Cuối cùng Lâm Phi Lộc vẫn không thể được như ý nguyện ngâm lâu thêm một chút, cô bị thị nữ vớt từ dưới suối nước nóng lên.
Hề quý phi thấy dáng vẻ tha thiết muốn ở lại của cô, khẽ nhíu lông mày: "Mai lại đến ngâm, cái suối này không chạy mất đâu."
Lâm Phi Lộc ghé vào vai thị nữ, thân thể nhỏ bé được bọc lại trong cái khăn tắm, từng giọt nước nhỏ tóc tóc xuống dưới đất, cả khuôn mặt hơi đỏ hồng vì nóng, tóc rối bời dính trên trán, lộ ra đôi mắt nước trong veo mở to nhìn nàng, mong đợi hỏi: "Vậy ngày mai con có thể ngâm cùng với nương nương không?"
Hề quý phi không mặn không nhạt: "Con muốn đến thì đến."
Lúc này Lâm Phi Lộc được thị nữ ôm xuống dưới.
Sau khi thay y phục xong, cung nữ bên cạnh Hề quý phi lại dẫn Lâm Phi Lộc vào trong điện uống trà bơ. Không biết có phải là do ngâm suối nước nóng không, bụng cô đói đến kêu òng ọc, ngồi trên ghế một tay cầm trà bơ một tay lấy điểm tâm ăn ngon lành cành đào, vừa ăn vừa lắc lư trái phải, hai chân nhỏ còn đung đưa, cung nữ đứng bên cạnh suýt chết ngạt trong sự đáng yêu của cô.
Cung nữ kia nhỏ giọng nói với Tùng Vũ: "Ngũ công chúa của các ngươi đáng yêu thật đó!"
Tùng Vũ vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ: "Đúng vậy đó! Ngũ công chúa của chúng ta là tiểu công nương đáng yêu nhất trên đời này!"
Lâm Phi Lộc nghe thấy tiểu tỷ tỷ mười mấy tuổi ở bên cạnh điên cuồng thả rắm cầu vồng mình, nghe đến vô cùng thoải mái.
Haiz, thật ra đôi khi cô cũng cảm thấy bản thân mình thật sự rất đáng yêu.
Cung nữ kia thấy cô vừa ăn vừa nhìn xung quanh, chờ cô ăn xong, cung nữ ngồi xổm xuống trước mặt cô dịu dàng nói: "Ngũ công chúa, nô tỳ dẫn người đi dạo một vòng xung quanh nhé? Đây là điện có suối nước nóng bệ hạ ngự tứ cho nương nương, ngoại trừ nương nương, những người khác không được phân phó thì không được tiến vào đâu."
Lâm Phi Lộc cũng cảm thấy chỗ này không tệ, đơn giản lại lịch sự tao nhã, không quá xa hoa cầu kỳ, cũng không quá đơn sơ qua loa, khiến cho người ta cảm giác giống như được bước vào khung cảnh tĩnh mịch của tranh thủy mặc.
Cô khẽ gật đầu, nhảy xuống ghế, bắt đầu đi theo cung nữ tham quan.
Suối nước nóng ở hành cung được tu sửa để Hoàng đế đến nghỉ dưỡng, phong cảnh tất nhiên là đẹp, điện suối nước nóng này là một trong những tòa nhà kiệt xuất nhất ở đây, có thể thấy được Lâm Đế vô cùng coi trọng Hề quý phi.
Nhưng theo tin tức trước đó cô thu thập được, thật ra Lâm Đế không thường lật thẻ bài của Hề quý phi, lúc ông lựa chọn mỹ nhân để thị tẩm, ông thường thiên vị Nguyễn quý phi xinh đẹp chói mắt và Mai phi mảnh mai động lòng người.
Hề quý phi không có tướng mạo xinh đẹp giống mỹ nhân truyền thống, lại thêm khí chất lạnh nhạt, nhìn qua có vẻ hơi khó tiếp xúc, có thể đoán là Lâm Đế không quá yêu thích loại này.
Nhưng mà thế này lại khiến cho tiếc nuối trong lòng cô giảm bớt phần nào, cô thật sự cảm thấy Hề quý phi rất tốt, loại khí chất đại mỹ nhân không muốn bò lên giường thị tẩm này, cô cảm thấy là đại mỹ nhân được lợi rồi!
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, bọn họ đi đến Thiên Điện, bỗng nhiên trên mái nhà phát ra tiếng động, giống như tiếng mái ngói bị vỡ tan, dọa mọi người giật mình.
Cung nữ đi lại gần nhìn lên, đang định nói chuyện, bỗng nhiên âm thanh kia lại lên tiếp vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, cùng với tiếng quạ đen kêu to.
Cung nữ bị dọa không nhẹ, nhanh chóng dẫn Lâm Phi Lộc đi ra ngoài, mấy người còn lại bước vào trong viện ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng bởi vì phòng ốc rất cao nên cũng không thấy được gì, chỉ nghe thấy tiếng động không ngừng vang lên, cung nữ Bạch Chiêu nói: "Công chúa đi đến chính điện trước đi, nô tỳ gọi thị vệ đến xem."
Lúc cung nữ kia đang nói, Hề quý phi cũng đã ngâm suối nước nóng xong đi lên.
Hề quý phi thấy bọn họ đứng trong sân nhìn lên nóc nhà, lạnh nhạt lên tiếng: "Nhìn cái gì thế?"
Cung nữ thuật lại chuyện vừa rồi, Hề quý phi vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói một câu "Bổn cung đi xem một chút", sau đó mũi chân khẽ nhón lên lấy đà, phi thân lên nóc nhà.
Lâm Phi Lộc:? Bay lên rồi???
Nóc nhà này còn cao hơn cái cây trước đó Hề Hành Cương phi lên!
Cả nhà này đều biết bay sao?
Không đúng, đây là cái võ công gì thế, phản lại định luật Newton rồi?
Lâm Phi Lộc trợn mắt há hốc miệng nhìn Hề quý phi nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, xoay người không biết nhặt được cái gì, lại nhẹ nhàng bay xuống, sau đó ném đồ nhặt được xuống đất.
"Một con quạ đen gãy cánh mà thôi, mang ra ngoài ném đi."
Hề quý phi nói xong liền muốn đi rửa tay, đang đinh rời đi, đùi nàng đột nhiên bị người ôm lấy.
Hề quý phi cúi đầu nhìn xuống, nàng lại nhìn thấy biểu cam tha thiết trông mong của Tiểu Hồng Đậu, đôi mắt sáng long lanh, hiện lên mấy phần hưng phấn.
Hề quý phi: "Lại muốn làm cái gì đây?"
Lâm Phi Lộc: "Con muốn học!"
Hề quý phi nhướng mày, vẫn là giọng điệu lạnh lùng: "Con mới có nhiêu lớn, học cái này làm gì? Với lại đâu cần phải ra chiến trường đâu mà học."
Lâm Phi Lộc: "Con muốn học, con muốn học, con muốn học cơ!"
Làm nũng khóc lóc om sòm là vũ khí lợi hại nhất của trẻ con!
Hề quý phi nhìn cô nhóc đang ôm chân mình vài lần, búi tóc củ tỏi tròn lúc này tắm suối nước nóng đã chải thành hai cái búi nhỏ, hai dây lụa hồng quấn quanh hai cái búi tóc, giống như một con chó nhỏ đang cọ cọ chân nàng, đang cố gắng ra vẻ đáng yêu, ý đồ muốn tấn công ý chí của nàng.
Nàng không khỏi nhớ đến năm ngoái lúc Hề Hành Cương tiến cung thỉnh an nàng, mặt mày hớn hở kể về Ngũ công chúa mà cậu tình cờ gặp được: "Cô cô người không nhìn thấy hai cái búi tóc nhỏ đó đâu! Ôi đáng yêu lắm, khiến cho người ta muốn bảo vệ lại nhịn không được mà muốn vò rối búi tóc đó!"
Ừm...
Cái này thì thằng nhóc cháu dốt nát đó lại miêu tả rất đúng.
Lâm Phi Lộc chớp chớp đôi mắt to của mình, cô nghe thấy đại mỹ nhân nói: "Được."
Cô còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy nàng tiếp tục nói: "Muốn tập võ thì phải có nền tảng, bắt đầu từ hôm nay luôn đi, trước hết con đứng trung bình tấn ở trong viện này hai canh giờ đi."
Lâm Phi Lộc: "?"
Hề quý phi: "Con không biết đứng trung bình tấn?"
Nàng làm mẫu cho Lâm Phi Lộc một chút, tư thế đứng cực kỳ đúng tiêu chuẩn, giống như lão sư phụ mở võ quán trong mấy bộ phim võ thuật của Hồng Kông.
Lâm Phi Lộc: "..."
Sau đó Hề quý phi liền đi vào trong điện uống trà, chỉ còn lại Lâm Phi Lộc cô độc đứng trung bình tấn giữa thời tiết gió rét mùa đông.
Mặc dù bình thường cô có luyện tập thể dục, nhưng những bài tập đơn giản kia sao có thể sánh với đứng trung bình tấn được? Đừng nói đến hai canh giờ, chưa chắc cô đã có thể trụ được mười phút, cảm giác còn cực khổ hơn lần đầu tiên cô đến phòng tập gym bị huấn luyện viên ép tập plank.
Tùng Vũ đứng bên cạnh nhìn hai chân cô run run, khuôn mặt nhỏ gắng gượng đến trắng bệch, đau lòng nói: "Công chúa, hay là thôi đi. Người đừng thấy nương nương lợi hại như thế, năm đó nhất định cũng đã chịu không ít khổ cực, tuổi người vẫn nhỏ, sao có thể chịu được những khổ cực này."
Giọng nói trẻ con của Lâm Phi Lộc lớn tiếng nói: "Không được! Hề quý phi nương nương vất vả lắm mới đồng ý dạy muội, muội không thể bỏ dở giữa chừng!" Cô duỗi thẳng hai cánh tay nhỏ ngắn, "Hừ hừ!"
Hề quý phi ung dung ngồi trong điện uống trà: "..."
Vật nhỏ này, cố ý nói cho nàng nghe đây mà.
Cung nữ hầu bên cạnh Hề quý phi không nhịn được nói: "Nương nương, Ngũ công chúa còn nhỏ, nếu người thật sự có lòng muốn dạy công chúa, từ từ dạy cũng được mà, không cẩn thận là tổn thương đến thân thể."
Hề quý phi nhìn ra bên ngoài, thổi trà nóng, giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại cong lên thành nụ cười: "Con bé là người đầu tiên nói muốn học võ với bổn cung, tất nhiên là bổn cung phải kiểm tra tư chất và sự kiên trì của con bé một chút."
Mọi người nói chuyện, không biết Hề Hành Cương đi đâu bước chân nhẹ nhàng chạy về, vừa mới vào trong điện, trông thấy Tiểu Hồng Đậu đang đứng trung bình tấn ở trong sân, cậu còn tưởng mình đi nhầm chỗ.
Cậu nhìn trái nhìn phải một vòng, rồi lại dụi dụi hai mắt, phát hiện bản thân không đi lạc cũng không nhìn nhầm, lại nhìn hai chân Lâm Phi Lộc đang run như cầy sấy, cậu suýt chút nữa cười ngất.
Lâm Phi Lộc còn sức trừng mắt.
Hề Hành Cương ngồi xổm trước mặt cô, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hồng Đậu, muội cũng bị cô cô phạt à?"
Từ "Cũng" này cậu nói cực kỳ rất sinh động.
Lâm Phi Lộc không cam lòng yếu thế, nói: "Muội đang học võ với nương nương!"
Hề Hành Cương kinh ngạc nhướng lông mày, xong lại có chút tiếc nuối sờ sờ búi tóc nhỏ đang lung lay của cô: "Muội nhìn muội xem, tuổi còn nhỏ như vậy, sao đã nghĩ đến chuyện này rồi?" Cậu xích lại gần một chút, thấp giọng nói: "Nói cho muội biết lúc cô cô ở biên ải, có biệt hiệu là gì không?"
Lâm Phi Lộc hỏi: "Là gì?"
Hề Hành Cương: "Nữ Diêm La."
Lâm Phi Lộc: "..." Cô thở phì phò lớn tiếng phản bác: "Huynh nói bậy! Nương nương không phải là nữ Diêm La! Nương nương là tiên nữ!"
Hề Hành Cương sắc mặt trắng nhợt, quả nhiên, giọng nói lạnh băng của Hề quý phi lập tức truyền đến từ trong điện: "Cút vào đây cho ta!"
Hề Hành Cương nghiến răng nghiến lợi chọc chọc búi tóc của cô: "Lần sau huynh sẽ tìm muội tính sổ!"
Sau đó nhăn mày đau khổ đi vào trong.
Có Hề Hành Cương gây náo loạn một hồi làm phân tán lực chú ý của Lâm Phi Lộc, giúp cô giữ vững thêm được một lúc, cuối cùng cô không còn sức, cái mông đập xuống đất.
Tùng Vũ đau lòng lập tức tiến lên xoa chân cô, Hề quý phi trong từ trong điện đi ra, Tiểu Hồng Đậu vừa thấy nàng, ủ rũ cúi đầu nói: "Nương nương, Tiểu Lộc hết sức rồi."
Hề quý phi không nói chuyện, quay đầu dặn dò Tùng Vũ một lát nữa trở về nên xoa bóp giãn cơ cho cô, Tùng Vũ liên tục nói vâng.
Lâm Phi Lộc trông mong nhìn nàng một lúc, chờ nàng nói xong mới khẽ giật tay áo của nàng, tủi thân hỏi: "Nương nương, có phải con không thông qua bài kiểm tra không ạ?"
Hề quý phi nói: "Trước khi rời hành cung, mỗi ngày con đều phải đứng trung bình tấn hai canh giờ, không được thiếu một khắc."
Lâm Phi Lộc: "!"
Bọn họ định ở hành cung nghỉ dưỡng nhiều ngày, chẳng phải là hai canh giờ chia thành rất nhiều phút sao!
Tiểu Hồng Đậu lại đến ôm chân nàng, vừa cọ cọ vừa nói: "Nương nương người thật tốt, người đúng là tiên nữ vừa đẹp vừa có tấm lòng nhân hậu!"
Hề quý phi: "Bổn cung có phải là tiên nữ hay không thì vẫn còn khó nói, nhưng con nịnh nọt là thật!"
Lâm Phi Lộc: "..."
Đột nhiên cô cảm thấy Lâm Đế không yêu Hề quý phi nương nương có thể là vì nương nương là người quá lợi hại.
Lúc rời khỏi suối nước nóng, Lâm Phi Lộc nhìn thấy Hề Hành Cương vẫn còn đang quỳ trong phòng, cô hả hê làm mặt quỷ với cậu, nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cậu vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.
Nhưng mà mới nhảy có mấy bước, chân quá đau nên cuối cùng vẫn là Tùng Vũ ôm cô trở về.
Buổi tối Tùng Vũ dựa theo phương pháp Hề quý phi dạy nàng xoa bóp giãn cơ cho Lâm Phi Lộc, quả nhiên rất có ích, ngày hôm sau hai chân của cô chỉ có chút cảm giác đau nhức thôi.
Lần này cô đã thông minh hơn, trước tiên đứng trung bình tấn ở Thính Vũ Các xong rồi mới đi tắm suối nước nóng, bằng cách này suối nước nóng có công dụng giúp làm xoa dịu cơ rất tốt.
Cung nhân Thính Vũ Các trơ mắt nhìn Ngũ công chúa đứng trung bình trong sân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng là nhao nhao nhìn Tùng Vũ với ánh mắt nghi ngờ.
Tùng Vũ: "... Chuyện này, bắt đầu từ một con quạ bị gãy cánh."
...
Có Khổng Phúc ở đó, nên rất nhanh Lâm Đế cũng biết được chuyện Tiểu Ngũ đang theo Hề quý phi học võ.
Ông nghe xong thì rất không đồng ý, trong cung đã có một quý phi có thể cầm đao gϊếŧ người còn chưa đủ à?!
Ông nhớ năm đó lúc Hề quý phi mới tiến cung được sắc phong tần vị, lúc ấy nàng bị một vị phi nào đó gây khó dễ.
Những người khác bị gây khó dễ, hoặc là nhịn sau này âm thần trả thù sau, hoặc là tìm bệ hạ làm chủ, cầu một công bằng.
Hề Đàn lại khen ngược, một mình đánh bại tất cả thị vệ trong cung của vị phi đó, sau đó tóm lấy phi tử đó phi thân lên nóc nhà, ném người lên nóc nhà xong thì phủi tay phi thân xuống dưới, rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Vị phi tử kia ngây ngốc ở trên nóc nhà run lẩy bẩy ngồi xổm trên nóc nhà mấy canh giờ, lúc ấy thời tiết vừa vào đầu hạ, ánh nắng mặt trời rất gay gắt, phi tử đó bị phơi khô đến độ ngay cả nước mắt cũng không chảy được, bị hong đến mất nước.
Mặc dù cuối cùng vị phi đó vì ác ý gây khó dễ nên bị ông đày vào lãnh cung, Hề Đàn cũng bị cấm túc ba tháng, nhưng từ đó trở đi ông có một cái nhận thức vô cùng sâu sắc về sức chiến đấu mãnh liệt của Hề Đàn.
Không hổ năm đó nàng ở biên ải được xưng là kỳ nữ Diêm La!
Lần nào nghĩ đến ông đều thấy đau lòng.
Không được, không được, Tiểu Ngũ đáng yêu của trẫm không thể biến thành nữ Diêm La tiếp theo được!
Lâm Đế vội vàng đi tìm Hề quý phi, ông bước vào trong điện còn chưa kịp lên tiếng đã bị Hề quý phi đánh đòn phủ đầu: "Bệ hạ đến để nói với thần thiếp đừng dạy Ngũ công chúa luyện võ nữa sao?"
Lâm Đế vừa mới gật đầu đã nghe thấy nàng không mặn không nhạt nói tiếp: "Thần thiếp bảo vệ được con bé một lần, không bảo vệ được cả một đời. Nếu như trong hậu cung này còn có người có lòng muốn hại con bé, thì vấn đề cũng chỉ là thời gian mà thôi. Bây giờ con bé một một chút võ công phòng thân, dù sao biết chút ít cũng tốt hơn là không biết gì."
Lâm Đế bị nàng nói đến sững cả người.
Những hoàng tử của ông đều phải học bắn cung cưỡi ngựa, bình thường ở bãi săn cũng có võ tướng chuyên dạy võ công cho các hoàng tử, không những luyện tập thân thể cường tráng, mà còn để khi cần thiết có thể tự bảo vệ bản thân.
Chỉ là đám công chúa không có những quy củ này, dù sao ở trong hoàng gia, đối với bất kỳ ai, công chúa dường như là người không có sức uy hiếp nhất. Công chúa chỉ cần tài đức vẹn toàn, sau khi lớn lên có thể yên ổn lấy chồng là được.
Bây giờ vẫn chưa biết người muốn mưu hại Tiểu Ngũ là ai, sau này có tiếp tục động thủ hay không, đây đúng là một mối họa tiềm tàng.
Lâm Đế suy nghĩ một chút, dù sao ông vẫn là một Hoàng đế sát phạt quả quyết, rất nhanh đã ra quyết định: "Đàn Nhi nói có lý, vậy thì trẫm liền giao Tiểu Ngũ cho nàng." Dứt lời ông ho một tiếng, dặn dò nói: "Chỉ là, học một chút võ công phòng thân là được, những thứ chém chém giết giết kia... Khụ, vẫn đừng nên để cho con bé chạm vào, nguy hiểm."
Hề quý phi nhìn ông một cái, khóe môi xinh đẹp nở nụ cười: "Thần thiếp tuân chỉ."
Sau đó mỗi ngày Lâm Phi Lộc đều đứng trung bình tấn xong rồi lại đi ngâm suối nước nóng.
Mấy ngày liên tục như vậy, làn da vốn đã bóng loáng của cô lại càng trở nên đẹp hơn, làn da trong veo như nước mềm mại hồng hào, thảo nào trước đây mọi người đều nói chỉ có vận động mới có thể trở nên đẹp hơn, không có con đường thứ hai.
Mỗi ngày ngoại trừ việc đứng trung bình tấn và tắm suối nước nóng, Lâm Phi Lộc còn thích theo Lâm Đình chạy lên núi. Hành cung ở bên sườn núi, thâm sơn ở cổ đại vẫn chưa được khai phá, mang một vẻ đẹp nguyên thủy của rừng rậm. Cô đã đến đây mấy lần, phát hiện ở đây có rất nhiều hoa quả dại mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, tùy ý nở rộ dưới trời đông lạnh giá.
Lâm Đình dường như trời sinh đã bị hấp dẫn bởi những động vật nhỏ, bọn họ không dám đi quá sâu vào trong núi, chỉ dám đi dạo một vòng ngoài rìa, nhưng mỗi lần đều có động vật nhỏ len lén chạy ra chạy vào, mỗi lần như vậy đều bị Lâm Đình dụ dỗ ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
Lâm Phi Lộc cảm thấy nếu vị Đại hoàng huynh này không làm hoàng tử, mở vườn bách thú cũng có thể phát tài.
Đi vài ngày, lần này, cuối cùng Lâm Phi Lộc cũng có thể nhìn thấy hồ ly cô muốn thấy.
Trước kia cô chỉ mới thấy hồ ly khi bé được đến sở thú, cô chỉ nhớ lúc đó có rất nhiều người chen chúc nhau, mà hồ ly kia hơi lớn tuổi, lông cũng hơi thô sơ rồi, không còn đẹp nữa.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy hồ ly hoang dại như thế này, lông trắng muốt, thật sự là để làm quả cầu lông sưởi ấm mùa đông thì phải nói là hết sảy.
Nhưng mà tình trạng của tiểu hồ ly không được tốt lắm, không biết vì sao mà chân trước bị thương, máu bết dính lại trên lông trắng, yếu ớt nằm trong bụi cỏ. Mọi người đều nói hồ ly là động vật có linh khí. Tiểu hồ ly thấy có người đến, không biết có phải do bị khí chất đặc biệt trên người Lâm Đình hấp dẫn không, cũng không sợ người, ô ô mấy tiếng với cậu, giống như đang cầu cứu.
Lâm Đình lập tức không kìm được lòng, đau lòng ôm tiểu hồ ly lên kiểm tra miệng vết thương của nó, cậu nói với Lâm Phi Lộc: "Ngũ muội, chúng ta mang nó trở về, để thái y trị thương cho nó."
Lâm Phi Lộc khẽ gật đầu, hai người liền ôm hồ ly xuống núi.
Không biết tiểu hồ ly đã nằm trong bụi cỏ bao lâu, trên lá cây có những cái gai nhỏ, giống như cây ké ngựa dính đầy lên lông của tiểu hồ ly, cả một đoạn đường trở về hành cung Lâm Phi Lộc đều nhặt mấy cái gai nhỏ đó ra nhưng vẫn không thể nhặt hết.
Lúc về đến hành cung không biết Lâm Đình nghĩ đến cái gì, khó xử nói với Lâm Phi Lộc: "Ngũ muội, hay là tiểu hồ ly này muội ôm về Thính Vũ Các đi, chỗ của huynh không tiện lắm."
Thái giám cung nữ đi theo cậu đều là người của Nguyễn quý phi, lúc trở về sẽ bẩm báo chuyện này với Nguyễn quý phi, không chừng cậu sẽ bị phạt.
Lâm Phi Lộc hiểu ý của cậu, nhận lấy tiểu hồ ly trong ngực của cậu, cười tủm tỉm sờ sờ đầu của nó: "Hồ ly nhỏ à, tỷ tỷ mang em về trị thương nhé, em phải ngoan ngoãn đó nha."
Tiểu hồ ly dụi dụi cái đầu nhỏ mềm lên cánh tay của cô, ô ô một tiếng.
Trở lại Thính Vũ Các, Lâm Phi Lộc liền bảo Tùng Vũ đi mời thái y, nói rõ là trị thương cho hồ ly, thái y cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Thái y cắt trụi lông xung quanh vết thương ở chân trái của tiểu hồ ly, xử lý vết thương xong rồi băng bó.
Tiểu hồ ly không gọi không động, ngay cả thái y cũng thấy kỳ lạ: "Ngũ công chúa nhặt ở đâu được con hồ ly này, nhìn qua có vẻ rất thông minh đấy."
Lâm Phi Lộc cười híp mắt nói: "Vậy làm phiền Trần thái y chữa khỏi cho tiểu hồ ly nha."
Một người một hồ đều vô cùng đáng yêu, thái y đáp vâng.
Lại qua mấy ngày nữa, mỗi ngày thái y đều đến thay thuốc cho hồ ly, Lâm Phi Lộc còn bảo Tùng Vũ hầm gà với thuốc bổ cho nó ăn, vết thương trên chân của tiểu hồ ly rất nhanh chóng liền khép miệng lại, có thể bắt đầu chạy nhảy.
Tuy là một con hồ ly, nhưng lại dính người như chó nhỏ, lúc nào cũng thích nhảy vào lòng Lâm Phi Lộc nằm. Nhưng tiểu hồ ly được nhặt từ trên núi về, trên người dính đầy bụi cây cỏ khô, Tùng Vũ lo lắng không sạch sẽ, thuận tiện nói: "Công chúa, chúng ta tắm rửa cho nó đi, người ôm cũng yên tâm hơn."
Lâm Phi Lộc liền để Tùng Vũ đi chuyện bị nước nóng, hai người ngồi xổm trong viện tắm rửa cho hồ ly.
Lúc đầu cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tắm rửa thôi mà, tiểu hồ ly cũng rất nghe lời, yên lặng ngồi xổm trong chậu nước, ai ngờ nước nóng bốc hơi lên dính lên người nó, một mùi hôi thối lập tức bay ra ngoài không khí, mùi thối y chang mùi tất bẩn bảy ngày chưa giặt, xém chút nữa là cho Lâm Phi Lộc và Tùng Vũ ngồi xổm trên đất không thở được mà ngất xỉu.
Mùi thối đến độ nước mắt của Tùng Vũ bắt đầu chảy ra, nàng che mũi phàn nàn: "Công chúa, nô tỳ thường nghe người ta nhắc đến mùi hôi nách, chính là mùi này sao?"
Lâm Phi Lộc: "..."
Không đúng, tỷ không nên sỉ nhục mùi hôi nách.
Hôi nách còn không có thối như vậy.
Tiểu bạch hồ ngồi trong chậu với vẻ mặt vô tội.
Lâm Phi Lộc nhìn nhìn tiểu hồ ly, cô phát hiện toàn bộ cây khô với gai nhỏ trước đó không thể gỡ xuống hết được bây giờ đang trôi xuống hết theo làn nước, cô bảo Tùng Vũ ôm tiểu hồ ly ra ngoài, ngửi ngửi một chút, hóa ra mùi hôi đó là từ láy cây này.
Tùng Vũ cũng nhận ra điều đó, nhanh chóng đi đổi một chậu nước sạch tắm rửa cho tiểu hồ ly, lần này đúng là không còn thấy mùi thối nữa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tùng Vũ ôm tiểu hồ ly đến bên cạnh lò than để hong khô. Lâm Phi Lộc ngây người một chút, bỗng nhiên không biết nghĩ gì, đi về phía lúc nãy tắm rửa cho tiểu hồ ly, nhặt toàn bộ lá cây khô lên.
Cái lá này màu xanh nhạt, rất giòn, bóp một cái là vỡ, trên mặt lá có một lớp nhung gai nhỏ, để gần ngửi thì không thấy mùi gì hết, nhưng khi cô thả lá cây vào trong nước nóng, lập tức có một mùi hôi thối nồng đậm tỏa ra.
Không biết đây là loại cây gì.
Nhân lúc Tùng Vũ đang hong khô cho tiểu hồ ly, cô dùng khăn tay bọc lá cây nhặt lại được, sau đó cô lấy một cái chén trà nghiền đi nghiền lại lá khô đó, đến khi những lá cây thối này nát thành nhũng vụn nhỏ, mới dùng khăn tay cẩn thận bọc kỹ lại rồi nhét vào trong tay áo.
Tiểu hồ ly tắm rửa xong nhìn đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa đôi mắt xanh biếc vô cùng lạ, nhìn qua rất có linh tính, ai nhìn thấy tiểu hồ ly này đều tấm tắc nói thật kỳ lạ.
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Lâm Phi Lộc ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc, canh thời gian ôm tiểu hồ ly trắng đi về phía điện Trung Hòa của Lâm Đế.
Cô bước vào chính điện, Bành Mãn tươi cười tiến lên đón cô, nói: "Ngũ công chúa, bệ hạ đang ngủ trưa."
Lâm Phi Lộc nghiêng đầu hỏi: "Chỉ có một mình Phụ hoàng thôi sao?"
Bành Mãn nói: "Có Mai Phi nương nương hầu hạ ở trong."
Lâm Phi Lộc nói: "Ta muốn khoe với phụ hoàng tiểu bạch hồ của ta, ta chờ ông ấy ở đây được không? Ta sẽ ngoan ngoãn, không ồn ào đâu."
Tất nhiên bây giờ Bành Mãn cũng biết được địa vị của Lâm Phi Lộc trong lòng Lâm Đế, cũng không dám ngăn cản cô, nhanh tay nhanh chân dẫn tiểu công chúa vào trong nội điện ngồi chờ, còn gọi người mang điểm tâm lên, cười nói: "Vậy công chúa chờ ở đây, chờ bệ hạ tỉnh lại, nô tài đến báo cho người."
Cô sờ sờ đầu của tiểu hồ ly, ngoan ngoãn gật đầu.
Bành Mãn lui ra ngoài tiếp tục công việc canh cửa của mình.
Cô ăn một chút điểm tâm, còn tách nhỏ ra bón cho tiểu hồ ly ăn, cô ghé vào bên tai của nó nhỏ giọng nói: "Tiểu hồ ly, bọn họ đều nói em rất thông minh hiểu tiếng người, vậy em có thể nghe hiểu lời của tỷ tỷ không?"
Tiểu hồ ly ăn điểm tâm, con ngươi xanh biếc nhìn nàng một cái.
Lâm Phi Lộc cười híp mắt, chỉ chỉ căn phòng bên trong: "Em có nhìn thấy chỗ đó không, ăn xong điểm tâm thì em chạy về phía đó nhé, chạy vào bên trong gầm giường ý, em có hiểu không? Em làm được, mỗi ngày tỷ sẽ đều làm gà cho em ăn."
Tiểu bạch hồ chậm rãi ăn xong điểm tâm, sau đó nhảy bật ra khỏi ngực của Lâm Phi Lộc. Chân của nó bị thương còn chưa lành, chạy khập khiễng, nhưng tốc độ cũng không chậm.
Lâm Phi Lộc hốt hoảng hô: "Tiểu Hồ! Em đừng có chạy lung tung!"
Hô xong liền nhảy xuống, chạy vào bên trong.
Cung nữ canh giữ ở trong phòng cũng thấy đột nhiên có một con hồ ly trắng chạy vào, giật nảy mình, nhưng lại nghĩ đến bệ hạ và nương nương còn đang nghỉ trưa không dám kêu ra tiếng, chỉ vội vã chạy qua bắt lấy hồ ly.
Tiểu hồ ly nhanh như chớp chui vào trong gầm giường, sau đó Ngũ công chúa cũng nhanh chóng chạy vào, nhỏ giọng hỏi cung nữ: "Ngươi có thấy hồ ly của ta không?"
Cung nữ lo sợ chỉ xuống gầm giường.
Lâm Phi Lộc liền bò xuống dưới, mông chổng lên trời, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Hồ, em mau ra đây!"
Cung nữ sợ bệ hạ bị gián đoạn giấc ngủ tức giận sẽ giáng tội xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi Bành tổng quản.
Lâm Phi Lộc nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, quay đầu nhìn giày thêu để bên cạnh, lấy khăn tay bọc lá cây ở trong tay áo ra, nhanh chóng rắc một nhúm vụn lá cây vào trong giày.
Đến khi Bành Mãn vô cùng lo lắng theo cung nữ đi vào, Lâm Phi Lộc đã ôm tiểu hồ ly đi ra.
Cô bày ra dáng vẻ giống như làm chuyện không đúng, cúi đầu ủ rũ nói: "Bành công công, Tiểu Hồ của ta không nghe lời, suýt chút nữa là đánh thức phụ hoàng, ta trở về sẽ dạy bảo lại nó thật tốt!"
Bành Mãn thấy Lâm Đế không bị đánh thức cũng khẽ thở phào một hơi, cười nói: "Động vật nhỏ thích chạy loạn, công chúa để ý một chút là được."
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu, lại ra ngoài ngồi tiếp tục ăn điểm tâm.
Một lúc sau Lâm Đế tỉnh ngủ, được Mai phi hầu hạ rời giường, rửa mặt, ông nghe Bành Mãn bẩm báo Ngũ công chúa ngồi bên ngoài chờ thì rất vui vẻ.
Sau khi Lâm Phi Lộc khoe tiểu hồ ly mới của mình xong thì hồi cung, Lâm Đế thì dẫn theo Mai phi đến suối nước nóng. Đây là hoạt động mỗi ngày của ông sau khi ngủ trưa dậy. Mỗi ngày đều là một vị phi tần khác nhau thay phiên nghịch nước tắm uyên ương cùng ông, hôm nay đúng lúc đến lượt Mai phi.
Hoàng đế tắm suối nước nóng, ngoại trừ phi tần theo hầu thì những người còn lại đều không được tiến vào, tất cả đều phải lui xuống dưới. Mai phi chỉ mặc một cái mỏng dính gần như xuyên thấu, đường cong ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo, quyến rũ câu hồn.
Lâm Đế rất yêu thích thân thể mềm mại này, những năm này Mai phi lúc nào cũng chú trọng bảo dưỡng dáng người với chăm sóc làn da của mình thật tốt, nàng giống như mỹ nhân không xương, mỗi lần đều có thể dấy lên hứng thú của Lâm Đế, nàng ta được sủng ái nhiều năm như vậy, cũng là vì nguyên nhân này.
Lúc này Mai phi cởi áo choàng ra chầm chậm tiến vào trong nước, hơi nước lượn lờ, mắt đẹp liếc mắt đưa tình khiến cho lòng Lâm Đế ngứa ngáy lên.
Đột nhiên có một mùi thối bốc lên.
Lâm Đế sửng sốt che mũi lại, lúc đầu ông còn tưởng mùi gì thối ở bên ngoài bay vào. Nhưng khu suối nước nóng này xung quanh đều được vây kín chỉ có trên đầu là không có mái, lộ thiên, mà mùi thối này càng lúc càng gần.
Ông ngửi ngửi xung quanh, cuối cùng ánh mắt chần chờ từ từ rơi lên người Mai phi.
Tất nhiên Mai phi cũng ngửi thấy, nàng che mũi lại đi về phía Lâm Đế: "Bệ hạ, đây là mùi gì ạ?"
Nàng vừa đến gần, Lâm Đế suýt chút bị mùi thối xộc đến ngất xỉu.
Lâm Đế hoảng sợ trừng lớn hai mắt, lại nhìn về phía đôi chân ngọc kia.
Nước chỗ Mai phi đứng không trong bằng những chỗ khác, màu hơi đục ngầu, giống như đã rất lâu không rửa chân.
Lâm Đế vốn đang ngồi trong nước, thấy nàng càng bước lại gần, màu nước đục kia cũng tràn tới, ông bị dọa đến tay chân đạp loạn xạ từ trong nước bò dậy.
Hề quý phi thấy dáng vẻ tha thiết muốn ở lại của cô, khẽ nhíu lông mày: "Mai lại đến ngâm, cái suối này không chạy mất đâu."
Lâm Phi Lộc ghé vào vai thị nữ, thân thể nhỏ bé được bọc lại trong cái khăn tắm, từng giọt nước nhỏ tóc tóc xuống dưới đất, cả khuôn mặt hơi đỏ hồng vì nóng, tóc rối bời dính trên trán, lộ ra đôi mắt nước trong veo mở to nhìn nàng, mong đợi hỏi: "Vậy ngày mai con có thể ngâm cùng với nương nương không?"
Hề quý phi không mặn không nhạt: "Con muốn đến thì đến."
Lúc này Lâm Phi Lộc được thị nữ ôm xuống dưới.
Sau khi thay y phục xong, cung nữ bên cạnh Hề quý phi lại dẫn Lâm Phi Lộc vào trong điện uống trà bơ. Không biết có phải là do ngâm suối nước nóng không, bụng cô đói đến kêu òng ọc, ngồi trên ghế một tay cầm trà bơ một tay lấy điểm tâm ăn ngon lành cành đào, vừa ăn vừa lắc lư trái phải, hai chân nhỏ còn đung đưa, cung nữ đứng bên cạnh suýt chết ngạt trong sự đáng yêu của cô.
Cung nữ kia nhỏ giọng nói với Tùng Vũ: "Ngũ công chúa của các ngươi đáng yêu thật đó!"
Tùng Vũ vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ: "Đúng vậy đó! Ngũ công chúa của chúng ta là tiểu công nương đáng yêu nhất trên đời này!"
Lâm Phi Lộc nghe thấy tiểu tỷ tỷ mười mấy tuổi ở bên cạnh điên cuồng thả rắm cầu vồng mình, nghe đến vô cùng thoải mái.
Haiz, thật ra đôi khi cô cũng cảm thấy bản thân mình thật sự rất đáng yêu.
Cung nữ kia thấy cô vừa ăn vừa nhìn xung quanh, chờ cô ăn xong, cung nữ ngồi xổm xuống trước mặt cô dịu dàng nói: "Ngũ công chúa, nô tỳ dẫn người đi dạo một vòng xung quanh nhé? Đây là điện có suối nước nóng bệ hạ ngự tứ cho nương nương, ngoại trừ nương nương, những người khác không được phân phó thì không được tiến vào đâu."
Lâm Phi Lộc cũng cảm thấy chỗ này không tệ, đơn giản lại lịch sự tao nhã, không quá xa hoa cầu kỳ, cũng không quá đơn sơ qua loa, khiến cho người ta cảm giác giống như được bước vào khung cảnh tĩnh mịch của tranh thủy mặc.
Cô khẽ gật đầu, nhảy xuống ghế, bắt đầu đi theo cung nữ tham quan.
Suối nước nóng ở hành cung được tu sửa để Hoàng đế đến nghỉ dưỡng, phong cảnh tất nhiên là đẹp, điện suối nước nóng này là một trong những tòa nhà kiệt xuất nhất ở đây, có thể thấy được Lâm Đế vô cùng coi trọng Hề quý phi.
Nhưng theo tin tức trước đó cô thu thập được, thật ra Lâm Đế không thường lật thẻ bài của Hề quý phi, lúc ông lựa chọn mỹ nhân để thị tẩm, ông thường thiên vị Nguyễn quý phi xinh đẹp chói mắt và Mai phi mảnh mai động lòng người.
Hề quý phi không có tướng mạo xinh đẹp giống mỹ nhân truyền thống, lại thêm khí chất lạnh nhạt, nhìn qua có vẻ hơi khó tiếp xúc, có thể đoán là Lâm Đế không quá yêu thích loại này.
Nhưng mà thế này lại khiến cho tiếc nuối trong lòng cô giảm bớt phần nào, cô thật sự cảm thấy Hề quý phi rất tốt, loại khí chất đại mỹ nhân không muốn bò lên giường thị tẩm này, cô cảm thấy là đại mỹ nhân được lợi rồi!
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, bọn họ đi đến Thiên Điện, bỗng nhiên trên mái nhà phát ra tiếng động, giống như tiếng mái ngói bị vỡ tan, dọa mọi người giật mình.
Cung nữ đi lại gần nhìn lên, đang định nói chuyện, bỗng nhiên âm thanh kia lại lên tiếp vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, cùng với tiếng quạ đen kêu to.
Cung nữ bị dọa không nhẹ, nhanh chóng dẫn Lâm Phi Lộc đi ra ngoài, mấy người còn lại bước vào trong viện ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng bởi vì phòng ốc rất cao nên cũng không thấy được gì, chỉ nghe thấy tiếng động không ngừng vang lên, cung nữ Bạch Chiêu nói: "Công chúa đi đến chính điện trước đi, nô tỳ gọi thị vệ đến xem."
Lúc cung nữ kia đang nói, Hề quý phi cũng đã ngâm suối nước nóng xong đi lên.
Hề quý phi thấy bọn họ đứng trong sân nhìn lên nóc nhà, lạnh nhạt lên tiếng: "Nhìn cái gì thế?"
Cung nữ thuật lại chuyện vừa rồi, Hề quý phi vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói một câu "Bổn cung đi xem một chút", sau đó mũi chân khẽ nhón lên lấy đà, phi thân lên nóc nhà.
Lâm Phi Lộc:? Bay lên rồi???
Nóc nhà này còn cao hơn cái cây trước đó Hề Hành Cương phi lên!
Cả nhà này đều biết bay sao?
Không đúng, đây là cái võ công gì thế, phản lại định luật Newton rồi?
Lâm Phi Lộc trợn mắt há hốc miệng nhìn Hề quý phi nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, xoay người không biết nhặt được cái gì, lại nhẹ nhàng bay xuống, sau đó ném đồ nhặt được xuống đất.
"Một con quạ đen gãy cánh mà thôi, mang ra ngoài ném đi."
Hề quý phi nói xong liền muốn đi rửa tay, đang đinh rời đi, đùi nàng đột nhiên bị người ôm lấy.
Hề quý phi cúi đầu nhìn xuống, nàng lại nhìn thấy biểu cam tha thiết trông mong của Tiểu Hồng Đậu, đôi mắt sáng long lanh, hiện lên mấy phần hưng phấn.
Hề quý phi: "Lại muốn làm cái gì đây?"
Lâm Phi Lộc: "Con muốn học!"
Hề quý phi nhướng mày, vẫn là giọng điệu lạnh lùng: "Con mới có nhiêu lớn, học cái này làm gì? Với lại đâu cần phải ra chiến trường đâu mà học."
Lâm Phi Lộc: "Con muốn học, con muốn học, con muốn học cơ!"
Làm nũng khóc lóc om sòm là vũ khí lợi hại nhất của trẻ con!
Hề quý phi nhìn cô nhóc đang ôm chân mình vài lần, búi tóc củ tỏi tròn lúc này tắm suối nước nóng đã chải thành hai cái búi nhỏ, hai dây lụa hồng quấn quanh hai cái búi tóc, giống như một con chó nhỏ đang cọ cọ chân nàng, đang cố gắng ra vẻ đáng yêu, ý đồ muốn tấn công ý chí của nàng.
Nàng không khỏi nhớ đến năm ngoái lúc Hề Hành Cương tiến cung thỉnh an nàng, mặt mày hớn hở kể về Ngũ công chúa mà cậu tình cờ gặp được: "Cô cô người không nhìn thấy hai cái búi tóc nhỏ đó đâu! Ôi đáng yêu lắm, khiến cho người ta muốn bảo vệ lại nhịn không được mà muốn vò rối búi tóc đó!"
Ừm...
Cái này thì thằng nhóc cháu dốt nát đó lại miêu tả rất đúng.
Lâm Phi Lộc chớp chớp đôi mắt to của mình, cô nghe thấy đại mỹ nhân nói: "Được."
Cô còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy nàng tiếp tục nói: "Muốn tập võ thì phải có nền tảng, bắt đầu từ hôm nay luôn đi, trước hết con đứng trung bình tấn ở trong viện này hai canh giờ đi."
Lâm Phi Lộc: "?"
Hề quý phi: "Con không biết đứng trung bình tấn?"
Nàng làm mẫu cho Lâm Phi Lộc một chút, tư thế đứng cực kỳ đúng tiêu chuẩn, giống như lão sư phụ mở võ quán trong mấy bộ phim võ thuật của Hồng Kông.
Lâm Phi Lộc: "..."
Sau đó Hề quý phi liền đi vào trong điện uống trà, chỉ còn lại Lâm Phi Lộc cô độc đứng trung bình tấn giữa thời tiết gió rét mùa đông.
Mặc dù bình thường cô có luyện tập thể dục, nhưng những bài tập đơn giản kia sao có thể sánh với đứng trung bình tấn được? Đừng nói đến hai canh giờ, chưa chắc cô đã có thể trụ được mười phút, cảm giác còn cực khổ hơn lần đầu tiên cô đến phòng tập gym bị huấn luyện viên ép tập plank.
Tùng Vũ đứng bên cạnh nhìn hai chân cô run run, khuôn mặt nhỏ gắng gượng đến trắng bệch, đau lòng nói: "Công chúa, hay là thôi đi. Người đừng thấy nương nương lợi hại như thế, năm đó nhất định cũng đã chịu không ít khổ cực, tuổi người vẫn nhỏ, sao có thể chịu được những khổ cực này."
Giọng nói trẻ con của Lâm Phi Lộc lớn tiếng nói: "Không được! Hề quý phi nương nương vất vả lắm mới đồng ý dạy muội, muội không thể bỏ dở giữa chừng!" Cô duỗi thẳng hai cánh tay nhỏ ngắn, "Hừ hừ!"
Hề quý phi ung dung ngồi trong điện uống trà: "..."
Vật nhỏ này, cố ý nói cho nàng nghe đây mà.
Cung nữ hầu bên cạnh Hề quý phi không nhịn được nói: "Nương nương, Ngũ công chúa còn nhỏ, nếu người thật sự có lòng muốn dạy công chúa, từ từ dạy cũng được mà, không cẩn thận là tổn thương đến thân thể."
Hề quý phi nhìn ra bên ngoài, thổi trà nóng, giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại cong lên thành nụ cười: "Con bé là người đầu tiên nói muốn học võ với bổn cung, tất nhiên là bổn cung phải kiểm tra tư chất và sự kiên trì của con bé một chút."
Mọi người nói chuyện, không biết Hề Hành Cương đi đâu bước chân nhẹ nhàng chạy về, vừa mới vào trong điện, trông thấy Tiểu Hồng Đậu đang đứng trung bình tấn ở trong sân, cậu còn tưởng mình đi nhầm chỗ.
Cậu nhìn trái nhìn phải một vòng, rồi lại dụi dụi hai mắt, phát hiện bản thân không đi lạc cũng không nhìn nhầm, lại nhìn hai chân Lâm Phi Lộc đang run như cầy sấy, cậu suýt chút nữa cười ngất.
Lâm Phi Lộc còn sức trừng mắt.
Hề Hành Cương ngồi xổm trước mặt cô, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hồng Đậu, muội cũng bị cô cô phạt à?"
Từ "Cũng" này cậu nói cực kỳ rất sinh động.
Lâm Phi Lộc không cam lòng yếu thế, nói: "Muội đang học võ với nương nương!"
Hề Hành Cương kinh ngạc nhướng lông mày, xong lại có chút tiếc nuối sờ sờ búi tóc nhỏ đang lung lay của cô: "Muội nhìn muội xem, tuổi còn nhỏ như vậy, sao đã nghĩ đến chuyện này rồi?" Cậu xích lại gần một chút, thấp giọng nói: "Nói cho muội biết lúc cô cô ở biên ải, có biệt hiệu là gì không?"
Lâm Phi Lộc hỏi: "Là gì?"
Hề Hành Cương: "Nữ Diêm La."
Lâm Phi Lộc: "..." Cô thở phì phò lớn tiếng phản bác: "Huynh nói bậy! Nương nương không phải là nữ Diêm La! Nương nương là tiên nữ!"
Hề Hành Cương sắc mặt trắng nhợt, quả nhiên, giọng nói lạnh băng của Hề quý phi lập tức truyền đến từ trong điện: "Cút vào đây cho ta!"
Hề Hành Cương nghiến răng nghiến lợi chọc chọc búi tóc của cô: "Lần sau huynh sẽ tìm muội tính sổ!"
Sau đó nhăn mày đau khổ đi vào trong.
Có Hề Hành Cương gây náo loạn một hồi làm phân tán lực chú ý của Lâm Phi Lộc, giúp cô giữ vững thêm được một lúc, cuối cùng cô không còn sức, cái mông đập xuống đất.
Tùng Vũ đau lòng lập tức tiến lên xoa chân cô, Hề quý phi trong từ trong điện đi ra, Tiểu Hồng Đậu vừa thấy nàng, ủ rũ cúi đầu nói: "Nương nương, Tiểu Lộc hết sức rồi."
Hề quý phi không nói chuyện, quay đầu dặn dò Tùng Vũ một lát nữa trở về nên xoa bóp giãn cơ cho cô, Tùng Vũ liên tục nói vâng.
Lâm Phi Lộc trông mong nhìn nàng một lúc, chờ nàng nói xong mới khẽ giật tay áo của nàng, tủi thân hỏi: "Nương nương, có phải con không thông qua bài kiểm tra không ạ?"
Hề quý phi nói: "Trước khi rời hành cung, mỗi ngày con đều phải đứng trung bình tấn hai canh giờ, không được thiếu một khắc."
Lâm Phi Lộc: "!"
Bọn họ định ở hành cung nghỉ dưỡng nhiều ngày, chẳng phải là hai canh giờ chia thành rất nhiều phút sao!
Tiểu Hồng Đậu lại đến ôm chân nàng, vừa cọ cọ vừa nói: "Nương nương người thật tốt, người đúng là tiên nữ vừa đẹp vừa có tấm lòng nhân hậu!"
Hề quý phi: "Bổn cung có phải là tiên nữ hay không thì vẫn còn khó nói, nhưng con nịnh nọt là thật!"
Lâm Phi Lộc: "..."
Đột nhiên cô cảm thấy Lâm Đế không yêu Hề quý phi nương nương có thể là vì nương nương là người quá lợi hại.
Lúc rời khỏi suối nước nóng, Lâm Phi Lộc nhìn thấy Hề Hành Cương vẫn còn đang quỳ trong phòng, cô hả hê làm mặt quỷ với cậu, nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cậu vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.
Nhưng mà mới nhảy có mấy bước, chân quá đau nên cuối cùng vẫn là Tùng Vũ ôm cô trở về.
Buổi tối Tùng Vũ dựa theo phương pháp Hề quý phi dạy nàng xoa bóp giãn cơ cho Lâm Phi Lộc, quả nhiên rất có ích, ngày hôm sau hai chân của cô chỉ có chút cảm giác đau nhức thôi.
Lần này cô đã thông minh hơn, trước tiên đứng trung bình tấn ở Thính Vũ Các xong rồi mới đi tắm suối nước nóng, bằng cách này suối nước nóng có công dụng giúp làm xoa dịu cơ rất tốt.
Cung nhân Thính Vũ Các trơ mắt nhìn Ngũ công chúa đứng trung bình trong sân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng là nhao nhao nhìn Tùng Vũ với ánh mắt nghi ngờ.
Tùng Vũ: "... Chuyện này, bắt đầu từ một con quạ bị gãy cánh."
...
Có Khổng Phúc ở đó, nên rất nhanh Lâm Đế cũng biết được chuyện Tiểu Ngũ đang theo Hề quý phi học võ.
Ông nghe xong thì rất không đồng ý, trong cung đã có một quý phi có thể cầm đao gϊếŧ người còn chưa đủ à?!
Ông nhớ năm đó lúc Hề quý phi mới tiến cung được sắc phong tần vị, lúc ấy nàng bị một vị phi nào đó gây khó dễ.
Những người khác bị gây khó dễ, hoặc là nhịn sau này âm thần trả thù sau, hoặc là tìm bệ hạ làm chủ, cầu một công bằng.
Hề Đàn lại khen ngược, một mình đánh bại tất cả thị vệ trong cung của vị phi đó, sau đó tóm lấy phi tử đó phi thân lên nóc nhà, ném người lên nóc nhà xong thì phủi tay phi thân xuống dưới, rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Vị phi tử kia ngây ngốc ở trên nóc nhà run lẩy bẩy ngồi xổm trên nóc nhà mấy canh giờ, lúc ấy thời tiết vừa vào đầu hạ, ánh nắng mặt trời rất gay gắt, phi tử đó bị phơi khô đến độ ngay cả nước mắt cũng không chảy được, bị hong đến mất nước.
Mặc dù cuối cùng vị phi đó vì ác ý gây khó dễ nên bị ông đày vào lãnh cung, Hề Đàn cũng bị cấm túc ba tháng, nhưng từ đó trở đi ông có một cái nhận thức vô cùng sâu sắc về sức chiến đấu mãnh liệt của Hề Đàn.
Không hổ năm đó nàng ở biên ải được xưng là kỳ nữ Diêm La!
Lần nào nghĩ đến ông đều thấy đau lòng.
Không được, không được, Tiểu Ngũ đáng yêu của trẫm không thể biến thành nữ Diêm La tiếp theo được!
Lâm Đế vội vàng đi tìm Hề quý phi, ông bước vào trong điện còn chưa kịp lên tiếng đã bị Hề quý phi đánh đòn phủ đầu: "Bệ hạ đến để nói với thần thiếp đừng dạy Ngũ công chúa luyện võ nữa sao?"
Lâm Đế vừa mới gật đầu đã nghe thấy nàng không mặn không nhạt nói tiếp: "Thần thiếp bảo vệ được con bé một lần, không bảo vệ được cả một đời. Nếu như trong hậu cung này còn có người có lòng muốn hại con bé, thì vấn đề cũng chỉ là thời gian mà thôi. Bây giờ con bé một một chút võ công phòng thân, dù sao biết chút ít cũng tốt hơn là không biết gì."
Lâm Đế bị nàng nói đến sững cả người.
Những hoàng tử của ông đều phải học bắn cung cưỡi ngựa, bình thường ở bãi săn cũng có võ tướng chuyên dạy võ công cho các hoàng tử, không những luyện tập thân thể cường tráng, mà còn để khi cần thiết có thể tự bảo vệ bản thân.
Chỉ là đám công chúa không có những quy củ này, dù sao ở trong hoàng gia, đối với bất kỳ ai, công chúa dường như là người không có sức uy hiếp nhất. Công chúa chỉ cần tài đức vẹn toàn, sau khi lớn lên có thể yên ổn lấy chồng là được.
Bây giờ vẫn chưa biết người muốn mưu hại Tiểu Ngũ là ai, sau này có tiếp tục động thủ hay không, đây đúng là một mối họa tiềm tàng.
Lâm Đế suy nghĩ một chút, dù sao ông vẫn là một Hoàng đế sát phạt quả quyết, rất nhanh đã ra quyết định: "Đàn Nhi nói có lý, vậy thì trẫm liền giao Tiểu Ngũ cho nàng." Dứt lời ông ho một tiếng, dặn dò nói: "Chỉ là, học một chút võ công phòng thân là được, những thứ chém chém giết giết kia... Khụ, vẫn đừng nên để cho con bé chạm vào, nguy hiểm."
Hề quý phi nhìn ông một cái, khóe môi xinh đẹp nở nụ cười: "Thần thiếp tuân chỉ."
Sau đó mỗi ngày Lâm Phi Lộc đều đứng trung bình tấn xong rồi lại đi ngâm suối nước nóng.
Mấy ngày liên tục như vậy, làn da vốn đã bóng loáng của cô lại càng trở nên đẹp hơn, làn da trong veo như nước mềm mại hồng hào, thảo nào trước đây mọi người đều nói chỉ có vận động mới có thể trở nên đẹp hơn, không có con đường thứ hai.
Mỗi ngày ngoại trừ việc đứng trung bình tấn và tắm suối nước nóng, Lâm Phi Lộc còn thích theo Lâm Đình chạy lên núi. Hành cung ở bên sườn núi, thâm sơn ở cổ đại vẫn chưa được khai phá, mang một vẻ đẹp nguyên thủy của rừng rậm. Cô đã đến đây mấy lần, phát hiện ở đây có rất nhiều hoa quả dại mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, tùy ý nở rộ dưới trời đông lạnh giá.
Lâm Đình dường như trời sinh đã bị hấp dẫn bởi những động vật nhỏ, bọn họ không dám đi quá sâu vào trong núi, chỉ dám đi dạo một vòng ngoài rìa, nhưng mỗi lần đều có động vật nhỏ len lén chạy ra chạy vào, mỗi lần như vậy đều bị Lâm Đình dụ dỗ ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
Lâm Phi Lộc cảm thấy nếu vị Đại hoàng huynh này không làm hoàng tử, mở vườn bách thú cũng có thể phát tài.
Đi vài ngày, lần này, cuối cùng Lâm Phi Lộc cũng có thể nhìn thấy hồ ly cô muốn thấy.
Trước kia cô chỉ mới thấy hồ ly khi bé được đến sở thú, cô chỉ nhớ lúc đó có rất nhiều người chen chúc nhau, mà hồ ly kia hơi lớn tuổi, lông cũng hơi thô sơ rồi, không còn đẹp nữa.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy hồ ly hoang dại như thế này, lông trắng muốt, thật sự là để làm quả cầu lông sưởi ấm mùa đông thì phải nói là hết sảy.
Nhưng mà tình trạng của tiểu hồ ly không được tốt lắm, không biết vì sao mà chân trước bị thương, máu bết dính lại trên lông trắng, yếu ớt nằm trong bụi cỏ. Mọi người đều nói hồ ly là động vật có linh khí. Tiểu hồ ly thấy có người đến, không biết có phải do bị khí chất đặc biệt trên người Lâm Đình hấp dẫn không, cũng không sợ người, ô ô mấy tiếng với cậu, giống như đang cầu cứu.
Lâm Đình lập tức không kìm được lòng, đau lòng ôm tiểu hồ ly lên kiểm tra miệng vết thương của nó, cậu nói với Lâm Phi Lộc: "Ngũ muội, chúng ta mang nó trở về, để thái y trị thương cho nó."
Lâm Phi Lộc khẽ gật đầu, hai người liền ôm hồ ly xuống núi.
Không biết tiểu hồ ly đã nằm trong bụi cỏ bao lâu, trên lá cây có những cái gai nhỏ, giống như cây ké ngựa dính đầy lên lông của tiểu hồ ly, cả một đoạn đường trở về hành cung Lâm Phi Lộc đều nhặt mấy cái gai nhỏ đó ra nhưng vẫn không thể nhặt hết.
Lúc về đến hành cung không biết Lâm Đình nghĩ đến cái gì, khó xử nói với Lâm Phi Lộc: "Ngũ muội, hay là tiểu hồ ly này muội ôm về Thính Vũ Các đi, chỗ của huynh không tiện lắm."
Thái giám cung nữ đi theo cậu đều là người của Nguyễn quý phi, lúc trở về sẽ bẩm báo chuyện này với Nguyễn quý phi, không chừng cậu sẽ bị phạt.
Lâm Phi Lộc hiểu ý của cậu, nhận lấy tiểu hồ ly trong ngực của cậu, cười tủm tỉm sờ sờ đầu của nó: "Hồ ly nhỏ à, tỷ tỷ mang em về trị thương nhé, em phải ngoan ngoãn đó nha."
Tiểu hồ ly dụi dụi cái đầu nhỏ mềm lên cánh tay của cô, ô ô một tiếng.
Trở lại Thính Vũ Các, Lâm Phi Lộc liền bảo Tùng Vũ đi mời thái y, nói rõ là trị thương cho hồ ly, thái y cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Thái y cắt trụi lông xung quanh vết thương ở chân trái của tiểu hồ ly, xử lý vết thương xong rồi băng bó.
Tiểu hồ ly không gọi không động, ngay cả thái y cũng thấy kỳ lạ: "Ngũ công chúa nhặt ở đâu được con hồ ly này, nhìn qua có vẻ rất thông minh đấy."
Lâm Phi Lộc cười híp mắt nói: "Vậy làm phiền Trần thái y chữa khỏi cho tiểu hồ ly nha."
Một người một hồ đều vô cùng đáng yêu, thái y đáp vâng.
Lại qua mấy ngày nữa, mỗi ngày thái y đều đến thay thuốc cho hồ ly, Lâm Phi Lộc còn bảo Tùng Vũ hầm gà với thuốc bổ cho nó ăn, vết thương trên chân của tiểu hồ ly rất nhanh chóng liền khép miệng lại, có thể bắt đầu chạy nhảy.
Tuy là một con hồ ly, nhưng lại dính người như chó nhỏ, lúc nào cũng thích nhảy vào lòng Lâm Phi Lộc nằm. Nhưng tiểu hồ ly được nhặt từ trên núi về, trên người dính đầy bụi cây cỏ khô, Tùng Vũ lo lắng không sạch sẽ, thuận tiện nói: "Công chúa, chúng ta tắm rửa cho nó đi, người ôm cũng yên tâm hơn."
Lâm Phi Lộc liền để Tùng Vũ đi chuyện bị nước nóng, hai người ngồi xổm trong viện tắm rửa cho hồ ly.
Lúc đầu cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tắm rửa thôi mà, tiểu hồ ly cũng rất nghe lời, yên lặng ngồi xổm trong chậu nước, ai ngờ nước nóng bốc hơi lên dính lên người nó, một mùi hôi thối lập tức bay ra ngoài không khí, mùi thối y chang mùi tất bẩn bảy ngày chưa giặt, xém chút nữa là cho Lâm Phi Lộc và Tùng Vũ ngồi xổm trên đất không thở được mà ngất xỉu.
Mùi thối đến độ nước mắt của Tùng Vũ bắt đầu chảy ra, nàng che mũi phàn nàn: "Công chúa, nô tỳ thường nghe người ta nhắc đến mùi hôi nách, chính là mùi này sao?"
Lâm Phi Lộc: "..."
Không đúng, tỷ không nên sỉ nhục mùi hôi nách.
Hôi nách còn không có thối như vậy.
Tiểu bạch hồ ngồi trong chậu với vẻ mặt vô tội.
Lâm Phi Lộc nhìn nhìn tiểu hồ ly, cô phát hiện toàn bộ cây khô với gai nhỏ trước đó không thể gỡ xuống hết được bây giờ đang trôi xuống hết theo làn nước, cô bảo Tùng Vũ ôm tiểu hồ ly ra ngoài, ngửi ngửi một chút, hóa ra mùi hôi đó là từ láy cây này.
Tùng Vũ cũng nhận ra điều đó, nhanh chóng đi đổi một chậu nước sạch tắm rửa cho tiểu hồ ly, lần này đúng là không còn thấy mùi thối nữa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tùng Vũ ôm tiểu hồ ly đến bên cạnh lò than để hong khô. Lâm Phi Lộc ngây người một chút, bỗng nhiên không biết nghĩ gì, đi về phía lúc nãy tắm rửa cho tiểu hồ ly, nhặt toàn bộ lá cây khô lên.
Cái lá này màu xanh nhạt, rất giòn, bóp một cái là vỡ, trên mặt lá có một lớp nhung gai nhỏ, để gần ngửi thì không thấy mùi gì hết, nhưng khi cô thả lá cây vào trong nước nóng, lập tức có một mùi hôi thối nồng đậm tỏa ra.
Không biết đây là loại cây gì.
Nhân lúc Tùng Vũ đang hong khô cho tiểu hồ ly, cô dùng khăn tay bọc lá cây nhặt lại được, sau đó cô lấy một cái chén trà nghiền đi nghiền lại lá khô đó, đến khi những lá cây thối này nát thành nhũng vụn nhỏ, mới dùng khăn tay cẩn thận bọc kỹ lại rồi nhét vào trong tay áo.
Tiểu hồ ly tắm rửa xong nhìn đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa đôi mắt xanh biếc vô cùng lạ, nhìn qua rất có linh tính, ai nhìn thấy tiểu hồ ly này đều tấm tắc nói thật kỳ lạ.
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Lâm Phi Lộc ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc, canh thời gian ôm tiểu hồ ly trắng đi về phía điện Trung Hòa của Lâm Đế.
Cô bước vào chính điện, Bành Mãn tươi cười tiến lên đón cô, nói: "Ngũ công chúa, bệ hạ đang ngủ trưa."
Lâm Phi Lộc nghiêng đầu hỏi: "Chỉ có một mình Phụ hoàng thôi sao?"
Bành Mãn nói: "Có Mai Phi nương nương hầu hạ ở trong."
Lâm Phi Lộc nói: "Ta muốn khoe với phụ hoàng tiểu bạch hồ của ta, ta chờ ông ấy ở đây được không? Ta sẽ ngoan ngoãn, không ồn ào đâu."
Tất nhiên bây giờ Bành Mãn cũng biết được địa vị của Lâm Phi Lộc trong lòng Lâm Đế, cũng không dám ngăn cản cô, nhanh tay nhanh chân dẫn tiểu công chúa vào trong nội điện ngồi chờ, còn gọi người mang điểm tâm lên, cười nói: "Vậy công chúa chờ ở đây, chờ bệ hạ tỉnh lại, nô tài đến báo cho người."
Cô sờ sờ đầu của tiểu hồ ly, ngoan ngoãn gật đầu.
Bành Mãn lui ra ngoài tiếp tục công việc canh cửa của mình.
Cô ăn một chút điểm tâm, còn tách nhỏ ra bón cho tiểu hồ ly ăn, cô ghé vào bên tai của nó nhỏ giọng nói: "Tiểu hồ ly, bọn họ đều nói em rất thông minh hiểu tiếng người, vậy em có thể nghe hiểu lời của tỷ tỷ không?"
Tiểu hồ ly ăn điểm tâm, con ngươi xanh biếc nhìn nàng một cái.
Lâm Phi Lộc cười híp mắt, chỉ chỉ căn phòng bên trong: "Em có nhìn thấy chỗ đó không, ăn xong điểm tâm thì em chạy về phía đó nhé, chạy vào bên trong gầm giường ý, em có hiểu không? Em làm được, mỗi ngày tỷ sẽ đều làm gà cho em ăn."
Tiểu bạch hồ chậm rãi ăn xong điểm tâm, sau đó nhảy bật ra khỏi ngực của Lâm Phi Lộc. Chân của nó bị thương còn chưa lành, chạy khập khiễng, nhưng tốc độ cũng không chậm.
Lâm Phi Lộc hốt hoảng hô: "Tiểu Hồ! Em đừng có chạy lung tung!"
Hô xong liền nhảy xuống, chạy vào bên trong.
Cung nữ canh giữ ở trong phòng cũng thấy đột nhiên có một con hồ ly trắng chạy vào, giật nảy mình, nhưng lại nghĩ đến bệ hạ và nương nương còn đang nghỉ trưa không dám kêu ra tiếng, chỉ vội vã chạy qua bắt lấy hồ ly.
Tiểu hồ ly nhanh như chớp chui vào trong gầm giường, sau đó Ngũ công chúa cũng nhanh chóng chạy vào, nhỏ giọng hỏi cung nữ: "Ngươi có thấy hồ ly của ta không?"
Cung nữ lo sợ chỉ xuống gầm giường.
Lâm Phi Lộc liền bò xuống dưới, mông chổng lên trời, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Hồ, em mau ra đây!"
Cung nữ sợ bệ hạ bị gián đoạn giấc ngủ tức giận sẽ giáng tội xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi Bành tổng quản.
Lâm Phi Lộc nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, quay đầu nhìn giày thêu để bên cạnh, lấy khăn tay bọc lá cây ở trong tay áo ra, nhanh chóng rắc một nhúm vụn lá cây vào trong giày.
Đến khi Bành Mãn vô cùng lo lắng theo cung nữ đi vào, Lâm Phi Lộc đã ôm tiểu hồ ly đi ra.
Cô bày ra dáng vẻ giống như làm chuyện không đúng, cúi đầu ủ rũ nói: "Bành công công, Tiểu Hồ của ta không nghe lời, suýt chút nữa là đánh thức phụ hoàng, ta trở về sẽ dạy bảo lại nó thật tốt!"
Bành Mãn thấy Lâm Đế không bị đánh thức cũng khẽ thở phào một hơi, cười nói: "Động vật nhỏ thích chạy loạn, công chúa để ý một chút là được."
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu, lại ra ngoài ngồi tiếp tục ăn điểm tâm.
Một lúc sau Lâm Đế tỉnh ngủ, được Mai phi hầu hạ rời giường, rửa mặt, ông nghe Bành Mãn bẩm báo Ngũ công chúa ngồi bên ngoài chờ thì rất vui vẻ.
Sau khi Lâm Phi Lộc khoe tiểu hồ ly mới của mình xong thì hồi cung, Lâm Đế thì dẫn theo Mai phi đến suối nước nóng. Đây là hoạt động mỗi ngày của ông sau khi ngủ trưa dậy. Mỗi ngày đều là một vị phi tần khác nhau thay phiên nghịch nước tắm uyên ương cùng ông, hôm nay đúng lúc đến lượt Mai phi.
Hoàng đế tắm suối nước nóng, ngoại trừ phi tần theo hầu thì những người còn lại đều không được tiến vào, tất cả đều phải lui xuống dưới. Mai phi chỉ mặc một cái mỏng dính gần như xuyên thấu, đường cong ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo, quyến rũ câu hồn.
Lâm Đế rất yêu thích thân thể mềm mại này, những năm này Mai phi lúc nào cũng chú trọng bảo dưỡng dáng người với chăm sóc làn da của mình thật tốt, nàng giống như mỹ nhân không xương, mỗi lần đều có thể dấy lên hứng thú của Lâm Đế, nàng ta được sủng ái nhiều năm như vậy, cũng là vì nguyên nhân này.
Lúc này Mai phi cởi áo choàng ra chầm chậm tiến vào trong nước, hơi nước lượn lờ, mắt đẹp liếc mắt đưa tình khiến cho lòng Lâm Đế ngứa ngáy lên.
Đột nhiên có một mùi thối bốc lên.
Lâm Đế sửng sốt che mũi lại, lúc đầu ông còn tưởng mùi gì thối ở bên ngoài bay vào. Nhưng khu suối nước nóng này xung quanh đều được vây kín chỉ có trên đầu là không có mái, lộ thiên, mà mùi thối này càng lúc càng gần.
Ông ngửi ngửi xung quanh, cuối cùng ánh mắt chần chờ từ từ rơi lên người Mai phi.
Tất nhiên Mai phi cũng ngửi thấy, nàng che mũi lại đi về phía Lâm Đế: "Bệ hạ, đây là mùi gì ạ?"
Nàng vừa đến gần, Lâm Đế suýt chút bị mùi thối xộc đến ngất xỉu.
Lâm Đế hoảng sợ trừng lớn hai mắt, lại nhìn về phía đôi chân ngọc kia.
Nước chỗ Mai phi đứng không trong bằng những chỗ khác, màu hơi đục ngầu, giống như đã rất lâu không rửa chân.
Lâm Đế vốn đang ngồi trong nước, thấy nàng càng bước lại gần, màu nước đục kia cũng tràn tới, ông bị dọa đến tay chân đạp loạn xạ từ trong nước bò dậy.
Danh sách chương