Cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Phong thiếu, chúng tôi đến rồi đây.”
Hoài Nam dẫn một đám nam nhân xông vào phòng. Triệu Lệ hoảng sợ chỉ có thể quay vào phòng tắm trốn.
Hoài Nam lay Phong Sính dậy:
“Phong thiếu… Tỉnh lại đi Phong thiếu.”
Thấy Phong Sính mắt vẫn nhắm. Hoài Nam đưa hai tay của mình lên xoa nhẹ vào nhau:
“Đừng trách tôi.”
“Chát.”
“Chát.”
Đến lần thứ 3, Phong Sính mới chịu mở mắt:
“Cái gì vậy?”
“Chúng ta mau đi thôi.”
Hoài Nam đỡ Phong Sính theo cửa thoát hiểm thoát khỏi khách sạn. Khi ngồi vào trong xe, Phong Sính còn chưa tỉnh táo hẳn.
Hoài Nam liên tục nói:
“Phong thiếu, tình tiết này tôi nghĩ ở trong phim mới có. Ai ngờ… Rất may tôi đã cứu lấy trinh tiết cho ngài. Ngài nhớ tăng lương cho tôi.”
Cả thân thể dựa vào ghế, Phong Sính đưa tay nới lỏng cà vạt.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“9 giờ.”
Phong Sính tỉnh táo hẳn lên. Anh đá thư ký của mình ra khỏi ra rồi lái xe đến trường của Đường Y.
Không có ai. Phong Sính lấy điện thoại ra gọi cho cô.
“Đang ở đâu?”
“Chú xong rồi hả?”
“Tôi hỏi đang ở đâu?”
“Bây giờ mới nhớ đến tôi sao?”
Phong Sính quát lớn:
“BÂY GIỜ ĐANG Ở ĐÂU?”
“Nhà.”
“Tút… Tút…”
“Làm gì thế không biết?”, Đường Y nén điện thoại sang một bên rồi tiếp tục học bài.
Phong Sính vào trong xe, không biết vì sao anh cảm thấy rất tức giận. Xe vừa đến cửa nhà, Phong Sính đã lập tức ném chìa khóa cho bảo vệ.
“Phong thiếu mới về!”
“Đường Y đâu?”
“Dạ đang ở trên phòng.”
“Phong thiếu có cần…”
Chưa nói hết, Phong Sính đã mất hút. Anh đến trước cửa phòng của Đường Y gõ cửa:
“Đường Y. Mau mở cửa!”
“ĐƯỜNG Y.”
Gõ cửa không được, anh bắt đầu đập cửa:
“Đường Y. Mau mở cửa.”
Đường Y nghe ồn ào bên ngoài, cô miễn cưỡng đứa dậy. Cửa vừa mở, Phong Sính nắm chặt cổ tay Đường Y kéo cô vào bên trong.
Xoay cô một vòng kiểm tra.
“Buông ra. Chú làm cái gì vậy?”
Mắt Phong Sính đỏ ngầu, tay vẫn nắm chặt cổ tay Đường Y.
“Đi bằng cái gì về?”
“Liên quan gì đến chú?”
“TÔI HỎI ĐI BẰNG CÁI GÌ VỀ?”
“Đi bộ.”
Anh giật lấy cổ tay cô mạnh hơn nữa:
“Tại sao không gọi tôi?”
“Chú có buông ra không?”
“TÔI HỎI TẠI SAO KHÔNG GỌI TÔI?”
Đường Y bực bội, người không rước cô là anh. Bây giờ anh còn ở đây lớn tiếng lên giọng với cô:
“BUÔNG RA!”
“Nói!”
“Chú buông ra coi.”
Phong Sính không kìm được. Anh không hiểu vì sao mình vừa lo lắng, lại tức giận như vậy. Chân mày anh cau lại, giọng nói dọa người.
“Không có điện thoại gọi tôi sao?”
Đường Y vặn tay đến đỏ càng không thoát khỏi tay của Phong Sính:
“Tại sao chú lại quát tôi? Tôi gọi mà chú có trả lời đâu?”
“Rõ ràng tôi không nhận được cuộc gọi nào cả. Còn ở đây cãi bướng. Nghĩ mình lớn rồi muốn làm gì thì làm có đúng không? Biết nguy hiểm không?”
“Phong Sính, chú lấy quyền gì kiểm soát tôi?”
Đường Y cảm thấy rất oan ức. Cô cắn tay Phong Sính. Cắn mạnh đến mức làm Phong Sính chảy máu.
Vì đau nên anh mới chịu buông tay.
“Chú đi ra khỏi phòng tôi.”
“Được, tôi không quản cô nữa!”
Phong Sính ra bên ngoài đóng mạnh cửa. Đường Y ở trong phòng tức đến phát khóc.
Tự nhiên lại về trút giận với cô. Cô làm gì sai chứ? Phong Sính về phòng nằm lên giường. Cơn giận phát hỏa khiến anh phải tắm bằng nước lạnh mới diệu xuống được. Anh vừa tắm vừa lẩm bẩm:
“Chẳng phải hôm qua còn gọi là chú. Còn khóc lóc sợ mình có chuyện. Hôm nay lại khác. Đúng là trẻ con.”
“Được rồi. Không quản thì không quản. Tôi không cần quản.”
Trong bếp, quản gia cùng người giúp việc thở dài:
“Hai người này một người là nước, người kia là lửa. Phen này còn chiến tranh dài hạn. Cũng may 2 người là chú cháu. Người yêu thì thôi rồi. Chia tay sớm.”
“Bà đừng nhiều chuyện. Mau vào ngủ đi.”
…
Tiêu Đằng và chị Huỳnh đến tận khuya mới về. Hai người vừa lo làm vừa xem thợ sửa sang lại An Viên Trang nên rất bận rộn. Mới sáng sớm đã khi ra ngoài.
Vì là chủ nhật nên Đường Y được nghỉ. Cô được quản gia gọi dậy ăn sáng.
Đường Y mở cửa phòng:
“Quản gia. Con không đói.”
Quản gia rất kiên nhẫn.
“Sao lại không đói?”
“…”
“Có phải con sợ Phong thiếu không? Sáng nay ta gọi cậu ấy cũng không dậy. Hôm qua cậu ấy về trễ nên ta không dám làm phiền. Chắc giờ còn đang ngủ. Con ra bên ngoài ăn đi.”
Thấy cô vẫn đứng yên, quản gia mới nói tiếp:
“Thôi được rồi. Ta nhờ dì 3 mang thức ăn sáng vào phòng con.”
Đường Y gật đầu vui vẻ:
“Cảm ơn quản gia.”
“Y Y, đừng trách ta nhiều chuyện. Tối qua Phong thiếu uống rất say, ta nghĩ vì lo cho con nên mới lớn tiếng như vậy. Con đừng giận cậu ấy. Hơn nữa con tìm cơ hội thích hợp nói chuyện lại với cậu ấy. Chú cháu không giận nhau lâu được.”
“Dạ.”
Đường Y ở trong phòng học bài. Đến giờ ăn là có giúp việc mang vào. Đến gần chiều, Đường Y mới đứng dậy định ra ngoài sân thư giãn thì nghe quản gia nói:
“Phong thiếu chưa thức dậy. Không biết có chuyện gì không. Hay là chúng ta gọi cậu ấy?”
“Nhưng mà bà đi đi. Tôi sợ quá.”
Quản gia ngoài mặt thì cứng rắn nhưng quả thật nghe Phong Sính mắng Đường Y bà cũng hơi e dè.
Đường Y thấy 2 người khó xử nên đã chủ động.
“Để con vào xem chú ấy cho.”
Giúp việc mừng rỡ:
“Đúng đúng. Chú cháu dễ nói chuyện. Chúng ta làm công thôi. Không khéo bị đuổi mất.”
Đường Y miễn cưỡng gõ cửa phòng Phong Sính.
“Phong Sính chú mau mở cửa. Đừng có ở trong đó dọa người ta sợ.”
“Phong Sính, đừng nói chú chết rồi nha.”
Không nghe trả lời, lúc này trong đầu cô suy nghĩ đủ diễn cảnh.
“Có khi nào say rượu đập đầu vào bồn cầu rồi không?”
“Hay là đưa tay vào ổ điện?”
Nghĩ đến đây Đường Y không dám nghĩ nữa. Cô đẩy cửa bước vào.
“Phong Sính, chú không sao chứ?”
“Phong thiếu, chúng tôi đến rồi đây.”
Hoài Nam dẫn một đám nam nhân xông vào phòng. Triệu Lệ hoảng sợ chỉ có thể quay vào phòng tắm trốn.
Hoài Nam lay Phong Sính dậy:
“Phong thiếu… Tỉnh lại đi Phong thiếu.”
Thấy Phong Sính mắt vẫn nhắm. Hoài Nam đưa hai tay của mình lên xoa nhẹ vào nhau:
“Đừng trách tôi.”
“Chát.”
“Chát.”
Đến lần thứ 3, Phong Sính mới chịu mở mắt:
“Cái gì vậy?”
“Chúng ta mau đi thôi.”
Hoài Nam đỡ Phong Sính theo cửa thoát hiểm thoát khỏi khách sạn. Khi ngồi vào trong xe, Phong Sính còn chưa tỉnh táo hẳn.
Hoài Nam liên tục nói:
“Phong thiếu, tình tiết này tôi nghĩ ở trong phim mới có. Ai ngờ… Rất may tôi đã cứu lấy trinh tiết cho ngài. Ngài nhớ tăng lương cho tôi.”
Cả thân thể dựa vào ghế, Phong Sính đưa tay nới lỏng cà vạt.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“9 giờ.”
Phong Sính tỉnh táo hẳn lên. Anh đá thư ký của mình ra khỏi ra rồi lái xe đến trường của Đường Y.
Không có ai. Phong Sính lấy điện thoại ra gọi cho cô.
“Đang ở đâu?”
“Chú xong rồi hả?”
“Tôi hỏi đang ở đâu?”
“Bây giờ mới nhớ đến tôi sao?”
Phong Sính quát lớn:
“BÂY GIỜ ĐANG Ở ĐÂU?”
“Nhà.”
“Tút… Tút…”
“Làm gì thế không biết?”, Đường Y nén điện thoại sang một bên rồi tiếp tục học bài.
Phong Sính vào trong xe, không biết vì sao anh cảm thấy rất tức giận. Xe vừa đến cửa nhà, Phong Sính đã lập tức ném chìa khóa cho bảo vệ.
“Phong thiếu mới về!”
“Đường Y đâu?”
“Dạ đang ở trên phòng.”
“Phong thiếu có cần…”
Chưa nói hết, Phong Sính đã mất hút. Anh đến trước cửa phòng của Đường Y gõ cửa:
“Đường Y. Mau mở cửa!”
“ĐƯỜNG Y.”
Gõ cửa không được, anh bắt đầu đập cửa:
“Đường Y. Mau mở cửa.”
Đường Y nghe ồn ào bên ngoài, cô miễn cưỡng đứa dậy. Cửa vừa mở, Phong Sính nắm chặt cổ tay Đường Y kéo cô vào bên trong.
Xoay cô một vòng kiểm tra.
“Buông ra. Chú làm cái gì vậy?”
Mắt Phong Sính đỏ ngầu, tay vẫn nắm chặt cổ tay Đường Y.
“Đi bằng cái gì về?”
“Liên quan gì đến chú?”
“TÔI HỎI ĐI BẰNG CÁI GÌ VỀ?”
“Đi bộ.”
Anh giật lấy cổ tay cô mạnh hơn nữa:
“Tại sao không gọi tôi?”
“Chú có buông ra không?”
“TÔI HỎI TẠI SAO KHÔNG GỌI TÔI?”
Đường Y bực bội, người không rước cô là anh. Bây giờ anh còn ở đây lớn tiếng lên giọng với cô:
“BUÔNG RA!”
“Nói!”
“Chú buông ra coi.”
Phong Sính không kìm được. Anh không hiểu vì sao mình vừa lo lắng, lại tức giận như vậy. Chân mày anh cau lại, giọng nói dọa người.
“Không có điện thoại gọi tôi sao?”
Đường Y vặn tay đến đỏ càng không thoát khỏi tay của Phong Sính:
“Tại sao chú lại quát tôi? Tôi gọi mà chú có trả lời đâu?”
“Rõ ràng tôi không nhận được cuộc gọi nào cả. Còn ở đây cãi bướng. Nghĩ mình lớn rồi muốn làm gì thì làm có đúng không? Biết nguy hiểm không?”
“Phong Sính, chú lấy quyền gì kiểm soát tôi?”
Đường Y cảm thấy rất oan ức. Cô cắn tay Phong Sính. Cắn mạnh đến mức làm Phong Sính chảy máu.
Vì đau nên anh mới chịu buông tay.
“Chú đi ra khỏi phòng tôi.”
“Được, tôi không quản cô nữa!”
Phong Sính ra bên ngoài đóng mạnh cửa. Đường Y ở trong phòng tức đến phát khóc.
Tự nhiên lại về trút giận với cô. Cô làm gì sai chứ? Phong Sính về phòng nằm lên giường. Cơn giận phát hỏa khiến anh phải tắm bằng nước lạnh mới diệu xuống được. Anh vừa tắm vừa lẩm bẩm:
“Chẳng phải hôm qua còn gọi là chú. Còn khóc lóc sợ mình có chuyện. Hôm nay lại khác. Đúng là trẻ con.”
“Được rồi. Không quản thì không quản. Tôi không cần quản.”
Trong bếp, quản gia cùng người giúp việc thở dài:
“Hai người này một người là nước, người kia là lửa. Phen này còn chiến tranh dài hạn. Cũng may 2 người là chú cháu. Người yêu thì thôi rồi. Chia tay sớm.”
“Bà đừng nhiều chuyện. Mau vào ngủ đi.”
…
Tiêu Đằng và chị Huỳnh đến tận khuya mới về. Hai người vừa lo làm vừa xem thợ sửa sang lại An Viên Trang nên rất bận rộn. Mới sáng sớm đã khi ra ngoài.
Vì là chủ nhật nên Đường Y được nghỉ. Cô được quản gia gọi dậy ăn sáng.
Đường Y mở cửa phòng:
“Quản gia. Con không đói.”
Quản gia rất kiên nhẫn.
“Sao lại không đói?”
“…”
“Có phải con sợ Phong thiếu không? Sáng nay ta gọi cậu ấy cũng không dậy. Hôm qua cậu ấy về trễ nên ta không dám làm phiền. Chắc giờ còn đang ngủ. Con ra bên ngoài ăn đi.”
Thấy cô vẫn đứng yên, quản gia mới nói tiếp:
“Thôi được rồi. Ta nhờ dì 3 mang thức ăn sáng vào phòng con.”
Đường Y gật đầu vui vẻ:
“Cảm ơn quản gia.”
“Y Y, đừng trách ta nhiều chuyện. Tối qua Phong thiếu uống rất say, ta nghĩ vì lo cho con nên mới lớn tiếng như vậy. Con đừng giận cậu ấy. Hơn nữa con tìm cơ hội thích hợp nói chuyện lại với cậu ấy. Chú cháu không giận nhau lâu được.”
“Dạ.”
Đường Y ở trong phòng học bài. Đến giờ ăn là có giúp việc mang vào. Đến gần chiều, Đường Y mới đứng dậy định ra ngoài sân thư giãn thì nghe quản gia nói:
“Phong thiếu chưa thức dậy. Không biết có chuyện gì không. Hay là chúng ta gọi cậu ấy?”
“Nhưng mà bà đi đi. Tôi sợ quá.”
Quản gia ngoài mặt thì cứng rắn nhưng quả thật nghe Phong Sính mắng Đường Y bà cũng hơi e dè.
Đường Y thấy 2 người khó xử nên đã chủ động.
“Để con vào xem chú ấy cho.”
Giúp việc mừng rỡ:
“Đúng đúng. Chú cháu dễ nói chuyện. Chúng ta làm công thôi. Không khéo bị đuổi mất.”
Đường Y miễn cưỡng gõ cửa phòng Phong Sính.
“Phong Sính chú mau mở cửa. Đừng có ở trong đó dọa người ta sợ.”
“Phong Sính, đừng nói chú chết rồi nha.”
Không nghe trả lời, lúc này trong đầu cô suy nghĩ đủ diễn cảnh.
“Có khi nào say rượu đập đầu vào bồn cầu rồi không?”
“Hay là đưa tay vào ổ điện?”
Nghĩ đến đây Đường Y không dám nghĩ nữa. Cô đẩy cửa bước vào.
“Phong Sính, chú không sao chứ?”
Danh sách chương