Cận Phong được băng bó ở bệnh viện thị trấn, bọn họ cũng lái xe đến đó.

Lê Tranh ngồi ở giữa của hàng ghế sau, một bên là chú của cô, còn bên kia là Phó Thành Lẫm.

Cô lấy điện thoại di động ra, cả người dựa vào lưng ghế, đưa điện thoại lên sát mắt, để cho dù là chú cô hay Phó Thành Lẫm, dù nhìn cũng không thể thấy cô đang làm gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tưởng Thành Duật nhắn tin báo bình an trong nhóm bạn bè, cảm ơn vì mọi người đã giúp đỡ, sau khi trả lời các tin nhắn, anh nhìn sang cháu gái, hỏi cô muốn ăn gì, đến siêu thị trong thị trấn mua chút đồ ăn cho cô.

Kết quả vừa nhìn qua liền thấy cô chỉ hận không thể chui vào điện thoại, “Cháu không nhìn bình thường được à? Để điện thoại để gần mắt như vậy, nhìn lâu sẽ bị hỏng mắt đấy.”

Lê Tranh vốn dĩ không để ý đến Tưởng Thành Duật, vẫn đưa gần mắt như vậy, cô nói một cách thản nhiên: “Mắt cháu hỏng sẵn rồi.”

Một câu nói hai ý nghĩa.

Phó Thành Lẫm nghe vậy cũng hiểu ra, đưa mắt nhìn lướt qua Lê Tranh.

Tưởng Thành Duật vỗ vỗ đầu cô, không nói gì thêm nữa, “Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, đói bụng không chọn thức ăn, có ăn là được ạ.” Lê Tranh suy nghĩ một lát, “Nếu không thì một ít bánh quy ngọt gì đó cũng được, nén lại sự sợ hãi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô bắt đầu viết:

[Em đã nghĩ rằng em sẽ không bao giờ viết nhật ký tình yêu liên quan đến anh nữa.

Lúc này, anh ở  rất gần em, ngay bên cạnh em.

Còn em, lại càng thích anh hơn so với trước đây.

Cho dù thế nào đi nữa, em cũng đặc biệt cảm ơn, cảm kích, cảm động, vào thời điểm em muốn được gặp anh nhất, anh đã xuất hiện.

Ông chủ Phó, em muốn cho chúng ta một cơ hội khác.

Có thể em bị cái ôm của anh mê hoặc, cũng có thể vì vết sẹo đã lành, em đã tạm quên đi nỗi đau khi bị anh từ chối lần đầu tiên.

Nhưng dù có thêm cơ hội, em cũng không có nhiều dũng khí như vậy để theo đuổi anh nữa, trong trường hợp anh đối với em không có chút tình cảm, tối nay anh lo lắng cho em chỉ xuất phát từ bản năng của một người bạn, chỉ là em tự mình đa tình, thế thì thật xấu hổ, em còn đem đến phiền toái cho anh.

Nếu anh thích em, anh hãy theo đuổi em.

Nếu anh chủ động theo đuổi em, ngày hôm sau em sẽ nhận lời anh.

Anh có thể đến tìm em sớm một chút không, đừng khiến em phải chờ đợi quá lâu.]

Với bóng ma tâm lý vụ ‘lật xe’ lần trước, lúc đăng lên Lê Tranh cố ý kiểm tra lại một phen, xác nhận thiết lập trạng thái riêng tư, mới nhận nút đăng bài.

“Sếp Tưởng, phía trước có một cửa hàng tiện lợi.” Tài xế từ từ cho xe dừng sang một bên.

Phó Thành Lẫm chạm tay vào khóa cửa, “Tôi đi xuống mua.”

Lê Tranh giữ lấy anh không để anh bước xuông:”Không cần làm phiền anh, để chú em mua.” Cô nhanh chóng quay đầu nói cùng Tưởng Thành Duật: “Chú ơi, mua cho cháu bánh quy kẹp, cháu còn muốn một hộp sữa chua.”

Tưởng Thành Duật sợ cháu gái mình đói bụng, anh ấy vội vàng đẩy cửa xe bước xuống.

Lê Tranh buông Phó Thành Lẫm ra, trên đầu ngón tay cô vẫn còn chút hơi ấm của cổ tay anh. “Hôm nay cảm ơn anh đã đến tìm em.”

Phó Thành Lẫm: “Câu này em đã nói mấy lần rồi.”

Nếu không chúng ta còn có thể nói về điều gì khác? Lê Tranh không ngờ mình đã lặp lại lần nữa, thừa dịp chú cô không có ở đây, cô hỏi Phó Thành Lẫm: “Ông chủ Phó, anh có biết trong nhà của tụi em, ai là người đứng đầu chuỗi thức ăn, ai là người đứng cuối không?”

Phó Thành Lẫm một lúc lâu vẫn không hiểu được tại sao cô lại nói về chuyện này: “Ai đứng đầu trong chuỗi thức ăn còn cần phải nói sao? Chú của em là người đứng cuối.”

Lê Tranh gật đầu, “Ừm, cho nên sau này mặc kệ là ai…” Ở bên cạnh em, đều sẽ không phải chịu khổ.

Nói được một nửa, thì bị điện thoại của anh cắt ngang.

Phó Thành Lẫm áy náy gật đầu xin lỗi, trả lời điện thoại.

Hướng Thư vừa mới quay xong cảnh đêm, “Có chuyện gì vậy?”

Cô ấy còn không quan tâm đến việc tẩy trang, gọi điện lại cho anh.

Nếu không có việc khẩn cấp, Phó Thành Lẫm sẽ không gọi điện thoại cho cô ấy.

Phó Thành Lẫm nói thẳng: “Thiên Hướng Lâm Tiêu Vũ, đã nhận tiền hoa hồng từ nhà sản xuất hệ thống sưởi sàn, lấy hàng nhái thay cho hàng tốt, giam giữ phóng viên, ngoài ra còn đánh Cận Phong bị thương.”

Hướng Thư sửng sốt, cô ấy chỉ biết Thiên Hướng là công ty của nhà mình, Lâm Tiêu Vũ là ai cô ấy không rõ, chuyện của công ty, cô ấy cũng chưa bao giờ có hứng thú.

“Thế thì anh trực tiếp tìm ba của em ấy, anh tìm em chẳng khác nào không tìm?”

Nói xong cô ấy phản ứng lại, “Không liên lạc được với ba của em phải không? Ba của em bay chuyến tối về Bắc Kinh, phỏng chừng sắp xuống máy bay rồi, anh chờ một chút, ba em thấy được chắc chắn sẽ gọi điện lại cho anh.”

“Phóng viên sao rồi?”

Liền sau đó cô ấy nghĩ ra, “Không phải lại là Lê Tranh và Hà Dập đấy chứ?”

Phó Thành Lẫm “ừ” một tiếng, “Bây giờ không sao rồi, người cũng đã tìm được.”

Vừa nghe nói đó là Lê Tranh, Hướng Thư đã cảm thấy tức ngực khó thở, chuyện này chưa xong lại có chuyện khác, cô ấy thật sự không nghĩ ra mình đắc tội gì với Lê Tranh, sao cô lại nhắm vào cô ấy ở khắp mọi nơi, giờ còn trực tiếp theo dõi chằm chằm vào công ty của nhà cô ấy.

“Cận Phong bị thương thế nào?”

Cái tên phú nhị đại liều mạng này còn khó hầu hạ hơn nhiều, kết hợp cùng Lê Tranh thật sự là trời sinh một cặp.

Phó Thành Lẫm: “Tôi còn chưa tới bệnh viện, chưa biết thế nào.”

Hướng Thư hỏi anh, bệnh viện nằm ở đâu.

Bên này, Tưởng Thành Duật đã mua bánh quay lại, Lê Tranh nhận lấy rồi xé ra, cô không ăn, đút một miếng vào miệng của Phó Thành Lẫm.

Vừa rồi Lê Tranh bỗng nhiên duỗi tay qua đây, Phó Thành Lẫm giật mình, trong miệng có một cái bánh quy, muốn nói chuyện cũng không dễ dàng, anh đành phải nhai nuốt xuống.

Hướng Thư nghe thấy âm thanh vang lên từ điện thoại, “Anh đang ăn gì sao?”

“Ừ.”

“Món gì ngon không?” Bản thân cô cũng đang đói bụng, liền thuận miệng hỏi một câu.

“Bánh quy.”

“…”

Hướng Thư khiếp sợ: “Không phải từ nhỏ anh đã không ăn bánh quy sao?”

Phó Thành Lẫm không lên tiếng, nuốt miếng bánh xuống.

Anh thông báo với Hướng Thư rằng đã đến bệnh viện, sau đó cúp điện thoại.

Lê Tranh còn đang suy nghĩ về câu nói bị cắt ngang kia, tức giận ăn bánh quy.

Tưởng Thành Duật cũng duỗi tay bốc một chiếc bánh, cứ nghĩ rằng cháu gái sẽ chủ động lấy cho anh ấy, đợi cả nửa ngày, Phó Thành Lẫm có bánh quy, anh ấy thì không có.

Càng nghĩ về điều đó trái tim anh ấy lại càng thêm hụt hẫng.

Mặc dù, anh ấy cũng không thích bánh quy.

- -

Đến bệnh viện, Cận Phong đang ở phòng bệnh truyền nước.

Đầu bị chai bia làm bị thương, trợ lý của Lâm Tiêu Vũ uống nửa say nửa tỉnh, có chút bốc đồng, vung chai bia lên đập về phía Cận Phong, Cận Phong lúc ấy đang đánh nhau với Lâm Tiêu Vũ, không để ý đến trợ lý bên cạnh, chai bia đánh vào đầu, vỡ vụn, đầu chảy máu không ngừng.

Cánh tay cũng bị mảnh thủy tinh cắt đứt.

Sau đó tài xế của Cận Phong đậu xe xong cũng vào đây, một mình đối phó với mấy người bọn họ.

Trong phòng rối loạn thành một mớ hỗn độn.

Câu đầu tiên Cận Phong nói khi nhìn thấy Lê Tranh, “Tóc anh bị cắt nhiều lắm, ảnh hưởng đến hình tượng.”

Lê Tranh: “... Em sẽ mua cho anh một chiếc mũ lưỡi trai.”

Cận Phong dựa vào gối, “Không cần đội mũ.”Anh ta chỉ vào đầu, “Não của anh bị chấn động, ban đầu phải dựa vào ba để vươn lên, giờ đầu óc không dùng được nữa, nửa đời sau của anh không biết phải sống thế nào.”

Bầu không khí vốn dĩ có chút thương cảm, Lê Tranh cũng không nhịn được mà bật cười.

Cận Phong khe khẽ nói: “Thật sự ngớ ngẩn, anh không biết tìm ai chịu trách nhiệm.”

Triệu Đồng đúng bên cạnh, im lặng không nói gì.

Lâm Tiêu Vũ và trợ lý còn đang ở một phòng bệnh khác tiêm thuốc chống viêm, không ai bị tổn thương đến xương cốt, tất cả chị bị chai bia vỡ ra làm cho bị thương.

Triệu Đồng nhìn Cận Phong một lần nữa, trong vòng hơn một tháng, vị nhị thế tổ này đã hai lần đến đồn cảnh sát.

Hà Dập cũng đã đến bệnh viện, anh ấy bày tỏ sự biết ơn và gửi lời xin lỗi đến Cận Phong.

Cận Phong xua tay, “Không sao, anh và Lê Tranh nghĩ lại nên nói thế nào với cảnh sát, Lâm Tiêu Vũ nhất định sẽ không thừa nhận chuyện hắn đã làm, còn không biết sẽ ngụy biện cỡ nào.”

Nói một lúc nhiều lời như vậy, anh ta thở một hơi, vết thương trên đầu lại nhói lên.

Lê Tranh vừa mới mua một ly trà sữa đậu đỏ ở căng tin của bệnh viện, cắm ống hút đưa cho anh ta, “Uống bổ sung chút máu.”

Phó Thành Lẫm và Tưởng Thành Duật không hẹn mà cùng nhìn ly trà sữa.

Cận Phong chầm chậm, nhìn về phía Phó Thành Lẫm: “Chủ tịch Hướng vừa gọi điện thoại cho tôi, nói rằng vừa xuống máy bay, muốn đến bệnh viện gặp tôi, cậu có nói với ông ấy à?”

Phó Thành Lẫm dời mắt khỏi ly trà sữa: “Ừ, chuyện này lớn như vậy, ban quản lý của Thiên Hướng cũng không thể không đưa ra cách giải quyết thỏa đáng.”

Cận Phong nhàn nhã hút ngụm trà sữa, “Đến cũng tốt, tôi có thể thu một ít tiền bồi dưỡng.”

“…”

“Bây giờ tôi không sao rồi, mọi người quay về đi.” Cận Phong nói hai câu khách khí.

Lê Tranh cùng Hà Dập không thể rời đi, Cận Phong còn phải lấy lời khai sau khi truyền nước, chuyện này liên quan đến việc bọn cô đi phỏng vấn, bọn cô cũng là một trong những đương sự.

Tưởng Thành Duật càng không thể đi, Cận Phong là vì cháu gái của anh ấy mà bị thương.

Phó Thành Lẫm ngồi xuống sô pha, cũng không có ý định ra về.

Lê Tranh đặt túi xách xuống, “Em đi vệ sinh.”

“Tôi đi cùng cô.” Triệu Đồng bước nhanh đuổi theo, đứng mãi bên cạnh giường khiến cô ấy cũng cảm thấy khó chịu.

Muốn đi vệ sinh phải đi ngang qua phòng bệnh của Lâm Tiêu Vũ bên cạnh, Triệu Đồng bước chân không một chút dừng lại, trông thấy hắn bị Cận Phong đánh cho thành như vậy, trong lòng cô ấy cũng có phần xúc động.

Không còn nói được là cảm xúc gì.

Yêu? Ghét?

Hoặc cũng có thể không có cả hai.

Lê Tranh thấy cô ấy thất thần, vỗ vỗ vào vai cô ấy.

Triệu Đồng mỉm cười, “Tôi không sao đâu. Chỉ là có chút cảm xúc, trước kia lúc còn ở trường anh ấy không phải như vậy.” Người thanh niên hăng hái khí phách của trước kia, hiện tại láu cá và lõi đời.

Lời trong miệng nói ra không có nửa điểm sự thật.

Cô ấy không biết bản thân mình không đáng giá, hay cô ấy vẫn luyến tiếc một Lâm Tiêu Vũ đã từng như vậy. Bể nhuộm lớn của xã hội đã nhuộm anh ta thành một màu xám đen.

“Không khiến em bị thương chứ?” Tâm trạng Triệu Đồng ảo não, lúc này mới nhớ đến việc hỏi thăm Lê Tranh.

Lê Tranh lắc đầu: “Không, em còn không gặp mặt anh ta, chỉ bị nhốt lại cùng thầy của em.”

Rẽ vào phía trước nhà vệ sinh, Triệu Đồng đứng ở cửa sổ ngoài hành lang chờ Lê Tranh.

Cô ấy ôm lấy cánh tay, nhìn xa xăm một cách vô định.

- -

Một giờ sáng, Cận Phong vẫn còn một chai thuốc nữa, chủ tịch Hướng và đoàn người vội vã đến bệnh viện.

Hướng Thư cũng đến, còn mua một bó hoa bách hợp. 

Cô ấy đã ký hợp đồng phát ngôn với tập đoàn Nam Phong, biết ông chủ thứ hai bị thương, người gây ra vết thương lại là người của công ty của mình, cả về tình lẫn về lý, cô ấy cũng nên tới một chuyến.

Chẳng qua có tức giận một chút.

Bởi vì Lê Tranh.

Chủ tịch Hướng đã đến phòng bệnh, lên tiếng chào hỏi, gửi lời xin lỗi đến Cận Phong và chịu toàn bộ trách nhiệm về mình.

Cận Phong bày tỏ sự hiểu chuyện của mình, dù sao đây cũng là sai lầm do Lâm Tiêu Vũ gây ra, nể tình đêm hôm khuya khoắt cấp trên của anh ta đến đây thăm hỏi,  cũng không muốn tính toán thiệt hơn.

Nói vài câu phù hợp với hoàn cảnh.

Chủ tịch Hướng nhìn về phía Lê Tranh: “Cô gái, không làm cháu sợ chứ?”

Lê Tranh lễ phép cười, “Vẫn ổn ạ.”

Xin lỗi, quan tâm, những lời giống nhau không ít, trong mười phút sau đó đều là lời tự trách, nói rằng quản lý nội bộ của công ty làm việc không tốt, đã khiến cô bị sợ hãi.

Sau đó chủ tịch Hướng trở lại đề tài là Cận Phong, “Sáng sớm ngày mai chú sẽ chuyển viện cho cháu, nơi này điều kiện không bằng thành phố, tối nay khiến cháu phải thiệt thòi rồi.”

Lê Tranh đợi một lúc lâu, trước sau không thấy chủ tịch Hướng nói chuyện với Hà Dập một câu.

Chủ tịch Hướng có thể nửa đêm lao thẳng từ sân bay đến bệnh viện, là bởi vì Cận Phong là người mà tập đoàn Hướng Phi bọn họ không thể nào đắc tội.

Nói lời xin lỗi với cô, không phải vì bề ngoài của cô khiến người ta dễ mến, mà bởi vì phía sau cô là chú của cô, là người nhà họ Tưởng.

Nhưng còn Hà Dập thì sao, rõ ràng đã giới thiệu anh ấy lúc ông đến, thế mà ông thậm chí còn chưa hề nâng mí mắt của mình lấy một lần.

Lê Tranh ngắt lời chủ tịch Hướng và Cận Phong đang nói chuyện phiếm: “Chủ tịch Hướng, hôm nay bác đến đây có phải đại diện cho công ty Thiên Hướng không ạ?”

Chủ tịch Hướng cười cười, “Nhất định như thế, có gì uất ức thì cứ nói với bác, bác cũng là trên đường tới đây mới biết chuyện gì xảy ra, đợi ngày mai hội đồng quản trị chắc chắn sẽ bàn bạc phải xử lý Lâm Tiêu Vũ như thế nào, đến lúc đó khẳng định sẽ cho các cháu một câu trả lời thỏa đáng.” 

Lê Tranh hất cằm về phía Hà Dập, “Thầy của cháu cũng bị nhốt lại.”

Sắc mặt của chủ tịch Hướng đanh lại, sau đó mỉm cười, khẽ gật đầu với Hà Dập, “Khiến mọi người sợ hãi rồi.”

Hướng Thư nhìn về hướng Lê Tranh, lần đầu tiên cô ấy chứng kiến sự kiêu ngạo của Lê Tranh.

Một chút mặt mũi cũng không để lại, trực tiếp hất xuống bậc thềm.

Lê Tranh giống như không có chuyện gì xảy ra, thong thả ăn từng thìa từng thìa sữa chua một.

Tưởng Thành Duật biết tính khí của cháu gái mình, nhắm mắt làm ngơ.

Anh ấy đã quen với sự lạnh lùng và quyền lực của cháu gái, cảm thấy việc chủ tịch Hướng không được nể mặt cũng là chuyện bình thường.

Phó Thành Lẫm tiếp xúc nhiều lại càng không thấy quái lạ, không có ai khiến cô sợ.

Đôi khi, cô còn không để ai trong mắt mình.

Triệu Đồng phá vỡ sự bối rối, đưa cho mỗi người một chai nước.

Không ai quan tâm đến việc nấu nước sôi để pha trà, cũng chỉ có thế lấy soda dùng tạm.

Lại hàn huyên mấy câu, chủ tịch Hướng đứng dậy, dặn dò Cận Phong nghỉ ngơi cho tốt, “Chú ở đây nói không ngừng lại làm phiền cháu, vốn dĩ cháu đã đau đầu, chú cùng Thành Lẫm xuống dưới lầu hút điếu thuốc, vừa tìm hiểu một chút rốt cuộc tối nay ở công trường đã xảy ra chuyện gì.”

Chủ tịch Hướng cùng Hướng Thư rời đi trước, Phó Thành Lẫm nói với Tưởng Thành Duật vài câu, sau đó cũng rời khỏi phòng bệnh.

Tưởng Thành Duật muốn sang phòng bên cạnh gặp Lâm Tiêu Vũ, sợ bản thân bị kích động lại đánh người, Triệu Đồng đi cùng anh ấy sang đó.

Phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Não Cận Phong bị chấn động vì nói nhiều đau nhói, anh ta buông ly trà sữa xuống, không dám uống nhiều, nếu không còn phải đứng dậy đi vệ sinh, rất phiền phức.

Hà Dập liên tục xin lỗi Cận Phong, anh thật sự rất áy náy. Trước kia đều là người khác nợ anh ân tình, đây là lần đầu tiên anh nợ người khác ân tình lớn đến vậy.

Cận Phong khoát tay: “Dừng lại dừng lại, cũng không phải vì anh, đánh Lâm Tiếu Vũ là bởi vì hắn ta đáng bị đánh.”

Lê Tranh đi đến bên giường bệnh, nhìn đầu anh bị đánh chảy máu, mềm lòng: “Dù sao đi nữa, em và thầy Hà là mắc nợ anh, lần sau ăn tôm hùm đất, em sẽ bóc cho anh, anh ăn bao nhiêu em bóc bấy nhiêu.”

Cận Phong không dám tin: “Nói lời phải giữ lời!”

Lê Tranh: “Chỉ có đồ khốn mới đi lừa anh.”

Hà Dập mỉm cười tiếp lời: “Đến lúc đó tôi mời khách.” Anh lại nhớ đến Giang Tiểu Nam, vừa nãy gọi điện cho anh khóc lóc, hỏi Lê Tranh thế nào rồi?

Nếu không có Giang Tiểu Nam, tám mươi phần trăm tối nay anh cùng Lê Tranh sẽ qua đêm ở đó.

Lê Tranh lại múc thìa sữa chua cho vào miệng: “Em nợ anh càng ngày càng nhiều, sắp đến lúc không trả nổi rồi.”

“Em còn trẻ, cứ từ từ trả.” Cận Phong một tay đặt lên phía sau đầu, “Em đừng lo lắng, việc đánh Lâm Tiêu Vũ một nửa là vì em, cho nên không cần áy náy.”

Lê Tranh bắt được trọng điểm trong câu nói: “Nửa kia là vì ai?”

Hà Dập nửa đùa nửa thật trả lời: “Dù sao cũng không phải vì tôi.”

Cận Phong không nói lời nào, rút cánh tay ra, cầm lấy nửa ly trà sữa đậu đỏ trên bàn lên uống, có chút lạnh, vị cũng không ngon như lúc nãy.

Lê Tranh nhìn anh ta, “Anh và Lâm Tiêu Vũ có xích mích sao?”

Cận Phong ngừng lại, “Anh thì có thể xích mích gì với hắn, chỉ đơn giản là nhìn người như hắn không vừa mắt.”

Anh ta bỗng nhiên ‘rít’ một tiếng, trên đầu có vài mũi khâu, vừa rồi đụng vào một chút, đau đến mức hít thở không khí lạnh.

Sau khi ăn xong một hộp sữa chua, Phó Thành Lẫm quay lại.

Lê Tranh theo bản năng nhìn ra phía sau anh, nhưng không có chủ tịch Hướng đi theo.

Phó Thành Lẫm đóng cửa phòng bệnh, đi thẳng đến trước giường bệnh.

Anh đặt hai tay vào túi quần, đứng dựa vào cuối giường.

“Chủ tịch Hướng về rồi à?” Lê Tranh hỏi một câu.

Phó Thành Lẫm: “Không, vẫn còn ở dưới lầu.” Anh nhìn Hà Dập, rồi lại nhìn Lê Tranh: “Chủ tịch Hướng bảo tôi đi xuống là muốn thương lượng chuyện này giải quyết như thế nào.”

“Chà, hai người thương lượng sao rồi?” Giọng điệu của Lê Tranh không mặn không nhạt.

Phó Thành Lẫm truyền đạt lại ý của chủ tịch Hướng: “Chủ tịch Hướng hy vọng chuyện này có thể giải quyết riêng tư, vấn đề sưởi sàn sẽ được làm lại, đảm bảo quyền lợi của chủ sở hữu, hành động của Lâm TIêu Vũ, bọn họ tuyệt đối sẽ không dung túng.”

Lê Tranh hiểu rõ rằng, là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, bảo bọn cô không được đưa tin, cũng không được đi khiếu nại. Cô ném hộp sữa chua vào thùng rác, bình tĩnh nhìn Phó Thành Lẫm: “Tại sao em phải tin tưởng ông ấy?”

Cô lấy một tờ khăn giấy từ bàn cạnh đầu giường lau tay, “Ông ấy nói làm lại thì chắc chắn sẽ làm lại? Ai có thời gian mà nhìn chằm chằm vào từng căn nhà mà họ làm lại? Sếp Phó à, là anh sao?”

Phó Thành Lẫm không nói lời nào.

Lê Tranh vò tờ giấy trong tay: “Em cũng không muốn làm khó người khác, nếu sếp Phó có thể giám sát từng căn nhà, cam kết vấn đề sưởi sàn của bọn họ sẽ được làm lại toàn bộ, đổi thành tiêu chuẩn như đã ký trong hợp đồng, em OK.”

Cận Phong hút một ngụm, vài hạt đậu đỏ lăn vào miệng, vị rất ngọt ngào.

Anh ta nuốt xuống trong vui vẻ.

Phó Thành Lẫm liếc nhìn anh ta một cái.

Lê Tranh vo tờ giấy thành hình tròn: “Nếu anh là người giám sát, không đưa tin thì không đưa tin, mục đích ban đầu đưa tin của em và thầy Hà là để bảo vệ quyền lợi cho hơn sáu trăm hộ gia đình. Quyền lợi và mục đích được đảm bảo, bằng cách nào không quan trọng, bây giờ trọng điểm là, làm thế nào em có thể tin tưởng?”

Phó Thành Lẫm: “Đến lúc đó nhất định sẽ có phương án làm lại cụ thể, chuyện thành như vậy, cũng không phải là ý định ban đầu của Thiên Hướng.”

“Em biết đó không phải ý định ban đầu của Thiên Hướng, càng không phải ý định ban đầu của chủ tịch Hướng.” Lê Tranh ném quả cầu giấy đi, “Nhưng mà, ông chủ Phó, anh xem như chưa tính toán, hơn sáu trăm căn nhà nếu làm lại phải mất bao nhiêu tiền?”

Cô bắt đầu cho anh một phép tính, “Gạch men đã được lát từ lâu, cũng đã được viền đẹp, bây giờ cần phải lột lên lát lại một lần nữa, đây không phải là vấn đề cả xưởng gạch men của người ta, muốn làm lại lần nữa, có nghĩa là anh phải tốn tiền thuê nhân công, anh đã nghĩ đến chi phí nhân công và vật liệu là bao nhiêu chưa? Hơn nữa nếu muốn thay đổi toàn bộ hệ thống sưởi sàn không đạt tiêu chuẩn trước đây, mỗi lần sẽ phải tốn hàng chục triệu.”

“Ai sẽ là người trả tiền cho nó?”

“Họ có sẵn sàng chi ra không?”

Lê Tranh và Phó Thành Lẫm nhìn nhau: “Bọn họ chắc chắn sẽ làm lại mấy căn nhà, chụp ảnh hoặc bất cứ hình thức nào đó, chứ sẽ không thật sự làm lại toàn bộ. Sếp Phó à, việc này không thể thương lượng.”

Đối với bước tiến hành tiếp theo, cô không hề giấu giếm chút nào, “Không ai còn năng lượng để nhìn chằm chằm vào quá nhiều căn nhà phải làm lại, ngoại trừ những người chuyên về công việc trong lĩnh vực này.”

“Bây giờ em có đầy đủ các bằng chứng ở đây, nhất định em sẽ làm đơn tố cáo lên cơ quan có thẩm quyền và cơ quan quản lý.”

Hà Dập cũng muốn nghe suy nghĩ của Lê Tranh, lúc trước bọn họ còn chưa thảo luận bước tiếp theo.

Lê Tranh: “Đương nhiên, em sẽ không khiếu nại ở huyện, em sẽ trực tiếp đến văn phòng thành phố, đợi cho đến khi bọn họ xử lý xong, em sẽ đưa tin tiếp theo.”

“Em nghĩ rằng, các nhà quản lý sẽ rất vui lòng để em đưa tin dựa trên kết quả xử lý của bọn họ, cũng là một sự khẳng định cho công việc của họ.”

“Em biết, trong mắt các anh, em chính là rất ngu ngốc. Em nghĩ như vậy là đáng giá.”

Cô đi đến cửa phòng bệnh và mở cửa ra.

“Ông chủ Phó, mời đi.”

Phó Thành Lẫm đứng đó không nhúc nhích: “Tranh Tranh, nói chuyện lịch sự.”

Lê Tranh đến bên cạnh anh, kéo cánh tay anh về phía cửa.

“Tranh Tranh.”

Phó Thành Lẫm cũng không dám dùng sức bẻ tay cô, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô.

“Anh đang làm phiền bệnh nhân ở đây nghỉ ngơi. Lần trước anh muốn ép không cho em đưa tin phỏng vấn cô gái đi xe điện kia, em đã cảnh cáo anh, nếu anh còn duỗi tay quá dài và xen vào việc của người khác như vậy, em sẽ trực tiếp vung dao chém anh, em không đùa với anh.”

Cô dùng sức đẩy mạnh anh ra cửa, ‘ầm’ một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, rồi được khóa lại từ bên trong. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện