Tiếng hò hét trên Đại Hưng sơn dần lắng xuống. Trương Giác thất bại, sĩ khí của quân Hoàng Cân trong nháy mắt tan vỡ. Trương Lương bị bạch mã nghĩa quân của Công Tôn Toản dồn ép phải lui về phía sau không ngừng. Cuối cùng nàng không trụ lại được nữa, đành phải lệnh cho lực sĩ Hoàng Cân mở đường, muốn thoát ra khỏi vòng vây về hướng tây. Nhưng quân Hán đang thế lớn, làm sao có thể thoát ra dễ dàng như vậy.
Từ khi “Yêu thuật” bị Tào Tháo phá, Địa công tướng quân Trương Bảo đã hoàn toàn không còn tác dụng gì. Nàng được một đội lực sĩ Hoàng Cân bảo vệ chạy trong loạn quân.
Mắt thấy hai người Trương Bảo, Trương Lương sắp bị quan quân bắt được. Bỗng nhiên có một nữ kỵ sĩ phóng ra từ trong quân Hoàng Cân. Người này ước chừng mười ba mười bốn tuổi, là một tiểu la lỵ khả ái. Nàng mặc bộ y phục bằng vải thô, tay cầm một thanh thiết thương, đầu quấn khăn vàng. Bộ dáng của nàng khá phổ thông, không coi là xinh đẹp lắm. Nhìn tuổi nàng vẫn còn nhỏ, còn chưa có phát triển hết.
Nữ kỵ sĩ la lỵ phóng ngựa vọt tới bên người Trương Bảo, nhấc Trương Bảo lên ngựa của mình, sau đó lại kéo Trương Lương lên lưng ngựa. Ba người một ngựa phóng về hướng tây.
Công Tôn Toản thấy tướng giặc bỏ chạy, vội ra lệnh bạch mã nghĩa quân và Hán quân chặn lại. Không ngờ thân thể kỵ sĩ la lỵ kia tỏa ra hồng quang, hóa ra nàng là một võ tướng trung cấp. Chỉ thấy trên đỉnh đầu nàng nhảy ra hai chữ "Huyết lộ", giơ thương thúc ngựa xông thẳng về hướng phía tây.
Hơn trăm tên binh sĩ tiến lên chặn lại, nhưng nữ kỵ sĩ vung thương lên liền giết mấy người. Nói ra cũng kỳ quái, cho dù binh lính vây đuổi chặn đường như thế nào thì nàng cũng có thể tìm ra kẽ hở thoát thân. Nàng kiên cường giết ra một đường máu trong Hán quân, mang theo Trương Bảo, Trương Lương thoát khỏi vòng vây.
Công Tôn Toản nhìn trái nhìn phải. Nghiêm Cương trọng thương. Tôn Vũ đang ở trên đỉnh núi đấu cùng Trương Giác. Võ tướng kĩ của Công Tôn Việt là "Bạch mã", cũng không phải là tướng hãm trận. Trong tay đã không có võ tướng, nàng đành phải mở to mắt nhìn Trương Bảo, Trương Lương được nữ kỵ sĩ cứu đi.
"Đó là ai vậy?" Công Tôn Toản hỏi bộ hạ.
Có binh sĩ biết rõ các tướng lĩnh của giặc Hoàng Cân báo lên: "Nữ kỵ sĩ này tên là Liêu Hóa. Võ tướng kỹ của nàng là 'Huyết lộ', ý là mở một đường máu, chuyên môn dùng để chạy trốn. Triều đình vài lần bao vây tiễu trừ giặc Hoàng Cân, đến thời điểm mấu chốt luôn luôn bị Liêu Hóa mang theo thủ lĩnh chạy trốn. Nếu không có võ tướng, chỉ dựa vào binh lính bình thường thì không thể cản được nàng."
Công Tôn Toản thở dài nói: "Đáng tiếc Tầm Chân tiên sinh nhà ta không ở đây! Nếu không nàng chạy đi đâu được."
Trận chiến Đại Hưng sơn cuối cùng đã hạ màn.
Bụi mù trên đỉnh núi còn chưa tản đi, Tôn Vũ ôm Trương Giác lúc này đã biến thân, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cô nàng... cá chình điện này phải xử lý như thế nào? Nếu như giao nàng cho họ Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn, nàng chắc chắn bị giải về kinh đô Lạc Dương xử tử. Một muội tử xinh đẹp như thế này, xử tử thì thật đáng tiếc. Ta chết mất, vì sao tướng lĩnh của thế giới này đều là nữ? Tôn Vũ lau mồ hôi!
Hắn lại nghĩ: kỳ thực khởi nghĩa Hoàng Cân chỉ là bách tính sống không nổi nên chống lại tầng lớp phong kiến thống trị. Xét đến cùng nó không phải chuyện xấu. Trương Giác cũng không thể nói là kẻ đại ác, chỉ là thủ lĩnh của khởi nghĩa nông dân mà thôi. Theo quan điểm của đời sau, nàng là người tốt mới đúng. Nếu có thể không giết thì càng hay.
Tôn Vũ nhìn quanh, Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn lúc này đã té xỉu rồi, trên đỉnh núi chỉ còn mình ôm Trương Giác mà thôi. Bốn phía mây mù lượn lờ, người ở dưới chân núi không thể nhìn được tình huống trên đỉnh núi. Không ai biết Trương Giác đã biến thân.
Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: Trương Giác biến thành bộ dạng này chỉ có một mình mình biết. Nếu như ta nói Trương Giác đã chạy thoát thì không cần giao nàng cho Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn, nàng có thể nhặt lại được một mạng rồi. Có điều cô nàng cá chình điện này quá nguy hiểm, ta mang nàng trở về cũng phải cẩn thận một chút.
Hắn xé ra một miếng vải nhét vào miệng Trương Giác, để tránh nàng tỉnh lại nói một tiếng "Tật" thì mình biến thành con heo quay.
Sau đó Tôn Vũ cõng Trương Giác trên lưng, hai tay ôm Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn từ từ đi xuống núi.
Lúc này trận chiến dưới chân núi đã dừng lại. Mấy vạn quân Hán đang bắt giặc Hoàng Cân đầu hàng, gom bọn họ lại một chỗ. Tào Tháo ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái đứng tạo dáng các kiểu trong loạn quân. Cô nàng này thực sự quá thích thể hiện rồi.
Ôi... Mẫu người nữ vương như Tào Tháo, ta thật không quen. Tôn Vũ chậm rãi tiến qua, giao Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn cho binh sĩ bên người Tào Tháo để cho bọn họ đưa hai vị đại tướng đi nghỉ ngơi điều trị.
Tào Tháo nhấp nháy meo meo mắt, cười hì hì nói với Tôn Vũ: "Tôn tướng quân thực là lợi hại. Tuy là nam nhân nhưng võ tướng kỹ tầng tầng lớp lớp. Ta nhìn ngươi từ chân núi đánh lên núi đỉnh, lúc thì 'Cự lực', lúc thì 'Tất trúng', lại còn 'Thần hành' nữa. Thật sự là thay đổi như chong chóng."
Tôn Vũ cười gượng nói: "Quá khen. Tất cả chỉ là chút võ tướng kỹ trung cấp hồng sắc, không đáng nhắc tới." Hắn thầm nghĩ trong lòng: so với "Kiêu hùng" của Tào A Man nhà người, những kỹ năng này của ta làm sao mang ra khoe khoang được. Ngươi cố ý tới khích lệ một võ tướng trung cấp như ta, là muốn hiển lộ sự cường đại của mình sao?
Tào Tháo tò mò nhìn Trương Giác sau lưng Tôn Vũ, đôi meo meo mắt tràn đầy nghi vấn: "Cô gái này là giặc Hoàng Cân à? Vì sao phải nhét giẻ vào trong miệng nàng?"
Tôn Vũ căng thẳng. Tào Tháo cũng không phải là người dễ lừa gạt. Hắn xốc lại tinh thần, trầm giọng nói: “Đây là tù binh ta bắt được trên núi. Ta thấy nàng nhu thuận, muốn mang nàng về làm nha hoàn. Thế nào? Tào tướng quân muốn đoạt tù binh của ta?"
Tính tình Tào Tháo đa nghi, làm sao bị hắn nói một câu đã lừa được. Nàng mở đôi mắt nhỏ, chăm chú quan sát Trương Giác. Nhìn cả buổi, đôi mắt đột nhiên lóe lên tinh quang, cười kỳ quái nói: "Thì ra là thế! Ha ha ha! Thì ra là thế..."
Nàng phát hiện ra rồi? Tôn Vũ kinh hãi! Lại nghe Tào Tháo nói tiếp: "Thì ra Tôn tướng quân còn là một người háo sắc. Tiểu nha đầu này mi thanh mục tú, để làm ấm giường cũng không sai. Huống hồ nàng là tội phạm Hoàng Cân, cho dù Tôn tướng quân giày vò nàng thế nào nàng cũng không có chỗ kêu oan... Hừ, dâm tặc!"
Đổ mồ hôi! Sao lại hiểu lầm thành như vậy? Tôn Vũ trợn mắt há mồm.
Lúc này Công Tôn Toản cũng thu binh trở về. Chúng tướng sĩ đỡ Nghiêm Cương bị trọng thương về phía sau doanh trại nghỉ ngơi. Công Tôn Việt chạy tới nhìn, Tôn Vũ lại bắt một thiếu nữ mĩ lệ trở về, khuôn mặt không kìm được vẻ tức giận.
Nàng mắng to: "Tôn Vũ, nhà ngươi thật không biết tốt xấu. Trước đó không lâu ngươi bắt Trương Yến về, ngươi lờ ta thả nàng đi. Hiện tại lại ngang nhiên mang về một người khác, ngươi có để yên không? Lại muốn tiểu thư ta cầm đao đi giết nàng sao?"
Công Tôn Toản bên cạnh vội giữ tay muội muội, khẽ khàng khuyên nhủ: "Muội muội, ngươi không được ghen tị. Nữ nhân thì phải ôn nhu, đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình kêu đánh kêu giết."
Chuyện này... Lại bắt đầu rồi! Tôn Vũ choáng váng đầu. Ôi đàn bà, ta sợ các ngươi rồi. Chờ ta xử lý xong cô nàng cá chình điện Trương Giác này rồi chậm rãi tán dóc cùng các ngươi.
Hắn xốc lại Trương Giác trên lưng, chạy như bay vào doanh trại. Công Tôn Việt nhấc chân muốn đuổi theo, Công Tôn Toản lại kéo muội muội lại, ôn nhu nói: "Không có việc gì, để hắn đi đi."
Tiểu Triệu Vân đi ra từ sau lưng Công Tôn Toản. Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, nói: "Ôi! Ta đói bụng quá, ta về doanh trại tìm đồ ăn." Nói xong nàng ném trúc thương trên tay xuống, cũng chạy theo phía sau Tôn Vũ.
Tào Tháo nhìn đám người này làm ầm ĩ nửa ngày, nhịn không được nhấp nháy meo meo mắt, lẩm bẩm: "Thật thú vị! Anh chàng này dường như rất có thủ đoạn, ngang nhiên xoay hai vị nữ tướng quân vòng vòng. Hì hì, nam nhân như vậy trái lại rất có tính khiêu chiến. Suốt ngày phải nhìn mấy gã nam nhân kém cỏi rồi, ta có nên hay không đùa giỡn với kẻ có võ tướng kỹ này một chút chứ? Hì hì hì..."
Từ khi “Yêu thuật” bị Tào Tháo phá, Địa công tướng quân Trương Bảo đã hoàn toàn không còn tác dụng gì. Nàng được một đội lực sĩ Hoàng Cân bảo vệ chạy trong loạn quân.
Mắt thấy hai người Trương Bảo, Trương Lương sắp bị quan quân bắt được. Bỗng nhiên có một nữ kỵ sĩ phóng ra từ trong quân Hoàng Cân. Người này ước chừng mười ba mười bốn tuổi, là một tiểu la lỵ khả ái. Nàng mặc bộ y phục bằng vải thô, tay cầm một thanh thiết thương, đầu quấn khăn vàng. Bộ dáng của nàng khá phổ thông, không coi là xinh đẹp lắm. Nhìn tuổi nàng vẫn còn nhỏ, còn chưa có phát triển hết.
Nữ kỵ sĩ la lỵ phóng ngựa vọt tới bên người Trương Bảo, nhấc Trương Bảo lên ngựa của mình, sau đó lại kéo Trương Lương lên lưng ngựa. Ba người một ngựa phóng về hướng tây.
Công Tôn Toản thấy tướng giặc bỏ chạy, vội ra lệnh bạch mã nghĩa quân và Hán quân chặn lại. Không ngờ thân thể kỵ sĩ la lỵ kia tỏa ra hồng quang, hóa ra nàng là một võ tướng trung cấp. Chỉ thấy trên đỉnh đầu nàng nhảy ra hai chữ "Huyết lộ", giơ thương thúc ngựa xông thẳng về hướng phía tây.
Hơn trăm tên binh sĩ tiến lên chặn lại, nhưng nữ kỵ sĩ vung thương lên liền giết mấy người. Nói ra cũng kỳ quái, cho dù binh lính vây đuổi chặn đường như thế nào thì nàng cũng có thể tìm ra kẽ hở thoát thân. Nàng kiên cường giết ra một đường máu trong Hán quân, mang theo Trương Bảo, Trương Lương thoát khỏi vòng vây.
Công Tôn Toản nhìn trái nhìn phải. Nghiêm Cương trọng thương. Tôn Vũ đang ở trên đỉnh núi đấu cùng Trương Giác. Võ tướng kĩ của Công Tôn Việt là "Bạch mã", cũng không phải là tướng hãm trận. Trong tay đã không có võ tướng, nàng đành phải mở to mắt nhìn Trương Bảo, Trương Lương được nữ kỵ sĩ cứu đi.
"Đó là ai vậy?" Công Tôn Toản hỏi bộ hạ.
Có binh sĩ biết rõ các tướng lĩnh của giặc Hoàng Cân báo lên: "Nữ kỵ sĩ này tên là Liêu Hóa. Võ tướng kỹ của nàng là 'Huyết lộ', ý là mở một đường máu, chuyên môn dùng để chạy trốn. Triều đình vài lần bao vây tiễu trừ giặc Hoàng Cân, đến thời điểm mấu chốt luôn luôn bị Liêu Hóa mang theo thủ lĩnh chạy trốn. Nếu không có võ tướng, chỉ dựa vào binh lính bình thường thì không thể cản được nàng."
Công Tôn Toản thở dài nói: "Đáng tiếc Tầm Chân tiên sinh nhà ta không ở đây! Nếu không nàng chạy đi đâu được."
Trận chiến Đại Hưng sơn cuối cùng đã hạ màn.
Bụi mù trên đỉnh núi còn chưa tản đi, Tôn Vũ ôm Trương Giác lúc này đã biến thân, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cô nàng... cá chình điện này phải xử lý như thế nào? Nếu như giao nàng cho họ Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn, nàng chắc chắn bị giải về kinh đô Lạc Dương xử tử. Một muội tử xinh đẹp như thế này, xử tử thì thật đáng tiếc. Ta chết mất, vì sao tướng lĩnh của thế giới này đều là nữ? Tôn Vũ lau mồ hôi!
Hắn lại nghĩ: kỳ thực khởi nghĩa Hoàng Cân chỉ là bách tính sống không nổi nên chống lại tầng lớp phong kiến thống trị. Xét đến cùng nó không phải chuyện xấu. Trương Giác cũng không thể nói là kẻ đại ác, chỉ là thủ lĩnh của khởi nghĩa nông dân mà thôi. Theo quan điểm của đời sau, nàng là người tốt mới đúng. Nếu có thể không giết thì càng hay.
Tôn Vũ nhìn quanh, Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn lúc này đã té xỉu rồi, trên đỉnh núi chỉ còn mình ôm Trương Giác mà thôi. Bốn phía mây mù lượn lờ, người ở dưới chân núi không thể nhìn được tình huống trên đỉnh núi. Không ai biết Trương Giác đã biến thân.
Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: Trương Giác biến thành bộ dạng này chỉ có một mình mình biết. Nếu như ta nói Trương Giác đã chạy thoát thì không cần giao nàng cho Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn, nàng có thể nhặt lại được một mạng rồi. Có điều cô nàng cá chình điện này quá nguy hiểm, ta mang nàng trở về cũng phải cẩn thận một chút.
Hắn xé ra một miếng vải nhét vào miệng Trương Giác, để tránh nàng tỉnh lại nói một tiếng "Tật" thì mình biến thành con heo quay.
Sau đó Tôn Vũ cõng Trương Giác trên lưng, hai tay ôm Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn từ từ đi xuống núi.
Lúc này trận chiến dưới chân núi đã dừng lại. Mấy vạn quân Hán đang bắt giặc Hoàng Cân đầu hàng, gom bọn họ lại một chỗ. Tào Tháo ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái đứng tạo dáng các kiểu trong loạn quân. Cô nàng này thực sự quá thích thể hiện rồi.
Ôi... Mẫu người nữ vương như Tào Tháo, ta thật không quen. Tôn Vũ chậm rãi tiến qua, giao Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn cho binh sĩ bên người Tào Tháo để cho bọn họ đưa hai vị đại tướng đi nghỉ ngơi điều trị.
Tào Tháo nhấp nháy meo meo mắt, cười hì hì nói với Tôn Vũ: "Tôn tướng quân thực là lợi hại. Tuy là nam nhân nhưng võ tướng kỹ tầng tầng lớp lớp. Ta nhìn ngươi từ chân núi đánh lên núi đỉnh, lúc thì 'Cự lực', lúc thì 'Tất trúng', lại còn 'Thần hành' nữa. Thật sự là thay đổi như chong chóng."
Tôn Vũ cười gượng nói: "Quá khen. Tất cả chỉ là chút võ tướng kỹ trung cấp hồng sắc, không đáng nhắc tới." Hắn thầm nghĩ trong lòng: so với "Kiêu hùng" của Tào A Man nhà người, những kỹ năng này của ta làm sao mang ra khoe khoang được. Ngươi cố ý tới khích lệ một võ tướng trung cấp như ta, là muốn hiển lộ sự cường đại của mình sao?
Tào Tháo tò mò nhìn Trương Giác sau lưng Tôn Vũ, đôi meo meo mắt tràn đầy nghi vấn: "Cô gái này là giặc Hoàng Cân à? Vì sao phải nhét giẻ vào trong miệng nàng?"
Tôn Vũ căng thẳng. Tào Tháo cũng không phải là người dễ lừa gạt. Hắn xốc lại tinh thần, trầm giọng nói: “Đây là tù binh ta bắt được trên núi. Ta thấy nàng nhu thuận, muốn mang nàng về làm nha hoàn. Thế nào? Tào tướng quân muốn đoạt tù binh của ta?"
Tính tình Tào Tháo đa nghi, làm sao bị hắn nói một câu đã lừa được. Nàng mở đôi mắt nhỏ, chăm chú quan sát Trương Giác. Nhìn cả buổi, đôi mắt đột nhiên lóe lên tinh quang, cười kỳ quái nói: "Thì ra là thế! Ha ha ha! Thì ra là thế..."
Nàng phát hiện ra rồi? Tôn Vũ kinh hãi! Lại nghe Tào Tháo nói tiếp: "Thì ra Tôn tướng quân còn là một người háo sắc. Tiểu nha đầu này mi thanh mục tú, để làm ấm giường cũng không sai. Huống hồ nàng là tội phạm Hoàng Cân, cho dù Tôn tướng quân giày vò nàng thế nào nàng cũng không có chỗ kêu oan... Hừ, dâm tặc!"
Đổ mồ hôi! Sao lại hiểu lầm thành như vậy? Tôn Vũ trợn mắt há mồm.
Lúc này Công Tôn Toản cũng thu binh trở về. Chúng tướng sĩ đỡ Nghiêm Cương bị trọng thương về phía sau doanh trại nghỉ ngơi. Công Tôn Việt chạy tới nhìn, Tôn Vũ lại bắt một thiếu nữ mĩ lệ trở về, khuôn mặt không kìm được vẻ tức giận.
Nàng mắng to: "Tôn Vũ, nhà ngươi thật không biết tốt xấu. Trước đó không lâu ngươi bắt Trương Yến về, ngươi lờ ta thả nàng đi. Hiện tại lại ngang nhiên mang về một người khác, ngươi có để yên không? Lại muốn tiểu thư ta cầm đao đi giết nàng sao?"
Công Tôn Toản bên cạnh vội giữ tay muội muội, khẽ khàng khuyên nhủ: "Muội muội, ngươi không được ghen tị. Nữ nhân thì phải ôn nhu, đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình kêu đánh kêu giết."
Chuyện này... Lại bắt đầu rồi! Tôn Vũ choáng váng đầu. Ôi đàn bà, ta sợ các ngươi rồi. Chờ ta xử lý xong cô nàng cá chình điện Trương Giác này rồi chậm rãi tán dóc cùng các ngươi.
Hắn xốc lại Trương Giác trên lưng, chạy như bay vào doanh trại. Công Tôn Việt nhấc chân muốn đuổi theo, Công Tôn Toản lại kéo muội muội lại, ôn nhu nói: "Không có việc gì, để hắn đi đi."
Tiểu Triệu Vân đi ra từ sau lưng Công Tôn Toản. Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, nói: "Ôi! Ta đói bụng quá, ta về doanh trại tìm đồ ăn." Nói xong nàng ném trúc thương trên tay xuống, cũng chạy theo phía sau Tôn Vũ.
Tào Tháo nhìn đám người này làm ầm ĩ nửa ngày, nhịn không được nhấp nháy meo meo mắt, lẩm bẩm: "Thật thú vị! Anh chàng này dường như rất có thủ đoạn, ngang nhiên xoay hai vị nữ tướng quân vòng vòng. Hì hì, nam nhân như vậy trái lại rất có tính khiêu chiến. Suốt ngày phải nhìn mấy gã nam nhân kém cỏi rồi, ta có nên hay không đùa giỡn với kẻ có võ tướng kỹ này một chút chứ? Hì hì hì..."
Danh sách chương