Edit: Mina

Lúc Kỷ Tiện Bắc gọi điện thoại tới, Hạ Mộc đang được tỏ tình, xung quanh rất ầm ĩ, tiếng chuông di động bị âm thanh ồn ào che lấp, một chút cô cũng không nghe thấy.

Tiếp tục gọi lại, Kỷ Tiện Bắc vừa nghe di động vừa mở cửa, trong nhà tối tăm lại hiu quạnh.

Đặt vali xuống, anh huơ huơ vài cái chỗ công tắc cảm ứng cạnh cửa ra vào, trong nháy mắt đèn trong phòng sáng trưng, rèm cửa sổ từ từ khép lại.

Trong di động, tiếng nhạc ngừng, Hạ Mộc không nhận máy.

Tay trái Kỷ Tiện Bắc đặt trên cổ áo, bắt đầu chậm rãi cởi từng nút áo sơmi, nhìn chăm chú màn hình di động vài giây rồi gửi một tin nhắn cho Hạ Mộc: ( Ngủ rồi?)

Ngay cả tiếng chuông di động Hạ Mộc còn không nghe thấy thì tiếng tin nhắn lại càng không chú ý.

Bỗng nhiên được bạn tốt tỏ tình, cô nhất thời ngơ ngác.

"Nhậm Sơ, Nhậm Sơ." Có người nhỏ giọng gọi.

Nhậm Sơ không phản ứng lại.

Bạn học gấp đến độ sắp muốn chết nhịn không được đá cậu ta một cước, Nhậm Sơ không quỳ vững, suýt nữa ngã bổ nhào, cậu ta đang căng thẳng, không khỏi bực bội, quay ngoắt đầu lại.

Bạn học nháy mắt với cậu ta, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hoa, hoa."

Nhậm Sơ ảo não vỗ trán, chỉ mải tỏ tình, ngay cả tặng hoa cũng quên, hai tay cậu ta nâng bó hoa đưa tặng Hạ Mộc: "126 đóa, là con số cậu thích."

Là ngày sinh nhật cô.

"Sao thế?" Hứa Mạn kéo một bạn học đứng ngay cạnh hỏi, bên này bị chặn bởi ba lớp trong ba lớp ngoài, cô ấy không nhìn thấy bên trong đang làm gì.

"Nhậm Sơ tỏ tình." Bạn học lùn, không nhìn thấy náo nhiệt, trực tiếp đứng lên ghế.

Hứa Mạn sửng sốt, cô ấy uống nhiều rượu, đi toilet một chuyến, đây cũng chỉ mới mấy phút chứ? Vậy mà xảy ra chuyện lớn như vậy.

"Tỏ tình với ai?"

Bạn học rướn dài cổ nhìn vào bên trong, Hứa Mạn nói cái gì cô ấy cũng không nghe rõ.

Hứa Mạn vỗ nhẹ cô bạn: "Nhậm Sơ tỏ tình với ai?"

"Đương nhiên là Hạ Mộc rồi, mấy ngày nữa chúng ta rời trường rồi, cũng không biết đến năm nào mới có thể gặp lại, nếu tớ là nam sinh thì chắc chắn tớ cũng muốn tỏ tình cậu ấy."

Hứa Mạn: "..."

Tối nay khoa báo chí Đại học năm Tư tổ chức buổi liên hoan mừng tốt nghiệp ở khách sạn, mọi người đã ăn xong cơm chuẩn bị giải tán, cô ấy nằm mơ cũng không nghĩ tới Nhậm Sơ sẽ tỏ tình Hạ Mộc.

Nhậm Sơ còn quỳ một đầu gối trên sàn nhà, Hạ Mộc nhìn cậu ta cũng sắp qua nửa phút rồi nhưng vẫn chưa nói một chữ nào.

Cậu ta khẩn trương không dám nhìn cô.

Thật sự không còn cách nào khác ngoài đợi, một giây lại một giây, giống như dao cùn cắt thịt vậy, lục phủ ngũ tạng của cậu ta bị hành hạ đau đớn.

Mặc kệ, khi Hạ Mộc còn chưa nghe rõ vừa rồi cậu ta nói gì, cậu ta lại ngẩng đầu nhìn cô: "Hạ Mộc, tớ thích cậu đã gần bốn năm rồi..." Nói xong, đành phải nuốt nước bọt, không nghĩ tới lần thứ hai tỏ tình còn không nói lưu loát bằng lần đầu tiên.

Phòng tiệc yên tĩnh giống hệt bài kiểm tra cuối kỳ trong trường, bạn học cùng lớp vây xem cũng thấp thỏm, càng thêm phần tò mò.

Không biết kế tiếp sẽ là điều gì chờ đón Nhậm Sơ.

Nhậm Sơ khẩn trương hơn, giọng hơi run: "Hạ Mộc, làm bạn gái tớ nhé, tớ quyết định không ra nước ngoài nữa, cũng không học nghiên cứu, tớ sẽ ở lại trong nước cùng cậu phấn đấu làm việc, cậu đi đến đâu tớ sẽ đi theo đến đó."

Cậu ta căng thẳng đến nỗi sắp hít thở không thông, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nói xong cũng không dám nhìn Hạ Mộc.

Không biết người nào không cẩn thận đá chân bàn, lon bia rỗng đổ xuống nền đá hoa, loảng xoảng lăn đi rất xa, thanh âm chói tai, làm nổi bật lên không gian tĩnh lặng.

Nhậm Sơ dùng sức nắm chặt bó hoa trong ngực, khẩn trương lại xấu hổ không biết làm sao.

"Hạ Mộc, cho bạn học Nhậm Sơ của chúng ta một câu trả lời đi, em cứ tiếp tục không nói chuyện, tôi với mấy thầy cô của các em sẽ phải đi nội khoa trợ tim một lần đó." Chủ nhiệm lớp ngồi bàn kế bên nói nửa đùa nửa thật, mấy thầy cô khác cũng phụ họa cười theo.

Ở trong mắt bọn họ, đôi trai tài nữ sắc này, rất xứng đôi.

Hạ Mộc lúc này mới lấy lại tinh thần, rũ mi nhìn Nhậm Sơ.

"Rất xin lỗi, chúng ta không thích hợp." Cô rốt cuộc cũng lên tiếng.

Mọi người thổn thức.

Bạn học vây xem đều là cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.

Giáo thảo (1) bị cự tuyệt.

(1) Giáo thảo: Nam sinh được mọi người công nhận đẹp trai nhất trường học và là nam sinh xuất sắc trong kỹ năng giao tiếp cũng như thành tích học tập. ( Nguồn: Baidu)

Không khí kìm nén yên lặng bị tiếng chuông di động nhẹ nhàng chậm rãi đánh vỡ, Hạ Mộc không cần nhìn tên hiển thị cũng biết là ai, đây là nhạc chuông riêng cô đặt cho Kỷ Tiện Bắc.

Cô lần sờ di động trong balo, ấn vào âm tĩnh.

"Nhậm Sơ, cậu thật đúng là đồ ngốc, nhanh đứng dậy đi, người ta sớm đã ở bên người đàn ông giới thượng lưu có tiền lại có thế rồi, sẽ không coi trọng cậu đâu." Nữ sinh say khướt một tay chống đầu ngồi cách Hạ Mộc không xa, hai mắt đỏ ửng, đáy mắt đều là khinh bỉ và coi thường Hạ Mộc.

Hạ Mộc nhìn thẳng vào nữ sinh ngồi đối diện kia.

Xung quanh bắt đầu bàn tán khe khẽ, cô cũng không quan tâm.

Hạ Mộc ở trong trường có biệt danh là mỹ nữ lạnh lùng, ngay cả khi cười ánh mắt cũng nhàn nhạt, huống chi hiện tại lại là một tình huống như vậy.

Phòng tiệc bỗng chốc lạnh đi mấy chục độ.

Hạ Mộc như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm vào bạn học nữ kia, chuyện cô và Kỷ Tiện Bắc ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá của cô còn không rõ, vậy sao cô ta biết được? Các loại ánh mắt châm chọc và phức tạp nhìn về phía Hạ Mộc, cô vẫn bình tĩnh, một chữ cũng lười giải thích.

"Tôi thấy các cô các cậu tối nay say hết rồi, thời gian không còn sớm, đừng náo loạn nữa a, trở về ký túc xá nghỉ ngơi sớm chút đi." Chủ nhiệm lớp cũng cảm thấy xấu hổ, chủ động đứng ra hòa giải.

Bên này, Nhậm Sơ vẫn mở to mắt nhìn Hạ Mộc.

Giọng bạn học nữ bát quái càng lúc càng lớn, Hạ Mộc luôn là niềm kiêu hãnh của thầy cô và lãnh đạo nhà trường, thường xuyên đại diện trường học tham gia các giải thi đấu dành cho sinh viên trên toàn quốc, đạt được thành tích nổi trội.

Năm ngoái còn đi theo lãnh đạo nhà trường đến trường Đại học danh tiếng Thường Thanh Đằng tiến hành trao đổi học thuật, toàn bộ quá trình đảm nhận vai trò phiên dịch viên cho lãnh đạo nhà trường, phát âm đúng chuẩn bản xứ Mỹ giành được lời khen ngợi của tất cả mọi người có mặt tại đó.

Cô cũng là người giành được học bổng quốc gia hằng năm, thêm cả tốt nghiệp với bằng xuất sắc.

Nếu thật sự có chuyện qua lại không rõ ràng với người đàn ông giới thượng lưu có tiền như vậy thì trong khoa và phía nhà trường đều sẽ bị mất thể diện.

"Được rồi, các cậu đừng đoán già đoán non nữa." Hứa Mạn luôn yên tĩnh ít nói bỗng mở miệng nói chuyện, cho tới bây giờ số lần cô ấy nói không nhiều lắm, thành tích học tập của Hạ Mộc và Hứa Mạn (*) lại ngang nhau.

(*) Tác giả ghi Nhậm Sơ, nhưng tớ nghĩ Hứa Mạn mới đúng. ^^

Tất cả ánh mắt bát quái đều tập trung lên người cô ấy.

Ngay cả Hạ Mộc cũng nhìn Hứa Mạn, tò mò cô ấy muốn nói gì.

Hứa Mạn cũng là dáng vẻ không chịu nổi: "Người ta học Đại học năm nhất yêu đàn anh học Đại học năm tư không được à? Đến bây giờ đàn anh đi làm được ba năm, thành thục nhiều tiền có gì sai sao? Tại sao các cậu không nhìn được người khác sống tốt chứ?"

Quan hệ giống như Hứa Mạn và Hạ Mộc, cho tới bây giờ đều là đối tượng bị so sánh, vào giờ khắc quan trọng này, lời nói của Hứa Mạn trở nên có trọng lượng và độ tín nhiệm cực cao.

Bản thân Hạ Mộc cũng sửng sốt, không hề nghĩ tới Hứa Mạn sẽ đưa cho cô than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không khỏi nhíu mày, Kỷ Tiện Bắc đã là đàn ông thành thục hơn ba mươi tuổi, cái gì mà đàn anh tốt nghiệp ba năm?

Không kịp nghĩ nhiều, cô nhìn Hứa Mạn bằng một ánh mắt cảm ơn.

Nhậm Sơ đứng dậy, khóe miệng kéo căng cười ấm áp: "Đây là lần đầu tiên tớ tặng hoa cho một cô gái, không có tình yêu, chúng ta còn có tình bạn hơn ba năm phải không?"

Trước kia cậu ta không học khoa báo chí, vì Hạ Mộc, cậu ta chuyển ngành.

Tiệc liên hoan kết thúc.

Hạ Mộc bắt xe trở về trường học, đã là ban đêm hơn mười một giờ, trong vườn trường yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, cô đi dọc con đường nhỏ cạnh bờ sông đi về hướng ký túc xá.

Dọc con đường đi có không biết bao nhiêu tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng còn có con côn trùng có cánh nhỏ bay vào mặt.

Hạ Mộc xoa xoa đầu, những lời Nhậm Sơ nói còn vang vọng bên tai.

Cô cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, dưới ánh đèn đường mờ mờ, bó hoa vẫn kiều diễm ướt át.

Kỷ Tiện Bắc cũng thích tặng cô hoa hồng, bình thường đều là chín mươi chín đóa.

Trước kia anh theo đuổi cô, mỗi lần gặp mặt anh đều tặng, sau khi ở bên nhau, anh vẫn kiên trì tặng, nhìn quá nhiều nên sau này cô không còn cảm giác với các loại hoa nữa.

Nhưng bó hoa trong tay này không giống, đây là toàn bộ tình cảm đơn thuần của một cậu thiếu niên.

Ký túc xá của cô là lẫn lộn, có cùng giới tính lẫn khác giới tính, trở về ký túc xá, đàn em năm ba đã ngủ say.

Hai bạn cùng phòng khác chưa về, cô không bật đèn, mượn ngọn đèn đường ngoài cửa sổ đặt hoa tươi lên bàn, phát ngốc thật lâu trong bóng tối.

Di động màn hình sáng lên, trước đó chỉnh về âm tĩnh, Hạ Mộc cầm lấy, là của Nhậm Sơ: ( Để tiện nói chuyện, cậu có thể ra ngoài một chuyến không? Sẽ không mất thời gian của cậu đâu, có vài lời tớ muốn giải thích rõ ràng trước mặt cậu.)

Cô cũng có lời muốn nói với cậu ta, hồi âm: ( Được, gặp nhau ở đâu?)

Nhậm Sơ: ( Bờ sông ở cửa Đông ký túc xá đi.)

Tin nhắn gửi đi, Nhậm Sơ thở dài một hơi, buổi tối uống không ít rượu đế, sau đó lại uống thêm mấy chai bia, hiện tại não đau nhức vô cùng.

Cậu ta nhìn màn hình di động vài giây, lại gửi một tin nhắn đi: ( Chú Ba, cháu quyết định, hay là đi làm Công ty chú.)

Nhậm Ngạn Đông hồi âm rất nhanh: ( Chà, nửa đêm đầu óc bị đá hả?)

Nhậm Sơ: ( Cháu rất nghiêm túc, tháng sau muốn đi báo danh.)

Nhậm Ngạn Đông lập tức gọi điện thoại đến, Nhậm Sơ ấn nhận máy, trong loa nghe thấy tiếng chú Ba mở ZIPPO châm thuốc.

"Chú Ba."

"Ừ." Nhậm Ngạn Đông cúi xuống, nhả khói rồi mới lên tiếng, chế nhạo nói: "Hơn nửa đêm say xỉn? Không phải nói muốn lang bạt bên ngoài sao? Cháu còn kiên định muốn làm phóng viên cơ mà."

Nhậm Sơ buồn rầu đáp: "Tối nay cháu tỏ tình với cô gái cháu thích."

Nhậm Ngạn Đông bật cười, đoán được ngay: "Bị từ chối?"

"Ừm."

"Có tiền đồ!"

Nhậm Sơ liếm liếm răng nanh, trầm mặc nửa ngày, vẫn nói thật cho chú Ba: "Cô ấy muốn làm phóng viên Tài chính và Kinh tế, cháu tiến vào ngành Tài chính này về sau còn có thể âm thầm cho cô ấy chút nhân mạch (2) tài nguyên, cô ấy cũng có thể ít bị người khác bắt nạt hơn."

(2) Nhân mạch: Quan hệ giữa các cá nhân, mạng lưới quan hệ, mối quan hệ xã hội và các lĩnh vực tiếp cận qua cách quen biết khác nhau. ( Nguồn: Baidu.)

"..." Nhậm Ngạn Đông bị sặc thuốc lá ho khan, nhịn không được mắng: "Nhậm Sơ, cháu có thể có chút chí khí đàn ông không?!"

Nhậm Sơ uống rượu, lá gan cũng lớn hơn: "Chú Ba, không phải chú rất đàn ông sao, thế thím Ba của cháu đâu?"

Nhậm Ngạn Đông bị tức, bật cười: "Hiện tại chú có thể tìm cho cháu mấy thím Ba luôn."

Nhậm Sơ: "Đó không phải là tình yêu."

Nhậm Ngạn Đông khó thở, một lúc lâu sau vẫn nhịn không được chế nhạo cậu ta: "Nhậm Sơ à, sao anh trai chị dâu chú lại nuôi cháu thành ngốc bạch ngọt thế này?"

Nhậm Sơ không muốn bàn luận tình yêu với một tên lưu manh không hiểu tình cảm, chuyển đề tài: "Chú Ba, nói rồi đó, tháng sau cháu sẽ đi làm."

Còn không chờ Nhậm Ngạn Đông trả lời, trong loa đã truyền đến một tiếng nói khác xen vào: "Anh, tối nay Kỷ Tiện Bắc không tới, nói ngồi máy bay mệt, hẹn tối mai."

Nhậm Ngạn Đông đáp: "Ừ, vậy tối mai cùng đi chơi."

Đối thoại bên kia kết thúc.

Nhậm Sơ tò mò: "Chú Ba, cháu nghe bố cháu nói, không phải chú với Kỷ Tiện Bắc là đối thủ cạnh tranh sao?"

Nhậm Ngạn Đông: "Ừ, sao thế?"

"Thế sao bọn chú còn cùng đi chơi?"

Nhậm Ngạn Đông: "Sau này sẽ nói tỉ mỉ cho cháu, muốn đi làm cũng được thôi, nhưng đừng nhắc đến mấy thứ tình cảm vớ vẩn của cháu trước mặt nhắc chú nữa." Chuyện trẻ con chơi trò đóng vai gia đình, nghe rộn lòng, hơn nữa còn nổi da gà toàn thân.

Men say bốc lên, Nhậm Sơ nhiều lời: "Chú Ba, cô ấy thật sự rất tốt, tốt đến mức cháu muốn đưa hết những thứ tốt đẹp nhất trên đời này cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không phải vất vả như vậy nữa, chú Ba, sau này có cơ hội, cháu sẽ để cô ấy phỏng vấn chú một lần, chú sẽ biết, cô ấy không giống những cô gái khác."

Nhậm Ngạn Đông im lặng cười, "Cháu nói xong chưa? Cúp máy đây."

"Nhậm Sơ?" Hạ Mộc đứng cách đó không xa gọi cậu ta.

"Bên này, Hạ Mộc." Nhậm Sơ cất di động đi.

Hạ Mộc đi tới, trong tiệc liên hoan mừng tốt nghiệp tối nay hai người đều uống nhiều rượu, đến gần toàn là mùi rượu, không phân rõ của ai với ai.

Nhậm Sơ nhìn thấy cô vẫn rất căng thẳng, vừa mở miệng đã xin lỗi: "Rất xin lỗi, tớ không biết cậu có bạn trai, chuyện tối nay... Vô cùng xin lỗi."

Tuy rằng Hứa Mạn giải thích giúp cô, nhưng mọi người vẫn thích một phiên bản khác kích thích hơn: Cô cũng giống những cô gái ham hư vinh khác, vì tiền mà ở bên những chú già có tiền.

Mặc kệ người khác nói thế nào, cậu ta vẫn không tin, cô ưu tú lại nỗ lực như vậy, không cần dựa vào bất cứ tên đàn ông nào vẫn có thể sống rất tốt.

Cậu ta an ủi cô: "Hạ Mộc, những lời đó cậu đừng để trong lòng, cậu cũng biết, rất nhiều người thích bát quái, còn thích đoán già đoán non theo chiều hướng không tốt nữa."

Nói xong, cậu ta lại nhịn không được tự trách: "Đều tại tớ, nếu tớ không tỏ tình thì sẽ không xảy ra chuyện này."

Hạ Mộc nhìn cậu ta: "Phải xin lỗi là tớ mới đúng, lúc đó ở phòng tiệc tớ không phải cố ý muốn bơ cậu, là vì hơi bất ngờ nên không kịp phản ứng lại."

"Không sao, Hạ Mộc, cậu đừng để trong lòng, đổi lại là ai cũng sẽ như vậy, ai bảo thường ngày chúng ta đi gần như thế, giống như anh em tốt vậy."

Hạ Mộc không nói tiếp.

Bốn phía rơi vào im lặng.

Nhậm Sơ mấp máy miệng không biết phải nói gì cho đúng, không phải cậu ta không biết ăn nói, nhưng cứ đến trước mặt Hạ Mộc thì lại bị như vậy.

Hạ Mộc nhìn cậu ta, nhìn ánh mắt cậu ta không biết phải nhìn đi đâu, Nhậm Sơ dứt khoát xoay mặt nhìn cảnh sắc ban đêm dưới dòng sông.

"Nhậm Sơ, cậu đừng vì tớ mà không ra nước ngoài, tớ vốn không phải người như cậu nghĩ, tớ tầm thường tham lam, tìm bạn trai việc đầu tiên nhìn là anh ấy có tiền có thế hay không, những thứ khác đều không quan trọng."

Cũng không biết vì cậu ta uống rượu say, hay do tháng sáu trời nóng khó chịu, Nhậm Sơ cảm giác toàn thân sắp hít thở không thông.

Cậu ta nói: "Hạ Mộc, cậu đừng hạ thấp bản thân như vậy, cậu..."

Hạ Mộc ngắt lời cậu ta: "Cậu không hiểu tớ đâu."

Vừa nói dứt lời, màn hình di động lại sáng lên.

Cô cúi đầu nhìn chăm chú.

Nhậm Sơ cũng theo bản năng nhìn di động của cô, màn hình hiển thị hai từ "TIÊN BỐI" rõ ràng đập vào mắt, nhìn thấy hai từ này, cậu ta không nghĩ gì khác, xem biệt danh chắc là bạn cùng phòng hoặc bạn thân của cô.

Thật ra Nhậm Sơ không biết, tiên bối, Tiện Bắc, Kỷ Tiện Bắc.

仙贝 [xiān bèi]: Tiên bối = Bánh gạo; 羡北 [xiàn běi]: Tiện Bắc.

Kỷ Tiện Bắc quá rõ ràng nên Hạ Mộc tiện tay đặt biệt danh cho anh.

Màn hình vẫn đang lóe sáng, tối nay anh gọi tới ba lần, hiếm khi kiên nhẫn như vậy, nếu là bình thường thì cùng lắm anh chỉ gọi hai lần thôi.

Hạ Mộc do dự vài giây vẫn ấn trả lời.

Giọng Kỷ Tiện Bắc từ tính lại hơi mỏi mệt truyền đến: "Ngủ rồi?"

Hạ Mộc: "Chưa ngủ, còn đang ở bên ngoài."

Kỷ Tiện Bắc không nói chuyện, cô giải thích một câu: "Vừa rồi ầm ĩ nên không nghe thấy anh gọi."

"Ừ." Kỷ Tiện Bắc không truy cứu cô là thật sự không nghe thấy hay là không muốn nghe máy, hỏi cô: "Muốn về đây ở không?"

"Anh đi công tác về rồi?"

Kỷ Tiện Bắc dừng vài giây mới trầm giọng nói: "Trước đó không phải đã nói với em rồi sao?"

Trong giọng nói có chút bất mãn.

Hạ Mộc hơi híp mắt, hai ngày nay chỉ mải bận rộn chuẩn bị thủ tục nhận chức, sớm bỏ quên lời anh nói ra sau đầu, cô tìm cớ: "Tối nay uống hơi nhiều rượu, có chút lơ mơ."

"Thế về đây ở đi, anh cho em tỉnh rượu." Anh nhấn mạnh hai từ tỉnh rượu.

"..."

"Hai mươi phút nữa anh tới."

Trò chuyện kết thúc, Nhậm Sơ đã đoán được cuộc điện thoại này là ai gọi tới, cái gì cũng không cần thiết nói nữa, chỉ nói với Hạ Mộc rằng, cậu ta đang ở Bắc Kinh, bạn học cũ sau này nhớ thường xuyên liên lạc.

Hạ Mộc gật đầu.

Lúc Nhậm Sơ xoay người, trong lòng đau nhức gần chết, còn khó chịu hơn cả khi tỏ tình.

Hạ Mộc nhìn bóng lưng cậu ta, khuyên cậu ta: "Nhậm Sơ, cậu ưu tú như vậy, đừng vì lúc còn trẻ không hiểu tình yêu mà làm chậm trễ tiền đồ của bản thân, không đáng đâu."

Lời cô nói lý trí lại không có tình người.

Nhậm Sơ không quay đầu cũng không đáp lại, vẫy tay về phía cô.

Hạ Mộc đứng ở bờ sông vài phút, gió hè thổi lên mặt vẫn không thể thổi đi mùi rượu, càng khiến người ta nóng ran.

Nhớ tới Kỷ Tiện Bắc lập tức sẽ đến, cô nâng bước đi về hướng cổng trường.

• • •

❥• Tác giả có lời muốn nói: Các tình yêu, ta tới rồi ~~~

Đăng vài dòng chú thích đọc trước nhé ( Đặt sấm sét ~):

1, Nam cường, nữ cường;

2, Nữ chính rất thực tế, không có đạo đức cao thượng ôm ấp tình yêu ( Tục xưng có chút tra (*));

(*) Tra: cặn bã, tồi tệ.

3, Nam chính Kỷ Tiện Bắc, nam phụ Nhậm Ngạn Đông ( Nhậm Sơ không phải nam phụ, chú cậu ta mới là nam phụ... Vậy nên các bảo bối, nhớ giữ chặt trái tim nhỏ bé nha ~~)

4, Ta cố gắng viết thoát tục không khoa trương hay giả tạo ( Gõ ra dòng chữ này, chính ta cũng phải chột dạ [ Mặt DOG ])

5, Nếu như không để ý mấy điều này, cũng như không có yêu cầu gì về lối hành văn, mùa đông này chúng ta cùng làm bạn ~~

➾ Editor có lời muốn nói: Vì truyện [ Mãi yêu em như vậy ] dài 92 chương nên tớ muốn tuyển thêm editor có kinh nghiệm cùng edit để tăng tiến độ đăng chương mới cũng như để tớ học hỏi kinh nghiệm edit  _(:зゝ∠)_   

Bạn nào có hứng thú với truyện nhớ tham gia edit cùng tớ nhé ~ *Mắt long lanh*

• 10/08/2018 •
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện