Thẩm Kiến Sơ xuất hiện ngăn trở Trịnh Tư nện bước, cô ấy nhìn sang hành lang bên kia, tiếp theo lui trở về ven tường.

Thẩm Kiến Sơ đi đến bên cạnh, Trịnh Tư lau khô nước mắt trên mặt, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều không nói gì cả, lập tức dời đi tầm mắt.

"Làm sao vậy?" Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Sao lại xuống đây rồi?"
Thẩm Kiến Sơ lấy đồ vật trong túi ra: "Thẻ phòng, em để ở phòng chị."
Tề Ngôn a một tiếng.

Hôm nay cô mặc áo lông, quần cũng không có túi, lúc ăn cơm thuận tay đặt thẻ phòng lên bàn, Thẩm Kiến Sơ sợ Tề Ngôn quên mang, trực tiếp lấy bỏ vào trong túi của mình.

Tề Ngôn tiếp nhận thẻ phòng, nghe Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Hai người làm sao vậy?"
Dấu vết Trịnh Tư đã khóc rất rõ ràng, muốn làm bộ như nhìn không thấy thì có thể nhìn không thấy, nhưng không nghĩ nhìn không thấy thì căn bản là giấu không được.

Tề Ngôn lắc đầu: "Không có gì."
Trịnh Tư đứng ở ven tường lúc này hít cái mũi một chút, dùng một giọng điệu nghe không rõ ý tứ hỏi: "Sao hai người không thể ở cùng một phòng?"
Thẩm Kiến Sơ quay đầu nhìn Trịnh Tư, không chút hoang mang trả lời: "Hôm nay tôi muốn làm việc, Tề Ngôn ngủ không được sâu, tôi sợ làm ồn đến em ấy."
Trịnh Tư à một tiếng, vẫn dùng giọng điệu vừa rồi, lại hỏi: "Lúc trước hai người vì sao ly hôn vậy?"
Tề Ngôn nghe xong rõ ràng nhíu mày lại, không vui vẻ cho lắm nhìn Trịnh Tư, Trịnh Tư sợ hãi ánh mắt này của Tề Ngôn, lập tức cúi đầu.

Thẩm Kiến Sơ nhìn thấy, cô ấy đi một bước tới chỗ Tề Ngôn, cũng nắm lấy tay Tề Ngôn: "Chuyện của chúng tôi không tiện nói cho người khác nghe," Thẩm Kiến Sơ quay đầu nhìn Trịnh Tư, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi nghe thầy Trịnh nói cô sắp sửa đi làm, tôi khuyên cô một câu, vào xã hội, trước tiên phải học được cách nhìn mặt đoán ý, nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, chính mình phải có đúng mực."
Thẩm Kiến Sơ nói xong trực tiếp lôi kéo Tề Ngôn rời đi.

Đã lâu rồi Tề Ngôn không có nhìn thấy Thẩm Kiến Sơ dữ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì.

Có một lần thấy Thẩm Kiến Sơ như vậy, là sau khi kết hôn, ngày đó cô nhàm chán, đi công ty cuả Thẩm Kiến Sơ tìm cô ấy, bởi vì lễ tân nhận ra cô, trực tiếp để cô đi vào trong, sau đó cô liền thấy được Thẩm Kiến Sơ ở văn phòng đang giáo huấn cấp dưới.

Rất nhiều người nói với Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ ở trước mặt cô rất khác biệt, Tề Ngôn vẫn luôn cho rằng mọi người chỉ là đang khách sáo, là muốn nịnh hót hai người nên thuận miệng nói lời khích lệ trái lương tâm, ngày đó cô đã hiểu được, lời những người đó nói đều là sự thật.

Nhân viên cấp dưới kia có bị dọa hay không Tề Ngôn không biết, nhưng Tề Ngôn là có hơi bị dọa rồi, chờ nhân viên cấp dưới kia đi khỏi, cô ở cửa đợi nửa phút mới đi vào.


Cô sợ Thẩm Kiến Sơ còn dư lửa giận chó đánh mèo với cô, đi đường đều rất cẩn thận, nhưng không nghĩ tới chính là, Thẩm Kiến Sơ vẫn bộ dáng như cô thường thấy, kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện, thậm chí cả một buổi chiều đều không để cô đi, rõ ràng cô ở đàng kia đều không có một chút tác dụng gì.

Giống như đột nhiên lại tìm được một chứng cứ cho thấy Thẩm Kiến Sơ cũng thích cô từ trước, tâm tình của Tề Ngôn bị hạ xuống vì Trịnh Tư, lại trở nên tốt hơn một chút.

Đi qua thêm một hành lang, liền đến phòng Tề Ngôn, hai người cùng nhau đi vào, chờ cửa được đóng lại, Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Mới nãy chị đã nghe được gì?"
Thẩm Kiến Sơ nói lời mang mùi chua: "Cô ấy nói rất thích em, sau đó liền khóc."
Tề Ngôn cào cào cái trán một chút, nghĩ nghĩ nói: "Em không biết em ấy ở nơi đó, em ấy vốn dĩ đang hút thuốc, em đi ngang qua."
Thẩm Kiến Sơ cười nhẹ, đánh gãy lời nói của Tề Ngôn: "Không cần giải thích chuyện này."
Tề Ngôn ừm, hơi mím môi, lại nói: "Lần đầu tiên có người thích em, em không giỏi đối phó."
Thẩm Kiến Sơ lần này thật sự tức giận, đôi tay khoanh trước ngực nhìn Tề Ngôn: "Lần đầu tiên có người thích em? Chị là cái gì?"
Tề Ngôn a một tiếng: "Ý của em là ngoại trừ chị," Tề Ngôn nói xong lại bổ sung hai tiếng: "Hì hì, chị không giống họ."
Thẩm Kiến Sơ gập ngón tay lại gõ vào trán Tề Ngôn.

Đi chưa được mấy bước, di động của Tề Ngôn vang lên.

Thẩm Kiến Sơ lúc này đặc biệt mẫn cảm, Tề Ngôn mới vừa lấy điện thoại ra, Thẩm Kiến Sơ liền ngừng lại bước chân.

Tề Ngôn thấy Thẩm Kiến Sơ quay đầu lại đây, đơn giản trực tiếp mở Wechat trước mặt Thẩm Kiến Sơ.

Thật đúng là Trịnh Tư gửi tới WeChat.

Trịnh Tư: Đàn chị thật xin lỗi
Tề Ngôn nhìn Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ không có biểu cảm dư thừa.

Tề Ngôn cúi đầu trả lời: Không có gì
Sau đó cô lưu loát xóa Trịnh Tư đi.

Thẩm Kiến Sơ có hơi kinh ngạc, lấy tính tình hiền lành của Tề Ngôn, không giống như sẽ làm hành động xóa bỏ người khác như vậy.

Không đợi Thẩm Kiến Sơ hỏi, Tề Ngôn tự mình giải thích: "Em không thích em ấy."
Tức khắc Thẩm Kiến Sơ lập tức nghĩ đến vấn đề Trịnh Tư đã hỏi ở bên kia hành lang, "hai người lúc trước vì sao ly hôn".


Có thể nhìn ra được, Tề Ngôn rất bài xích vấn đề này.

Vừa lúc, Thẩm Kiến Sơ cũng rất bài xích vấn đề này, hai người đều có suy nghĩ riêng và không hề nhắc lại.

"Công việc của chị có vội không?" Tề Ngôn cất điện thoại vào, hỏi Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "10 giờ mới có thể cho chị phương án, chúng ta mở cuộc họp rồi thảo luận một chút, sau đó có thể nghỉ ngơi."
Nhẹ nhàng bâng quơ, là phong cách của Thẩm Kiến Sơ, lúc trước Tề Ngôn nghe được cổ phiếu của công ty Thẩm Kiến Sơ bị rớt mạnh, cô vội vàng gọi điện thoại dò hỏi, Thẩm Kiến Sơ cũng là dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, "không có việc gì, lập tức sẽ tốt lên, không cần lo lắng".

Tề Ngôn cũng không lo lắng được công việc của Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ làm gì đó một cái cô cũng không hiểu, nhưng việc liên quan đến cô, Thẩm Kiến Sơ lại đều rõ ràng.

Thẩm Kiến Sơ ở thương trường bày mưu lập kế, ở phương diện nghệ thuật có thiên phú bẩm sinh, Tề Ngôn căn bản kém hơn cô ấy.

Lúc trước vì sao ly hôn, Tề Ngôn vẫn luôn khó có thể mở miệng.

Bởi vì cô cùng Thẩm Kiến Sơ không cùng địa vị xã hội mà cảm thấy tự ti, cảm thấy bất lực, cô rất muốn bò lên cao, nhưng sự thật lại trái ngược với tưởng tưởng, tài năng của cô thật sự thảm, cuộc sống của cô trở nên không ổn, tư tưởng cũng trở nên không tốt.

Hiện tại hồi tưởng lại, đoạn thời gian đó Tề Ngôn thật sự là khiến người chán ghét.

Ai sẽ thích một người mỗi ngày đều có năng lượng tiêu cực chứ, lại có ai sẽ thích người mà ai khuyên đều không nghe, quyết giữ ý mình đâu.

Còn một lát nữa đến 10 giờ, Thẩm Kiến Sơ không vội rời đi, nếu người đã đến, Tề Ngôn tìm lấy cà phê từ trong rương ra.

Thẩm Kiến Sơ thuận tay tiếp nhận, hỏi: "Sao em đi công tác còn mang cái này, uống vào không phải ngủ không được sao?"
Tề Ngôn: "Lỡ như muốn uống thì sao."
Thẩm Kiến Sơ đi rửa cái ly, Tề Ngôn nấu nước nóng, quá trình chờ đợi nước sôi, hai người lại bắt đầu yên tĩnh đối diện nhau.

Tề Ngôn chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.


"Chị còn nhớ Hứa Dung không?" Tề Ngôn hỏi.

Thẩm Kiến Sơ: "Là ai?"
Tề Ngôn: "Bạn học của em, tóc ngắn, mang mắt kính, chiều cao tương đối bằng em, khi đó thường xuyên cùng em đi đến nhà cô Phùng, thường xuyên gặp chị."
Thẩm Kiến Sơ nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: "Là ai?"
Tề Ngôn cười một chút: "Cậu ấy đã thổ lộ với chị, bên bờ ao nhà cô Phùng, như vậy chị có ấn tượng chưa?"
Thẩm Kiến Sơ nghe cái này mới à một tiếng, cô ấy hỏi Tề Ngôn: "Làm sao em biết?"
Tề Ngôn nói: "Em thấy được."
Thẩm Kiến Sơ đối với chuyện này có ấn tượng không quá sâu, chỉ nhớ mang máng một chút, không thể tìm thấy khoảng thời gian để nhớ.

Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Khi đó chúng ta ở bên nhau chưa?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Không có," Tề Ngôn bĩu môi: "Chị nói với Hứa Dung quá tuyệt tình."
Thẩm Kiến Sơ nở nụ cười: "Chị nói cái gì?"
Tề Ngôn hồi ức lại một chút: "Chị nói với cậu ấy, chăm chỉ học vẽ, không cần nghĩ ngợi lung tung, chúng ta không thể nào," Tề Ngôn nói xong gật gật đầu: "Sạch sẽ lưu loát."
Thẩm Kiến Sơ hơi nhướng mày: "Trước nay em không có nói với chị việc này."
Cô Tề hơi thè lưỡi, tiếp tục nói: "Ngày đó Hứa Dung trở về khóc cả đêm."
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên hứng thú: "Chị dọa đến em rồi?"
Tề Ngôn nghĩ nghĩ mới gật đầu: "Là có hơi sợ thổ lộ với chị."
Thẩm Kiến Sơ trêu chọc: "Chị nói đi, lúc trước cô Tề theo đuổi chị đến như vậy, nhưng vẫn không chịu thổ lộ, chị chờ rồi chờ, không biết khi nào bắt đầu."
Cô Tề bị Thẩm Kiến Sơ chọc đến nở nụ cười.

Thẩm Kiến Sơ tiếp tục nói: "Có thể làm sao bây giờ đâu, cô Tề không nói, chị đành phải tự mình động thủ."
Lại có được chứng cứ Thẩm Kiến Sơ yêu Tề Ngôn, Tề Ngôn cười đến không dừng được, vừa lúc Thẩm Kiến Sơ nói là chọc cô, cô cũng không nghĩ che giấu, trực tiếp cười như vậy.

Bên cạnh nước sôi bang lên một tiếng, rốt cuộc đã sôi.

Tề Ngôn bỏ gói cà phê đi, pha nước vào, bưng đến trên bàn cạnh Thẩm Kiến Sơ.

Tề Ngôn: "Để một lúc, còn nóng," cô nói xong nhìn thời gian: "Còn có năm phút đến 10 giờ rồi."
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Năm phút cũng đủ uống xong một ly cà phê sao?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Không đủ."
Thẩm Kiến Sơ: "Vậy làm sao bây giờ, cô Tề làm chậm trễ thời gian của chị."
Tề Ngôn nói: "Em có thể bưng cà phê lên cho chị."
Thẩm Kiến Sơ nói giọng nhỏ lại: "Cô Tề đuổi chị đi."
Tề Ngôn bật cười: "Em nào có."
Thẩm Kiến Sơ quay đầu quấy một chút cà phê, có lẽ là cũng cảm thấy mình làm hơi quá, không nhịn được bật cười.


Tề Ngôn cười rồi buông tiếng thở dài, nhìn sườn mặt Thẩm Kiến Sơ, hỏi: "Sao gần đây chị thích trêu chọc em vậy?"
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Chị không có mà cô Tề."
Tề Ngôn: "Không cần kêu em là cô Tề."
Thẩm Kiến Sơ lập tức sửa miệng, giọng nói còn mềm mại: "Chị không có mà cục cưng."
Tề Ngôn nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Cũng không chỉ có hiện tại, Thẩm Kiến Sơ trước kia cũng rất yêu trêu chọc cô, kiểu không đem cô chọc ghẹo đến khi lỗ tai hồng lên thì không bỏ qua, sau đó lại nói hai câu cục cưng thật đáng yêu, lừa gạt mọi chuyện qua đi.

Năm phút xác thật không đủ uống một ly cà phê, chờ đến khi độ ấm của cà phê thích hợp uống, đã qua 10 giờ 5 phút.

Hẳn là không phải phương án rất gấp, Thẩm Kiến Sơ không vội đi, Tề Ngôn cũng không có đuổi người.

Thẩm Kiến Sơ uống từng ngụm, có lẽ sợ Tề Ngôn ngủ không được, một tia ý tứ muốn cho Tề Ngôn uống cũng không có.

Chờ Thẩm Kiến Sơ uống cà phê xong, thời gian lại qua hơn mười phút.

Bởi vì vừa mới bị đùa giỡn, nửa câu Tề Ngôn cũng không dám mở miệng hỏi Thẩm Kiến Sơ phương án có gấp không, chỉ yên lặng chờ.

Thẩm Kiến Sơ rốt cuộc đứng lên, Tề Ngôn thấy thế, cũng đứng lên theo.

"Trước khi đi," Thẩm Kiến Sơ cười như không cười nhìn Tề Ngôn: "Muốn làm một việc."
Câu thức rất quen thuộc, Tề Ngôn lập tức đứng thẳng, cũng theo bản năng liếm môi một chút.

Thẩm Kiến Sơ nói: "Muốn hỏi cô Tề một vấn đề."
Tề Ngôn: "......!Nha."
Thẩm Kiến Sơ nhìn Tề Ngôn, cười nói: "Bằng không cô Tề tưởng cái gì?"
"Không có, không tưởng cái gì," giọng điệu của Tề Ngôn một chút cũng không phải là không có gì, cô ấp úng hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Muốn hỏi cái gì?"
Thẩm Kiến Sơ cười sờ sờ đầu Tề Ngôn, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Vốn là định chậm rãi chờ đợi, nhưng đột nhiên có chút nóng nảy."
Thẩm Kiến Sơ nhìn chằm chằm đôi mắt Tề Ngôn: "Thích chị không?"
Tề Ngôn dừng một chút, mới nói: "Em thể hiện còn không giống như là thích chị sao?"
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Muốn nghe chính miệng em nói."
Tề Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên trở nên thật ngoan ngoãn: "Thích."
Vừa dứt lời, Thẩm Kiến Sơ cười dựa đến, làm việc TềNgôn chờ mong..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện