3

Trước kì nghỉ hè, tôi đến phỏng vấn ở chỗ làm thêm trong kì nghỉ.

Lúc về đã muộn rồi, tôi vội vã chạy, bị La Tiểu Lạc chặn lại ở chỗ cách trường học 200 mét.

Cô ta không ôm đứa trẻ, cũng không giả vờ đáng thương ở trước mặt tôi nữa.

“Chị à, đồ tốt bố mẹ đều dành cho chị, chị phải bồi thường cho tôi đi chứ.”

Tôi buồn cười vì sự ngu ngốc của cô ta: “Là bố mẹ cho thì cô nên tìm bố mẹ hỏi chứ.”

Tôi nhấc chân muốn đi, Kiều Lôi đã chặn ở bên còn lại.

“Hôm nay nếu mày không nhường vị trí đại học cho Tiểu Lạc thì đừng hòng đi.”

Gã duỗi tay muốn bắt tôi, lại bị một người đập quyển sách vào đầu.

“Chạy mau!”

Tôi nhìn thấy anh đẹp trai tỏa nắng xuất hiện sau lưng Kiều Lôi, vừa ấn đầu gã vừa hét lên kêu tôi tránh ra.

Tôi không đi mà lấy điện thoại ra ghi hình...

Hai tiếng sau, tôi với anh đẹp trai tỏa nắng cùng nhau ra khỏi đồn cảnh sát.

Anh ấy coi thường nhìn tôi: “Đây là em tính toán hết rồi đi? Tống bọn họ vào đồn cảnh sát?”

“Hôm nay cảm ơn anh.” Tôi chân thành nói.

Anh ấy hừ lạnh: “Nếu tôi không đến thì sao?”

“Thì bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt.”

Công cụ phòng ngừa biến thái tôi mang trên người vẫn chưa dùng, âm thanh kêu cứu khẩn cấp trong điện thoại vẫn chưa mở.

Nếu anh ấy không xuất hiện, thì dù tôi có ăn thiệt một chút cũng sẽ không làm sao cả.

Dù sao cũng sẽ căn cứ vào mức độ bị hại của tôi, làm thời gian Kiều Lôi ở trong đó nhiều nhiều chút.

Hiện tại... hắn chỉ bị tạm giam 15 ngày với bị phạt chút tiền mà thôi.

Rất nhanh sẽ được thả ra.

Tôi phải ngay lập tức nghĩ ra một kế hoạch, cần phải nhốt hắn trong tù, vĩnh viễn không có cơ hội trở ra.

“Thế này đi, em nói cho tôi biết em muốn làm đến trình độ gì, tôi giúp em.” Anh đẹp trai tỏa nắng đột nhiên mở miệng.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Buổi tối ngày hè, anh ấy đứng dưới cột đèn, mặc áo phông trắng quần bò đơn giản, tóc bồng bềnh, mặt mày sắc nét, vẻ mặt lúc nói chuyện một chút cũng không giống nói đùa.

“Gã đó không đơn giản, võ công tay chân rất cứng, tôi biết em có chuẩn bị, nhưng bọn chúng không phải lần nào cũng không nắm chắc, lần sau gặp phải, em chưa chắc đã an toàn thoát thân.

Tôi do dự rồi.

Anh ấy lại nói: “Tôi là Khương Sí, năm ba ngành kinh tế, tôi là học sinh ngoan, tuyệt đối không đi lừa người khác.”

Tôi đã đi nghe ngóng, lại hỏi han giáo sư Tô phẩm chất của anh ấy.

Giáo sư nói: “Đứa trẻ này rất tốt, em có thể tin tưởng nó.”

“Giáo sư à, lần trước cô không nói như thế này đâu.”

“Haiz, học sinh tốt ai lại đi đào lại lời nói trước đó của giáo sư.”

“...”

Tôi đã hợp tác cùng Khương Sí.

Anh ấy giúp tôi xử lý Kiều Lôi và em gái tôi, tôi thì đồng ý làm bạn gái anh ấy một năm, đối phó người trong nhà giục cưới.

Nửa năm sau, tôi chuẩn bị đầy đủ cách ứng chiến, lại nghe được từ chỗ Khương Sí một chuyện không thể nào chấn động hơn...

4

Em gái La Tiểu Lạc của tôi đã vào công ty nơi tôi sẽ làm việc, trắng trợn lan truyền tin đồn về tôi.

Ngoài bịa đặt ba điều sau: đứa trẻ là của tôi, thư trúng tuyển đại học là của cô ta, tôi đã cướp đi tình yêu thương của cha mẹ từ khi còn nhỏ và ngược đãi người em gái song sinh là cô ta trong một thời gian dài.

Cô ta còn tung tin tôi có quan hệ không chính đáng với lãnh đạo công ty nên mới có thể đi làm trong kì nghỉ hè.

Khương Sí an ủi tôi: “Công ty đó coi trọng thực lực, không mấy người tin lời cô ta nói đâu.”

Nhưng trong lòng tôi biết, tin đồn đúng sai không quan trọng, quan trọng là mọi người rất thích xem náo nhiệt.

Mà tôi sẽ phải đến công ty báo cáo vào ngày hôm sau.

La Tiểu Lạc ngăn cản tôi làm việc bằng cách làm tổn hại thanh danh của tôi, có ý đồ cắt đứt nguồn thu nhập của tôi.

Cô ta tính toán nếu học kỳ sau tôi không có tiền thì tôi sẽ phải nghỉ học, nếu thế sẽ gián tiếp thừa nhận tôi nghỉ học vì xấu hổ với cô ta.

Tôi cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, tôi trang điểm nhẹ, nắm chặt túi đi thẳng đến công ty.

Giống như dự đoán, vừa đến trước tòa công ty, Kiều Lôi liền ôm con trai xuất hiện.

Hắn cũng không nhiều lời với tôi, sau khi đem đứa nhỏ nhét vào lòng tôi liền xoay người rời đi.

Đứa trẻ rời khỏi người quen thuộc liền há miệng khóc to.

Đang là giờ đi làm, toàn bộ nhân viên đi ngang qua đều dừng lại để nhìn tôi.

"Oa, thật là, nghe nói cô gái này mới là sinh viên năm nhất, con cái cũng đã lớn như vậy, thế tức là cấp ba đã..."

"Đời tư hỗn loạn, lại còn cướp giấy báo nhập học của em gái mình, làm sao công ty có thể tuyển dụng một người như vậy đến làm việc ngắn hạn?"

"Suỵt, không nghe em cô ta nói rằng cô ta có người đứng sau à."

“Chức vụ nào thế? Cô ta vào phòng kinh doanh, không phải là làm trưởng phòng kinh doanh đấy chứ?"

“Hình như cũng có quan hệ với quản lý nhân sự?”

“Tuổi nhỏ như vậy mà ti tiện thế sao?”

“Đừng coi thường các cô gái bây giờ, họ sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền.”

“...”

Họ thảo luận một cách không kiêng nể gì, giọng nói của họ ngày càng to.

Tôi làm như không nghe thấy, lấy trong túi ra chiếc kẹo đã chuẩn bị sẵn, nhét cho đứa bé.

La Minh lúc nhỏ trông vẫn giống như kiếp trước, nhưng tôi ngoài ghê tởm ra thì không hề cảm thấy một chút thương xót hay yêu thích.

Khi nó ngừng khóc, tôi đến quầy lễ tân.

"Xin chào, có thể gọi cảnh sát giúp tôi được không? Ở đây có người bỏ rơi một đứa trẻ, hơn nữa còn vứt ở trước cửa công ty, nếu không nhanh chóng xử lý, có thể sẽ không tốt cho công ty!"

Nhân viên tiếp tân chớp mắt mấy lần: "Cô chắc chắn nó không phải của cô... "

“Không liên quan gì đến tôi, cảnh sát tới sẽ biết ngay."

Bà lao công lau sàn bên cạnh ném cây lau nhà xuống đất: "Không liên quan gì đến cô thì sao người ta lại đưa đứa trẻ cho cô?”

Bà ta vừa bắt đầu, những người bên cạnh cũng theo đó mà hét lên: “Đúng vậy, nhiều người như vậy, sao lại không đưa người khác mà lại cứ đưa cho cô?”

“Người đàn ông đó rõ ràng biết cô ta, tôi thấy anh ta đã đợi ở đây rất lâu, chính là đợi cô ta."

“Con trai ruột mà cũng không cần, thật là ác độc!"

Một số người bắt đầu lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, những người khác cũng tham gia vào hàng ngũ chống lại tôi.

Em gái La Tiểu Lạc của tôi, đứng đằng sau đám đông hả hê nhìn tôi chằm chằm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện