Kế lầu hai, lầu bảy, lầu năm, nghe nói tám lầu nhà trọ lại có một chuyện vui, lúc này là mãnh nam tiên sinh ở lầu sáu, ách, không phải, là Quan tiên sinh ở tại lầu sáu, mà cô dâu là Tỉnh Vu Hi tiểu thư ở tại lầu tám.

Lại là ở tại lầu tám?!

Thực thần kỳ đúng hay không? Nghe nói các tiểu thư khác,trước khi gả cho các tiên sinh ở lầu hai,lầu bảy,lầu năm, nguyên bản cũng đều ở tại lầu tám, hiện tại ngay cả lầu sáu tiên sinh cũng muốn cưới một tiểu thư ở tại lầu tám, này thật sự làm cho người ta không thể không hoài nghi lầu tám kia có phải hay không được Nguyệt Lão ưu ái? Bằng không, vì sao mỗi một tiểu thư chưa kết hôn đến ở đó, không đến một năm sau liền lập tức hồng loan tinh động?

Phải, thật sự là một gian thần bí tại nhà trọ tám lầu thần kỳ.

Hôn lễ của Tỉnh Vu Hi cùng Quan Hàm Tư đã định tại tháng mười hai, cách thời điểm hiện tại cũng chỉ có nửa tháng thôi, cho nên mọi người đều bề bộn nhiều việc.

Đúng vậy, chính là mọi người. Bởi vì Tỉnh Vu Hi trong nhà đã mất trưởng bối, chị gái lại mơ hồ, cô đối kết hôn không hề có kinh nghiệm, cho nên hết thảy tục lệ đành phải dựa vào mọi người hỗ trợ. Bất quá cho dù có mọi người hỗ trợ, cô vẫn cảm thấy chính mình sắp mệt chết.

Đi vào thang máy, cô vốn định tới lầu sáu trước, nhưng lại sợ sẽ giống với ba ngày trước, vì quá mệt mỏi nên ở lại trong nhà Quan Hàm Tư, không có khí lực trở về lầu tám, cho nên hôm nay, cô quyết định trước tiên vẫn về lầu tám thì tốt hơn, miễn cho chị vừa thấy cô đã mở miệng chế nhạo “Đã lâu không thấy”.

Cửa thang máy mở ra, Tỉnh Vu Hi đi ra khỏi thang máy đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, lại nghe thấy phía trong phòng truyền đến thanh âm Lâm Tuyết Nhan.

“Giấy không gói được lửa, em cho là chuyện này có thể giấu Vu Hi bao lâu?”

Cô kỳ thật không muốn nghe lén, nhưng những lời này của chị Tuyết Nhan làm cho cô nhịn không được muốn yên lặng nghe. Các chị có chuyện gì gạt cô sao?

“Có thể giấu bao lâu liền giấu bấy lâu, ít nhất cũng muốn chờ đến sau khi Vu Hi kết hôn xong mới nói sau.”

Thanh âm chị nghe qua có chút suy yếu, như là vừa mới khóc. Chị cô làm sao vậy? Chuyện gì muốn giấu đến khi cô kết hôn xong mới nói với cô được? Cô nhịn không được ở trong lòng đoán.

“Bụng của em đã lộ, sau này còn càng ngày càng lớn thêm, em thật sự nghĩ sẽ giấu được Vu Hi sao?”

Tỉnh Vu Hi cả người cứng đờ, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Các chị đang nói cái gì? Cái gì kêu bụng đã lộ, sau này còn càng ngày càng lớn thêm? Đây là ý tứ gì, các chị rốt cuộc đang nói cái gì?

“Vì chuyện kết hôn, Vu Hi đã đủ choáng váng đầu óc, nó sẽ không chú ý tới.” Tỉnh Vu Hiểu tự mình an ủi.

Lâm Tuyết Nhan nhíu mày nhìn Tỉnh Vu Hiểu, cũng không cảm thấy nên tiếp tục như vậy, hơn nữa còn có một chuyện làm cho cô tương đương để ý, chính là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng Vu Hiểu rốt cuộc là ai?

“Vu Hiểu, em có thể nói cho chị biết đứa nhỏ trong bụng em rốt cuộc là của ai sao?” cô thập phần cẩn thận nhìn Tỉnh Vu Hiểu hỏi: “Sẽ không phải là Quan Hàm Tư đi?”

Ba!

Ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên thanh âm chìa khóa rơi xuống đất, làm cho trong phòng Lâm Tuyết Nhan cùng Tỉnh Vu Hiểu nháy mắt tái nhợt mặt, hai người không hẹn mà cùng từ sô pha nhảy dựng lên, hoả tốc vọt tới trước cửa chính.

Ngoài cửa không có ai, chỉ có một chùm chìa khóa của Tỉnh Vu Hi, mà trên bảng hiển thị,thang máy một tầng,lại một tầng đi xuống.

Tỉnh Vu Hiểu hoa mắt một trận, cả người không khỏi kịch liệt lay động một chút.

“Vu Hiểu!” Lâm Tuyết Nhan vội vàng đỡ lấy cô.

“Là Vu Hi!” Tỉnh Vu Hiểu bắt lấy cánh tay của Lâm Tuyết Nhan, mặt không có chút máu, vẻ mặt kích động kêu lên, “Làm sao bây giờ, Vu Hi nhất định là hiểu lầm, làm sao bây giờ? Ô……” cô bối rối khóc lên.

“Em trước đừng hoảng hốt, chị đi tìm cô ấy, em vào gọi điện thoại cho Quan Hàm Tư, nói cho hắn chuyện này.” Lâm Tuyết Nhan quyết định thật nhanh, lập tức chạy về phía cầu thang, nháy mắt liền biến mất.

Sự tình như thế nào lại biến thành như vậy?

Người trong tám lầu nhà trọ có thể huy động đều huy động, mọi người phân công nhau tìm Tỉnh Vu Hi, nhưng mà mờ mịt biển người, bọn họ tìm kiếm một người không chỉ là mò kim đáy bể, mà là căn bản là không có khả năng.

“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên đi về đợi chút xem đi, có lẽ Vu Hi chính mình sẽ tự trở về.” Khương Khắc đề nghị.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Khuê Thú Chi gật đầu tán thành.

“Chờ cô ấy tỉnh táo lại nhất định sẽ trở về, dù sao người nhà của cô ấy, người yêu cùng bạn bè đều ở đây.” Tiêu Tư Lindsey bổ sung nói.

“Nhưng nếu cô ấy thật sự hiểu lầm đứa nhỏ trong bụng Vu Hiểu là Quan……” Khuê Thú Chi liếc mắt nhìn về phía Quan Hàm Tư thủy chung trầm mặc không nói, không tiếp tục nói nữa.

“Tôi biết cô ấy không phải là một người trốn tránh sự thật.” Khương Khắc nói.

“Cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy nhất định sẽ trở về.” Tiêu Tư- Lindsey đưa tay vỗ vỗ bả vai Quan Hàm Tư, an ủi hắn.

Hắn không có lời nào để nói, chỉ có thể nhẹ gật đầu, sau đó cùng mọi người trở về tám lầu nhà trọ.

“Có tìm được người sao?” vừa thấy các nam nhân trở lại, Lưu Dư lập tức nghênh hướng lão công Khương Khắc, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.

Khương Khắc đối cô nhẹ lắc đầu.

“Chúng em hỏi qua hàng xóm gần đây, nghe nói có người thấy Vu Hi đáp tắc xi rời đi.” Khúc Thiến nói.

“Khó trách chúng ta đuổi không kịp cũng tìm không thấy người.” Khuê Thú Chi kéo ghế dựa ngồi xuống.

“Vu Hi không phải một người trốn tránh sự thật.” Vu Hàn đối với cô có trình độ hiểu biết nhất định.

“Những lời này lúc trước bọn anh cũng nói qua.” Khuê Thú Chi đối lão bà mỉm cười nói.

“Cho cô ấy một chút thời gian, Vu Hi cô ấy nhất định sẽ trở về.” Khúc Thiến nhìn Quan Hàm Tư.

“Hai vợ chồng này thật là ăn ý, nói giống nhau như đúc.” Khuê Thú Chi cũng quay đầu nhìn về phía Quan Hàm Tư, “Nếu mọi người đều cảm thấy như vậy, Vu Hi nhất định sẽ trở về, Quan.” hắn lấy giọng điệu vô cùng kiên định trấn an Quan Hàm Tư.

Quan Hàm Tư gật gật đầu, vẫn không nói một câu. Hắn thật sự không hiểu vì sao lại phát sinh chuyện khoa trương như vậy, bọn họ tháng sau sẽ kết hôn! Mà Vu Hi cũng thật là, nếu quyết định kết hôn, còn chưa tin tưởng hắn sao, đơn giản là nghe được vài câu không đầu không đuôi, cứ như vậy chạy trốn không thấy bóng dáng, thật sự là mạc danh kỳ diệu!

Theo lời mọi người nói, hắn cũng hiểu được Vu Hi nghĩ thông suốt sẽ tự mình trở về, nhưng thật ra chuyện Vu Hiểu mang thai, hắn sắp là em rể không thể không quan tâm.

“Vu Hiểu đâu?” hắn hít sâu một hơi, quay đầu hỏi. Vì tình trạng bất thình lình, đoàn người hiện tại đều tụ họp ở nhà trọ tám lầu, nhưng lại không thấy Tỉnh Vu Hiểu.

“Bệnh viện.” Khúc Thiến nhăn mày, bất đắc dĩ thở dài.

Quan Hàm Tư phút chốc trừng lớn hai mắt, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, một tiếng kêu to kinh thiên động địa đã theo cửa chính truyền đến.

“Cái gì?!” vừa về nhà Tỉnh Vu Hi kinh thanh kêu lên, cả người tựa như đầu tàu cao tốc vọt vào.

“Vu Hi!” mọi người đều cảm kinh hỉ.

“Em chạy đến chỗ nào vậy?” Quan Hàm Tư một phen ngăn lại cô.

Cô đưa tay đẩy hắn ra. Hiện tại không phải thời điểm thảo luận chuyện này.

“Chị Khúc Thiến ,chị vừa mới nói cái gì?Chị em vì sao lại ở bệnh viện?” cô vẻ mặt kích động cấp bách, cả người đều lo lắng gần chết.

“Cô ấy quá mức kích động, cho nên động đến thai khí. Bất quá hiện tại đã không có việc gì, Tuyết Nhan ở bệnh viện cùng cô ấy.” Khúc Thiến đơn giản giải thích.

“Đều là em làm hại.” Tỉnh Vu Hi tự trách cúi đầu.

“Khúc Thiến không phải nói đã không có việc gì sao?” Quan Hàm Tư đem cô ôm vào trong lòng, ôn nhu an ủi cô. Dừng lại một chút, lại nhịn không được nhíu mày hỏi: “Hai giờ này, em rốt cuộc chạy đi đâu?”

“Ngồi xe.” Tỉnh Vu Hi hấp cái mũi nói.

Đáp án của cô làm cho mọi người ở đây chỉ cảm thấy không hiểu ra sao.

“Ngồi xe gì?” Lưu Dư vẻ mặt mờ mịt.

“Tắc xi.”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều nghe không hiểu cô rốt cuộc đang nói cái gì.

“Vu Hi, em rốt cuộc đang nói cái gì?” Vu Hàn rốt cục chịu không nổi đại biểu mọi người đặt câu hỏi.

“Hai giờ vừa rồi em đều ngồi trên tắc xi, đi vòng vèo ngõ lớn ngõ nhỏ ở Đài Bắc, em không biết muốn đi đâu, lại không dám trở về đối mặt hết thảy. Lòng em rất loạn, không biết nên làm gì bây giờ, cho nên đã kêu lái xe tùy tiện đi, cho tới khi em nghĩ thông suốt muốn đi đâu mới thôi.”

“Cho nên em hiện tại trở về, liền đại biểu em đã nghĩ thông suốt này chính là hiểu lầm có phải hay không?”

Tỉnh Vu Hi có chút chột dạ gật đầu, sau đó ngửa đầu hổ thẹn ngóng nhìn Quan Hàm Tư, thấp giọng hướng hắn giải thích, “Thực xin lỗi.”

“Em hẳn nên tin tưởng anh.” hắn vẻ mặt nghiêm túc có chút trách cứ.

“Thực xin lỗi.” trừ bỏ xin lỗi, cô không biết mình còn có thể nói gì.

Nhìn cô hốc mắt hồng, mũi hồng, lại vẻ mặt tự trách, hắn căn bản không thể trách cứ cô, chỉ có thể thở dài một hơi. “Về sau đừng như vậy nữa, biết không?”

“Vâng.” Tỉnh Vu Hi gật gật đầu, từ hốc mắt , nước mắt cứ như vậy rơi ra, chảy xuống hai má.

Quan Hàm Tư ôn nhu đưa tay thay cô lau đi nước mắt trên mặt, thâm tình nhìn cô.

“Về sau em có nghi vấn gì, hoặc đối anh có hoài nghi, bất mãn gì đều có thể trực tiếp nói với anh, anh hy vọng hôn nhân của hai chúng ta trừ tình yêu, còn có sự tín nhiệm cùng thành thực, có thể chứ?” hắn ôn nhu hỏi.

Cô lại lần nữa gật đầu, sau đó nhịn không được đưa tay ôm chặt lấy hắn, đem mặt tiến nhập trong lòng hắn. “Thực xin lỗi. Em yêu anh.”

“Tốt lắm, hiện tại rốt cục giải quyết một chuyện, còn lại chính là chuyện Vu Hiểu.” Vu Hàn nói ra tiếng lòng mọi người ở đây.

Trong phòng đột nhiên lâm vào một mảnh trầm tĩnh.

Tỉnh Vu Hi từ trong lòng Quan Hàm Tư ngẩng đầu lên, nhìn về phía đoàn người, cuối cùng ánh mắt dừng hai người Vu Hàn cùng Khúc Thiến, hai người vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhìn lẫn nhau.

“Chị Khúc Thiến , chị cùng chị Vu Hàn có phải hay không biết cái gì?” cô không thể không hoài nghi như thế.

“Bọn chị chỉ là đoán mà thôi.” Khúc Thiến giọng điệu do dự.

“Đoán cái gì?”

“Đứa nhỏ trong bụng Vu Hiểu sẽ là của ai.” Vu Hàn thong thả nói.

“Là ai?” trên mặt cô tràn ngập mù mờ khó hiểu.

“Chỉ là đoán, trước khi Vu Hiểu nói ra, chị nghĩ chị cùng chị Khúc Thiến không nên nói lung tung thì tốt hơn.”

“Chị Vu Hàn!”

“Huống hồ,” Vu Hàn ngừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Cho dù chị hiện tại nói cho em người bọn chị đoán là ai, em cũng không có khả năng tìm được hắn.”

“Có ý tứ gì?”

“Người kia đã rời đi.” mở miệng nói những lời này là Quan Hàm Tư.

“Quan Hàm Tư, cậu có biết?” Vu Hàn vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn than nhẹ một hơi, sau đó gật gật đầu. “Tôi biết Vu Hiểu trước kia dường như từng cùng Viên Diệp ở tại lầu ba kết giao, nhưng là…”

“Viên Diệp? Ai là Viên Diệp?” Tỉnh Vu Hi nóng vội ngắt lời hắn.

“Lúc trước từng ở tại lầu ba.” Khúc Thiến thay hắn giải thích.

“Lúc trước từng?” Vu Hi lập tức chuyển hướng cô.

“Trên thực tế Viên Diệp là bạn của Tần tiên sinh đã thuê lầu ba ở chỗ chị, hắn từ Mỹ tới, bất quá hiện tại đã trở về Mỹ rồi.” Lưu Dư nói.

“Trở về Mỹ rồi? Tên hỗn đản đó cùng chị em kết giao, hại chị em mang thai, sau đó lại chính mình trở về Mỹ rồi?” Tỉnh Vu Hi khó có thể tin gầm nhẹ.

“Bây giờ còn không thể xác định đứa nhỏ trong bụng Vu Hiểu chính là của Viên Diệp.” Vu Hàn công chính bình luận.

“Chị em không chỉ có cá tính đơn thuần, cuộc sống giao hữu lại đơn thuần đến quả thực có thể dùng hai chữ nhàm chán để hình dung, nếu mọi người có người cho rằng tên hỗn đản đó cùng chị em kết giao, như vậy đứa nhỏ trong bụng chị ấy liền nhất định là của tên hỗn đản đó.” cô nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn nói.

Nghe cô nói như vậy, đoàn người nhất thời á khẩu không trả lời được, bởi vì mọi người đều biết cô nói là sự thật.

“Tóm lại, Vu Hi, cô cùng Quan trước tới bệnh viện nhìn Vu Hiểu, để cho cô ấy yên tâm. Về phần kế tiếp nếu Vu Hiểu nguyện ý, tôi sẽ phụ trách đến Mỹ đem họ Viên kia tóm trở về.” Khuê Thú Chi đột nhiên mở miệng, “Đương nhiên, nếu cô muốn giáo huấn tên kia một chút! Tôi cũng có thể giúp cô.”

“Anh Khuê , lời này là anh nói nha.” Tỉnh Vu Hi vẻ mặt thật sự. Mặc kệ chị cô tính làm như thế nào, cô nhất định phải làm cho cái tên hỗn đản bội tình bạc nghĩa đáng chết kia chịu sự trừng phạt.

“Đi thôi.” Quan Hàm Tư giúp đỡ cô.

Cô đối hắn gật gật đầu, hai người đi ra khỏi cửa, tới bệnh viện.

Tỉnh Vu Hiểu tình huống ổn định, cho nên sau khi được bác sỹ cho phép, Quan Hàm Tư liền lái xe đưa các cô về nhà.

Quan Hàm Tư phụ trách lái xe, Lâm Tuyết Nhan ngồi ở phía trước, Tỉnh Vu Hi cùngchị gái ngồi phía sau, nhưng hai chị em lại đều trầm mặc không nói.

Quan Hàm Tư nhìn hai chị em cô từ kính chiếu hậu,thở dài một cái, mở miệng đối bên cạnh Lâm Tuyết Nhan nói lời cảm tạ, “Cám ơn chị.”

Lâm Tuyết Nhan chỉ nhẹ gật đầu, nhịn không được cũng nhìn tình trạng phía sau qua kính chiếu hậu.

“Vu Hi, tuy rằng bác sỹ đồng ý cho Vu Hiểu xuất viện, nhưng với tình trạng của cô ấy hiện tại mà nói, tối trọng yếu là phải bảo trì tâm tình vững vàng, tuyệt đối không thể để bị kích thích gì, em phải nhớ rõ ràng điểm này nha.” cô uyển chuyển khuyên Tỉnh Vu Hi.

Quan Hàm Tư nghe vậy, nhịn không được đối cô khinh chọn hạ mi.

Lâm Tuyết Nhan mỉm cười bộ dáng cậu biết, tôi biết.

“Tâm tình tốt hay không đối với phụ nữ có thai mà nói là rất trọng yếu, nó không chỉ có quan hệ đến sự khỏe mạnh của người phụ nữ, cũng quan hệ đến sự trưởng thành của thai nhi trong bụng, Vu Hiểu, em cũng phải nhớ kỹ điểm này nha.” cô còn nói thêm.

Quan Hàm Tư lúc này ngay cả khóe miệng đều dương lên.

“Cám ơn.” hắn lại đối cô nói, chính là lúc này lại chỉ dùng ánh mắt,không tiếng động truyền đạt.

“Chị Tuyết Nhan,” Tỉnh Vu Hi đột nhiên mở miệng, “Chị không cần lo lắng, so với chị,em còn hiểu rõ chị em hơn, cho dù hai chúng em cái gì cũng đều chưa nói, nhưng xem biểu tình em cũng đã biết chị ấy muốn làm như thế nào.”

Nói xong, cô quay đầu còn thật sự nhìn Tỉnh Vu Hiểu.

“Chị, chị hy vọng em cái gì cũng đừng hỏi?”

Tỉnh Vu Hiểu trầm mặc trong chốc lát, mới gật gật đầu.

“Chị muốn sinh hạ đứa nhỏ này, chính mình nuôi nấng?” cô lại hỏi.

Tỉnh Vu Hiểu vẫn là trầm mặc gật gật đầu.

“Chị muốn nói cho em biết đứa nhỏ này là lễ vật ông trời ban cho chị, cho nên chị hiện tại cảm tạ mà không có gì oán hận?”

Tỉnh Vu Hiểu lại gật đầu, bất quá lúc này đã có điểm khẩn cấp, hơn nữa chân mày từ lúc ở bệnh viện vẫn nhíu lại,lúc này đã buông lỏng ra, trên mặt còn lộ ra một chút tươi cười.

Nhìn đến tươi cười trên mặt cô, Tỉnh Vu Hi nước mắt lại thiếu chút rơi xuống. Chị gái ngốc của cô,ngốc nghếch,đại ngốc!

“Chị, chị thật sự một chút cũng không oán hận cái tên hỗn đản kêu Viên Diệp kia sao?” cô ngăn chặn không được kích động trong lòng, nắm chặt tay chị mình hỏi.

Tỉnh Vu Hiểu như là bị dọa đến mở lớn hai mắt.

“Không phải, đứa nhỏ này không phải của Viên Diệp, không phải hắn.” cô nhanh chóng lắc đầu vẫy tay.

“Chị, chị phản ứng thế này không phải giấu đầu lòi đuôi sao?” Tỉnh Vu Hi không khỏi thở dài.

“Chị……”

“Chị đừng khẩn trương, em cũng chưa nói cái gì, hơn nữa tên kia cũng đã về nước Mỹ rồi, chị còn lo lắng em có thể làm gì hắn chứ?” Tỉnh Vu Hi vội vàng trấn an chị mình.

“Em…… Đều biết rồi?”

“Chị là như thế nào nhận thức tên hỗn đản đó, vì sao cho tới bây giờ chị cũng chưa đề cập với em qua chuyện này?”

“Đó là bởi vì……” Tỉnh Vu Hiểu ấp a ấp úng đáp không được.

“Bởi vì sao?”

“Khi đó công tác cùng chuyện Gia Quân cũng đã khiến em bận tối mày tối mặt, hơn nữa em cùng Hàm Tư quan hệ vẫn không thuận lợi, cho nên chị mới không đem chuyện này nói cho em. Thực xin lỗi, Vu Hi.”

Nhìn chị gái vẻ mặt tự trách, cô đột nhiên không biết nên nói cái gì. Bởi vì này căn bản không phải chị cô sai, ngược lại vẫn là lỗi của em gái là cô, bởi vì cô luôn luôn tự xưng là người bảo vệ chị, kết quả ngay cả chị kết giao bạn trai, thậm chí mang thai mấy tháng, bụng đã lộ ra còn không biết, cô thật là……

“Thực xin lỗi, chị. Chị không cần nói đúng hay không đúng, là em thực xin lỗi chị, thực xin lỗi, ô…… Thực xin lỗi……” cô nói xong cũng nhịn không được khóc lên.

“Vu Hi, sao em lại khóc?” Tỉnh Vu Hiểu luống cuống tay chân thay cô lau nước mắt, “Em đừng khóc, em khóc chị cũng muốn khóc, ô……”

Cứ như vậy, hai chị em ở phía sau ôm nhau khóc thành một đoàn, mà phía trước Lâm Tuyết Nhan cùng Quan Hàm Tư đều thấy nhưng không lên tiếng,nhìn nhau một cái rồi để hai người tự nhiên.

Quan Hàm Tư vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đã nghe chuông cửa vang lên.

Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tường phòng khách một cái, mười hai giờ bốn mươi phút. Là ai tới tìm hắn?

Hắn đem khăn tắm trên người buộc chặt, cầm lấy khăn mặt vừa lau tóc, vừa đi ra đại môn.

“Vu Hi?” cửa vừa mở ra, hắn ngoài ý muốn nhìn Tỉnh Vu Hi đứng ở ngoài cửa.

“Làm chi kinh ngạc như vậy?” cô nhìn hắn một cái, hữu khí vô lực tiến vào nhà.

“Anh nghĩ em đêm nay sẽ ở lại lầu tám cùng Vu Hiểu.”

“Chị ấy đang ngủ.”

“Cô ấy đang ngủ, em lại ngủ không được?” hắn đóng cửa lại, theo cô đi vào phòng khách, “Em phiền não cái gì?” hắn nhìn cô nhăn mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Hàm Tư.” cô muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

“Về chuyện chúng ta kết hôn……”

“Như thế nào? Em sẽ không phải muốn nói với anh quên đi, không muốn kết hôn đi?” Quan Hàm Tư chọn mi.

“Em……”

“Anh đoán đúng rồi?”

Cô dùng sức lắc đầu, cảm giác cái mũi bắt đầu cay cay, hốc mắt cũng nóng nóng ẩm ướt.

Không được, cô chịu đựng mới được, tuyệt đối không thể khóc.

Tỉnh Vu Hi hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên kiên định nhìn hắn, đem những lời nói đã chuẩn bị trước trong lòng nói ra, “Anh cũng không thể chờ em mãi được, em bây giờ còn không thể cùng anh kết hôn, em phải chiếu cố chị em, chị ấy hiện tại không thể không có em, cho nên em…”

“Anh sẽ cùng em cùng nhau chiếu cố chị ấy.” hắn đột nhiên ngắt lời cô, “Chị ấy là chị em, tự nhiên cũng là chị của anh, em một mình chiếu cố chị ấy, tuyệt đối sẽ không chu đáo bằng chúng ta hai người cùng chiếu cố chị ấy, em lại càng không phải lo lắng vấn đề tiền tài, tuy rằng tài lực của anh không thể giống Tiêu Tư có thể chen vào bảng một trăm phú hào toàn cầu, nhưng cũng đủ vợ chồng chúng ta, tiểu hài tử, chị em cùng tiểu baby trong bụng chị ấy áo cơm không sứt mẻ sống no đủ cả đời. Cho nên em căn bản không cần phải miên man suy nghĩ, chỉ cần chuyên tâm lo lắng chuyện chúng ta tháng sau kết hôn là đủ rồi, biết không?” hắn ôn nhu lại thâm tình trấn an cô.

Tỉnh Vu Hi chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn, nhưng trước mắt tầm mắt lại sớm mơ hồ thành một mảnh. Hắn như thế nào lại biết cô suy nghĩ cái gì? Hắn thật là……

Cô phút chốc nhào vào trong lòng hắn, tràn đầy cảm động cùng vui sướng, gắt gao ôm hắn vừa khóc vừa cười. “Cám ơn anh, cám ơn anh. Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh, em đã từng nói với anh chưa?”

“Đã qua mười hai giờ, cho nên hôm nay còn chưa có.” Quan Hàm Tư nghiêm trang trả lời.

Cô nghe vậy nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Hơi ngửa đầu, lau đi nước mắt trên mặt, còn thật sự mà thâm tình chân thành ngóng nhìn hắn.

“Hàm Tư, em yêu anh.”

Hắn một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, một bàn tay vòng qua lưng cô, dễ dàng đã đem côôm lên ngồi lên chính hai chân mình.

“Nói lại lần nữa xem.” hắn nhẹ giọng yêu cầu.

Cô hé ra một chút cười yếu ớt ở bên môi, sau đó nâng mặt hắn, thâm tình mà chuyên chú lại mở miệng, “Hàm Tư, em yêu anh.” sau đó chủ động cúi đầu hôn trụ hắn.

Hắn nháy mắt buộc chặt cánh tay, bắt đầu hôn lại cô, sau đó từ bị động chuyển sang chủ động.

Đêm đã khuya.

Ngoài cửa sổ Nguyệt Nhi từ trong mây nhô đầu ra, chiếu lên tám lầu nhà trọ, trong các phòng đều đã tắt đèn, ngủ.

Tám lầu nhà trọ, ngủ ngon.

Ngày mai tái kiến.


[ Toàn văn hoàn ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện