Ở biệt thự Tần gia.
Trong phòng khách nhà họ Tần tập trung đông người, nói là đông nhưng cũng chỉ là gia đình nhà họ Tần mà thôi.
Tần gia gia Tần nãi nãi ngồi ở chủ tọa, bên cạnh là ba Tần mẹ Tần, lúc này ánh mắt bốn người đều tập trung vào một người duy nhất, nói đúng hơn là trên người một đứa trẻ, tuy rằng hiện trường có ba đứa nhỏ, nhưng nơi ánh mắt hội tụ tất nhiên là Thất Thất của chúng ta.
Tần Chí mang theo Địch Hạo và Thất Thất ngồi đối diện bốn người họ, Thất Thất ôm chặt cánh tay Địch Hạo, đôi mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm bốn người đối diện, còn chưa chuẩn bị gì, Địch Hạo cùng Tần Chí liền nói hôm nay cho Thất Thất về gặp ông cố, bà cố, ông nội, bà nội.
Thất Thất ngượng ngùng cười cười, kỳ thật từ lúc vào cửa, bé dưới sự cổ vũ của cha đã gọi ông bà, nhưng mà ánh mắt ông bà cố và ông bà nội quá nóng, làm cho Thất Thất có chút ngượng ngùng, Địch Hạo cũng không biết nói gì.
Nhưng mà tình huống hiện tại chỉ sợ nói gì cũng dư thừa, đối diện với ánh mắt của bốn người nhìn Thất Thất có cảm giác sắp bị hòa tan vậy.
"Khụ khụ."
Tần Chí che miệng ho khan một tiếng, thành công bị bốn người đối diện trừng mắt.
"Tới đây, Thất Thất đúng không, tới chỗ bà cố này." Tần nãi nãi vẻ mặt hiền lành hướng về phía Thất Thất vẫy tay.
Tần gia gia bất mãn nhìn người bạn già —— xuống tay quá nhanh!
Ba Tần mẹ Chu cũng một bộ ngứa ngáy muốn động tay động chân, nhưng cũng không dám nói gì.
Thất Thất ôm cánh tay Địch Hạo ngước mặt lên nhìn Địch Hạo.
Địch Hạo vỗ đầu Thất Thất, "Đi qua bà cố đi con."
Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu, một bước một bước đi tới bên cạnh Tần nãi nãi, lại khẽ gọi một tiếng bà cố.
"Ai u, ngoan quá!" Tần nãi nãi đầy mặt tươi cười, ôm Thất Thất vào lòng, hôn khuôn mặt nhỏ của Thất Thất, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một khóa trường mệnh, "Tới đây, bà cố đeo cho chắt trai, cho con một cái khóa trường mệnh." Nói xong liền đeo cho Thất Thất.
"Cảm ơn bà cố." Thất Thất ngoan ngoãn để Tần nãi nãi đeo khóa trường mệnh cho mình.
Lúc này những người khác không cam tâm.
"Mẹ, mẹ đi làm hồi nào vậy." Ba Tần cau mày từ trong túi của mình móc ra một cái khóa trường mệnh.
"Con quản được mẹ." Tần nãi nãi trừng mắt nhìn con trai, "Thật không có tâm gì cả, chỉ biết tặng khóa trường mệnh cho trẻ con."
Ba Tần giật giật khóe miệng ——không phải mẹ cũng tặng sao.
"Khụ khụ." Tần gia gia vẫy tay với Thất Thất, "Tới chỗ ông cố này."
Thất Thất ngoan ngoãn đi qua, Tần gia gia từ trong lòng ngực móc ra một đôi...... vòng tay bạc.
"Ông nội...... Đây là cho con gái đeo mà?" Tần Chí nhịn không được mở miệng nói.
Tần gia gia trừng mắt nhìn Tần Chí một cái, "Cháu thì biết cái gì, trẻ con đều mang cái này." Tần gia gia bộ dáng đáng tin đeo lên cho Thất Thất, còn rất tự hào, "Xem, nhìn rất đẹp, cho trẻ con nhiều phúc khí."
Thất Thất cười tủm tỉm nhìn Tần gia gia, "Cảm ơn ông cố."
Tần gia gia cảm giác mình bị một đòn ngay tim, cả người đều tê dại, quá hạnh phúc.
Tần Hiểu ngồi ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu —— lực sát thương của Thất Thất đúng là lớn, chỉ là xưng hô đơn giản đã khiến Tần gia gia Tần nãi nãi cao hứng. Nhưng mà.... Tần Hiểu đưa mắt nhìn về phía anh trai cậu, có lẽ là bởi vì trước đó vẫn luôn chờ mong, bây giờ chờ mong trở thành sự thật, hơn nữa anh trai cậu rốt cuộc cũng có một đứa con của mình, cho nên ông bà và cha mẹ mới cao hứng như vậy đi.
Tần gia gia Tần nãi nãi tặng xong lễ vật, ba Tần cũng đem lễ vật của mình tặng đi, mẹ Chu chuẩn bị một cây ngọc như ý, sau đó ôm Thất Thất ngồi trên người mình.
Ôm rồi liền không muốn buông tay.
Mẹ Chu đầy mặt vui mừng, hiển nhiên là rất thích Thất Thất.
Lễ vật đều đã tặng xong, kế tiếp nên đi vào vấn đề chính.
Tần gia gia nhìn về phía Địch Hạo, lướt qua trên người Địch Hạo một vòng, kỳ thật từ lúc Địch Hạo tiến vào, ông đã nhìn kỹ một lần, thậm chí trước đó ở tiệc mừng thọ, Tần gia gia liền có dự cảm, Địch Hạo và cháu trai của mình sẽ phát sinh quan hệ, nhưng mà ông chưa từng nghĩ đến, chắt trai của ông lại do một người đàn ông sinh ra, dù nhìn thế nào cũng là một người đàn ông bình thường a. Hơn nữa, cho dù Tần gia gia đã biết sự thật này, hiện tại vẫn có chút không tin nổi —— chuyện này quả thực không thể tưởng tượng.
Ngoài Tần gia gia, những người khác cũng đang nhìn Địch Hạo.
Khiến cho Địch Hạo không được tự nhiên, mông ở trên sô pha cứ nhấp nhổm, xấu hổ cười hai tiếng.
Hai tiếng cười giống như đánh thức bốn người đối diện.
Tần gia gia mở miệng nói, "Cháu.... Khụ, cháu ở với A Chí tốt nhé"
Địch Hạo dại ra nhìn Tần gia gia —— Vậy là xong rồi? Cứ như vậy? Tần gia gia không được tự nhiên sờ mũi, nhìn bộ dáng Địch Hạo nghi ngờ, nếu không ông còn có thể ngăn cản bọn họ sao? Con cũng có rồi, ông cũng không phải người bảo thủ.
"Ha hả." Địch Hạo lại xấu hổ cười hai tiếng, "Cháu đã biết, ha hả."
"Phốc......" Mẹ Chu che miệng lại, "Đứa nhỏ này hài hước thật."
Địch Hạo vẫn là cười cười.
"Nếu hai đứa đã ở bên nhau, phải quý trọng lẫn nhau, còn có Thất Thất, về sau nhớ dẫn cháu về nhà thường xuyên." Ba Tần nói, "Ba mẹ tuổi đã lớn, đừng để bọn họ phải nhớ mong mấy đứa, biết không?"
Tuy rằng ba Tần nói mấy câu nghiêm khắc, nhưng lại rất tri kỷ, hiển nhiên đã đem Địch Hạo coi như người nhà.
Địch Hạo và Tần Chí còn chưa trả lời, liền thấy Thất Thất gật đầu nhẹ, đặc biệt nghiêm túc trả lời, "Đã biết ạ."
Trong nháy mắt, chọc cười mọi người ở đây.
Mẹ Chu yêu thích không buông tay sờ người Thất Thất, dùng sức hôn Thất Thất.
Khuôn mặt nhỏ của Thất Thất đều đỏ, ngượng ngùng chớp chớp mắt.
Khó được hôm nay lần đầu tiên thấy cháu trai (chắt trai), cho nên bữa cơm trưa rất phong phú, nhưng mà khiến cho Địch Hạo khổ sở.
Lúc Địch Hạo che miệng chạy vào WC, Tần Chí khẩn trương đuổi theo, hắn nhớ rõ Bành Vũ nói qua, Địch Hạo lúc mang thai cũng sẽ có phản ứng giống như phụ nữ —— nôn nghén.
Lưu lại một bàn đầy người nghi hoặc giơ đũa, mẹ Chu hỏi Thất Thất, "Bảo bối, ba con làm sao vậy? Gần đây ăn uống không được sao?"
"Đúng vậy nga." Thất Thất giơ muỗng nhỏ của mình nghĩ nghĩ, cha nuôi hình như nói như vậy, "Phải bị trong thời gian dài nga, hơn nửa năm?" 10 tháng là hơn nửa năm?
"Hơn nửa năm?" Mẹ Chu kinh ngạc hỏi, "Ba con làm sao vậy? Đã khám bác sĩ chưa? Bệnh rất nặng sao?"
"Ba ba không bệnh a?" Thất Thất gãi gãi đầu.
"A?" Mẹ Chu khó hiểu hỏi, "Vậy tại sao lại thế này?"
"Nga, bởi vì ba ba phải sinh cho Thất Thất một em trai em gái nga." Thất Thất vui sướng nói, hoàn toàn không biết câu nói của mình khiến vài người ở đây rơi vào hoang mang.
Quả thực như một làn sóng xung kích, khiến đầu mọi người choáng váng, hôm nay vui sướng đã đủ nhiều, không nghĩ tới còn có kinh hỉ lớn hơn chờ bọn họ, quả thực không có biện pháp hứng lấy.
Ba Tần thanh thanh giọng nói, "Cái kia, cháu ngoan, ý của cháu là, ba cháu, khụ, lại mang thai?"
"Đúng vậy." Thất Thất gật đầu.
"Đúng vậy, con lại có thêm em trai!" Chu Diệu cao hứng mở miệng nói.
"Cũng có thể là em gái." Tiêu Diễn bổ sung nói.
Về chuyện là em trai hay em gái, hai người vẫn luôn không có ý kiến thống nhất.
Lúc này, Địch Hạo vừa lau miệng vừa đi tới, liền thấy ánh mắt của một đám người nhìn mình nóng muốn chết.
Ai có thể nói cho cậu đã xảy ra chuyện gì?
Địch Hạo cảm giác bụng vẫn có chút không thoải mái, liền duỗi tay xoa xoa.
"Không được xoa!"
Mẹ Chu dọa cho Địch Hạo nhảy dựng.
Địch Hạo đứng tại chỗ không động đậy, liền thấy mẹ Chu đi về phía mình, đỡ cậu về chỗ ngồi, còn vỗ vai cậu, vẻ mặt hiền lành? Vừa lòng nhìn cậu, "Con à, về sau không được tùy tiện xoa bụng biết không?"
Địch Hạo ngây ngốc gật đầu.
"Muốn ăn cái gì? Mẹ đích thân làm cho con." Mẹ Chu sờ đầu Địch Hạo.
Mẹ? Địch Hạo cảm giác khóe mắt mình run rẩy.
Tần Chí ở phía sau đỡ trán —— chỉ sợ người trong nhà đã biết chuyện Địch Hạo mang thai, vốn dĩ hắn không tính nói cho mọi người nhanh như vậy, dù sao hắn và Địch Hạo còn có chuyện vẫn chưa giải quyết xong, nếu để người nhà biết, lấy hiểu biết của Tần Chí đối với bọn họ, tuyệt đối sẽ giám sát Địch Hạo từng bước, giống như hiện tại.
Lúc Địch Hạo muốn từ chối, mẹ Chu giống như bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng rồi, nên làm cái này thì tốt nè! Nhớ trước đây mẹ mang thai cũng ăn cái đó, cái này chính là bà nội con cho mẹ, ăn vào mới sinh được A Chí thông minh như vậy, nhưng mà đáng tiếc, lúc mang thai Tần Hiểu, mẹ lại không ăn nó." Vẻ mặt mẹ Chu đầy tiếc nuối.
"Mẹ......" Tần Hiểu khóc không ra nước mắt nhìn mẹ mình —— cho dù anh trai rất ưu tú, cậu cũng không tệ mà!
Mẹ Chu xua tay, để Tần Hiểu tránh sang một bên, sau đó nói với Địch Hạo, "Mẹ đi làm cho con." Sau đó liền đi vào phòng bếp.
Chờ sau khi mẹ Chu đi rồi, Tần nãi nãi liền nói với Địch Hạo, "Mẹ cháu nói không sai, nhớ trước đây lúc mang thai, nó hay uống cái này, thứ này là bà cho mẹ cháu, sau đó mới sinh được A Chí thông minh như vậy."
Địch Hạo gian nan nuốt nước bọt —— cho nên, ai có thể nói cho cậu, vì sao cậu mới đi nôn một lúc, mọi người đều biết chuyện cậu mang thai! Hơn nữa cậu phải uống cái gì?
Chờ canh bưng lên, Địch Hạo quả thực hết chỗ nói rồi, cậu còn tưởng rằng là đồ ăn kỳ lạ nào —— thì ra là canh cà rốt củ cải trắng nấu nhân sâm.
Cậu uống xong chắc chắn sẽ bị chảy máu mũi.
Vì thế Địch Hạo cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Hiểu, "Cậu muốn uống một chút không? Hiện tại bổ sung cũng kịp đấy."
Tần Hiểu vội vàng xua tay.
Địch Hạo ở trong lòng thở dài, nhận mệnh uống vào. Kỳ thật trong lòng ấm áp, nước canh cũng rất thơm, củ cải nấu rất mềm, hơn nữa quan trọng nhất chính là, cậu cảm nhận được hương vị của sự ôn nhu săn sóc.
Địch Hạo chớp chớp mắt, hốc mắt có chút ướt át.
Cậu vẫn luôn rất tò mò, Tần Chí bề ngoài là một người lạnh lùng như vậy, vì sao khi yêu lại trở thành một người ôn nhu ấm áp, Tần Hiểu cũng vậy, tuy rằng tính cách hai anh em thoạt nhìn rất khác nhau, nhưng đều nguyện trao tất cả tình cảm, trái tim của mình. Đương nhiên, có sự khác nhau về thân phận và trách nhiệm, Tần Chí sẽ giảo hoạt và bá đạo hơn.
Trong phòng khách nhà họ Tần tập trung đông người, nói là đông nhưng cũng chỉ là gia đình nhà họ Tần mà thôi.
Tần gia gia Tần nãi nãi ngồi ở chủ tọa, bên cạnh là ba Tần mẹ Tần, lúc này ánh mắt bốn người đều tập trung vào một người duy nhất, nói đúng hơn là trên người một đứa trẻ, tuy rằng hiện trường có ba đứa nhỏ, nhưng nơi ánh mắt hội tụ tất nhiên là Thất Thất của chúng ta.
Tần Chí mang theo Địch Hạo và Thất Thất ngồi đối diện bốn người họ, Thất Thất ôm chặt cánh tay Địch Hạo, đôi mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm bốn người đối diện, còn chưa chuẩn bị gì, Địch Hạo cùng Tần Chí liền nói hôm nay cho Thất Thất về gặp ông cố, bà cố, ông nội, bà nội.
Thất Thất ngượng ngùng cười cười, kỳ thật từ lúc vào cửa, bé dưới sự cổ vũ của cha đã gọi ông bà, nhưng mà ánh mắt ông bà cố và ông bà nội quá nóng, làm cho Thất Thất có chút ngượng ngùng, Địch Hạo cũng không biết nói gì.
Nhưng mà tình huống hiện tại chỉ sợ nói gì cũng dư thừa, đối diện với ánh mắt của bốn người nhìn Thất Thất có cảm giác sắp bị hòa tan vậy.
"Khụ khụ."
Tần Chí che miệng ho khan một tiếng, thành công bị bốn người đối diện trừng mắt.
"Tới đây, Thất Thất đúng không, tới chỗ bà cố này." Tần nãi nãi vẻ mặt hiền lành hướng về phía Thất Thất vẫy tay.
Tần gia gia bất mãn nhìn người bạn già —— xuống tay quá nhanh!
Ba Tần mẹ Chu cũng một bộ ngứa ngáy muốn động tay động chân, nhưng cũng không dám nói gì.
Thất Thất ôm cánh tay Địch Hạo ngước mặt lên nhìn Địch Hạo.
Địch Hạo vỗ đầu Thất Thất, "Đi qua bà cố đi con."
Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu, một bước một bước đi tới bên cạnh Tần nãi nãi, lại khẽ gọi một tiếng bà cố.
"Ai u, ngoan quá!" Tần nãi nãi đầy mặt tươi cười, ôm Thất Thất vào lòng, hôn khuôn mặt nhỏ của Thất Thất, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một khóa trường mệnh, "Tới đây, bà cố đeo cho chắt trai, cho con một cái khóa trường mệnh." Nói xong liền đeo cho Thất Thất.
"Cảm ơn bà cố." Thất Thất ngoan ngoãn để Tần nãi nãi đeo khóa trường mệnh cho mình.
Lúc này những người khác không cam tâm.
"Mẹ, mẹ đi làm hồi nào vậy." Ba Tần cau mày từ trong túi của mình móc ra một cái khóa trường mệnh.
"Con quản được mẹ." Tần nãi nãi trừng mắt nhìn con trai, "Thật không có tâm gì cả, chỉ biết tặng khóa trường mệnh cho trẻ con."
Ba Tần giật giật khóe miệng ——không phải mẹ cũng tặng sao.
"Khụ khụ." Tần gia gia vẫy tay với Thất Thất, "Tới chỗ ông cố này."
Thất Thất ngoan ngoãn đi qua, Tần gia gia từ trong lòng ngực móc ra một đôi...... vòng tay bạc.
"Ông nội...... Đây là cho con gái đeo mà?" Tần Chí nhịn không được mở miệng nói.
Tần gia gia trừng mắt nhìn Tần Chí một cái, "Cháu thì biết cái gì, trẻ con đều mang cái này." Tần gia gia bộ dáng đáng tin đeo lên cho Thất Thất, còn rất tự hào, "Xem, nhìn rất đẹp, cho trẻ con nhiều phúc khí."
Thất Thất cười tủm tỉm nhìn Tần gia gia, "Cảm ơn ông cố."
Tần gia gia cảm giác mình bị một đòn ngay tim, cả người đều tê dại, quá hạnh phúc.
Tần Hiểu ngồi ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu —— lực sát thương của Thất Thất đúng là lớn, chỉ là xưng hô đơn giản đã khiến Tần gia gia Tần nãi nãi cao hứng. Nhưng mà.... Tần Hiểu đưa mắt nhìn về phía anh trai cậu, có lẽ là bởi vì trước đó vẫn luôn chờ mong, bây giờ chờ mong trở thành sự thật, hơn nữa anh trai cậu rốt cuộc cũng có một đứa con của mình, cho nên ông bà và cha mẹ mới cao hứng như vậy đi.
Tần gia gia Tần nãi nãi tặng xong lễ vật, ba Tần cũng đem lễ vật của mình tặng đi, mẹ Chu chuẩn bị một cây ngọc như ý, sau đó ôm Thất Thất ngồi trên người mình.
Ôm rồi liền không muốn buông tay.
Mẹ Chu đầy mặt vui mừng, hiển nhiên là rất thích Thất Thất.
Lễ vật đều đã tặng xong, kế tiếp nên đi vào vấn đề chính.
Tần gia gia nhìn về phía Địch Hạo, lướt qua trên người Địch Hạo một vòng, kỳ thật từ lúc Địch Hạo tiến vào, ông đã nhìn kỹ một lần, thậm chí trước đó ở tiệc mừng thọ, Tần gia gia liền có dự cảm, Địch Hạo và cháu trai của mình sẽ phát sinh quan hệ, nhưng mà ông chưa từng nghĩ đến, chắt trai của ông lại do một người đàn ông sinh ra, dù nhìn thế nào cũng là một người đàn ông bình thường a. Hơn nữa, cho dù Tần gia gia đã biết sự thật này, hiện tại vẫn có chút không tin nổi —— chuyện này quả thực không thể tưởng tượng.
Ngoài Tần gia gia, những người khác cũng đang nhìn Địch Hạo.
Khiến cho Địch Hạo không được tự nhiên, mông ở trên sô pha cứ nhấp nhổm, xấu hổ cười hai tiếng.
Hai tiếng cười giống như đánh thức bốn người đối diện.
Tần gia gia mở miệng nói, "Cháu.... Khụ, cháu ở với A Chí tốt nhé"
Địch Hạo dại ra nhìn Tần gia gia —— Vậy là xong rồi? Cứ như vậy? Tần gia gia không được tự nhiên sờ mũi, nhìn bộ dáng Địch Hạo nghi ngờ, nếu không ông còn có thể ngăn cản bọn họ sao? Con cũng có rồi, ông cũng không phải người bảo thủ.
"Ha hả." Địch Hạo lại xấu hổ cười hai tiếng, "Cháu đã biết, ha hả."
"Phốc......" Mẹ Chu che miệng lại, "Đứa nhỏ này hài hước thật."
Địch Hạo vẫn là cười cười.
"Nếu hai đứa đã ở bên nhau, phải quý trọng lẫn nhau, còn có Thất Thất, về sau nhớ dẫn cháu về nhà thường xuyên." Ba Tần nói, "Ba mẹ tuổi đã lớn, đừng để bọn họ phải nhớ mong mấy đứa, biết không?"
Tuy rằng ba Tần nói mấy câu nghiêm khắc, nhưng lại rất tri kỷ, hiển nhiên đã đem Địch Hạo coi như người nhà.
Địch Hạo và Tần Chí còn chưa trả lời, liền thấy Thất Thất gật đầu nhẹ, đặc biệt nghiêm túc trả lời, "Đã biết ạ."
Trong nháy mắt, chọc cười mọi người ở đây.
Mẹ Chu yêu thích không buông tay sờ người Thất Thất, dùng sức hôn Thất Thất.
Khuôn mặt nhỏ của Thất Thất đều đỏ, ngượng ngùng chớp chớp mắt.
Khó được hôm nay lần đầu tiên thấy cháu trai (chắt trai), cho nên bữa cơm trưa rất phong phú, nhưng mà khiến cho Địch Hạo khổ sở.
Lúc Địch Hạo che miệng chạy vào WC, Tần Chí khẩn trương đuổi theo, hắn nhớ rõ Bành Vũ nói qua, Địch Hạo lúc mang thai cũng sẽ có phản ứng giống như phụ nữ —— nôn nghén.
Lưu lại một bàn đầy người nghi hoặc giơ đũa, mẹ Chu hỏi Thất Thất, "Bảo bối, ba con làm sao vậy? Gần đây ăn uống không được sao?"
"Đúng vậy nga." Thất Thất giơ muỗng nhỏ của mình nghĩ nghĩ, cha nuôi hình như nói như vậy, "Phải bị trong thời gian dài nga, hơn nửa năm?" 10 tháng là hơn nửa năm?
"Hơn nửa năm?" Mẹ Chu kinh ngạc hỏi, "Ba con làm sao vậy? Đã khám bác sĩ chưa? Bệnh rất nặng sao?"
"Ba ba không bệnh a?" Thất Thất gãi gãi đầu.
"A?" Mẹ Chu khó hiểu hỏi, "Vậy tại sao lại thế này?"
"Nga, bởi vì ba ba phải sinh cho Thất Thất một em trai em gái nga." Thất Thất vui sướng nói, hoàn toàn không biết câu nói của mình khiến vài người ở đây rơi vào hoang mang.
Quả thực như một làn sóng xung kích, khiến đầu mọi người choáng váng, hôm nay vui sướng đã đủ nhiều, không nghĩ tới còn có kinh hỉ lớn hơn chờ bọn họ, quả thực không có biện pháp hứng lấy.
Ba Tần thanh thanh giọng nói, "Cái kia, cháu ngoan, ý của cháu là, ba cháu, khụ, lại mang thai?"
"Đúng vậy." Thất Thất gật đầu.
"Đúng vậy, con lại có thêm em trai!" Chu Diệu cao hứng mở miệng nói.
"Cũng có thể là em gái." Tiêu Diễn bổ sung nói.
Về chuyện là em trai hay em gái, hai người vẫn luôn không có ý kiến thống nhất.
Lúc này, Địch Hạo vừa lau miệng vừa đi tới, liền thấy ánh mắt của một đám người nhìn mình nóng muốn chết.
Ai có thể nói cho cậu đã xảy ra chuyện gì?
Địch Hạo cảm giác bụng vẫn có chút không thoải mái, liền duỗi tay xoa xoa.
"Không được xoa!"
Mẹ Chu dọa cho Địch Hạo nhảy dựng.
Địch Hạo đứng tại chỗ không động đậy, liền thấy mẹ Chu đi về phía mình, đỡ cậu về chỗ ngồi, còn vỗ vai cậu, vẻ mặt hiền lành? Vừa lòng nhìn cậu, "Con à, về sau không được tùy tiện xoa bụng biết không?"
Địch Hạo ngây ngốc gật đầu.
"Muốn ăn cái gì? Mẹ đích thân làm cho con." Mẹ Chu sờ đầu Địch Hạo.
Mẹ? Địch Hạo cảm giác khóe mắt mình run rẩy.
Tần Chí ở phía sau đỡ trán —— chỉ sợ người trong nhà đã biết chuyện Địch Hạo mang thai, vốn dĩ hắn không tính nói cho mọi người nhanh như vậy, dù sao hắn và Địch Hạo còn có chuyện vẫn chưa giải quyết xong, nếu để người nhà biết, lấy hiểu biết của Tần Chí đối với bọn họ, tuyệt đối sẽ giám sát Địch Hạo từng bước, giống như hiện tại.
Lúc Địch Hạo muốn từ chối, mẹ Chu giống như bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng rồi, nên làm cái này thì tốt nè! Nhớ trước đây mẹ mang thai cũng ăn cái đó, cái này chính là bà nội con cho mẹ, ăn vào mới sinh được A Chí thông minh như vậy, nhưng mà đáng tiếc, lúc mang thai Tần Hiểu, mẹ lại không ăn nó." Vẻ mặt mẹ Chu đầy tiếc nuối.
"Mẹ......" Tần Hiểu khóc không ra nước mắt nhìn mẹ mình —— cho dù anh trai rất ưu tú, cậu cũng không tệ mà!
Mẹ Chu xua tay, để Tần Hiểu tránh sang một bên, sau đó nói với Địch Hạo, "Mẹ đi làm cho con." Sau đó liền đi vào phòng bếp.
Chờ sau khi mẹ Chu đi rồi, Tần nãi nãi liền nói với Địch Hạo, "Mẹ cháu nói không sai, nhớ trước đây lúc mang thai, nó hay uống cái này, thứ này là bà cho mẹ cháu, sau đó mới sinh được A Chí thông minh như vậy."
Địch Hạo gian nan nuốt nước bọt —— cho nên, ai có thể nói cho cậu, vì sao cậu mới đi nôn một lúc, mọi người đều biết chuyện cậu mang thai! Hơn nữa cậu phải uống cái gì?
Chờ canh bưng lên, Địch Hạo quả thực hết chỗ nói rồi, cậu còn tưởng rằng là đồ ăn kỳ lạ nào —— thì ra là canh cà rốt củ cải trắng nấu nhân sâm.
Cậu uống xong chắc chắn sẽ bị chảy máu mũi.
Vì thế Địch Hạo cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Hiểu, "Cậu muốn uống một chút không? Hiện tại bổ sung cũng kịp đấy."
Tần Hiểu vội vàng xua tay.
Địch Hạo ở trong lòng thở dài, nhận mệnh uống vào. Kỳ thật trong lòng ấm áp, nước canh cũng rất thơm, củ cải nấu rất mềm, hơn nữa quan trọng nhất chính là, cậu cảm nhận được hương vị của sự ôn nhu săn sóc.
Địch Hạo chớp chớp mắt, hốc mắt có chút ướt át.
Cậu vẫn luôn rất tò mò, Tần Chí bề ngoài là một người lạnh lùng như vậy, vì sao khi yêu lại trở thành một người ôn nhu ấm áp, Tần Hiểu cũng vậy, tuy rằng tính cách hai anh em thoạt nhìn rất khác nhau, nhưng đều nguyện trao tất cả tình cảm, trái tim của mình. Đương nhiên, có sự khác nhau về thân phận và trách nhiệm, Tần Chí sẽ giảo hoạt và bá đạo hơn.
Danh sách chương