Sai cũng đã sai, sửa cũng đã sửa,
chỉ cần ăn năn, không cần tự trách
Đại thần mà Tiên đế phó thác phò trợ Tân đế có Tiêu THận, Vương Bạc Viễn, Minh Ngạn, và Nhạc Mậu. Đế vương trẻ tuổi, cục diện vẫn như bao đời nay vẫn vậy – ba nhánh thế lực cùng nhau nắm giữ quyền lực – Hoàng đế, Thái hậu, và trọng thần. Mà xưa nay Hoàng đế và Thái hậu đồng tâm, tuy hai mà một, coi như cán cân quyền lực chỉ còn có hai đầu.
Trị quốc cũng như nấu một ngón ngon, đối nhân xử thế, dùng đạo quân thần, vừa thuộc bên lí mà cũng vừa thuộc bên tình. Như chuyện của Vương Bạc Viễn lần này, hắn bất mãn, cũng phần là vì tưởng rằng Tướng vị đã nằm trong bàn tay mình, Hoàng đế lại không báo trước, trao vật ấy cho Tô Nhiếp, dù có là an ủi bồi thường, vẫn cứ là lưu lại trong lòng hắn một vết đen.
Lúc này, Đường Oanh quỳ gối trên sàn, lưng vai thẳng tắp, như một thân tùng trúc xanh biếc giữa rừng. Đây là thái độ nhận sai nghiêm túc và chân thành, đầu còn cúi thấp, ánh mắt dán lên hoa văn trên nền sàn gỗ, hổ thẹn không thể ngẩng đầu.
Đối với nàng, công ơn dạy bảo dưỡng dục của Thái hậu cao như núi, chỉ cần nàng có một điểm khiến người này thất vọng, nàng sẽ tự trách, sẽ hổ thẹn vô cùng.
Đã rất lâu, rất lâu về trước, Đường Oanh nhớ mình từng nói nếu sau này có phạm phải sai lầm, nhất định sẽ chịu tội, sẽ nguyện ý cho Thái hậu trách phạt. Chỉ là, nay, nàng thân là Quân vương, có thế nào Thái hậu cũng sẽ không khiển trách nặng nề, hất đổ hết thể diện của nàng.
Thái độ thành khẩn thế kia, ngữ khí cũng nghiêm túc kiên định. Thái hậu vẫn đoan chính ngồi trên giường, lặng mắt mà nhìn, bỗng lại cảm thấy bộ dáng người kia thật giống như một con mèo bị mình đuổi ra khỏi cửa không cho vào, tới khi vào được, thậm chí còn bị xối một trận mưa, lông mao vốn đẹp đẽ, bây giờ ướt sũng hết cả, nhìn trái nhìn phải đều thấy thật đáng thương.
Rõ ràng chỉ là không cho tới một đêm mà thôi, chẳng lẽ quả thật như lời năm xưa nói, muốn dính lấy ta cả đời hay sao?
Mèo nuôi trong nhà, không chỉ cần cho ăn no, mà còn phải dỗ dành an ủi đấy.
Thái hậu đành đứng lên, tiến lên mấy bước, tới thật gần, vươn tay ra trước mắt người đang quỳ, âm thanh dịu dàng: "Ta cho ngươi quỳ khi nào? Đứng dậy."
Đường Oanh ngẩng đầu, ánh mắt lấy lại tiêu điểm, chiếu tới đầu ngón tay như bạch ngọc đang vươn ra trước mắt mình, đột nhiên như bị xoáy sâu vào trong ấy, có lực hấp dẫn vô hình khiến cho nàng nhìn chăm chú, rồi đột nhiên giật mình. Nàng bỗng nhiên nhớ lại cảm giác ngày ấy, sáu năm về trước, cảnh tưởng hiện lên như ảo ảnh rồi liền tan biến, không níu giữ được, giống như vươn tay bắt gió, mở tay ra chỉ còn có hư không.
"Trường Canh?" Thái hậu nghi hoặc, gọi một tiếng.
Đường Oanh định thần, lại ngẩng đầu nhìn Thái hậu, rồi rất nhanh lại cúi đầu: "A nương..."
"Biết sai lại có thể sửa sai, không còn trông chờ gì nữa. Sai cũng đã sai, sửa cũng đã sửa, chỉ cần ăn năn, không cần tự trách." Còn trẻ như vậy, cũng không thể nào lúc nào cũng chu toàn không sơ hở. Nàng buông mi nhìn người vẫn đang quỳ, dường như là không có ý muốn đứng lên, đành nói: "Còn không mau đứng dậy? Muốn ta ôm ngươi đứng dậy chăng?"
Thanh âm như gió mát thoảng bên tai, chỉ còn từ 'ôm' kia đọng lại, chui vào trong lòng Đường Oanh, giằng giằng co co, cuối cùng biến thành sắc hồng thấu trên sườn mặt. Nàng cúi thấp đầu, che đi sườn mặt đã hồng lên, lắc đầu: "Con tự đứng lên được." Nói, nắm lấy tay Thái hậu, vịn vào ấy đứng lên. Nàng quỳ không lâu, hai đầu gối chỉ hơi tê dại.
Đứng lên rồi, ấy thế mà vẫn là một bộ dáng như đang đợi người phán xét, thấp giọng hỏi: "A nương, hôm qua an bài như vậy đã thỏa đáng hay chưa?"
Ước chừng một lát nữa là tới lúc thượng triều rồi. Thái hậu sửa lại nếp viên lĩnh, vuốt theo tà trường bào, lại vuốt bên tóc mai của Đường Oanh, lúc ấy mới nói: "Nếu còn chưa thỏa đáng, khi nãy ta lại cho ngươi vào đây hay sao?"
"Ngài cũng sẽ không để con đứng bên ngoài đâu, ngài sẽ đau lòng."
Sáng sớm mùa thu, sương lạnh đêm qua còn chưa tan hết, Thái hậu quả là sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc Hoàng đế đứng ngoài chịu gió lạnh.
Bản tính lại quay trở về rồi, Thái hậu liền quay về chính sự: "Việc này, suy cho cùng cũng là do ngươi không hiểu tính nết Vương Bạc Viễn. Nếu xét từ đầu tới cuối, cũng khó mà trách được ngươi, lòng người khó nắm bắt. Ta tiếp xúc với hắn nhiều hơn ngươi, cho nên cũng dễ nắm được điểm mấu chốt. Lần này sai lầm lớn nhất của ngươi là không hiểu lòng người, mà sai lầm này, chỉ có thể từ từ khắc phục sửa đổi."
Đường Oanh gật đầu, đôi mắt hoa đào rốt cuộc mới buông lỏng: "Con ghi nhớ."
Hai người vẫn nắm tay, lúc này Đường Oanh chợt phát hiện, bàn tay Thái hậu lạnh đến kỳ lạ.
Lập tức hỏi: "Sao tay của ngài lạnh như vậy? Thân thể có nơi nào không khỏe hay không?"
Nàng quan sát gương mặt người đối diện, đánh giá từng tấc, cũng không biết là thực tế như thế hay là do nàng bị tâm lý lo lắng ảnh hưởng, thực sự thấy khuôn mặt Thái hậu tái nhợt, như là... quả thực có chỗ không khỏe.
Nhưng chỉ thấy Thái hậu cười nhạt, ngữ khí bình thản: "Mới rời giường, lúc lạnh lúc nóng, không có gì đáng ngại."
Nhưng Đường Oanh thực không yên lòng: "Con truyền Y chính tới bắt mạch cho ngài."
"Được."Bàn tay vốn đang bị Đường Oanh nắm chặt, Thái hậu chợt rút tay về. Lại vỗ vỗ vai người kia: "Không còn sớm nữa, nên vào triều thôi. Hôm nay Báo Quốc tự nấu tiệc chay, tối nay nhớ tới dùng bữa." Làm nghi thức đỡ đầu rồi, tuy nói cũng chỉ là hình thức, thế nhưng cũng nên thành tâm một chút, nên dùng đồ chay mỗi tháng một lần.
Từ khi đăng cơ cho tới nay, ngày này qua ngày khác đều bận bịu vội vã, mỗi lần có thể dùng bữa với Thái hậu đều là một cơ hội đáng quý.
"Con nhất định sẽ tới."
- --
Tuyết lành là điềm báo năm ấy sẽ được mùa. Cuối năm ngoái cửu châu đều báo về, có xuất hiện đại tuyết, hoặc là tiểu tuyết, tuyết lớn tuyết nhỏ, đều là có tuyết xuống. Quả thế, mùa vụ năm nay bội thu, ruộng đất nơi nào cũng được mùa, thuế má cũng đầy đủ. Triều đình giàu có, dân chúng ăn no mặc ấm, không có tâm phản loạn. Thêm một năm mưa thuận gió hòa.
Không có việc lớn gì đáng lao tâm, chỉ là các Ngự sử được điều xuống các châu để tuần sát giám sát, nay không biết vì lí gì mà lần lượt hồi kinh, thượng bẩm tình tình nơi mà mình thị sát. Bố Chính sứ của các châu, dĩ nhiên không hoàn toàn trong sạch thanh bạch, thế nhưng cũng không trắng trợn cướp đoạn mồ hôi nước mắt của bách tính. Các phiên vương, hầu tước ở các châu cũng an phận thủ thường.
Lỗi nhẹ phạt nhẹ, lỗi nặng phạt nặng, xưa nay vẫn vậy.
Đường Oanh nhìn mấy vị Ngự sử đang đứng phía dưới, đột nhiên hỏi: "Lưu Cư không ở đây?" Lưu Cư là Tiến sĩ năm Cảnh Ninh nguyên niên, là nhân sĩ của nàng, nhậm chức Ngự sử ở Đô Sát viện, sau được điều đi Ung Châu tuần tra sát hạch. Ung Châu cách Yến Kinh không xa, Ngự sử ở khắp cửu châu xa xôi ngàn dặm đều đã ở đây, vậy mà không có Lưu Cư.
Mấy vị Ngự sử đưa mắt nhìn nhau, biểu tình mờ mịt, hiển nhiên, bọn họ cũng không biết Lưu Cư hiện đang ở nơi nào. Lát sau có một người chấp hốt bước lên, kính cẩn: "Lưu Cư có thân thích ở Ung Châu, có lẽ có chút gia sự, chậm trễ mấy ngày."
Kiểu nói chuyện thế này, đương nhiên là Hoàng đế không tin. Lưu Cư trọng quốc sự, khinh gia sự, há lại có thể vì gia sự mà trì trệ quốc sự? Nhưng nàng cũng không muốn làm khó bọn họ, vả lại, bọn họ cũng không quen thuộc với Lưu Cư.
Bèn cười ôn hòa, nói: "Lặn lội đường xa mệt nhọc, chư khanh đều tận tụy vì xã tắc như thế, có công lao có cả khổ lao, trẫm yên lòng."
Ngự sử quỳ gối: "Là chức trách của thần, Bệ hạ quá khen!"
Tứ hạ ân thưởng, ai nấy trở về vị trí cũ. Những người còn lại, vô sự bãi triều.
Đường Oanh hiểu tính nết Lưu Cư, dù cho có chuyện chậm trễ, với tính cách của Lưu Cư, nhất định sẽ cho trạm dịch hồi kinh báo tin, không thể nào vô thanh vô tức như vậy được.
Có lẽ, đã xảy ra chuyện rồi.
Càng nghĩ ý niệm này càng trở nên rõ ràng.
Chính là khi ấy, Đường Oanh ở Tuyên Thất điện, cùng với Tiêu Thận, Tô Nhiếp, Nhan Linh, Lý Tập, thương nghị chuyện miễn giảm sưu thuế. Lý Tập người này là Đại học sĩ Hàn Lâm viện, cựu thần hai triều, có thực tài, đức cao vọng trọng, năm xưa Tiên đế đăng cơ lúc tuổi còn nhỏ cũng chính là giúp đỡ truyền thụ phương lược trị quốc.
Hoàng đế chưa tự chấp chính, tả hữu cận thần trong Lục bộ, nếu không có công vụ thì ban ngày sẽ thường túc trực trong cung, thuận tiện cho việc Hoàng đế truyền triệu, hoặc có chính sự cần thương thảo. Việc hôm nay không phải là công vụ Hộ bộ Thượng thư Nhan Linh trực tiếp quản lý, nhưng Hộ bộ quản cả mục hiệp thương sưu thuế, hắn vẫn là nên tới.
Lãnh thổ Tấn triều không nhỏ, các nơi thổ nhưỡng bất đồng, có đất lành phì nhiêu cũng sẽ có nơi đất cằn cỗi, trưng thu thuế má, sung quân nô dịch cũng cẩn phải hợp thời, hợp đất đai tùy vùng, cần phải tùy cơ ứng biến. Giảm miễn sưu thuế là chuyện nên làm, nhưng phải xét tới nơi nào nên giảm nơi nào nên giữ, nếu giảm thì giảm bao nhiêu. Mọi việc đều phải nghị sự, phải xem cả thái độ của dân chúng, chiếu theo tiền lệ, lại xét tình hình thực tế. Một quyết định phải đi qua nhiều quá trình.
Chư công trong điện lúc này, bình thường khác đảng khác phái, đến lúc đối diện với quốc gia đại sự cũng phải buông bỏ hết thành kiến, ai nấy tâm bình khí hòa, vừa thương nghị bàn luận, vừa báo cáo đề xuất với Hoàng đế, cũng chỉ mong, hốt thuốc cho đúng bệnh.
Thương lượng nghị sự đi tới hồi kết, cuối cùng cũng hạ được phương án, liền giao cho Nhan Linh viết tường án. Đợi chiếu lệnh ban cáo thiên hạ, vừa có thể mượn đợt miễn giảm sưu thuế này tỏ phong phạm minh quân, lại vừa có thể giúp bách tính bớt phần gánh nặng, củng cố dân tâm. Chuyện trị quốc an dân, chính là cần những nước đi như vậy.
Một phen bận rộn căng thẳng, chuyện của Lưu Cư, Đường Oanh tạm gác lại nghi vấn trong lòng. Chư công cáo lui, Hoàng đế cũng bắt đầu Ngọ thiện.
Sau Ngọ thiện, Hoàng đế cho truyền Y chính tới, muốn hắn báo cáo mạch tượng của Thái hậu. Y chính báo rằng Thái hậu cảm lạnh, đã kê thuốc, cứ đúng hạn uống thuốc, chẳng mấy chốc sẽ trừ hết khí lạnh trong cờ thể. Y chính là người vừa có y đức, là người đáng tin, hắn đã nói như vậy, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ dặn dò mỗi ngày đều phải tới bắt mạch, kiểm tra thuốc thang.
Sau đó, chính là tới giờ đến Văn Hoa điện dự giảng. Sau khi dự giảng ở Văn Hoa điện, nàng phải tới Võ Anh điện, lại nghĩ tới tối nay sẽ tới Vị Ương cung dùng cơm, liền về Tuyên Thất điện sớm hơn thường ngày một chút, thay nhung trang, chuẩn bị chu toàn. Một hồi không ngừng, cuối cùng cũng xong xuôi, bắt đầu di giá Vị Ương cung.
"A nương." Đường Oanh đang nhanh bước vào điện, bước chân nhanh mà không hề lỗ mãng, nhẹ đi lướt trên gió. Nàng đi vào, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân cũng lập tức dừng lại. Trong điện, ngoài Thái hậu còn có một nam nhân lạ mặt, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy gò của Thái hậu. Cử chỉ không e dè kiêng kị như thế, ắt là quan hệ phải thân mật hơn bình thường rất nhiều.
- -- Hết chương 38 ---
chỉ cần ăn năn, không cần tự trách
Đại thần mà Tiên đế phó thác phò trợ Tân đế có Tiêu THận, Vương Bạc Viễn, Minh Ngạn, và Nhạc Mậu. Đế vương trẻ tuổi, cục diện vẫn như bao đời nay vẫn vậy – ba nhánh thế lực cùng nhau nắm giữ quyền lực – Hoàng đế, Thái hậu, và trọng thần. Mà xưa nay Hoàng đế và Thái hậu đồng tâm, tuy hai mà một, coi như cán cân quyền lực chỉ còn có hai đầu.
Trị quốc cũng như nấu một ngón ngon, đối nhân xử thế, dùng đạo quân thần, vừa thuộc bên lí mà cũng vừa thuộc bên tình. Như chuyện của Vương Bạc Viễn lần này, hắn bất mãn, cũng phần là vì tưởng rằng Tướng vị đã nằm trong bàn tay mình, Hoàng đế lại không báo trước, trao vật ấy cho Tô Nhiếp, dù có là an ủi bồi thường, vẫn cứ là lưu lại trong lòng hắn một vết đen.
Lúc này, Đường Oanh quỳ gối trên sàn, lưng vai thẳng tắp, như một thân tùng trúc xanh biếc giữa rừng. Đây là thái độ nhận sai nghiêm túc và chân thành, đầu còn cúi thấp, ánh mắt dán lên hoa văn trên nền sàn gỗ, hổ thẹn không thể ngẩng đầu.
Đối với nàng, công ơn dạy bảo dưỡng dục của Thái hậu cao như núi, chỉ cần nàng có một điểm khiến người này thất vọng, nàng sẽ tự trách, sẽ hổ thẹn vô cùng.
Đã rất lâu, rất lâu về trước, Đường Oanh nhớ mình từng nói nếu sau này có phạm phải sai lầm, nhất định sẽ chịu tội, sẽ nguyện ý cho Thái hậu trách phạt. Chỉ là, nay, nàng thân là Quân vương, có thế nào Thái hậu cũng sẽ không khiển trách nặng nề, hất đổ hết thể diện của nàng.
Thái độ thành khẩn thế kia, ngữ khí cũng nghiêm túc kiên định. Thái hậu vẫn đoan chính ngồi trên giường, lặng mắt mà nhìn, bỗng lại cảm thấy bộ dáng người kia thật giống như một con mèo bị mình đuổi ra khỏi cửa không cho vào, tới khi vào được, thậm chí còn bị xối một trận mưa, lông mao vốn đẹp đẽ, bây giờ ướt sũng hết cả, nhìn trái nhìn phải đều thấy thật đáng thương.
Rõ ràng chỉ là không cho tới một đêm mà thôi, chẳng lẽ quả thật như lời năm xưa nói, muốn dính lấy ta cả đời hay sao?
Mèo nuôi trong nhà, không chỉ cần cho ăn no, mà còn phải dỗ dành an ủi đấy.
Thái hậu đành đứng lên, tiến lên mấy bước, tới thật gần, vươn tay ra trước mắt người đang quỳ, âm thanh dịu dàng: "Ta cho ngươi quỳ khi nào? Đứng dậy."
Đường Oanh ngẩng đầu, ánh mắt lấy lại tiêu điểm, chiếu tới đầu ngón tay như bạch ngọc đang vươn ra trước mắt mình, đột nhiên như bị xoáy sâu vào trong ấy, có lực hấp dẫn vô hình khiến cho nàng nhìn chăm chú, rồi đột nhiên giật mình. Nàng bỗng nhiên nhớ lại cảm giác ngày ấy, sáu năm về trước, cảnh tưởng hiện lên như ảo ảnh rồi liền tan biến, không níu giữ được, giống như vươn tay bắt gió, mở tay ra chỉ còn có hư không.
"Trường Canh?" Thái hậu nghi hoặc, gọi một tiếng.
