Hít một hơi thật sâu để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại. Thất trưởng lão nhìn sang trái phải, ánh mắt híp lại, giữa mi tâm xuất hiện một nếp nhăn khó chịu.

Vốn dĩ lão không cảm thấy lần này đuổi theo lấy lại Kim Cương Lưu Sa có gì khó khăn, nhất là sau khi nhìn dấu chân bọn Trác Phàm một đường hướng khu vực thứ hai, càng thêm xác định suy nghĩ này.

Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, sớm đoán được thực lực ba người bọn chúng thấp kém, cao nhất bất quá cũng chỉ tới đoán cốt cảnh thất trọng mà thôi. Thực lực như thế, lão bóp chết bọn chúng cũng chẳng khác bóp chết ba con kiến là bao.

Chính là vạn vạn không nghĩ tới, trong ba người bọn họ cư nhiên có một tên am hiểu trận pháp, hơn nữa còn tâm kế sâu, một chút cũng không giống thiếu niên ngây thơ.

Cứ như thế, ngược lại khiến cho lão lâm vào quẫn cảnh. Chỉ cần ba người họ liên thủ vận hành trận pháp, lão chắc chắn không chiếm được nửa điểm tiện nghi.

Bỗng nhiên, lão giống như nghĩ tới điều gì đó, trong đôi mắt tựa chim ưng đột nhiên hiện lên vẻ tà dị.

"Ngươi.. Là tam tiểu thư Tiết gia nhỉ!"

Thất trưởng lão không hề nhìn Trác Phàm, ngược lại đầu xoay về phía Tiết Ngưng Hương, cao thấp đánh giá một phen, khẽ cười nói: "Lão phu lần trước gặp ngươi là năm năm trước, khi đó ngươi chỉ mới là một đứa trẻ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở thành một đại cô nương."

Tiết Ngưng Hương căng thẳng trong lòng, không khỏi khiếp đảm mà cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của lão.

Trác Phàm khẽ cau mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lớn tiếng nói: "Thất trưởng lão, ngươi có chuyện gì thì nói với ta, đừng đi hù dọa tiểu cô nương!"

Nhưng mà Thất trưởng lão không để ý tới Trác Phàm chút nào, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm Tiết Ngưng Hương: "Ngưng Nhi a, ngươi tội tình gì đối đầu với lão phu? Nghĩ tới Tiết gia các ngươi là gia tộc phụ thuộc của U Minh Cốc chúng ta, chúng ta đối đãi Tiết gia các ngươi cũng không tệ. Vậy mà hôm nay ngươi lại.."

Nói tới đây, trong đôi mắt Thất trưởng lão đột nhiên hiện lên một đạo sát ý. Tiết Ngưng Hương thân người run lên, hai tay vẫn đang kết ấn bất giác buông lỏng ra.

Trác Phàm cả kinh, biết Thất trưởng lão đang uy hiếp Tiết Ngưng Hương, chặn lại nói: "Động thủ!"

Tiếng nói vừa dứt, Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương đồng loạt kết thủ ấn, sấm sét cùng ngọn lửa đồng thời hướng Thất trưởng lão vọt tới. Tuy nhiên Tiết Ngưng Hương vẫn đang ngơ ngác tại chỗ, hai tay không ngừng run rẩy.

Tạ Thiên Dương thầm nhủ không ổn, Tiết Ngưng Hương lúc này bởi vì lo lắng người nhà bị trả thù, gần như hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà không có phong trợ hỏa thế, uy lực hỏa lôi tương giao cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Thất trưởng lão này quả thực thông qua chiến tranh nội tâm, thành công làm suy yếu uy lực trận pháp ba người một thể.

Hỏa lôi liên hợp trong giây lát đã tới trước mặt Thất trưởng lão, mà lão lại vung trường tác lần nữa, đã đem hỏa lôi liên hợp này đánh cho tan nát. Thất trưởng lão vẫn đứng yên trên không trung như cũ, nhưng Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương thì thân thể đã không ngừng run rẩy, khí huyết cuồn cuộn!

"Ha ha ha.. Chính là như vậy!"

Thất trưởng lão ngửa mặt lên trời cười dài, đắc ý nói: "Ngưng Nhi, ngươi bây giờ mới là làm đúng đấy. Hai tên tiểu tử này có thể phủi mông chạy lấy người, nhưng Tiết gia các ngươi lại không thể rời đi dễ dàng như vậy."

Trác Phàm cắn chặt răng, nhìn về phía Tiết Ngưng Hương đang run rẩy không thôi, không khỏi đảo mắt, vội vàng nói: "Ngưng Nhi, đừng nghe theo lão gia hỏa này. Hắn đã nhận ra ngươi, khi trở về nhất định sẽ tiêu diệt Tiết gia các ngươi. Hiện tại biện pháp duy nhất có thể cứu Tiết gia, chính là làm thịt hắn tại đây. Còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói gì với các ngươi không, Lôi Phong Bạo Viêm Trận này chính là ngũ cấp trận thức ba người một thể, chỉ cần ba người hợp lực, cho dù là thiên huyền cao thủ vào trận cũng tuyệt đối không ra được!"

Tiết Ngưng Hương cả người không khỏi chấn động, thân thể đang run rẩy cũng nháy mắt ngừng lại, hai mắt vốn dĩ bị Thất trưởng lão nói mấy câu sợ tới mức tan rã thần quang, cũng lần nữa dần dần ngưng tụ.

Trác Phàm thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng hét lớn một tiếng: "Nếu để cho lão tiểu tử này chạy thoát, Tiết gia mới thật sự xong rồi!"

Oanh!

Tựa như trong đầu có thứ gì đó nổ vang, Tiết Ngưng Hương đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo xuất hiện sát ý trắng trợn hiếm thấy. Đồng thời, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm nói mê: "Không thể để cho lão rời khỏi nơi này, lão nhất định phải chết, nhất định phải chết.."

"Chết!"

Cuối cùng, Tiết Ngưng Hương hét lớn một tiếng, ấn quyết trong tay mạnh mẽ kết động.

Chỉ thoáng chốc, một tiếng rống to phát ra, phía sau Tiết Ngưng Hương đột nhiên ngưng kết ra một hư ảnh báo săn thanh sắc. Sau khi nàng kết động trận quyết xong, nó đột nhiên lao về phía trước, hướng Thất trưởng lão đánh tới, uy thế này quả thật so với lúc trước mạnh mẽ hơn gấp mười lần.

Thất trưởng lão thấy vậy, không khỏi sợ hãi, thì ra đây mới là uy lực khi Tiết Ngưng Hương toàn lực phát động trận pháp. Ngay từ đầu, vào lúc Trác Phàm và Tạ Thiên Dương đều đã xuất toàn lực ứng phó, nàng vậy mà còn chưa xuất ra toàn lực?

Chỉ là lão nào biết rằng, Tiết Ngưng Hương vốn tâm địa thiện lương, cho dù đối mặt với địch nhân cũng sẽ không ra sát chiêu. Nhưng lời lão nói vừa nãy khiến cho Tiết Ngưng Hương sinh ra khiếp đảm trong lòng, cơ hồ đánh mất sức mạnh.

Nhưng vào lúc này, những lời Trác Phàm nói làm cho nàng dấy lên ý chí chiến thắng. Hai loại tâm lý tương phản rất lớn, ngược lại kích phát toàn bộ lực lượng của nàng.

Hiện tại, vì bảo vệ người nhà của chính mình không bị tổn hại, Tiết Ngưng Hương nháy mắt biến thành sát thần lãnh khốc. Vô luận như thế nào đều phải toàn lực ứng phó, đem lão gia hỏa này đánh chết ngay tại đây.

Tựa hồ sớm đã dự đoán được chuyện này, Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương nhìn nhau cười, hai người chợt kết động ấn quyết, bắn ra lôi viêm. Ba loại nguyên tố phong hỏa lôi tập kết lại với sức mạnh mạnh nhất chưa từng thấy, hình thành một cỗ uy thế hủy thiên diệt địa hướng Thất trưởng lão phóng đi.

Thấy tình cảnh này, cho dù là Thất trưởng lão luôn luôn lãnh tĩnh vững vàng, cũng hoảng sợ đến mức thất sắc. Vội vàng giơ trường tác kia lên, vung về phía trước.

Oanh!

Một vụ nổ phát ra, cả khu vực thứ hai đều không ngừng rung chấn, thiên địa tựa hồ cũng muốn sập xuống. Ngay cả một vài tứ cấp linh thú sau khi nghe đến âm thanh vụ nổ cũng chạy trốn, ẩn nấp tứ phía.

Thất trưởng lão trong vụ nổ mạnh bị đẩy ra hơn mười thước xa, tóc râu đều đã bị đốt trọi, một ngụm máu tươi nhịn không được lại phun ra. Lúc phun ra, máu tươi còn chưa chạm đất thì đã bốc hơi thành hư vô.

Có thể thấy sức mạnh lôi viêm dưới một kích này đã xâm nhập vào cả lục phủ ngũ tạng của lão. E rằng nội tạng của lão hiện tại đã bị thương nặng, nếu lại thêm lần nữa, lão nhất định sẽ chết không nghi ngờ!

Thất trưởng lão thở hổn hển từng hơi, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ khiếp đảm. Lão làm sao cũng không nghĩ đến, một nữ nhân nổi điên, thế nhưng lại có thể làm cho uy lực của cả trận pháp được nâng cao tới loại trình độ này.

Cho dù là lão, cũng tuyệt đối chịu đựng không được mấy lần.

"Lão tiểu tử kia không chịu nổi nữa, Ngưng Nhi, Tạ Thiên Dương, chuẩn bị tốt, chúng ta cho hắn một kích nữa." Đem tất cả hành động của Thất trưởng lão đều thu hết vào đáy mắt, Trác Phàm cười lớn một tiếng, chuẩn bị kết ấn.

Chỉ là hắn cùng Tạ Thiên Dương còn chưa kịp kết động, một con báo thanh sắc đã lần nữa phóng về hướng Thất trưởng lão.

Trác Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiết Ngưng Hương hai mắt đầy vẻ điên cuồng, trong tay không ngừng đánh ra ấn quyết, luôn miệng lầm bầm: "Hắn phải chết, phải chết.."

Không ổn, nha đầu kia vừa rồi chịu kích thích. Đây tuy rằng có thể kích phát toàn bộ tiềm lực của nàng, nhưng đồng thời cũng khiến cho nàng nhất thời trở nên điên cuồng, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn giết lão già kia, căn bản không có suy nghĩ phối hợp ba người.

Với cách kết ấn như vậy, uy lực trận pháp ngược lại bị giảm đi!

Thất trưởng lão tựa hồ cũng phát hiện điểm này, vui vẻ ra mặt, đột nhiên phóng về hướng Tiết Ngưng Hương! Mặc dù con báo đang lao đến chỗ lão rất hung mãnh, nhưng chỉ có một loại phong nguyên tố, không có hỏa lôi tương trợ, lão căn bản không để vào mắt. Trường tác trong tay vung lên, liền dễ dàng đem con báo kia đánh nát.

"Không ổn, mau hỗ trợ Ngưng Nhi!"

Trác Phàm quýnh lên, hét lớn một tiếng, liền cùng Tạ Thiên Dương nhất tề kết ấn. Trong thoáng chốc, phong lôi lại bắn về phía Thất trưởng lão.

Chỉ là, hành động thiếu phối hợp như vậy căn bản rời xa ý nghĩa thâm sâu của trận pháp, Thất trưởng lão cũng chẳng để vào mắt. Trường tác vung lên, liền đem hai nguyên tố kia đập tan, thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở trước người Tiết Ngưng Hương.

Nhưng mà Tiết Ngưng Hương vẫn chưa ý thức được chuyện này, vẫn mê mang kết động ấn quyết như trước.

Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tóm lấy cổ nàng, nâng nàng lên cao. Hơi thở của Tiết Ngưng Hương bị kiềm hãm, thủ quyết một mực kết động mới từ từ ngừng lại.

"Nha đầu điên, vừa rồi lão phu thiếu chút nữa đã chết trên tay ngươi! Nếu không phải ngươi còn có chút tác dụng, lão phu hiện tại liền bóp chết ngươi."

"Ngưng Nhi!"

Hai người Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn về chỗ Tiết Ngưng Hương. Thất trưởng lão lạnh lùng liếc nhìn bọn Trác Phàm, cười khẩy nói: "Hai tên tiểu quỷ các ngươi kêu la cái gì? Đợi lát nữa lão phu cư nhiên sẽ thu thập các ngươi!

Trác Phàm khẽ cắn môi, hai nắm tay bất giác siết chặt, nhưng lại không thể làm gì.

" Khụ khụ.. "

Lúc này, Tiết Ngưng Hương khó khăn ho khan hai tiếng, hơi nheo mắt nhìn về phía bọn Trác Phàm, lẩm bẩm nói:" Mau giết hắn, đừng để cho hắn trở về thương tổn cha ta và mọi người.. "

" Hắc hắc hắc.. Thật sự là một nữ nhân hiếu thuận a, bây giờ còn nghĩ đến phụ thân của mình. Chẳng qua đáng tiếc, hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia hiện tại đã không có cách nào giết được lão phu. Chờ lão phu quay lại, nhất định sẽ cho Tiết gia các ngươi gà bay chó sủa! "

Nghe được lời này, hai hàng nước mắt của Tiết Ngưng Hương không nhịn được chảy xuống.

Tạ Thiên Dương thấy trong lòng khẽ dao động, hai nắm tay bất giác siết lại, mặt đầy giận dữ, hét lớn:" U Quỷ Thất, ngươi đường đường là trưởng lão U Minh Cốc, bây giờ vậy mà lại khi dễ một tiểu cô nương trói gà không chặt, chẳng lẽ lại không cảm thấy hổ thẹn sao? "

" Khặc khặc khặc.. Hai chữ hổ thẹn này, ở trong mắt ma đạo tu giả chúng ta chính là hoàn toàn không tồn tại. "Thất trưởng lão cười nhạo một tiếng, khinh thường bĩu môi, sau đó lại nhìn về phía Trác Phàm khen ngợi:" Tiểu quỷ, ngươi không tồi, thực hợp với tính cách của lão phu, nói dăm ba câu liền có thể nhen nhóm ý chí chiến đấu của nha đầu kia. Nếu không phải hôm nay chúng ta là kẻ địch, lão phu nhất định thu nhận ngươi vào cửa! "

" Ngươi tổn thương bằng hữu của ta, ta nhất định phải giết ngươi! "

Ánh mắt khẽ nhíu lại, trên mặt Trác Phàm hiện lên vẻ kiên quyết:" Tạ Thiên Dương, chuẩn bị ra tay! "

" Nhưng Ngưng Nhi nàng.. "

" Ngưng Nhi nàng.. cũng sẽ đồng ý thôi.. "Trong mắt Trác Phàm ngấn lên những giọt lệ, thanh âm bất giác có chút nặng nề. Tạ Thiên Dương không khỏi rùng mình, thật sâu nhìn hắn, lại nhìn vẻ mặt cầu xin của Tiết Ngưng Hương, thở dài một hơi, cắn chặt răng, tay bắt đầu kết ấn quyết.

Nếu không giết được lão gia hỏa này, lão trở về giết cả nhà Tiết gia, Ngưng Nhi cho dù chết cũng không nhắm mắt.

Nghĩ đến đây, Tạ Thiên Dương ngột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thủ quyết đánh ra.

Trong nháy mắt, cùng với tiếng rống to kinh thiên, một con lôi long đột nhiên hướng thất trưởng lão phóng đi. Hai mắt Trác Phàm đã đỏ bừng, hét lớn một tiếng, hỏa phượng hoàng ở phía sau giương cánh bay vút lên, theo sát lôi long.

Đây hiển nhiên là uy lực trận pháp lớn nhất mà bọn hắn có thể thao túng.

Chỉ là mắt thấy lôi long cùng hỏa phương đột kích tới, Thất trưởng lão cũng lộ ra vẻ khinh thường:" Hừ, trận pháp này lão phu cũng xem như đã hiểu rõ. Không có phong hỗ trợ, cho dù uy lực hai nguyên tố lôi hỏa có lớn thế nào, cũng không thể ảnh hưởng bao nhiêu đến lão phu! "

Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương không cam lòng cắn chặt răng. Chẳng lẽ dù bọn họ xuất toàn lực cũng vẫn như cũ không làm gì được lão gia hỏa này, cuối cùng còn phải trả giá bằng mạng sống một cách vô ích ư?"

Nhưng quan trọng nhất là, cả một nhà Ngưng Nhi cũng bồi theo, lần này bọn họ thật sự liên lụy nàng.

Chỉ là, Trác Phàm cũng đột nhiên lộ ra một nụ cười tà dị: "Ai nói chúng ta không có phong?"

Ngay sau đó, lại thấy trận quyết trong tay biến đổi. Nơi Thất trưởng lão đang đứng đột nhiên nổi lên một cỗ lốc xoáy mạnh mẽ, vây chặt lão ở bên trong, tạo thành một nhà lao bằng gió.

Đúng lúc này, lôi long cùng hỏa phượng cũng đồng thời đánh tới.

Ầm!

Hỏa diễm xen lẫn lôi minh trong gió lốc thanh sắc không ngừng bạo liệt, nổ tung mọi thứ trong đó thành hư vô. Uy lực của nó, quả thực so với lần hợp lực mạnh nhất của ba người bọn họ, còn mạnh hơn gấp mấy lần.

Lần này, Thất trưởng lão kia xem như hoàn toàn không có khả năng chạy thoát.

Tạ Thiên Dương ở phía xa đã xem đến choáng váng, trong miệng lẩm bẩm: "Sao.. Sao có thể.."

"Sao có thể có gió lốc xuất hiện, phải không?"

Trác Phàm cười, nhìn về phía hắn, trên mặt không hề có nét đau buồn khi mất đi hảo hữu: "Ta ngay từ đầu nói với các ngươi, ngũ cấp trận thức với năng lực của ta thao thúng không đủ, phải ba người liên hợp, là lừa các ngươi đấy. Nếu không, với sự khôn khéo của U Quỷ Thất, nhất định sẽ nhìn thấu các ngươi, vậy thì không lừa được hắn."

"Cái gì, đây là.. gạt bọn ta.." Tạ Thiên Dương hai mắt trừng lớn, lắp bắp nói.

Gật đầu, Trác Phàm cười: "U Quỷ Thất này khôn khéo hơn người, là trí giả của U Minh Cốc. Nếu một mình ta đấu với hắn, chưa chắc nắm phần thắng. Cho nên ta an bài các ngươi cùng với ta liên hợp bày trận, liên hợp bày trận tuy rằng có thể tránh việc hao tổn khí lực của ta, nhưng có một nhược điểm trí mạng, chính là phải ba người liên hợp mới có thể phát huy hiệu lực lớn nhất."

"Nhược điểm này, với sự khôn khéo của U Quỷ Thất, nhất định sẽ phát hiện. Như vậy hắn sẽ tìm kẻ yếu nhất trong ba chúng ta. Rất hiển nhiên, Ngưng Nhi chính là kẻ yếu nhất đó, U Quỷ Thất chắc chắc sẽ đột phá từ chỗ nàng. Chỉ là hắn tuyệt đối không thể ngờ được, Ngưng Nhi chính là mồi nhử mà ta bày ra cho hắn, hắn đi vào đó chẳng khác nào ngã vào bẫy rập!"

"Ngươi.. Ngươi là nói ngươi ngay từ đầu đã định hy sinh Ngưng Nhi?" Tạ Thiên Dương không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm thân ảnh trước mặt, tựa như chưa từng quen biết.

Hắn bây giờ còn nhớ rất rõ, kẻ kia ở trước mặt Ngưng Nhi hô hào "Lão tử sẽ không vứt bỏ ai", một cảnh tượng nghĩa khí ngút trời. Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, hắn đúng là người như thế?

"Ngươi nhìn ta như vậy là sao?"

Trác Phàm liếc Tạ Thiên Dương, cười nhạo nói: "Ngươi không phải cũng đã sớm nói qua, phải bỏ gánh nặng Ngưng Nhi này lại, tự mình chạy trốn sao? Ta chỉ là suy nghĩ nhiều hơn ngươi, đem gánh nặng này lợi dụng triệt để mà thôi!"

"Vậy.. Vậy lời hứa mà ngươi đáp ứng với Ngưng Nhi thì sao?" Tạ Thiên Dương khó khăn nuốt nước miếng, lẩm bẩm: "Ta nghe nói, ngươi đáp ứng Ngưng Nhi, mang nàng ra khỏi thành!"

Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm hờ hững lắc đầu: "Mang thi thể của nàng ra khỏi thành cũng giống nhau cả.."

Nghe lời này, nhìn thấy bộ dáng nhẹ như gió thoảng kia của Trác Phàm, Tạ Thiên Dương nhất thời cảm thấy da đầu tê rân, sống lưng tựa hồ có gió lạnh thổi qua.

Hơn một tháng ở chung, hắn tưởng như đã khá hiểu rõ Trác Phàm. Nhưng hiện tại nhìn Trác Phàm, lại cảm thấy thật xa lạ, hơn nữa còn xa lạ đến đáng sợ!

Người tuyệt tình lãnh khốc như thế, quả thật làm cho cao thủ đoán cốt cảnh thất trọng như hắn, lần đầu tiên so với việc gặp phải đối thủ thần chiếu cảnh càng sợ hãi hơn.

Nhưng mà, vào lúc này, một tiếng cười to cũng đột nhiên từ trong lôi hỏa phong bạo kia truyền ra. Trác Phàm sau khi nghe được, đồng tử co rụt mãnh liệt, chợt quay đầu nhìn về phía nơi đó..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện