#Cá Basa
“Đôi lúc… ta thực sự không rõ bản thân là yêu thích… hay chỉ là quen thuộc các ngươi tồn tại bên cạnh mà thôi…”
Mẫu Đơn nằm trên lồng ngực rộng lớn của Bạch Nhâm Tịnh, có chút mê man nhìn gò má lành lạnh của hắn.
Ngày đó Thiên Vân Nhận sau khi rời đi nói chuyện riêng cùng 4 người còn lại về tình trạng của nàng, bọn họ giống như mỗi người đều phân chia rõ ràng thời gian ở bên cạnh nàng, không để cho nàng cô đơn lấy một giây một khắc.
“Hừm… nàng nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Bạch Nhâm Tịnh khó hiểu hỏi, hắn dùng ánh mắt trong suốt kia nhìn vào mắt Mẫu Đơn, chắc nịch từng từ mà nói: “Nàng chỉ cần trả lời ta một câu, nàng ở bên cạnh ta là thoải mái hay là khó chịu? Nếu như nàng khó chịu, vậy thì ta sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị một nụ hôn ngọt ngào chặn lại.
Mẫu Đơn vừa lòng nhìn Bạch Nhâm Tịnh đã câm miệng lại, sau khi hôn đủ hương vị bạc hà lành lạnh trong miệng hắn thì lại dựa vào lồng ngực rộng lớn mà nàng yêu thích.
Nàng thì thào: “Ngươi đừng nói như vậy. Ta rất quý trọng các ngươi. Trước kia có lẽ đã từng oán hận… thế nhưng suy cho cùng đó là định mệnh ép buộc chúng ta nhất định phải gặp nhau, nhất định phải dây dưa không rõ…”
“Như ngươi nói, trân trọng hiện tại là đủ rồi, đúng không?”
“Ta không yêu cầu các ngươi phải làm gì cho ta, nhưng các ngươi đã trả giá vì ta rất nhiều, cũng đem tình cảm của bản thân đặt lên ta. Tình yêu sét đánh này từ lâu ta đã không tin rồi, nhưng ta càng tin tưởng tình cảm là bồi dưỡng dựa vào những ngày tháng ở bên cạnh nhau…”
Tạ Mẫu Đơn nàng đã triệt để hiểu rõ, hiện tại mới là thứ nàng cần phải quý trọng. Hạnh phúc đã ở trong tay của nàng rồi, tại sao phải từ chối mà đẩy nó đi xa? Chỉ cần giang rộng vòng tay đón nhận, bảo vệ chăm sóc và nâng niu gia đình “nhỏ” này của nàng là đủ rồi.
Nàng cũng không ngại gia đình này “hơi” nhiều người, càng nhiều người thì sẽ càng nhiều vui vẻ được chia sẻ cùng nhau, đúng nghĩa của một đại gia đình Mẫu Đơn Các!
“Đôi lúc… ta thực sự không rõ bản thân là yêu thích… hay chỉ là quen thuộc các ngươi tồn tại bên cạnh mà thôi…”
Mẫu Đơn nằm trên lồng ngực rộng lớn của Bạch Nhâm Tịnh, có chút mê man nhìn gò má lành lạnh của hắn.
Ngày đó Thiên Vân Nhận sau khi rời đi nói chuyện riêng cùng 4 người còn lại về tình trạng của nàng, bọn họ giống như mỗi người đều phân chia rõ ràng thời gian ở bên cạnh nàng, không để cho nàng cô đơn lấy một giây một khắc.
“Hừm… nàng nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Bạch Nhâm Tịnh khó hiểu hỏi, hắn dùng ánh mắt trong suốt kia nhìn vào mắt Mẫu Đơn, chắc nịch từng từ mà nói: “Nàng chỉ cần trả lời ta một câu, nàng ở bên cạnh ta là thoải mái hay là khó chịu? Nếu như nàng khó chịu, vậy thì ta sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị một nụ hôn ngọt ngào chặn lại.
Mẫu Đơn vừa lòng nhìn Bạch Nhâm Tịnh đã câm miệng lại, sau khi hôn đủ hương vị bạc hà lành lạnh trong miệng hắn thì lại dựa vào lồng ngực rộng lớn mà nàng yêu thích.
Nàng thì thào: “Ngươi đừng nói như vậy. Ta rất quý trọng các ngươi. Trước kia có lẽ đã từng oán hận… thế nhưng suy cho cùng đó là định mệnh ép buộc chúng ta nhất định phải gặp nhau, nhất định phải dây dưa không rõ…”
“Như ngươi nói, trân trọng hiện tại là đủ rồi, đúng không?”
“Ta không yêu cầu các ngươi phải làm gì cho ta, nhưng các ngươi đã trả giá vì ta rất nhiều, cũng đem tình cảm của bản thân đặt lên ta. Tình yêu sét đánh này từ lâu ta đã không tin rồi, nhưng ta càng tin tưởng tình cảm là bồi dưỡng dựa vào những ngày tháng ở bên cạnh nhau…”
Tạ Mẫu Đơn nàng đã triệt để hiểu rõ, hiện tại mới là thứ nàng cần phải quý trọng. Hạnh phúc đã ở trong tay của nàng rồi, tại sao phải từ chối mà đẩy nó đi xa? Chỉ cần giang rộng vòng tay đón nhận, bảo vệ chăm sóc và nâng niu gia đình “nhỏ” này của nàng là đủ rồi.
Nàng cũng không ngại gia đình này “hơi” nhiều người, càng nhiều người thì sẽ càng nhiều vui vẻ được chia sẻ cùng nhau, đúng nghĩa của một đại gia đình Mẫu Đơn Các!
Danh sách chương