Trong video, Chu Minh Viễn đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, nhưng nhẫn cưới ở ngón áp út tay trái vẫn ánh lên dưới đèn.

Kiều Vi lưu video vào thư mục mã hóa.

 
Thư mục đó mang tên “Cảm hứng nội thất”, hiện đã có 237 tập tin.

Cô mở ảnh chụp giấy đăng ký mua nhà gần nhất, phóng to nghiên cứu.

 
Trên giấy chưa có chữ ký, nhưng con dấu của chủ đầu tư là “Tân Vinh Bất Động Sản”, công ty của bạn học đại học Chu Minh Viễn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện: “Tô Mộng”.

 
“Cậu đoán xem tớ vừa thấy ai?” giọng cô bạn thân hạ thấp như thì thầm,

 
“Chồng cậu và Lâm Yên, đang ở cửa hàng Hermès trong trung tâm tài chính.”

Kiều Vi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại: "Khi nào?"

 
"Ngay bây giờ! Tớ vừa đi qua thấy đó." Tô Mộng ngừng lại một chút, "Con hàng đó đang thử túi, còn chồng cậu thì quẹt thẻ nhìn thật là phong độ."

 
Kiều Vi mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại.

 
Quả nhiên, tài khoản chung có một giao dịch sáng nay trị giá 98,000 tệ, ghi chú là "Mua thiết bị".

 
"Giúp tớ chụp vài bức ảnh." Giọng Kiều Vi bình tĩnh đến đáng sợ.

Nửa giờ sau, Kiều Vi nhận được ảnh do Tô Mộng gửi.

 
Lâm Yên khoác tay Chu Minh Viễn, tay cầm một hộp quà màu cam mới tinh, cười đắc ý.

 
Chu Minh Viễn mặc vest, nhìn như một quý ông hoàn hảo, không hề giống người phải vội bắt chuyến bay.

 
Kiều Vi phóng to bức ảnh, phát hiện một điều bất thường trên tay Lâm Yên, một chiếc nhẫn kim cương, kiểu dáng rất giống chiếc nhẫn cưới của cô, chỉ có điều viên đá chính to gấp đôi.

Cô đặt điện thoại xuống, đi vào phòng thay đồ.

 
Trong ngăn kéo dưới cùng có một két sắt, Kiều Vi nhập mật khẩu, lấy ra một xấp tài liệu.

 
Đó là bản thỏa thuận ly hôn mà cô lấy từ luật sư tuần trước, phần phân chia tài sản vẫn còn trống.

11.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Buổi trưa, Kiều Vi hẹn gặp giám đốc khách hàng của ngân hàng.

 
Trong phòng VIP, cô đưa cho anh một danh sách: "Xin giúp tôi in sao kê tài khoản trong hai năm qua."

 
Giám đốc khách hàng có vẻ khó xử: "Phu nhân Chu, những tài khoản này là tài khoản riêng của ông Chu, cần sự ủy quyền của chính chủ..."

 
Kiều Vi từ trong túi lấy ra một giấy chứng nhận: "Đây là tuyên bố tài sản chung, tôi có quyền kiểm tra."

 
Hai giờ sau, trước mặt Kiều Vi là một đống sao kê dày cộp.

 
Cô dùng bút đỏ khoanh tròn một vài giao dịch lớn, người nhận là "Tân Vinh Bất Động Sản".

 
Giao dịch gần đây nhất là ba ngày trước, đúng bằng số tiền đặt cọc biệt thự ven hồ.

Ra khỏi ngân hàng, trời bắt đầu mưa nhẹ. Kiều Vi không mang ô, nước mưa làm ướt vai cô.

 
Cô đứng giữa cơn mưa, gửi cho Chu Minh Viễn một tin nhắn: "Công tác thuận lợi không? Nhớ anh."

 
Tin nhắn đã được đọc, nhưng không có hồi âm.

Mãi đến tối lúc 8 giờ, Chu Minh Viễn mới gọi điện: "Vợ ơi, hôm nay cuộc họp kín, anh vừa về khách sạn."

 
Âm thanh phía sau rất yên tĩnh, không giống như ở khách sạn.

 
Kiều Vi nghe thấy một tiếng chạm nhẹ của đồ sứ, đó là bộ chén trà sứ xương Anh mà Lâm Yên yêu thích.

"Vất vả rồi." Kiều Vi đứng bên cửa sổ phòng làm việc, nhìn ánh đèn mờ mờ của thành phố trong màn mưa, "Ngày mai mấy giờ anh về? Em đi đón anh."

 
"Không cần đâu, anh về thẳng công ty." Giọng Chu Minh Viễn bỗng trở nên xa vời, "...Đưa cái đó cho anh..." rồi lại trở lại bình thường, "Vợ à, anh vào tắm trước, mai gặp em."

 
Cuộc gọi kết thúc.

Kiều Vi mở phần mềm theo dõi, điểm đỏ đại diện cho Chu Minh Viễn vẫn dừng lại ở "Nhã Duyệt Cư".

 
Cô chụp màn hình rồi gọi điện cho thám tử tư.

 
"Cho tôi thông tin nội bộ của Tân Vinh Bất Động Sản, đặc biệt là hồ sơ mua nhà dưới tên Chu Minh Viễn." Cô dừng một chút, "Còn nữa, khẩn trương kiểm tra dòng chảy ngân hàng của Lâm Yên."

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Vi bị tiếng chuông cửa đánh thức.

 
Đứng trước cửa là người giao hàng, trên tay là một bó hoa hồng đỏ lớn.

 
"Phu nhân Chu, hoa của bà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện