10.
Ngày hôm sau, tôi bị một mùi thơm đánh thức với cái bụng đói cồn cào.
Tầm mắt nhìn qua cánh cửa khép hờ, Tần Miện đang làm bữa sáng trong phòng bếp.
"Nói chứ ghế salon nhà anh hơi bị cứng á. Ngủ một giấc thôi mà đau cả hông lẫn chân."
Tôi vung vẩy cánh tay đau nhức, không nhịn được mà chê ỏng chê eo.
Người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, đang chiên trứng trên bếp, nghe vậy quay đầu nhìn tôi, động tác trên tay không ngừng lại.
"Tối qua chỉ biết lột quần áo của tôi, mà không biết ngủ ở phòng ngủ chính?"
...
"Quần áo của anh bị bẩn, tôi có lòng tốt mới giúp anh cởi." Tôi cố gắng giải thích.
"Cả qu@n lót?"
...
Chỉ là thuận tay lột hết thôi à...
"Không phải lúc nào anh cũng cởi tr@n khi ngủ sao, cởi ra... không tốt hơn hả?" Tôi có chút buồn bực.
Cái người đàn ông này thật khó hầu hạ.
"Nhớ rõ ghê nhỉ." Anh giảo hoạt nhướng mày, "Là tại tôi, có mị lực quá lớn, khiến em không kiềm chế được."
...
Cíu mạng! Tôi trợn mắt, khinh bỉ anh.
"Trước khi đi còn hôn trộm tôi?" Anh tiếp tục ném thêm quả bom.
!!!...
Tôi phát điên: "Tần Miện! Anh giả vờ ngủ! BISS!*"
*BISS: mình khum hiểu từ này, ai bt thì nhắc mình với nhé.
Tôi ném đại cái gối vào người anh. Anh cười một cách tùy ý.
"Vậy còn anh đặt mật khẩu là sinh nhật tôi thì tính thế nào, có khi vẫn chưa dứt tình với tôi ấy chứ!" Tôi muốn bùng cháy luôn rồi.
Tối hôm qua bị anh ôm một chút liền thất thần, ma xui quỷ khiến nhập ngày sinh nhật của mình vào, không ngờ cửa lại mở ra thật...
Sau đó bởi vì có tí xíu cảm động, nên mới len lén hôn anh một cái...
Lại bị lừa!
Tôi đúng là bị ngu x N lần mới nói trước!
Chỉ thấy anh ung dung thong thả xắn tay áo lên rửa nồi, nhẹ giọng nói: "Quả thật. Là chưa dứt tình."
11.
"Anh nói gì?" Tôi hoài nghi mình gặp ảo giác.
"Bữa sáng xong rồi, qua đây ăn đi." Nhưng anh lại làm như không có chuyện gì, nhàn nhã bày đ ĩa ra.
Tôi hào hứng chạy tới đặt mông ngồi xuống, hai tay chống cằm gặng hỏi anh.
"Hừ, đừng có mà lảng tránh. Tối qua uống say còn ôm tôi nói nhớ tôi. Thừa nhận đi Tần Miện, anh vẫn còn tình cảm với tôi phải không."
Anh bắt đầu ăn một cách tao nhã, không đáp lại lời tôi.
À, chắc là bị nói trúng rồi, tôi dương dương tự đắc.
Lúc này bụng lại như được dịp réo lên.
Dụ dỗ bằng thức ăn ngon, đúng là boy tâm cơ.
Vừa mới ăn được một nửa thì điện thoại đã vang lên, tôi một bên gặm bánh mì một bên nghe điện thoại.
Tống Giai: [Thấm, dậy chưa?]
Tôi: [Rồi]
Tôi bưng sữa bò lên uống, không để tâm.
Tống Giai: [Một mình?]
Tôi: [Ừm]
Đáp trong vô thức xong, tôi mới chợt nhận ra có một sinh vật sống to lớn đang ngồi lù lù ở phía đối diện.
...
Tôi đặt điện thoại dán sát bên tai, chắc là... không nghe thấy đâu nhỉ.
Tống Giai: [Ra ngoài chơi đi, buổi trưa tổ chức chơi cờ, nhiều mấy em đẹp trai mưu mô lắm á, đều là kiểu bà thích.]
Khụ. Tôi vô tình sặc nước miếng, ngẩng đầu liền phát hiện ra Tần Miện đang cười nửa miệng nhìn tôi chằm chằm.
...
Tôi: [Không được, hơi mệt, hôm nay nghỉ đi.]
Tống Giai: [Ghê vậy sao, sẽ không dày vò cả một đêm chứ, Tần Miện mãnh liệt vậy à?]
Cái chất giọng kh.ủ.ng bố này, thanh âm lớn đến nỗi không che đậy được chút xíu nào.
Tôi đưa tay bịt loa lại, nhìn Tần Miện cười gượng. Đầu bên kia điện thoại vẫn đang điên cuồng oanh tạc.
Tôi: [... Tín hiệu không tốt lắm, lát nói sau nhé.]
Tôi vội vàng cúp điện thoại, lén lút ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Anh vẫn đang nhìn tôi không chớp mắt.
"Làm sao, không nhìn thấy anh?" Trong giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm.
"A, không phải... cái đó, nhỡ Tống Giai ngang nhiên tung tin đồn." Tôi bắt đầu nói lắp.
Rõ ràng tối hôm qua không phát sinh chuyện gì mà.
"Ý em muốn nói là, anh không thể một đêm?" Anh đứng dậy, kéo tôi lên rồi chặn lại ở góc tường.
"Không thì, em kiểm hàng thử đi?" Anh khẽ cười tiến đến gần.
Tôi:...
12.
Đêm đó, Tần Miện mời tôi đi ăn bữa tối kiểu Pháp.
Địa điểm là Michelin nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Tôi mặc đại một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đứng ở cửa trừng mắt với anh, "Quần áo xấu ch.ế.t đi được."
"Anh bao cả quán rồi, không ai thấy được đâu." Anh xoa đầu an ủi tôi rồi kéo tôi đi vào.
Tôi vẫn trừng mắt nhìn anh.
"Lần sau không xé quần áo của em nữa, ngoan."
"Tần Miện! Đó là bộ cao cấp của hãng G." Tôi giận dữ bất bình. Đồ dã thú này.
"Anh trả em mười bộ." Anh cười cưng chiều.
"Vậy còn tạm được." Tâm tình tôi rất tốt, nhìn xung quanh rồi hỏi, "Bữa tối dưới ánh nến? Th ô tục quá đi."
Anh không đáp lời, chỉ búng tay một cái, ngay sau đó người phục vụ liền đẩy chiếc bánh kem lớn đi vào.
Tôi chống cằm chê bai, "Chắc sẽ không giấu nhẫn để bày tỏ đâu nhỉ."
Nhưng trái tim không kìm được mà đập loạn nhịp.
"Không phải." Anh khẳng định.
Tôi hắng giọng, vừa nhận lấy d.a.o cắt bánh vừa bất mãn, "Bánh này cũng quá lớn rồi, anh định biến em thành heo à!"
Đang cắt được một nửa, tự nhiên d.a.o bị kẹt...
Nhân viên phục vụ khéo léo lấy đồ ra, "Không chỉ có nhẫn mà còn có dây chuyền, bông tai, là một hộp trang sức, thưa Tô tiểu thư."
Tôi:...
Hộp quà bằng nhung được mở ra, bên trong là một bộ đá tourmaline màu hồng, đính đầy đá quý lấp lánh.
Tôi nhìn đến mê mẩn, quá là đẹp, tôi muốn!
"Đây là ý gì, Tần thiếu?"
"Tặng em." Anh nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt sáng ngời, "Thấm Thấm, chúng ta bắt đầu lại được không."
Trong phút chốc, nhịp tim của tôi đập loạn rối bời.
Mỹ nam kế ch.ế.t tiệt.
13.
Tôi nhịn đau đẩy hộp trang sức trả lại cho anh.
"Em muốn danh phận." Tôi nói như đinh đóng cột.
Tôi không muốn bị tổn thương giống như bốn năm trước kia một lần nào nữa.
Lần này, tôi muốn quang minh chính đại làm bà Tần.
"Được, sắp tới anh định ngửa bài với gia đình." Anh giống như đã suy nghĩ cặn kẽ từ sớm, "Mặc kệ kết quả ra sao, anh vẫn sẽ lên tiếng vạch rõ giới hạn với Tạ An An."
Anh cúi người tiến lên nắm lấy tay tôi trấn an, "Thật sự xin lỗi, Thấm Thấm à, tại anh năm đó không bảo vệ tốt cho em."
Lời xin lỗi muộn màng phút chốc đã vạch trần vết sẹo đã kết vẩy từ lâu của tôi.
Năm ấy mẹ Tần Miện hẹn gặp tôi để nói chuyện.
Tôi mới biết thì ra con nhà giàu cũng chia thành ba sáu chín các thể loại.
Đứa con gái nhà giàu mới nổi không xứng với người trong gia đình trâm anh thế phiệt.
Nhưng tôi tin vào tình yêu giữa tôi và Tần Miện, không nể tình mà vứt bỏ tờ chi phiếu xuống mặt đất.
Nhưng hiện thực ngay lập tức tàn nhẫn đánh vào mặt tôi.
Anh bị đưa ra nước ngoài, dắt theo vị hôn thê mà gia đình đã chọn.
Sau đó tôi mới biết, khoảng thời gian ấy ông nội anh bệnh nặng, anh ấy không muốn thuận theo.
Nhưng... ván đã đóng thuyền.
Anh vuốt v e lòng bàn tay của tôi, sự đụng chạm ấm áp này đã kéo tôi trở về thực tại.
Cảm giác ấy đột nhiên khiến tôi có hơi muốn khóc.
"Nếu nhà anh không đồng ý thì làm thế nào?" Tôi vội vàng đổi đề tài, không để cho mình trông quá thảm hại.
"Vậy thì rời khỏi Tần gia, đúng lúc sự nghiệp của anh bây giờ đã có chút khởi sắc." Anh nói một cách bình thản (gốc là phong khinh vân đạm).
"Vậy chẳng phải anh sẽ nghèo rớt mồng tơi sao." Tôi ra vẻ chê bai chọc tức anh, "Thôi không sao, đến lúc đó đổi lại là em bao nuôi anh, nhất định sẽ biến anh trở thành bóng hồng mỹ lệ nhất."
Nói xong tôi cười nhéo mặt anh một cái, không phải nói suông, tiềm năng quả thật không tệ.
"Yên tâm, nuôi một mình em thì anh đây thừa sức." Anh dở khóc dở cười.
Tôi hài lòng, lén lút kéo hộp trang sức trở về.
"Lại muốn?" Anh nhanh miệng cười.
Tôi hắng giọng: "Em là chó vườn. Em thích."
14.
Một tuần kế tiếp, Tần Miện bận bịu một cách điên cuồng.
Thi thoảng chúng tôi mới có thời gian gọi video trò chuyện về cả một ngày.
Nhưng mà, tôi rất vui vẻ.
Có một người đàn ông vì tôi mà gây dựng sự nghiệp, coi có đẹp trai không cơ chứ.
Buổi tối theo thường lệ, tôi tẩy trang rồi gọi video qua cho anh.
"Vẫn còn ở công ty?" Vành mắt đen nặng trĩu như muốn rớt ra ngoài, tôi nhìn mà có chút đau lòng.
"Ừ. Mới vừa xong việc." Anh vuốt tóc, kết quả... tóc dựng đứng.
Trong nháy mắt tôi chợt cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu, thật là nhớ Rua.
Vì vậy, tôi cố ý hạ giọng: "Tối nay tới không, cục cưng~ "
Anh sặc nước miếng, cười ra tiếng không biết phải làm sao, "Thấm, đừng trêu chọc anh."
"Làm sao vậy?" Tôi vô tội chớp mắt, vuốt lại mái tóc bù xù trên đầu, thở dài, "Ây da, già rồi, trang điểm nhẹ cũng không nhịn được."
Vừa nói vừa làm bộ đứng dậy, âm mưu muốn khoe bộ váy hai dây nhỏ nhắn.
Không biết chủ nhân chiếc váy này còn muốn trêu ghẹo nữa không.
Chỉ biết là màn hình đối diện khẽ rung lên, anh hoàn toàn từ bỏ chống cự, "Nhìn xem, đến điện thoại còn cầm không chắc."
Tôi cười lớn.
"Nhìn em rất đẹp sau khi tẩy trang." Anh thản nhiên khen một câu.
"Thì thế nào?" Tôi nhướng mày nhìn anh.
"Có thể kéo váy xuống thấp hơn một chút không?"
"Đồ lưu manh." Tôi cười lớn tiếng hơn.
Nhưng tôi càng ngày càng thích, phải làm sao bây giờ.
Ngày hôm sau, tôi bị một mùi thơm đánh thức với cái bụng đói cồn cào.
Tầm mắt nhìn qua cánh cửa khép hờ, Tần Miện đang làm bữa sáng trong phòng bếp.
"Nói chứ ghế salon nhà anh hơi bị cứng á. Ngủ một giấc thôi mà đau cả hông lẫn chân."
Tôi vung vẩy cánh tay đau nhức, không nhịn được mà chê ỏng chê eo.
Người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, đang chiên trứng trên bếp, nghe vậy quay đầu nhìn tôi, động tác trên tay không ngừng lại.
"Tối qua chỉ biết lột quần áo của tôi, mà không biết ngủ ở phòng ngủ chính?"
...
"Quần áo của anh bị bẩn, tôi có lòng tốt mới giúp anh cởi." Tôi cố gắng giải thích.
"Cả qu@n lót?"
...
Chỉ là thuận tay lột hết thôi à...
"Không phải lúc nào anh cũng cởi tr@n khi ngủ sao, cởi ra... không tốt hơn hả?" Tôi có chút buồn bực.
Cái người đàn ông này thật khó hầu hạ.
"Nhớ rõ ghê nhỉ." Anh giảo hoạt nhướng mày, "Là tại tôi, có mị lực quá lớn, khiến em không kiềm chế được."
...
Cíu mạng! Tôi trợn mắt, khinh bỉ anh.
"Trước khi đi còn hôn trộm tôi?" Anh tiếp tục ném thêm quả bom.
!!!...
Tôi phát điên: "Tần Miện! Anh giả vờ ngủ! BISS!*"
*BISS: mình khum hiểu từ này, ai bt thì nhắc mình với nhé.
Tôi ném đại cái gối vào người anh. Anh cười một cách tùy ý.
"Vậy còn anh đặt mật khẩu là sinh nhật tôi thì tính thế nào, có khi vẫn chưa dứt tình với tôi ấy chứ!" Tôi muốn bùng cháy luôn rồi.
Tối hôm qua bị anh ôm một chút liền thất thần, ma xui quỷ khiến nhập ngày sinh nhật của mình vào, không ngờ cửa lại mở ra thật...
Sau đó bởi vì có tí xíu cảm động, nên mới len lén hôn anh một cái...
Lại bị lừa!
Tôi đúng là bị ngu x N lần mới nói trước!
Chỉ thấy anh ung dung thong thả xắn tay áo lên rửa nồi, nhẹ giọng nói: "Quả thật. Là chưa dứt tình."
11.
"Anh nói gì?" Tôi hoài nghi mình gặp ảo giác.
"Bữa sáng xong rồi, qua đây ăn đi." Nhưng anh lại làm như không có chuyện gì, nhàn nhã bày đ ĩa ra.
Tôi hào hứng chạy tới đặt mông ngồi xuống, hai tay chống cằm gặng hỏi anh.
"Hừ, đừng có mà lảng tránh. Tối qua uống say còn ôm tôi nói nhớ tôi. Thừa nhận đi Tần Miện, anh vẫn còn tình cảm với tôi phải không."
Anh bắt đầu ăn một cách tao nhã, không đáp lại lời tôi.
À, chắc là bị nói trúng rồi, tôi dương dương tự đắc.
Lúc này bụng lại như được dịp réo lên.
Dụ dỗ bằng thức ăn ngon, đúng là boy tâm cơ.
Vừa mới ăn được một nửa thì điện thoại đã vang lên, tôi một bên gặm bánh mì một bên nghe điện thoại.
Tống Giai: [Thấm, dậy chưa?]
Tôi: [Rồi]
Tôi bưng sữa bò lên uống, không để tâm.
Tống Giai: [Một mình?]
Tôi: [Ừm]
Đáp trong vô thức xong, tôi mới chợt nhận ra có một sinh vật sống to lớn đang ngồi lù lù ở phía đối diện.
...
Tôi đặt điện thoại dán sát bên tai, chắc là... không nghe thấy đâu nhỉ.
Tống Giai: [Ra ngoài chơi đi, buổi trưa tổ chức chơi cờ, nhiều mấy em đẹp trai mưu mô lắm á, đều là kiểu bà thích.]
Khụ. Tôi vô tình sặc nước miếng, ngẩng đầu liền phát hiện ra Tần Miện đang cười nửa miệng nhìn tôi chằm chằm.
...
Tôi: [Không được, hơi mệt, hôm nay nghỉ đi.]
Tống Giai: [Ghê vậy sao, sẽ không dày vò cả một đêm chứ, Tần Miện mãnh liệt vậy à?]
Cái chất giọng kh.ủ.ng bố này, thanh âm lớn đến nỗi không che đậy được chút xíu nào.
Tôi đưa tay bịt loa lại, nhìn Tần Miện cười gượng. Đầu bên kia điện thoại vẫn đang điên cuồng oanh tạc.
Tôi: [... Tín hiệu không tốt lắm, lát nói sau nhé.]
Tôi vội vàng cúp điện thoại, lén lút ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Anh vẫn đang nhìn tôi không chớp mắt.
"Làm sao, không nhìn thấy anh?" Trong giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm.
"A, không phải... cái đó, nhỡ Tống Giai ngang nhiên tung tin đồn." Tôi bắt đầu nói lắp.
Rõ ràng tối hôm qua không phát sinh chuyện gì mà.
"Ý em muốn nói là, anh không thể một đêm?" Anh đứng dậy, kéo tôi lên rồi chặn lại ở góc tường.
"Không thì, em kiểm hàng thử đi?" Anh khẽ cười tiến đến gần.
Tôi:...
12.
Đêm đó, Tần Miện mời tôi đi ăn bữa tối kiểu Pháp.
Địa điểm là Michelin nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Tôi mặc đại một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đứng ở cửa trừng mắt với anh, "Quần áo xấu ch.ế.t đi được."
"Anh bao cả quán rồi, không ai thấy được đâu." Anh xoa đầu an ủi tôi rồi kéo tôi đi vào.
Tôi vẫn trừng mắt nhìn anh.
"Lần sau không xé quần áo của em nữa, ngoan."
"Tần Miện! Đó là bộ cao cấp của hãng G." Tôi giận dữ bất bình. Đồ dã thú này.
"Anh trả em mười bộ." Anh cười cưng chiều.
"Vậy còn tạm được." Tâm tình tôi rất tốt, nhìn xung quanh rồi hỏi, "Bữa tối dưới ánh nến? Th ô tục quá đi."
Anh không đáp lời, chỉ búng tay một cái, ngay sau đó người phục vụ liền đẩy chiếc bánh kem lớn đi vào.
Tôi chống cằm chê bai, "Chắc sẽ không giấu nhẫn để bày tỏ đâu nhỉ."
Nhưng trái tim không kìm được mà đập loạn nhịp.
"Không phải." Anh khẳng định.
Tôi hắng giọng, vừa nhận lấy d.a.o cắt bánh vừa bất mãn, "Bánh này cũng quá lớn rồi, anh định biến em thành heo à!"
Đang cắt được một nửa, tự nhiên d.a.o bị kẹt...
Nhân viên phục vụ khéo léo lấy đồ ra, "Không chỉ có nhẫn mà còn có dây chuyền, bông tai, là một hộp trang sức, thưa Tô tiểu thư."
Tôi:...
Hộp quà bằng nhung được mở ra, bên trong là một bộ đá tourmaline màu hồng, đính đầy đá quý lấp lánh.
Tôi nhìn đến mê mẩn, quá là đẹp, tôi muốn!
"Đây là ý gì, Tần thiếu?"
"Tặng em." Anh nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt sáng ngời, "Thấm Thấm, chúng ta bắt đầu lại được không."
Trong phút chốc, nhịp tim của tôi đập loạn rối bời.
Mỹ nam kế ch.ế.t tiệt.
13.
Tôi nhịn đau đẩy hộp trang sức trả lại cho anh.
"Em muốn danh phận." Tôi nói như đinh đóng cột.
Tôi không muốn bị tổn thương giống như bốn năm trước kia một lần nào nữa.
Lần này, tôi muốn quang minh chính đại làm bà Tần.
"Được, sắp tới anh định ngửa bài với gia đình." Anh giống như đã suy nghĩ cặn kẽ từ sớm, "Mặc kệ kết quả ra sao, anh vẫn sẽ lên tiếng vạch rõ giới hạn với Tạ An An."
Anh cúi người tiến lên nắm lấy tay tôi trấn an, "Thật sự xin lỗi, Thấm Thấm à, tại anh năm đó không bảo vệ tốt cho em."
Lời xin lỗi muộn màng phút chốc đã vạch trần vết sẹo đã kết vẩy từ lâu của tôi.
Năm ấy mẹ Tần Miện hẹn gặp tôi để nói chuyện.
Tôi mới biết thì ra con nhà giàu cũng chia thành ba sáu chín các thể loại.
Đứa con gái nhà giàu mới nổi không xứng với người trong gia đình trâm anh thế phiệt.
Nhưng tôi tin vào tình yêu giữa tôi và Tần Miện, không nể tình mà vứt bỏ tờ chi phiếu xuống mặt đất.
Nhưng hiện thực ngay lập tức tàn nhẫn đánh vào mặt tôi.
Anh bị đưa ra nước ngoài, dắt theo vị hôn thê mà gia đình đã chọn.
Sau đó tôi mới biết, khoảng thời gian ấy ông nội anh bệnh nặng, anh ấy không muốn thuận theo.
Nhưng... ván đã đóng thuyền.
Anh vuốt v e lòng bàn tay của tôi, sự đụng chạm ấm áp này đã kéo tôi trở về thực tại.
Cảm giác ấy đột nhiên khiến tôi có hơi muốn khóc.
"Nếu nhà anh không đồng ý thì làm thế nào?" Tôi vội vàng đổi đề tài, không để cho mình trông quá thảm hại.
"Vậy thì rời khỏi Tần gia, đúng lúc sự nghiệp của anh bây giờ đã có chút khởi sắc." Anh nói một cách bình thản (gốc là phong khinh vân đạm).
"Vậy chẳng phải anh sẽ nghèo rớt mồng tơi sao." Tôi ra vẻ chê bai chọc tức anh, "Thôi không sao, đến lúc đó đổi lại là em bao nuôi anh, nhất định sẽ biến anh trở thành bóng hồng mỹ lệ nhất."
Nói xong tôi cười nhéo mặt anh một cái, không phải nói suông, tiềm năng quả thật không tệ.
"Yên tâm, nuôi một mình em thì anh đây thừa sức." Anh dở khóc dở cười.
Tôi hài lòng, lén lút kéo hộp trang sức trở về.
"Lại muốn?" Anh nhanh miệng cười.
Tôi hắng giọng: "Em là chó vườn. Em thích."
14.
Một tuần kế tiếp, Tần Miện bận bịu một cách điên cuồng.
Thi thoảng chúng tôi mới có thời gian gọi video trò chuyện về cả một ngày.
Nhưng mà, tôi rất vui vẻ.
Có một người đàn ông vì tôi mà gây dựng sự nghiệp, coi có đẹp trai không cơ chứ.
Buổi tối theo thường lệ, tôi tẩy trang rồi gọi video qua cho anh.
"Vẫn còn ở công ty?" Vành mắt đen nặng trĩu như muốn rớt ra ngoài, tôi nhìn mà có chút đau lòng.
"Ừ. Mới vừa xong việc." Anh vuốt tóc, kết quả... tóc dựng đứng.
Trong nháy mắt tôi chợt cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu, thật là nhớ Rua.
Vì vậy, tôi cố ý hạ giọng: "Tối nay tới không, cục cưng~ "
Anh sặc nước miếng, cười ra tiếng không biết phải làm sao, "Thấm, đừng trêu chọc anh."
"Làm sao vậy?" Tôi vô tội chớp mắt, vuốt lại mái tóc bù xù trên đầu, thở dài, "Ây da, già rồi, trang điểm nhẹ cũng không nhịn được."
Vừa nói vừa làm bộ đứng dậy, âm mưu muốn khoe bộ váy hai dây nhỏ nhắn.
Không biết chủ nhân chiếc váy này còn muốn trêu ghẹo nữa không.
Chỉ biết là màn hình đối diện khẽ rung lên, anh hoàn toàn từ bỏ chống cự, "Nhìn xem, đến điện thoại còn cầm không chắc."
Tôi cười lớn.
"Nhìn em rất đẹp sau khi tẩy trang." Anh thản nhiên khen một câu.
"Thì thế nào?" Tôi nhướng mày nhìn anh.
"Có thể kéo váy xuống thấp hơn một chút không?"
"Đồ lưu manh." Tôi cười lớn tiếng hơn.
Nhưng tôi càng ngày càng thích, phải làm sao bây giờ.
Danh sách chương