Edit: Runa
Đàm Tranh đợi vài ngày trong bệnh viện, theo lời y tá nói, hắn biết được nguyên nhân Phong Thiếu Phi nhập viện là do bị người ta đánh. Hắn hơi nghi ngờ, là ai không có mắt như vậy, dám động đến người đại diện của Yến Cẩn? Yến Cẩn, là một truyền kì của giới điện ảnh, ra mắt chậm hơn Đàm Tranh một chút, nhưng cũng là một đối thủ không thể khinh thường. Khi hắn vẫn còn là Đàm Tranh, Yến Cẩn có thể nói là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Hai người ngoài mặt vẫn giữ sự hòa thuận nhưng ở trong chính là sóng ngầm mãnh liệt.
Không có cách nào, Yến Cẩn cũng không phải nghệ sĩ của công ty Tinh Hải, mà là một diễn viên của công ty quản lý khác. Mọi người đều biết nếu muốn gia nhập giới giải trí, thì phải gia nhập ba công ty đứng đầu lớn nhất cả nước ở thành phố S, công ty giải trí Tinh Hải, công ty Thiểm Diệu Quốc Tế cùng với Stars của nước ngoài đầu tư.
Yến Cẩn là chiêu bài vàng của Thiểm Diệu Quốc Tế.
Hai người đều là chiêu bài vàng của công ty quản lý, tự nhiên có tính cạnh tranh, hơn nữa mọi người luôn so sánh bọn họ. Dần dần lâu ngày, cảm giác của Đàm Tranh đối với Yên Cẩn cũng rất vi diệu.
Trong danh sách đề cử nam diễn viên tốt nhất của giải Kim Tượng tất nhiên cũng có Yến Cẩn. Đàm Tranh nghĩ, hiện giờ hắn đã mất, giới điện ảnh sẽ là thiên hạ của Yến Cẩn đi.
Hắn dựa trên giường bệnh, thất thần nhìn ngoài cửa sổ. Hắn vốn lo lắng sẽ gặp người thân hoặc bạn bè của Phong Thiếu Phi sẽ lộ dấu vết, dù sao hắn cũng không biết ai. Nhưng nhiều ngày rồi lại không có một ai đến thăm hắn. Điều này làm hắn thở dài nhẹ nhõm, cũng hơi nghi hoặc.
Hắn biết người đại diện của Yến Cẩn là Phong Thiếu Phi nhưng không chú ý nhiều đến bối cảnh của người này. Nhưng Phong Thiếu Phi tốt xấu gì cũng là người đại diện nổi tiếng, bị đánh lại không có người hỏi thăm, cô độc một mình trong bệnh viện.
Nhưng xem ra Thiểm Diệu Quốc tế cũng có năng lực, tuy người thân cùng bạn bè của Phong Thiếu Phi không tới nhưng phóng viên đội cẩu tử cũng không tới cửa, hắn có thể yên tĩnh dưỡng thương.
Yến Cẩn cũng chỉ xuất hiện một lần ngày đó, như cậu ta nói, đó là ‘tiện thể’ tới thăm hắn. Đàm Tranh nhíu mày, xem ra Yến Cẩn cùng người đại diện cũng không hòa hợp tốt đẹp như mặt ngoài.
Đàm Tranh cười nhạt, ở trong giới giải trí, không có bạn tốt mãi mãi. Hắn nhắm mắt trầm tư, trước kia hắn là siêu sao thiên vương, được đèn chiếu sáng xung quanh, hắn hiện giờ biến thành người đại diện, xem như từ trước màn đi vào sau màn.
Đời người như một vở diễn, hắn coi như diễn cuộc đời của Phong Thiếu Phi xem thế nào. Ông trời cho hắn sống lại một lần, hắn nên sống tốt. Nhưng, trước kia ai muốn mạng của hắn, điều này hắn nhất định phải điều tra.
Qua vài ngày, bác sĩ nói hắn có thể xuất viện, khi hắn đang phiền não không biết nên đi đâu, trợ lý của Yến Cẩn xuất hiện. Đàm Tranh hiểu được, xem ra Phong Thiếu Phi quả nhiên đúng là người đại diện vàng của Thiểm Diệu Quốc Tế.
Một người đại diện của diễn viên sáng giá bị đánh, tin tức lớn như vậy, công ty lại sẵn lòng thay hắn đè xuống, có thể thấy được năng lực của Phong Thiếu Phi, ngay cả ngày Phong Thiếu Phi xuất viện cũng rõ như lòng bàn tay, còn đặc biệt phái người đến đón.
Nhưng nếu Phong Thiếu Phi được coi trọng như vậy, sao không có người nào tới thăm, điều này rất mâu thuẫn với nhau. Đàm Tranh ngồi trên xe trợ lý, suy nghĩ cách nói chuyện.
Hắn biết quá ít về Phong Thiếu Phi, giờ ra viện, về sau khẳng định sẽ thường xuyên cùng người khác tiếp xúc, thời gian lâu, chỉ sợ sẽ lộ ra sơ hở, bị người ta phát hiện không đúng.
“Anh Phong, ông chủ nói để anh nghỉ ngơi vài ngày, không cần vội quay lại công ty.” Trợ lý vừa lái xe vừa nói.
“Ừ.” Đàm Tranh nhàn nhạt đáp, này đúng ý hắn, nếu hiện giờ lập tức quay lại công ty, hắn chắc chắn ứng phó không được. Nhưng ông chủ trong miệng trợ lý, chẳng lẽ là chủ tịch của Thiểm Diệu Quốc Tế?
Trong khi hắn đang tự hỏi, xe đã đến nhà của Phong Thiếu Phi. Đàm Ttranh nhìn khu biệt thự trước mắt, hơi híp mắt, Phong Thiếu Phi này không đơn giản a, một người đại diện có thể ở khi biệt thự cao cấp tập trung toàn siêu sao.
Đàm Tranh trước kia cũng ở gần đây, nhưng ở phía trên một chút, ở khu vực cao cấp nhất. Không nghĩ tới trong lúc còn đang mơ hồ, hắn lại trở về gần nơi này, có lẽ hắn có thể tìm thời gian về nhà một chuyến.
Xe từ từ chạy vào cổng biệt thự, sau khi hắn xuống xe, trợ lý cũng không ở lại, chỉ để lại một câu, “Anh Phong, nghỉ ngơi thêm đi.”, sau đó rời đi luôn.
Đàm Tranh lặng người đứng ở trước cửa biệt thự, khẽ thở dài, lục lọi trên người, từ trong túi quần lấy ra một xâu chìa khóa. May là Phong Thiếu Phi không khóa cửa bằng mật mã, nếu không hắn làm thế nào biết được mã đây.
‘Két’ một tiếng, cửa mở, trong biệt thự tối mờ mịt, nhưng Đàm Tranh vừa đi tới huyền quan ( là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua), đèn cảm ứng trên đầu liền sáng lên. Hắn cởi giày đi vào phòng khách, nhìn quanh một vòng, tìm được điều khiển từ xa mở đèn.
Sau khi mở hết đèn lên, hắn ngồi xuống sô pha, nhìn phòng khách xa hoa, đầu có chút đau. Sau đó hắn đi một vòng biệt thự, cơ bản hiểu cuộc sống sau này của mình thì đi vào thư phòng.
Hắn đông tìm tây tìm trong thư phòng cũng không tìm được tư liệu hữu dụng gì để giúp hắn có thể hiểu hơn về Phong Thiếu Phi này. Lúc hắn hơi nản lòng, dựa vào ghế làm việc thoải mái, ánh mắt bị một cái hộp trên giá sách hấp dẫn.
Giá sách trong thư phòng rất cao, bởi vậy cái hộp đặt trên giá sách kia quả thật không khiến người ta chú ý. Nếu hắn không ngửa đầu lên, cũng sẽ không phát hiện cái hộp nhỏ kia.
Hắn đứng lên đi tới trước giá sách, kiễng chân lên mới phát hiện là không với tới, điều này càng làm hắn tò mò, là thứ gì mà lại cần đặt trên này. Vì vậy hắn tìm một lúc mới thấy một cái ghế trong góc phòng.
Dẫm lên ghế, cầm cái hộp xuống, kinh ngạc phát hiện hóa ra là một hộp đựng giầy. Hắn để hộp lên bàn, cẩn thận mở ra, sau đó nháy mắt thất thần.
Trong hộp đầy ảnh của Đàm Tranh.
Hắn nghi hoặc lấy ra mấy tấm ảnh nữa, có vài tấm là ảnh hoạt động, nhưng phần lớn là ảnh chụp lén trong sinh hoạt bình thường. Dưới cùng còn có vài tấm ảnh chụp bộ dáng vô cùng ngây ngô của Đàm Tranh, thoạt nhìn hẳn là khi chưa ra mắt.
Đàm Tranh lăng lăng nhìn, không thể lý giải nổi, vì sao trong thư phòng của Phong Thiếu Phi lại xuất hiện ảnh chụp của hắn. Có vài cái thậm chí là khi hắn còn đang học trong trường. Nhìn bức ảnh đã ố vàng, trong lòng hắn nghi hoặc càng nhiều.
Đúng lúc này, di động trong túi đột nhiên rung lên, Đàm Tranh giật mình, ảnh trên tay không cầm chắc, rơi tung đầy mặt bàn cùng mặt đất. Toàn bộ đều là hắn, là hắn trước kia.
Hắn cảm thấy hơi chóng mặt, đỡ đầu lắc lắc đi đến ngồi xuống ghế, thở hổn hển một lúc, mới lấy di động trong túi ra. Trên màn hình hiện tên Yến Cẩn.
“A lô.” Đàm Tranh nhấn nút nghe, thản nhiên lên tiếng.
“Nghe nói anh hôm nay xuất viện.” Tiếng nói đều đều của Yến Cẩn truyền đến, Đàm Tranh kéo khóe miệng không tiếng động cười nhạt, xem ra tính cách của Yến Cẩn vẫn là một bộ người chết.
Lần trước ở bệnh viện nhìn thấy Yến Cẩn kia mỏi mệt, thương tâm, cảm xúc phập phồng làm hắn vô cùng kinh ngạc; mọi người đều biết, Yến Cẩn chỉ cần hạ diễn, chính là một bộ dáng lạnh lùng không chút thay đổi.
Đàm Tranh không biết sao Yến Cẩn diễn tốt như vậy. Mỗi lần gặp đối phương, đều là một bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, ngay cả nói chuyện cũng tiếc nói nhiều hơn nửa câu.
Hắn từng nghĩ, người như vậy, khẳng định không thể nói chuyện tự nhiên trước ống kính. Kết quả sự thật chứng minh hắn sai rồi, Yến Cẩn chỉ cần đứng trước ống kính thì như biến thành một người khác, nên cười nên khóc đều đúng lúc, cũng không keo kiệt nói nhiều hơn một câu.
Điều này khiến hắn hoài nghi Yến Cẩn có phải có ý kiến gì với hắn, nếu không vì sao khi thấy hắn thì đều là khuôn mặt băng lạnh. Sau nghe nhiều người nói, hắn mới biết trước mặt người ngoài cậu cũng là bộ dáng cao ngạo kia.
Hắn cũng không biết khi nào thì trở mặt với đối phương, có lẽ bởi vì tất cả mọi người cứ so sánh hai người, lại có lẽ bởi vì là công ty đối thủ, cho nên khó tránh khỏi có ý cạnh tranh. Tóm lại hiện giờ nghĩ lại, đúng là không nghĩ ra vì sao lại trở nên như nước với lửa như vậy.
“….. Anh còn nghe không đấy?” Đàm Tranh bị tiếng nói lạnh lùng của Yến Cẩn gọi hoàn hồn, ho một tiếng tỏ vẻ còn đang nghe, đối phương ngừng một chút, tiếp tục nói, “Chuyện lần trước có kết quả rồi.”
“Ừ.” Lần trước? Đàm Tranh không hiểu chuyện Yến Cẩn đang nói là chuyện gì, chỉ có thể ứng một tiếng như vậy.
“Hẳn là Cảnh Thâm động thủ.” Yến Cẩn chậm rãi nói, Đàm Tranh lập tức trừng lớn hai mắt. Cảnh Thâm, một trong số những người bạn tốt không nhiều lắm của hắn, vì sao lại nghe thấy cái tên này từ miệng Yến Cẩn?
Đàm Tranh đợi vài ngày trong bệnh viện, theo lời y tá nói, hắn biết được nguyên nhân Phong Thiếu Phi nhập viện là do bị người ta đánh. Hắn hơi nghi ngờ, là ai không có mắt như vậy, dám động đến người đại diện của Yến Cẩn? Yến Cẩn, là một truyền kì của giới điện ảnh, ra mắt chậm hơn Đàm Tranh một chút, nhưng cũng là một đối thủ không thể khinh thường. Khi hắn vẫn còn là Đàm Tranh, Yến Cẩn có thể nói là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Hai người ngoài mặt vẫn giữ sự hòa thuận nhưng ở trong chính là sóng ngầm mãnh liệt.
Không có cách nào, Yến Cẩn cũng không phải nghệ sĩ của công ty Tinh Hải, mà là một diễn viên của công ty quản lý khác. Mọi người đều biết nếu muốn gia nhập giới giải trí, thì phải gia nhập ba công ty đứng đầu lớn nhất cả nước ở thành phố S, công ty giải trí Tinh Hải, công ty Thiểm Diệu Quốc Tế cùng với Stars của nước ngoài đầu tư.
Yến Cẩn là chiêu bài vàng của Thiểm Diệu Quốc Tế.
Hai người đều là chiêu bài vàng của công ty quản lý, tự nhiên có tính cạnh tranh, hơn nữa mọi người luôn so sánh bọn họ. Dần dần lâu ngày, cảm giác của Đàm Tranh đối với Yên Cẩn cũng rất vi diệu.
Trong danh sách đề cử nam diễn viên tốt nhất của giải Kim Tượng tất nhiên cũng có Yến Cẩn. Đàm Tranh nghĩ, hiện giờ hắn đã mất, giới điện ảnh sẽ là thiên hạ của Yến Cẩn đi.
Hắn dựa trên giường bệnh, thất thần nhìn ngoài cửa sổ. Hắn vốn lo lắng sẽ gặp người thân hoặc bạn bè của Phong Thiếu Phi sẽ lộ dấu vết, dù sao hắn cũng không biết ai. Nhưng nhiều ngày rồi lại không có một ai đến thăm hắn. Điều này làm hắn thở dài nhẹ nhõm, cũng hơi nghi hoặc.
Hắn biết người đại diện của Yến Cẩn là Phong Thiếu Phi nhưng không chú ý nhiều đến bối cảnh của người này. Nhưng Phong Thiếu Phi tốt xấu gì cũng là người đại diện nổi tiếng, bị đánh lại không có người hỏi thăm, cô độc một mình trong bệnh viện.
Nhưng xem ra Thiểm Diệu Quốc tế cũng có năng lực, tuy người thân cùng bạn bè của Phong Thiếu Phi không tới nhưng phóng viên đội cẩu tử cũng không tới cửa, hắn có thể yên tĩnh dưỡng thương.
Yến Cẩn cũng chỉ xuất hiện một lần ngày đó, như cậu ta nói, đó là ‘tiện thể’ tới thăm hắn. Đàm Tranh nhíu mày, xem ra Yến Cẩn cùng người đại diện cũng không hòa hợp tốt đẹp như mặt ngoài.
Đàm Tranh cười nhạt, ở trong giới giải trí, không có bạn tốt mãi mãi. Hắn nhắm mắt trầm tư, trước kia hắn là siêu sao thiên vương, được đèn chiếu sáng xung quanh, hắn hiện giờ biến thành người đại diện, xem như từ trước màn đi vào sau màn.
Đời người như một vở diễn, hắn coi như diễn cuộc đời của Phong Thiếu Phi xem thế nào. Ông trời cho hắn sống lại một lần, hắn nên sống tốt. Nhưng, trước kia ai muốn mạng của hắn, điều này hắn nhất định phải điều tra.
Qua vài ngày, bác sĩ nói hắn có thể xuất viện, khi hắn đang phiền não không biết nên đi đâu, trợ lý của Yến Cẩn xuất hiện. Đàm Tranh hiểu được, xem ra Phong Thiếu Phi quả nhiên đúng là người đại diện vàng của Thiểm Diệu Quốc Tế.
Một người đại diện của diễn viên sáng giá bị đánh, tin tức lớn như vậy, công ty lại sẵn lòng thay hắn đè xuống, có thể thấy được năng lực của Phong Thiếu Phi, ngay cả ngày Phong Thiếu Phi xuất viện cũng rõ như lòng bàn tay, còn đặc biệt phái người đến đón.
Nhưng nếu Phong Thiếu Phi được coi trọng như vậy, sao không có người nào tới thăm, điều này rất mâu thuẫn với nhau. Đàm Tranh ngồi trên xe trợ lý, suy nghĩ cách nói chuyện.
Hắn biết quá ít về Phong Thiếu Phi, giờ ra viện, về sau khẳng định sẽ thường xuyên cùng người khác tiếp xúc, thời gian lâu, chỉ sợ sẽ lộ ra sơ hở, bị người ta phát hiện không đúng.
“Anh Phong, ông chủ nói để anh nghỉ ngơi vài ngày, không cần vội quay lại công ty.” Trợ lý vừa lái xe vừa nói.
“Ừ.” Đàm Tranh nhàn nhạt đáp, này đúng ý hắn, nếu hiện giờ lập tức quay lại công ty, hắn chắc chắn ứng phó không được. Nhưng ông chủ trong miệng trợ lý, chẳng lẽ là chủ tịch của Thiểm Diệu Quốc Tế?
Trong khi hắn đang tự hỏi, xe đã đến nhà của Phong Thiếu Phi. Đàm Ttranh nhìn khu biệt thự trước mắt, hơi híp mắt, Phong Thiếu Phi này không đơn giản a, một người đại diện có thể ở khi biệt thự cao cấp tập trung toàn siêu sao.
Đàm Tranh trước kia cũng ở gần đây, nhưng ở phía trên một chút, ở khu vực cao cấp nhất. Không nghĩ tới trong lúc còn đang mơ hồ, hắn lại trở về gần nơi này, có lẽ hắn có thể tìm thời gian về nhà một chuyến.
Xe từ từ chạy vào cổng biệt thự, sau khi hắn xuống xe, trợ lý cũng không ở lại, chỉ để lại một câu, “Anh Phong, nghỉ ngơi thêm đi.”, sau đó rời đi luôn.
Đàm Tranh lặng người đứng ở trước cửa biệt thự, khẽ thở dài, lục lọi trên người, từ trong túi quần lấy ra một xâu chìa khóa. May là Phong Thiếu Phi không khóa cửa bằng mật mã, nếu không hắn làm thế nào biết được mã đây.
‘Két’ một tiếng, cửa mở, trong biệt thự tối mờ mịt, nhưng Đàm Tranh vừa đi tới huyền quan ( là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua), đèn cảm ứng trên đầu liền sáng lên. Hắn cởi giày đi vào phòng khách, nhìn quanh một vòng, tìm được điều khiển từ xa mở đèn.
Sau khi mở hết đèn lên, hắn ngồi xuống sô pha, nhìn phòng khách xa hoa, đầu có chút đau. Sau đó hắn đi một vòng biệt thự, cơ bản hiểu cuộc sống sau này của mình thì đi vào thư phòng.
Hắn đông tìm tây tìm trong thư phòng cũng không tìm được tư liệu hữu dụng gì để giúp hắn có thể hiểu hơn về Phong Thiếu Phi này. Lúc hắn hơi nản lòng, dựa vào ghế làm việc thoải mái, ánh mắt bị một cái hộp trên giá sách hấp dẫn.
Giá sách trong thư phòng rất cao, bởi vậy cái hộp đặt trên giá sách kia quả thật không khiến người ta chú ý. Nếu hắn không ngửa đầu lên, cũng sẽ không phát hiện cái hộp nhỏ kia.
Hắn đứng lên đi tới trước giá sách, kiễng chân lên mới phát hiện là không với tới, điều này càng làm hắn tò mò, là thứ gì mà lại cần đặt trên này. Vì vậy hắn tìm một lúc mới thấy một cái ghế trong góc phòng.
Dẫm lên ghế, cầm cái hộp xuống, kinh ngạc phát hiện hóa ra là một hộp đựng giầy. Hắn để hộp lên bàn, cẩn thận mở ra, sau đó nháy mắt thất thần.
Trong hộp đầy ảnh của Đàm Tranh.
Hắn nghi hoặc lấy ra mấy tấm ảnh nữa, có vài tấm là ảnh hoạt động, nhưng phần lớn là ảnh chụp lén trong sinh hoạt bình thường. Dưới cùng còn có vài tấm ảnh chụp bộ dáng vô cùng ngây ngô của Đàm Tranh, thoạt nhìn hẳn là khi chưa ra mắt.
Đàm Tranh lăng lăng nhìn, không thể lý giải nổi, vì sao trong thư phòng của Phong Thiếu Phi lại xuất hiện ảnh chụp của hắn. Có vài cái thậm chí là khi hắn còn đang học trong trường. Nhìn bức ảnh đã ố vàng, trong lòng hắn nghi hoặc càng nhiều.
Đúng lúc này, di động trong túi đột nhiên rung lên, Đàm Tranh giật mình, ảnh trên tay không cầm chắc, rơi tung đầy mặt bàn cùng mặt đất. Toàn bộ đều là hắn, là hắn trước kia.
Hắn cảm thấy hơi chóng mặt, đỡ đầu lắc lắc đi đến ngồi xuống ghế, thở hổn hển một lúc, mới lấy di động trong túi ra. Trên màn hình hiện tên Yến Cẩn.
“A lô.” Đàm Tranh nhấn nút nghe, thản nhiên lên tiếng.
“Nghe nói anh hôm nay xuất viện.” Tiếng nói đều đều của Yến Cẩn truyền đến, Đàm Tranh kéo khóe miệng không tiếng động cười nhạt, xem ra tính cách của Yến Cẩn vẫn là một bộ người chết.
Lần trước ở bệnh viện nhìn thấy Yến Cẩn kia mỏi mệt, thương tâm, cảm xúc phập phồng làm hắn vô cùng kinh ngạc; mọi người đều biết, Yến Cẩn chỉ cần hạ diễn, chính là một bộ dáng lạnh lùng không chút thay đổi.
Đàm Tranh không biết sao Yến Cẩn diễn tốt như vậy. Mỗi lần gặp đối phương, đều là một bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, ngay cả nói chuyện cũng tiếc nói nhiều hơn nửa câu.
Hắn từng nghĩ, người như vậy, khẳng định không thể nói chuyện tự nhiên trước ống kính. Kết quả sự thật chứng minh hắn sai rồi, Yến Cẩn chỉ cần đứng trước ống kính thì như biến thành một người khác, nên cười nên khóc đều đúng lúc, cũng không keo kiệt nói nhiều hơn một câu.
Điều này khiến hắn hoài nghi Yến Cẩn có phải có ý kiến gì với hắn, nếu không vì sao khi thấy hắn thì đều là khuôn mặt băng lạnh. Sau nghe nhiều người nói, hắn mới biết trước mặt người ngoài cậu cũng là bộ dáng cao ngạo kia.
Hắn cũng không biết khi nào thì trở mặt với đối phương, có lẽ bởi vì tất cả mọi người cứ so sánh hai người, lại có lẽ bởi vì là công ty đối thủ, cho nên khó tránh khỏi có ý cạnh tranh. Tóm lại hiện giờ nghĩ lại, đúng là không nghĩ ra vì sao lại trở nên như nước với lửa như vậy.
“….. Anh còn nghe không đấy?” Đàm Tranh bị tiếng nói lạnh lùng của Yến Cẩn gọi hoàn hồn, ho một tiếng tỏ vẻ còn đang nghe, đối phương ngừng một chút, tiếp tục nói, “Chuyện lần trước có kết quả rồi.”
“Ừ.” Lần trước? Đàm Tranh không hiểu chuyện Yến Cẩn đang nói là chuyện gì, chỉ có thể ứng một tiếng như vậy.
“Hẳn là Cảnh Thâm động thủ.” Yến Cẩn chậm rãi nói, Đàm Tranh lập tức trừng lớn hai mắt. Cảnh Thâm, một trong số những người bạn tốt không nhiều lắm của hắn, vì sao lại nghe thấy cái tên này từ miệng Yến Cẩn?
Danh sách chương