Cục bông nhỏ trong ngực uốn éo, giọng nói trẻ con vang lên: "Cảm ơn bá bá."

Năm nay Lâm Đế mới ba mươi bảy, ba mươi tám, ông đang ở độ tuổi có sức hấp dẫn của các đại thúc, nhìn mấy đứa con của ông cũng có thể thấy được giá trị nhan sắc của ông không thấp, dù sao cũng phải nói ông vô cùng anh minh cũng rất uy phong nữa.

Ông nhướng một bên lông mày, đặt cục bông nhỏ trong ngực xuống đất, tiểu cô nương cũng có chút lớn mà cái đầu còn chưa cao bằng chân ông, áo choàng đỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết, mặt mày sáng sủa xinh đẹp.

Cô hơi ngửa đầu lên, mũ trùm đầu từ từ trượt xuống, lộ ra hai búi tóc trên đỉnh đầu. Hai dải lụa hồng quấn quanh, đoạn dây thừa khéo léo rủ xuống hai bên tai, gương mặt đẹp như điêu khắc, da trắng mịn nhìn rất đáng yêu, như tiểu tiên đồng bước ra từ trong tranh tết.

Ông nhớ đến dung mạo của Tiêu Lam, cục bông nhỏ này thừa hưởng hết nét đẹp của nàng ấy.

Lâm Đế ngồi xổm xuống trước mặt cô, sờ sờ dải lụa nhỏ của cô, cười hỏi: "Con là Tiểu Lộc?"

Cục bông nhỏ gật đầu: "Đúng vậy."

Lâm Đế lại hỏi: "Đã trễ thế này rồi, trời lại có tuyết rơi, con ở chỗ này làm gì?"

Cục bông nhỏ vô thức nói: "Con đang chờ..." Đột nhiên cô mím mối, không nói tiếp.

Lâm Đế bật cười: "Chờ cái gì?"

Cục bông nhỏ mím chặt môi lắc đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp, không nói lời nào.

Lâm Đế nghĩ nghĩ, chỉ bốn người tuyết ở bên cạnh, "Đây là do con nặn à?"

Lúc này cô mới lên tiếng, giọng nói mềm mại đáng yêu, "Vâng ạ, đây là búp bê tuyết!"

Lâm Đế quan sát kỹ một lượt, phát hiện mắt của búp bê tuyết là hạt, cái mũi là củ cà rốt, trên cổ còn quấn khăn quàng cổ đỏ, vừa có cảm giác hơi xấu lại có chút đáng yêu khác lạ. Giống như đây là chuyện mà chỉ có cục bông nhỏ này mới làm được.

Ông chỉ là người tuyết lớn nhất, hỏi: "Đây là ai?"

Cục bông nhỏ nói: "Đó là phụ hoàng của con." Cô không đợi ông hỏi tiếp, chân ngắn nhấc lên chạy lon ton lại gần búp bê tuyết, chỉ lần lượt vào từng người tuyết nói với ông: "Đây là mẫu phi của con, đây là ca ca con, đây là con."

Nói xong còn tự hào nói thêm một câu: "Một nhà bốn người, hàng lối ngay thẳng!"

Lâm Đế nhớ đến Tiêu Lam và thằng ngốc kia, đáy mắt không khỏi có chút phức tạp, nhưng cục bông nhỏ trước mắt này lại rất đáng yêu, chốc lát nội tâm của ông vô cùng phức tạp.

Lúc này thái giám cầm đèn đi đến, ánh nến chiếu sáng xua tan vẻ lạnh lẽo tối tăm của tuyết lớn. Cục bông nhỏ còn đang ngồi xổm xuống trước búp bê tuyết hưng phấn nói với ông cô đắp người tuyết này thế nào, lúc quay đầu lại không biết cô nhìn thấy cái gì mà sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Lâm Đế đang nghiêng đầu nghe, thấy cô ngừng lại, cười hỏi: "Sao thế?"

Ông thấy ánh mắt của cô bé dừng trên y phục của mình.



Hôm nay là tiệc đoàn viên, tất nhiên y phục ông mặc là lễ phục, long bào đỏ thẫm thêu hoa văn rồng bay uốn lượn.

Lông mày của cục bông nhỏ đáng yêu nhíu lại, nhìn hình rồng thêu trên y phục của ông một lúc, rồi lại nhìn ông, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng do dự hỏi: "Ông là... Người là... Bệ hạ sao?"

Đúng là đứa nhỏ thông minh.

Lâm Đế cười nói: "Con thấy sao?"

Dáng vẻ thoải mái dễ thương vừa rồi của cục bông nhỏ biến mất, cô giống như có chút căng thẳng, lại có chút sợ hãi, khẽ lùi về sau, tạo khoảng cách với ông, khác xa với dáng vẻ gần gũi ông lúc nãy. Sau đó lại quỳ xuống nền tuyết, đoan chính hành lễ với ông.

"Tiểu Ngũ bái kiến phụ hoàng."

Nghe kỹ, trong chất giọng trẻ con kia còn có chút run rẩy.

Xem ra bé con bị ông dọa rồi.

Lâm Đế đỡ cô dậy, ngồi xổm trước mặt cô tỉ mỉ quan sát cô, cảm khái nói: "Ngũ công chúa của trẫm, hóa ra là dáng vẻ này."

Vừa nãy còn là cục bông nhỏ lanh lợi bây giờ hai mắt lại rủ xuống, không dám tiếp tục nói chuyện với ông như hồi nãy, thân hình nhỏ bé núp trong áo choàng, ngay cả dải lụa cũng rủ xuống hơi có vẻ đáng thương.

Lâm Đế sờ đầu của cô, giọng nói không khỏi mềm lại: "Trẫm là phụ hoàng của con, con không cần lại sợ trẫm."

Cô ngẩng lên nhìn ông một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

Thái giám đứng bên cạnh nhắc nhở: "Bệ hạ, đã đến giờ rồi, nên quay về thôi."

Dù sao cũng là tiệc đoàn viên, nửa tiệc ra hóng gió chút đến giờ gần kết thúc vẫn phải trở lại tham gia.

Lâm Đế vừa khẽ gật đầu đã nghe thấy cục bông nhỏ không kịp chờ nhỏ giọng nói: "Tiểu Ngũ cung tiễn phụ hoàng!"

Lâm Đế vui vẻ chọc cô: "Đuổi trẫm đi à?"

Cái đầu nhỏ của cô cúi xuống lắc đầu, dải lụa cũng theo đó mà đung đưa.

Lâm Đế đứng thẳng lên, phủi phủi tuyết bám trên người, dặn dò thái giám đứng bên cạnh: "Tìm hai người đưa Ngũ công chúa hồi cung. Trời tối đường trơn, chăm nom công chúa cẩn thận."

Thái giám còn chưa kịp lên tiếng, cục bông nhỏ đã hơi gấp gáp, nói: "Con không quay về! Con còn đang đợi người!"

Lâm Đế nhìn nàng: "Ồ? Con đợi ai?"

Lần này cô biết ông là phụ hoàng, không dám lại che dấu, nhỏ giọng nói: "Chờ Tứ hoàng huynh mang đồ ăn ra cho con..."

Lâm Đế suýt chút nữa cười ra tiếng.

Cục bông nhỏ này thật là tham ăn, thảo nào lúc nãy lão Tứ ở trên điện đứng ngồi không yên liên tục nhìn ra bên ngoài, có vẻ là hai người đã hẹn trước.

Tiệc đoàn viên đêm tuyết, ông cũng không muốn phá hư niềm vui của hai tiểu nghịch ngợm. Cục bông nhỏ mới vừa gặp ông, vốn đã có chút sợ hãi, vẫn là không nên để lại ấn tượng xấu khiến con bé càng sợ ông thêm.

Bởi vì hôm nay có tiệc đoàn viên nên thị vệ tuần tra, trong cung cũng rất an toàn, nghĩ đến đây Lâm Đế cũng không ép cô, sau khi dặn dò cô vài câu liền dẫn theo thái giám rời đi. Lúc ông trở lại trên điện, ánh mắt nhìn về phía Nhàn phi, quả nhiên Lâm Cảnh Uyên đã rời điện.

Trên mặt ông xuất hiện ý cười.

Đám người trong bữa tiệc thấy tâm tình bệ hạ tốt, lại mời rượu chúc mừng một hồi, bữa tiệc càng thêm vui vẻ.

Mà phía bên này, Lâm Cảnh Uyên lẻn ra ngoài, cầm một hộp đựng thức ăn nhỏ đi đến chỗ hẹn thì thấy Lâm Phi Lộc.

Cậu có chút cao hứng, bước chân cũng nhanh hơn một chút, lúc chạy đến bên người cô thì lại thấy nàng đang thấy thần nhìn về phía bóng đêm xa xa, ngay cả cậu đến cũng không phát hiện.

Lâm Cảnh Uyên đưa tay ra huơ huơ trước mặt cô, "Tiểu Lộc!"

Cô giật mình, hoàn hồn nhìn cậu, lúc này mới mím môi nở nụ cười: "Cảnh Uyên ca ca, huynh đến rồi."

Lâm Cảnh Uyên ngồi xuống bên cạnh cô, lấy đồ ăn ra: "Muội mau nếm thử đi, còn nóng đó, mấy món ăn huynh chọn mùi vị đều không tệ đâu."



Lâm Phi Lộc gật đầu, nhận lấy đôi đũa bắt đầu ăn, sau khi ăn xong mềm giọng nói với cậu: "Ăn ngon lắm, cảm ơn Cảnh Uyên ca ca."

Nói thì nói như vậy nhưng Lâm Cảnh Uyên luôn cảm thấy hình như cô có tâm sự nặng nề, rõ ràng cô rất chờ mong tiệc đoàn viên này, bây giờ có thể nếm thử đồ ăn trong tiệc, lại có vẻ giống như không vui cho lắm? Cậu không kìm được hỏi: "Tiểu Lộc, muội sao vậy? Có phải có ai bắt nạt muội không?"

Động tác gắp thức ăn của Lâm Phi Lộc dừng lại, mím môi cười, ngước mắt nhìn cậu một cái, giống như đang muốn nói cái gì đó, rồi lại thôi, cuối cùng cô gượng cười, nhỏ giọng nói: "Không có gì, chỉ là muội hơi lạnh thôi."

Mặc dù cậu thần kinh thô nhưng vẫn có thể nhận ra được Tiểu Lộc không nói thật, nhưng muội ấy đã không muốn nói, cậu cũng sẽ không cố hỏi đến cùng, chỉ nói: "Vậy muội ăn nhanh đi! Ăn xong huynh đưa muội trở về!"

Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu.

Buổi sáng sau đêm giao thừa, tuyết đã ngừng rơi, ngày đầu tiên của năm mới trời quang mây tạnh, là dấu hiệu tốt.

Đêm qua đón giao thừa, tất cả mọi người đều rạng sáng mới ngủ. Cung Minh Nguyệt vẫn luôn vô cùng yên tĩnh không có người đến bái phỏng, Tiêu Lam cũng không vội vàng rời giường, mọi người cùng nhau ngủ nướng.

Không ngờ đến gần tới giữa trưa, cửa điện đóng chặt đột nhiên vang lên tiếng có người gõ cửa.

Thanh Yên mới gác đêm giờ lại vội vàng mặc y phục đi ra mở cửa, thấy người đến bị dọa hoảng sợ.

Bên ngoài cửa chính là thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, phía sau vị thái giám này còn có một nhóm cung nhân, trên tay bọn họ đều đang bưng hộp đựng thức ăn, thái giám cười tủm tỉm, nói: "Chào buổi sáng, bệ hạ ban thưởng cho Ngũ công chúa món ăn trong tiệc đoàn viên, ngự thiện phòng mới vừa làm xong, vẫn còn nóng đấy."

Hai mắt Thanh Yên đều trừng lớn.

Cũng may Thanh Yên là người ở trong cung đã lâu, cũng không quá thất lễ, nhanh chóng nghênh đón đoàn người của thái giám vào trong điện, gấp gáp đi mời Tiêu Lam.

Tiêu Lam cũng rất kinh ngạc, tranh thủ thời gian nhanh chóng rửa mặt thay y phục, trang phục chỉnh tề mới ra cửa, đã thấy trên bàn bày hơn mười món thức ăn, thái giám đứng trước cửa cười nói: "Chúng nô tài không quấy rầy công chúa dùng bữa nữa, xin cáo lui trước."

Lúc Tiêu Lam lấy lại tinh thần, liếc mắt ra hiệu cho Thanh Yên, Thanh Yên lấy ra một túi bạc đưa cho thái giám.

Thái giám giả vờ từ chối hai lần rồi cũng nhận lấy, dẫn đám người rời đi.

Sau khi đám người thái giám rời đi Thanh Yên mới mờ mịt hỏi Tiêu Lam: "Nương nương, đây là tình huống gì ạ?"

Tiêu Lam nhớ đến hành động tối qua của nữ nhi, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp. Nàng phân phó Thanh Yên: "Đi gọi Viễn Nhi ra ăn cơm đi."

Còn Tiêu Lam thì vào phòng của Lâm Phi Lộc gọi cô.

Lâm Phi Lộc đang ngủ, bị Tiêu Lam lay tỉnh, còn đang dịu dịu mắt, đã nghe thấy Tiêu Lam hỏi: "Lộc Nhi, tối hôm qua con gặp bệ hạ à?"

Lâm Phi Lộc đơ một lúc, cười rộ lên: "Phụ Hoàng thưởng cho con cái gì ạ?"

Tiêu Lam nói: "Tiệc đoàn viên."

Cô ngồi dậy, Tiêu Lam giúp cô mặc y phục, nhân lúc vừa rửa mặt vừa kể lại cho Tiêu Lam chuyện tối qua. Cô không nói với Tiêu Lam chuyện tối qua là do mình cố ý, chỉ nói là trong lúc chờ Lâm Cảnh Uyên vô tình gặp được Hoàng đế.

Thật ra Tiêu Lam cũng không nghi ngờ gì, chỉ than thở sờ đầu của cô nói: "Con thường ngày thông minh như vậy, nương cũng không biết là tốt hay xấu. Sau này con có gặp bệ hạ, mọi chuyện đều phải cẩn thận."

Lâm Phi Lộc nghiêm túc gật đầu.

Bữa trưa hôm nay ở cung Minh Nguyệt là món đoàn viên, cô đã được như ý nguyện, mỗi món đều nếm thử. Mười mấy món này đều là do Lâm Đế tự mình chọn ra những món ông thấy không tệ trong chín mươi chín món kia, những món này vừa mới ra lò, hương vị tất nhiên là rất ngon.

Lâm Phi Lộc có lộc ăn no tròn cả bụng, tâm tình vô cùng thoải mái, hậu cung lại bởi vì việc này mà dậy sóng.

Không phải nói Tiêu Lam tuyệt đối không thể nhận được sủng ái lần nữa sao? Sao mới ngày đầu tiên của năm mới, bệ hạ đã thưởng đồ đến cung Minh Nguyệt rồi?!

Điều càng khiến cho người ta thắc mắc là không phải thưởng trân bảo gấm vóc gì, mà là mười mấy món ăn???

Bệ hạ đang đi nước cờ gì đây, thật sự khiến cho người khác không thể hiểu được mà!

Đến buổi chiều mới có tin tức truyền ra, nói là hơn mười mấy món ăn kia không phải thưởng cho Lam quý nhân, mà là thưởng cho Ngũ công chúa.



Đám người nghe xong, càng thêm hiếu kì.

Vị Ngũ công chúa này chưa từng xuất hiện trước mặt bệ hạ, làm sao có thể không tiếng động mà lọt vào tầm mắt của bệ hạ được, còn được ban thưởng?

Tuy nói chuyện này không liên quan đến Lam quý nhân, nhưng một khi Ngũ công chúa nhận được sủng ái, mẹ vinh vì con, những ngày tốt đẹp của Tiêu Lam sẽ còn xa sao? Những phi tần trước đó bỏ đá xuống giếng giờ đây có chút sợ hãi.

Khác với mọi người Nhàn phi biết được chuyện này lại vui mừng, vui vẻ nói chuyện mấy câu với cung nữ trong cung, đúng lúc Lâm Cảnh Uyên nghe được chuyện này.

Lâm Cảnh Uyên vốn đang suy nghĩ xem vì sao tối hôm qua Tiểu Lộc có vẻ khác thường như vậy, lúc này cậu nghe được chuyện này, liền nhớ đến tối hôm qua muội muội muốn nói lại thôi, lập tức ngồi không yên, cậu chạy thẳng đến cung Minh Nguyệt như một làn khói.

Lâm Phi Lộc đang ngồi trước thềm cửa ôm Tai Dài cho nó ăn.

Thấy cậu đi đến, cô vừa mới gọi một tiếng "Cảnh Uyên ca ca", đã nghe thấy cậu không kịp chờ thêm hỏi: "Tối hôm qua muội gặp phụ hoàng?"

Lâm Phi Lộc vốn đang cười mỉm, nghe cậu hỏi câu này, khẽ giật mình, lập tức có chút hồi hộp cúi đầu, dáng vẻ giống như làm sai chuyện gì đó tay chân luống cuống. Cái đầu nhỏ của cô cúi gằm, giọng nói nghẹn ngào khe khẽ cất lên: "Cảnh Uyên ca ca... Xin lỗi..."

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, hốc mắt hơi đỏ, đầu mũi nhỏ cũng hồng hồng, âm thanh trẻ con đứt quãng nói: "Muội... Muội chỉ là... Muốn gặp phụ hoàng... Muội chưa từng được gặp người..."

Lâm Cảnh Uyên đau lòng muốn chết, vội vàng dỗ cô: "Đừng khóc, muội đừng khóc mà."

Cô nức nở nói: "Tối qua, tối hôm qua muội đã định nói cho huynh rồi... Nhưng muội sợ huynh tức giận..."

Lâm Cảnh Uyên lớn tiếng phản bác: "Sao huynh lại tức giận muội được! Vả lại chuyện này có gì mà phải tức giận?!"

Cậu giống như vô cùng đồng cảm: "Từ khi muội được sinh ra đến nay muội chưa từng nhìn thấy phụ hoàng, ngay cả dáng vẻ của ông ấy ra sao muội cũng không biết, lại thường xuyên nghe bọn huynh nhắc đến ông ấy, muội muốn gặp ông ấy cũng là chuyện thường tình!"

Cậu nói xong, lại gãi gãi đầu, không nhịn được hỏi: "Vậy muội gặp phụ hoàng như thế nào? Muội nói chuyện gì với phụ hoàng?"

Trên lông mi của Lâm Phi Lộc còn đọng nước mắt, cô nghiêm túc nói: "Muội trốn trên cây mai, chỉ định vụng trộm nhìn phụ hoàng một chút thôi, không ngờ bị phụ hoàng phát hiện."

Lâm Cảnh Uyên: "Sao muội lại trèo cây! Nguy hiểm lắm đó!"

Lâm Phi Lộc lược bớt một vài tình tiết, kể lại chuyện tối qua cho cậu nghe.

Lâm Cảnh Uyên nghe xong, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Cho nên muội vừa gặp phụ hoàng liền nói với ông ấy là muội muốn ăn tiệc đoàn viên?"

Lâm Phi Lộc: "Đúng vậy."

Lâm Cảnh Uyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn cô nói: "Muội bị ngốc đấy à! Có cơ hội gặp phụ hoàng, muội lại xin mấy món trong tiệc đoàn viên, muội phải xin ông ấy cho muội đi thái học viện học chứ!"

Cậu đau lòng nhìn muội muội ngốc nghếch này của mình, "Cơ hội tốt như vậy mà lại bị muội lãng phí!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện