- Em không làm gì cả.
Kiến Tường trả lời viên cảnh sát với bộ dạng sợ sệt. Anh ta phải cố làm cho cậu ta thư giãn để có thể kể cho anh ta nhiều chi tiết hơn.
- Em không biết gì cả. Em ở bên bạn mình suốt. Rồi em nghe thấy tiếng nổ. Em không dám chạy ra ngoài. Bọn em chỉ ở yên trong phòng cho đến khi...
Cậu ta chẳng cung cấp được thêm thông tin gì. Nhưng viên cảnh sát vẫn không bỏ cuộc.
- Được rồi. Em thử nhớ lại cả ngày hôm đó có bất kì chuyện gì đáng ngờ xảy ra không?
- Ý anh là như chuyện bạn em bị sốc thuốc?!
- Tương tự thế.
- Không phải là chuyện lớn gì. Nhưng trưa nay, em nhìn thấy Đăng Khoa và Huệ Mẫn... không ổn lắm.
-... Ý em là sao?
- Cậu ta to tiếng với cô ta. Chỉ là chuyện hành lang, nhưng có thể anh đã biết. Nguyên nhân bạn em và Đăng Khoa vào bệnh viện là do cô ta. Em nghe thấy họ tranh cãi với nhau về điều đó.
- Chính xác là họ tranh cãi thế nào?
- Em không nghe rõ... Em đâu có đứng đó cố nghe họ cãi nhau. Em chỉ đi ngang qua phòng họ. Chỉ là... Đăng Khoa vẫn cự tuyệt cô ta.
- Cự tuyệt?!
Viên cảnh sát hắng giọng, đúng là bọn mới lớn.
- Phải. Cô ta rất giận dữ. Cô ta nói rất nhiều từ khó nghe...
Đây có thể là mấu chốt, viên cảnh sát chú ý vào chi tiết này và tiếp tục hỏi rõ hơn.
- Cô ta đã nói rằng cô ta nhất định sẽ có cậu ta!
- Cô ta sẽ sớm có mày. Xuống địa ngục mà đợi nó đi.
Kiến Tường đứng nhìn cái xác dưới sàn của Đăng Khoa. Cậu ta rất ghét những gã cục súc thô thiển. Chúng luôn cậy sức và bắt nạt cậu, chúng luôn biến mọi giờ ra chơi thành những cuộc khoe khoang chiến tích. Cậu ta cảm thấy thỏa mãn khi trút hết tất cả sự căm phẫn đó vào người Đăng Khoa. Dù gì thì nếu tình trạng thương tích của hắn ta càng dã man thì sẽ càng dễ thuyết phục mọi người hơn. Sau khi đã biến hắn ta thành một cái bị thịt, Kiến Tường liên lạc với Khánh Phương để xem tình hình bên cô ấy thế nào. Chuông đổ khá lâu mà vẫn không ai bắt máy. Khi Kiến Tường bắt đầu cảm thấy lo lắng thì Khánh Phương nhấc máy lên và bắt đầu la hét:
- Chết tiệt! Nó giết gã ta rồi!
- Cái gì?! Ai giết ai?!
- Quang Trung! Nó giết gã ta rồi!
- Chuyện gì đã xảy ra?! Bồ không sao chứ?!
- Tui đang phát ốm đây! Nó giết gã ta rồi! Tui đang phải xử lí cái đống bê bết này!
- Bồ đang ở đâu?!
- Gần bệnh viện... Trong một con hẻm... Tui không biết!
- ... Tình trạng thế nào? - Nó đấm đá gã túi bụi! Bây giờ tui phải làm gì đây?!
- ... Cứ mặc xác hắn đi! Hai người về trường và vờ như không đi đâu cả chiều nay!
- Cái gì?! Đó là kế hoạch à?
- Tui cũng đang gặp rắc rối đây. Tôi cũng phải xử lí một cái xác. Cộng thêm một con nhãi kia nữa. Giữa bồ và gã tâm thần đó không có liên hệ gì cả. Không ai truy ra bồ đâu. Họ sẽ nghĩ là người nhà các nạn nhân của gã, hoặc may mắn hơn thì cảnh sát sẽ bị lạc trong mấy hội facebook anti tên đó. Có cả trăm người đề nghị tử hình hắn mà!
- Vậy... bồ sẽ xử lí bên bồ thế nào? Tui có thể đến...
- Không! Tui sẽ tự lo lấy! Bồ về trường đi!
Kiến Tường cúp máy trước khi cô ấy kịp phản đối. Nếu như không thể giá họa cho gã tâm thần đó, thì cậu ấy có thể... Kiến Tường nhìn Đăng Khoa nằm trên sàn. Cậu ấy lắc đầu. Làm sao mà một con bé có thể đập một thằng con trai to lớn thành ra thế này? Kiến Tường bỏ ra ngoài phòng và hi vọng trong lúc đi dạo bên ngoài, cậu có thể nghĩ ra được sáng kiến nào đó. Mọi thứ đang sụp đổ. Kiến Tường bắt đầu lo sợ rằng cậu không thể sửa chữa được chuyện này. Cậu bước ngang qua phòng Huệ Mẫn mà không hề biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng cô ta không có ở đây. Ngộ nhỡ cô ta lại đến tìm Đăng Khoa? Cậu đã khóa cửa nhưng nếu cô ta không chịu bỏ đi? Kiến Tường trở về dãy phòng của Đăng Khoa, cậu tưởng như đầu mình sẽ nổ tung ngay lúc đó. Và đúng là đã có thứ nổ tung thật sự. Kiến Tường ngơ ngác nhìn căn phòng mà cậu vừa bỏ đi vài phút trước. Nó đang bốc cháy. Trước khi mọi người ùa ra, cậu nhanh chóng chạy về phòng của Đông Giang. Dù cho chuyện gì đã xảy ra, cậu đã chẳng làm gì với căn phòng đó cả.
- Em nghĩ Huệ Mẫn là người thế nào?
- Cô ta bị ám ảnh bởi Đăng Khoa. Đến mức như thể cô ta đã phát điên vì cậu ta. Cô ta có thể làm mọi thứ...
- Em đang ám chỉ là Huệ Mẫn gây ra chuyện đó?
-... Không hiển nhiên sao? Em tưởng anh đã biết?
-... Bọn anh chưa điều tra xong. Mọi thứ là chưa thể khẳng định.
- Em xin lỗi. Em chỉ nói điều mình nghĩ. Em không cố ý buộc tội...
- Được, không sao. Em có quyền nói về suy nghĩ của mình. Vậy em nghĩ là Huệ Mẫn gây ra chuyện này?
-... Em không biết gì cả. Em không chắc nữa.
Kiến Tường gục mặt vào lòng bàn tay. Thực ra đúng là cậu ta không biết tại sao căn phòng đó lại phát nổ. Mặc dù cách cậu ta bộc lộ nó ra hơi bị thái quá. Viên cảnh sát nhăn mày nhìn cậu ta, không biết khi nào thì cậu ta mới bình tâm lại. Khi cậu ta ngước lên, vẫn giữ một vẻ mặt thất thần, Kiến Tường nói với anh ta:
- Em có thể ra ngoài chưa?
Anh ta chán nản cho phép cậu ta ra ngoài. Thằng này thật thảm hại. Chẳng giúp ích gì nhiều hơn. Ít ra cũng chỉ củng cố thêm giả thuyết rằng Huệ Mẫn là thủ phạm.
XOX
Vĩ Diệp ngồi xuống ghế, rõ ràng là cậu ta đã hoàn toàn sẵn sàng để xuất viện ngay tối nay. Viên cảnh sát không mong đợi sẽ phát hiện ra thêm được gì từ cậu ta. Với anh ta, Vĩ Diệp là nhân vật không liên quan gì đến những sự việc này, ngoại trừ việc cậu ta cũng học ở ngôi trường đó. Nhưng anh ta vẫn lặp lại vài câu hỏi về những chuyện đã xảy ra với cậu ta trong hôm nay.
- Chủ yếu là em nằm trong phòng để xem bài vở mấy ngày qua, đọc báo, lên mạng, vài thứ khác để khuây khỏa...
- Thế em có bước ra ngoài phòng không?
-... Có. Bác sỹ bảo em nên vận động thay vì nằm một chỗ.
- Em có thấy hay nghe được điều gì đáng chú ý không?
- Không. Em không thấy có gì lạ cả. Mọi thứ khá yên ắng... Ồ, cho đến khi vụ nổ xảy ra! Em đang phát chán với không khí buồn tẻ ở bệnh viện và rồi... Bùm!!! Cẩn thận với điều mình ước, đúng không?!
Vĩ Diệp bật cười trước vẻ mặt khó diễn tả của viên cảnh sát. Ngu ngốc là lúc đàn ông trông đáng yêu nhất. Cậu ta thành thật yêu thích vụ nổ đó, giống như một vị đạo diễn vui sướng được xem tác phẩm hoàn chỉnh của mình. Quả bom đó, nó đã từng dành cho cậu, nếu như cậu làm theo như kế hoạch của Quế Chi. Nhưng đúng là có quá nhiều bất ngờ nằm trong những hộp quà như thế. Vĩ Diệp, Quế Chi, và Tú Cầu đều nghĩ quả bom trong chiếc hộp đó chỉ đủ để làm bị thương người mở. Nhưng hóa ra, thứ nằm trong chiếc hộp đó lại hoàn toàn nằm ở một cấp độ khác.
Buổi sáng của Vĩ Diệp bị khuấy động bởi tiếng chuông điện thoại từ Quế Chi.
- Vĩ Diệp, bồ đã để ai mở chiếc hộp đó chưa?!
- Bồ làm quái gì mà háo hức thế?
- Ôi, bồ nên cám ơn trời là bồ chưa! Đó không phải là quả bom tui muốn đưa cho bồ!
- Cái gì?! Thế bồ đã đưa cho tui cái gì?!
- Một quả lớn hơn, theo như lời nhắn Tú Cầu nhận được. Sáng nay cô ta đến phòng thí nghiệm và nhìn thấy quả bom tiểu của cô ta được đặt trên bàn kèm theo một lời nhắn: MÀY CẦN MỘT TIẾNG NỔ LỚN HƠN!
- ... Chết tiệt!
- Phải, chết tiệt! Kẻ đó biết kế hoạch của chúng ta! Hắn đã tráo quả bom!
- Được rồi, thế bồ có kế hoạch B cho thứ này không?
- Cho nổ tung phòng bồ khi không có ai ở đó... Bồ muốn làm gì thì làm! Tui phải lo tìm cho ra kẻ này!
- Ừm... Em nhập viện cũng vì một quả bom đúng không?
- Phải. Nhưng đó chỉ là một trò đùa so với ngày hôm nay.
- Trông em không có vẻ gì là sợ hãi, nhất là sau khi chính em từng gặp phải chuyện tương tự mấy ngày trước.
- Ha ha, không phải ai cũng bị mấy nỗi sợ ám thị như thế.
-... Trông em có vẻ không quan tâm lắm đến những người chết.
- Thành thật?! Em không ưa hai đứa nó. Quá kích động. Chúng cứ nghĩ phải sở hữu, phải chiếm giữ độc quyền, phải cho toàn thể mọi người biết, thì mới chứng tỏ được tình yêu của chúng to tát thế nào?! Em không thấy lí do phải thương xót cho chúng. Chúng tự mình gây ra chuyện đó. Chúng muốn chứng tỏ hay gây sự chú ý gì đó? Chúng đã thành công và bây giờ trên thiên đường, chúng đang mỉm cười mãn nguyện. Tại sao em phải buồn chứ?
-... Ừm.
- Em chắc chắn là Huệ Mẫn đã tự gây ra vụ nổ đó để vĩnh viễn được ở bên gã con trai mà nó si mê. Bệnh hoạn và ích kỷ. Đó chính là nó. Anh không ở bệnh viện mấy ngày nay nên không biết sự vô liêm sỉ của nó đâu. Nó đã nói là nó nhất định sẽ có cậu ta!
- Bây giờ thì mãn nguyện rồi nhé, ranh con! Rất đơn giản đúng không?
Vĩ Diệp thì thầm vào tai Huệ Mẫn. Con bé đã nằm im bất động bên cạnh Đăng Khoa. Không ai biết có ai trong bọn chúng nghe được điều Vĩ Diệp dành cho chúng hay không. Cậu ta dành cho chúng chút ân huệ cuối cùng là kéo xác của chúng nằm sát nhau. Trông Huệ Mẫn rất thỏa mãn. Cậu ta không biết Đăng Khoa thì sao. Nhưng cậu ta là con trai, chỉ cần một con nhỏ bên cạnh là được rồi, đúng không? Vĩ Diệp đặt món quà của mình lên ngực của Huệ Mẫn.
- Cứ xem như là quà cưới, cô em.
Cậu ta cầm chai cồn và tưới lên chúng như thể đang làm một nghi lễ gột rửa. Cậu ta tiếp tục vừa bước ra ngoài vừa đổ cồn thành một vệt kéo dài ra khắp hành lang.
- Rượu mừng.
Cậu ta châm ngọn lửa và thả nó xuống đất.
- Và pháo hoa cho ngày đặc biệt của cặp đôi. Chúc hạnh phúc!
Vĩ Diệp bịt tai và đứng nhìn buổi lễ mình đã tạo nên. Quả bom này đúng là đáng kinh ngạc. Cậu ta ngây người nhìn ngọn lửa đang bùng cháy. Chúng thật sự là thứ khủng khiếp nhất mà cậu từng biết. Chúng phá hủy tất cả, những thứ đáng phải bị hủy diệt. Và cả những thứ tốt đẹp lẽ ra phải được trân trọng, những thứ mà cậu yêu quý. Vĩ Diệp bỏ về phòng. Cậu ta nhìn sang hành lang bên kia và thấy Kiến Tường cùng Đông Giang đang hốt hoảng nhìn cảnh tượng mù mịt bên này. Bọn học sinh lớp dưới, chẳng bao giờ làm được việc gì sạch sẽ. Xem như lần này đàn anh đã ra tay dọn dẹp giúp chúng. Vĩ Diệp quay về trong phòng và nằm chờ đợi cho đến khi có người đến sơ tán cậu đi nơi khác. Thật là một ngày sôi động.
- Em đang buộc tội Huệ Mẫn? Em cần chứng cớ rõ ràng hơn để khẳng định như thế thay vì mấy nhận định về cảm xúc...
- Đó là nhiệm vụ của các anh. Em chỉ ở đây để nói về mọi thứ mình nghĩ. Em nói càng nhiều thì càng giúp ích cho các anh, đúng không?
-... Được rồi, cám ơn về sự hợp tác. Em có thể ra ngoài.
Vĩ Diệp mỉm cười đứng dậy. Cậu ta ra đến cửa và quay lại hỏi viên cảnh sát:
- Anh còn độc thân chứ?
- Cái gì?! Tôi... tôi bình thường. Tôi không phải..!
- Về vấn đề đó thì em không quan tâm.
Anh ta tránh ánh mắt của Vĩ Diệp. Cậu ta thích thú với việc đùa giỡn như thế. Bình thường?! Bình thường nghĩa là gì cơ chứ?! Vĩ Diệp vẫn mỉm cười cho đến khi ra bên ngoài. Khi ấy, nụ cười đã nhanh chóng biến thành cái nghiến răng giận dữ.
XXX
Bích Hân là người cuối cùng vào phòng. Cô ấy đã ngồi một mình cả buổi bên ngoài và vẫn không thể tin nổi chuyện này đang xảy ra. Cậu ta chết, cô ta cũng chết. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy không thể trả lời được bất kì câu nào cho ra hồn. Trong đầu cô ấy chỉ tua đi tua lại cảnh tượng cuối cùng khi cô gặp Đăng Khoa. Cậu ta la hét, cô ấy la hét, mọi thứ đều sụp đổ. Tàn tích, đó là điều cuối cùng cô còn lại từ mối quan hệ của họ.
- Đó là lần cuối cùng em gặp cậu ta...
-... Em đã làm gì sau khi từ bệnh viện trở về?
-... Không gì cả. Ý em là, không có gì quan trọng... Em chỉ ngồi cùng vài người bạn...
- Chị thử hỏi anh ấy xem! Anh ấy là bạn trai chị mà!
Bích Hân vẫn cố gắng thuyết phục Vĩnh Lộc tham gia cùng cô ấy trong việc lật đổ Thục Oanh. Vĩnh Lộc không quan tâm nhiều lắm đến chuyện Thục Oanh, nhưng cô ấy không muốn liên quan vì cô sợ mình lại đào ra thêm được vài bí mật nho nhỏ khác từ Tuấn Anh. Cô ấy biết rằng, Tuấn Anh đang làm rất nhiều chuyện mờ ám sau lưng cô, nhưng cô đã lờ nó đi trong mấy năm qua, và cô không thấy bất kì lí do gì để phải đánh mất sự yên bình đó. Gia Linh cũng khuyên nhủ bạn mình:
- Bồ không thể ép chị ấy! Đó không phải chỉ là chuyện của bồ! Nó còn liên quan đến bạn trai chị ấy. Nếu chị ấy không muốn thì bồ không có quyền gì...
- Nhưng nó có tổn hại gì đến anh ta đâu?! Chúng ta chỉ cần biết anh ta đang nắm bí mật gì của nó!
- Nhưng điều bồ yêu cầu có thể làm tổn hại mối quan hệ của họ!
Sợ Vĩnh Lộc phật ý, Gia Linh kéo bạn mình ra xa và nói chuyện nhỏ nhẹ hơn.
- Bồ nghĩ tại sao mà anh ta không tiết lộ chuyện mình đang nắm thóp cô ta với chị ấy?! Mỗi cặp đôi đều có nguyên tắc của mình. Bồ nên biết tôn trọng điều đó!
- Nguyên tắc?! Không chia sẻ những bí mật đen tối của nhau? Tui thấy đó giống như là vấn đề về niềm tin và khả năng trao đổi thì đúng hơn!
Tuyệt, Bích Hân càng lúc càng chứng tỏ với Vĩnh Lộc rằng cô ấy chẳng có lí do gì phải giúp cô ta! Bích Hân quyết định sẽ tự mình tìm hiểu chuyện này. Nếu không thể nhờ người ra mặt hỏi thẳng, cô sẽ làm theo cách mà Thục Oanh đã dạy cô.
Có nhiều cách để kết bạn và duy trì một tình bạn giữa những con người khác nhau. Một trong những cách đó là cùng nhau chia sẻ một bí mật. Thục Oanh và Bích Hân chia sẻ với nhau một bí mật. Chỉ là một bí mật nhỏ nhỏ thú vị của con gái. Họ biết một lối bí mật để vào mọi căn phòng trong khu kí túc xá nam. Đường ống thông hơi, được xây ngầm trên trần nhà, đủ rộng để một người bò lồm cồm bên trong nó. Thục Oanh phát hiện ra một lỗ thông gió bị hỏng khi họ vừa mới nhập học. Trong mấy năm qua, thỉnh thoảng họ vẫn cùng nhau lẻn vào khu kí túc xá nam để gây ra vài trò đùa hư hỏng. Lần này, Bích Hân sẽ sử dụng nó một mình. Cô đã lẻn vào phòng Tuấn Anh và dành cả buổi chiều để lục lọi xem anh ta có giấu thứ gì có thể giúp cô trả đũa Thục Oanh hay không. Và cuối cùng, cô cũng tìm thấy một thứ đáng ngờ. Nhưng cô không biết nó có liên quan đến Thục Oanh hay không. Cô vẫn đang băn khoăn mình sẽ làm gì tiếp theo.
Viên cảnh sát quay lại và cho phép cô ra ngoài. Xét thấy cô đã không có mặt ở bệnh viện suốt buổi chiều, họ nghĩ cô hoàn toàn chẳng thể can dự gì. Bích Hân cám ơn anh ta và bước ra ngoài. Cô cảm thấy đầu mình thật trống rỗng. Mọi sự tức giận cô dành cho Đăng Khoa và Huệ Mẫn trong phút chốc đã trở nên vô nghĩa. Cô sẽ tiếp tục trả đũa Thục Oanh sao? Vì cái gì bây giờ? Đúng rồi. Cô ta là kẻ đã bắt đầu tất cả những bi kịch này. Nếu không phải vì cô ta, họ vẫn đang vui vẻ cùng nhau cuối tuần này. Không cãi vả, không bệnh viện, không vụ nổ và không chết chóc. Chẳng lẽ sau tất cả những giận dữ, mất mát và sự trống rỗng này, cô sẽ để cho cô ta được yên ổn hưởng thụ cuộc sống giả dối của mình? Bích Hân gặp Gia Linh ngoài hành lang và nhanh chóng thuật lại cho bạn mình về điều cô đã phát hiện ra.
- Tui hiểu rồi! Ban đầu tui không hiểu làm sao có thể ghép cô ta vào, nhưng bây giờ mọi thứ đã rõ ràng rồi!
- Cái gì?!
Bích Hân kể với Gia Linh về việc cô đã đột nhật vào phòng Tuấn Anh.
- Tui đã tìm khắp nơi. Cuối cùng tui cũng đã tìm ra! Bồ nên nói với chị Vĩnh Lộc! Lần này chị ấy sẽ giúp!
- Bồ vẫn không muốn dừng chuyện này sao?
- Không! Tui đã phát hiện ra... Tui vẫn không biết bí mật của cô ta là gì. Nhưng chắc chắn nó phải rất kinh khủng. Vì thế nên cô ta mới dám giúp anh ta gian lận!
- Cái gì?!
- Tui tìm thấy trên máy tính của anh ta rất nhiều đề và bài giải sẵn, của rất nhiều môn, của rất nhiều đợt kiểm tra!
- Chẳng có nghĩa gì cả. Có thể anh ta đang tham khảo các đề cũ...
- Ngày! Tui đã xem ngày các tập tin được mở và chỉnh sửa lần cuối! Ban đầu tui không chú ý nhưng sau đó tui thấy nhiều đề thi học kì vừa rồi đều được mở trong một ngày nên mới để ý và tôi nhớ ra: ngày mà các tập tin đó được mở là trước ngày mà khối mười hai bắt đầu kì thi! Anh ta đã có đề từ trước! Tui đã thử tra lịch kiểm tra và thi của anh ta, hầu như tất cả đều thế. Được tạo ra vào nhiều ngày trước ngày kiểm tra và thi thực sự.
- Làm sao Thục Oanh..?!
- Tui không chắc. Nhưng gia đình cô ta kinh doanh về lĩnh vực thiết bị an ninh, kể cả an ninh mạng. Tui nghĩ cô ta đã đột nhập máy tính của trường và các thầy cô, lấy cắp đề và đưa cho anh ta. Vì cô ta bị anh ta nắm thóp! Tất cả đều có nghĩa!
- Nhưng...
- Báo cho Vĩnh Lộc đi. Chị ta sẽ nổi giận mà đến hỏi thẳng anh ta. Và chúng ta sẽ biết chuyện xấu của cô ta! Chúng ta sẽ hạ cô ta!
- Không! Bồ cần cẩn thận suy nghĩ đã! Vẫn chưa bảo đảm...
- Tui sẽ tự gọi cho chị ta!!
Bích Hân bỏ chạy đi trước khi Gia Linh có thể kéo cô lại. Gia Linh hoảng hốt, chuyện này sẽ khó mà có thể kết thúc theo như ý muốn của Bích Hân.
XOX
Viên cảnh sát đứng nhìn đám học sinh ra về. Anh ta vẫn băn khoăn...
- Vậy là... Nữ sinh lụy tình tự sát cùng người mình thích... Báo chí sẽ phát điên với đề tài này. Bọn nhỏ bây giờ thật điên rồ ấu trĩ.
- Anh thật sự nghĩ như thế?
- Mọi thứ bị nổ tan tác và cháy rụi... Nhưng theo lời các nhân chứng thì đó là lí giải hợp lí. Với tâm sinh lí của bọn này, và ảnh hưởng của các thứ du nhập và sự thiếu quan tâm...
- Không! Có điều gì đó không bình thường... Tui cảm thấy chúng đang che dấu điều gì đó. Chúng không bình thường...
- Đứa nào?
- ... Tất cả bọn chúng.
- Cậu chỉ đa nghi quá thôi. Ta nên suy nghĩ xem sẽ giải quyết vụ nhạy cảm này với báo chí thế nào đây?
Điện thoại của ông ta reng lên. Viên cảnh sát vẫn đứng nhìn đám học sinh kia trong khi đồng nghiệp của anh ta đang nói chuyện điện thoại. Sau khi ông ta cúp máy, anh để ý thấy nét mặt ngượng nghịu của ông ta.
- Chuyện gì vậy?
- ... Chúng ta có lệnh. Chấm dứt đào sâu thêm vụ này. Và không công bố chi tiết cho báo chí về tình tiết vụ án. Chỉ báo với họ là một vụ tai nạn bất cẩn do trò đùa của bệnh nhân.
- Anh nghe kết luận đó có dở hơi không? Tại sao?!
- Tôi không biết. Họ nói muốn bảo vệ danh tiếng của ngôi trường... Chắc có ai đó ở bên trên là cựu học sinh ở đó. Hay đại loại thế.
XOX
Bích Hân hẹn gặp Vĩnh Lộc vào buổi tối hôm đó. Cô ta cố thuyết phục Vĩnh Lộc tin rằng Thục Oanh là người đã giúp Tuấn Anh gian lận. Nhưng Vĩnh Lộc đã hiểu ra ngay lập tức rằng Tú Cầu mới là người đưa cho anh ta mấy đề thi đó. Cha cô ta là hiệu trưởng, cô ta có cơ hội để làm chuyện đó. Việc họ lén lút trao đổi vào sáng hôm kiểm tra đã củng cố cho lập luận đó. Vậy ra đó là một phần bí mật giữa Tuấn Anh và Tú Cầu. Phần bí mật còn lại, và cả bí mật về chuyện giữa anh ta và Thục Oanh, thì vẫn còn là ẩn số. Đối với cô, như thế là quá nhiều thông tin.
- Chị hãy khuyên anh ta đi. Bảo anh ta đừng gian lận nữa! Chấm dứt giao kèo và bóc trần ả ta đi!
Vĩnh Lộc nhìn con nhãi ngu ngốc kia và quyết định dành tặng cho nó một món quà bất ngờ. Sự im lặng. Vĩnh viễn. Trong bóng đêm và sự hiu quạnh, cô ta lôi xác của Bích Hân lên khu vực vườn trường. Hầu hết tất cả mọi người đã rời trường. Không ai nhìn thấy, không ai có thể biết được. Không ai được phép biết chuyện đó. Cô ấy phải bảo vệ anh ta. Nếu việc anh ta gian lận bị phát hiện... Vĩnh Lộc nhìn Bích Hân lần cuối cùng. Đó là bài học về tình yêu, nhóc con. Bảo vệ người mình yêu, bằng bất kì giá nào. Chứ không phải là sở hữu và chứng tỏ. Vĩnh Lộc mở cửa hầm. Đây là nơi an nghỉ của rất nhiều người đã được xem là mất tích, đi du lịch, chuyển trường... Chỉ một vài thành viên ưu tú nhất của trường mới biết về sự tồn tại của nó. Vĩnh Lộc chưa bao giờ sử dụng nó. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình phải dùng đến nó. Ôi, sao anh ta lại khiến cô vượt qua giới hạn và thành ra nông nỗi này. Tình yêu? Nó khiến Vĩnh Lộc đứng ở đây với một linh hồn vô cảm và khiến Bích Hân nằm ra đó với một con tim đã ngưng đập. Vĩnh Lộc thể hiện sự tử tế cuối cùng khi nhẹ nhàng đặt Bích Hân xuống dưới lòng đất và đóng cửa hầm lại. Lại thêm một người nữa sẽ không hoàn thành được năm học này.
XOX
- Sao bồ lại giúp bọn chúng? Tui chỉ tò mò hỏi thôi.
- Sao bồ lại nghĩ là tui giúp chúng. Tui chỉ tìm cách tống khứ quả bom đó.
Trúc Đào hoàn toàn không thỏa mãn với câu trả lời của Vĩ Diệp. Cậu ta đành phải dỗ dành cô bằng vài lời ẩn ý.
- Đó là một bí mật. Nó không phải của tui. Nên tui không thể nói cho bồ biết được.
Vừa lúc Vĩnh Lộc bước ra sân chính của trường. Cô nhìn thấy Vĩ Diệp và Trúc Đào đang đứng đợi mình. Cô nhìn họ khó hiểu. Trúc Đào hào hứng nói với cô:
- Bọn tui phải mất nhiều thời gian để chuẩn bị và sửa soạn. Sẵn sàng đi chưa, chúng ta đi cùng nhau nhé?
- Sao cũng được.
- Bọn tui đã nhìn thấy Bích Hân đi cùng bồ. Chúng ta có nên đợi nó không?
Câu nói của Vĩ Diệp khiến cô cảm thấy bất an, nhưng cô nhanh chóng cân bằng lại tình thế.
- Tui có nghe nói về kế hoạch quả bom của Quế Chi. Và cả vấn đề trục trặc của nó. Tui cảm thấy hơi khó hiểu là tại sao cuối cùng nó lại kết thúc trong phòng Đăng Khoa.
- Chúng ta hiểu nhau mà. Bồ cứ an tâm. Bồ là một trong số ít người khiến tui cảm thấy ngưỡng mộ. Vì tình yêu của bồ... Sao bạn trai bồ không đón bồ đi vậy?
- Tình yêu không phải là như thế. Trễ rồi, chúng ta đi thôi.
Ba người bọn họ bước ra ngoài và thấy Quế Chi đang treo mấy bức ảnh lớn lên mặt chính diện của trường. Ảnh của Đăng Khoa và Huệ Mẫn, với một dấu X đỏ trên mặt. Cô ta ngoái xuống nhìn họ và tự mãn:
- Kích động! Sáng mai sẽ có khối đứa khó ở đây! Và sang tuần sau thì sẽ có thêm nhiều người tham gia truy tìm tên điên đó.
- Bồ nghĩ mọi người sẽ tin rằng hắn đã gây ra chuyện đó?
- Cuối cùng thì đó vẫn là quả bom của hắn.
Vĩnh Lộc nhìn hai bức ảnh kia và bất giác nói:
- Bồ nên tìm một tấm của Bích Hân và treo luôn lên đó.
Ba người kia quay sang nhìn cô ấy. Quế Chi vui vẻ nói:
- Thẳng thắn. Tui thích bồ vì điều đó.
Bốn người bước ra ngoài cổng trường. Ngay khi vừa đặt chân ra ngoài, Trúc Đào bắt đầu quá khích và la hét:
- Hãy tiệc tùng nào!! Đến chỗ của Dạ Lan thôi!!
Kiến Tường trả lời viên cảnh sát với bộ dạng sợ sệt. Anh ta phải cố làm cho cậu ta thư giãn để có thể kể cho anh ta nhiều chi tiết hơn.
- Em không biết gì cả. Em ở bên bạn mình suốt. Rồi em nghe thấy tiếng nổ. Em không dám chạy ra ngoài. Bọn em chỉ ở yên trong phòng cho đến khi...
Cậu ta chẳng cung cấp được thêm thông tin gì. Nhưng viên cảnh sát vẫn không bỏ cuộc.
- Được rồi. Em thử nhớ lại cả ngày hôm đó có bất kì chuyện gì đáng ngờ xảy ra không?
- Ý anh là như chuyện bạn em bị sốc thuốc?!
- Tương tự thế.
- Không phải là chuyện lớn gì. Nhưng trưa nay, em nhìn thấy Đăng Khoa và Huệ Mẫn... không ổn lắm.
-... Ý em là sao?
- Cậu ta to tiếng với cô ta. Chỉ là chuyện hành lang, nhưng có thể anh đã biết. Nguyên nhân bạn em và Đăng Khoa vào bệnh viện là do cô ta. Em nghe thấy họ tranh cãi với nhau về điều đó.
- Chính xác là họ tranh cãi thế nào?
- Em không nghe rõ... Em đâu có đứng đó cố nghe họ cãi nhau. Em chỉ đi ngang qua phòng họ. Chỉ là... Đăng Khoa vẫn cự tuyệt cô ta.
- Cự tuyệt?!
Viên cảnh sát hắng giọng, đúng là bọn mới lớn.
- Phải. Cô ta rất giận dữ. Cô ta nói rất nhiều từ khó nghe...
Đây có thể là mấu chốt, viên cảnh sát chú ý vào chi tiết này và tiếp tục hỏi rõ hơn.
- Cô ta đã nói rằng cô ta nhất định sẽ có cậu ta!
- Cô ta sẽ sớm có mày. Xuống địa ngục mà đợi nó đi.
Kiến Tường đứng nhìn cái xác dưới sàn của Đăng Khoa. Cậu ta rất ghét những gã cục súc thô thiển. Chúng luôn cậy sức và bắt nạt cậu, chúng luôn biến mọi giờ ra chơi thành những cuộc khoe khoang chiến tích. Cậu ta cảm thấy thỏa mãn khi trút hết tất cả sự căm phẫn đó vào người Đăng Khoa. Dù gì thì nếu tình trạng thương tích của hắn ta càng dã man thì sẽ càng dễ thuyết phục mọi người hơn. Sau khi đã biến hắn ta thành một cái bị thịt, Kiến Tường liên lạc với Khánh Phương để xem tình hình bên cô ấy thế nào. Chuông đổ khá lâu mà vẫn không ai bắt máy. Khi Kiến Tường bắt đầu cảm thấy lo lắng thì Khánh Phương nhấc máy lên và bắt đầu la hét:
- Chết tiệt! Nó giết gã ta rồi!
- Cái gì?! Ai giết ai?!
- Quang Trung! Nó giết gã ta rồi!
- Chuyện gì đã xảy ra?! Bồ không sao chứ?!
- Tui đang phát ốm đây! Nó giết gã ta rồi! Tui đang phải xử lí cái đống bê bết này!
- Bồ đang ở đâu?!
- Gần bệnh viện... Trong một con hẻm... Tui không biết!
- ... Tình trạng thế nào? - Nó đấm đá gã túi bụi! Bây giờ tui phải làm gì đây?!
- ... Cứ mặc xác hắn đi! Hai người về trường và vờ như không đi đâu cả chiều nay!
- Cái gì?! Đó là kế hoạch à?
- Tui cũng đang gặp rắc rối đây. Tôi cũng phải xử lí một cái xác. Cộng thêm một con nhãi kia nữa. Giữa bồ và gã tâm thần đó không có liên hệ gì cả. Không ai truy ra bồ đâu. Họ sẽ nghĩ là người nhà các nạn nhân của gã, hoặc may mắn hơn thì cảnh sát sẽ bị lạc trong mấy hội facebook anti tên đó. Có cả trăm người đề nghị tử hình hắn mà!
- Vậy... bồ sẽ xử lí bên bồ thế nào? Tui có thể đến...
- Không! Tui sẽ tự lo lấy! Bồ về trường đi!
Kiến Tường cúp máy trước khi cô ấy kịp phản đối. Nếu như không thể giá họa cho gã tâm thần đó, thì cậu ấy có thể... Kiến Tường nhìn Đăng Khoa nằm trên sàn. Cậu ấy lắc đầu. Làm sao mà một con bé có thể đập một thằng con trai to lớn thành ra thế này? Kiến Tường bỏ ra ngoài phòng và hi vọng trong lúc đi dạo bên ngoài, cậu có thể nghĩ ra được sáng kiến nào đó. Mọi thứ đang sụp đổ. Kiến Tường bắt đầu lo sợ rằng cậu không thể sửa chữa được chuyện này. Cậu bước ngang qua phòng Huệ Mẫn mà không hề biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng cô ta không có ở đây. Ngộ nhỡ cô ta lại đến tìm Đăng Khoa? Cậu đã khóa cửa nhưng nếu cô ta không chịu bỏ đi? Kiến Tường trở về dãy phòng của Đăng Khoa, cậu tưởng như đầu mình sẽ nổ tung ngay lúc đó. Và đúng là đã có thứ nổ tung thật sự. Kiến Tường ngơ ngác nhìn căn phòng mà cậu vừa bỏ đi vài phút trước. Nó đang bốc cháy. Trước khi mọi người ùa ra, cậu nhanh chóng chạy về phòng của Đông Giang. Dù cho chuyện gì đã xảy ra, cậu đã chẳng làm gì với căn phòng đó cả.
- Em nghĩ Huệ Mẫn là người thế nào?
- Cô ta bị ám ảnh bởi Đăng Khoa. Đến mức như thể cô ta đã phát điên vì cậu ta. Cô ta có thể làm mọi thứ...
- Em đang ám chỉ là Huệ Mẫn gây ra chuyện đó?
-... Không hiển nhiên sao? Em tưởng anh đã biết?
-... Bọn anh chưa điều tra xong. Mọi thứ là chưa thể khẳng định.
- Em xin lỗi. Em chỉ nói điều mình nghĩ. Em không cố ý buộc tội...
- Được, không sao. Em có quyền nói về suy nghĩ của mình. Vậy em nghĩ là Huệ Mẫn gây ra chuyện này?
-... Em không biết gì cả. Em không chắc nữa.
Kiến Tường gục mặt vào lòng bàn tay. Thực ra đúng là cậu ta không biết tại sao căn phòng đó lại phát nổ. Mặc dù cách cậu ta bộc lộ nó ra hơi bị thái quá. Viên cảnh sát nhăn mày nhìn cậu ta, không biết khi nào thì cậu ta mới bình tâm lại. Khi cậu ta ngước lên, vẫn giữ một vẻ mặt thất thần, Kiến Tường nói với anh ta:
- Em có thể ra ngoài chưa?
Anh ta chán nản cho phép cậu ta ra ngoài. Thằng này thật thảm hại. Chẳng giúp ích gì nhiều hơn. Ít ra cũng chỉ củng cố thêm giả thuyết rằng Huệ Mẫn là thủ phạm.
XOX
Vĩ Diệp ngồi xuống ghế, rõ ràng là cậu ta đã hoàn toàn sẵn sàng để xuất viện ngay tối nay. Viên cảnh sát không mong đợi sẽ phát hiện ra thêm được gì từ cậu ta. Với anh ta, Vĩ Diệp là nhân vật không liên quan gì đến những sự việc này, ngoại trừ việc cậu ta cũng học ở ngôi trường đó. Nhưng anh ta vẫn lặp lại vài câu hỏi về những chuyện đã xảy ra với cậu ta trong hôm nay.
- Chủ yếu là em nằm trong phòng để xem bài vở mấy ngày qua, đọc báo, lên mạng, vài thứ khác để khuây khỏa...
- Thế em có bước ra ngoài phòng không?
-... Có. Bác sỹ bảo em nên vận động thay vì nằm một chỗ.
- Em có thấy hay nghe được điều gì đáng chú ý không?
- Không. Em không thấy có gì lạ cả. Mọi thứ khá yên ắng... Ồ, cho đến khi vụ nổ xảy ra! Em đang phát chán với không khí buồn tẻ ở bệnh viện và rồi... Bùm!!! Cẩn thận với điều mình ước, đúng không?!
Vĩ Diệp bật cười trước vẻ mặt khó diễn tả của viên cảnh sát. Ngu ngốc là lúc đàn ông trông đáng yêu nhất. Cậu ta thành thật yêu thích vụ nổ đó, giống như một vị đạo diễn vui sướng được xem tác phẩm hoàn chỉnh của mình. Quả bom đó, nó đã từng dành cho cậu, nếu như cậu làm theo như kế hoạch của Quế Chi. Nhưng đúng là có quá nhiều bất ngờ nằm trong những hộp quà như thế. Vĩ Diệp, Quế Chi, và Tú Cầu đều nghĩ quả bom trong chiếc hộp đó chỉ đủ để làm bị thương người mở. Nhưng hóa ra, thứ nằm trong chiếc hộp đó lại hoàn toàn nằm ở một cấp độ khác.
Buổi sáng của Vĩ Diệp bị khuấy động bởi tiếng chuông điện thoại từ Quế Chi.
- Vĩ Diệp, bồ đã để ai mở chiếc hộp đó chưa?!
- Bồ làm quái gì mà háo hức thế?
- Ôi, bồ nên cám ơn trời là bồ chưa! Đó không phải là quả bom tui muốn đưa cho bồ!
- Cái gì?! Thế bồ đã đưa cho tui cái gì?!
- Một quả lớn hơn, theo như lời nhắn Tú Cầu nhận được. Sáng nay cô ta đến phòng thí nghiệm và nhìn thấy quả bom tiểu của cô ta được đặt trên bàn kèm theo một lời nhắn: MÀY CẦN MỘT TIẾNG NỔ LỚN HƠN!
- ... Chết tiệt!
- Phải, chết tiệt! Kẻ đó biết kế hoạch của chúng ta! Hắn đã tráo quả bom!
- Được rồi, thế bồ có kế hoạch B cho thứ này không?
- Cho nổ tung phòng bồ khi không có ai ở đó... Bồ muốn làm gì thì làm! Tui phải lo tìm cho ra kẻ này!
- Ừm... Em nhập viện cũng vì một quả bom đúng không?
- Phải. Nhưng đó chỉ là một trò đùa so với ngày hôm nay.
- Trông em không có vẻ gì là sợ hãi, nhất là sau khi chính em từng gặp phải chuyện tương tự mấy ngày trước.
- Ha ha, không phải ai cũng bị mấy nỗi sợ ám thị như thế.
-... Trông em có vẻ không quan tâm lắm đến những người chết.
- Thành thật?! Em không ưa hai đứa nó. Quá kích động. Chúng cứ nghĩ phải sở hữu, phải chiếm giữ độc quyền, phải cho toàn thể mọi người biết, thì mới chứng tỏ được tình yêu của chúng to tát thế nào?! Em không thấy lí do phải thương xót cho chúng. Chúng tự mình gây ra chuyện đó. Chúng muốn chứng tỏ hay gây sự chú ý gì đó? Chúng đã thành công và bây giờ trên thiên đường, chúng đang mỉm cười mãn nguyện. Tại sao em phải buồn chứ?
-... Ừm.
- Em chắc chắn là Huệ Mẫn đã tự gây ra vụ nổ đó để vĩnh viễn được ở bên gã con trai mà nó si mê. Bệnh hoạn và ích kỷ. Đó chính là nó. Anh không ở bệnh viện mấy ngày nay nên không biết sự vô liêm sỉ của nó đâu. Nó đã nói là nó nhất định sẽ có cậu ta!
- Bây giờ thì mãn nguyện rồi nhé, ranh con! Rất đơn giản đúng không?
Vĩ Diệp thì thầm vào tai Huệ Mẫn. Con bé đã nằm im bất động bên cạnh Đăng Khoa. Không ai biết có ai trong bọn chúng nghe được điều Vĩ Diệp dành cho chúng hay không. Cậu ta dành cho chúng chút ân huệ cuối cùng là kéo xác của chúng nằm sát nhau. Trông Huệ Mẫn rất thỏa mãn. Cậu ta không biết Đăng Khoa thì sao. Nhưng cậu ta là con trai, chỉ cần một con nhỏ bên cạnh là được rồi, đúng không? Vĩ Diệp đặt món quà của mình lên ngực của Huệ Mẫn.
- Cứ xem như là quà cưới, cô em.
Cậu ta cầm chai cồn và tưới lên chúng như thể đang làm một nghi lễ gột rửa. Cậu ta tiếp tục vừa bước ra ngoài vừa đổ cồn thành một vệt kéo dài ra khắp hành lang.
- Rượu mừng.
Cậu ta châm ngọn lửa và thả nó xuống đất.
- Và pháo hoa cho ngày đặc biệt của cặp đôi. Chúc hạnh phúc!
Vĩ Diệp bịt tai và đứng nhìn buổi lễ mình đã tạo nên. Quả bom này đúng là đáng kinh ngạc. Cậu ta ngây người nhìn ngọn lửa đang bùng cháy. Chúng thật sự là thứ khủng khiếp nhất mà cậu từng biết. Chúng phá hủy tất cả, những thứ đáng phải bị hủy diệt. Và cả những thứ tốt đẹp lẽ ra phải được trân trọng, những thứ mà cậu yêu quý. Vĩ Diệp bỏ về phòng. Cậu ta nhìn sang hành lang bên kia và thấy Kiến Tường cùng Đông Giang đang hốt hoảng nhìn cảnh tượng mù mịt bên này. Bọn học sinh lớp dưới, chẳng bao giờ làm được việc gì sạch sẽ. Xem như lần này đàn anh đã ra tay dọn dẹp giúp chúng. Vĩ Diệp quay về trong phòng và nằm chờ đợi cho đến khi có người đến sơ tán cậu đi nơi khác. Thật là một ngày sôi động.
- Em đang buộc tội Huệ Mẫn? Em cần chứng cớ rõ ràng hơn để khẳng định như thế thay vì mấy nhận định về cảm xúc...
- Đó là nhiệm vụ của các anh. Em chỉ ở đây để nói về mọi thứ mình nghĩ. Em nói càng nhiều thì càng giúp ích cho các anh, đúng không?
-... Được rồi, cám ơn về sự hợp tác. Em có thể ra ngoài.
Vĩ Diệp mỉm cười đứng dậy. Cậu ta ra đến cửa và quay lại hỏi viên cảnh sát:
- Anh còn độc thân chứ?
- Cái gì?! Tôi... tôi bình thường. Tôi không phải..!
- Về vấn đề đó thì em không quan tâm.
Anh ta tránh ánh mắt của Vĩ Diệp. Cậu ta thích thú với việc đùa giỡn như thế. Bình thường?! Bình thường nghĩa là gì cơ chứ?! Vĩ Diệp vẫn mỉm cười cho đến khi ra bên ngoài. Khi ấy, nụ cười đã nhanh chóng biến thành cái nghiến răng giận dữ.
XXX
Bích Hân là người cuối cùng vào phòng. Cô ấy đã ngồi một mình cả buổi bên ngoài và vẫn không thể tin nổi chuyện này đang xảy ra. Cậu ta chết, cô ta cũng chết. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy không thể trả lời được bất kì câu nào cho ra hồn. Trong đầu cô ấy chỉ tua đi tua lại cảnh tượng cuối cùng khi cô gặp Đăng Khoa. Cậu ta la hét, cô ấy la hét, mọi thứ đều sụp đổ. Tàn tích, đó là điều cuối cùng cô còn lại từ mối quan hệ của họ.
- Đó là lần cuối cùng em gặp cậu ta...
-... Em đã làm gì sau khi từ bệnh viện trở về?
-... Không gì cả. Ý em là, không có gì quan trọng... Em chỉ ngồi cùng vài người bạn...
- Chị thử hỏi anh ấy xem! Anh ấy là bạn trai chị mà!
Bích Hân vẫn cố gắng thuyết phục Vĩnh Lộc tham gia cùng cô ấy trong việc lật đổ Thục Oanh. Vĩnh Lộc không quan tâm nhiều lắm đến chuyện Thục Oanh, nhưng cô ấy không muốn liên quan vì cô sợ mình lại đào ra thêm được vài bí mật nho nhỏ khác từ Tuấn Anh. Cô ấy biết rằng, Tuấn Anh đang làm rất nhiều chuyện mờ ám sau lưng cô, nhưng cô đã lờ nó đi trong mấy năm qua, và cô không thấy bất kì lí do gì để phải đánh mất sự yên bình đó. Gia Linh cũng khuyên nhủ bạn mình:
- Bồ không thể ép chị ấy! Đó không phải chỉ là chuyện của bồ! Nó còn liên quan đến bạn trai chị ấy. Nếu chị ấy không muốn thì bồ không có quyền gì...
- Nhưng nó có tổn hại gì đến anh ta đâu?! Chúng ta chỉ cần biết anh ta đang nắm bí mật gì của nó!
- Nhưng điều bồ yêu cầu có thể làm tổn hại mối quan hệ của họ!
Sợ Vĩnh Lộc phật ý, Gia Linh kéo bạn mình ra xa và nói chuyện nhỏ nhẹ hơn.
- Bồ nghĩ tại sao mà anh ta không tiết lộ chuyện mình đang nắm thóp cô ta với chị ấy?! Mỗi cặp đôi đều có nguyên tắc của mình. Bồ nên biết tôn trọng điều đó!
- Nguyên tắc?! Không chia sẻ những bí mật đen tối của nhau? Tui thấy đó giống như là vấn đề về niềm tin và khả năng trao đổi thì đúng hơn!
Tuyệt, Bích Hân càng lúc càng chứng tỏ với Vĩnh Lộc rằng cô ấy chẳng có lí do gì phải giúp cô ta! Bích Hân quyết định sẽ tự mình tìm hiểu chuyện này. Nếu không thể nhờ người ra mặt hỏi thẳng, cô sẽ làm theo cách mà Thục Oanh đã dạy cô.
Có nhiều cách để kết bạn và duy trì một tình bạn giữa những con người khác nhau. Một trong những cách đó là cùng nhau chia sẻ một bí mật. Thục Oanh và Bích Hân chia sẻ với nhau một bí mật. Chỉ là một bí mật nhỏ nhỏ thú vị của con gái. Họ biết một lối bí mật để vào mọi căn phòng trong khu kí túc xá nam. Đường ống thông hơi, được xây ngầm trên trần nhà, đủ rộng để một người bò lồm cồm bên trong nó. Thục Oanh phát hiện ra một lỗ thông gió bị hỏng khi họ vừa mới nhập học. Trong mấy năm qua, thỉnh thoảng họ vẫn cùng nhau lẻn vào khu kí túc xá nam để gây ra vài trò đùa hư hỏng. Lần này, Bích Hân sẽ sử dụng nó một mình. Cô đã lẻn vào phòng Tuấn Anh và dành cả buổi chiều để lục lọi xem anh ta có giấu thứ gì có thể giúp cô trả đũa Thục Oanh hay không. Và cuối cùng, cô cũng tìm thấy một thứ đáng ngờ. Nhưng cô không biết nó có liên quan đến Thục Oanh hay không. Cô vẫn đang băn khoăn mình sẽ làm gì tiếp theo.
Viên cảnh sát quay lại và cho phép cô ra ngoài. Xét thấy cô đã không có mặt ở bệnh viện suốt buổi chiều, họ nghĩ cô hoàn toàn chẳng thể can dự gì. Bích Hân cám ơn anh ta và bước ra ngoài. Cô cảm thấy đầu mình thật trống rỗng. Mọi sự tức giận cô dành cho Đăng Khoa và Huệ Mẫn trong phút chốc đã trở nên vô nghĩa. Cô sẽ tiếp tục trả đũa Thục Oanh sao? Vì cái gì bây giờ? Đúng rồi. Cô ta là kẻ đã bắt đầu tất cả những bi kịch này. Nếu không phải vì cô ta, họ vẫn đang vui vẻ cùng nhau cuối tuần này. Không cãi vả, không bệnh viện, không vụ nổ và không chết chóc. Chẳng lẽ sau tất cả những giận dữ, mất mát và sự trống rỗng này, cô sẽ để cho cô ta được yên ổn hưởng thụ cuộc sống giả dối của mình? Bích Hân gặp Gia Linh ngoài hành lang và nhanh chóng thuật lại cho bạn mình về điều cô đã phát hiện ra.
- Tui hiểu rồi! Ban đầu tui không hiểu làm sao có thể ghép cô ta vào, nhưng bây giờ mọi thứ đã rõ ràng rồi!
- Cái gì?!
Bích Hân kể với Gia Linh về việc cô đã đột nhật vào phòng Tuấn Anh.
- Tui đã tìm khắp nơi. Cuối cùng tui cũng đã tìm ra! Bồ nên nói với chị Vĩnh Lộc! Lần này chị ấy sẽ giúp!
- Bồ vẫn không muốn dừng chuyện này sao?
- Không! Tui đã phát hiện ra... Tui vẫn không biết bí mật của cô ta là gì. Nhưng chắc chắn nó phải rất kinh khủng. Vì thế nên cô ta mới dám giúp anh ta gian lận!
- Cái gì?!
- Tui tìm thấy trên máy tính của anh ta rất nhiều đề và bài giải sẵn, của rất nhiều môn, của rất nhiều đợt kiểm tra!
- Chẳng có nghĩa gì cả. Có thể anh ta đang tham khảo các đề cũ...
- Ngày! Tui đã xem ngày các tập tin được mở và chỉnh sửa lần cuối! Ban đầu tui không chú ý nhưng sau đó tui thấy nhiều đề thi học kì vừa rồi đều được mở trong một ngày nên mới để ý và tôi nhớ ra: ngày mà các tập tin đó được mở là trước ngày mà khối mười hai bắt đầu kì thi! Anh ta đã có đề từ trước! Tui đã thử tra lịch kiểm tra và thi của anh ta, hầu như tất cả đều thế. Được tạo ra vào nhiều ngày trước ngày kiểm tra và thi thực sự.
- Làm sao Thục Oanh..?!
- Tui không chắc. Nhưng gia đình cô ta kinh doanh về lĩnh vực thiết bị an ninh, kể cả an ninh mạng. Tui nghĩ cô ta đã đột nhập máy tính của trường và các thầy cô, lấy cắp đề và đưa cho anh ta. Vì cô ta bị anh ta nắm thóp! Tất cả đều có nghĩa!
- Nhưng...
- Báo cho Vĩnh Lộc đi. Chị ta sẽ nổi giận mà đến hỏi thẳng anh ta. Và chúng ta sẽ biết chuyện xấu của cô ta! Chúng ta sẽ hạ cô ta!
- Không! Bồ cần cẩn thận suy nghĩ đã! Vẫn chưa bảo đảm...
- Tui sẽ tự gọi cho chị ta!!
Bích Hân bỏ chạy đi trước khi Gia Linh có thể kéo cô lại. Gia Linh hoảng hốt, chuyện này sẽ khó mà có thể kết thúc theo như ý muốn của Bích Hân.
XOX
Viên cảnh sát đứng nhìn đám học sinh ra về. Anh ta vẫn băn khoăn...
- Vậy là... Nữ sinh lụy tình tự sát cùng người mình thích... Báo chí sẽ phát điên với đề tài này. Bọn nhỏ bây giờ thật điên rồ ấu trĩ.
- Anh thật sự nghĩ như thế?
- Mọi thứ bị nổ tan tác và cháy rụi... Nhưng theo lời các nhân chứng thì đó là lí giải hợp lí. Với tâm sinh lí của bọn này, và ảnh hưởng của các thứ du nhập và sự thiếu quan tâm...
- Không! Có điều gì đó không bình thường... Tui cảm thấy chúng đang che dấu điều gì đó. Chúng không bình thường...
- Đứa nào?
- ... Tất cả bọn chúng.
- Cậu chỉ đa nghi quá thôi. Ta nên suy nghĩ xem sẽ giải quyết vụ nhạy cảm này với báo chí thế nào đây?
Điện thoại của ông ta reng lên. Viên cảnh sát vẫn đứng nhìn đám học sinh kia trong khi đồng nghiệp của anh ta đang nói chuyện điện thoại. Sau khi ông ta cúp máy, anh để ý thấy nét mặt ngượng nghịu của ông ta.
- Chuyện gì vậy?
- ... Chúng ta có lệnh. Chấm dứt đào sâu thêm vụ này. Và không công bố chi tiết cho báo chí về tình tiết vụ án. Chỉ báo với họ là một vụ tai nạn bất cẩn do trò đùa của bệnh nhân.
- Anh nghe kết luận đó có dở hơi không? Tại sao?!
- Tôi không biết. Họ nói muốn bảo vệ danh tiếng của ngôi trường... Chắc có ai đó ở bên trên là cựu học sinh ở đó. Hay đại loại thế.
XOX
Bích Hân hẹn gặp Vĩnh Lộc vào buổi tối hôm đó. Cô ta cố thuyết phục Vĩnh Lộc tin rằng Thục Oanh là người đã giúp Tuấn Anh gian lận. Nhưng Vĩnh Lộc đã hiểu ra ngay lập tức rằng Tú Cầu mới là người đưa cho anh ta mấy đề thi đó. Cha cô ta là hiệu trưởng, cô ta có cơ hội để làm chuyện đó. Việc họ lén lút trao đổi vào sáng hôm kiểm tra đã củng cố cho lập luận đó. Vậy ra đó là một phần bí mật giữa Tuấn Anh và Tú Cầu. Phần bí mật còn lại, và cả bí mật về chuyện giữa anh ta và Thục Oanh, thì vẫn còn là ẩn số. Đối với cô, như thế là quá nhiều thông tin.
- Chị hãy khuyên anh ta đi. Bảo anh ta đừng gian lận nữa! Chấm dứt giao kèo và bóc trần ả ta đi!
Vĩnh Lộc nhìn con nhãi ngu ngốc kia và quyết định dành tặng cho nó một món quà bất ngờ. Sự im lặng. Vĩnh viễn. Trong bóng đêm và sự hiu quạnh, cô ta lôi xác của Bích Hân lên khu vực vườn trường. Hầu hết tất cả mọi người đã rời trường. Không ai nhìn thấy, không ai có thể biết được. Không ai được phép biết chuyện đó. Cô ấy phải bảo vệ anh ta. Nếu việc anh ta gian lận bị phát hiện... Vĩnh Lộc nhìn Bích Hân lần cuối cùng. Đó là bài học về tình yêu, nhóc con. Bảo vệ người mình yêu, bằng bất kì giá nào. Chứ không phải là sở hữu và chứng tỏ. Vĩnh Lộc mở cửa hầm. Đây là nơi an nghỉ của rất nhiều người đã được xem là mất tích, đi du lịch, chuyển trường... Chỉ một vài thành viên ưu tú nhất của trường mới biết về sự tồn tại của nó. Vĩnh Lộc chưa bao giờ sử dụng nó. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình phải dùng đến nó. Ôi, sao anh ta lại khiến cô vượt qua giới hạn và thành ra nông nỗi này. Tình yêu? Nó khiến Vĩnh Lộc đứng ở đây với một linh hồn vô cảm và khiến Bích Hân nằm ra đó với một con tim đã ngưng đập. Vĩnh Lộc thể hiện sự tử tế cuối cùng khi nhẹ nhàng đặt Bích Hân xuống dưới lòng đất và đóng cửa hầm lại. Lại thêm một người nữa sẽ không hoàn thành được năm học này.
XOX
- Sao bồ lại giúp bọn chúng? Tui chỉ tò mò hỏi thôi.
- Sao bồ lại nghĩ là tui giúp chúng. Tui chỉ tìm cách tống khứ quả bom đó.
Trúc Đào hoàn toàn không thỏa mãn với câu trả lời của Vĩ Diệp. Cậu ta đành phải dỗ dành cô bằng vài lời ẩn ý.
- Đó là một bí mật. Nó không phải của tui. Nên tui không thể nói cho bồ biết được.
Vừa lúc Vĩnh Lộc bước ra sân chính của trường. Cô nhìn thấy Vĩ Diệp và Trúc Đào đang đứng đợi mình. Cô nhìn họ khó hiểu. Trúc Đào hào hứng nói với cô:
- Bọn tui phải mất nhiều thời gian để chuẩn bị và sửa soạn. Sẵn sàng đi chưa, chúng ta đi cùng nhau nhé?
- Sao cũng được.
- Bọn tui đã nhìn thấy Bích Hân đi cùng bồ. Chúng ta có nên đợi nó không?
Câu nói của Vĩ Diệp khiến cô cảm thấy bất an, nhưng cô nhanh chóng cân bằng lại tình thế.
- Tui có nghe nói về kế hoạch quả bom của Quế Chi. Và cả vấn đề trục trặc của nó. Tui cảm thấy hơi khó hiểu là tại sao cuối cùng nó lại kết thúc trong phòng Đăng Khoa.
- Chúng ta hiểu nhau mà. Bồ cứ an tâm. Bồ là một trong số ít người khiến tui cảm thấy ngưỡng mộ. Vì tình yêu của bồ... Sao bạn trai bồ không đón bồ đi vậy?
- Tình yêu không phải là như thế. Trễ rồi, chúng ta đi thôi.
Ba người bọn họ bước ra ngoài và thấy Quế Chi đang treo mấy bức ảnh lớn lên mặt chính diện của trường. Ảnh của Đăng Khoa và Huệ Mẫn, với một dấu X đỏ trên mặt. Cô ta ngoái xuống nhìn họ và tự mãn:
- Kích động! Sáng mai sẽ có khối đứa khó ở đây! Và sang tuần sau thì sẽ có thêm nhiều người tham gia truy tìm tên điên đó.
- Bồ nghĩ mọi người sẽ tin rằng hắn đã gây ra chuyện đó?
- Cuối cùng thì đó vẫn là quả bom của hắn.
Vĩnh Lộc nhìn hai bức ảnh kia và bất giác nói:
- Bồ nên tìm một tấm của Bích Hân và treo luôn lên đó.
Ba người kia quay sang nhìn cô ấy. Quế Chi vui vẻ nói:
- Thẳng thắn. Tui thích bồ vì điều đó.
Bốn người bước ra ngoài cổng trường. Ngay khi vừa đặt chân ra ngoài, Trúc Đào bắt đầu quá khích và la hét:
- Hãy tiệc tùng nào!! Đến chỗ của Dạ Lan thôi!!
Danh sách chương