Nội dung trong mảnh giấy chính là biện pháp giúp nàng rửa sạch oan khuất. Nàng diễn luyện nhiều lần trong đầu, cân nhắc từng chi tiết có khả năng gây ra biến cố, lại phát hiện kế hoạch này quả thực quá hoàn hảo. Trong Hoàng cung dĩ nhiên còn có cao nhân như vậy sao? Vì sao từ trước tới nay nàng đều không biết? Người này là ai? Tại sao phải giúp mình?
Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Mỹ nhân suy nghĩ cả đêm, tinh thần không được tốt, rời giường rửa mặt thay y phục sau đó dùng bữa sáng. Phùng Mỹ nhân không nhịn được lại hồi tưởng lại nội dung trong mảnh giấy kia lần nữa, lúc này mới xác định không có vấn đề gì.
Không bao lâu, Tôn Mỹ nhân cùng Giang Mỹ nhân ở chung với nàng tới Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu đã trở về, hơn nữa đi cùng còn có Liễu Thục phi. Phùng Mỹ nhân biết rõ Liễu Thục phi đến để làm gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng nghĩ đến mảnh giấy kia, nàng lại thả lỏng, cấp bậc lễ nghi chu đáo mà thỉnh an Liễu Thục phi.
Liễu Thục phi ngồi ở chủ vị tại chính điện, hỏi Phùng Mỹ nhân, “Phùng muội muội, hương Nhuận Tâm của cung nữ Bích Hàm của ngươi từ đâu mà có?”
Phùng Mỹ nhân nói: “Thưa nương nương, tuy rằng thần thiếp thích huân hương, nhưng trong cung hương Nhuận Tâm là phương thuốc đặc biệt, thần thiếp cũng không biết phối chế như thế nào.”
Liễu Thục phi nói: “Vậy cung nữ của ngươi tại sao lại có hương Nhuận Tâm?”
“Thưa Thục phi nương nương, Bích hàm là người trung thực, chắc hẳn ở Chấp Hình Ti sẽ nói ra tất cả mọi chuyện.” Phùng Mỹ nhân không trả lời thẳng vấn đề của Thục phi. Nàng quả thật không biết vì sao, nhưng nàng tin trong tay Liễu Thục phi nhất định có khẩu cung của Bích Hàm. Hơn nửa, phần khẩu cung này nhất định không thể định tội mình.
Liễu Thục phi thấy Phùng Mỹ nhân cũng không thuận theo tiếp lời vấn đề của nàng, trong lòng không khỏi căm tức, “Phùng muội muội ngược lại là đem trách nhiệm phủi không còn một mảnh.”
“Thưa Thục phi nương nương, thần thiếp nào dám trốn tránh trách nhiệm. Sự thật là như vậy, thần thiếp cũng chỉ là theo thật mà báo.” Thái độ của Phùng Mỹ nhân rất đúng mực.
Liễu Thục phi thấy Phùng Mỹ nhân sống chết không nói, càng tức giận. Nhưng cái gọi là tra rõ, chính là cần thăm dò cẩn thận, xâm nhập vào từng tầng lớp. Vì vậy, nàng đương nhiên là không có khả năng ép buộc Phùng Mỹ nhân thừa nhận.
“Chúng ta đi.” Lần này Liễu Thục phi đến hỏi thăm không được kết quả gì, hầm hừ hồi cung.
“Mỹ nhân...” Bích Nhã có chút lo lắng.
Phùng Mỹ nhân cười nói: “Không sao. Ta tin trước mắt tuy rằng Thục phi nương nương làm việc không có quy tắc, nhưng rất nhanh nàng sẽ thu được vật chứng hoặc nhân chứng mới. Đến lúc đó, ai là cá còn không biết đâu.”
Cung Lung Hoa.
“Vì sao nương nương phải giúp đỡ Phùng Mỹ nhân?” Dương Quỳnh hỏi.
Khang phi để sách trong tay xuống, “Thế nào? Ngươi không nghĩ ra?”
Dương Quỳnh thành thật lắc đầu. Nàng suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng vẫn không nghĩ ra.
“Vậy đổi lại vấn đề, ngươi cảm thấy Hoắc Tiệp dư sảy thai, là do ai làm?” Khang phi chậm rãi cười nói, dáng vẻ cao thâm khó lường.
Dương Quỳnh vẫn lắc đầu. Nàng cũng đã nghĩ đến rất nhiều người, nhưng cuối cùng đều phủ định. “Ta không nghĩ ra là ai.”
“Ngươi có từng hoài nghi là do tự bản thân Hoắc Tiệp dư làm hay không?”
“Cái gì?” Dương Quỳnh chấn động, “Điều này sao có thể?”
“Làm sao không thể?” Khang phi cười lạnh nói: “Rốt cuộc ngươi vẫn không hoàn toàn hiểu rõ phép tắc sinh tồn trong Hậu cung. Bổn cung nói cho ngươi biết, chân tướng chuyện này chính là Hoắc Tiệp dư tự mình muốn sảy thai, khi đó mới tìm tới hương Nhuận Tâm, cuối cùng được như ý nguyện. Sau đó lại đem việc này giá họa cho Phùng Mỹ nhân, như vậy vừa được mọi người đồng tình, vừa trừ bỏ được một đối thủ, đây không phải là kế hoạch rất tốt sao?”
Dương Quỳnh vẫn không hiểu được. Hài tử đối với nữ tử trong Hậu cung là chuyện quan trọng cỡ nào? Mặc dù chỉ sinh được công chúa, nhưng đối với Hoàng thượng có ít con nối dõi mà nói, thì cũng đã đủ trân quý. Đến lúc đó, được tấn phong là chuyện không thể thiếu. Đây là chuyện tốt mà người bên ngoài cầu còn cầu không được, thì tại sao Hoắc Tiệp dư lại muốn sảy thai?
“Tất cả chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?”
Khang phi nói: “Cố sự này kể ra cũng hơi dài. Hoắc Tiệp dư đã từng nhận được sủng ái của Hoàng thượng, ân trạch như mưa, nhưng thủy chung lại không thể mang thai. Thái y nhiều lần chẩn trị nhưng cũng không chẩn đoán được nguyên nhân, đành phải từ bỏ. Sau đó nàng thông qua thúc thúc trong nội tộc (họ nội) ở ngoài cung chuẩn bị rất nhiều phương thuốc cổ truyền để trị liệu bệnh này, nhưng vẫn không có hiệu quả, ngược lại làm thân thể ngày một kém đi. Lần này nàng có thể mang thai, tuyệt đối không đơn giản.”
“Ý của nương nương là... Hoắc Tiệp dư có thai là giả?” Dương Quỳnh bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
“Có thai chưa chắc đã là giả. Dù sao huyết mạch của Hoàng gia là vô cùng quan trọng, nhất định sẽ có hai thái y cùng nhau bắt mạch, nếu muốn mua chuộc toàn bộ thái y là chuyện không dễ dàng, nguy hiểm cũng sẽ rất lớn. Hoắc Tiệp dư không phải người ngu dốt, việc không nắm chắc như vậy, nàng chắc chắn sẽ không làm.” Khang phi phân tích nói.
Dương Quỳnh cảm thấy có đạo lý. Thế như nếu như thật sự mang thai, vậy tại sao phải cố ý sảy thai? Chẳng lẽ hãm hại Phùng Mỹ nhân quan trọng như vậy?
“Có một việc có lẽ ngươi không biết. Thúc thúc của Hoắc Tiệp dư là Tri Phủ của Tô Châu. Sau khi cha mẹ Hoắc Tiệp dư qua đời, vị thúc thúc này chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.” Khang phi chậm rãi đưa ra một manh mối.
Dương Quỳnh không hiểu, Tri Phủ Tô Châu thì sao? Cùng chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai có quan hệ gì?
Khang phi lắc đầu, thầm nghĩ: Dương Quỳnh đối với chuyện ở thời đại này biết quá ít. Trông chờ nàng một điểm liền thông, thật sự có chút khó khăn.
“Tô Châu và Hàng Châu là hai nơi thu thuế trọng điểm của triều đình ta. Hàng năm, hơn phân nửa ngân lượng cùng tơ lụa đều là từ hai nơi này xuất ra, lại đi qua thủy vận, đưa đến kinh thành.”
Khang phi nói đến thủy vận, Dương Quỳnh tựa hồ đã minh bạch một ít. Nàng trầm ngâm nói: “Thủy vận? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Trần Chiêu nghi?”
Khang phi cười cười, cao thâm khó lường, “Nếu như chuyện này do Trần Chiêu nghi chủ mưu, thì mục tiêu sao có thể chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ? Mục tiêu của nàng là nhắm đến vị trí tứ phi.”
Dương Quỳnh lại hồ đồ nói: “Chẳng lẽ không phải Trần Chiêu nghi?”
Khang phi từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhìn nàng, nhìn đến mức làm cho nội tâm Dương Quỳnh cảm thấy sợ hãi, thời khắc nguy cấp, trong đầu linh quang chợt lóe, “Lẽ nào mục tiêu thật sự của các nàng không phải Phùng Mỹ nhân.”
Biểu tình của Khang phi rõ ràng là thở phào một hơi, “Bổn cung nghĩ, nếu ngươi lại không đoán đúng, bổn cung sẽ ba ngày liên tiếp không để ý đến ngươi.”
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Nguy hiểm thật! Vị nương nương này thật không dễ hầu hạ. Chỉ số IQ cùng EQ của nàng đều cao, liền muốn người khác cũng giống nàng, đây không phải là làm khó sao? Khá tốt, đầu óc mình cũng coi như dễ dùng.
“Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư liên thủ, mục tiêu... chẳng lẽ là nương nương?” Dương Quỳnh đột nhiên liên tưởng đến chuyện lúc trước Liễu Thục phi kiên quyết yêu cầu lục soát cung, “Còn có Liễu Thục phi, ba người các nàng liên thủ, là muốn đối phó người?”
Khang phi gật đầu nói: “Trần Chiêu nghi lòng tham không đáy, nhất định phải chiếm được vị trí của bổn cung. Dựa theo tin tức mà Mặc Diệp cùng Yên Xảo tìm hiểu, thì Trần Chiêu nghi từng tặng túi thơm cho các vị Tài tử, Mỹ nhân cùng Tiệp dư mới tấn phong. Nghe nói của mỗi người đều không giống nhau, cho nên mọi người đều tán dương nàng tâm tư tinh tế. Bổn cung cho rằng, chính lần tặng túi thơm đó, nàng lợi dụng để đưa đồ có công dụng khác biệt cho người đặc biệt.”
Dương Quỳnh đối với loại tâm tư kỹ xảo như vậy không rõ ràng, đối với túi thơm các loại lại càng không hiểu. Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đồ Trần Chiêu nghi đưa cho Hoắc Tiệp dư chính là dược liệu dễ thụ thai, nhưng đưa cho người khác lại là đồ bình thường.”
“Không sai. Trong cung có lưu truyền một phương thuốc, sau khi uống rất nhanh sẽ có thai. Thế nhưng, đồng thời cũng có nói, người uống loại thuốc này, sinh ra hài tử đều sẽ có một vài vấn đề. Chính bởi vì như vậy, phi tần trong cung mới không dám thử.” Khang phi thở dài, “Dựa vào dược liệu để mang thai, chung quy là làm trái y trời.”
Dương Quỳnh nghe Khang phi nói xong, trong đầu dần dần đã khái quát được sự tình. Hoắc Tiệp dư nóng lòng muốn lấy lại được Thánh tâm, Trần Chiêu nghi nóng lòng muốn được tấn phong lên phi vị, Liễu Thục phi vì muốn trả ơn cho Trần Chiêu nghi, nên ba người cùng nhau liên thủ. Có điều, nàng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng. Nếu như Hoắc Tiệp dư muốn dùng đứa trẻ này để được sủng, thì tại sao sau khi có thai lại không khai báo?
“Có phải đang nghĩ tại sao Hoắc Tiệp dư lại giấu diếm chuyện mang thai hay không?” Khang phi thấy ánh mắt thắc mắc của Dương Quỳnh nhìn về phía mình, đã biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Dương Quỳnh nói: “Điểm ấy ta không nghĩ ra.”
Khang phi thở dài, “Bổn cung lúc mới đầu cũng nghĩ không thông. Đến khi Chu tỷ tỷ nhắc tới trong hương Nhuận Tâm có Xạ hương, thì bổn cung mới nghĩ đến, thời điểm Hoắc Tiệp dư mang thai có vấn đề.”
“Thời điểm?” Dương Quỳnh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, bật thốt lên: “Lễ thiên thu của Hoàng hậu nương nương.”
Khang phi lạnh lùng cười, “Còn có cái gì có thể so với sảy thai ngay ở lễ thiên thu càng náo động, càng làm Hoàng thượng đau lòng hơn đây?”
Dương Quỳnh nói: “Nếu Hoắc Tiệp dư có tâm tư này, thì tại sao lại sảy thai trước thời hạn?” Nàng thấy nụ cười lạnh trên mặt Khang phi, đột nhiên trong đầu xuất hiện rất nhiều đoạn kí ức. Thời điểm Khang phi đi thỉnh an Hoàng hậu bị ủy khuất; Hoàng thượng đến Cung Lung Hoa an ủi; Buổi tối Hoàng thượng lại đến chỗ Cẩm phi; Bóng lưng Khang phi có chút cô đơn lẻ loi; Ban đêm Hoắc Tiệp dư liền sảy thai. Chẳng lẽ Hoắc Tiệp dư sảy thai có liên quan đến Khang phi?
“Ngươi không cần giật mình như vậy. Bổn cung đã nói rồi, bổn cung cũng không phải người lương thiện gì. Hoắc Tiệp dư sảy thai không phải do bổn cung chủ mưu, bổn cung chỉ ở sau lưng đẩy nhanh một cái mà thôi.” Khang phi chậm rãi đem từng chuyện đã xảy ra phía sau nói ra.
Từ ngày Chu Cẩm phi cùng Khang phi hoài nghi Hoắc Tiệp dư có thai, hai người liền chia nhau hành động bắt tay vào điều tra. Cuối cùng lấy được kết quả là Hoắc Tiệp dư quả thật có thai. Thế nhưng thái y rất nhanh liền phát hiện mạch tượng của Hoắc Tiệp dư không đúng, sau vài lần bắt mạch, thì xác định Hoắc Tiệp dư mang chính là tử thai. Đây vốn là chuyện đại hung, một khi công bố ra ngoài, thì ngay cả Hoắc Tiệp dư cũng rất khó bảo trụ. Cho nên nàng khóc lóc cầu xin thái y giữ bí mật. Thái y này nhất định đã bị người mua chuộc, chưa hẳn là Hoắc Tiệp dư, nhưng bất luận thế nào, thì rốt cuộc chuyện Hoắc Tiệp dư mang thai cũng được che giấu. Khang phi tìm được vị thái y kia, thông qua uy bức, lợi dụng để hắn nói ra chân tướng sự tình. Chân tướng được phơi bày, Khang phi lập tức nghĩ đến, Hoắc Tiệp dư giữ lại cái tử thai này nhất định là muốn hãm hại người nào đó. Lại nghĩ đến cung nữ Bích Hàm của Phùng Mỹ nhân cùng cung nữ Hữu Nhi của Hoắc Tiệp dư có quan hệ mật thiết, còn có túi thơm chứa hương Nhuận Tâm kia. Nàng nhớ rõ lúc trước khi nàng chiêu đãi các vị Mỹ nhân, Tài tử, đã đặc biệt dựa theo sở thích của từng người mà Yên Xảo tìm hiểu được để tặng lễ vật. Phùng Mỹ nhân là một người thông minh lanh lợi, yêu thích huân hương. Cho nên Khang phi cố ý để Thiên Linh phối hương Nhuận Tâm cho nàng, còn dùng túi thơm Thiên Linh tự tay thêu để đựng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Mỹ nhân suy nghĩ cả đêm, tinh thần không được tốt, rời giường rửa mặt thay y phục sau đó dùng bữa sáng. Phùng Mỹ nhân không nhịn được lại hồi tưởng lại nội dung trong mảnh giấy kia lần nữa, lúc này mới xác định không có vấn đề gì.
Không bao lâu, Tôn Mỹ nhân cùng Giang Mỹ nhân ở chung với nàng tới Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu đã trở về, hơn nữa đi cùng còn có Liễu Thục phi. Phùng Mỹ nhân biết rõ Liễu Thục phi đến để làm gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng nghĩ đến mảnh giấy kia, nàng lại thả lỏng, cấp bậc lễ nghi chu đáo mà thỉnh an Liễu Thục phi.
Liễu Thục phi ngồi ở chủ vị tại chính điện, hỏi Phùng Mỹ nhân, “Phùng muội muội, hương Nhuận Tâm của cung nữ Bích Hàm của ngươi từ đâu mà có?”
Phùng Mỹ nhân nói: “Thưa nương nương, tuy rằng thần thiếp thích huân hương, nhưng trong cung hương Nhuận Tâm là phương thuốc đặc biệt, thần thiếp cũng không biết phối chế như thế nào.”
Liễu Thục phi nói: “Vậy cung nữ của ngươi tại sao lại có hương Nhuận Tâm?”
“Thưa Thục phi nương nương, Bích hàm là người trung thực, chắc hẳn ở Chấp Hình Ti sẽ nói ra tất cả mọi chuyện.” Phùng Mỹ nhân không trả lời thẳng vấn đề của Thục phi. Nàng quả thật không biết vì sao, nhưng nàng tin trong tay Liễu Thục phi nhất định có khẩu cung của Bích Hàm. Hơn nửa, phần khẩu cung này nhất định không thể định tội mình.
Liễu Thục phi thấy Phùng Mỹ nhân cũng không thuận theo tiếp lời vấn đề của nàng, trong lòng không khỏi căm tức, “Phùng muội muội ngược lại là đem trách nhiệm phủi không còn một mảnh.”
“Thưa Thục phi nương nương, thần thiếp nào dám trốn tránh trách nhiệm. Sự thật là như vậy, thần thiếp cũng chỉ là theo thật mà báo.” Thái độ của Phùng Mỹ nhân rất đúng mực.
Liễu Thục phi thấy Phùng Mỹ nhân sống chết không nói, càng tức giận. Nhưng cái gọi là tra rõ, chính là cần thăm dò cẩn thận, xâm nhập vào từng tầng lớp. Vì vậy, nàng đương nhiên là không có khả năng ép buộc Phùng Mỹ nhân thừa nhận.
“Chúng ta đi.” Lần này Liễu Thục phi đến hỏi thăm không được kết quả gì, hầm hừ hồi cung.
“Mỹ nhân...” Bích Nhã có chút lo lắng.
Phùng Mỹ nhân cười nói: “Không sao. Ta tin trước mắt tuy rằng Thục phi nương nương làm việc không có quy tắc, nhưng rất nhanh nàng sẽ thu được vật chứng hoặc nhân chứng mới. Đến lúc đó, ai là cá còn không biết đâu.”
Cung Lung Hoa.
“Vì sao nương nương phải giúp đỡ Phùng Mỹ nhân?” Dương Quỳnh hỏi.
Khang phi để sách trong tay xuống, “Thế nào? Ngươi không nghĩ ra?”
Dương Quỳnh thành thật lắc đầu. Nàng suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng vẫn không nghĩ ra.
“Vậy đổi lại vấn đề, ngươi cảm thấy Hoắc Tiệp dư sảy thai, là do ai làm?” Khang phi chậm rãi cười nói, dáng vẻ cao thâm khó lường.
Dương Quỳnh vẫn lắc đầu. Nàng cũng đã nghĩ đến rất nhiều người, nhưng cuối cùng đều phủ định. “Ta không nghĩ ra là ai.”
“Ngươi có từng hoài nghi là do tự bản thân Hoắc Tiệp dư làm hay không?”
“Cái gì?” Dương Quỳnh chấn động, “Điều này sao có thể?”
“Làm sao không thể?” Khang phi cười lạnh nói: “Rốt cuộc ngươi vẫn không hoàn toàn hiểu rõ phép tắc sinh tồn trong Hậu cung. Bổn cung nói cho ngươi biết, chân tướng chuyện này chính là Hoắc Tiệp dư tự mình muốn sảy thai, khi đó mới tìm tới hương Nhuận Tâm, cuối cùng được như ý nguyện. Sau đó lại đem việc này giá họa cho Phùng Mỹ nhân, như vậy vừa được mọi người đồng tình, vừa trừ bỏ được một đối thủ, đây không phải là kế hoạch rất tốt sao?”
Dương Quỳnh vẫn không hiểu được. Hài tử đối với nữ tử trong Hậu cung là chuyện quan trọng cỡ nào? Mặc dù chỉ sinh được công chúa, nhưng đối với Hoàng thượng có ít con nối dõi mà nói, thì cũng đã đủ trân quý. Đến lúc đó, được tấn phong là chuyện không thể thiếu. Đây là chuyện tốt mà người bên ngoài cầu còn cầu không được, thì tại sao Hoắc Tiệp dư lại muốn sảy thai?
“Tất cả chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?”
Khang phi nói: “Cố sự này kể ra cũng hơi dài. Hoắc Tiệp dư đã từng nhận được sủng ái của Hoàng thượng, ân trạch như mưa, nhưng thủy chung lại không thể mang thai. Thái y nhiều lần chẩn trị nhưng cũng không chẩn đoán được nguyên nhân, đành phải từ bỏ. Sau đó nàng thông qua thúc thúc trong nội tộc (họ nội) ở ngoài cung chuẩn bị rất nhiều phương thuốc cổ truyền để trị liệu bệnh này, nhưng vẫn không có hiệu quả, ngược lại làm thân thể ngày một kém đi. Lần này nàng có thể mang thai, tuyệt đối không đơn giản.”
“Ý của nương nương là... Hoắc Tiệp dư có thai là giả?” Dương Quỳnh bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
“Có thai chưa chắc đã là giả. Dù sao huyết mạch của Hoàng gia là vô cùng quan trọng, nhất định sẽ có hai thái y cùng nhau bắt mạch, nếu muốn mua chuộc toàn bộ thái y là chuyện không dễ dàng, nguy hiểm cũng sẽ rất lớn. Hoắc Tiệp dư không phải người ngu dốt, việc không nắm chắc như vậy, nàng chắc chắn sẽ không làm.” Khang phi phân tích nói.
Dương Quỳnh cảm thấy có đạo lý. Thế như nếu như thật sự mang thai, vậy tại sao phải cố ý sảy thai? Chẳng lẽ hãm hại Phùng Mỹ nhân quan trọng như vậy?
“Có một việc có lẽ ngươi không biết. Thúc thúc của Hoắc Tiệp dư là Tri Phủ của Tô Châu. Sau khi cha mẹ Hoắc Tiệp dư qua đời, vị thúc thúc này chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.” Khang phi chậm rãi đưa ra một manh mối.
Dương Quỳnh không hiểu, Tri Phủ Tô Châu thì sao? Cùng chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai có quan hệ gì?
Khang phi lắc đầu, thầm nghĩ: Dương Quỳnh đối với chuyện ở thời đại này biết quá ít. Trông chờ nàng một điểm liền thông, thật sự có chút khó khăn.
“Tô Châu và Hàng Châu là hai nơi thu thuế trọng điểm của triều đình ta. Hàng năm, hơn phân nửa ngân lượng cùng tơ lụa đều là từ hai nơi này xuất ra, lại đi qua thủy vận, đưa đến kinh thành.”
Khang phi nói đến thủy vận, Dương Quỳnh tựa hồ đã minh bạch một ít. Nàng trầm ngâm nói: “Thủy vận? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Trần Chiêu nghi?”
Khang phi cười cười, cao thâm khó lường, “Nếu như chuyện này do Trần Chiêu nghi chủ mưu, thì mục tiêu sao có thể chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ? Mục tiêu của nàng là nhắm đến vị trí tứ phi.”
Dương Quỳnh lại hồ đồ nói: “Chẳng lẽ không phải Trần Chiêu nghi?”
Khang phi từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhìn nàng, nhìn đến mức làm cho nội tâm Dương Quỳnh cảm thấy sợ hãi, thời khắc nguy cấp, trong đầu linh quang chợt lóe, “Lẽ nào mục tiêu thật sự của các nàng không phải Phùng Mỹ nhân.”
Biểu tình của Khang phi rõ ràng là thở phào một hơi, “Bổn cung nghĩ, nếu ngươi lại không đoán đúng, bổn cung sẽ ba ngày liên tiếp không để ý đến ngươi.”
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Nguy hiểm thật! Vị nương nương này thật không dễ hầu hạ. Chỉ số IQ cùng EQ của nàng đều cao, liền muốn người khác cũng giống nàng, đây không phải là làm khó sao? Khá tốt, đầu óc mình cũng coi như dễ dùng.
“Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư liên thủ, mục tiêu... chẳng lẽ là nương nương?” Dương Quỳnh đột nhiên liên tưởng đến chuyện lúc trước Liễu Thục phi kiên quyết yêu cầu lục soát cung, “Còn có Liễu Thục phi, ba người các nàng liên thủ, là muốn đối phó người?”
Khang phi gật đầu nói: “Trần Chiêu nghi lòng tham không đáy, nhất định phải chiếm được vị trí của bổn cung. Dựa theo tin tức mà Mặc Diệp cùng Yên Xảo tìm hiểu, thì Trần Chiêu nghi từng tặng túi thơm cho các vị Tài tử, Mỹ nhân cùng Tiệp dư mới tấn phong. Nghe nói của mỗi người đều không giống nhau, cho nên mọi người đều tán dương nàng tâm tư tinh tế. Bổn cung cho rằng, chính lần tặng túi thơm đó, nàng lợi dụng để đưa đồ có công dụng khác biệt cho người đặc biệt.”
Dương Quỳnh đối với loại tâm tư kỹ xảo như vậy không rõ ràng, đối với túi thơm các loại lại càng không hiểu. Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đồ Trần Chiêu nghi đưa cho Hoắc Tiệp dư chính là dược liệu dễ thụ thai, nhưng đưa cho người khác lại là đồ bình thường.”
“Không sai. Trong cung có lưu truyền một phương thuốc, sau khi uống rất nhanh sẽ có thai. Thế nhưng, đồng thời cũng có nói, người uống loại thuốc này, sinh ra hài tử đều sẽ có một vài vấn đề. Chính bởi vì như vậy, phi tần trong cung mới không dám thử.” Khang phi thở dài, “Dựa vào dược liệu để mang thai, chung quy là làm trái y trời.”
Dương Quỳnh nghe Khang phi nói xong, trong đầu dần dần đã khái quát được sự tình. Hoắc Tiệp dư nóng lòng muốn lấy lại được Thánh tâm, Trần Chiêu nghi nóng lòng muốn được tấn phong lên phi vị, Liễu Thục phi vì muốn trả ơn cho Trần Chiêu nghi, nên ba người cùng nhau liên thủ. Có điều, nàng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng. Nếu như Hoắc Tiệp dư muốn dùng đứa trẻ này để được sủng, thì tại sao sau khi có thai lại không khai báo?
“Có phải đang nghĩ tại sao Hoắc Tiệp dư lại giấu diếm chuyện mang thai hay không?” Khang phi thấy ánh mắt thắc mắc của Dương Quỳnh nhìn về phía mình, đã biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Dương Quỳnh nói: “Điểm ấy ta không nghĩ ra.”
Khang phi thở dài, “Bổn cung lúc mới đầu cũng nghĩ không thông. Đến khi Chu tỷ tỷ nhắc tới trong hương Nhuận Tâm có Xạ hương, thì bổn cung mới nghĩ đến, thời điểm Hoắc Tiệp dư mang thai có vấn đề.”
“Thời điểm?” Dương Quỳnh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, bật thốt lên: “Lễ thiên thu của Hoàng hậu nương nương.”
Khang phi lạnh lùng cười, “Còn có cái gì có thể so với sảy thai ngay ở lễ thiên thu càng náo động, càng làm Hoàng thượng đau lòng hơn đây?”
Dương Quỳnh nói: “Nếu Hoắc Tiệp dư có tâm tư này, thì tại sao lại sảy thai trước thời hạn?” Nàng thấy nụ cười lạnh trên mặt Khang phi, đột nhiên trong đầu xuất hiện rất nhiều đoạn kí ức. Thời điểm Khang phi đi thỉnh an Hoàng hậu bị ủy khuất; Hoàng thượng đến Cung Lung Hoa an ủi; Buổi tối Hoàng thượng lại đến chỗ Cẩm phi; Bóng lưng Khang phi có chút cô đơn lẻ loi; Ban đêm Hoắc Tiệp dư liền sảy thai. Chẳng lẽ Hoắc Tiệp dư sảy thai có liên quan đến Khang phi?
“Ngươi không cần giật mình như vậy. Bổn cung đã nói rồi, bổn cung cũng không phải người lương thiện gì. Hoắc Tiệp dư sảy thai không phải do bổn cung chủ mưu, bổn cung chỉ ở sau lưng đẩy nhanh một cái mà thôi.” Khang phi chậm rãi đem từng chuyện đã xảy ra phía sau nói ra.
Từ ngày Chu Cẩm phi cùng Khang phi hoài nghi Hoắc Tiệp dư có thai, hai người liền chia nhau hành động bắt tay vào điều tra. Cuối cùng lấy được kết quả là Hoắc Tiệp dư quả thật có thai. Thế nhưng thái y rất nhanh liền phát hiện mạch tượng của Hoắc Tiệp dư không đúng, sau vài lần bắt mạch, thì xác định Hoắc Tiệp dư mang chính là tử thai. Đây vốn là chuyện đại hung, một khi công bố ra ngoài, thì ngay cả Hoắc Tiệp dư cũng rất khó bảo trụ. Cho nên nàng khóc lóc cầu xin thái y giữ bí mật. Thái y này nhất định đã bị người mua chuộc, chưa hẳn là Hoắc Tiệp dư, nhưng bất luận thế nào, thì rốt cuộc chuyện Hoắc Tiệp dư mang thai cũng được che giấu. Khang phi tìm được vị thái y kia, thông qua uy bức, lợi dụng để hắn nói ra chân tướng sự tình. Chân tướng được phơi bày, Khang phi lập tức nghĩ đến, Hoắc Tiệp dư giữ lại cái tử thai này nhất định là muốn hãm hại người nào đó. Lại nghĩ đến cung nữ Bích Hàm của Phùng Mỹ nhân cùng cung nữ Hữu Nhi của Hoắc Tiệp dư có quan hệ mật thiết, còn có túi thơm chứa hương Nhuận Tâm kia. Nàng nhớ rõ lúc trước khi nàng chiêu đãi các vị Mỹ nhân, Tài tử, đã đặc biệt dựa theo sở thích của từng người mà Yên Xảo tìm hiểu được để tặng lễ vật. Phùng Mỹ nhân là một người thông minh lanh lợi, yêu thích huân hương. Cho nên Khang phi cố ý để Thiên Linh phối hương Nhuận Tâm cho nàng, còn dùng túi thơm Thiên Linh tự tay thêu để đựng.
Danh sách chương