Chu Minh Viễn còn định nói gì đó thì một bóng người cao lớn đã chắn trước mặt cô.

Lục Viễn chẳng biết từ lúc nào đã từ nhà vệ sinh đi ra, trên tay cầm điện thoại: “Cần tôi gọi 110 không?”

Chu Minh Viễn nhìn anh, lại nhìn sang Kiều Vi, đột nhiên cười phá lên: “Tôi biết mà! Cô sớm đã gian díu với hắn rồi đúng không? Đồ đê…”

Lục Viễn lập tức túm lấy cổ áo hắn: “Anh còn nói thêm một chữ, tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị của tù giam.”

Anh hạ giọng: “Đừng quên, chuyện anh biển thủ công quỹ, tôi nắm bằng chứng đấy.”

Mặt Chu Minh Viễn tái mét, loạng choạng bỏ chạy.

Kiều Vi đóng cửa lại, chân mềm nhũn suýt ngã xuống.

 
Lục Viễn đỡ lấy cô: “Ổn rồi.”

Tiếng mưa dần ngừng, ánh chiều tà xuyên qua mây chiếu xuống một vệt sáng vàng rực.

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Lục Viễn, Kiều Vi bỗng thấy trong lòng có điều gì đó tan chảy.

“Cảm ơn anh.” Cô khẽ nói. “Anh có muốn… ở lại ăn tối không?”

Lục Viễn mỉm cười: “Rất vinh hạnh.”


Mùa xuân năm sau, quán cà phê của Kiều Vi khai trương chi nhánh đầu tiên.

Trong ngày khai trương, Lục Viễn trước mặt bao người quỳ một gối xuống, đưa ra một chiếc nhẫn kim cương đơn giản.

“Lần này… anh có thể chính thức xếp hàng chưa?”

Kiều Vi mỉm cười, đưa tay ra: “Anh luôn đứng đầu hàng rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôn lễ rất đơn giản, chỉ có người thân và bạn bè gần gũi.

 
Cô mặc một chiếc váy trắng giản dị, không váy cưới, không siêu xe, nhưng nụ cười trên gương mặt lại chân thật hơn bất kỳ lúc nào.

Sau tuần trăng mật trở về, Kiều Vi phát hiện một bức thư trong quán.

Không ghi tên, nhưng nét chữ cô nhận ra, của Chu Minh Viễn.

Trong thư, anh ta viết rằng đã rời khỏi thành phố, đến miền Nam làm thuê trả nợ.

 
Câu cuối cùng là: “Cô thắng rồi.”

Kiều Vi ném lá thư vào máy hủy giấy.

Đây không phải là chuyện thắng thua.

 
Mà là vì cô cuối cùng đã hiểu rằng chiến thắng thật sự không phải là trả thù, mà là sống tốt hơn xưa.

Lúc hoàng hôn, đang chuẩn bị đóng cửa, một cô gái trẻ rụt rè bước vào.

 
Mắt cô đỏ hoe, tay cầm chặt tờ đơn ly hôn.

“Cho em hỏi… chị là chị Kiều Vi ạ?” Giọng cô gái run run. “Bạn em nói… chị có thể giúp em…”

Kiều Vi đặt khăn lau xuống, mỉm cười dịu dàng:

“Lại đây, uống chén trà nóng trước đã. Rồi từ từ kể.”

Ngoài cửa sổ, mặt trời dần khuất, một ngày nữa lại khép lại.

 
Nhưng với một số người, cuộc sống hoàn toàn mới, chỉ vừa mới bắt đầu.

[Toàn văn hoàn]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện