125. Cho đứa nhỏ chút thời gian

An Nhiên há miệng thở dốc, toàn thân đều vô cùng đau đớn nghe Vân Đào nói vậy, trêи mặt nàng có chút không nhịn được, trộm đồ vật sao.... Kia cũng không phải là nàng muốn vậy, nếu nàng có thể đánh được người tên Vân Đào này, thì dĩ nhiên có thể quang minh chính đại đi đoạt rồi, quả quyết sẽ không đi trộm a.

Nhưng nhìn tính cách của Vân Đào này, hơi có chút cường thế không dung người khác phản bác, hắn giống như gia trưởng trong một đại gia tộc cổ đại vậy, loại cảm giác như nói cái gì phải là cái đó, làm An Nhiên và Lưu Viện không thoải mái nhưng lại không dám đưa ra ý kiến phản đối.

Các nàng có thể làm gì bây giờ? Xã hội hiện tại đã hỗn loạn như vậy, thân là hai người phụ nữ, có thể làm sao bây giờ?? Trong lòng An Nhiên trầm xuống, bởi vì nàng minh bạch, thế cục hiện tại của nàng là địch cường ta nhược, đừng nói lại đánh không lại Vân Đào, giờ Vân Đào muốn nàng chết vậy chỉ là sự tình trong 1s mà thôi, kết quả như bây giờ, là tốt nhất.

Cho nên nàng vẫn là làm theo lời Vân Đào đi.

May mắn là, hài tử của Lưu Viện, tuy rằng bị Vân Đào mạnh mẽ thu dưỡng nhưng hắn không cướp Hằng Hằng từ bên người nàng đi, mà ôm hắn chơi trong chốc lát, sau đó trả Hằng Hằng về, lại đứng dậy nhìn Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên.

An Nhiên lui về sau một bước, Vân Đào liếc nàng một cái, cũng không đoạt lấy, chỉ cúi mắt nhìn Oa Oa hồi lâu, đột nhiên cười dùng thái độ hòa hoãn nói với An Nhiên và Lưu Viện:

"Hai người các ngươi, cũng có thể lái xe trở về, ta không cần hai người đi ra ngoài giết tang thi hay tìm vật tư, nữ nhân chỉ cần xem trọng hài tử là được rồi.

Lời nói này so với lời ngạnh bang bang cường thế vừa rồi dễ nghe hơn nhiều, tựa hồ đãi ngộ như vậy đối với đại đa số nữ nhân mà nói không thể nghi ngờ là tin vui.

Lưu Viện cười một chút, cũng không so đo vừa rồi bị Vân Đào đè xuống, hơi chút nữa bóp chết nàng, có chút vui mừng gật gật đầu đáp ứng. Sau đó ngồi xổm xuống bên người Hằng Hằng, chỉ vào Vân Đào, nói với Hằng Hằng:

"Ngoan, kêu... kêu ba ba."

Hằng Hằng nhấp môi không mở miệng, hắn chỉ ngẩng đầu oán hận nhìn thoáng Vân Đào, nhanh chóng cúi đầu, hài tử nho nhỏ, trong mắt đều là nước mắt, không ai biết trong đầu nho nhỏ của hắn suy nghĩ gì, việc sống sót còn phải xem tuổi tác, Hằng Hằng hiểu chuyện cũng không muốn gọi một người xa lạ là ba ba.

Hắn có ba ba a, không phải tên xấu xa này,

Lưu Viện nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó khó chịu của Hằng Hằng, kỳ thật trong lòng cũng chua xót, giơ tay sờ sờ đầu hắn, trong thâm tâm cũng không muốn bức Hằng Hằng gọi Vân Đào là "ba ba", nàng minh bạch, tình cảm của Hằng Hằng với cha đẻ là rất sâu, từ sâu trong nội tâm hắn không muốn gọi người khác là "ba ba", nhưng nếu Hằng Hằng không biểu hiện ngoan ngoãn một chút, ngày tháng sau này của hai mẹ con sẽ vất vả gấp trăm lần so với hiện tại.

Nữ nhân ở mạt thế, có bản lĩnh cũng khó có thể sống sót bằng lực lượng của chính mình, đối với điểm này, Lưu Viện lĩnh ngộ thấu triệt hơn so với An Nhiên.

Hiện tại có một cơ hội để nàng không cần bị đông đảo nam nhân đạp hư, Hằng Hằng không cần chịu đói chịu khi dễ, đương nhiên là nàng phải nắm bắt được.

Nàng muốn ngoan tâm mắng Hằng Hằng vài câu, làm cho hắn hiểu chuyện một chút, thì Vân Đào mở miệng đúng lúc:

"Cứ như vậy đi, cho đứa nhỏ chút thời gian."

Không khí trầm trọng bao trùm, cũng không vì Vân Đào khoan dung mà nhẹ nhàng chút ít, trêи mặt mỗi người không có nửa phần vui mừng, nặng trĩu đứng ngoài phòng bảo vệ, trong đó đương nhiên cũng gồm chính Vân Đào mạnh mẽ thu dưỡng Hằng Hằng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện