Như vậy một ngày, hai ngày, ba ngày, thoáng một cái một tháng liền trôi qua. Trời đã vào cuối thu, mọi người đều đổi áo hai lớp. Một tháng này, Cung Lung Hoa phi thường náo nhiệt. Đám nương nương trong cung giống như đèn kéo quân đến đây. Khang phi nói nói cười cười, mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Lời nói ra càng thêm thông minh sắc bén, không quan tâm người tới cửa là đến chúc mừng, hay đến dùng thủ đoạn mềm dẻo đâm chọc người, Khang phi đều có thể bất động thanh sắc quay về. Dương Quỳnh ở một bên nhìn, thế mới biết cái gì gọi là hồ ly ngàn năm, đây không phải thành tinh, quả thực đều thành tiên.
Dương Quỳnh trong một tháng này cũng thu hoạch rất nhiều. Đầu tiên là nàng dần dần nhớ rõ từng cái cung điện, danh xưng cùng quan hệ của các phi tần. Sau đó học được ở chỗ Khang phi không ít câu nói, trả lời vấn đề của người khác, lại không lộ ra bất cứ điều gì. Hơn nữa nàng theo chân Mặc Diệp len lén học được khinh công cùng kiếm pháp. Có điều thời gian ngắn ngủi, ngoại trừ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng thoải mái không ít, còn không nhìn ra có hiệu quả gì khác.
Cung nữ quản sự Xuân Dương là một người khôn khéo. Bên trên hầu hạ Khang phi hài lòng, bên dưới trông coi Cung Lung Hoa rất ổn thỏa. Dương Quỳnh thấy chỉ có thể khen một tiếng “Bội phục“. Hiện giờ nàng cùng cung nữ thái giám khác đã thân quen, không còn xa lạ cùng cảnh giác như lúc đầu. Mọi người đều biết nàng theo chân Khang phi dưỡng bệnh trở về, dù thế nào thì hình thức bên ngoài vẫn rất kính trọng, không ái dám đi trêu chọc nàng. Nói cho cùng thì cuộc sống cũng coi như mãn nguyện.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Khang phi đi ngủ một chút, Dương Quỳnh liền rời khỏi tẩm điện. Vừa mới chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi, trong lúc vô tình quay đầu, trông thấy bóng đen chợt lóe, hai cung nữ lén lút đi tới phòng bếp nhỏ phía sau hậu điện.
Dương Quỳnh nhận ra một người là cung nữ Thu Giáng của Cung Lung Hoa, người còn lại nàng nhìn bong lưng thấy xa lạ. Sau giờ ngọ là lúc mọi người rảnh rỗi đi ngủ, Khang phi cũng nghỉ ngơi, mọi người tự do tự tại. Lúc này phòng bếp nhỏ cũng không có ai. Dương Quỳnh trong lòng suy nghĩ, dưới chân di chuyển, đi theo phía sau hai người, muốn xem các nàng rốt cục định làm gì.
Trên đường đi không có ai, từ lúc Dương Quỳnh đến nơi này, đây vẫn là lần đầu tiên theo dõi người khác, nội tâm có chút căng thẳng, hành động càng thêm cẩn thận, không dám quá gấp gáp, một mực duy trì khoảng cách không xa không gần.
Hai cung nữ đi đến tiểu phòng bếp, nhưng không tiến vào, trực tiếp đi tới chỗ bóng râm sau hậu điện, dường như muốn lặng lẽ nói chuyện. Dương Quỳnh nội tâm thả lỏng, thầm mắng chính mình phản ứng quá mức. Có lẽ chỉ là hai tỷ muội quen biết nói câu tri kỷ, chính mình lại cảm thấy người ta khả nghi. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn rón rén theo sát, nương theo vách tường che chắn quan sát cẩn thận, xác định phía sau phòng bếp nhỏ chỗ bóng râm có bài trí một cái cửa sổ nhỏ cao hai thước, coi như các nàng muốn làm gì thì cũng không có khả năng xuống tay từ nơi này. Vì vậy Dương Quỳnh liền chuẩn bị rời đi. Dù sao người ta muốn lặng lẽ nói chuyện cũng không phải hành vi phạm pháp, riêng tư cá nhân là cần được bảo vệ.
Mới vừa mới quay người lại, chợt nghe cung nữ Thu Giáng nói: “Độc này Khang phi vẫn nên ăn ít thì tốt hơn.”
Dương Quỳnh nội tâm khẽ nhúc nhích. Mặc kệ Thu Giáng nói là độc gì, chữ này đối với bản thân mình vẫn là phạm vào kỵ húy (điều kiêng kỵ). Nàng dừng bước, cả người dán lên vách tường, cơ hồ giống như con thạch sung, nín thở tập trung, cẩn thận nghe trộm.
Cung nữ kia nói: “Độc này cũng không phải độc chí mạng, nhìn thì hung hiểm, nhưng thật ra chính là thượng thổ hạ tả (trước nôn sau đó tiêu chảy), chỉ cần chịu đựng qua, cũng không có chuyện gì.”
Thu Giáng king ngạc nói: “Tại sao phải hạ loại độc này?”
Cung nữ kia nói: “Ngươi biết cái gì? Khang phi được sủng ái như vậy, nếu như độc chết, Hoàng thượng sao có thể chịu để yên? Chắc chắn sẽ hạ chỉ điều tra, dù nương nương làm việc không chút kẽ hở, nhưng cũng khó bảo toàn mọi phân đoạn đều không xảy ra sơ suất. Qua tay nhiều người như vậy, một khi có người chột dạ nhát gan, vậy là gây ra bao nhiêu tội lỗi? Giày vò Khang phi một chút là được rồi, làm sao nương nương có thể nhẫn tâm đả thương sát hại người?”
Thu Giáng vội vàng phụ họa nói: “Đây là tự nhiên. Trong hậu cung này chỉ có nương nương là thiện tâm nhất.”
Cung nữ kia “Hừ” một tiếng, nói tiếp: “Nếu không phải do Khang phi những năm này danh tiếng quá thịnh, nương nương cũng sẽ không ra tay.” Nói xong thở dài: “Vốn có thể làm cho Hoàng thượng chặt đứt nhớ nhung, ai ngờ Cẩm phi cùng Quý phi dốc sức nói tốt cho nàng. Vào lãnh cung còn có thể ra ngoài, nàng cũng coi như là người thứ nhất.”
Thu Giáng không muốn tiếp tục vấn đề này, chuyển đề tài nói: “Nương nương còn dặn dò cái gì?”
Cung nữ kia nói: “Túi thơm này ngươi mang theo, không có việc gì thì ở đi lại trước mặt Khang phi là được.”
Thu Giáng hỏi: “Hương trong túi là gì?”
Ngữ khí của cung nữ kia rõ ràng không vui: “Đồ nương nương đưa, ngươi có tư cách biết sao?”
Thu Giáng vội vàng nói vâng, không dám tiếp tục hỏi nhiều.
Cung nữ kia lại nói tiếp: “Ngươi chỉ cần nghe nương nương phân phó là được, tự nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.”
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân, Dương Quỳnh cảnh giác, thân thể vội trốn, người đã đến cửa phòng bếp nhỏ, tiếp tục di chuyển, núp sau một đống nguyên liệu nấu ăn, ẩn giấu thân mình. Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần biến mất, Dương Quỳnh mới đứng dậy, vuốt vuốt ngực, đã lâu không làm mấy chuyện theo dõi lặt vặt này, nghiệp vụ có chút mới lạ.
Trở lại phòng của mình, nàng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao chuyện này vẫn phải nói cho Khang phi, có việc gì nhiễu loạn thì cũng phải là Khang phi suy nghĩ. Nàng chính là cái chân chạy việc, không cần động não. Mặc nguyên quần áo nằm ngủ trong chốc lát, Yên Xảo đi vào nói: “Thanh Diệp tỷ tỷ, nương nương đã tỉnh, cho gọi người.”
Dương Quỳnh trở mình một cái xuống giường, động tác nhanh đến mức làm Yên Xảo nhìn đến ngây người. Đứng trước gương sửa lại trang dung của mình một chút, thoạt nhìn sẽ không thất lễ, Dương Quỳnh quay lại nhìn về phía Yên Xảo nghiêng đầu một cái, ý là đi thôi. Sau đó cũng mặc kệ Yên Xảo nhìn có hiểu động tác hiện đại này hay không, liền ra cửa đi gặp Khang phi.
Khang phi để cung nữ hầu hạ trang điểm xong, giờ phút này đang ngồi uống trà, thấy Dương Quỳnh tiến vào, hướng nàng vẫy tay, rồi nói với cung nữ bên người, “Các ngươi đều lui xuống đi, có Thanh Diệp hầu hạ là được rồi.”
Các cung nữ lập tức lui ra ngoài, Khang phi nói: “Đây là điểm tâm ngự thiện phòng vừa làm, mới đưa tới, ngươi nếm thử.”
Dương Quỳnh thầm nói: Chẳng lẽ ngươi biết ta ở góc tường nghe lén, cho nên sớm hối lộ ta?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đối với đồ vật đưa tới cửa, nàng tự nhiên sẽ không khách khí. Cầm một khối điểm tâm trong đĩa ở trên bàn, dùng tướng ăn tự cho là văn nhã cắn một cái, trước mắt lập tức sáng ngời. Điểm tâm mềm mềm vừa vào miệng liền tan ra, thật sự là mỹ vị!
Khang phi thấy nàng ăn hai mắt đều sáng lên, không khỏi cười nói: “Lúc trước ngươi theo bổn cung chịu khổ. Mấy thứ này hôm nay tự nhiên không thiếu. Bổn cung ăn không hết, đều thưởng cho ngươi.”
Dương Quỳnh vội vàng khom lưng, “Tạ ơn nương nương.” Đây chính là muốn có bao nhiêu thành tâm liền có bấy nhiêu thành tâm.
Khang phi liếc nàng một cái, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Dương Quỳnh đứng thẳng người, gãi gãi đầu. Gãi một cái cũng không sao, nhưng gãi nhiều cái, ngược lại suýt nữa làm hỏng búi tóc nàng tỉ mỉ chải, vội vàng thu tay.
“Bộ dạng này của ngươi đúng là không ra làm sao.” Khang phi giống như bất đắc dĩ, tuy nhiên mặt mày lại mang theo ý cười.
Dương Quỳnh bĩu môi, thầm nghĩ: Người một khi quen thuộc, sẽ không giống như ban đầu. Khang phi nương nương lúc mới đầu là đoan trang dịu dàng cỡ nào! Thời điểm ở Lâm Phương các, mỗi ngày đọc sách viết chữ, xuân thương thu buồn, tại sao hiện tại sẽ luôn chê cười nàng? Chẳng lẽ sau khi hai người thân quen, Khang phi liền biến dị?
Ăn hai khối điểm tâm, đồ ngọt dễ dàng no bụng, hơn nữa Dương Quỳnh đã ăn cơm trưa, lúc này ăn cũng không vào. Trong lòng suy nghĩ chuyện buổi trưa, nàng nhìn ra ngoài, thấy hai cung nữ đang canh cửa, liền tiến đến bên người Khang phi, nhỏ giọng kể lại sự tình.
Khang phi nghe xong, hỏi: “Ngươi có nhận ra cung nữ kia không?”
Dương Quỳnh lắc đầu. Bây giờ nàng có thể nhận thức rõ ràng đại bộ phận chủ tử cũng đã không tệ rồi. Cung nữ thái giám trong hậu cung quá nhiều, nàng mới lẫn vào mấy ngày, làm sao có thể nhận ra?
“Việc này không khó xử lí. Theo Thu Giáng là có thể điều tra ra. Có điều trước mắt trong cung ta không có người có thể tín nhiệm, cho nên trước nhìn kỹ hẵng nói.” Dừng một chút Khang phi lại nói: “Ngươi hãy âm thầm theo dõi Thu Giáng.”
“Vâng.” Dương Quỳnh bị câu nói của Khang phi “Không có người có thể tín nhiệm” khiến cho rất không thoải mái. Thật ra cũng không phải nàng đa nghi, nàng biết rõ Khang phi nói không phải nàng. Thế nhưng, tỷ muội bình thường một nhà thân quen, vậy mà đến lúc này, một người cũng không dám dùng, thật sự là chuyện rất buồn bực. Chính mình còn như thế, nghĩ đến Khang phi thân ở thượng vị thì lại càng thêm phiền muộn.
Bởi vì chuyện của Thu Giáng, mấy ngày nay Dương Quỳnh gần như biến thành con thỏ, cả ngày dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tin tức. Nàng là thiếp thân cung nữ của Khang phi, chúng cung nữ thái giám trong Cung Lung Hoa khách khí với nàng, cũng đồng thời đề phòng nàng mách lẻo với Khang phi. Cho nên cũng không nghe được tin tức gì hữu dụng, nhưng chỉ cần để tâm, chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Trước khi được phái đến Cung Lung Hoa, Thu Giáng cùng Thu Tử đều là người hầu giám thị ở Phục cục tư y (nơi quản lí tất cả quần áo trong cung). Khang phi vừa ý năng lực của hai người bọn họ, đưa y phục cùng đồ trang sức cho các nàng trông coi. Thu Tử phụ trách trông nom y phục, trang sức, Thu Giáng phụ trách hầu hạ Khang phi mặc quần áo, ăn uống.
Nghĩ vậy, Dương Quỳnh nhớ lại ngày ấy cung nữ kia cho Thu Giáng một cái túi thơm, dặn dò Thu Giáng thường xuyên đi lại trước mặt Khang phi. Cái này ý tứ là để Khang phi ngửi nhiều mùi hương trong túi. Mấy ngày nay nàng đi theo bên cạnh Khang phi, cẩn thẩn dùng mũi ngửi, cũng không thấy có mùi gì đặc biệt. Bây giờ, nữ tử đều mang theo túi thơm trên người, quần áo cũng sẽ huân hương (hun hương). Trên người Khang phi còn tốt, hương tương đối nhạt, rất dễ chịu. Nhưng mùi trên người của mấy cung nữ làm nàng không cách nào chịu nổi. Mấy ngày nay ở Cung Lung Hoa, cả ngày nàng bị những mùi thơm lung tung bừa bãi này làm đầu óc choáng váng. Về sau Khang phi cũng không chịu nổi mùi hương nồng nặc như vậy, liền làm cho tất cả mọi người dùng hương liệu ít đi, lúc này mới tốt một chút.
“Túi thơm...” Dương Quỳnh ở trong phòng lẩm bẩm, hoàn toàn quên mất bên người còn có cung nữ Thiên Linh cùng phòng.
Thiên Linh “Xì” một tiếng nở nụ cười, nói: “Làm sao? Thanh Diệp ngươi muốn một cái túi thơm?”
Thanh Diệp cả kinh, vội vàng ngượng ngùng tươi cười, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, các ngươi đều có, nhưng ta không có.”
Thiên Linh ở cùng phòng với nàng cũng hơn một tháng, biết rõ nàng ở phương diện nữ công gia chánh kém đến nỗi nhân thần cộng phẫn (người cùng thần linh đều phẫn nộ). Vừa vặn Thiên Linh là một cao thủ nữ công, cho nên ngày thường may vá vài thứ đều do Thiên Linh làm.
“Trước đó vài ngày đưa cho ngươi, ngươi không cần. Bây giờ ta cũng không có sẵn.” Thiên Linh nói.
Dương Quỳnh tranh thủ, vội vàng ngồi xuống bên người Thiên Linh, năn nỉ nói: “Tỷ tỷ tốt, ta cũng không vội dùng, ngươi thêu cho ta một cái thôi.”
Thiên Linh hai mắt đảo quanh, nói: “Ta được lợi gì?”
Dương Quỳnh vội vàng nói: “Sau này nương nương thưởng điểm tâm cho ta, ta sẽ lưu lại cho ngươi một phần.”
Thiên Linh căn bản chỉ thuận miệng nói một chút, cũng không trông chờ thêu cái tui thơm có thể được báo đáp cái gì. Nhưng nghe Dương Quỳnh nói như vậy, lập tức hứng trí, “Thật sự? Ngươi không dọa ta?”
Dương Quỳnh vừa thấy biểu tình của Thiên Linh, liền biết có cửa, “Ta có bao giờ dọa ngươi.”
Thiên Linh vốn không phải người ưa ngọt, đơn giản lúc này chỉ theo Dương Quỳnh đùa giỡn. Một gian phòng ở, thật sự còn quan tâm một cái túi thơm sao? Tự nhiên đáp ứng, lập tức lấy vải, từng mũi từng mũi bắt đầu thêu.
Dương Quỳnh ở một bên câu được câu không nói chuyện với nàng, “Trong túi thơm này chưa hương liệu gì?”
Dương Quỳnh trong một tháng này cũng thu hoạch rất nhiều. Đầu tiên là nàng dần dần nhớ rõ từng cái cung điện, danh xưng cùng quan hệ của các phi tần. Sau đó học được ở chỗ Khang phi không ít câu nói, trả lời vấn đề của người khác, lại không lộ ra bất cứ điều gì. Hơn nữa nàng theo chân Mặc Diệp len lén học được khinh công cùng kiếm pháp. Có điều thời gian ngắn ngủi, ngoại trừ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng thoải mái không ít, còn không nhìn ra có hiệu quả gì khác.
Cung nữ quản sự Xuân Dương là một người khôn khéo. Bên trên hầu hạ Khang phi hài lòng, bên dưới trông coi Cung Lung Hoa rất ổn thỏa. Dương Quỳnh thấy chỉ có thể khen một tiếng “Bội phục“. Hiện giờ nàng cùng cung nữ thái giám khác đã thân quen, không còn xa lạ cùng cảnh giác như lúc đầu. Mọi người đều biết nàng theo chân Khang phi dưỡng bệnh trở về, dù thế nào thì hình thức bên ngoài vẫn rất kính trọng, không ái dám đi trêu chọc nàng. Nói cho cùng thì cuộc sống cũng coi như mãn nguyện.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Khang phi đi ngủ một chút, Dương Quỳnh liền rời khỏi tẩm điện. Vừa mới chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi, trong lúc vô tình quay đầu, trông thấy bóng đen chợt lóe, hai cung nữ lén lút đi tới phòng bếp nhỏ phía sau hậu điện.
Dương Quỳnh nhận ra một người là cung nữ Thu Giáng của Cung Lung Hoa, người còn lại nàng nhìn bong lưng thấy xa lạ. Sau giờ ngọ là lúc mọi người rảnh rỗi đi ngủ, Khang phi cũng nghỉ ngơi, mọi người tự do tự tại. Lúc này phòng bếp nhỏ cũng không có ai. Dương Quỳnh trong lòng suy nghĩ, dưới chân di chuyển, đi theo phía sau hai người, muốn xem các nàng rốt cục định làm gì.
Trên đường đi không có ai, từ lúc Dương Quỳnh đến nơi này, đây vẫn là lần đầu tiên theo dõi người khác, nội tâm có chút căng thẳng, hành động càng thêm cẩn thận, không dám quá gấp gáp, một mực duy trì khoảng cách không xa không gần.
Hai cung nữ đi đến tiểu phòng bếp, nhưng không tiến vào, trực tiếp đi tới chỗ bóng râm sau hậu điện, dường như muốn lặng lẽ nói chuyện. Dương Quỳnh nội tâm thả lỏng, thầm mắng chính mình phản ứng quá mức. Có lẽ chỉ là hai tỷ muội quen biết nói câu tri kỷ, chính mình lại cảm thấy người ta khả nghi. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn rón rén theo sát, nương theo vách tường che chắn quan sát cẩn thận, xác định phía sau phòng bếp nhỏ chỗ bóng râm có bài trí một cái cửa sổ nhỏ cao hai thước, coi như các nàng muốn làm gì thì cũng không có khả năng xuống tay từ nơi này. Vì vậy Dương Quỳnh liền chuẩn bị rời đi. Dù sao người ta muốn lặng lẽ nói chuyện cũng không phải hành vi phạm pháp, riêng tư cá nhân là cần được bảo vệ.
Mới vừa mới quay người lại, chợt nghe cung nữ Thu Giáng nói: “Độc này Khang phi vẫn nên ăn ít thì tốt hơn.”
Dương Quỳnh nội tâm khẽ nhúc nhích. Mặc kệ Thu Giáng nói là độc gì, chữ này đối với bản thân mình vẫn là phạm vào kỵ húy (điều kiêng kỵ). Nàng dừng bước, cả người dán lên vách tường, cơ hồ giống như con thạch sung, nín thở tập trung, cẩn thận nghe trộm.
Cung nữ kia nói: “Độc này cũng không phải độc chí mạng, nhìn thì hung hiểm, nhưng thật ra chính là thượng thổ hạ tả (trước nôn sau đó tiêu chảy), chỉ cần chịu đựng qua, cũng không có chuyện gì.”
Thu Giáng king ngạc nói: “Tại sao phải hạ loại độc này?”
Cung nữ kia nói: “Ngươi biết cái gì? Khang phi được sủng ái như vậy, nếu như độc chết, Hoàng thượng sao có thể chịu để yên? Chắc chắn sẽ hạ chỉ điều tra, dù nương nương làm việc không chút kẽ hở, nhưng cũng khó bảo toàn mọi phân đoạn đều không xảy ra sơ suất. Qua tay nhiều người như vậy, một khi có người chột dạ nhát gan, vậy là gây ra bao nhiêu tội lỗi? Giày vò Khang phi một chút là được rồi, làm sao nương nương có thể nhẫn tâm đả thương sát hại người?”
Thu Giáng vội vàng phụ họa nói: “Đây là tự nhiên. Trong hậu cung này chỉ có nương nương là thiện tâm nhất.”
Cung nữ kia “Hừ” một tiếng, nói tiếp: “Nếu không phải do Khang phi những năm này danh tiếng quá thịnh, nương nương cũng sẽ không ra tay.” Nói xong thở dài: “Vốn có thể làm cho Hoàng thượng chặt đứt nhớ nhung, ai ngờ Cẩm phi cùng Quý phi dốc sức nói tốt cho nàng. Vào lãnh cung còn có thể ra ngoài, nàng cũng coi như là người thứ nhất.”
Thu Giáng không muốn tiếp tục vấn đề này, chuyển đề tài nói: “Nương nương còn dặn dò cái gì?”
Cung nữ kia nói: “Túi thơm này ngươi mang theo, không có việc gì thì ở đi lại trước mặt Khang phi là được.”
Thu Giáng hỏi: “Hương trong túi là gì?”
Ngữ khí của cung nữ kia rõ ràng không vui: “Đồ nương nương đưa, ngươi có tư cách biết sao?”
Thu Giáng vội vàng nói vâng, không dám tiếp tục hỏi nhiều.
Cung nữ kia lại nói tiếp: “Ngươi chỉ cần nghe nương nương phân phó là được, tự nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.”
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân, Dương Quỳnh cảnh giác, thân thể vội trốn, người đã đến cửa phòng bếp nhỏ, tiếp tục di chuyển, núp sau một đống nguyên liệu nấu ăn, ẩn giấu thân mình. Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần biến mất, Dương Quỳnh mới đứng dậy, vuốt vuốt ngực, đã lâu không làm mấy chuyện theo dõi lặt vặt này, nghiệp vụ có chút mới lạ.
Trở lại phòng của mình, nàng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao chuyện này vẫn phải nói cho Khang phi, có việc gì nhiễu loạn thì cũng phải là Khang phi suy nghĩ. Nàng chính là cái chân chạy việc, không cần động não. Mặc nguyên quần áo nằm ngủ trong chốc lát, Yên Xảo đi vào nói: “Thanh Diệp tỷ tỷ, nương nương đã tỉnh, cho gọi người.”
Dương Quỳnh trở mình một cái xuống giường, động tác nhanh đến mức làm Yên Xảo nhìn đến ngây người. Đứng trước gương sửa lại trang dung của mình một chút, thoạt nhìn sẽ không thất lễ, Dương Quỳnh quay lại nhìn về phía Yên Xảo nghiêng đầu một cái, ý là đi thôi. Sau đó cũng mặc kệ Yên Xảo nhìn có hiểu động tác hiện đại này hay không, liền ra cửa đi gặp Khang phi.
Khang phi để cung nữ hầu hạ trang điểm xong, giờ phút này đang ngồi uống trà, thấy Dương Quỳnh tiến vào, hướng nàng vẫy tay, rồi nói với cung nữ bên người, “Các ngươi đều lui xuống đi, có Thanh Diệp hầu hạ là được rồi.”
Các cung nữ lập tức lui ra ngoài, Khang phi nói: “Đây là điểm tâm ngự thiện phòng vừa làm, mới đưa tới, ngươi nếm thử.”
Dương Quỳnh thầm nói: Chẳng lẽ ngươi biết ta ở góc tường nghe lén, cho nên sớm hối lộ ta?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đối với đồ vật đưa tới cửa, nàng tự nhiên sẽ không khách khí. Cầm một khối điểm tâm trong đĩa ở trên bàn, dùng tướng ăn tự cho là văn nhã cắn một cái, trước mắt lập tức sáng ngời. Điểm tâm mềm mềm vừa vào miệng liền tan ra, thật sự là mỹ vị!
Khang phi thấy nàng ăn hai mắt đều sáng lên, không khỏi cười nói: “Lúc trước ngươi theo bổn cung chịu khổ. Mấy thứ này hôm nay tự nhiên không thiếu. Bổn cung ăn không hết, đều thưởng cho ngươi.”
Dương Quỳnh vội vàng khom lưng, “Tạ ơn nương nương.” Đây chính là muốn có bao nhiêu thành tâm liền có bấy nhiêu thành tâm.
Khang phi liếc nàng một cái, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Dương Quỳnh đứng thẳng người, gãi gãi đầu. Gãi một cái cũng không sao, nhưng gãi nhiều cái, ngược lại suýt nữa làm hỏng búi tóc nàng tỉ mỉ chải, vội vàng thu tay.
“Bộ dạng này của ngươi đúng là không ra làm sao.” Khang phi giống như bất đắc dĩ, tuy nhiên mặt mày lại mang theo ý cười.
Dương Quỳnh bĩu môi, thầm nghĩ: Người một khi quen thuộc, sẽ không giống như ban đầu. Khang phi nương nương lúc mới đầu là đoan trang dịu dàng cỡ nào! Thời điểm ở Lâm Phương các, mỗi ngày đọc sách viết chữ, xuân thương thu buồn, tại sao hiện tại sẽ luôn chê cười nàng? Chẳng lẽ sau khi hai người thân quen, Khang phi liền biến dị?
Ăn hai khối điểm tâm, đồ ngọt dễ dàng no bụng, hơn nữa Dương Quỳnh đã ăn cơm trưa, lúc này ăn cũng không vào. Trong lòng suy nghĩ chuyện buổi trưa, nàng nhìn ra ngoài, thấy hai cung nữ đang canh cửa, liền tiến đến bên người Khang phi, nhỏ giọng kể lại sự tình.
Khang phi nghe xong, hỏi: “Ngươi có nhận ra cung nữ kia không?”
Dương Quỳnh lắc đầu. Bây giờ nàng có thể nhận thức rõ ràng đại bộ phận chủ tử cũng đã không tệ rồi. Cung nữ thái giám trong hậu cung quá nhiều, nàng mới lẫn vào mấy ngày, làm sao có thể nhận ra?
“Việc này không khó xử lí. Theo Thu Giáng là có thể điều tra ra. Có điều trước mắt trong cung ta không có người có thể tín nhiệm, cho nên trước nhìn kỹ hẵng nói.” Dừng một chút Khang phi lại nói: “Ngươi hãy âm thầm theo dõi Thu Giáng.”
“Vâng.” Dương Quỳnh bị câu nói của Khang phi “Không có người có thể tín nhiệm” khiến cho rất không thoải mái. Thật ra cũng không phải nàng đa nghi, nàng biết rõ Khang phi nói không phải nàng. Thế nhưng, tỷ muội bình thường một nhà thân quen, vậy mà đến lúc này, một người cũng không dám dùng, thật sự là chuyện rất buồn bực. Chính mình còn như thế, nghĩ đến Khang phi thân ở thượng vị thì lại càng thêm phiền muộn.
Bởi vì chuyện của Thu Giáng, mấy ngày nay Dương Quỳnh gần như biến thành con thỏ, cả ngày dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tin tức. Nàng là thiếp thân cung nữ của Khang phi, chúng cung nữ thái giám trong Cung Lung Hoa khách khí với nàng, cũng đồng thời đề phòng nàng mách lẻo với Khang phi. Cho nên cũng không nghe được tin tức gì hữu dụng, nhưng chỉ cần để tâm, chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Trước khi được phái đến Cung Lung Hoa, Thu Giáng cùng Thu Tử đều là người hầu giám thị ở Phục cục tư y (nơi quản lí tất cả quần áo trong cung). Khang phi vừa ý năng lực của hai người bọn họ, đưa y phục cùng đồ trang sức cho các nàng trông coi. Thu Tử phụ trách trông nom y phục, trang sức, Thu Giáng phụ trách hầu hạ Khang phi mặc quần áo, ăn uống.
Nghĩ vậy, Dương Quỳnh nhớ lại ngày ấy cung nữ kia cho Thu Giáng một cái túi thơm, dặn dò Thu Giáng thường xuyên đi lại trước mặt Khang phi. Cái này ý tứ là để Khang phi ngửi nhiều mùi hương trong túi. Mấy ngày nay nàng đi theo bên cạnh Khang phi, cẩn thẩn dùng mũi ngửi, cũng không thấy có mùi gì đặc biệt. Bây giờ, nữ tử đều mang theo túi thơm trên người, quần áo cũng sẽ huân hương (hun hương). Trên người Khang phi còn tốt, hương tương đối nhạt, rất dễ chịu. Nhưng mùi trên người của mấy cung nữ làm nàng không cách nào chịu nổi. Mấy ngày nay ở Cung Lung Hoa, cả ngày nàng bị những mùi thơm lung tung bừa bãi này làm đầu óc choáng váng. Về sau Khang phi cũng không chịu nổi mùi hương nồng nặc như vậy, liền làm cho tất cả mọi người dùng hương liệu ít đi, lúc này mới tốt một chút.
“Túi thơm...” Dương Quỳnh ở trong phòng lẩm bẩm, hoàn toàn quên mất bên người còn có cung nữ Thiên Linh cùng phòng.
Thiên Linh “Xì” một tiếng nở nụ cười, nói: “Làm sao? Thanh Diệp ngươi muốn một cái túi thơm?”
Thanh Diệp cả kinh, vội vàng ngượng ngùng tươi cười, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, các ngươi đều có, nhưng ta không có.”
Thiên Linh ở cùng phòng với nàng cũng hơn một tháng, biết rõ nàng ở phương diện nữ công gia chánh kém đến nỗi nhân thần cộng phẫn (người cùng thần linh đều phẫn nộ). Vừa vặn Thiên Linh là một cao thủ nữ công, cho nên ngày thường may vá vài thứ đều do Thiên Linh làm.
“Trước đó vài ngày đưa cho ngươi, ngươi không cần. Bây giờ ta cũng không có sẵn.” Thiên Linh nói.
Dương Quỳnh tranh thủ, vội vàng ngồi xuống bên người Thiên Linh, năn nỉ nói: “Tỷ tỷ tốt, ta cũng không vội dùng, ngươi thêu cho ta một cái thôi.”
Thiên Linh hai mắt đảo quanh, nói: “Ta được lợi gì?”
Dương Quỳnh vội vàng nói: “Sau này nương nương thưởng điểm tâm cho ta, ta sẽ lưu lại cho ngươi một phần.”
Thiên Linh căn bản chỉ thuận miệng nói một chút, cũng không trông chờ thêu cái tui thơm có thể được báo đáp cái gì. Nhưng nghe Dương Quỳnh nói như vậy, lập tức hứng trí, “Thật sự? Ngươi không dọa ta?”
Dương Quỳnh vừa thấy biểu tình của Thiên Linh, liền biết có cửa, “Ta có bao giờ dọa ngươi.”
Thiên Linh vốn không phải người ưa ngọt, đơn giản lúc này chỉ theo Dương Quỳnh đùa giỡn. Một gian phòng ở, thật sự còn quan tâm một cái túi thơm sao? Tự nhiên đáp ứng, lập tức lấy vải, từng mũi từng mũi bắt đầu thêu.
Dương Quỳnh ở một bên câu được câu không nói chuyện với nàng, “Trong túi thơm này chưa hương liệu gì?”
Danh sách chương