“Đừng lo lắng, tôi cũng không phải người tốt.”

Thấy dáng vẻ chần chờ lo lắng muốn nói lại thôi của Mộ Uyển Quân, Tần Phong lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “A2” Nghe được câu này, Mộ Uyển Quân giật mình. Đâu còn khí chất tổng tài lạnh lùng trước đây? “Xin lỗi, nói nhầm! Ý tôi là tôi không phải người xấu nên cô không cần phải sợ:

Lúc này Tần Phong mới nhận ra là mình nói sai nên vội vàng giải thích.

'Thấy Tần Phong không muốn nhiều lời nên cô cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

Chỉ là cô vẫn có nghỉ vấn trong lòng, dù sao cô cũng biết rất rõ thân phận của Tần Phong, từ nhỏ đã sống với Vương Tuyết Mai ở thôn Thành Trung.

Nhưng hôm nay, Tần Phong lại có thân phận đáng gờm như thế, vậy chắc chẳn hắn đã thay đổi trong 5 năm mất tích kia.

Ngay khi Mộ Uyển Quân đang tập trung suy nghĩ thì chuông điện thoại của cô vang lên.

“Uyển Quân, con đang ở đâu, con có sao không?” Giọng nói lo lắng của Mộ Chính Thuần truyền đến từ điện thoại.

Mới nãy nhận được tin con gái bị gia chủ nhà họ Đinh bắt cóc nên ông ấy lập tức gọi điện đến.

“Ba, con... Con không sao, con đang trên đường về.”

Mộ Uyển Quân báo bình an cho ba. “Không sao thì tốt rồi, tốt rồi.”

Mộ Chính Thuần thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi Mộ Uyển Quân cúp điện thoại thì Tân Phong nói: “Nếu không thì cô đến nhà tôi trước đi, tôi chữa trị xong vết thương cho cô, sẵn tiện cô ở lại chăm sóc cho mẹ tôi một lát luôn.”

“Được!”.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

Nghe thấy Tần Phong nói muốn cô chăm sóc Vương Tuyết Mai thì Mộ Uyển Quân không hề nghĩ ngợi gì nhiều mà nhanh chóng đồng ý.

Người do Hách Sơn phái tới nghe theo mệnh lệnh của Tần Phong, lái xe đến thôn Thành Trung.

Vừa rồi, khi đi ngang qua thành phố, Tân Phong có cho dừng xe để đi mua một ít thảo dược, chuẩn bị trị thương cho Mộ Uyển Quân và mẹ hắn.

Mãi cho đến khi ôm Vương Tuyết Mai vào nhà, đặt bà nằm xuống giường thì Tân Phong mới dùng ngân châm để làm bà tỉnh lại.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”

“Dì Vương!”

Hai người Tân Phong chào hỏi.

“Phong nhi, giám đốc Mộ, mau... Chạy mau.”

Vương Tuyết Mai vừa tỉnh lại, thấy hai người thì vội vàng nói bọn họ mau chạy đi.

“Không sao rồi mẹ, mẹ nhìn đi, chúng ta đang ở trong nhà!”

Tân Phong nhanh chóng an ủi mẹ.

“Sao có thể... Ở nhà?”

Lúc này Vương Tuyết Mai mới để ý đến xung quanh, quả nhiên là bà đang ở nhà. Nhưng mà bà nhớ rõ là bà với Mộ Uyển Quân bị bắt cóc trói đến một tòa nhà

bỏ hoang mà.

“Dì Vương à, chuyện là thế này, Tân Phong đã báo cảnh sát nên chúng ta đã được cứu."

Lúc nãy Tân Phong đã dặn trước cho Mộ Uyển Quân, bảo cô đừng nói sự thật về chuyện hôm nay để tránh làm mẹ hắn sợ. Cho nên Mộ Uyển Quân cũng

dựa theo lời nói dối của hắn mà giải thích cho Vương Tuyết Mai. “Hóa ra là vậy, hai đứa không sao là mẹ yên tâm rồi.”

Vương Tuyết Mai thở phào một hơi nhẹ nhõm, bà thì sao cũng được, chỉ sợ con trai và Mộ Uyển Quân xảy ra chuyện gì bất trắc.

Đột nhiên, bà bắt lấy tay của Tần Phong, hỏi: “Đúng rồi Phong nhi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao người nhà họ Đinh lại muốn bắt chúng ta, còn nói muốn giết con?”

“Cũng không có gì, là do lần trước con có mâu thuẫn với đại thiếu gia nhà họ Đinh, gây nên chút xung đột nhỏ. Hắn ta ỷ vào thế lực của nhà họ Đinh mà muốn trả thù con. Lúc trước giám đốc Mộ có giúp con điều tra cho nên cô ấy cũng bị

liên lụy vào việc này.”

Tân Phong đã chuẩn bị lời giải thích cho mẹ từ sớm.

“Nhưng mà mẹ không cần lo lắng nữa, vừa nãy chủ tịch Mộ đã ra mặt, bồi thường một ít tiền giúp con, hai bên đã giải hòa rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện