Nhà Tiêu Đồng bị kẻ trộm đột nhập lại trở thành một tin tức nóng hổi trong toàn khoa. Chi đoàn lớp và Liên chi đoàn khoa lại phát động một đợt quyên góp ủng hộ vô cùng rầm rộ để có thể giải quyết bớt những khó khăn trong cuộc sống của Tiêu Đồng. Có lẽ ai cũng nghĩ rằng, tai họa đến với anh liên tục và dồn dập. Họ tình nguyện đóng góp chút ít như là một nghĩa cử để xoa dịu nỗi đau vật chất và tinh thần cho anh. Khi Lư Lâm Đông đại diện cho toàn thể đoàn viên thanh niên trong khoa trịnh trọng giao cho Tiêu Đồng chiếc phong bì 1.300 Nhân dân tệ.
Anh cầm lấy và lập tức chạy đến thôn Trung Quan.
Hoàng hôn ở thôn Trung Quan thật rộn rịp, người đi lại như thác chảy trên đường phố, các cửa hàng lớn nhỏ đều mở rộng cửa để đón khách, tiếng người nói, tiếng còi xe tạo thành một dàn âm thanh hỗn tạp. Mùi khói từ những quán thịt dê nướng quyện với mùi từ những ống khói của xe cộ quyện vào nhau tạo thành một mùi vị vô cùng quái dị lan tỏa vào không gian hoàng hôn của mùa thu và bao trùm lên các con phố lớn nhỏ khiến thôn Trung Quan gần như đối lập với thành phố Bắc Kinh rộng lớn này.
Tiêu Đồng nắm chặt khoản tiền ân tình trong tay, bí mật len lỏi giữa dòng người qua các con phố, trông anh chẳng khác nào một kẻ tội phạm đang lẩn trốn mạng lưới pháp luật - căng thẳng và sợ hãi. Trong cái thôn nửa phố nửa quê cũng như trong dòng người đủ mọi thành phần - quý tộc cũng có mà tội phạm cũng không ít đang đi trên đường ấy, anh cảm thấy mọi khuôn mặt đều nhìn anh với vẻ nghi ngờ. Rất nhiều người đứng bên đường, quần áo xộc xệch, chụm đầu vào nhau thì thầm bàn tán, Tiêu Đồng có cảm giác là bọn người này ai ai cũng tàng trữ trong người chất bột màu trắng. Anh tiến về phía họ, họ cũng ngước mắt nhìn anh, không bên nào lên tiếng mà chỉ dùng ánh mắt để thăm dò nhau. Tiêu Đồng đã có ý định chủ động mở miệng: Có hàng không? - Nhiều bạn học của anh đã làm như vậy, nhưng Tiêu Đồng không dám.
Đến lúc chập choạng tối thì có một người đến chủ động bắt chuyện với anh. Câu đầu tiên của gã đúng như anh đã dự liệu: Cần hàng phải không? Trông gã này có dáng người Tân Cương, một bộ râu xồm xồm choán nửa khuôn mặt - đúng là một dung mạo đạo tặc bẩm sinh, có điều giọng nói rất mềm mỏng, lương thiện. Trong phút giây ấy, những chút lý trí cuối cùng, những khát vọng thiện lương của Tiêu Đồng đã hoàn toàn bị sự sợ hãi cũng như một sự ham muốn điên cuồng choáng mất. Anh nói trong hoảng loạn:
- Có không? - Có? Cậu cần loại nào?
- Hả? Tôi không biết, thế ông có những loại nào?
Chỉ cần qua vài câu trao đổi là gã người Tân Cương đã nhận ra “đạo hạnh” của Tiêu Đồng vẫn còn non lắm. Gã vỗ vỗ lên vai anh, nói:
- Đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện.
Tiêu Đồng bước theo gã như một cái xác không hồn. Anh đi đến một con ngõ yên tĩnh. Gã nọ dừng chân bên một nhà vệ sinh công cộng vô cùng bẩn thỉu, hỏi:
- Cậu cần bao nhiêu?
- Bao nhiêu tiền..., bán như thế nào?
- Năm trăm đồng một gói, nguyên chất.
- Một bao có bao nhiêu, dùng trong bao lâu?
- Nhiều lắm, dùng trong một thời gian dài - Gã nọ nhe đôi hàm răng vàng khè chín sáu ba không ra cười nói - Người anh em, cậu mới chơi phải không?
Tiêu Đồng không trả lời. Dáng vẻ và cách nói năng của gã khiến anh cảm thấy ghét, không muốn kéo dài cuộc nói chuyện nữa. Anh nói:
- Cho tôi hai gói, rẻ hơn một tí được không?
Gã nọ lôi từ trong chiếc túi đen đủi ra hai gói nhỏ, nói:
- Người anh em, tôi mua từ người khác đã bốn trăm sáu mươi đồng rồi, cậu phải để cho tôi kiếm chút cháo chứ. Cậu lấy không? Lấy thì đưa tiền đây, không lấy cũng không sao, đừng có lằng nhằng.
Tiêu Đồng đưa tiền cho gã người Tân Cương. Gã bỏ hai gói thuốc vào túi, cầm lấy tiền đếm đi đếm lại thật kỹ mới lấy chúng đưa cho Tiêu Đồng, không nói một lời tạm biệt, quay người biến vào dòng người đông đúc trên phố.
Tiêu Đồng nhét vội hai gói thuốc nhỏ vào túi, lấm lét đưa mắt quan sát chung quanh, tim đập chân run rời khỏi thôn Trung Quan, đi thẳng về nhà.
Cửa nhà đã thay bằng một ổ khóa mới. Anh bật đèn, đi ngang qua căn phòng khách vẫn chưa kịp dọn dẹp, đi thẳng vào phòng ngủ. Anh mở một gói thuốc rồi xuống nhà bếp lấy lên một chiếc nắp chai Coca Cola, bỏ một ít bột trắng vào đó, dùng đũa kẹp lại. Cuối cùng anh bật lửa và hơ bên dưới, khi một làn khói xanh xanh bay lên, anh đưa mũi vào và hít lấy hít để. Anh đã học được cách hít thuốc này từ trên ti vi.
Trong đêm ấy, Tiêu Đồng hít hai lần, khoảng cách giữa hai lần không xa nhau mấy mới cảm thấy tinh thần và sức lực của mình mới được phục hồi. Sau đó anh mới biết là hai gói thuốc mình mua trên phố Trung Quan chỉ là loại thứ phẩm với một lượng rất ít heroin, phần lớn là bột mì trộn vào, không đáng giá hai trăm đồng một gói. Gã Tân Cương nọ đã lừa Tiêu Đồng để lấy gần hết số tiền ân nghĩa của bạn bè và thầy giáo của anh!
Hai gói thuốc ấy chỉ đủ cho Tiêu Đồng dùng trong bốn ngày. Ngày thứ năm trở đi anh lại chìm trong trạng thái vật vã. Mỗi ngày anh phải đấu tranh với cơn đói thuốc, lại vừa phải tránh né sự dòm ngó của bạn bè và thầy giáo. Anh chỉ biết chui vào nhà vệ sinh hoặc chạy biến vào khu vực có cây cối rậm rạp trong vườn trường mà ít ai bước chân đến để gặm nhấm cơn nghiện hành hạ đến độ tay chân ngứa ngáy, toàn thân như có hàng nghìn con kiến đang bò và đốt anh. Đến đêm, anh không ở lại ký túc xá mà lần dò về ngôi nhà tan hoang của mình, nằm ẹp trên giường mà rên siết, mà quằn quại. Anh sợ gặp tất cả mọi người, sợ người ta hỏi vì sao mà tiều tụy đến mức ấy, vì sao mà ngủ mê không tỉnh, vì sao không đi đá bóng... Một câu hỏi cứ ám ảnh mãi trong đầu anh: Làm sao để có ít tiền tiếp tục đến thôn Trung Quan!
Không thể đi ăn trộm, không thể đi ăn cướp, anh đành ngửa tay mượn tiền. Người đầu tiên anh hỏi mượn tiền là Uất Văn Hoán. Anh nói, em cần phải mua phiếu ăn ở nhà ăn, mong thầy cho em mượn một ít. Uất Văn Hoán miễn cưỡng đưa cho anh ba trăm đồng, nói:
- Tôi chỉ cứu người chết đói chứ không cứu người nghèo. Nếu quả thật em thiếu thốn thật sự thì hãy đến chỗ tôi làm thêm vậy. Công ty của tôi cũng đang chuẩn bị khai trương, rất thiếu người làm.
Anh gật đầu như một cái máy, cầm tiền và bước đi. Lúc này, Uất Văn Hoán không còn có một chút tư cách nào của một vị giáo sư nữa mà đã hoàn toàn biến thành một thương nhân. Tiền để ông ta mở một quán rượu lớn là hoàn toàn do Âu Dương Thiên đầu tư, cho dù cần tiền đến mức nào đi chăng nữa, Tiêu Đồng cũng không bao giờ đến đó để làm thuê.
Ba trăm đồng tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho Tiêu Đồng cảm thấy thư thái trong vài ngày. Nếu lúc mượn tiền Uất Văn Hoán, Tiêu Đồng vẫn còn nhen nhóm một suy nghĩ công bằng - chính ông ta là người đã dắt anh đến với Âu Dương Lan Lan - thì khi ngửa tay mượn tiền Lư Lâm Đông và tất cả những ai có thể mượn, mười đồng, hai chục đồng..., bao nhiêu cũng mượn thì Tiêu Đồng đã biến thành một kẻ trụy lạc không thể chế ngự được nữa rồi.
Tiêu Đồng cũng đã gửi mấy lá thư cho bố mẹ yêu cầu gửi tiền nhưng vẫn chưa thấy bất cứ động tĩnh gì. Con đường bưu điện xa ngoằng và chậm chạp khiến Tiêu Đồng biết rằng, nguồn cung cấp của bố mẹ không chỉ là ly nước hắt lên đống lửa đang cháy phừng phừng mà còn là nước xa không cứu được lửa gần. Mượn tiền người khác cũng chỉ một lần, không có lý do nào để ngửa tay mượn lần thứ hai. Do vậy mà mặt Tiêu Đồng càng dày lên bao nhiêu theo thời gian thì số tiền mà anh mượn được cũng ít đi theo thời gian. Chẳng bao lâu, tiếng tăm không mấy tốt đẹp của anh đã bắt đầu âm ỉ trong lớp rồi lan ra đến toàn khoa. Một sinh viên hoạt bát, thông minh, đường hoàng và cũng rất đẹp trai đột nhiên lại sa ngã đến độ ấy khiến những người quen biết anh không thể nào hiểu nổi.
Chỉ có một vài thầy giáo lại không lấy thế làm kỳ lạ vì họ cứ nghĩ rằng, hình thức kỷ luật của nhà trường đã đẩy Tiêu Đồng đến chốn này. Trước đây cũng đã từng có sinh viên gặp hoàn cảnh tương tự, không đủ bản lĩnh để đối mặt với nghịch cảnh, hễ gặp chuyện không hay là buông thả luôn. Chẳng qua Tiêu Đồng là một trường hợp quá sức đặc biệt trong số những sinh viên ấy.
Tiêu Đồng đã không còn quan tâm gì đến những lời dị nghị, bình luận chung quanh mình. Anh lại tiếp tục đến thôn Trung Quan và trong lúc mê man hỗn độn và tinh thần, anh lại làm quen thêm với mấy tay bán thuốc lẻ. Kinh nghiệm mua hàng của anh cũng đã phong phú hơn rất nhiều. Đồng thời anh cũng nắm bắt được rất nhiều chuyện trong thế giới của con nghiện. Dần dần, anh cũng giống như những con nghiện khác, không cần phải trực tiếp đến thôn Trung Quan nữa mà trong tay anh đã có số điện thoại của mấy tay bán lẻ. Hễ có tiền trong túi là chỉ cần nhắn vào máy, bọn chúng sẽ mang hàng đến giao tận tay.
Tiêu Đồng cũng biết trong thế giới con nghiện, có rất nhiều cách kiếm tiền, nhưng suy cho cùng, vẫn không ngoài mấy cách trộm cướp hoặc lừa lọc. Lúc nào anh cũng tự cảnh tỉnh mình: Không được phạm tội, không được đến nhà Âu Dương Lan Lan. Anh nghĩ, đó là chút phẩm giá cuối cùng của cuộc đời mình. Anh có thể giữ được chút phẩm giá ấy chính là vì từ trong sâu thẳm tâm hồn, anh vẫn còn một hình ảnh: Âu Khánh Xuân! Cho dù, mỗi ngày mỗi đắm say thêm vào trong đời sống trụy lạc về tâm hồn lẫn thể chất và anh đã nhận ra rằng, mộng tưởng về Khánh Xuân càng ngày càng trở nên xa vời đối với anh. Nhưng có điều, anh vẫn cố bám víu vào hình ảnh đẹp duy nhất ấy để tìm một chút ý nghĩa cho cuộc sống.
Tiêu Đồng chợt nhớ, sinh nhật của Khánh Xuân đã gần kề. Anh từng mời cô đi ăn cơm nhưng không biết làm thế nào để tìm ra từng ấy tiền. Nhưng dịp may đến thật đúng lúc khiến Tiêu Đồng vui mừng vô hạn: Trong lúc nói chuyện phiếm với một gã bán thuốc lẻ, Tiêu Đồng đã tìm ra cơ hội kiếm tiền. Trước đây anh không biết rằng, mình vẫn có thể bán máu!
Sáng thứ Sáu, Tiêu Đồng xin phép nghỉ học để đến khu Sùng Văn. Nơi đó có một trung tâm hiến máu nhân đạo. Thật may cho anh là lúc ấy đã có đoàn viên thanh niên của một đơn vị đang tập trung để hiến máu nghĩa vụ, bên ngoài bên trong chật ních người. Anh dò hỏi và biết được cách thức cũng như thủ tục bán máu như thế nào, bèn yên tâm ngồi trên ghế đợi. Không bao lâu sau, một phụ nữ trung niên có mái tóc uốn xoăn tít bước đến hỏi anh có cần ghi phiếu hay không. Tiêu Đồng nói cần và ngay lập tức anh nhận được một tấm phiếu hiến máu tình nguyện. Người đàn bà dắt anh ra ngoài cổng. Ở ngoài cổng cũng có mấy người đang hý hoáy điền vào tấm phiếu, nam có nữ có, mập có gầy có nhưng độ tuổi thì đều vào khoảng hai, ba mươi. Người đàn bà bày cho mọi người cách điền vào phiếu và thì thầm cách thức trả lời những câu hỏi của bác sĩ, đồng thời cũng không quên quan sát chứng minh nhân dân của họ. Có một người từ nới khác đến, không có giấy phép cư trú tạm thời đã bị bà ta thu hồi tấm phiếu. Bà ta liếc nhìn chứng minh nhân dân của Tiêu Đồng, đưa mắt đánh giá cậu thanh niên trước mặt và có vẻ nghi ngờ hỏi:
- Cậu là học sinh hay đã làm việc rồi, đúng là cậu thiếu tiền thật à?
Tiêu Đồng nói, anh đang thất nghiệp, bố mẹ lại ốm đau quặt quẹo, em gái lại phải cần tiền để đóng học phí, vân vân và vân vân. Lúc này, miệng lưỡi của Tiêu Đồng đã có thể nói dối mà không hề cảm thấy ngượng ngập gì.
Người đàn bà gật đầu có vẻ đồng tình và thương xót rồi nhanh chóng giúp anh điền vào tấm phiếu. Trên tấm phiếu ghi rõ, anh là nhân viên của khách sạn Lệ Hoa Liên. Mọi việc xong xuôi, người đàn bà đưa tất cả mọi người vào phòng lấy máu, đầu tiên là xét nghiệm, sau đó mới lấy máu, mỗi người 600cc. Khi trở ra, mọi người đều đứng ngoài phố, chờ người đàn bà ấy ra trả tiền.
Người đàn bà ấy nói chuyện gì với các nhân viên trong trung tâm rất lâu rồi mới bước ra, phát tiền cho mọi người. Tương ứng với số máu, mỗi người được nhận sáu trăm đồng. Đến lượt Tiêu Đồng, bà ta chưa đưa cho anh mà bảo nhỏ: Cậu đứng lùi sang một bên, tôi sẽ đưa cho cậu sau. Phát xong cho tất cả mọi người, những người bán máu đã giải tán, bà ta mới đưa tiền cho Tiêu Đồng, tất cả là một ngàn đồng, đồng thời lại đưa cho anh một tấm danh thiếp rồi nói:
- Cậu bé, tôi thấy cậu có vẻ lương thiện, lại bán máu lần đầu vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn. Lần sau mà còn gặp khó khăn nữa thì cứ tìm đến chị đây. Chị giúp gì được em thì sẽ giúp, chẳng nề hà gì đâu.
- Bà là Giám đốc khách sạn Lệ Hoa Liên à?
- Cậu chẳng biết gì cả. - Người đàn bà nói - Tôi không phải là người của khách sạn Lệ Hoa Liên. Người của khách sạn này phải đạt chỉ tiêu hiến máu đã phân phối nhưng chẳng có ai đăng ký hiến máu cả, thậm chí mỗi người được phát 1.800 đồng mỗi lần nhưng cũng chẳng ai chịu đăng ký nên tôi phải ra tay giúp họ hoàn thành nghĩa vụ thôi. Tôi tìm được một người thay thế thì họ phải trả tôi 1.500 đồng. Tôi làm thế cũng chỉ vì nhân nghĩa thôi. Đây là do họ tự nguyện, các người cũng tự nguyện. Tôi cũng chỉ là người kiếm ít tiền để bồi dưỡng cho công lao đi lại của mình mà thôi.
Người đàn bà còn hỏi số máy nhắn tin của Tiêu Đồng, nói sau này còn muốn tiếp tục bán nữa thì cứ liên hệ với bà ta rồi liếc mắt nhìn Tiêu Đồng, gọi một chiếc taxi, leo lên và biến mất.
Tiêu Đồng đứng trên hè phố, tay nắm chặt một ngàn đồng tiền bán máu. Công việc đầu tiên của anh là đến một chiếc điện thoại công cộng gọi vào máy cho một gã bán thuốc lẻ quen biết, hẹn gã đến địa điểm quen thuộc để giao cho anh 500 đồng thuốc. Số tiền còn lại anh cất vào túi. Anh muốn dùng nó để mời cơm Khánh Xuân cũng như mua món quà nhỏ chúc mừng sinh nhật của cô.
Một tuần sau đó, vận may lại liên tục đến với Tiêu Đồng khi chỉ trong một tuần mà anh gặp được ba cơ hội để bán máu. Có điều trong lần thứ ba, trên cánh tay anh vẫn còn dấu tích của mũi kim cách đó vài ngày nên bác sĩ lấy máu đã không chấp nhận lấy tiếp. Có điều người đàn bà ấy vẫn cho anh năm trăm đồng, còn nói, Cậu bé à, cậu đừng quá vội vàng như vậy, mau mau đi kiếm một ít thức ăn để bồi dưỡng cơ thể, sau này hẵng hay.
Hơn một tuần mà đã kiếm được hơn 3.000 đồng khiến những ngày vật vã vì đói thuốc của Tiêu Đồng không còn nữa. Đêm đêm anh thường ra chợ để chọn mua quà tặng cho Khánh Xuân. Cuối cùng anh cũng chọn được một lọ hoa bằng thủy tinh đỏ một màu máu. Lọ hoa này có giá năm trăm đồng. Trong ý thức của Tiêu Đồng, anh cho rằng chỉ có thủy tinh mới là vật phẩm thực sự có giá trị, lại thuần khiết và cao thượng.
Cũng đúng vào đêm anh mua được chiếc lọ thủy tinh, Âu Dương Lan Lan lái xe đến. Kể từ khi chia tay với Văn Yến, cảnh cửa nhà Tiêu Đồng không bao giờ còn vang lên tiếng gõ nữa. Tiếng gõ cửa của Âu Dương Lan Lan cũng không nhẹ nhàng như của Văn Yến mà nói một cách chính xác là cô đập cửa bình bình. Tiêu Đồng ra mở cửa, đứng im giữa cửa nhìn Âu Dương Lan Lan như không muốn cho cô vào nhà.
Nhưng cuối cùng thì Âu Dương Lan Lan cũng vẫn vào được trong nhà, đưa mắt nhìn những vật dụng tan hoang chung quanh. Tiêu Đồng nói:
- Đó chính là kiệt tác của cô, cứ nhìn cho kỹ đi. Bọn tay chân chó má của cô làm cũng đạt yêu cầu của chủ đấy chứ?
Âu Dương Lan Lan không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ im lặng nhìn chung quanh.
- Cô đến đây làm gì?
Tiêu Đồng hỏi. Anh đã có thể nhận ra trong ánh mắt Âu Dương Lan Lan khi nhìn mình ẩn chứa những tia nghi ngờ. Bởi dưới ánh đèn, sắc mặt của anh không hề có một biểu hiện nào là của sự nghiện ngập. Rõ ràng, không dựa vào cô nhưng Tiêu Đồng vẫn sống rất tốt. Điều này khiến anh có được một cảm giác tự mãn về thắng lợi.
Thực ra Tiêu Đồng không hề biết rằng, chiếc xe của Âu Dương Lan Lan đậu liên tục bên dưới nhà Tiêu Đồng đã ba ngày. Cô trốn trong xe và quan sát những gì Tiêu Đồng làm trong mỗi đêm và cuối cùng, hôm nay mới quyết định gõ cửa.
- Anh sống thế nào?
Cả Âu Dương Lan Lan và Tiêu Đồng đều hiểu rất rõ hàm ý trong câu hỏi này.
- Cô thấy thế nào?
Âu Dương Lan Lan không trả lời, lôi ra một gói giấy đặt lên bàn, nói:
- Trong này là hai mươi điếu thuốc, anh cầm lấy mà dùng.
Tiêu Đồng quắc mắt:
- Cô cầm lấy và cút đi!
Làm như không nghe thấy câu nói hằn học của Tiêu Đồng, Âu Dương Lan Lan bình thản tiếp tục nói:
- Những điếu thuốc này được làm ra chỉ để giành riêng cho anh. Trong đó lượng heroin rất ít, cho nên rất an toàn. Ngoài ra anh phải nhớ rằng, nếu quá sức khó chịu thì nên hút thêm một điếu, đừng bao giờ tiêm chích. Bởi vì tiêm chích rất dễ dàng nhiễm những căn bệnh khác, vả lại cũng rất khó cai thuốc.
Tiêu Đồng cầm gói giấy lên tay, cười mai mỉa:
- Dựa vào vật này tôi đã có thể tố cáo cô là kẻ buôn bán ma túy rồi. Tôi đã có thể cho cô vào nhà giam để gặm nhấm mùi vị trong ấy mấy ngày đấy.
Âu Dương Lan Lan không hề biến sắc, bình thản nói:
- Những điếu thuốc này là tôi cho anh, không hề lấy của anh đồng nào. Do vậy mà tôi không phải là kẻ buôn bán ma túy.
Mấy ngày nay Tiêu Đồng đã đọc rất nhiều tài liệu cũng như sách luật viết về ma túy, anh nói:
- Cô tàng trữ ma túy phi pháp cũng là một hành vi phạm tội! Chỉ cần gói thuốc này là tôi đã đủ cơ sở để tố cáo cô!
Hình như Âu Dương Lan Lan đã chuẩn bị sẵn nên vẫn lạnh lùng nói:
- Đúng vậy. Anh học luật nhưng anh cũng phải biết rằng, tàng trữ trên 50 gam heroin mới có thể xem là phạm tội. Trong gói thuốc này, số lượng vẫn còn xa với quy định lắm.
Tiêu Đồng ngậm tăm. Anh nghĩ, Âu Dương Thiên đã nghiên cứu một cách tỉ mỉ về luật. Do vậy ông ta mới để cho con gái mình cầm gói thuốc đến tìm anh. Âu Dương Lan Lan nói tiếp:
- Trong gói cũng có một ít tiền để cho anh mua ít thức ăn bồi dưỡng, chớ để cho sức khỏe suy kiệt.
Nói xong, không một tiếng cáo từ, Âu Dương Lan Lan đứng dậy đi ra khỏi nhà. Tiếng gót chân của cô vang lên đều đặn trên cầu thang. Thậm chí Tiêu Đồng còn nghe thấy rất rõ tiếng nổ vô cùng thân thuộc của chiếc BMW. Âu Dương Lan Lan đã đập què chân Tiêu Đồng, sau đó lại đưa cho anh một chiếc nạng. Có điều lúc này Tiêu Đồng không hiểu sao lại không biểu lộ rõ quyết tâm mà ném gói thuốc lẫn tiền vào mặt cô. Cho dù anh biết, đó là một gói thuốc độc, tiền trong đó lại là những đồng tiền hắc ám không chính tự tay Âu Dương Lan Lan làm ra.
Anh đứng lặng giây lâu mới mở gói giấy ra. Trong đó là năm ngàn đồng và hai mươi điếu thuốc trông có vẻ rất thô và to. Bên trong tờ giấy lại là một trái tim được vẽ bằng mực đỏ.
Anh gói chúng lại và bỏ vào một ngăn kéo chưa bị phá và khóa lại. Anh nghĩ, mình quyết tâm không đụng đến số thuốc và số tiền này. Bởi nếu anh chạm vào đó, anh sẽ không thể thoát khỏi sự khống chế của Âu Dương Lan Lan.
Hôm sau là ngày tổ chức thành lập đội bóng đá của khoa Luật. Buổi trưa, Tiêu Đồng đến giảng đường để tham dự cuộc họp thành lập đội. Huấn luyện viên do khoa mời từ Trường Đại học Thể dục thể. Lư Lâm Đông đại diện cho khoa lãnh đạo đội. Vai trò đội trưởng giao cho một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đảm nhiệm. Vai trò đội phó do Lư Lâm Đông toàn quyền chọn. Anh ta đề nghị Tiêu Đồng. Sau cuộc họp, Lư Lâm Đông nói với Tiêu Đồng:
- Cậu cứ nhận lấy trách nhiệm này. Điều cốt yếu nhất lúc này ở cậu là lòng tự tin!
Sau buổi họp là buổi tập đầu tiên. Huấn luyện viên yêu cầu toàn đội chia làm hai đội thi đấu với nhau một cách tùy hứng, chủ yếu là để cho ông ta xem qua kỹ thuật của từng đội viên và xác định vị trí cho từng người trong đội. Tiêu Đồng nhanh chóng tìm thấy cảm hứng từ trái bóng trước đây, tranh đoạt một cách quyết liệt, chạy một cách nhiệt tình với những động tác kỹ thuật khá điêu luyện. Anh trông thấy Lư Lâm Đông đang đứng ngoài sân cỏ không giấu được vẻ tự hào và mãn nguyện trao đổi gì đó với huấn luyện viên.
Nhưng rồi thể lực Tiêu Đồng giảm sút rất nhanh. Trong lúc quá hưng phấn, anh đã không để ý là trong thời gian qua, mình ăn uống và nghỉ ngơi không hề điều độ, lại còn bán đi một lượng máu không hề ít. Chạy không đầy hai mươi phút, anh đã ngồi xoài xuống đất và há miệng đớp không khí.
Huấn luyện viên đã phát hiện ra sắc mặt tái mét cũng như dầm đề mồ hôi của Tiêu Đồng, vẫy tay gọi anh rời khỏi sân. Lư Lâm Đông cũng nói, Cậu chạy quá nhiều nên nhanh mệt, hôm nay luyện tập đến đây thôi, trình độ kỹ thuật của cậu chúng tôi đã nhận ra cả rồi. Anh ngồi bên mép sân mà mồ hôi cứ túa ra, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra khỏi hốc mắt, da thịt toàn thân bắt đầu nhức nhối, đau đến tận xương tủy. Anh biết, cơn nghiện đã lên!
Sau khi nói với Lư Lâm Đông là mình muốn đi tắm và được anh ta đồng ý, Tiêu Đồng vơ vội quần áo và lao về phía nhà tắm. Đây là một khu nhà tắm gần sân vận động nhất và được trang bị vô cùng đơn giản, chỉ có vài chiếc vòi tắm, chuyên giành cho những người chơi thể thao dùng. Bình thường ai muốn tắm hằng ngày không việc gì phải lặn lội đến nơi xa xăm và thô sơ này. Lúc này, nhà tắm này lại là nơi lý tưởng nhất cho Tiêu Đồng. Không nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân vận động, không gian yên tĩnh đến độ anh có thể nghe thấy âm thanh của từng giọt nước tiên sinh tách nhỏ xuống sàn. Anh không bỏ quần áo vào tủ ở phòng ngoài như bình thường mà ôm thẳng vào phòng tắm. Phòng tắm vừa ướt át vừa ẩm thấp, Tiêu Đồng ngồi bệt xuống sàn, run run lục tìm gói giấy nhỏ, đổ chất bột màu trắng ấy vào tờ giấy bạc bọc viên kẹo cao su, bật lửa. Một làn khói màu xanh bốc lên từ tờ giấy bạc. Một cách đói khát, anh hít lấy hít để, không cho bay ra khỏi mũi mình một sợi khói bé tẹo nào. Đúng vào lúc ấy, Tiêu Đồng mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng động đằng phía sau mình, quay đầu nhìn lại, toàn thân anh cứng đơ. Lư Lâm Đông cùng với mấy đội viên đang đứng ngay trước cửa phòng tắm. Tất cả những đôi mắt đều trợn tròn kinh dị nhìn sự thật đang diễn ra trước mắt. Tiêu Đồng chỉ nhìn vào mặt Lư Lâm Đông và đây là lần đầu tiên, anh thấy người thầy họ Lư này giận dữ, thất vọng và hoảng sợ đến như vậy.
Tất cả đều diễn ra quá sức đột ngột và cũng bắt đầu từ đó, Tiêu Đồng không còn có cơ hội để bước vào giảng đường quen thuộc của mình nữa. Sau khi trình bày hai ngày trước Hội đồng kỷ luật và cũng ngay tại phòng làm việc của hội đồng, một người mà Tiêu Đồng chưa hề quen biết bao giờ lạnh lùng tuyên bố quyết định đuổi anh ra khỏi trường!
Không có liên hoan chia tay, không có những lời chúc tụng lẫn nhau... Những thủ tục diễn ra trong những cuộc chia tay thông thường giữa các sinh viên với sinh viên, giữa sinh viên với thầy giáo đều không có. Chỉ có một vài tiếng thở dài luyến tiếc và nói những câu an ủi lấy lòng, cũng chỉ có một vài giọt nước mắt đưa tiễn anh. Tiêu Đồng ôm tất cả quần áo, sách vở trở về nhà. Đơn giản như vừa kết thúc một học kỳ, nghỉ ngơi một thời gian để chuẩn bị cho học kỳ mới.
Tiêu Đồng không báo cho bố mẹ biết tin này, cũng không nói bất kỳ một thông tin nào về chuyện anh trở thành con nghiện như thế nào. Trước Hội đồng kỷ luật, anh chỉ nói rằng anh đã gặp một kẻ bán thuốc không quen biết ở thôn Trung Quan, mua của hắn một ít chẳng qua là do lòng hiếu kỳ thôi thúc, không ngờ lại biến thành con nghiện. Mục đích việc khai báo sai sự thật của Tiêu Đồng là vô cùng đơn giản. Nếu anh nói ra cái tên Âu Dương Lan Lan và nói rõ quá trình anh đến với ma túy như thế nào, e rằng Hội đồng kỷ luật sẽ báo với Cục Công an, và như thế là Khánh Xuân sẽ biết hết tất cả. Nhưng anh không muốn Khánh Xuân biết rõ chân tướng của mình trước ngày sinh nhật của cô. Vì nếu biết, cô làm sao yên tâm cùng anh vui trong ngày ấy? Trong tâm tư của Tiêu Đồng, buổi tối sinh nhật chờ đợi đã lâu ấy lại là một niềm hy vọng, một đốm sáng cho cuộc đời tăm tối của anh.
Anh cầm lấy và lập tức chạy đến thôn Trung Quan.
Hoàng hôn ở thôn Trung Quan thật rộn rịp, người đi lại như thác chảy trên đường phố, các cửa hàng lớn nhỏ đều mở rộng cửa để đón khách, tiếng người nói, tiếng còi xe tạo thành một dàn âm thanh hỗn tạp. Mùi khói từ những quán thịt dê nướng quyện với mùi từ những ống khói của xe cộ quyện vào nhau tạo thành một mùi vị vô cùng quái dị lan tỏa vào không gian hoàng hôn của mùa thu và bao trùm lên các con phố lớn nhỏ khiến thôn Trung Quan gần như đối lập với thành phố Bắc Kinh rộng lớn này.
Tiêu Đồng nắm chặt khoản tiền ân tình trong tay, bí mật len lỏi giữa dòng người qua các con phố, trông anh chẳng khác nào một kẻ tội phạm đang lẩn trốn mạng lưới pháp luật - căng thẳng và sợ hãi. Trong cái thôn nửa phố nửa quê cũng như trong dòng người đủ mọi thành phần - quý tộc cũng có mà tội phạm cũng không ít đang đi trên đường ấy, anh cảm thấy mọi khuôn mặt đều nhìn anh với vẻ nghi ngờ. Rất nhiều người đứng bên đường, quần áo xộc xệch, chụm đầu vào nhau thì thầm bàn tán, Tiêu Đồng có cảm giác là bọn người này ai ai cũng tàng trữ trong người chất bột màu trắng. Anh tiến về phía họ, họ cũng ngước mắt nhìn anh, không bên nào lên tiếng mà chỉ dùng ánh mắt để thăm dò nhau. Tiêu Đồng đã có ý định chủ động mở miệng: Có hàng không? - Nhiều bạn học của anh đã làm như vậy, nhưng Tiêu Đồng không dám.
Đến lúc chập choạng tối thì có một người đến chủ động bắt chuyện với anh. Câu đầu tiên của gã đúng như anh đã dự liệu: Cần hàng phải không? Trông gã này có dáng người Tân Cương, một bộ râu xồm xồm choán nửa khuôn mặt - đúng là một dung mạo đạo tặc bẩm sinh, có điều giọng nói rất mềm mỏng, lương thiện. Trong phút giây ấy, những chút lý trí cuối cùng, những khát vọng thiện lương của Tiêu Đồng đã hoàn toàn bị sự sợ hãi cũng như một sự ham muốn điên cuồng choáng mất. Anh nói trong hoảng loạn:
- Có không? - Có? Cậu cần loại nào?
- Hả? Tôi không biết, thế ông có những loại nào?
Chỉ cần qua vài câu trao đổi là gã người Tân Cương đã nhận ra “đạo hạnh” của Tiêu Đồng vẫn còn non lắm. Gã vỗ vỗ lên vai anh, nói:
- Đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện.
Tiêu Đồng bước theo gã như một cái xác không hồn. Anh đi đến một con ngõ yên tĩnh. Gã nọ dừng chân bên một nhà vệ sinh công cộng vô cùng bẩn thỉu, hỏi:
- Cậu cần bao nhiêu?
- Bao nhiêu tiền..., bán như thế nào?
- Năm trăm đồng một gói, nguyên chất.
- Một bao có bao nhiêu, dùng trong bao lâu?
- Nhiều lắm, dùng trong một thời gian dài - Gã nọ nhe đôi hàm răng vàng khè chín sáu ba không ra cười nói - Người anh em, cậu mới chơi phải không?
Tiêu Đồng không trả lời. Dáng vẻ và cách nói năng của gã khiến anh cảm thấy ghét, không muốn kéo dài cuộc nói chuyện nữa. Anh nói:
- Cho tôi hai gói, rẻ hơn một tí được không?
Gã nọ lôi từ trong chiếc túi đen đủi ra hai gói nhỏ, nói:
- Người anh em, tôi mua từ người khác đã bốn trăm sáu mươi đồng rồi, cậu phải để cho tôi kiếm chút cháo chứ. Cậu lấy không? Lấy thì đưa tiền đây, không lấy cũng không sao, đừng có lằng nhằng.
Tiêu Đồng đưa tiền cho gã người Tân Cương. Gã bỏ hai gói thuốc vào túi, cầm lấy tiền đếm đi đếm lại thật kỹ mới lấy chúng đưa cho Tiêu Đồng, không nói một lời tạm biệt, quay người biến vào dòng người đông đúc trên phố.
Tiêu Đồng nhét vội hai gói thuốc nhỏ vào túi, lấm lét đưa mắt quan sát chung quanh, tim đập chân run rời khỏi thôn Trung Quan, đi thẳng về nhà.
Cửa nhà đã thay bằng một ổ khóa mới. Anh bật đèn, đi ngang qua căn phòng khách vẫn chưa kịp dọn dẹp, đi thẳng vào phòng ngủ. Anh mở một gói thuốc rồi xuống nhà bếp lấy lên một chiếc nắp chai Coca Cola, bỏ một ít bột trắng vào đó, dùng đũa kẹp lại. Cuối cùng anh bật lửa và hơ bên dưới, khi một làn khói xanh xanh bay lên, anh đưa mũi vào và hít lấy hít để. Anh đã học được cách hít thuốc này từ trên ti vi.
Trong đêm ấy, Tiêu Đồng hít hai lần, khoảng cách giữa hai lần không xa nhau mấy mới cảm thấy tinh thần và sức lực của mình mới được phục hồi. Sau đó anh mới biết là hai gói thuốc mình mua trên phố Trung Quan chỉ là loại thứ phẩm với một lượng rất ít heroin, phần lớn là bột mì trộn vào, không đáng giá hai trăm đồng một gói. Gã Tân Cương nọ đã lừa Tiêu Đồng để lấy gần hết số tiền ân nghĩa của bạn bè và thầy giáo của anh!
Hai gói thuốc ấy chỉ đủ cho Tiêu Đồng dùng trong bốn ngày. Ngày thứ năm trở đi anh lại chìm trong trạng thái vật vã. Mỗi ngày anh phải đấu tranh với cơn đói thuốc, lại vừa phải tránh né sự dòm ngó của bạn bè và thầy giáo. Anh chỉ biết chui vào nhà vệ sinh hoặc chạy biến vào khu vực có cây cối rậm rạp trong vườn trường mà ít ai bước chân đến để gặm nhấm cơn nghiện hành hạ đến độ tay chân ngứa ngáy, toàn thân như có hàng nghìn con kiến đang bò và đốt anh. Đến đêm, anh không ở lại ký túc xá mà lần dò về ngôi nhà tan hoang của mình, nằm ẹp trên giường mà rên siết, mà quằn quại. Anh sợ gặp tất cả mọi người, sợ người ta hỏi vì sao mà tiều tụy đến mức ấy, vì sao mà ngủ mê không tỉnh, vì sao không đi đá bóng... Một câu hỏi cứ ám ảnh mãi trong đầu anh: Làm sao để có ít tiền tiếp tục đến thôn Trung Quan!
Không thể đi ăn trộm, không thể đi ăn cướp, anh đành ngửa tay mượn tiền. Người đầu tiên anh hỏi mượn tiền là Uất Văn Hoán. Anh nói, em cần phải mua phiếu ăn ở nhà ăn, mong thầy cho em mượn một ít. Uất Văn Hoán miễn cưỡng đưa cho anh ba trăm đồng, nói:
- Tôi chỉ cứu người chết đói chứ không cứu người nghèo. Nếu quả thật em thiếu thốn thật sự thì hãy đến chỗ tôi làm thêm vậy. Công ty của tôi cũng đang chuẩn bị khai trương, rất thiếu người làm.
Anh gật đầu như một cái máy, cầm tiền và bước đi. Lúc này, Uất Văn Hoán không còn có một chút tư cách nào của một vị giáo sư nữa mà đã hoàn toàn biến thành một thương nhân. Tiền để ông ta mở một quán rượu lớn là hoàn toàn do Âu Dương Thiên đầu tư, cho dù cần tiền đến mức nào đi chăng nữa, Tiêu Đồng cũng không bao giờ đến đó để làm thuê.
Ba trăm đồng tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho Tiêu Đồng cảm thấy thư thái trong vài ngày. Nếu lúc mượn tiền Uất Văn Hoán, Tiêu Đồng vẫn còn nhen nhóm một suy nghĩ công bằng - chính ông ta là người đã dắt anh đến với Âu Dương Lan Lan - thì khi ngửa tay mượn tiền Lư Lâm Đông và tất cả những ai có thể mượn, mười đồng, hai chục đồng..., bao nhiêu cũng mượn thì Tiêu Đồng đã biến thành một kẻ trụy lạc không thể chế ngự được nữa rồi.
Tiêu Đồng cũng đã gửi mấy lá thư cho bố mẹ yêu cầu gửi tiền nhưng vẫn chưa thấy bất cứ động tĩnh gì. Con đường bưu điện xa ngoằng và chậm chạp khiến Tiêu Đồng biết rằng, nguồn cung cấp của bố mẹ không chỉ là ly nước hắt lên đống lửa đang cháy phừng phừng mà còn là nước xa không cứu được lửa gần. Mượn tiền người khác cũng chỉ một lần, không có lý do nào để ngửa tay mượn lần thứ hai. Do vậy mà mặt Tiêu Đồng càng dày lên bao nhiêu theo thời gian thì số tiền mà anh mượn được cũng ít đi theo thời gian. Chẳng bao lâu, tiếng tăm không mấy tốt đẹp của anh đã bắt đầu âm ỉ trong lớp rồi lan ra đến toàn khoa. Một sinh viên hoạt bát, thông minh, đường hoàng và cũng rất đẹp trai đột nhiên lại sa ngã đến độ ấy khiến những người quen biết anh không thể nào hiểu nổi.
Chỉ có một vài thầy giáo lại không lấy thế làm kỳ lạ vì họ cứ nghĩ rằng, hình thức kỷ luật của nhà trường đã đẩy Tiêu Đồng đến chốn này. Trước đây cũng đã từng có sinh viên gặp hoàn cảnh tương tự, không đủ bản lĩnh để đối mặt với nghịch cảnh, hễ gặp chuyện không hay là buông thả luôn. Chẳng qua Tiêu Đồng là một trường hợp quá sức đặc biệt trong số những sinh viên ấy.
Tiêu Đồng đã không còn quan tâm gì đến những lời dị nghị, bình luận chung quanh mình. Anh lại tiếp tục đến thôn Trung Quan và trong lúc mê man hỗn độn và tinh thần, anh lại làm quen thêm với mấy tay bán thuốc lẻ. Kinh nghiệm mua hàng của anh cũng đã phong phú hơn rất nhiều. Đồng thời anh cũng nắm bắt được rất nhiều chuyện trong thế giới của con nghiện. Dần dần, anh cũng giống như những con nghiện khác, không cần phải trực tiếp đến thôn Trung Quan nữa mà trong tay anh đã có số điện thoại của mấy tay bán lẻ. Hễ có tiền trong túi là chỉ cần nhắn vào máy, bọn chúng sẽ mang hàng đến giao tận tay.
Tiêu Đồng cũng biết trong thế giới con nghiện, có rất nhiều cách kiếm tiền, nhưng suy cho cùng, vẫn không ngoài mấy cách trộm cướp hoặc lừa lọc. Lúc nào anh cũng tự cảnh tỉnh mình: Không được phạm tội, không được đến nhà Âu Dương Lan Lan. Anh nghĩ, đó là chút phẩm giá cuối cùng của cuộc đời mình. Anh có thể giữ được chút phẩm giá ấy chính là vì từ trong sâu thẳm tâm hồn, anh vẫn còn một hình ảnh: Âu Khánh Xuân! Cho dù, mỗi ngày mỗi đắm say thêm vào trong đời sống trụy lạc về tâm hồn lẫn thể chất và anh đã nhận ra rằng, mộng tưởng về Khánh Xuân càng ngày càng trở nên xa vời đối với anh. Nhưng có điều, anh vẫn cố bám víu vào hình ảnh đẹp duy nhất ấy để tìm một chút ý nghĩa cho cuộc sống.
Tiêu Đồng chợt nhớ, sinh nhật của Khánh Xuân đã gần kề. Anh từng mời cô đi ăn cơm nhưng không biết làm thế nào để tìm ra từng ấy tiền. Nhưng dịp may đến thật đúng lúc khiến Tiêu Đồng vui mừng vô hạn: Trong lúc nói chuyện phiếm với một gã bán thuốc lẻ, Tiêu Đồng đã tìm ra cơ hội kiếm tiền. Trước đây anh không biết rằng, mình vẫn có thể bán máu!
Sáng thứ Sáu, Tiêu Đồng xin phép nghỉ học để đến khu Sùng Văn. Nơi đó có một trung tâm hiến máu nhân đạo. Thật may cho anh là lúc ấy đã có đoàn viên thanh niên của một đơn vị đang tập trung để hiến máu nghĩa vụ, bên ngoài bên trong chật ních người. Anh dò hỏi và biết được cách thức cũng như thủ tục bán máu như thế nào, bèn yên tâm ngồi trên ghế đợi. Không bao lâu sau, một phụ nữ trung niên có mái tóc uốn xoăn tít bước đến hỏi anh có cần ghi phiếu hay không. Tiêu Đồng nói cần và ngay lập tức anh nhận được một tấm phiếu hiến máu tình nguyện. Người đàn bà dắt anh ra ngoài cổng. Ở ngoài cổng cũng có mấy người đang hý hoáy điền vào tấm phiếu, nam có nữ có, mập có gầy có nhưng độ tuổi thì đều vào khoảng hai, ba mươi. Người đàn bà bày cho mọi người cách điền vào phiếu và thì thầm cách thức trả lời những câu hỏi của bác sĩ, đồng thời cũng không quên quan sát chứng minh nhân dân của họ. Có một người từ nới khác đến, không có giấy phép cư trú tạm thời đã bị bà ta thu hồi tấm phiếu. Bà ta liếc nhìn chứng minh nhân dân của Tiêu Đồng, đưa mắt đánh giá cậu thanh niên trước mặt và có vẻ nghi ngờ hỏi:
- Cậu là học sinh hay đã làm việc rồi, đúng là cậu thiếu tiền thật à?
Tiêu Đồng nói, anh đang thất nghiệp, bố mẹ lại ốm đau quặt quẹo, em gái lại phải cần tiền để đóng học phí, vân vân và vân vân. Lúc này, miệng lưỡi của Tiêu Đồng đã có thể nói dối mà không hề cảm thấy ngượng ngập gì.
Người đàn bà gật đầu có vẻ đồng tình và thương xót rồi nhanh chóng giúp anh điền vào tấm phiếu. Trên tấm phiếu ghi rõ, anh là nhân viên của khách sạn Lệ Hoa Liên. Mọi việc xong xuôi, người đàn bà đưa tất cả mọi người vào phòng lấy máu, đầu tiên là xét nghiệm, sau đó mới lấy máu, mỗi người 600cc. Khi trở ra, mọi người đều đứng ngoài phố, chờ người đàn bà ấy ra trả tiền.
Người đàn bà ấy nói chuyện gì với các nhân viên trong trung tâm rất lâu rồi mới bước ra, phát tiền cho mọi người. Tương ứng với số máu, mỗi người được nhận sáu trăm đồng. Đến lượt Tiêu Đồng, bà ta chưa đưa cho anh mà bảo nhỏ: Cậu đứng lùi sang một bên, tôi sẽ đưa cho cậu sau. Phát xong cho tất cả mọi người, những người bán máu đã giải tán, bà ta mới đưa tiền cho Tiêu Đồng, tất cả là một ngàn đồng, đồng thời lại đưa cho anh một tấm danh thiếp rồi nói:
- Cậu bé, tôi thấy cậu có vẻ lương thiện, lại bán máu lần đầu vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn. Lần sau mà còn gặp khó khăn nữa thì cứ tìm đến chị đây. Chị giúp gì được em thì sẽ giúp, chẳng nề hà gì đâu.
- Bà là Giám đốc khách sạn Lệ Hoa Liên à?
- Cậu chẳng biết gì cả. - Người đàn bà nói - Tôi không phải là người của khách sạn Lệ Hoa Liên. Người của khách sạn này phải đạt chỉ tiêu hiến máu đã phân phối nhưng chẳng có ai đăng ký hiến máu cả, thậm chí mỗi người được phát 1.800 đồng mỗi lần nhưng cũng chẳng ai chịu đăng ký nên tôi phải ra tay giúp họ hoàn thành nghĩa vụ thôi. Tôi tìm được một người thay thế thì họ phải trả tôi 1.500 đồng. Tôi làm thế cũng chỉ vì nhân nghĩa thôi. Đây là do họ tự nguyện, các người cũng tự nguyện. Tôi cũng chỉ là người kiếm ít tiền để bồi dưỡng cho công lao đi lại của mình mà thôi.
Người đàn bà còn hỏi số máy nhắn tin của Tiêu Đồng, nói sau này còn muốn tiếp tục bán nữa thì cứ liên hệ với bà ta rồi liếc mắt nhìn Tiêu Đồng, gọi một chiếc taxi, leo lên và biến mất.
Tiêu Đồng đứng trên hè phố, tay nắm chặt một ngàn đồng tiền bán máu. Công việc đầu tiên của anh là đến một chiếc điện thoại công cộng gọi vào máy cho một gã bán thuốc lẻ quen biết, hẹn gã đến địa điểm quen thuộc để giao cho anh 500 đồng thuốc. Số tiền còn lại anh cất vào túi. Anh muốn dùng nó để mời cơm Khánh Xuân cũng như mua món quà nhỏ chúc mừng sinh nhật của cô.
Một tuần sau đó, vận may lại liên tục đến với Tiêu Đồng khi chỉ trong một tuần mà anh gặp được ba cơ hội để bán máu. Có điều trong lần thứ ba, trên cánh tay anh vẫn còn dấu tích của mũi kim cách đó vài ngày nên bác sĩ lấy máu đã không chấp nhận lấy tiếp. Có điều người đàn bà ấy vẫn cho anh năm trăm đồng, còn nói, Cậu bé à, cậu đừng quá vội vàng như vậy, mau mau đi kiếm một ít thức ăn để bồi dưỡng cơ thể, sau này hẵng hay.
Hơn một tuần mà đã kiếm được hơn 3.000 đồng khiến những ngày vật vã vì đói thuốc của Tiêu Đồng không còn nữa. Đêm đêm anh thường ra chợ để chọn mua quà tặng cho Khánh Xuân. Cuối cùng anh cũng chọn được một lọ hoa bằng thủy tinh đỏ một màu máu. Lọ hoa này có giá năm trăm đồng. Trong ý thức của Tiêu Đồng, anh cho rằng chỉ có thủy tinh mới là vật phẩm thực sự có giá trị, lại thuần khiết và cao thượng.
Cũng đúng vào đêm anh mua được chiếc lọ thủy tinh, Âu Dương Lan Lan lái xe đến. Kể từ khi chia tay với Văn Yến, cảnh cửa nhà Tiêu Đồng không bao giờ còn vang lên tiếng gõ nữa. Tiếng gõ cửa của Âu Dương Lan Lan cũng không nhẹ nhàng như của Văn Yến mà nói một cách chính xác là cô đập cửa bình bình. Tiêu Đồng ra mở cửa, đứng im giữa cửa nhìn Âu Dương Lan Lan như không muốn cho cô vào nhà.
Nhưng cuối cùng thì Âu Dương Lan Lan cũng vẫn vào được trong nhà, đưa mắt nhìn những vật dụng tan hoang chung quanh. Tiêu Đồng nói:
- Đó chính là kiệt tác của cô, cứ nhìn cho kỹ đi. Bọn tay chân chó má của cô làm cũng đạt yêu cầu của chủ đấy chứ?
Âu Dương Lan Lan không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ im lặng nhìn chung quanh.
- Cô đến đây làm gì?
Tiêu Đồng hỏi. Anh đã có thể nhận ra trong ánh mắt Âu Dương Lan Lan khi nhìn mình ẩn chứa những tia nghi ngờ. Bởi dưới ánh đèn, sắc mặt của anh không hề có một biểu hiện nào là của sự nghiện ngập. Rõ ràng, không dựa vào cô nhưng Tiêu Đồng vẫn sống rất tốt. Điều này khiến anh có được một cảm giác tự mãn về thắng lợi.
Thực ra Tiêu Đồng không hề biết rằng, chiếc xe của Âu Dương Lan Lan đậu liên tục bên dưới nhà Tiêu Đồng đã ba ngày. Cô trốn trong xe và quan sát những gì Tiêu Đồng làm trong mỗi đêm và cuối cùng, hôm nay mới quyết định gõ cửa.
- Anh sống thế nào?
Cả Âu Dương Lan Lan và Tiêu Đồng đều hiểu rất rõ hàm ý trong câu hỏi này.
- Cô thấy thế nào?
Âu Dương Lan Lan không trả lời, lôi ra một gói giấy đặt lên bàn, nói:
- Trong này là hai mươi điếu thuốc, anh cầm lấy mà dùng.
Tiêu Đồng quắc mắt:
- Cô cầm lấy và cút đi!
Làm như không nghe thấy câu nói hằn học của Tiêu Đồng, Âu Dương Lan Lan bình thản tiếp tục nói:
- Những điếu thuốc này được làm ra chỉ để giành riêng cho anh. Trong đó lượng heroin rất ít, cho nên rất an toàn. Ngoài ra anh phải nhớ rằng, nếu quá sức khó chịu thì nên hút thêm một điếu, đừng bao giờ tiêm chích. Bởi vì tiêm chích rất dễ dàng nhiễm những căn bệnh khác, vả lại cũng rất khó cai thuốc.
Tiêu Đồng cầm gói giấy lên tay, cười mai mỉa:
- Dựa vào vật này tôi đã có thể tố cáo cô là kẻ buôn bán ma túy rồi. Tôi đã có thể cho cô vào nhà giam để gặm nhấm mùi vị trong ấy mấy ngày đấy.
Âu Dương Lan Lan không hề biến sắc, bình thản nói:
- Những điếu thuốc này là tôi cho anh, không hề lấy của anh đồng nào. Do vậy mà tôi không phải là kẻ buôn bán ma túy.
Mấy ngày nay Tiêu Đồng đã đọc rất nhiều tài liệu cũng như sách luật viết về ma túy, anh nói:
- Cô tàng trữ ma túy phi pháp cũng là một hành vi phạm tội! Chỉ cần gói thuốc này là tôi đã đủ cơ sở để tố cáo cô!
Hình như Âu Dương Lan Lan đã chuẩn bị sẵn nên vẫn lạnh lùng nói:
- Đúng vậy. Anh học luật nhưng anh cũng phải biết rằng, tàng trữ trên 50 gam heroin mới có thể xem là phạm tội. Trong gói thuốc này, số lượng vẫn còn xa với quy định lắm.
Tiêu Đồng ngậm tăm. Anh nghĩ, Âu Dương Thiên đã nghiên cứu một cách tỉ mỉ về luật. Do vậy ông ta mới để cho con gái mình cầm gói thuốc đến tìm anh. Âu Dương Lan Lan nói tiếp:
- Trong gói cũng có một ít tiền để cho anh mua ít thức ăn bồi dưỡng, chớ để cho sức khỏe suy kiệt.
Nói xong, không một tiếng cáo từ, Âu Dương Lan Lan đứng dậy đi ra khỏi nhà. Tiếng gót chân của cô vang lên đều đặn trên cầu thang. Thậm chí Tiêu Đồng còn nghe thấy rất rõ tiếng nổ vô cùng thân thuộc của chiếc BMW. Âu Dương Lan Lan đã đập què chân Tiêu Đồng, sau đó lại đưa cho anh một chiếc nạng. Có điều lúc này Tiêu Đồng không hiểu sao lại không biểu lộ rõ quyết tâm mà ném gói thuốc lẫn tiền vào mặt cô. Cho dù anh biết, đó là một gói thuốc độc, tiền trong đó lại là những đồng tiền hắc ám không chính tự tay Âu Dương Lan Lan làm ra.
Anh đứng lặng giây lâu mới mở gói giấy ra. Trong đó là năm ngàn đồng và hai mươi điếu thuốc trông có vẻ rất thô và to. Bên trong tờ giấy lại là một trái tim được vẽ bằng mực đỏ.
Anh gói chúng lại và bỏ vào một ngăn kéo chưa bị phá và khóa lại. Anh nghĩ, mình quyết tâm không đụng đến số thuốc và số tiền này. Bởi nếu anh chạm vào đó, anh sẽ không thể thoát khỏi sự khống chế của Âu Dương Lan Lan.
Hôm sau là ngày tổ chức thành lập đội bóng đá của khoa Luật. Buổi trưa, Tiêu Đồng đến giảng đường để tham dự cuộc họp thành lập đội. Huấn luyện viên do khoa mời từ Trường Đại học Thể dục thể. Lư Lâm Đông đại diện cho khoa lãnh đạo đội. Vai trò đội trưởng giao cho một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đảm nhiệm. Vai trò đội phó do Lư Lâm Đông toàn quyền chọn. Anh ta đề nghị Tiêu Đồng. Sau cuộc họp, Lư Lâm Đông nói với Tiêu Đồng:
- Cậu cứ nhận lấy trách nhiệm này. Điều cốt yếu nhất lúc này ở cậu là lòng tự tin!
Sau buổi họp là buổi tập đầu tiên. Huấn luyện viên yêu cầu toàn đội chia làm hai đội thi đấu với nhau một cách tùy hứng, chủ yếu là để cho ông ta xem qua kỹ thuật của từng đội viên và xác định vị trí cho từng người trong đội. Tiêu Đồng nhanh chóng tìm thấy cảm hứng từ trái bóng trước đây, tranh đoạt một cách quyết liệt, chạy một cách nhiệt tình với những động tác kỹ thuật khá điêu luyện. Anh trông thấy Lư Lâm Đông đang đứng ngoài sân cỏ không giấu được vẻ tự hào và mãn nguyện trao đổi gì đó với huấn luyện viên.
Nhưng rồi thể lực Tiêu Đồng giảm sút rất nhanh. Trong lúc quá hưng phấn, anh đã không để ý là trong thời gian qua, mình ăn uống và nghỉ ngơi không hề điều độ, lại còn bán đi một lượng máu không hề ít. Chạy không đầy hai mươi phút, anh đã ngồi xoài xuống đất và há miệng đớp không khí.
Huấn luyện viên đã phát hiện ra sắc mặt tái mét cũng như dầm đề mồ hôi của Tiêu Đồng, vẫy tay gọi anh rời khỏi sân. Lư Lâm Đông cũng nói, Cậu chạy quá nhiều nên nhanh mệt, hôm nay luyện tập đến đây thôi, trình độ kỹ thuật của cậu chúng tôi đã nhận ra cả rồi. Anh ngồi bên mép sân mà mồ hôi cứ túa ra, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra khỏi hốc mắt, da thịt toàn thân bắt đầu nhức nhối, đau đến tận xương tủy. Anh biết, cơn nghiện đã lên!
Sau khi nói với Lư Lâm Đông là mình muốn đi tắm và được anh ta đồng ý, Tiêu Đồng vơ vội quần áo và lao về phía nhà tắm. Đây là một khu nhà tắm gần sân vận động nhất và được trang bị vô cùng đơn giản, chỉ có vài chiếc vòi tắm, chuyên giành cho những người chơi thể thao dùng. Bình thường ai muốn tắm hằng ngày không việc gì phải lặn lội đến nơi xa xăm và thô sơ này. Lúc này, nhà tắm này lại là nơi lý tưởng nhất cho Tiêu Đồng. Không nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân vận động, không gian yên tĩnh đến độ anh có thể nghe thấy âm thanh của từng giọt nước tiên sinh tách nhỏ xuống sàn. Anh không bỏ quần áo vào tủ ở phòng ngoài như bình thường mà ôm thẳng vào phòng tắm. Phòng tắm vừa ướt át vừa ẩm thấp, Tiêu Đồng ngồi bệt xuống sàn, run run lục tìm gói giấy nhỏ, đổ chất bột màu trắng ấy vào tờ giấy bạc bọc viên kẹo cao su, bật lửa. Một làn khói màu xanh bốc lên từ tờ giấy bạc. Một cách đói khát, anh hít lấy hít để, không cho bay ra khỏi mũi mình một sợi khói bé tẹo nào. Đúng vào lúc ấy, Tiêu Đồng mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng động đằng phía sau mình, quay đầu nhìn lại, toàn thân anh cứng đơ. Lư Lâm Đông cùng với mấy đội viên đang đứng ngay trước cửa phòng tắm. Tất cả những đôi mắt đều trợn tròn kinh dị nhìn sự thật đang diễn ra trước mắt. Tiêu Đồng chỉ nhìn vào mặt Lư Lâm Đông và đây là lần đầu tiên, anh thấy người thầy họ Lư này giận dữ, thất vọng và hoảng sợ đến như vậy.
Tất cả đều diễn ra quá sức đột ngột và cũng bắt đầu từ đó, Tiêu Đồng không còn có cơ hội để bước vào giảng đường quen thuộc của mình nữa. Sau khi trình bày hai ngày trước Hội đồng kỷ luật và cũng ngay tại phòng làm việc của hội đồng, một người mà Tiêu Đồng chưa hề quen biết bao giờ lạnh lùng tuyên bố quyết định đuổi anh ra khỏi trường!
Không có liên hoan chia tay, không có những lời chúc tụng lẫn nhau... Những thủ tục diễn ra trong những cuộc chia tay thông thường giữa các sinh viên với sinh viên, giữa sinh viên với thầy giáo đều không có. Chỉ có một vài tiếng thở dài luyến tiếc và nói những câu an ủi lấy lòng, cũng chỉ có một vài giọt nước mắt đưa tiễn anh. Tiêu Đồng ôm tất cả quần áo, sách vở trở về nhà. Đơn giản như vừa kết thúc một học kỳ, nghỉ ngơi một thời gian để chuẩn bị cho học kỳ mới.
Tiêu Đồng không báo cho bố mẹ biết tin này, cũng không nói bất kỳ một thông tin nào về chuyện anh trở thành con nghiện như thế nào. Trước Hội đồng kỷ luật, anh chỉ nói rằng anh đã gặp một kẻ bán thuốc không quen biết ở thôn Trung Quan, mua của hắn một ít chẳng qua là do lòng hiếu kỳ thôi thúc, không ngờ lại biến thành con nghiện. Mục đích việc khai báo sai sự thật của Tiêu Đồng là vô cùng đơn giản. Nếu anh nói ra cái tên Âu Dương Lan Lan và nói rõ quá trình anh đến với ma túy như thế nào, e rằng Hội đồng kỷ luật sẽ báo với Cục Công an, và như thế là Khánh Xuân sẽ biết hết tất cả. Nhưng anh không muốn Khánh Xuân biết rõ chân tướng của mình trước ngày sinh nhật của cô. Vì nếu biết, cô làm sao yên tâm cùng anh vui trong ngày ấy? Trong tâm tư của Tiêu Đồng, buổi tối sinh nhật chờ đợi đã lâu ấy lại là một niềm hy vọng, một đốm sáng cho cuộc đời tăm tối của anh.
Danh sách chương