Đường Oanh định thần, lại ngẩng đầu nhìn Thái hậu, rồi rất nhanh lại cúi đầu: "A nương..."
"Biết sai lại có thể sửa sai, không còn trông chờ gì nữa. Sai cũng đã sai, sửa cũng đã sửa, chỉ cần ăn năn, không cần tự trách." Còn trẻ như vậy, cũng không thể nào lúc nào cũng chu toàn không sơ hở. Nàng buông mi nhìn người vẫn đang quỳ, dường như là không có ý muốn đứng lên, đành nói: "Còn không mau đứng dậy? Muốn ta ôm ngươi đứng dậy chăng?"
Thanh âm như gió mát thoảng bên tai, chỉ còn từ 'ôm' kia đọng lại, chui vào trong lòng Đường Oanh, giằng giằng co co, cuối cùng biến thành sắc hồng thấu trên sườn mặt. Nàng cúi thấp đầu, che đi sườn mặt đã hồng lên, lắc đầu: "Con tự đứng lên được." Nói, nắm lấy tay Thái hậu, vịn vào ấy đứng lên. Nàng quỳ không lâu, hai đầu gối chỉ hơi tê dại.
Đứng lên rồi, ấy thế mà vẫn là một bộ dáng như đang đợi người phán xét, thấp giọng hỏi: "A nương, hôm qua an bài như vậy đã thỏa đáng hay chưa?"
Ước chừng một lát nữa là tới lúc thượng triều rồi. Thái hậu sửa lại nếp viên lĩnh, vuốt theo tà trường bào, lại vuốt bên tóc mai của Đường Oanh, lúc ấy mới nói: "Nếu còn chưa thỏa đáng, khi nãy ta lại cho ngươi vào đây hay sao?"
"Ngài cũng sẽ không để con đứng bên ngoài đâu, ngài sẽ đau lòng."
Sáng sớm mùa thu, sương lạnh đêm qua còn chưa tan hết, Thái hậu quả là sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc Hoàng đế đứng ngoài chịu gió lạnh.
Bản tính lại quay trở về rồi, Thái hậu liền quay về chính sự: "Việc này, suy cho cùng cũng là do ngươi không hiểu tính nết Vương Bạc Viễn. Nếu xét từ đầu tới cuối, cũng khó mà trách được ngươi, lòng người khó nắm bắt. Ta tiếp xúc với hắn nhiều hơn ngươi, cho nên cũng dễ nắm được điểm mấu chốt. Lần này sai lầm lớn nhất của ngươi là không hiểu lòng người, mà sai lầm này, chỉ có thể từ từ khắc phục sửa đổi."
Đường Oanh gật đầu, đôi mắt hoa đào rốt cuộc mới buông lỏng: "Con ghi nhớ."
Hai người vẫn nắm tay, lúc này Đường Oanh chợt phát hiện, bàn tay Thái hậu lạnh đến kỳ lạ.
Lập tức hỏi: "Sao tay của ngài lạnh như vậy? Thân thể có nơi nào không khỏe hay không?"
Nàng quan sát gương mặt người đối diện, đánh giá từng tấc, cũng không biết là thực tế như thế hay là do nàng bị tâm lý lo lắng ảnh hưởng, thực sự thấy khuôn mặt Thái hậu tái nhợt, như là... quả thực có chỗ không khỏe.
Nhưng chỉ thấy Thái hậu cười nhạt, ngữ khí bình thản: "Mới rời giường, lúc lạnh lúc nóng, không có gì đáng ngại."
Nhưng Đường Oanh thực không yên lòng: "Con truyền Y chính tới bắt mạch cho ngài."
"Được."Bàn tay vốn đang bị Đường Oanh nắm chặt, Thái hậu chợt rút tay về. Lại vỗ vỗ vai người kia: "Không còn sớm nữa, nên vào triều thôi. Hôm nay Báo Quốc tự nấu tiệc chay, tối nay nhớ tới dùng bữa." Làm nghi thức đỡ đầu rồi, tuy nói cũng chỉ là hình thức, thế nhưng cũng nên thành tâm một chút, nên dùng đồ chay mỗi tháng một lần.
Từ khi đăng cơ cho tới nay, ngày này qua ngày khác đều bận bịu vội vã, mỗi lần có thể dùng bữa với Thái hậu đều là một cơ hội đáng quý.
"Con nhất định sẽ tới."
- --
Tuyết lành là điềm báo năm ấy sẽ được mùa. Cuối năm ngoái cửu châu đều báo về, có xuất hiện đại tuyết, hoặc là tiểu tuyết, tuyết lớn tuyết nhỏ, đều là có tuyết xuống. Quả thế, mùa vụ năm nay bội thu, ruộng đất nơi nào cũng được mùa, thuế má cũng đầy đủ. Triều đình giàu có, dân chúng ăn no mặc ấm, không có tâm phản loạn. Thêm một năm mưa thuận gió hòa.
Không có việc lớn gì đáng lao tâm, chỉ là các Ngự sử được điều xuống các châu để tuần sát giám sát, nay không biết vì lí gì mà lần lượt hồi kinh, thượng bẩm tình tình nơi mà mình thị sát. Bố Chính sứ của các châu, dĩ nhiên không hoàn toàn trong sạch thanh bạch, thế nhưng cũng không trắng trợn cướp đoạn mồ hôi nước mắt của bách tính. Các phiên vương, hầu tước ở các châu cũng an phận thủ thường.
Lỗi nhẹ phạt nhẹ, lỗi nặng phạt nặng, xưa nay vẫn vậy.
Đường Oanh nhìn mấy vị Ngự sử đang đứng phía dưới, đột nhiên hỏi: "Lưu Cư không ở đây?" Lưu Cư là Tiến sĩ năm Cảnh Ninh nguyên niên, là nhân sĩ của nàng, nhậm chức Ngự sử ở Đô Sát viện, sau được điều đi Ung Châu tuần tra sát hạch. Ung Châu cách Yến Kinh không xa, Ngự sử ở khắp cửu châu xa xôi ngàn dặm đều đã ở đây, vậy mà không có Lưu Cư.
Mấy vị Ngự sử đưa mắt nhìn nhau, biểu tình mờ mịt, hiển nhiên, bọn họ cũng không biết Lưu Cư hiện đang ở nơi nào. Lát sau có một người chấp hốt bước lên, kính cẩn: "Lưu Cư có thân thích ở Ung Châu, có lẽ có chút gia sự, chậm trễ mấy ngày."
Kiểu nói chuyện thế này, đương nhiên là Hoàng đế không tin. Lưu Cư trọng quốc sự, khinh gia sự, há lại có thể vì gia sự mà trì trệ quốc sự? Nhưng nàng cũng không muốn làm khó bọn họ, vả lại, bọn họ cũng không quen thuộc với Lưu Cư.
Bèn cười ôn hòa, nói: "Lặn lội đường xa mệt nhọc, chư khanh đều tận tụy vì xã tắc như thế, có công lao có cả khổ lao, trẫm yên lòng."
Ngự sử quỳ gối: "Là chức trách của thần, Bệ hạ quá khen!"
Tứ hạ ân thưởng, ai nấy trở về vị trí cũ. Những người còn lại, vô sự bãi triều.
Đường Oanh hiểu tính nết Lưu Cư, dù cho có chuyện chậm trễ, với tính cách của Lưu Cư, nhất định sẽ cho trạm dịch hồi kinh báo tin, không thể nào vô thanh vô tức như vậy được.
Có lẽ, đã xảy ra chuyện rồi.
Càng nghĩ ý niệm này càng trở nên rõ ràng.
Chính là khi ấy, Đường Oanh ở Tuyên Thất điện, cùng với Tiêu Thận, Tô Nhiếp, Nhan Linh, Lý Tập, thương nghị chuyện miễn giảm sưu thuế. Lý Tập người này là Đại học sĩ Hàn Lâm viện, cựu thần hai triều, có thực tài, đức cao vọng trọng, năm xưa Tiên đế đăng cơ lúc tuổi còn nhỏ cũng chính là giúp đỡ truyền thụ phương lược trị quốc.
Hoàng đế chưa tự chấp chính, tả hữu cận thần trong Lục bộ, nếu không có công vụ thì ban ngày sẽ thường túc trực trong cung, thuận tiện cho việc Hoàng đế truyền triệu, hoặc có chính sự cần thương thảo. Việc hôm nay không phải là công vụ Hộ bộ Thượng thư Nhan Linh trực tiếp quản lý, nhưng Hộ bộ quản cả mục hiệp thương sưu thuế, hắn vẫn là nên tới.
Lãnh thổ Tấn triều không nhỏ, các nơi thổ nhưỡng bất đồng, có đất lành phì nhiêu cũng sẽ có nơi đất cằn cỗi, trưng thu thuế má, sung quân nô dịch cũng cẩn phải hợp thời, hợp đất đai tùy vùng, cần phải tùy cơ ứng biến. Giảm miễn sưu thuế là chuyện nên làm, nhưng phải xét tới nơi nào nên giảm nơi nào nên giữ, nếu giảm thì giảm bao nhiêu. Mọi việc đều phải nghị sự, phải xem cả thái độ của dân chúng, chiếu theo tiền lệ, lại xét tình hình thực tế. Một quyết định phải đi qua nhiều quá trình.
Chư công trong điện lúc này, bình thường khác đảng khác phái, đến lúc đối diện với quốc gia đại sự cũng phải buông bỏ hết thành kiến, ai nấy tâm bình khí hòa, vừa thương nghị bàn luận, vừa báo cáo đề xuất với Hoàng đế, cũng chỉ mong, hốt thuốc cho đúng bệnh.
Thương lượng nghị sự đi tới hồi kết, cuối cùng cũng hạ được phương án, liền giao cho Nhan Linh viết tường án. Đợi chiếu lệnh ban cáo thiên hạ, vừa có thể mượn đợt miễn giảm sưu thuế này tỏ phong phạm minh quân, lại vừa có thể giúp bách tính bớt phần gánh nặng, củng cố dân tâm. Chuyện trị quốc an dân, chính là cần những nước đi như vậy.
Một phen bận rộn căng thẳng, chuyện của Lưu Cư, Đường Oanh tạm gác lại nghi vấn trong lòng. Chư công cáo lui, Hoàng đế cũng bắt đầu Ngọ thiện.
Sau Ngọ thiện, Hoàng đế cho truyền Y chính tới, muốn hắn báo cáo mạch tượng của Thái hậu. Y chính báo rằng Thái hậu cảm lạnh, đã kê thuốc, cứ đúng hạn uống thuốc, chẳng mấy chốc sẽ trừ hết khí lạnh trong cờ thể. Y chính là người vừa có y đức, là người đáng tin, hắn đã nói như vậy, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ dặn dò mỗi ngày đều phải tới bắt mạch, kiểm tra thuốc thang.
Sau đó, chính là tới giờ đến Văn Hoa điện dự giảng. Sau khi dự giảng ở Văn Hoa điện, nàng phải tới Võ Anh điện, lại nghĩ tới tối nay sẽ tới Vị Ương cung dùng cơm, liền về Tuyên Thất điện sớm hơn thường ngày một chút, thay nhung trang, chuẩn bị chu toàn. Một hồi không ngừng, cuối cùng cũng xong xuôi, bắt đầu di giá Vị Ương cung.
"A nương." Đường Oanh đang nhanh bước vào điện, bước chân nhanh mà không hề lỗ mãng, nhẹ đi lướt trên gió. Nàng đi vào, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân cũng lập tức dừng lại. Trong điện, ngoài Thái hậu còn có một nam nhân lạ mặt, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy gò của Thái hậu. Cử chỉ không e dè kiêng kị như thế, ắt là quan hệ phải thân mật hơn bình thường rất nhiều.
- -- Hết chương 38 ---
Danh sách chương