Ba nghìn nhân mã của Bảo Tín bị năm trăm kỵ binh của Hoa Hùng dễ dàng đánh bại. Bại binh chạy loạn khắp núi đồi.

Tôn Kiên thở dài, vội vàng xuống núi phái quân tiếp ứng bại binh của Bảo Tín.

Tôn Vũ và nhuyễn muội tử cũng trở lại trong quân.

"Tầm Chân... Làm sao bây giờ?" Công Tôn Toản lo lắng nói: "Đại tướng quân địch có võ tướng kỹ lam sắc, chúng ta làm sao đánh thắng dược. Nếu như đó chỉ là ngự binh kỹ thì ta còn có thể dùng 'Bạch mã' liều mạng với nàng. Nhưng nàng đích thị là một võ quan, xem ra chỉ có thể dùng chiến thuật biển người rồi."

"Chiến thuật biển người?" Tôn Vũ nhắm mắt, nhớ lại cảnh Trương Phi tả xung hữu đột ở giữa bốn vạn đại quân Ô Hoàn. Hắn thở dài nói: "Như vậy chỉ sợ không ổn, tổn thất quá lớn. Chúng ta cứ im lặng quan sát đi, nói không chừng Tôn Kiên có biện pháp. Cho dù nàng ta không có biện pháp thì chúng ta cũng không xuất thủ, chờ trung quân tới. Đào viên tam tỷ muội đến thì không có vấn đề gì rồi."

Công Tôn Toản ôn nhu nói: "Vậy thì theo lời ngươi. Lần trước ta cũng tận mắt thấy sự lợi hại của đào viên tam tỷ muội. Một 'Chiến thần', một 'Đấu thần', quả thực không cần sợ Hoa Hùng kia nữa. Cũng không biết mất bao lâu bọn họ mới có thể tới."

Tôn Vũ nghĩ thầm, sự tình ở thế giới này phát triển cũng tương tự như thế giới kia của ta. Ngoại trừ một ít chi tiết nhỏ, phương hướng đại khái không có gì khác biệt lắm. Vì vậy hắn giả vờ cao thâm nói: "Yên tâm, đào viên tam tỷ muội rất nhanh sẽ tới thôi."

Buổi tối hôm đó, Tôn Kiên và Tôn Vũ cho dựng quân doanh cách vài dặm về phía đông Dĩ Thủy quan.

Sáng sớm hôm sau, Tôn Kiên dẫn đại quân đến trước cửa quan. Nàng biết Công Tôn quân không có ý tranh công nên khá yên bụng, bèn chậm rãi bố trí trận hình. Nàng chỉ vào Hoa Hùng trên tường thành mắng to: "Ngu phụ trợ ác, sao không sớm hàng?"

Tôn Vũ ở phía sau trông thấy bộ dạng hùng hổ của Tôn Kiên, thầm nghĩ trong lòng: Tôn Kiên có bản lĩnh gì lại dám quát mắng Hoa Hùng như vậy, không sợ bị Hoa Hùng một đao bổ đôi hay sao? Chẳng lẽ nàng còn giấu đòn sát thủ nào, cho nên không sợ Hoa Hùng? Có điều trong thế giới kia của ta, Tôn Kiên hình như là bị đánh bại. Sau đó mới có sự kiện Quan Vân Trường ôn tửu trảm Hoa Hùng.

Chỉ nghe một tiếng pháo vang lên, cửa Dĩ Thủy quan mở rộng, mẫu tinh tinh Hoa Hùng dẫn năm ngàn nhân mã, mang theo một viên phó tướng phóng ra. Hóa ra Hoa Hùng cũng không phải đồ ngốc. Nàng ở trong ải nhìn thấy binh của Tôn Kiên tới, phía sau còn có Công Tôn quân áp trận. Hai đội quân tổng cộng có mấy vạn người, vì vậy Hoa Hùng cũng không dám lại mang theo năm trăm thiết kỵ rồi, dứt khoát điểm năm ngàn binh mã đi ra.

Hoa Hùng dựa lưng vào Dĩ Thủy quan bày trận hình, cười to với Tôn Kiên nói: "Ngày hôm qua ngươi thấy uy phong của ta mà bây giờ còn dám tới khiêu chiến? Không sợ chết hay sao?" Thanh âm của nàng cực kỳ khó nghe, không khác lắm so với tiếng kêu của tinh tinh. Tôn Vũ ở phía sau quan chiến, một là không muốn nhìn mặt của nàng, hai là không muốn nghe tiếng nói của nàng, vì thế dứt khoát quay người đi.

Tôn Kiên mặc áo giáp bạc, đầu đội mũ chóp đỏ, cưỡi ngựa Hoa Tông, tay cầm Cổ Đĩnh đao, lưng đeo Thước Họa cung, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tư thế thật oai hùng hiên ngang. Tôn Kiên cười nói: "Ngươi cho rằng võ tướng kỹ lam sắc là có thể dọa lui được Giang Đông chi hổ? Có phần tự cao quá đó! Hai người chúng ta tới đánh một trận."

Tôn Kiên tự mình xuất trận, khua Cổ Đĩnh đao lên phi thẳng về hướng Hoa Hùng.

Tôn Vũ từ xa xa nhìn về phía chiến trường, trong lòng thầm nghĩ: thì ra đây là Cổ Đĩnh đao trong trò chơi “Tào Tháo truyện”. Ta còn cho rằng là một thanh đoản đao, hóa ra là trường đao. Không thể tin được trò chơi của người Nhật Bản.

Hoa Hùng thấy Tôn Kiên đánh tới, quát to một tiếng: "Tốt! Biết rõ sự lợi hại của ta còn dám khiêu chiến, không hổ là Giang Đông chi hổ." Nàng cũng thúc ngựa múa đao lao ra trận.

Hai người phong tới gần nhau, người Hoa Hùng tỏa ra lam quang, hai chữ "Mãnh tướng" nhảy lên đỉnh đầu. Nàng phất một đao, thế đao cực mạnh, muốn chém Tôn Kiên thành hai nửa.

Chỉ nghe Tôn Kiên cười dài nói: "Ngươi biết vì sao biệt hiệu của ta là Giang Đông chi hổ không? Ta sẽ cho ngươi đáp án." Nàng vung Cổ Đĩnh đao, trên thân cũng bùng phát lam quang, trên đỉnh đầu nhảy ra hai chữ lớn "Hổ tướng".

Thảo nào biệt hiệu là Giang Đông chi hổ. Tôn Vũ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: người trong thế giới lấy biệt hiệu quá tiêu chuẩn rồi. Tỷ như võ tướng kỹ của Công Tôn Toản là "Bạch mã", cho nên gọi là Bạch mã tướng quân. Biệt hiệu của Tôn Kiên là Giang Đông chi hổ, kết quả võ tướng kỹ tên là "Hổ tướng". Đặt tên nên có chút sáng tạo có được hay không? "Keng!" Tôn Kiên và Hoa Hùng cùng chém một đao. Hai thanh trường đao phát ra âm thanh ong ong. Từ xưa đến nay, lực sĩ đánh hổ, hổ ăn lực sĩ, hổ và lực sĩ vốn là tử địch. Mà "Hổ tướng" và "Mãnh tướng" đương nhiên là phải liều mạng với nhau.

"Keng! Keng! Keng!" Hai viên đại tướng khua đại đao lên, ngươi một đao ta một đao chém qua chém lại. Ánh đao nhảy múa, lam quang phát tán. Chiến mã của hai người tả xung hữu đột xới tung bụi đất nổi lên bốn phía.

Tôn Vũ bặm môi, trong lòng thầm nghĩ: Tôn Kiên ngươi tốt nhất là đánh thắng đi! Như vậy Công Tôn quân chúng ta có thể lười biếng xem trò. Ta cũng không muốn cùng loại yêu quái mẫu tinh tinh Hoa Hùng này đánh nhau. Chưa nói đến đánh, chỉ cần nhìn mặt nàng đã muốn ói. Như vậy làm sao đánh được? Người lớn lên lại có bộ dạng như vậy, quá không khoa học rồi! Điều này lẽ nào chính là sự lai giống trong gien di truyền? Ặc, ta là nhà khoa học nghiên cứu người máy nano, vấn đề gien di truyền ta không nghiên cứu qua nha.

Giữa tràng đấu hai viên đại tướng đã giao thủ vài hiệp, ánh đao bay loạn khắp nơi. Dưới trướng Tôn Kiên có một viên tướng sợ rằng chủ công gặp nguy hiểm nên cầm một thanh Thiết Tích Xà mâu xông thẳng vào trận. Người này cũng là một nữ nhân trung niên, tướng mạo bình thường, không đẹp cũng không xấu. Nàng tên là Trình Phổ, tự Đức Mưu, người Thổ Ngân, ở Hữu Bắc Bình. Nàng cầm xà mâu muốn cùng Tôn Kiên giáp công Hoa Hùng.

Lại nghe trong trân của Hoa Hùng có người mắng: "Lấy ít đánh nhiều, có biết xấu hổ hay không? Hoa tướng quân, ta tới trợ giúp người." Lại là một mẫu tinh tinh từ trong quân của Hoa Hùng xông ra. Người nọ là phó tướng của Hoa Hùng, tên là Hồ Chẩn.

Tôn Vũ kêu thảm một tiếng, nghĩ thầm: Đổng Trác là từ bên Tây Lương tới. Chẳng lẽ người bên đó đều như mẫu tinh tinh hay sao?

Tiểu mẫu tinh tinh hồ Chẩn đụng Trình Phổ. hai người đều tỏa hồng quang, rõ ràng đều là "Thương tướng". Hồ Chẩn dùng một thanh thiết thương bình thường, Trình Phổ dùng Thiết Tích Xà mâu, nhưng võ tướng kỹ đều là dùng thương. Hai thanh thương đâm qua đâm lại tạo thành một màn thương ảnh.

Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ lại phát tác. “Thương tướng” đụng “Thương tướng”, kết quả sẽ như thế nào? Có phân ra thắng bại hay không?

Lúc này NM01 báo cáo với Tôn Vũ: "Chủ nhân, theo ta phân tích, Hồ Chẩn sẽ thua."

Tôn Vũ vội vàng: "Nhanh báo cho ta kết quả phân tích!"

NM01 báo cáo: "Trên thân Hồ Chẩn chỉ phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, nhưng hồng quang trên thân Trình Phổ lại rất đậm. Trải qua xử lý loại bỏ các cấp màu sắc có thể phân tích ra, hồng quang trên người Hồ Chẩn chỉ là ánh sáng đỏ nhạt bình thường, nhưng hồng quang của Trình Phổ đã có chút sắc tím, đang ở giai đoạn chuyển biến thành lam sắc. Có thể thấy Trình Phổ đã gần võ tướng cao cấp lam sắc rồi. Hồ Chẩn tất bại!"

Tôn Vũ cười cười, thấp giọng mắng: "NM01, nếu như thắng bại đều có thể dùng màu sắc để phán đoán, chúng ta cũng không cần chiến tranh rồi, trực tiếp phóng ra ánh sang có phải xong không? Chiến đấu còn phải xem thiên thời, địa lợi, nhân hòa..."

Hắn lời còn chưa dứt, chỉ nghe Trình Phổ hét lớn một tiếng. Thiết Tích Xà mâu rung lên đâm vào yết hầu của Hồ Chẩn. Tiểu mẫu tinh tinh hú lên quái dị, ngã ngựa mà chết.

Ta ngất mất! Thật đúng là có thể so màu đỏ của ai đậm hơn. Tôn Vũ đổ mồ hôi!

Trình Phổ sau khi đâm chết Hồ Chẩn, đánh ngựa về phía trận đánh của Tôn Kiên và Hoa Hùng. Thiết Tích Xà mâu đâm ra, muốn cùng Tôn Kiên giáp công Hoa Hùng.

Tôn Vũ trong lòng lấy làm lạ: nếu cứ như vậy, chẳng phải là không cần phải ôn tửu trảm Hoa Hùng rồi. Chỉ cần dựa vào Tôn Kiên và Trình Phổ là có thể đánh bại Hoa Hùng.

Lúc này Hoa Hùng và Tôn Kiên đang đánh đến hồi sôi nổi, đao quang như chớp. Hoa Hùng quay lại nhìn, phát hiện Hồ Chẩn bị giết rồi, Trình Phổ đang vọt tới phía mình. Tình huống hiển nhiên vô cùng nguy hiểm.

"Hây a!" Hoa Hùng hét lớn một tiếng, lam quang trên người đột nhiên nhạt dần.

Tôn Vũ mừng rỡ. Lam quang của Hoa Hùng nhạt rồi, trận này nàng đánh không lại Tôn Kiên rồi.

Nhưng mà lam quang của Hoa Hùng nhạt dần cũng không phải nàng trở nên yếu. Chỉ thấy trên người trong lam quang phát ra những tia sáng màu vàng nhè nhẹ. Hóa ra... lúc đấu chí của Hoa Hùng, cũng chính là sĩ khí tăng tới cao nhất thì trên người nàng bắn ra kim quang nhàn nhạt. Chính những tia kim quang này làm lam quang nhạt dần. Thì ra bởi thực lực của Hoa Hùng mạnh mẽ, đang ở giai đoạn từ võ tướng cao cấp lam sắc chuyển thành võ tướng đỉnh cấp kim sắc.

Cho nên khi nàng xuất ra toàn lực thì lam quang liền sẽ chuyển thành kim quang. Một luồng sát khí mãnh liệt từ trên người nàng phóng ra, binh sĩ quanh ải sợ đến biến sắc.

"Không hay!" Tôn Vũ kinh hãi nói: "Tôn Kiên sắp bại rồi! Nhuyễn muội... Bá Khuê, ngươi mau dẫn quân lui về phía sau, để tránh khỏi bị bại quân của Tôn Kiên làm phân tán."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện