài hát này là cô bé vừa học được trên trường, cho đến khi cô bé hát xong thì hai người họ đi lại ôm lấy cô bé vào lòng.
_Con gái của bố, mẹ hát hay quá.
Giọt nước mắt rơi xuống tay, tôi mới giật mình hóa ra mình lại khóc. Rời khỏi phòng tôi lại đi xuống nhà dưới, dì ba đang lau nhà thấy tôi xuống thì liền đi vào bếp bật chiếc bếp ga hâm lại thức ăn.
_Cô chủ ngồi đợi một lác tôi hâm lại cho nóng rồi vào ăn sáng,mấy ngày rồi cô ko ăn gì cả.
_Vâng. Cháu đi dạo một tí rồi ăn.
Rời khỏi nhà đưa tay mở cánh cổng tôi đi dạo quanh nơi này, từng cơn gió nhẹ buổi sáng thoảng qua khiến cho tâm trạng tôi dễ chịu hơn. Mọi thứ ở đây từ con đường, công viên tất cả đều có kỉ niệm của tôi. Có lẽ sau ngày hôm nay tôi khó mà quay lại đây lần nào nữa.
Tôi quay người trở về nhà, bữa sáng đã được dì ba chuẩn bị sẵn,mấy ngày qua tôi đã làm phiền dì ấy nhiều rồi ko thể cứ mãi để dì phải lo lắng cho tôi được. Nở nụ cười trên môi tôi cố tỏ ra là mình ổn đi lại ngồi vào bàn ăn.
_Dì ngồi ăn cùng với con cho vui.
Dì ba nhìn thấy tôi như vậy cũng cảm thấy vui, vội đưa tay lấy thêm cái bát và chiếc thìa ngồi vào bàn.
_Để dì mút cho. Ăn nhiều vào cho khỏe. Dì nấu cháo hải sản mà cô chủ thích đấy.
Đưa tay nhận bát cháo từ tay dì ba tôi cười và ko quên nói lời cảm ơn dì ấy. Bữa ăn này có thể là bữa ăn cuối cùng của tôi và dì.
Sau khi ăn xong tôi đi lên phòng của mình. Điều đầu tiên tôi làm là dùng chiếc điện thoại bàn gọi cho những cửa hàng thu mua đồ dùng gia đình để thanh lý lại số đồ trong nhà của mình kiếm lấy chút tiền trả lương cho dì ba và để cho mình một khoản chi tiêu.
***
Tại Mỹ.
Kiên đã hoàn thành khóa huấn luyện của mình và bắt đầu quay trở lại trường học. Lấy chiếc điện thoại gọi lại số máy hôm trước mà Lệ gọi cho mình thì nhận lại những tiếng tút tút.
_Tại sao ko liên lạc được cho cậu ấy vậy nhỉ.
Bỏ chiếc điện thoai vào túi quần Kiên ngồi vào chiếc bàn quen thuốc quay người xuống phía sau hỏi thăm cô bạn cùng lớp.
_Này cậu. Bữa giờ Lệ có đến huấn luyện ko.
_Lệ bị đình chỉ rồi mà nghe bảo lý lịch gia đình cậu ấy ko còn trong sạch cho nên ko thể tiếp tục học được.
_Mình biết rồi.
Cố gắng dùng mọi cách liên lạc với Lệ nhưng ko được trong lòng Kiên vô cùng lo lắng.
***
Tại Việt Nam
Ngày hôm sau bên cửa hàng đã đến nhà tôi để mua lại số vật dụng trong nhà, dù lòng ko muốn bán nhưng tôi ko còn cách nào khác đành bấm bụng mà thôi. Số đồ trong nhà của tôi đa số toàn đồ đắc tiền cho nên bọn họ rất thích. Chỉ cần xem qua một lượt họ đã đồng ý thu mua lại tất cả mọi thứ. Mọi thứ nhanh chóng đc dọn đi, chẳng mấy chốc căn nhà xa hoa đầy đủ tiện nghi trước kia đã trở nên trống rỗng
Cầm sấp tiền trên tay tôi ngồi xuống ghế sofa.
_Dì ba ơi... ra đây 1tí ạ.
Dì ba đang nấu cơm trong bếp nghe tôi gọi thì đưa tay tắt lửa, chùi hai tay vào chiếc tạp dề đi ra.
_Có chuyện gì vậy cô chủ.
Đưa tay vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình.
_Dì ngồi đây với cháu.
Dì ba đi lại ngồi xuống, tôi cầm lấy tay dì ấy đặt vào đó một chút tiền..
_Đây là lương tháng này của dì, con có cho thêm một chút để dì đi đường. Ngày mai dì hãy trở về quê mà sống.Nhà này cũng sắp bị niêm phòng rồi.
Dì ba đưa tay ôm lấy tôi vào lòng rồi khóc.
_Ko... Con đi đâu dì đi đó. Dì sẽ thay ông,bà chủ chăm sóc con.
Tôi đưa tay ôm lấy dì, dì ấy chẳng khác nào người mẹ thứ hai của tôi..
_Con lớn rồi sẽ tự chăm sóc cho mình,dì ko cần phải lo cho con. Dì già rồi đi với con sẽ rất vất vả. Dì cứ về quê đi khi nào ổn định con sẽ về tìm dì.
_Có ổn ko con.
Tôi mỉm cười cố tỏ ra là mình mạnh mẽ nhìn dì ba gật đầu.
_ Dì yên tâm. Con nhất định sẽ sống tốt. Thôi dì lên phòng tranh thủ dọn đồ đi mai đi sớm cho mát,con cũng đi dọn đồ của mình đây.
Cả đêm tôi nằm trằn trọc mãi mà ko sao ngủ được, chỉ còn đêm này nữa thôi ngày mai tôi sẽ phải rời xa ngôi nhà của mình mặc dù lòng chẳng muốn chút nào.
***
Tại mỹ.
Trong căn phòng làm việc của mình, lão Vương một tay cầm ly rượu, một tay cầm tấm hình của Kha Ly miệng chậm rãi lên tiếng
_A đã làm ngơ cho ông ấy quá nhiều rồi. Lần này a buột phải ra tay.
Đưa ly rượu lên uống cạn, Thiên Vương rút điện thoại trong túi của mình gọi cho đệ.
_Đón cô gái đó qua đây.
***
Tại Việt Nam
Thức trắng cả một đêm thành ra buổi sáng tôi rời khỏi phòng từ khá sớm một mình vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Suốt thời gian qua dì ba đã là người nấu cho tôi rất nhiều bữa ăn trước khi dì ấy đi tôi sẽ nấu cho dì ấy một bữa.
Hì hục hết mấy tiếng đồng hồ tôi cũng nấu xong một bữa ăn tươm tất. Bố trí mọi thứ xong xuôi lên bàn tôi mỉm cười đi lên gọi dì ba. Vừa đi được vài bước đã thấy dì ba kéo chiếc vali của mình đi ra.
_Ra ăn sáng thôi dì.
Tôi và dì ba ngồi xuống chiếc ghế tuy ko ai nói ra nhưng ng trong lòng ai nấy cũng đều nặng nề.
_Sao cô chủ ko để tôi nấu.
_Hôm nay, con muốn nấu cho dì ăn.
Gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát của dì ba, tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ.
_Dì ăn đi con nấu ngon lắm đấy. Tranh thủ còn đi... kẻo nắng.
Dì ấy gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng gật gù.
_Cô chủ nấu ngon quá.
Chưa khi nào tôi thấy bữa ăn hôm nay lại khó nuốt đến vậy miệng ai nấy đều mỉm cười những sao cổ họng cứ nghẹn ứ. Ăn được vài miếng dì ba đặt bát cơm xuống bàn đi lại ôm ý tôi mà khóc
_Cô chủ nhất định phải cố gắng sống thật tốt đấy.
Dù đã cố gắng dằn lòng kìm chế lại cảm xúc nhưng nhìn thấy dì ba như vậy tôi cũng ko thể mạnh mẽ được,tôi ôm lấy dì ba cả hai đều khóc nức nở, được một lúc tôi buông tay ra khỏi người dì ấy lau nước mắt trên mặt mình.
_Đi đi dì chứ để nắng. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
_Cô chủ cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.
_Vâng.
Tôi tiễn dì ấy ra tận cổng đưa tay chào tạm biệt cho đến khi dì ba đi khuất tôi mới quay người trở vào nhà lên phòng thay bộ quần áo rồi kéo vali rời đi. Đưa mắt nhìn quanh căn nhà một lần nữa, lòng chẳng nỡ để rời xa nó nhưng biết làm gì bây giờ. Đưa tay vệt đi hai hàng nước mắt, kéo nhanh chiếc vali ra ngoài.
Tôi bất ngờ khi thấy đệ của Lão Vương, người đàn ông hôm trước đưa tôi về nước, a ta đi lại chỗ tôi.
_Mời cô Lệ lên xe. Lão Vương bảo tôi sang đây đón cô.
Tôi thở dài cuối cùng mình vẫn ko thoát khỏi người đàn ông này.
Quay người bước ra khỏi tolec, bây giờ tôi cũng chẳng còn nước mắt để mà khóc. Ra khỏi phòng của mình tôi đi dạo khắp mọi nơi trong nhà đâu đâu đều tràn ngập những kĩ niệm hạnh phúc của gia đình tôi trước đây.
Đứng trước căn phòng đã đóng kín cửa, trước kia căn phòng ấy là nơi mà cả gia đình tôi từng vui vẻ. Sau khi bố chết đi rồi mỗi đêm nằm trong căn phòng ấy mẹ đều nhớ đến bố.
Cuối cùng mẹ quyết định dọn sang phòng khác và nó bắt đầu bị lãng quên. Đẩy cánh cửa tôi đi vào trong, mọi thứ đều sạch sẽ và ngăn nắp có lẽ mỗi ngày dì ba vẫn vào đây dọn dẹp. Ngồi lên chiếc giường hình ảnh bố, mẹ ôm lấy đứa con gái kể chuyện và hôn nó trước khi đi ngủ lại hiện ra.
Đôi vợ chồng trẻ ngồi trên giường chăm chú nhìn cô con gái bé nhỏ của mình cất tiếng hát, bài hát này là cô bé vừa học được trên trường, cho đến khi cô bé hát xong thì hai người họ đi lại ôm lấy cô bé vào lòng.
_Con gái của bố, mẹ hát hay quá.
Giọt nước mắt rơi xuống tay, tôi mới giật mình hóa ra mình lại khóc. Rời khỏi phòng tôi lại đi xuống nhà dưới, dì ba đang lau nhà thấy tôi xuống thì liền đi vào bếp bật chiếc bếp ga hâm lại thức ăn.
_Cô chủ ngồi đợi một lác tôi hâm lại cho nóng rồi vào ăn sáng,mấy ngày rồi cô ko ăn gì cả.
_Vâng. Cháu đi dạo một tí rồi ăn.
Rời khỏi nhà đưa tay mở cánh cổng tôi đi dạo quanh nơi này, từng cơn gió nhẹ buổi sáng thoảng qua khiến cho tâm trạng tôi dễ chịu hơn. Mọi thứ ở đây từ con đường, công viên tất cả đều có kỉ niệm của tôi. Có lẽ sau ngày hôm nay tôi khó mà quay lại đây lần nào nữa.
Tôi quay người trở về nhà, bữa sáng đã được dì ba chuẩn bị sẵn,mấy ngày qua tôi đã làm phiền dì ấy nhiều rồi ko thể cứ mãi để dì phải lo lắng cho tôi được. Nở nụ cười trên môi tôi cố tỏ ra là mình ổn đi lại ngồi vào bàn ăn.
_Dì ngồi ăn cùng với con cho vui.
Dì ba nhìn thấy tôi như vậy cũng cảm thấy vui, vội đưa tay lấy thêm cái bát và chiếc thìa ngồi vào bàn.
_Để dì mút cho. Ăn nhiều vào cho khỏe. Dì nấu cháo hải sản mà cô chủ thích đấy.
Đưa tay nhận bát cháo từ tay dì ba tôi cười và ko quên nói lời cảm ơn dì ấy. Bữa ăn này có thể là bữa ăn cuối cùng của tôi và dì.
Sau khi ăn xong tôi đi lên phòng của mình. Điều đầu tiên tôi làm là dùng chiếc điện thoại bàn gọi cho những cửa hàng thu mua đồ dùng gia đình để thanh lý lại số đồ trong nhà của mình kiếm lấy chút tiền trả lương cho dì ba và để cho mình một khoản chi tiêu.
***
Tại Mỹ.
Kiên đã hoàn thành khóa huấn luyện của mình và bắt đầu quay trở lại trường học. Lấy chiếc điện thoại gọi lại số máy hôm trước mà Lệ gọi cho mình thì nhận lại những tiếng tút tút.
_Tại sao ko liên lạc được cho cậu ấy vậy nhỉ.
Bỏ chiếc điện thoai vào túi quần Kiên ngồi vào chiếc bàn quen thuốc quay người xuống phía sau hỏi thăm cô bạn cùng lớp.
_Này cậu. Bữa giờ Lệ có đến huấn luyện ko.
_Lệ bị đình chỉ rồi mà nghe bảo lý lịch gia đình cậu ấy ko còn trong sạch cho nên ko thể tiếp tục học được.
_Mình biết rồi.
Cố gắng dùng mọi cách liên lạc với Lệ nhưng ko được trong lòng Kiên vô cùng lo lắng.
***
Tại Việt Nam
Ngày hôm sau bên cửa hàng đã đến nhà tôi để mua lại số vật dụng trong nhà, dù lòng ko muốn bán nhưng tôi ko còn cách nào khác đành bấm bụng mà thôi. Số đồ trong nhà của tôi đa số toàn đồ đắc tiền cho nên bọn họ rất thích. Chỉ cần xem qua một lượt họ đã đồng ý thu mua lại tất cả mọi thứ. Mọi thứ nhanh chóng đc dọn đi, chẳng mấy chốc căn nhà xa hoa đầy đủ tiện nghi trước kia đã trở nên trống rỗng
Cầm sấp tiền trên tay tôi ngồi xuống ghế sofa.
_Dì ba ơi... ra đây 1tí ạ.
Dì ba đang nấu cơm trong bếp nghe tôi gọi thì đưa tay tắt lửa, chùi hai tay vào chiếc tạp dề đi ra.
_Có chuyện gì vậy cô chủ.
Đưa tay vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình.
_Dì ngồi đây với cháu.
Dì ba đi lại ngồi xuống, tôi cầm lấy tay dì ấy đặt vào đó một chút tiền..
_Đây là lương tháng này của dì, con có cho thêm một chút để dì đi đường. Ngày mai dì hãy trở về quê mà sống.Nhà này cũng sắp bị niêm phòng rồi.
Dì ba đưa tay ôm lấy tôi vào lòng rồi khóc.
_Ko... Con đi đâu dì đi đó. Dì sẽ thay ông,bà chủ chăm sóc con.
Tôi đưa tay ôm lấy dì, dì ấy chẳng khác nào người mẹ thứ hai của tôi..
_Con lớn rồi sẽ tự chăm sóc cho mình,dì ko cần phải lo cho con. Dì già rồi đi với con sẽ rất vất vả. Dì cứ về quê đi khi nào ổn định con sẽ về tìm dì.
_Có ổn ko con.
Tôi mỉm cười cố tỏ ra là mình mạnh mẽ nhìn dì ba gật đầu.
_ Dì yên tâm. Con nhất định sẽ sống tốt. Thôi dì lên phòng tranh thủ dọn đồ đi mai đi sớm cho mát,con cũng đi dọn đồ của mình đây.
Cả đêm tôi nằm trằn trọc mãi mà ko sao ngủ được, chỉ còn đêm này nữa thôi ngày mai tôi sẽ phải rời xa ngôi nhà của mình mặc dù lòng chẳng muốn chút nào.
***
Tại mỹ.
Trong căn phòng làm việc của mình, lão Vương một tay cầm ly rượu, một tay cầm tấm hình của Kha Ly miệng chậm rãi lên tiếng
_A đã làm ngơ cho ông ấy quá nhiều rồi. Lần này a buột phải ra tay.
Đưa ly rượu lên uống cạn, Thiên Vương rút điện thoại trong túi của mình gọi cho đệ.
_Đón cô gái đó qua đây.
***
Tại Việt Nam
Thức trắng cả một đêm thành ra buổi sáng tôi rời khỏi phòng từ khá sớm một mình vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Suốt thời gian qua dì ba đã là người nấu cho tôi rất nhiều bữa ăn trước khi dì ấy đi tôi sẽ nấu cho dì ấy một bữa.
Hì hục hết mấy tiếng đồng hồ tôi cũng nấu xong một bữa ăn tươm tất. Bố trí mọi thứ xong xuôi lên bàn tôi mỉm cười đi lên gọi dì ba. Vừa đi được vài bước đã thấy dì ba kéo chiếc vali của mình đi ra.
_Ra ăn sáng thôi dì.
Tôi và dì ba ngồi xuống chiếc ghế tuy ko ai nói ra nhưng ng trong lòng ai nấy cũng đều nặng nề.
_Sao cô chủ ko để tôi nấu.
_Hôm nay, con muốn nấu cho dì ăn.
Gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát của dì ba, tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ.
_Dì ăn đi con nấu ngon lắm đấy. Tranh thủ còn đi... kẻo nắng.
Dì ấy gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng gật gù.
_Cô chủ nấu ngon quá.
Chưa khi nào tôi thấy bữa ăn hôm nay lại khó nuốt đến vậy miệng ai nấy đều mỉm cười những sao cổ họng cứ nghẹn ứ. Ăn được vài miếng dì ba đặt bát cơm xuống bàn đi lại ôm ý tôi mà khóc
_Cô chủ nhất định phải cố gắng sống thật tốt đấy.
Dù đã cố gắng dằn lòng kìm chế lại cảm xúc nhưng nhìn thấy dì ba như vậy tôi cũng ko thể mạnh mẽ được,tôi ôm lấy dì ba cả hai đều khóc nức nở, được một lúc tôi buông tay ra khỏi người dì ấy lau nước mắt trên mặt mình.
_Đi đi dì chứ để nắng. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
_Cô chủ cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.
_Vâng.
Tôi tiễn dì ấy ra tận cổng đưa tay chào tạm biệt cho đến khi dì ba đi khuất tôi mới quay người trở vào nhà lên phòng thay bộ quần áo rồi kéo vali rời đi. Đưa mắt nhìn quanh căn nhà một lần nữa, lòng chẳng nỡ để rời xa nó nhưng biết làm gì bây giờ. Đưa tay vệt đi hai hàng nước mắt, kéo nhanh chiếc vali ra ngoài.
Tôi bất ngờ khi thấy đệ của Lão Vương, người đàn ông hôm trước đưa tôi về nước, a ta đi lại chỗ tôi.
_Mời cô Lệ lên xe. Lão Vương bảo tôi sang đây đón cô.
Tôi thở dài cuối cùng mình vẫn ko thoát khỏi người đàn ông này.
Danh sách chương