Một câu nói trong lúc vô tình của Như Quyên, lại động đến nỗi lòng của Khang phi. Nàng ngồi trong thùng gỗ, nhưng vẫn nghĩ đến câu nói kia của Như Quyên, “Nương nương như vậy, mới càng giống tiểu thư ngày trước.” Ngày trước, mình là như thế nào? Khang phi suy nghĩ thật lâu, mới miễn cưỡng nhớ lại được một ít.
Khi đó nàng là Thẩm gia Đại tiểu thư, là hòn ngọc quý trên tay phụ thân và đại ca. Phụ thân cưng chiều nàng đến mức có hơi quá đáng. Khi đó nàng không hiểu chuyện, cho rằng trên đời này phụ thân đối với nữ nhi đều là như vậy. Nhưng sau này nàng vào cung mới hiểu được, phụ thân là đem lòng thương yêu nữ nhi cả đời tập trung vào mười mấy năm này.
Ngay từ đầu, phụ thân đã quyết định muốn đưa nàng tiến cung. Phụ thân một đời học giả uyên thâm, đương nhiên hiểu được thâm cung hiểm ác. Nhưng vì Thẩm gia, phụ thân không thể không làm như vậy. Nàng từng oán giận, từng căm phẫn, thế nhưng khi nàng sống lâu trong thâm cung, dần dần cũng hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân.
Thẩm gia, một đại gia tộc như vậy, trong cung không thể không tồn tại thế lực. Trong tất cả các nữ tử của Thẩm gia, nàng Thẩm Thu Hoa không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Đưa một người không ra gì tiến cung, không phải tự thân khó bảo toàn, mà là không rảnh để quan tâm đến chuyện khác, hoặc chỉ biết tranh sủng mà quên mất mục đích tiến cung thực sự của mình. Chỉ có nàng mới có thể. Nàng kế thừa vẻ đẹp mỹ mạo của mẫu thân, nho nhã của phụ thân. Thuở nhỏ được danh sư chỉ bảo, gia học uyên thâm.
Phụ thân vì muốn nàng có thể thích ứng với cuộc sống trong thâm cung mà đối với việc dạy bảo nàng cực kì coi trọng. Tâm cơ mưu trí của phụ thân đều thuộc hàng thượng đẳng, đã từng quyền nghiêng triều dã*. Nhưng bởi vì sợ công cao chấn chủ** mà không thể không thịnh niên thoái ẩn. Cũng may người yêu thích nhàn vân dã hạc, tự tại sơn dã***. Bởi vậy nàng cũng kế thừa điểm này. Có năng lực tranh đoạt Hậu vị, nhưng lại không có tâm tư kia. Thân là sủng phi tám năm, cũng chưa từng vì Thẩm gia đề cập tới một yêu cầu quá phận nào. Nàng biết rõ, trăng tròn lại khuyết, nước đầy sẽ tràn, Thẩm gia có thể có địa vị như ngày hôm nay, cũng là bởi vì Thẩm gia không vượt quá bổn phận, càng không công cao chấn chủ. Hiểu được buông tay, mới là đạo lý lớn nhất mà phụ thân dạy nàng.
*Quyền nghiêng triều dã: Trong tay nắm quyền hành vô cùng lớn
**Công cao chấn chủ: Chỉ tình huống kẻ bề tôi có công lao hiển hách đến mức lấn át cả chủ quân, khiến người ở ngôi cao phải thấy lo lắng không yên.
***Nhàn vân dã hạc: Mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do.
Chính bởi vì như thế, nhiều năm qua, nàng đối với cái gì cũng không có hứng thú. Cho dù là bị hãm hại, cho dù là bị oan uổng, nhiều khi, nàng cũng chẳng muốn đi biện giải. Hoàng thượng đối với nàng thủy chung luôn có một loại tín nhiệm đặc biệt. Loại tín nhiệm này không giống với tín nhiệm của Hoàng hậu, đó là tín nhiệm giữa phu thê, mà Hoàng thượng đối với nàng, càng giống như là với một người bạn cũ lâu năm. Bởi vì biết mình sẽ không đi làm chuyện không nên làm, sẽ không đề cập đến yêu cầu quá phận, cho nên Hoàng thượng có thể yên tâm mà sủng ái, bởi vì nàng sẽ không được sủng mà kiêu, gây ra phiền toái không cần thiết.
Có đôi khi Khang phi suy nghĩ, có lẽ tình yêu của Hoàng thượng đều dành cho Hoàng hậu. Mình cũng tốt, những người khác cũng tốt, kỳ thật đều chưa từng giành được tình yêu của Hoàng thượng. Thứ các nàng được hoặc mất đi, đều là sủng ái. Ở phương diện này, không có tình yêu. Thông minh như nàng, làm sao không hiểu, phương thức ở chung như vậy mới là tốt nhất. Song phương có sở cầu, hai bên cùng có lợi. Nàng, có điều cũng chỉ là một ràng buộc giữa Thiên gia và Thẩm gia mà thôi.
Vô ý hay cố ý, nàng ngầm thừa nhận loại quan hệ này, thừa nhận phương thức tồn tại này của chính mình. Nàng không phải là không có hỉ nộ ái ố, chỉ là không muốn biểu hiện ra. Nếu ngay cả bản thân cũng không muốn xem, thì bày ra cho ai xem đây?
Cho đến khi Khang phi gặp Dương Quỳnh. Sự xâm nhập của nữ nhân này không hề được báo trước. Từ khi nàng theo mình đi Lâm Phương Các, lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, thế nhưng mỗi ngày nàng đều có tâm tình đi chăm sóc hoa cỏ. Điều này làm cho Khang phi dần dần có hứng thú với nàng. Có lẽ Dương Quỳnh không biết, rất lâu trước kia, mỗi ngày ở phía sau thân ảnh bận rộn của mình, đều có một đôi mắt đang nhìn nàng. Sau khi trở lại Cung Lung Hoa, Khang phi không tin được bất kì kẻ nào, chỉ có thể tín nhiệm Dương Quỳnh.
Khi đó Khang phi nghĩ, nếu Dương Quỳnh thật sự trung thành và tận tâm, mình sẽ thăng cấp nàng lên làm cung nữ quản sự. Về sau Khang phi mới phát hiện ý nghĩ của mình sai lầm rồi, hơn nữa là vô cùng sai lầm. Dương Quỳnh hoàn toàn không hiểu những thứ này. Điều duy nhất nàng có thể làm, tựa hồ chính là đứng ở phía sau Khang phi, không nói tiếng nào. Khang phi ngầm chấp nhận phương thức tồn tại này của nàng, không vì nguyên nhân nào khác, mà vì nàng chẳng biết làm gì. Rốt cuộc cũng là theo mình từ trong lãnh cung đi ra, Khang phi tự nhiên cũng không đành lòng khiển trách nặng nề. Sau đó dần dần, Khang phi phát hiện mình đã quen có một người đứng sau lưng, đã quen với cảm giác tồn tại như có như không của nàng. Có Dương Quỳnh ở, dù sao mình cũng rất an tâm. Bởi vì bất cứ khi nào mình quay đầu lại, cũng đều có thể nhìn thấy hồi đáp của nữ nhân kia.
Một màn kinh hồn ở bữa tiệc tẩy trần, khiến Khang phi cả đời cũng khó có thể quên. Nàng là một người sát phạt quyết đoán, nhưng cũng chỉ là trò hề của phụ nhân trong Hậu cung. Chân chính đao kiếm tương giao, máu tươi tại chỗ, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng không có cách nào hình dung tâm tình lúc đó của mình, nếu như không có Dương Quỳnh, nàng tuyệt đối không có năng lực trốn tránh. Tâm cơ cái gì, mưu trí cái gì, ở dưới mũi kiếm lạnh lẽo, đều hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Là Dương Quỳnh, một lần lại một lần thay nàng đỡ sát chiêu chí mạng, thậm chí không tiếc dùng thân mình thay nàng trúng một kiếm chí mệnh. Máu tươi phun trào nhưng vẫn cứ hộ nàng đến cùng, có lẽ trong một khắc đó, tâm Khang phi cũng đã thay đổi.
Đợi đến về sau Dương Quỳnh tỏ tâm ý với nàng, Khang phi vẫn còn không biết rõ đang xảy ra chuyện gì, liền ngầm chấp nhận mối quan hệ này với Dương Quỳnh. Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại, muốn giải thích rõ ràng với Dương Quỳnh thì nội tâm lại có một giọng nói vang lên: “Ngươi thật sự không thích nàng sao?”
Nàng không trả lời được vấn đề này, cho nên nàng chỉ có thể bị động mặc cho tình cảm của hai người chậm rãi nảy sinh. Quay đầu lại lần nữa, nàng đã biến trở về bộ dáng trước khi vào cung, hỉ nộ ái ố đều có thể tùy ý biểu hiện ra ngoài. Không cần tận lực che giấu tình cảm chân thật của chính mình nữa, bởi vì có người sẽ quan tâm, sẽ đau lòng. Không cần cẩn thật xu nịnh Thánh ý, yêu hận si sân đều bắt nguồn từ bản tâm.
Khang phi nâng lên một vốc nước, vỗ vào mặt mình. Chậm rãi nở nụ cười. Bất luận tương lai vận mệnh như thế nào, giờ khắc này, nàng cảm nhận được hạnh phúc của tình yêu, như vậy là đủ rồi.
Tắm rửa xong, Khang phi thay áo lụa mỏng, ngồi trước bàn trang điểm. Như Quyên cầm khăn vải lau những giọt nước còn đọng lại trên tóc của nàng.
“Tính ra, hôm nay là được ba tháng rồi?” Khang phi hỏi.
Sắc mặt Như Quyên rất không tốt, gật đầu nói: “Vâng.”
“Vậy ngươi còn không trở về xem Nguyên Hương?”
Như Quyên nói: “Nhưng mà nương nương, người bên này...”
Khang phi nói: “Bên này bổn cung còn rất nhiều người. Mà bên kia, Nguyên Hương cũng chỉ có ngươi có thể chăm sóc, còn không mau đi, đừng để nàng xảy ra nguy hiểm.”
“Vâng. Tạ nương nương ân điển.” Như Quyên lập tức đem khăn vải để qua một bên, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Khang phi cầm lấy khăn vải, tự mình lau tóc, thật lâu sau, thở dài một hơi.
Năm đó Nguyên Hương trúng một loại độc, cứ ba tháng lại phát tác một lần. Thời gian phát tác võ công mất hết, không khác gì một phế nhân. Hơn nữa thần trí không rõ, chỉ nhận ra được một mình Như Quyên. Cho nên mỗi lần phát tác, đều phải có Như Quyên canh giữ ở bên cạnh, cho đến hừng đông.
“Đều là si nhân mà!”
Dương Quỳnh trở lại phòng của mình, Thiên Linh đã thay tẩm y (quần áo ngủ) tựa vào đầu giường. Thấy nàng trở về, lập tức xuống giường nói: “Ngươi rốt cuộc đã trở lại. Ta còn nghĩ có phải ngươi bị nương nương giữ lại rồi không, ta có nên lưu lại cho ngươi không đây.”
“Lưu cái gì?” Dương Quỳnh thấy Thiên Linh cầm khăn nhấc nồi đất trên chậu than xuống, mở nắp nồi ra, mùi thơm bay bốn phía. Dương Quỳnh kinh ngạc nói: “Cái gì vậy? Thơm quá!”
Thiên Linh thấy Dương Quỳnh đều sắp chảy nước miếng, cười càng thêm vui vẻ, “Biết ngay ngươi sẽ thích mà. Hôm nay là lễ thiên thu, Cục Thượng Thực đưa tới một ít nguyên liệu nấu ăn. Phòng bếp nhỏ nấu bằng loại nồi này, ăn rất ngon. Ta cảm thấy ngươi sẽ thích, nên cố ý năn nỉ bọn hắn giữ lại cho ngươi, ta sợ lạnh, lúc đem về luôn để ở trên chậu than, nếu ngươi vẫn không trở lại, nước canh trong nồi cũng bị đun khô rồi.”
Dương Quỳnh đã không nghe được lời Thiên Linh nói nữa. Ở trong chậu nước rửa sạch tay xong, trở lại liền nhìn chằm chằm vào nồi đất mà chảy nước miếng. Thiên Linh cầm bát đũa tới, múc hết gì đó vào trong bát, bưng đến trên bàn, “Ngươi ăn từ từ, cẩn thật nóng.”
Dương Quỳnh trước tiên uống một ngụm canh, nhất thời cảm thấy mỹ vị đến cực điểm. Hàn khí trong cơ thể đều tan biến, thân mình nóng lên thật là dễ chịu, “Quá ngon mà!”
Thiên Linh nói: “Nhìn ngươi kìa, giống như quỷ đói đầu thai. Lại không ai tranh với ngươi, ngươi ăn chậm một chút.”
Dương Quỳnh tranh thủ lúc rảnh rỗi nói: “Ta chính là quỷ đói đầu thai, đến bây giờ cơm chiều còn chưa được ăn đây. Hơn nữa, nhiều thức ăn ngon như vậy, một miếng ta cũng không được ăn, thèm chết ta rồi.” Nói xong, lại vừa ăn vừa hút khí khò khè.
Thiên Linh lắc đầu. Tướng ăn này cũng quá khó coi rồi. Cũng may hiện tại trong phòng không có ai, nếu không mặt mũi của Cung Lung Hoa cũng bị nàng làm mất hết. “Đi theo nương nương dự tiệc, trước nay đều là việc không dễ dàng. Đầu óc linh hoạt, có thể tùy cơ ứng biến là một chuyện, nhìn thức ăn mà không được ăn cũng là một loại tra tấn. Nhất là ngươi, lại không lười biếng dùng mánh lới. Cung nữ thái giám bên cạnh đều biết ở trong yến hội trộm chuồn đi trong chốc lát, ở sau Trù Phòng nhất định cũng sẽ chuẩn bị cơm canh cho cung nữ thái giám, ăn vài miếng cũng sẽ không đói thành dạng này giống ngươi.”
Dương Quỳnh miệng nhai thịt bò, thật vất vả nuốt xuống, lúc này mới rảnh để nói chuyện, “Ta là bảo hộ nương nương, sao có thể rời đi? Vạn nhất lúc đó xảy ra chuyện, vậy còn cần ta làm gì?”
“Đúng đúng đúng, biết ngươi trung tâm với nương nương rồi. Nhưng ngươi cũng phải chú ý thân thể của mình một chút. Nếu tối nay ta không giữ lại đồ ăn cho ngươi, chẳng lẽ ngươi định để bụng đói đi ngủ?” Thiên Linh cũng mặc kệ lí do quang minh chính đại cỡ nào của Dương Quỳnh. Đối với nàng mà nói, không biết chăm sóc bản thân, chính là một loại tội lỗi.
Dương Quỳnh nghe vậy cười làm nũng nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ nghĩ cho ta mà. Thiên Linh tỷ tỷ từ trước đến này đều là người hiểu rõ nhất.”
Da đầu Thiên Linh run lên, bộ dáng Dương Quỳnh làm nũng thật không dám khen tặng. Nàng lui về sau một bước, sẵng giọng: “Nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, ngươi lại tới nói giỡn. Sớm biết như vậy sẽ không giữ lại cho ngươi, cho ngươi đói chết đi!” Nói xong, xoay đầu một cái, quay về giường mình.
“Ngươi không phải người nhỏ mọn như vậy chứ. Hơn nữa ta đang khen ngươi mà.” Dương Quỳnh ăn một ít, trong bụng đã có cái lót dạ, cũng không gấp gáp như vừa rồi nữa.
Thiên Linh quay đầu lại hỏi: “Nghe nói hôm nay ngươi là người mặt mày rạng rỡ nhất, được rất nhiều ân điển.”
Lúc này Dương Quỳnh mới nhớ tới, vội vàng mang kiếm Ánh Nguyệt được Hoàng thượng ban thưởng đưa cho Thiên Linh xem. Thiên Linh không hiểu về binh khí, nhìn thoáng qua, tụt hứng nói: “Cái gì vậy, không oai phong chút nào.”
Dương Quỳnh nói: “Binh khí thì cần oai phong làm gì? Đây là dùng để giết người, không phải để dọa người.”
Vừa nghe thấy “Giết người”, Thiên Linh nghiêm túc nói: “Kiếm này là vật được ngự tứ?”
Dương Quỳnh gật đầu, “Hoàng thượng cho phép ta ở trong cung mang kiếm hành tẩu.”
“Đây thực sự là thiên đại ân điển rồi.” Thiên Linh lộ vẻ mặt hâm mộ.
Khi đó nàng là Thẩm gia Đại tiểu thư, là hòn ngọc quý trên tay phụ thân và đại ca. Phụ thân cưng chiều nàng đến mức có hơi quá đáng. Khi đó nàng không hiểu chuyện, cho rằng trên đời này phụ thân đối với nữ nhi đều là như vậy. Nhưng sau này nàng vào cung mới hiểu được, phụ thân là đem lòng thương yêu nữ nhi cả đời tập trung vào mười mấy năm này.
Ngay từ đầu, phụ thân đã quyết định muốn đưa nàng tiến cung. Phụ thân một đời học giả uyên thâm, đương nhiên hiểu được thâm cung hiểm ác. Nhưng vì Thẩm gia, phụ thân không thể không làm như vậy. Nàng từng oán giận, từng căm phẫn, thế nhưng khi nàng sống lâu trong thâm cung, dần dần cũng hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân.
Thẩm gia, một đại gia tộc như vậy, trong cung không thể không tồn tại thế lực. Trong tất cả các nữ tử của Thẩm gia, nàng Thẩm Thu Hoa không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Đưa một người không ra gì tiến cung, không phải tự thân khó bảo toàn, mà là không rảnh để quan tâm đến chuyện khác, hoặc chỉ biết tranh sủng mà quên mất mục đích tiến cung thực sự của mình. Chỉ có nàng mới có thể. Nàng kế thừa vẻ đẹp mỹ mạo của mẫu thân, nho nhã của phụ thân. Thuở nhỏ được danh sư chỉ bảo, gia học uyên thâm.
Phụ thân vì muốn nàng có thể thích ứng với cuộc sống trong thâm cung mà đối với việc dạy bảo nàng cực kì coi trọng. Tâm cơ mưu trí của phụ thân đều thuộc hàng thượng đẳng, đã từng quyền nghiêng triều dã*. Nhưng bởi vì sợ công cao chấn chủ** mà không thể không thịnh niên thoái ẩn. Cũng may người yêu thích nhàn vân dã hạc, tự tại sơn dã***. Bởi vậy nàng cũng kế thừa điểm này. Có năng lực tranh đoạt Hậu vị, nhưng lại không có tâm tư kia. Thân là sủng phi tám năm, cũng chưa từng vì Thẩm gia đề cập tới một yêu cầu quá phận nào. Nàng biết rõ, trăng tròn lại khuyết, nước đầy sẽ tràn, Thẩm gia có thể có địa vị như ngày hôm nay, cũng là bởi vì Thẩm gia không vượt quá bổn phận, càng không công cao chấn chủ. Hiểu được buông tay, mới là đạo lý lớn nhất mà phụ thân dạy nàng.
*Quyền nghiêng triều dã: Trong tay nắm quyền hành vô cùng lớn
**Công cao chấn chủ: Chỉ tình huống kẻ bề tôi có công lao hiển hách đến mức lấn át cả chủ quân, khiến người ở ngôi cao phải thấy lo lắng không yên.
***Nhàn vân dã hạc: Mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do.
Chính bởi vì như thế, nhiều năm qua, nàng đối với cái gì cũng không có hứng thú. Cho dù là bị hãm hại, cho dù là bị oan uổng, nhiều khi, nàng cũng chẳng muốn đi biện giải. Hoàng thượng đối với nàng thủy chung luôn có một loại tín nhiệm đặc biệt. Loại tín nhiệm này không giống với tín nhiệm của Hoàng hậu, đó là tín nhiệm giữa phu thê, mà Hoàng thượng đối với nàng, càng giống như là với một người bạn cũ lâu năm. Bởi vì biết mình sẽ không đi làm chuyện không nên làm, sẽ không đề cập đến yêu cầu quá phận, cho nên Hoàng thượng có thể yên tâm mà sủng ái, bởi vì nàng sẽ không được sủng mà kiêu, gây ra phiền toái không cần thiết.
Có đôi khi Khang phi suy nghĩ, có lẽ tình yêu của Hoàng thượng đều dành cho Hoàng hậu. Mình cũng tốt, những người khác cũng tốt, kỳ thật đều chưa từng giành được tình yêu của Hoàng thượng. Thứ các nàng được hoặc mất đi, đều là sủng ái. Ở phương diện này, không có tình yêu. Thông minh như nàng, làm sao không hiểu, phương thức ở chung như vậy mới là tốt nhất. Song phương có sở cầu, hai bên cùng có lợi. Nàng, có điều cũng chỉ là một ràng buộc giữa Thiên gia và Thẩm gia mà thôi.
Vô ý hay cố ý, nàng ngầm thừa nhận loại quan hệ này, thừa nhận phương thức tồn tại này của chính mình. Nàng không phải là không có hỉ nộ ái ố, chỉ là không muốn biểu hiện ra. Nếu ngay cả bản thân cũng không muốn xem, thì bày ra cho ai xem đây?
Cho đến khi Khang phi gặp Dương Quỳnh. Sự xâm nhập của nữ nhân này không hề được báo trước. Từ khi nàng theo mình đi Lâm Phương Các, lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, thế nhưng mỗi ngày nàng đều có tâm tình đi chăm sóc hoa cỏ. Điều này làm cho Khang phi dần dần có hứng thú với nàng. Có lẽ Dương Quỳnh không biết, rất lâu trước kia, mỗi ngày ở phía sau thân ảnh bận rộn của mình, đều có một đôi mắt đang nhìn nàng. Sau khi trở lại Cung Lung Hoa, Khang phi không tin được bất kì kẻ nào, chỉ có thể tín nhiệm Dương Quỳnh.
Khi đó Khang phi nghĩ, nếu Dương Quỳnh thật sự trung thành và tận tâm, mình sẽ thăng cấp nàng lên làm cung nữ quản sự. Về sau Khang phi mới phát hiện ý nghĩ của mình sai lầm rồi, hơn nữa là vô cùng sai lầm. Dương Quỳnh hoàn toàn không hiểu những thứ này. Điều duy nhất nàng có thể làm, tựa hồ chính là đứng ở phía sau Khang phi, không nói tiếng nào. Khang phi ngầm chấp nhận phương thức tồn tại này của nàng, không vì nguyên nhân nào khác, mà vì nàng chẳng biết làm gì. Rốt cuộc cũng là theo mình từ trong lãnh cung đi ra, Khang phi tự nhiên cũng không đành lòng khiển trách nặng nề. Sau đó dần dần, Khang phi phát hiện mình đã quen có một người đứng sau lưng, đã quen với cảm giác tồn tại như có như không của nàng. Có Dương Quỳnh ở, dù sao mình cũng rất an tâm. Bởi vì bất cứ khi nào mình quay đầu lại, cũng đều có thể nhìn thấy hồi đáp của nữ nhân kia.
Một màn kinh hồn ở bữa tiệc tẩy trần, khiến Khang phi cả đời cũng khó có thể quên. Nàng là một người sát phạt quyết đoán, nhưng cũng chỉ là trò hề của phụ nhân trong Hậu cung. Chân chính đao kiếm tương giao, máu tươi tại chỗ, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng không có cách nào hình dung tâm tình lúc đó của mình, nếu như không có Dương Quỳnh, nàng tuyệt đối không có năng lực trốn tránh. Tâm cơ cái gì, mưu trí cái gì, ở dưới mũi kiếm lạnh lẽo, đều hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Là Dương Quỳnh, một lần lại một lần thay nàng đỡ sát chiêu chí mạng, thậm chí không tiếc dùng thân mình thay nàng trúng một kiếm chí mệnh. Máu tươi phun trào nhưng vẫn cứ hộ nàng đến cùng, có lẽ trong một khắc đó, tâm Khang phi cũng đã thay đổi.
Đợi đến về sau Dương Quỳnh tỏ tâm ý với nàng, Khang phi vẫn còn không biết rõ đang xảy ra chuyện gì, liền ngầm chấp nhận mối quan hệ này với Dương Quỳnh. Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại, muốn giải thích rõ ràng với Dương Quỳnh thì nội tâm lại có một giọng nói vang lên: “Ngươi thật sự không thích nàng sao?”
Nàng không trả lời được vấn đề này, cho nên nàng chỉ có thể bị động mặc cho tình cảm của hai người chậm rãi nảy sinh. Quay đầu lại lần nữa, nàng đã biến trở về bộ dáng trước khi vào cung, hỉ nộ ái ố đều có thể tùy ý biểu hiện ra ngoài. Không cần tận lực che giấu tình cảm chân thật của chính mình nữa, bởi vì có người sẽ quan tâm, sẽ đau lòng. Không cần cẩn thật xu nịnh Thánh ý, yêu hận si sân đều bắt nguồn từ bản tâm.
Khang phi nâng lên một vốc nước, vỗ vào mặt mình. Chậm rãi nở nụ cười. Bất luận tương lai vận mệnh như thế nào, giờ khắc này, nàng cảm nhận được hạnh phúc của tình yêu, như vậy là đủ rồi.
Tắm rửa xong, Khang phi thay áo lụa mỏng, ngồi trước bàn trang điểm. Như Quyên cầm khăn vải lau những giọt nước còn đọng lại trên tóc của nàng.
“Tính ra, hôm nay là được ba tháng rồi?” Khang phi hỏi.
Sắc mặt Như Quyên rất không tốt, gật đầu nói: “Vâng.”
“Vậy ngươi còn không trở về xem Nguyên Hương?”
Như Quyên nói: “Nhưng mà nương nương, người bên này...”
Khang phi nói: “Bên này bổn cung còn rất nhiều người. Mà bên kia, Nguyên Hương cũng chỉ có ngươi có thể chăm sóc, còn không mau đi, đừng để nàng xảy ra nguy hiểm.”
“Vâng. Tạ nương nương ân điển.” Như Quyên lập tức đem khăn vải để qua một bên, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Khang phi cầm lấy khăn vải, tự mình lau tóc, thật lâu sau, thở dài một hơi.
Năm đó Nguyên Hương trúng một loại độc, cứ ba tháng lại phát tác một lần. Thời gian phát tác võ công mất hết, không khác gì một phế nhân. Hơn nữa thần trí không rõ, chỉ nhận ra được một mình Như Quyên. Cho nên mỗi lần phát tác, đều phải có Như Quyên canh giữ ở bên cạnh, cho đến hừng đông.
“Đều là si nhân mà!”
Dương Quỳnh trở lại phòng của mình, Thiên Linh đã thay tẩm y (quần áo ngủ) tựa vào đầu giường. Thấy nàng trở về, lập tức xuống giường nói: “Ngươi rốt cuộc đã trở lại. Ta còn nghĩ có phải ngươi bị nương nương giữ lại rồi không, ta có nên lưu lại cho ngươi không đây.”
“Lưu cái gì?” Dương Quỳnh thấy Thiên Linh cầm khăn nhấc nồi đất trên chậu than xuống, mở nắp nồi ra, mùi thơm bay bốn phía. Dương Quỳnh kinh ngạc nói: “Cái gì vậy? Thơm quá!”
Thiên Linh thấy Dương Quỳnh đều sắp chảy nước miếng, cười càng thêm vui vẻ, “Biết ngay ngươi sẽ thích mà. Hôm nay là lễ thiên thu, Cục Thượng Thực đưa tới một ít nguyên liệu nấu ăn. Phòng bếp nhỏ nấu bằng loại nồi này, ăn rất ngon. Ta cảm thấy ngươi sẽ thích, nên cố ý năn nỉ bọn hắn giữ lại cho ngươi, ta sợ lạnh, lúc đem về luôn để ở trên chậu than, nếu ngươi vẫn không trở lại, nước canh trong nồi cũng bị đun khô rồi.”
Dương Quỳnh đã không nghe được lời Thiên Linh nói nữa. Ở trong chậu nước rửa sạch tay xong, trở lại liền nhìn chằm chằm vào nồi đất mà chảy nước miếng. Thiên Linh cầm bát đũa tới, múc hết gì đó vào trong bát, bưng đến trên bàn, “Ngươi ăn từ từ, cẩn thật nóng.”
Dương Quỳnh trước tiên uống một ngụm canh, nhất thời cảm thấy mỹ vị đến cực điểm. Hàn khí trong cơ thể đều tan biến, thân mình nóng lên thật là dễ chịu, “Quá ngon mà!”
Thiên Linh nói: “Nhìn ngươi kìa, giống như quỷ đói đầu thai. Lại không ai tranh với ngươi, ngươi ăn chậm một chút.”
Dương Quỳnh tranh thủ lúc rảnh rỗi nói: “Ta chính là quỷ đói đầu thai, đến bây giờ cơm chiều còn chưa được ăn đây. Hơn nữa, nhiều thức ăn ngon như vậy, một miếng ta cũng không được ăn, thèm chết ta rồi.” Nói xong, lại vừa ăn vừa hút khí khò khè.
Thiên Linh lắc đầu. Tướng ăn này cũng quá khó coi rồi. Cũng may hiện tại trong phòng không có ai, nếu không mặt mũi của Cung Lung Hoa cũng bị nàng làm mất hết. “Đi theo nương nương dự tiệc, trước nay đều là việc không dễ dàng. Đầu óc linh hoạt, có thể tùy cơ ứng biến là một chuyện, nhìn thức ăn mà không được ăn cũng là một loại tra tấn. Nhất là ngươi, lại không lười biếng dùng mánh lới. Cung nữ thái giám bên cạnh đều biết ở trong yến hội trộm chuồn đi trong chốc lát, ở sau Trù Phòng nhất định cũng sẽ chuẩn bị cơm canh cho cung nữ thái giám, ăn vài miếng cũng sẽ không đói thành dạng này giống ngươi.”
Dương Quỳnh miệng nhai thịt bò, thật vất vả nuốt xuống, lúc này mới rảnh để nói chuyện, “Ta là bảo hộ nương nương, sao có thể rời đi? Vạn nhất lúc đó xảy ra chuyện, vậy còn cần ta làm gì?”
“Đúng đúng đúng, biết ngươi trung tâm với nương nương rồi. Nhưng ngươi cũng phải chú ý thân thể của mình một chút. Nếu tối nay ta không giữ lại đồ ăn cho ngươi, chẳng lẽ ngươi định để bụng đói đi ngủ?” Thiên Linh cũng mặc kệ lí do quang minh chính đại cỡ nào của Dương Quỳnh. Đối với nàng mà nói, không biết chăm sóc bản thân, chính là một loại tội lỗi.
Dương Quỳnh nghe vậy cười làm nũng nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ nghĩ cho ta mà. Thiên Linh tỷ tỷ từ trước đến này đều là người hiểu rõ nhất.”
Da đầu Thiên Linh run lên, bộ dáng Dương Quỳnh làm nũng thật không dám khen tặng. Nàng lui về sau một bước, sẵng giọng: “Nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, ngươi lại tới nói giỡn. Sớm biết như vậy sẽ không giữ lại cho ngươi, cho ngươi đói chết đi!” Nói xong, xoay đầu một cái, quay về giường mình.
“Ngươi không phải người nhỏ mọn như vậy chứ. Hơn nữa ta đang khen ngươi mà.” Dương Quỳnh ăn một ít, trong bụng đã có cái lót dạ, cũng không gấp gáp như vừa rồi nữa.
Thiên Linh quay đầu lại hỏi: “Nghe nói hôm nay ngươi là người mặt mày rạng rỡ nhất, được rất nhiều ân điển.”
Lúc này Dương Quỳnh mới nhớ tới, vội vàng mang kiếm Ánh Nguyệt được Hoàng thượng ban thưởng đưa cho Thiên Linh xem. Thiên Linh không hiểu về binh khí, nhìn thoáng qua, tụt hứng nói: “Cái gì vậy, không oai phong chút nào.”
Dương Quỳnh nói: “Binh khí thì cần oai phong làm gì? Đây là dùng để giết người, không phải để dọa người.”
Vừa nghe thấy “Giết người”, Thiên Linh nghiêm túc nói: “Kiếm này là vật được ngự tứ?”
Dương Quỳnh gật đầu, “Hoàng thượng cho phép ta ở trong cung mang kiếm hành tẩu.”
“Đây thực sự là thiên đại ân điển rồi.” Thiên Linh lộ vẻ mặt hâm mộ.
Danh sách chương